9.CHIẾC BẬT LỬA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người đàn ông quan sát khung cảnh xung quanh, nhíu mày âm trầm, lạnh giọng.

*Chuyện gì vừa xảy ra, thuộc hạ của tôi gây thù hận gì với hai người sao?*

Lúc này Bạch Thiển và Trác Tư Sở mới biết người Bạch Thiển vừa bắn lại chính là thuộc hạ của Đăng Phương. Ông ta không ai khác vốn là anh em kết nghĩa của Trác Cửu, một mafia khá khét tiếng tại Nhật Bản.

*Chú Hai, do cháu nóng tính, không biết là người của chú, xin chú bớt giận*Trác Tư Sở vội lên tiếng.

Ngọc Hải như người xem kịch vui, lúc này anh mới lên tiếng.

*Anh Bạch, chị Sở hai người mới sáng lại kéo người đến đây làm loạn. Còn gây thương tích người của chú Hai, ý gì đây?*

Bạch Thiển nhìn vẻ mặt đắc ý của Ngọc Hải lại không kiềm được cơn giận. Ông ta nói.

*Ngọc Hải mày là dám làm không dám nhận, mày là người vừa đốt kho hàng của tao đúng không?*

Đằng Phương quay đầu nhìn qua Ngọc Hải, Ngọc Hải lại không nao núng sợ hãi. Anh nhíu mày.

*Anh Bạch, ăn bậy nhưng không nói bậy, anh nói tôi cho người đốt kho hàng bên anh, xin hỏi bằng chứng đâu?*

Bạch Thiển cười lạnh, ném chiếc bật lửa cho Ngọc Hải.

*Đây là bằng chứng, mày nhìn cho rõ. Chú Hai lần này có chú ở đây, chú hãy giải quyết cho vợ chồng cháu*

Ngọc Hải nhẹ nhàng chụp lấy, rồi lấy bật lửa ra xem. Gãy gãy cằm khó hiểu.

*Anh đừng nói đây là bằng chứng nhé*

Vì thái độ của Ngọc Hải lại quá thờ ơ càng khiến Bạch Thiển phát điên.

*Đây là bật lửa của mày, phía dưới còn khắc chữ Ngọc Hải, mày còn chối nữa không?*

Ngọc Hải thở dài, lắc đầu như rất mệt mỏi.

*Anh Bạch, anh sao thế? Anh không biết sinh nhật lần trước của tôi, tôi có thiết kế mẫu bật lửa mạ vàng rồng này làm tặng cho một số tiền bối trong bang hội hay sao?

Chưa đợi Bạch Thiển lên tiếng, Ngọc Hải nhíu mày.

*Chết chưa, chắc là quên tặng anh rồi, anh không biết cũng đúng*

Rồi lại sang Đằng Phương im lặng quan sát tình hình nãy giờ.

*Chú Hai, cháu nhớ cháu cũng có tặng chú một cái*

Đằng Phương gật đầu, lạnh giọng nhìn vợ chồng Bạch Thiển.

*Chiếc bật lửa này cả bố các người cũng có, vậy ý hai người nghi ngờ luôn cả chúng tôi đúng không?*

Bạch Thiển khó tin, vội lắc đầu.

*Chú Hai, cháu không có ý đó nhưng mà vụ cháy kho hàng này Ngọc Hải khó lòng mà thoát khỏi nghi can*

*Đủ rồi, khi nào có đủ bằng chứng rồi hãy nói. Chẳng ra thể thống gì cả, để tôi xem anh Cửu dạy các người thế nào*Đằng Phương giận dữ quát lớn, lời muốn nói Bạch Thiển liền nuốt vào trong.

*Chú Hai là chúng cháu không đúng, vợ chồng cháu mong chú bớt giận*Trác Tư Sở bước đến, dịu giọng.

Rồi nhìn qua Ngọc Hải.

*Ngọc Hải, chuyện này xem như hiểu lầm, chú đừng để trong lòng nhé*

Ngọc Hải cười khảy.

*Hiểu lầm? Một ngày đẹp trời các người cứ chạy đến đây ra tay với người của tôi. Xong chuyện lại bảo hiểu lầm là thôi*

Anh bước đến thu lại nụ cười bỡn cợt, hơi lạnh tỏa ra khiến Trác Tư Sở phải lùi về mấy bước.

*Các người xem thường Ngọc Hải tôi rồi đấy. Đây là lần cuối cùng tôi nể mặt bố bỏ qua. Nhưng tuyệt đối không có lần sau.

Mặt mũi Bạch Thiển và Trác Tư Sở cũng tái đi. Trác Tư Sở mím môi.

*Xin lỗi*

Rồi cúi đầu chào Đằng Phương, kéo lấy tay Bạch Thiển lên xe rời đi. Đằng Phương nhìn dòng xe nối đuôi nhau rời đi, vẫn còn giận dữ.

*Chuyện này cứ để chú đòi công bằng cho cháu, xem lão Cửu xử lý thế nào...hừ...*

*Cháu quen rồi, thôi chú cháu ta bàn tiếp công việc thôi chú*Ngọc Hải cười nhẹ nhàng.

*Không Được, cứ để đó chú lo*Đằng Phương không vui hậm hực.

Nói rồi đi thẳng vào trong nhà, Ngọc Hải cúi đầu thu lại nụ cười. Cầm chiếc bật lửa lên nhìn, nở nụ cười khó hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro