34.DẠY DỖ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đằng Long sau khi đứng vững, tức giận nhìn Xuân Trường phừng phừng lửa giận.

*Anh Hải, anh để thuộc hạ của mình hỗn láo với tôi thế à. Cmn có tin tôi bắn vỡ đầu nó không?*

Ngọc Hải nhếch môi, bước đến gần hắn.

*Lần sau giữ mồm giữ miệng một chút, ba cậu không dạy được cậu thì để Ngọc Hải tôi dạy cũng không sao*

Còn thâm tình vỗ vỗ lên vai hắn như răn dạy một đứa trẻ, nhẹ nhàng nói tiếp.

*Người của tôi chỉ tôi mới có quyền quyết định sự sống chết. Cậu...*Anh cười lạnh lẽo.

*Không đủ tư cách*

Hai tay Đằng Long siết chặt, cúi gầm mặt không nói thêm gì nữa, vì hắn rõ ràng biết Ngọc Hải nói được sẽ làm được. Ngọc Hải thu lại nụ cười, ôm lấy Văn Toàn bước qua Đằng Long. Lúc này họ đối diện với Bạch Thiển và Trác Sở, hai người cũng không có ý dừng lại bước chân. Bất ngờ Bạch Thiển lên tiếng.

*Nếu đã đến bước này thì hãy chăm sóc tốt cho Toàn*

Lời ông ta nói ra, như một câu buông bỏ rõ ràng, Văn Toàn không tỏ ra cảm xúc gì cả. Cậu vẫn im lặng nhìn về phía trước. Trác Tư Sở quan sát Bạch Thiển thật kĩ mọi cảm xúc của ông ta, Trác Tư Sở đều muốn thu lấy. Ngọc Hải không quay người chỉ vỏn vẹn nói một câu.

*Anh Bạch có thể yên tâm*

Nói rồi hai người nhanh chóng ngồi vào xe, Văn Toàn vẫn còn trầm tư suy nghĩ. Qua một lúc Ngọc Hải xoa tóc cậu.

*Đang nghĩ chuyện gì?*

Văn Toàn ngẩng mặt nhìn anh, đắn đo một chút cậu nói.

*Ngọc Hải, anh có thể giúp em một chuyện được không?*

*Em nói đi*Ngọc Hải rất nhanh không cần suy nghĩ.

Văn Toàn lấy điện thoại ra, đưa cho anh xem một tấm ảnh.

*Anh có thể giúp em tìm người này được không?*

Nhìn qua tấm ảnh, sắc mặt Ngọc Hải liền thay đổi, anh hỏi.

*Người này với em có quan hệ gì?*

Văn Toàn cũng nhìn ra thái độ lạ của anh, cậu chỉ trả lời đại khái qua loa.

*Là một người quen, anh có thể giúp em không?*

Ngọc Hải nhìn cậu, anh không hỏi thêm, khẽ gật đầu.

*Được*

Nghe anh đồng ý, Văn Toàn nhẹ lòng mỉm cười, chỉ là nụ cười nhẹ nhàng nhưng rất đẹp, khiến Ngọc Hải có chút hoa mắt. Cậu rất ít khi cười, Ngọc Hải thường hay quan sát cậu. Văn Toàn có thể giả câm bao nhiêu năm qua, cậu luôn yên lặng để ai cũng nghĩ rằng cậu vô hại. Trên khuôn mặt lúc nào cũng yên ả như nước. Ít khi thể hiện cảm xúc ra ngoài.

Ngày hôm nay từng chút anh lấy được lòng tin của cậu, hé mở từ từ những bí mật cậu đang giấu kín. Nhưng lại bất ngờ thay, Văn Toàn lại đang cần tìm người này. Một người mà bao năm qua anh cũng đang tìm kiếm. Lúc này điện thoại Ngọc Hải vang lên, nên cuộc nói chuyện bị gián đoạn. Văn Toàn cũng không làm phiền anh nữa, đêm qua vừa mất sức lại mất ngủ. Nên cậu mệt mỏi nhắm mắt, nghỉ ngơi một chút.

Trên một chiếc xe khác, Somcha đeo kính đen nhìn xe Ngọc Hải đến khi khuất dần. Khuôn mặt được trang điểm kĩ lưỡng vẫn không che đậy được tức giận. Đằng Long ngồi bên cạnh cười cười.

*Cô thấy đấy, tôi nói có sai không, đêm qua Ngọc Hải bỏ rơi cô là vì cậu con trai đó*

Là một đại tiểu thư từ bé, Somcha muốn gì được đấy, hô mưa gọi gió ở cái thành phố Bangkok này chưa bao giờ ai dám nói với cô ta hai từ không được. Hôm qua Ngọc Hải chỉ vừa nghe một cuộc gọi, không xem mặt mũi cô ta ra gì cứ thế nói có việc bận, rồi nhanh chóng bỏ đi. Để cô ta đứng đó chẳng hiểu cớ sự ra sao.

Sáng hôm nay tình cờ gặp Đằng Long ở khoang tàu, mới biết ra mọi chuyện, sự thật này quá đả kích cô ta rồi. Thật lòng Somcha còn khó lòng tin là thật, vì thời gian trước đây cô ta đã cho điều tra Ngọc Hải vốn không có ai ở bên cạnh. Đằng Long biết cô ta không tin, bảo cô ta cứ lên xe ngồi trước mọi chuyện rồi sẽ rõ. Thật là quá rõ ràng đấy chứ. Chẳng những là con trai, mà còn là một người con trai rất đẹp.

Cậu con trai này đêm hôm qua Somcha đã gặp qua, vẻ đẹp thanh thuần ngọt ngào này chỉ cần là đàn ông không ai không bị mê luyến. Móng tay sắc nhọn đâm vào da đến đau nhói.

*Tôi biết cô rất tức giận tôi cũng thế, Văn Toàn là con trai nuôi của Bạch Thiển, ba mẹ nuôi của cậu ta muốn tôi và cậu ta đính hôn. Không ngờ, cmn Văn Toàn thấy Ngọc Hải có quyền có thế, nên hất tôi qua một bên mà quyến rủ lấy Ngọc Hải. Mẹ nó*Đằng Long hắng giọng.

Somcha nhìn Đằng Long, hắn ta gật đầu khuôn mặt không một tý nào là giả. Somcha vẫn hoài nghi.

*Nhìn vẻ ngoài non nớt như thế, xem ra không phải vậy*

*Non nớt? Mẹ nó kĩ thuật trên giường cô còn thua xa đấy*Đằng Long cười.

Lòi nói vừa vuột miệng đổi lại ánh mắt sắc lẹm của Somcha.

*Tôi đùa ấy mà, loại người bẩn thỉu đấy ông đây không cần. Nhưng dù sao tôi và cô phải lấy lại mặt mũi chứ*Đằng Long cười hì hì.

Somcha liền lạnh lẽo phản bác.

*Ngọc Hải không có lỗi*

Đằng Long bất ngờ với sự mê muội của Somcha nhưng càng đúng ý hắn. Hắn vội hùa theo.

*Phải...phải...người như anh Hải dĩ nhiên đàn bà đều muốn được bên cạnh anh ấy, cũng chỉ tức thời bị Văn Toàn lừa gạt mà thôi*

Lúc này sắc mặt Somcha mới dịu xuống. Bỗng cô ta nói một câu.

*Nhưng Văn Toàn phải trả giá vì dám cướp người đàn ông của tôi*

*Anh không phải muốn dạy dỗ cậu ta sao?*Quay đầu nhìn Đằng Long.

*Quả nhiên cô rất thông minh*Đằng Long cười lớn.

*Hai ngày nữa có buổi gặp mặt làm ăn giữa ba cô, chú Cửu cùng Ngọc Hải*Rồi xoa tay nói tiếp.

Chân mày Somcha chau lại muốn nghe hắn nói tiếp*

*Đường đua ngựa Chiang Mai là của ba cô đúng không?*

*Anh...?*

*Cô yên tâm, tôi chỉ cần cô hậu thuẫn sẽ không ảnh hưởng đến cô*Đằng Long nhanh miệng nói tiếp.

Suy nghĩ một chút, Somcha mới gật đầu, môi đỏ nhấn mạnh.

*Không được chạm đến Ngọc Hải*

*Biết rồi, biết rồi, cô có thể yên tâm*

Đằng Long cúi đầu cười đầy nham hiểm, nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm ấy, thú vị đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro