52. SẤY TÓC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu quay lưng về phía Ngọc Hải chờ đợi được anh phục vụ. Tiếng vù vù bắt đầu ồn ào bên tai, chỉ là Ngọc Hải dường như muốn trêu cậu. Lúc đầu anh còn nhẹ nhàng sấy đều cho cậu. Nhưng càng về sau tóc cậu bay tứ tung. Văn Toàn khó hiểu quay đầu lại, máy sấy thổi vù vù làm loạn tóc cậu. Thế mà đổi lại tiếng cười trầm ấm vui vẻ của Ngọc Hải. Văn Toàn mím môi muốn giật lại máy sấy.

*Ngọc Hải, anh có biết làm không hả..ui...trả lại cho em*

Không ngờ anh giơ ra xa, vờn cậu một chút, tóc tai cậu chẳng còn vào nếp mới chịu dừng lại. Ngọc Hải cười khẽ đưa tay đẩy tóc cậu ra, vừa mềm mại vuốt tóc, vừa sấy cho cậu. Văn Toàn thấy việc này có mặt hơi không chân thật, thật giống như đã từng phát sinh qua. Nhưng cậu hoàn toàn không nhớ nổi, có loại cảm giác như nằm mơ. Nhìn ánh mắt trở nên mơ hồ của cậu, Ngọc Hải tắt máy sấy. Bàn tay còn hơi nóng vuốt lấy mặt cậu, anh áp người đến ôm cậu vào lòng, đặt cằm trên vai cậu tà tứ hôn lên cổ Văn Toàn.

*Thoải mái không?*

Văn Toàn quay mặt nhìn anh, bàn tay mạnh mẽ ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cậu còn ma sát vuốt ve. Cậu hít thở hơi khó khăn, quay mặt phụng phịu.

*Có ai sấy tóc như anh không?*

Ngọc Hải cười, anh hôn lên mặt cậu. Cầm lấy ly rượu nhướn mày.

*Uống với anh một chút*

Thường thì Văn Toàn không thích uống rượu, nhưng hôm nay tâm tình lâng lâng khó mà diễn tả, cậu mỉm cười gật đầu. Cứ ngỡ Ngọc Hải đưa ly cho cậu ai ngờ anh ngửa đầu uống một ngụm chưa đến cậu phản khán. Ôm lấy mặt cậu đặt cho nụ hôn nồng nàn, hiển nhiên Văn Toàn không lường trước được sự việc, rượu vang thơm ngon trong miệng anh từng chút rót vào miệng cậu, thấm vào ruột gan, hương vị quanh quẩn ở chóp mũi. Không biết có phải tác dụng của một ngụm rượu kia hay không mà rượu không say người tự say, lại khiến cậu có cảm giác mình đang say. Đặt ly rượu qua một bên, hai tay đưa lên, một tay choàng qua ôm chặt eo cậu, một tay áp lên sau gáy cậu, đầu lưỡi cường hãm thăm dò vào cái miệng nhỏ còn kịp khép lại. Chiếm lấy cái lưỡi trơn trượt, hút lấy hương rượu nhàn nhạt. Quả thật là yêu chết cái miệng nhỏ nhắn này, thơm mềm, ngon ngọt, ăn thế nào cũng không đủ.

*Ưm*

Văn Toàn còn không kịp thở đã bị anh đoạt toàn bộ không khí, vất vả lắm mới thở trộm được một hơi, lại xen lẫn với hơi thở nam tính mạnh mẽ, mùi rượu ngọt ngào cùng với mùi sữa tắm nhàn nhạt, cùng chui vào mũi. Nhất thời khiến cậu càng chóng mặt, ngẩng đầu lên tùy ý cho anh đòi hỏi. Cuối cùng anh buông môi cậu ra, đầu lưỡi lại lưu luyến không rời khẽ liếm vài cái trên cánh môi, rồi mới nhìn thẳng vào mắt cậu.

*Em thấy uống rượu như thế này có ngon hơn không?*

Văn Toàn thở hổn hển, hai má ửng hồng, đôi mắt cũng đã phủ đầy sương. Nói rồi, anh lại nhẹ mổ lên đôi môi đỏ mọng. Một bên hấp thu vị ngọt trong miệng Văn Toàn một bên để tay chạy loạn trên người cậu, đi tới ngực thì dừng lại, bóp một cái.

*A...Ngọc...Hải*

Như tia điện xẹt qua tim rồi lan tỏa lên não khiến Văn Toàn ưm nhẹ, nhưng đều bị Ngọc Hải tà ác nuốt vào bụng. Cậu kéo tay anh đặt trên ngực cậu, lúc muốn lúc không nức nở.

*Đau...nhẹ...nhẹ thôi anh*

Ngọc Hải kéo áo khoác momg manh cậu ném xuống sofa. Cơ thể Văn Toàn như không xương mềm mại như bông. Thật lòng Ngọc Hải máu nóng chỉ muốn nhào nặn cho thỏa thích. Nhưng cậu con trai trong lòng nức nở than đau, anh mới kiềm hãm dục tính trong người mình lại. Yêu thương xoa nhè nhẹ phần ngực trắng mịn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro