67. NHÀ HOANG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Văn Toàn đến nơi, đây là một nhà kho bỏ hoang, đường xá có gập ghềnh khó đi. Khắp nơi là rừng nhìn rất hoang sơ, tài xế lấy được tiền liền đi nhanh không có ý chờ đợi. Nhìn ánh mắt ông ta nhìn cậu có chút là lạ, Văn Toàn cũng không thắc mắc nhiều. Cậu chỉ vội đưa tiền, tiền thối lại cũng không cầm lấy, mà quay lưng rời đi. Ngoài dự đoán, Văn Toàn không nghĩ sẽ gặp Bạch Thiển nơi này. Lúc ông ta được thuộc hạ mở cửa đang bước xuống xe, ngẩng đầu thấy Văn Toàn chựng bước chân, ánh mắt e sợ dò xét nhìn qua ông ta. Cậu vừa muốn quay người bỏ chạy, Bạch Thiển vội đuổi theo, đi đến trước mặt Văn Toàn, ánh mắt nhìn cậu vẫn nồng đậm tình ý như mọi lần.

*Sao ông lại ở đây, có phải...?*Văn Toàn cảnh giác hỏi.

Chẳng lẽ ông ta là người hẹn cậu đến đây, nhưng không đúng...

*Toàn, em đừng lúc nào cũng  nghĩ xấu cho tôi có được không?*Bạch Thiển sắc mặt bất đắc dĩ, vội vả giải thích.

Văn Toàn im lặng chờ ông ta nói tiếp. Bạch Thiển thở dài có chút đau lòng.

*Có một lần Tư Sở bảo với tôi em muốn tìm Kiến Trung. Cô ấy nói em muốn tìm người đã giết hại cả gia đình mình. Tôi biết em luôn nghi ngờ tôi nhưng Toàn, em có nghĩ tôi ngu ngốc đến mức, đã ra tay sát hại cả gia đình em lại giữ em bên cạnh hay không từ khi muốn chọn con đường chết. Tôi biết em không tin tôi. Nên tôi âm thầm tìm kiếm Kiến Trung để em có câu trả lời còn trả lại sự trong sạch cho tôi*Từng câu nói của ông ta không một tia nào bắt bẻ hay phản bác.

Văn Toàn không trả lời, cậu nhìn ông ta nữa tin nữa ngờ. Thái độ của Bạch Thiển trong lúc này không có ý gì là muốn ra tay với cậu, nếu muốn ông ta từ lúc giờ không cần tốn công giải thích. Nơi đây vắng vẻ, cậu tay chân yếu ớt, chỉ một hành động nhỏ Văn Toàn cũng không thể thoát thân. Mặc kệ ai là hung thủ cứ gặp Kiến Trung, rồi hãy tính sau. Văn Toàn âm thầm suy nghĩ, hàng mi thật dài có chút giao động, bước chân cũng đi về phía trước.

Bạch Thiển nhướn mày, khóe môi khẽ nhếch. Lúc còn tầm hơn hai mét tiến đến ngôi nhà hoang, bất giác Văn Toàn nghe tiếng la hét thất thanh. Cậu hốt hoảng chưa biết làm sao đã thấy một bóng dáng nhếch nhát, quần áo có chút cũ nát nhìn qua không khác gì một tên nghiện lâu ngày, dù là như thế Văn Toàn cũng nhận ra người đàn ông này chính là Kiến Trung, quản gia của nhà cậu năm ấy. Văn Toàn vội mừng rỡ gọi tên ông ta.

*Chú Trung, chú Trung*

Hình như ông ta đang bị ai đuổi theo, ánh mắt khiếp sợ nhìn qua Văn Toàn. Đưa tay về phía Văn Toàn nhưng ánh mắt là đang nhìn người đi phía sau cậu. Chỉ là miệng chưa kịp hé lời.

*Bằng...bằng...bằng*

Từ nơi đâu chẳng rõ, đạn bắn liên hồi chỉ tập trung vào Kiến Trung. Bạch Thiển vội đi đến kéo Văn Toàn ôm vào lòng.

*Toàn cẩn thận*

Nhìn thấy thuộc hạ của Bạch Thiển bắn trả, hai bên đọ súng vô cùng nguy hiểm. Hai tay cậu ôm lấy đầu, thân thể được Bạch Thiển ôm lấy, nhưng lúc này cậu không cảm nhận được gì cả. Trước mắt nhìn Kiến Trung bị bắn khắp nơi trên toàn thân thể, máu me đầy mình rồi đổ rạp trước mắt cậu. Nhưng quan trọng là khi ông ta ngã xuống, Văn Toàn không thể tin được Ngọc Hải cùng Xuân Trường đang đứng sau lưng ông ta, chẳng rõ anh xuất hiện từ bao giờ. Sắc mặt anh lúc này rất kém.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro