55. SỰ CỐ CHẤP CỦA ANH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Em sao thế?*Anh bước đến ôm lấy eo cậu.

Văn Toàn lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng lắc đầu.

*Em không sao*

Ngọc Hải cũng không truy hỏi thêm. Anh nhìn Bạch Thiển mỉm cười.

*Anh Bạch dạo này bận rộn, không nghĩ lại gặp anh ở đây*

Bạch Thiển cười nhạt nhưng ánh mắt không hề mang ý cười, nhìn hành động thân mật của Ngọc Hải và Văn Toàn khiến sắc mặt của Bạch Thiển cũng tối đi.

*Tôi đến thăm Văn Toàn*

Ngọc Hải gật đầu, nhếch môi.

*Ồ? Thăm xong rồi chứ? Vậy chúng tôi đi trước*

Nói rồi ngang nhiên ôm lấy Văn Toàn đi qua ông ta ngồi vào xe. Bạch Thiển xoay người nhìn theo hướng xe chạy khuất, cung tay nắm chặt khuôn mặt tức giận cũng méo mó đến đáng sợ. Ngồi trên xe nhìn tinh thần của Văn Toàn treo lơ lửng nơi nào đó. Ánh mắt cậu vô hồn như lần đầu anh mới gặp cậu. Ngọc Hải không rõ Bạch Thiển đã nói gì với cậu, nhưng anh biết điều gì đấy, rất tiêu cực và còn liên quan đến anh. Bàn tay nhỏ được bao trùm ấm áp, Văn Toàn sực tỉnh thấy Ngọc Hải nắm lấy mình.

*Bạch Thiển nói gì với em? Có gì muốn hỏi anh không?*Ngọc Hải hỏi.

Biết anh nhìn thấu tâm tư của mình, Văn Toàn lắc đầu, vì vốn cậu còn chưa rõ Bạch Thiển muốn nói đến việc gì. Cậu trở tay nắm tay Ngọc Hải, mỉm cười.

*Không có gì, anh đừng lo*

Ngọc Hải nhìn cậu, anh không hỏi tiếp về vụ Bạch Thiển, chỉ choàng tay ôm lấy Văn Toàn vào lòng.

*Văn Toàn, anh không biết em đang suy nghĩ chuyện gì, cũng không rõ Bạch Thiển nói gì với em. Nhưng anh muốn em hiểu rằng dù có chuyện gì em cũng phải tin anh*

Văn Toàn ngẩng đầu nhìn anh, Ngọc Hải thâm tình nói tiếp.

*Vì anh yêu em. Anh không thể yêu em theo cách mà một vài người vẫn thường yêu, anh không thể cao thượng như họ, anh không thể nói dối rằng chỉ cần mỗi ngày được nhìn thấy em là anh rất hạnh phúc rồi, không thể nói dối chỉ cần đứng từ xa nhìn em hạnh phúc là anh vui. Tình yêu với anh không phải như thế, anh vô cùng ích kỷ, anh chỉ muốn giữ em bên cạnh dù có ra sao, lúc trước thì không nói gì, nhưng bây giờ dù em có yêu anh hay không yêu đi nữa, anh cũng không thể để em rời khỏi anh. Đời này anh đã định sẵn, em chỉ thuộc một mình anh. Nên em không cần phải suy nghĩ chi cho đau đầu. Có hiểu không?*

Tình yêu của anh là thế đấy, độc đoán và chiếm hữu.

ANH YÊU EM!

Câu nói của anh văng vẳng trong đầu Văn Toàn, hai má cậu ửng hồng, phiền muộn trước đó như không cánh mà bay. Khuôn mặt có chút ngượng ngùng, bàn tay nhỏ đặt trước ngực anh níu lấy áo anh. Cậu mỉm cười có chút ngại ngùng mang vẻ hạnh phúc.

*Sao anh có thể ngang ngược như thế?*

Nhìn cậu cười, trái tim Ngọc Hải có phần nhẹ nhõm, anh ôm lấy cậu hôn lên chóp mũi thon cao của cậu.

*Ừm, anh ngang ngược như thế này, em không muốn cũng phải chấp nhận. Kiếp này anh chỉ ăn vạ với em thôi*

Nói rồi anh tà tứ hôn lên đôi môi mềm mại của cậu. Văn Toàn cười khẽ, hơi nghiêng mặt. Dáng vẻ lúc này của cậu khiến cho Ngọc Hải khó mà ngừng yêu. Anh xoa khuôn mặt trắng mịn của Văn Toàn. Cậu áp tay mình lên tay anh, nghiêm túc nói với anh.

*Ngọc Hải, anh bây giờ là người thân duy nhất của em. Chỉ xin anh đừng bao giờ lừa dối em chuyện gì*

Ai cũng có thể, chỉ mình anh là không, em sẽ điên mất. Ngọc Hải gật đầu, ánh mắt anh có chút đăm chiêu. Nhưng vẫn nhận lời ôm chặt lấy cậu.

*Được*

Văn Toàn choàng tay ôm chặt anh khuôn mặt xinh đẹp đặt trên vai anh, trên môi còn vương vấn nụ cười hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro