90. NGỌC HẢI GẶP CHUYỆN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Arthit không thể tự ý ra cảng nếu không có sự hậu thuẫn của Ngọc Hải. Vì ai cũng rõ ở cái nước này Ngọc Hải giao lưu quan chức khá rộng. Mason cũng đưa ra điều kiện phải có Ngọc Hải hậu thuẫn hắn mới chịu giao dịch. Lúc đầu nghe Bạch Thiển hắn ta do dự một chút không ngờ phút chót Ngọc Hải lại đồng ý.

*Bên giao bên nhận*Arthit gật đầu nói với cha con Đằng Phương.

Đằng Long không cần chỉ thị nhảy sang thuyền của Mason, thuộc hạ hắn ném hai chiếc vali. Đằng Long mở ra tất cả đều là tiền dola khó mà đếm xuể. Đằng Long gật đầu ra hiệu, thuộc hạ của Đằng Phương nhanh chóng nhảy qua đưa ba vali toàn là thuốc phiện cho Mason kiểm tra. Sau khi giao dịch thành công, ai về tàu người đó, Mason nhìn khắp nơi nói to tranh với sóng biển.

*Ngọc Hải cảm ơn anh*

*Arthit còn lô hàng kia tháng sau chúng ta sẽ gặp lại.

Cũng không muốn chần chừ quá lâu, hắn ta ra lệnh cho thuộc hạ quay đầu tàu. Ngọc Hải nhìn tàu Mason từ từ rời xa nhếch môi lên, bất ngờ lúc đó.

BẰNG....BẰNG....BẰNG.

Tiếng súng bất ngờ vang lên, Ngọc Hải chỉ kịp quay người né tránh, chỉ là khó mà tránh thoát kịp vì bên tàu của Arthit lúc này xuất hiện rất nhiều tên áo đen, trên tay toàn cầm súng hạng nặng chỉa về thuyền của Ngọc Hải. Lúc này trên boong tàu Bạch Thiển xuất hiện, ông ta nhìn Ngọc Hải chật vật né tránh đạn bay liên hồi.

*Ngọc Hải hôm nay chính là ngày tàn của mày*

Bạch Thiển ác độc hét lớn, hắn phẩy tay những họng súng đen ngòm nả từng cơn vào chiếc tàu của Ngọc Hải. Ngọc Hải biết hôm nay Bạch Thiển muốn giết chết anh, nên ông ta đã chuẩn bị mọi thứ rất chu toàn cũng khá bất ngờ Arthit lại bắt tay với Bạch Thiển ra tay với anh.

*Ư*

Ngọc Hải có nhanh cách mấy cũng không thể một mình chống lại bao nhiêu là súng đạn. Một viên đạn bắn tia ngay ngực trái của anh, cả người Ngọc Hải ngã xuống, anh lăn mấy vòng núp sau trụ gỗ. Thuộc hạ của anh trên tàu cố gắng bắn trả nhưng đều bị thương vì số lượng người chênh lệch, Bạch Thiển còn dùng vũ khí hạng nặng tấn công. Bạch Thiển cười đến điên loạn, biết Ngọc Hải đã bị thương. Ông ta giơ tay, Đằng Long nhếch môi hiểu ý đi đến đưa cho Bạch Thiển một trái lựu đạn  M67. Hai mắt Ngọc Hải trừng lớn, chỉ kịp thấy Bạch Thiển đưa lên miệng cắn phựt rồi không chờ đợi ném lên thuyền.

ẦM.

Chiếc tàu trong tích tắc nổ tung, tạo ra âm thanh khủng khiếp lan rộng, ngọn lửa còn phừng phựt cháy rực trên biển. Lực sát thương của vũ khí này mạnh đến mức, bên thuyền của Bạch Thiển run lắc dữ dội, cả đoàn người dùng tay che chắn.

*Haha...Ngọc Hải tao chờ ngày này lâu lắm rồi...haha*

Cảnh tượng trước mắt khó lòng tìm ra cơ hội sống, huống hồ lúc vừa rồi Ngọc Hải đã bị thương nếu nhảy xuống kịp cũng không thể sống nổi. Tàu của Bạch Thiển nhanh chóng rời đi.

___________________

*Ngọc Hải*

Ầm.

Văn Toàn hét lớn gọi tên anh trong tiếng sấm vang cả trời, cậu ngồi bật dậy bên ngoài vẫn còn mưa rất lớn.

*Ngọc Hải...Ngọc Hải*

Văn Toàn không biết vì sao cậu cảm thấy rất lo lắng, giờ này anh lại chưa về nhìn đồng hồ đã hơn một giờ khuya. Vội mò mẫm trên đầu tủ tìm điện thoại nhấn nút gọi cho anh. Nhưng mà thế nào lại chẳng liên lạc được. Văn Toàn hít thờ cho mình không thể nghĩ lung tung, cậu khoác áo đi xuống lầu.

________________

Tiếng điện thoại bất ngờ reo trong đêm, Quế Ngọc Trịnh ngồi dậy mở đèn nhìn dãy số liền bắt máy ngay. Đêm nay ông trằn trọc không ngủ được chỉ là sợ vợ mình nghi ngờ nên mới giả vờ nhắm mắt để đó. Không rõ bên đầu dây điện thoại nói gì, chỉ nghe được Quế Ngọc Trịnh thốt.

*Tại sao lại như vậy?*

Quế Ngọc Trịnh siết chặt điện thoại trong tay, mặt lập tức biến sắc, gân xanh trên trán giật giật, Thu Tuyết nằm bên cạnh, lúc nghe tiếng điện thoại bà đã tỉnh giấc, bà ngồi dậy linh cảm không lành nhìn mà bất an. Bao nhiêu năm trôi qua, bà không bao giờ quên mỗi lần chồng bà có nét mặt thế này chính là vào đêm cả gia đình của Nguyễn Quốc Minh,  người anh em thân thiết của ông bị thảm sát.

*Bằng mọi cách phải tìm bằng được con tôi*

Quế Ngọc Trịnh nói xong lập tức ngắt điện thoại, quay đầu nhìn vợ mình bên cạnh.

*Xảy ra chuyện gì?*Thu Tuyết hơi run run hỏi ông.

*Thu Tuyết, Ngọc Hải xảy ra chuyện rồi*Ông đè nén cảm xúc, ôm vai bà nhẹ giọng.

Ông dừng lại, giọng hơi run.

*Bị ám sát, hiện tại chưa tìm được Ngọc Hải có lẽ lành ít dữ nhiều*

Hô hấp của bà dồn dập, khó khăn níu lấy tay Quế Ngọc Trịnh.

*Vì sao...chưa tìm thấy...?*

*Tàu của Ngọc Hải bị nổ trên biển. Thu Tuyết em phải chuẩn bị tinh thần*Quế Ngọc Trịnh đỡ lấy bà.

Tim Thu Tuyết như ngừng đập, hô hấp cũng khó nhọc, nước mắt trào ra lẫm bẫm.

*Con tôi...con tôi*

Dùng sức lực cuối cùng chỉ run run kéo tay ông, môi run rẩy.

*Không...không con tôi.

Lời kế tiếp không thể nói tiếp vì bà đã ngất lịm trong vòng tay Quế Ngọc Trịnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro