37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ do mệt cộng thêm Hắc Tứ đã tiêm thuốc an thần cho cô để dễ ngủ hơn, Văn Toàn đã ngủ một giấc cho đến sáng ngày hôm sau, cô chợt tỉnh dậy cảm nhận vật gì đó đè tay mình, cô nhìn lại thấy anh nắm tay cô ngủ, Văn Toàn mỉm cười ' anh chăm sóc cô cả đêm sao'

*Anh Hải*Cô nhẹ giọng gọi anh.

*Em thức rồi à, có chỗ nào không khỏe, nói anh nghe*Nghe tiếng cô anh liền tỉnh giấc.

*Không, em rất khỏe*Cô cười nói, anh lại làm quá lên cô chỉ bị thương ngoài da thôi chứ có nghiêm trọng lắm đâu.

*Để anh lau người cho em*Anh ôn nhu nói.

*Vâng ạ*

Anh lấy nước ấm lau người cho cô, lau rất kĩ đến từng ngón tay, ngón chân cũng không bỏ sót, xong rồi anh thay đồ mới giúp cô, sau đó anh dìu cô đi xuống phòng khách.

*Tòn Tòn con đã khỏe chưa?*Ông Quế hỏi.

*Dạ con khỏe rồi ạ, ba mẹ đừng lo*

*Con dâu, mẹ có làm cháo thịt cho con này, mau ăn cho khỏe lại*Bà Quế từ bếp bưng cháo lên cho cô.

*Mẹ con muốn mẹ đút cơ*Cô làm nũng với bà, ông Quế và anh nhìn cô mà buồn cười không khác gì đứa trẻ.

*Được được, nào há miệng ra*Bà rất vui vẻ mà ngồi đút cô ăn.

Sau khi được bà Quế đút cháo xong thì cô lại lên phòng nằm nghỉ ngơi tiếp, anh lấy thuốc cho cô uống sẵn tiện thoa lên những vết thương giúp cô luôn.

*Đợi em tốt nghiệp chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ được không?*Anh không đợi lâu được nữa rồi.

*Nhanh vậy sao, em còn muốn học đại học nữa mà*Cô chu môi nói.

*Cưới xong em vẫn có thể đi học được mà*

*Để em tính đã, xem có nên lấy anh không*Cô lên tiếng trêu chọc anh.

*Em dám không lấy*Anh nghiến răng nói.

*Tất nhiên là dám, ai sợ anh chứ...lêu lêu*Cô lè lưỡi trêu anh.

*............*

Anh lại cạn ngôn với cô, cô nhóc này đúng là tinh nghịch mà, sao anh lại có thể yêu cô được chứ, tính cách của anh khác hoàn toàn cô và cô cũng vậy. Nhưng anh chắc chắn rằng anh sẽ yêu  thương cô suốt đời, anh cũng đã quen với tính cách, thói quen của cô rồi.

Đến trưa Minh Vương biết được cô đang ở nhà dưỡng thương nên tan học đã đến Quế Vu thăm cô, còn mua khá nhiều bánh ngọt mà cô thích ăn nữa.

*Toàn tớ đến thăm cậu đây*Minh Vương được thím Võ đưa lên phòng.

*Aaa tiểu Vương của tớ, nhớ cậu chết đi được*Cô dang hai tay để Minh Vương ôm mình.

*Cậu đã ăn trưa chưa? Tớ có mua bánh ngọt cho cậu nè*

*Chỉ có cậu hiểu tớ nhất*Cô vui vẻ nhận lấy.

Minh Vương ngồi nói chuyện với cô đỡ buồn, anh biết bạn cô đến cũng không muốn làm phiền hai người nên đã qua thư phòng làm chút việc, ngồi chơi tầm nửa tiếng thì Minh Vương cũng về Văn Toàn có kêu bạn mình ở lại ăn trưa nhưng cô đã từ chối.

Văn Toàn nhẹ nhàng đi xuống phòng ăn, vết thương của cô cũng không nặng lắm nên cô đi lại vẫn được, cô vào phòng bếp nhìn bà Quế đang loay hoay làm đồ ăn cho cô thì lòng cô chợt ấm hơn, cô mất ba mẹ nhưng lại hạnh phúc vì được ba mẹ Quế yêu thương.

*Ngon quá đi, yêu mẹ nhất*Cô đi tới choàng tay qua ôm bà, miệng nhỏ không ngừng nịnh nọt.

*Dẻo miệng, con ngồi đi để mẹ mút cháo cho*Vì cô chỉ mới khỏe lại nên bà nấu cháo cho cô dễ ăn.

*Vâng ạ*

Cả nhà bắt đầu ăn cơm trưa, anh thì không chịu ăn mà muốn đút cháo cho cô,  Văn Toàn ngại ngùng từ chối nhưng anh vẫn một mực tự tay mình đút, ông bà Quế bị ăn cẩu lương ngập mồm, hai người vui mừng khi nhìn thấy con trai của mình cuối cùng cũng có người bên cạnh, có người thay đổi được tính tình của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro