75. NGƯỜI QUEN NĂM ĐÓ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại một lần nữa trở lại phòng thẩm vấn, Ngọc Trịnh ngồi đối diện âm thầm quan sát Văn Toàn sâu sắc, khuôn mặt tuy nghiêm nghị nhưng nhìn rõ thấy mắt ông ta hiện rõ xúc động, còn có phần vui mừng không hề che giấu. Chỉ một buổi sáng nhiều việc xảy ra quá đột ngột, tinh thần Văn Toàn cũng trở nên hoang mang. Nên lúc bị Ngọc Trịnh điểm mặt dù trước mắt chẳng rõ ý ông ta là gì nhưng cũng khiến Văn Toàn e sợ không thôi.

Hiện tại trong căn phòng thẩm vấn, một lần nữa Văn Toàn trở lại không có Ngọc Hải bên cạnh. Lúc Ngọc Trịnh ra lệnh đưa cậu quay lại phòng thẩm vấn, Ngọc Hải nhất quyết không đồng ý, chỉ là không hiểu sao khi đối mặt với Ngọc Trịnh, Ngọc Hải có chút nhún nhường. Nhưng đó chỉ là phút ban đầu mà thôi, khi thấy Lâm Diện tiếp tục muốn chạm vào cậu. Ngọc Hải liền nỗi điên không thể bình tĩnh, anh muốn ra ta cả phía cảnh sát. Cũng may Ngọc Trịnh rất có cách giải quyết, ông ta hất mặt ra lệnh, dường như đếm không xuể, cả mấy chục viên cảnh sát liền bao vây lấy Ngọc Hải. Văn Toàn sợ đến mức tay chân cuống lên.

*Cậu muốn làm loạn, còn xem người đó là ai*Ngọc Trịnh nghiêm mặt nói với Ngọc Hải.

Nói rồi ông ta quét mắt qua Văn Toàn.

*Cậu Toàn, mời cậu*

Văn Toàn không muốn lớn chuyện, nên kéo tay Ngọc Hải.

*Ngọc Hải, em không sao, anh chờ em nhé*

*Văn Toàn*Ngọc Hải mím môi.

Văn Toàn lắc đầu, xoa xoa tay anh ý bảo anh bình tĩnh.

*Có anh ngoài đây chờ em, em không sợ nữa anh đừng lo*

Nói rồi vội vàng đi theo Lâm Diện áp giải quay lại phòng. Văn Thanh đứng một bên, đầu hơi cúi nhẹ môi hơi cong. Lúc Ngọc Trịnh đi ngang qua dừng bước.

*Luật sư Vũ vất vả rồi, cậu có thể về*

*Vâng bác Trịnh*Anh ta vẫn bộ dáng tao nhã như ban đầu.

Ngọc Trịnh không nói tiếp, bước qua anh ta đi vào trong. Văn Thanh nhún vai nhìn Ngọc Hải tỏ vẻ bất lực đi đến vỗ vai Ngọc Hải như an ủi.

*Tôi về đây, cậu tự lo nhé*

Ngọc Hải buồn bực phủi tay anh ta ra hừ một tiếng quay lại ghế chờ, nhìn chằm chằm vào dãy hành lang có các gian phòng phía trong.

_____________________

Hai tay bấu lấy quần dưới bàn không hiểu sao khi đối diện với người đàn ông này Văn Toàn vừa lo vừa sợ nhưng tìm tàn trong đó là một sự thân quen lạ thường. Ngọc Trịnh nghiêm nghị ngồi đối diện, trong phòng lúc này chỉ còn ông, Văn Toàn và Lâm Diện. Lúc này sắc mặt ông hòa hoãn hơn rất nhiều không còn vẻ lạnh lùng như lúc bên ngoài. Ông lấy trong túi ra một tấm hình khá cũ, đẩy đến trước mặt Văn Toàn.

*Cháu xem qua một chút*

Văn Toàn nghi ngờ nhìn ông, rồi nhìn qua tấm ảnh, cậu nhẹ nhàng thận trọng cầm tấm ảnh xem, bàn tay run run trên đó là ảnh ba người. Trong ảnh là hai người đàn ông và một cậu bé. Hai người đều mặc quân phục, người mà bế trai xinh xắn kia chính là ba cậu và cậu. Còn người đàn ông đứng bên cạnh không ai khác chính là người đàn ông lúc này đang ngồi đối diện cậu. Ngọc Trịnh- xém tý nữa cậu đã quên mất người này. Văn Toàn ngẩng đầu nước mắt ngấn ngấn rồi lăn dài xuống má.

*Chú Trịnh, là chú sao?*Cậu nghẹn ngào.

Ngọc Trịnh mỉm cười, nụ cười hiền hòa gật đầu, mắt ông cũng hồng lên vì xúc động. Người đàn ông nắm trong tay uy quyền tất cả nhưng giờ phút này cũng phải yếu lòng.

*Cháu có biết chú tìm cháu vất vả thế nào không? Mười hai năm trôi qua, không giây phút nào chú yên lòng cả. Chú sợ ngày mình xuống suối vàng sẽ không biết đối mặt với ba mẹ cháu như thế nào*

Ông gật đầu mỉm cười.

*Có lẽ ba mẹ cháu phù hộ...thật tốt*

Nước mắt Văn Toàn rơi lả chả, ướt đẫm khuôn mặt non nớt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro