6.CHÚ BA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời vào thu thời tiết khá đẹp, nhẹ nhàng về êm ả.

Văn Toàn có năng khiếu hội họa từ bé, cho đến bây giờ thời gian rảnh cậu đều muốn đến một nơi an tĩnh để vẽ.

Hôm nay là ngày nghĩ, mới sáng Văn Toàn đã rời khỏi nhà trên vai là một chiếc túi to, còn cầm theo giá vẽ.

Tài xế hay người giúp việc đều hiểu ý, đây là sở thích của cậu cũng như sống riêng thế giới của chính mình chẳng muốn ai chạm vào mà Bạch Thiển lại rất nuông chiều con trai nuôi của mình.

Trên dưới Bạch gia ai cũng ngầm hiểu, chẳng ai dám hỏi tới, hay ý kiến.

Với lại mấy ngày qua Bạch Thiển và Trác Tư Sở sang Thái Lan cùng Trác Cửu nên Văn Toàn cũng thoải mái hơn.

Chỉ là thời gian qua người Bạch Thiển cho theo sau Văn Toàn, mấy ngày gần đây chỉ qua một đoạn đều mất dấu.Lần này cũng vậy, Văn Toàn ngồi trên xe bus bình tĩnh đọc sách, vốn chẳng quan tâm phía sau hai xe va chạm nhau ra sao. Đi được hai mươi phút, xe đã ngừng dưới chân núi.

Văn Toàn xuống xe, thong thả tiến về con đường phía trước. Cậu quấn một chiếc khăn màu trắng để che đi khuôn mặt của mình.

Núi này không quá cao, đi bộ chưa được hai phút đã tới đỉnh núi. Hai bên cây cỏ may màu trắng bay nhẹ trong gió. Từ phía trên nhìn xuống như một bức tranh.

Văn Toàn kê lại giá vẽ rồi đặt khung lên, nhẹ nhàng thưởng thức hương vị mộc mạc nơi đây.

Khuôn mặt dưới ánh bình minh đẹp tinh khiết, yên tĩnh nhẹ nhàng. Từng động tác chỉ khiến người khác mê đắm.

Qua mấy phút, Văn Toàn đã có thể phác họa sơ bức tranh. Khi cậu đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình. Bất ngờ từ phía sau là tiếng bước chân đạp lên lá cây khô.

Khiến Văn Toàn hốt hoảng vội xoay người, hai mắt liền mở to nào còn sự bình tĩnh, thờ ơ như lúc đầu. Sự hoảng loạn trong mắt thay bằng sự sợ hãi, dè dặt.

Mất bình tĩnh mấy giây ,Văn Toàn lấy lại thần sắc, khẽ gật đầu. Thái độ dành cho người quen sao? Quả là một đứa trẻ ngoan.

Ngọc Hải từng bước tiến đến, nhìn vẻ mong manh yếu ớt của cậu con trai trước mặt.

Có lẽ vì ở trên núi gió khá lớn, nên Văn Toàn phải đội nón che đi mái tóc, càng thêm phần mị hoặc tôn lên gương mặt xinh đẹp của mình. Không tiến quá gần cậu, đứng cách cậu tầm năm bước chân.

Nhìn qua bức tranh vừa rồi còn phác họa nhẹ nhàng nhưng giờ đây lại trở thành bức tranh trù tượng khá độc đáo. Nhưng bức tranh này càng nhìn Ngọc Hải lại càng thấy có gì đó không đúng.

Nhiều bức tranh có thể đánh lừa thị giác nếu quan sát từ các góc khác nhau.  Qua tác phẩm của Văn Toàn, Ngọc Hải quan sát được hai sắc thái vô cùng khác nhau. Một mặt mô tả cảnh núi non hùng vĩ thiên nhiên, nhưng cách phối màu sắc lại quá trầm tối âm u, trừu tượng ẩn hiện như những vệt máu đỏ lại theo cách tô vẽ không khác gì từng đợt sóng biển.

Văn Toàn cũng không tỏ thái độ gì. Cậu cũng chỉ nhìn anh, như con thỏ nhỏ tỏ ra phòng thủ.

Ngọc Hải dời ánh mắt chuyển qua tác giả cửa bức tranh, anh mỉm cười.

*Em Không biết một mình tới nơi này rất nguy hiểm hay sao. Nhất là một cậu con trai xinh đẹp như em càng nguy hiểm hơn nhiều*

Văn Toàn nhìn người đàn ông cao lớn, gương mặt góc cạnh như tạc tượng, mỗi cử chỉ điệu bộ điều khiến phái nữ siêu lòng.

Không ngoa khi trong giới người ta đều nói Tam Gia rất đa tình nhưng phụ nữ với anh ta chỉ  được tính bằng tình một đêm. Chưa một ai gọi là tình nhân chính thức của người đàn ông này cả.

Văn Toàn lấy trong túi xách ra một cuốn sổ nhỏ, cầm viết ghi vào, rồi đưa cho Ngọc Hải.

Anh cầm lấy chẳng biết vô tình hay cố ý, các ngón tay chạm vào bàn tay của cậu.

Làm cho Văn Toàn hốt hoảng nhanh chóng rút tay về. Khuôn mặt trắng mịn dưới ánh nắng càng thêm đỏ hơn.

Ngọc Hải nhìn dáng vẻ non nớt này, nụ cười trên môi  càng sâu. Nhìn qua nét chữ nắn nót.

*Cảm ơn chú ba đã nhắc nhở*

Chú Ba?

Anh không trả lại cuốn sổ của cậu mà thuận tay bỏ vào túi áo của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro