94. CON RỐI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Thiển ngồi rất lâu, ông ta ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của Văn Toàn mà vượt cả sự nhẫn nại từ bấy lâu của chính mình. Nắm lấy bàn tay nhỏ trắng muốt, Bạch Thiển như kẻ bệnh hoạn tự đan tay cậu và tay ông ta vào với nhau, rồi mỉm cười hạnh phúc và mãn nguyện, cứ tưởng tượng ra ngày tháng sau này cậu trai nhỏ này chỉ của riêng một mình ông ta trong lòng đã tràn ngập hạnh phúc chưa từng có.

*Anh Bạch, sắp đến giờ hẹn*

Bạch Thiển nhìn tên thuộc hạ ánh mắt cảnh cáo, ra hiệu nhỏ tiếng lại chỉ sợ làm ồn giấc ngủ của Văn Toàn. Tên thuộc hạ vội nhỏ tiếng, mắt lén nhìn cậu con trai nằm trên giường. Thật ra nếu thuộc hạ ông ta không đi vào nhắc nhở có lẽ Bạch Thiển cũng quên mất. Ông ta đứng dậy, kéo chăn lại cho Văn Toàn một lần nữa, mọi thứ ngăn nắp rồi mới an tâm rời đi. Cánh cửa phòng vừa đóng lại, Văn Toàn nhẹ nhàng mở mắt ra, một tia lạnh lẽo xẹt qua đôi mắt xinh đẹp.

Ra khỏi cửa Bạch Thiển cầm lấy áo khoác.

*Tuyệt đối không được để Văn Toàn biết Trác Tư Sở đang ở đây*

*Vâng*

__________________

Dạ Tình.

Trong căn phòng vip của quán bar Dạ Tình, rượu ngon gái đẹp không gian hưởng lạc chỉ giới thượng lưu mới được trải nghiệm. Đằng Phương cùng Arthit,  Đằng Long sánh vai cùng Somcha đầy đủ có mặt chỉ còn chờ đợi Bạch Thiển. Lúc này cánh cửa mở ra, Bạch Thiển bước vào với bộ dạng một doanh nhân thành đạt, đối với thế giới ngầm ông ta giờ là có thể nói nắm tất cả trong tay. Trác Cửu và Ngọc Hải không còn nữa, mọi thứ từ hai người họ đều sẽ do Bạch Thiển quản lý. Với ông ta bây giờ nếu ông ta nói một chẳng ai dám nói hai. Đằng Long liền xởi lởi cười nói, dù tất cả họ vừa phải ngồi đây cắn răng chờ đợi Bạch Thiển hơn nửa tiếng.

*Anh Bạch có mỹ nam bên cạnh nên quên mất chúng tôi rồi đúng không?*

Bạch Thiển nhớ đến khuôn mặt xinh đẹp của Văn Toàn khi yên giấc không khác gì thiên thần. Sắc mặt cũng hòa hoãn, liền không chấp cho đám người Đằng Long sắc mặt tốt. Bạch Thiển nhìn mấy cô gái váy áo lộng lẫy, mặt đầy phấn son, sắc mặt liền tỏ ra ghét bỏ. Bạch Thiển tuổi cũng chỉ tứ tuần từ sắc vóc hay địa vị đều khiến mấy cô gái đôi mươi chỉ muốn đâm đầu vào như thiêu thân. Nhưng hôm nay chẳng rõ vì sao, Bạch Thiển không cho họ tới gần còn dùng ánh mắt cảnh cáo.

*Đi ra hết đi*

Bạch Thiển lạnh giọng lên tiếng, mấy tên thuộc hạ hiểu ý, nhanh chóng đưa mấy người không liên quan ra khỏi căn phòng. Lúc này Bạch Thiển mới dãn cơ mặt, cầm ly rượu thuộc hạ vừa rót.

*Cụng ly nào, chúc mừng chúng ta hợp tác thành công*

Cha con Đằng Phương có phần thoải mái, nhưng sắc mặt Arthit rất tệ, nhìn móng vuốt của Đằng Long không kiên kị gì với những người có mặt mà lộ liễu coi thường Somcha. Khiến người làm cha như ông vừa đau lòng nhưng bất lực. Ông ta không nâng ly nôn nóng nói ra lí do có mặt ở đây.

*Ngọc Hải cũng đã chết rồi, cha con tôi phải quay về Thái Lan*

Trong phòng tiếng cười đều im bặt, Arthit nhìn qua Bạch Thiển.

*Bạch Thiển cậu đã từng hứa, nếu tôi hợp tác giúp cậu trừ khử Ngọc Hải. Cậu sẽ bảo Đằng Long xoá đoạn clip kia. Có phải bây giờ cậu nên thực hiện rồi đúng không?*

Somcha ứa nước mắt nhìn Arthit, chỉ vì do cô ta nên Ngọc Hải mới chết, chỉ cần mỗi lần nghĩ đến Somcha đều hoảng loạn và đau lòng. Còn căm phẫn tên khốn Đằng Long. Hắn bây giờ xem cô như món đồ chơi mà tha hồ dẫm nát chơi đùa, cả người Somcha không nơi nào không có thương tích. Bạch Thiển uống một chút rượu, bất ngờ lại gật đầu vô cùng sảng khoái ra lệnh.

*Được, Arthit ngài yên tâm, Bạch Thiển tôi hứa được sẽ làm được*

Rồi híp mắt nhìn vẻ mặt khó coi của Đằng Long.

*Xóa clip*

Đằng Long gãi gãi đầu rất không cam lòng, chỉ là thời gian sau này hắn không dám làm trái lời Bạch Thiển. Cầm điện thoại ra thao tác vài cái rất nhanh xóa đi đoạn clip.

*Tôi xóa rồi đây này*

Somcha vừa thấy hắn xóa đoạn clip, cô ta liền thoát ra khỏi Đằng Long, chạy vội qua chỗ Arthit.

*Ba...chúng ta về Thái Lan thôi*Hai người họ đã mua vé máy bay về Thái Lan vào ngày mai.

*Chúc hai người lên đường may mắn*Bạch Thiển nhịp nhịp bàn tay cười cười.

Arthit không trả lời, nắm tay Somcha nhanh chóng muốn rời đi. Vừa bước ra đến cửa, Bạch Thiển lớn giọng.

*Ông xem thứ tôi gửi rồi đúng không? Hé răng điều gì thì tự hiểu hậu quả*

Arthit mím môi không trả lời, kéo tay Somcha ra khỏi căn phòng.

*Anh dễ dàng để họ đi vậy sao?*Đằng Long bực dọc.

Bạch Thiển liếc hắn ta một cái, làn môi nhếch nhẹ.

*Ông ta bây giờ chỉ là con rối trong tay tôi, cậu không cần quan tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro