92. BÁC SĨ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Thiển đứng bên cạnh nhìn bác sĩ đang khám cho Văn Toàn, cậu sốt khá cao. Thể trạng Văn Toàn vốn đã yếu, còn dầm mưa khá lâu cộng thêm tinh thần không ổn định chưa kể mấy ngày qua không hề ăn uống nên tình trạng khá tệ.

*Xin lỗi ngài chúng tôi phải thay đồ cho cậu ấy ngay, mọi người ra ngoài một chút*Nam bác sĩ nói với Bạch Thiển.

Hàng chân mày Bạch Thiển cau lại nhưng thấy Văn Toàn khó chịu khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt. Ông ta quay người ra khỏi phòng.

Cậu y tá đi ra khóa chặt cửa, gật đầu nhìn nam bác sĩ. Hai người giúp Văn Toàn thay quần áo, bàn tay thành thạo tiêm cho cậu một mũi thuốc. Văn Toàn nhíu nhíu mày, bên tai là tiếng gọi tên cậu.

*Cậu Nguyễn, Cậu Nguyễn, Nguyễn Quốc An, cậu có nghe tôi gọi cậu hay không?*

Hai mí mắt Văn Toàn nặng trịch, cố gắng mở mắt nhìn xem ai gọi tên cậu. Trước mắt cậu là một nam bác sĩ trẻ tuổi, bên cạnh cậu ta còn có thêm một cậu con trai trạc tuổi nhau, ở họ không phải có sự xinh đẹp mà một sự điềm tĩnh cốt cách lạ thường. Cổ họng Văn Toàn khô khốc, cậu con trai bên cạnh đỡ cậu dậy cho cậu uống một ngụm nước.

*Sao cậu biết tên tôi?*Văn Toàn thều thào.

Cái tên Văn Toàn ai cũng có thể gọi nhưng Nguyễn Quốc An không phải ai cũng sẽ biết. Nam bác sĩ nhìn Văn Toàn yếu ớt nằm trên giường bệnh, ánh mắt cậu ta xẹt qua một tia khó hiểu thu về rất nhanh. Rồi cúi người nói khẽ với Văn Toàn.

*Quế Ngọc Trịnh, chú ấy bảo chúng tôi  đến đây giúp đỡ cậu.

Văn Toàn chưa kịp hiểu rõ vấn đề, vì do sốt cao đầu óc trở nên mụ mị mất rồi.

*Đây là để cậu phòng vệ, nếu không quá nguy hiểm đừng dùng đến*Cậu trai lại nhét thứ gì đó lành lạnh vào tay cậu.

Văn Toàn nhìn xuống tay mình chính là một khẩu súng mini nhỏ gọn, nhưng Văn Toàn biết rõ nó không đơn giản như vẻ bên ngoài. Quả nhiên nam bác sĩ kia liền giải thích nhanh gọn, hướng dẫn cậu cách sử dụng.

*Tuy có kích thước nhỏ, nhưng loại súng lục siêu nhỏ này hoàn toàn có khả năng giết người nếu nhắm đúng chỗ. Vì thế cậu nên né ra những nơi gây chết người. Tuy nhiên, do phải thu ngắn cỡ nòng súng xuống mức tối đa nên tầm bắn của loại súng này không xa, chỉ giới hạn trong khoảng cách lớn nhất là 20_30 mét. Cậu nhớ kĩ nhé, vì lo cho cậu nên bất đắc dĩ phải làm như thế. Nhưng cậu đừng manh động bình tĩnh trong mọi trường hợp, chúng tôi luôn bên cạnh cậu*

Sau đó cậu ta tiếp tục đưa chiếc điện thoại nhỏ màu trắng cho Văn Toàn.

*Cầm lấy nó có gì liên hệ cho chúng tôi*

Văn Toàn nhìn cậu ta, dường như nam bác sĩ có thể nhìn thấu suy nghĩ của cậu. Cậu ta suy nghĩ mấy giây nghiêm mặt.

*Cậu nên bỏ suy nghĩ giết chết Bạch Thiển rồi tự vẫn đi theo Ngọc Hải*

Văn Toàn hé miệng nhìn cậu con trai mặc áo blouse trắng kia, khó có thể tin được cậu ta có thể đọc được suy nghĩ của cậu. Đúng vậy từ lúc nghe tin Ngọc Hải chết, cậu đã từ bỏ cuộc sống này rồi, một chút lưu luyến cũng không còn. Chẳng còn tiếc sống với cuộc đời này nữa, Ngọc Hải là cả thế giới này của cậu. Mất đi anh cậu chẳng còn gì nữa cả. Hàng nước mắt lặng lẽ rơi trên khóe mi, Văn Toàn không trả lời, nam bác sĩ là con trai mà còn không cầm lòng đặng dáng vẻ xinh đẹp mà si tình của cậu con trai nhỏ này. Thật là đàn ông không ai mà không muốn dang tay che chở, chỉ hận không thể giấu làm của riêng. Nghiêng tay nhìn đồng hồ, đã gần mười phút trôi qua.

*Này, tôi nói cho cậu biết cậu không được nghĩ quẩn đâu nhé. Vì Ngọc Hải vẫn còn sống, cậu phải nghĩ đến anh ấy mà kiêng cường lên*Cậu trai hạ âm lượng giọng nói.

*Cái gì, cậu nói...cậu vừa nói gì?*

Văn Toàn vội níu tay cậu trai muốn ngồi dậy, làm kim tiêm trên tay bị đọng máu ứ ra, hằng ngày cậu rất sợ kim tiêm thế mà giờ phút này chẳng còn biết đau đớn là gì nữa cả.

*Ui chảy máu, nằm xuống, cậu bình tĩnh một chút*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro