19.CÓ KHÁCH ĐẾN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Do tác dụng phụ của thuốc một lần nữa Văn Toàn ngủ ngon lành đến gần bảy giờ tối mới lèm nhèm tỉnh dậy. Lúc này căn phòng chìm trong bóng tối khiến cậu có chút sợ hãi. Sức khỏe vừa được tịnh dưỡng dường như không còn sốt và mệt mỏi nữa. Cậu xuống giường muốn đi ra ngoài xem như thế nào, từ khi đến đây cậu chỉ ở trong căn phòng này. Ngoài kia thế nào cậu không biết rõ.

Với lại không biết giờ này Ngọc Hải đang ở đâu, trong đầu vô ý lại nghĩ đến chuyện lúc trưa. Bước ra khỏi phòng, cơ thể có chút run nhẹ, cậu mặc chiếc áo ngủ tuy có tay nhưng cũng xem là mỏng manh. Mà khí hậu ở ngoại ô buổi tối lại rất thấp. Ôm lấy cơ thể đi về phía trước, bước xuống cầu thang thật ra Văn Toàn lúc này cảm thấy rất khát. Cậu muốn uống một chút nước.

Không ngoài ý muốn lúc này Ngọc Hải bên ngoài trở về, anh mặc bộ đồ vest đen vừa lạnh lùng lại khí chất. Đi phía sau là Xuân Trường và hai người thuộc hạ, lúc nhìn lên cầu thang. Bắt gặp Văn Toàn chựng lại bước chân đang thẫn thờ nhìn anh. Thu vào mắt anh, cậu mỏng manh xinh đẹp nhưng vẫn còn khá yếu ớt, còn đi chân trần không quan tâm đến sức khỏe. Hàng chân mày Ngọc Hải nhíu lại, mặc kệ ánh mắt bao nhiêu người, anh đi nhanh đến cởi lấy áo khoác. Khoác lên người cậu, Văn Toàn chưa kịp thích ứng lại thấy cơ thể mình được bế bỏng lên.

*Em Không biết mình mới sốt à, còn đi chân đất*Tiếng trách cứ của Ngọc Hải vang lên bên tai.

Nói rồi bế cậu đi đến sofa, đặt cậu ngồi xuống, anh cũng ngồi bên cạnh. Nhìn xung quanh có nhiều người, Văn Toàn ngại ngùng đỏ mặt. Nhưng lúc này cổ họng khô khốc. Bàn tay nhỏ níu áo anh, thuần thục ra dấu.

(Tôi khát nước)

Ngọc Hải ánh mắt chưa rời khỏi khuôn mặt xinh đẹp đã có chút huyết sắc của Văn Toàn.

*Thím Lan đem cho tôi ly nước ấm*

Rất nhanh thím Lan đã rót một ly nước ấm đi đến cẩn trọng đưa cho Ngọc Hải. Lần này Văn Toàn rất tự giác không để anh đụng tay, cậu lấy từ tay anh tự giác uống lấy. Một làn nước ấm chảy qua cổ họng cảm giác vô cùng dễ chịu. Ngay trán được một bàn tay ấm áp phủ lấy.

*Tốt rồi không còn sốt nữa*

Lời nói nhẹ nhàng thể hiện rõ sự quan tâm, dường như còn có sự nhẹ nhàng khi cậu hết bệnh. Như có 1 làn nước mát chảy vào lòng Văn Toàn. Cậu ngẩng mặt nhìn Ngọc Hải, dường như muốn nhìn thấu anh là ai, là con người như thế nào.

Rõ ràng khi cậu 8 tuổi, đã từng nghe không ít chuyện về anh, một Tam Gia đủ tàn nhẫn sẵn sàng ra tay trừ khử ai dám chống đối lại mình. Một Ngọc Hải điềm nhiên nhưng đầy máu lạnh khiến cho cả Trác Cửu tuy miệng luôn cười nói thương yêu, nhưng tận trong tâm can luôn phải dè dặt về anh. Thế nhưng hiện giờ lại có một bộ mặt dịu dàng này dành cho cậu. Văn Toàn lại không tìm ra một sự giả dối nào từ anh, thật ra là tại sao?

*Đói chưa, để tôi bảo thím Lan hâm cháo lại cho em nhé*

Văn Toàn sợ bị anh nhìn thấu, mặt cậu hơi ửng hồng. Cúi đầu có chút ngại ngùng gật đầu, Ngọc Hải nhếch môi cưng chiều, không vạch trần sự im lặng của cậu. Anh muốn xem cậu diễn đến khi nào, vì sao lại chấp nhận im lặng hơn mười mấy năm qua. Hai người, mỗi người một suy nghĩ cho đến khi tiếng xe chạy vào ngừng ngoài sân làm hai người mới thôi nghĩ ngợi. Xuân Trường đi vào nhìn qua Văn Toàn rồi nói với Ngọc Hải.

*Anh Hải, chị Sở muốn gặp anh*

_____________________

Lịch đăng truyện.

Thứ 2,3,4,5,6,7 ngày hai chap.

Chủ nhật 3chap.

Thời gian đăng: 11h30 và 20h00 mỗi ngày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro