123. NGOẠI TRUYỆN 3: CHIỀU HƯ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh chưa kịp đi, Văn Toàn đã được anh lính đưa vào. Cậu nheo mắt nhìn chồng mình xung quanh bị mỹ nữ vây quanh. Tiếng gọi của cậu thành công thu hút mọi ánh nhìn, Văn Toàn nở nụ cười đôi mắt lấp lánh nhìn người đàn ông của mình. Ngọc Hải nhanh chân đi đến, kéo vợ vào lòng anh vội vàng lo lắng.

*Lên đây sao không báo anh, em đi một mình sao?*

Nhìn ra đằng sau không có ai, dĩ nhiên Ngọc Hải đón được Văn Toàn tự chạy xe một mình. Điều này làm anh không vui lắm, vì khá nguy hiểm. Văn Toàn nhận rõ sự không hài lòng qua ánh mắt của anh, cậu cười khẽ lấy lòng.

*Em nhớ anh*

Hơi hạ giọng chỉ hai người nghe thấy.

*Anh không vui khi em lên đây à?*

Rõ ràng sắc mặt vợ yêu sắp trở mặt, Ngọc Hải thu lại ánh mắt dò xét. Anh cởi áo khoác, khoác lên vai cậu.

*Lần sau đừng chạy xe xa một mình như thế, anh rất lo*

*Em biết rồi*Văn Toàn mỉm cười.

Ngọc Hải cưng chiều ôm cậu vào lòng, hai người đi đến chỗ các lãnh đạo cấp cao. Đám nữ tân binh tự động rẽ đường, khi chứng kiến dung mạo và thần sắc của Văn Toàn rồi, bọn họ đã hiểu vì sao Thiếu tá Quế chưa bao giờ nhìn qua bọn họ dù chỉ một lần. Khi đứng cạnh lẫn nhau, Văn Toàn như viên ngọc phát sáng, tất cả mọi thứ giống như là bóng đêm mà thôi. Văn Toàn ưu nhã mỉm cười  gật đầu chào tất cả mọi người.

*Xin lỗi tôi đến khá đột ngột làm mọi người mất vui rồi*

*Không có, thật ra chúng tôi cũng đã nghe tiếng đồn về cậu vợ nhỏ của Thiếu tá Quế. Hôm nay mới được gặp mặt, quả như lời đồn. Giờ thì chúng tôi đã hiểu vì sao mọi người vẫn hay nói đùa, Thiếu tá Quế yêu vợ như mạng rồi*Người đứng đầu quân khu vội vả lên tiếng.

Mọi người đều cười lớn, mỗi người một lời đều là ca tụng. Các nữ thực tập viên chỉ biết im lặng cúi đầu, cảm thấy bọn họ vừa làm một chuyện đáng xấu hổ. Còn các nam tân binh, có người còn đỏ mặt khi nhìn Văn Toàn.  Làm sao tránh được ánh mắt như diều hâu của Ngọc Hải. Anh quét đôi mắt lạnh lùng, các nam tân binh sợ hãi cúi đầu. Cánh tay càng ôm chặt Văn Toàn hơn, gắp thức ăn cho vợ, chăm từng thứ một như thành thói quen của hai người. Khiến cho mọi người được một phen rửa mắt. Trời ạ, một thiếu tá Quế bàn tay cả đời cứng cáp cầm súng lại có thể dịu dàng gắp thức ăn cho vợ. Đây rõ ràng là một cực phẩm vốn chỉ thuộc về Nguyễn Văn Toàn.

______________________

Sau khi buổi tiệc kết thúc, hai người đi về phòng. Cửa phòng vừa đóng lại, Văn Toàn đã bị Ngọc Hải đẩy vào tường. Anh nhanh chóng hạ xuống một nụ hôn nồng cháy, hơi thở nhớ nhung quấn quýt lấy nhau, Văn Toàn mỉm cười, quàng tay qua cổ anh, nhón chân cả cơ thể dựa sát vào lòng anh hơn. Hai tay mạnh mẽ của Ngọc Hải bế lấy mông cậu, điên cuồng mút lấy đôi môi mà anh nhớ nhung. Anh hôn đến khi môi cậu sưng mọng đỏ lên mới dừng, nặng nề thở dốc.

*Bây giờ thì trả lời anh biết, tại sao lại lái xe lên đây?*

Bị nụ hôn làm cho mơ màng, Văn Toàn hít thở không thông. Biết rõ người đàn ông này vẫn chưa bỏ qua cho mình. Cậu tuột xuống người anh, kéo lại chiếc áo khom người nhặt chiếc túi, quay lưng đi đến sofa ngồi xuống.

*Hừ, em biết anh vẫn đang trách em đến phá tan việc vui của anh đúng không?*

Ngọc Hải nhìn cậu lườm anh một cái sắc bén, rõ ràng anh đang hỏi tội cậu mà. Giờ thì hay rồi, haiz...do anh tự làm tự chịu.  Anh bước đến ngồi xuống sofa, kéo cậu vào lòng.

*Em đang nói bậy bạ gì đấy hả?*

Rồi sắc bén nhìn vào mắt cậu vợ nhỏ đang làm mặt lạnh với anh.

*Chỉ vì ghen tuông vớ vẩn mà em dám lái xe một mình đi thế này. Em có biết đoạn đường này rất nguy hiểm hay không?*

Hai mắt Văn Toàn nhìn xuống, mím môi qua một lúc cậu mới hắng giọng.

*Còn...còn không phải em sợ hay sao?*

Ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt hơi ướt khiến tim Ngọc Hải mềm nhũn. Thật ra anh làm sao không nhìn ra sự giảo hoạt của cậu, nhưng chỉ cần mỗi lần cậu trưng ra bộ dạng ăn vạ thế này thì anh chỉ biết đầu hàng. Anh thở dài, giơ tay ôm cậu vào lòng.

*Lần sau không được như thế, có biết không?*

Lại nói thêm.

*Anh rất lo lắng, lỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao*

Văn Toàn biết anh nói đúng cậu hôn lên cằm anh gật gật đầu.

*Em lên đây còn có cái này quan trọng muốn cho anh xem?*

Vợ chồng anh bao nhiêu năm qua là như thế dường như chưa có một ngày nào cãi nhau cả. Lúc nào cũng thế chỉ cần anh nhìn thấy đôi mắt vợ anh hơi buồn, là tim anh đã nhũn ra. Còn đâu mà dám lớn tiếng. Ngọc Hải hôn mấy cái lên khuôn mặt hơi nhiễm lạnh của cậu.

*Hửm? Đưa anh xem nào*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro