Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm, Văn Toàn đã dậy nấu bữa sáng cho cả hai, xong xuôi lên phòng gọi người nào đó còn chưa chịu dậy xuống lầu. Bất ngờ bị hắn kéo ngã xuống giường ôm vào ngực.

- " Anh Hải đừng, xuống ăn sáng rồi đến trường, em còn đi làm nữa!"

Ngọc Hải dụi đầu vào cổ Văn Toàn, hôn nhẹ mấy cái rồi lần lên môi cậu, ngậm lấy hôn sâu.

- "Ưm..." - Văn Toàn vỗ nhẹ tay hắn, lại bị hắn cắn nhẹ môi dưới, đưa đầu lưỡi vào trong khoang miệng quấn quít.

Hôn một lúc, Văn Toàn mới choáng váng đập hắn một cái. Người nào đó tiếc nuối chấm dứt nụ hôn, trước khi rời đi còn cố mút thêm mấy cái, hài lòng nhìn cánh môi sưng đỏ mê người của cậu.

Văn Toàn đứng dậy, trừng hắn một cái - "Đánh răng rửa mặt rồi còn đợi em lên gọi. Cái đồ trẻ con nhà anh!"

Mà cái đồ trẻ con nào đó vui vẻ ngồi dậy ôm lấy Văn Toàn hôn lên trán cậu - "Không như thế làm sao hôn được em!"

- "Hừm!"

Hai người cùng nhau xuống lầu ăn sáng, xong xuôi trở về phòng thay quần áo. Hắn lái xe đưa cậu đến tiệm mỳ chú Hùng rồi đến trường.

Văn Toàn vừa vào trong đã thấy chú Hùng nheo mắt nhìn mình, cái nhìn đầy mờ ám.

- "Cháu chào chú Hùng!"

- "Ừm!" - Chú Hùng gật đầu - "Thằng nhóc kia đưa cháu à?"

Văn Toàn ngượng ngùng cười - "Dạ!"

- " Halo anh Toàn đến sớm nha!" - Tiểu Tiên vừa vào cửa đã lớn tiếng nói.

- "Hì hì, chào chú Hùng!"

- " Con bé này, con gái phải dịu dàng một chút. Suốt ngày lớn tiếng như thế ai chịu được cháu!"

- "Hì hì!" - Tiểu Tiên gãi đầu.

Lại một hồi nữa, khi Văn Toàn và Tiểu Tiên đang dọn quán thì một thiếu niên bước vào, rụt rè nhìn xung quanh.

Văn Toàn mỉm cười nhìn thiếu niên, mời cậu ngồi xuống ghế.

- "Chào quý khách! Quý khách muốn dùng gì ạ?"

Thiếu niên nọ lắc đầu, ngập ngừng

- "Tôi... tôi..."

Đúng lúc, chú Hùng đi ra chớp mắt

- " À nhóc con tới rồi hả?"

Thiếu niên gật đầu - "Chào chú!"

Chú Hùng nhìn thiếu niên gật đầu cười cười rồi nói với Văn Toàn và Tiểu Tiên

- "Đứa nhỏ này tối hôm qua đến đây xin làm thêm, chú nhận rồi! Đứa nhỏ này sẽ giúp hai đứa một tay!"

- " À có người mới nha!" - Tiểu Tiên cầm khăn lau bàn đi đến bên cạnh Văn Toàn nhìn thiếu niên - "Cậu tên gì vậy? Bao nhiêu tuổi rồi?"

Thiếu niên ngại ngùng, cười cười

- "Tôi... là Nguyễn Quang Hải năm nay 19 tuổi ."

Tiểu Tiên bĩu môi

- "Còn tưởng được làm chị cơ!"

Chú Hùng cùng Văn Toàn nhìn cô bé bật cười.

- "Anh là Văn Toàn, cô bé này là Tiểu Tiên!"

- " Dạ!"

Chú Hùng mỉm cười phất tay đi vào trong bếp,

- "Mấy đứa làm thân đi, Hải có gì không biết cứ hỏi hai đứa nó!"

- "Vâng!"

- " Ở nhà mọi người gọi em là Hải Con nên mọi người có thể gọi em là Hải Con được ạ "

- " Ok em " - Văn Toàn cười nói.

Đình Trọng gật gật đầu.

- "Cậu đi vào trong lấy tạp đề mang vào đi! Sau đó ra giúp bọn anh một chút!"

Quang Hải chớp mắt nhanh chân đi vào trong. Văn Toàn nhìn theo cậu rồi nói với Tiểu Tiên bên cạnh

- "Em đi theo giúp cậu ta một chút đi!"

- " Dạ !"

Văn Toàn nhìn cô nhóc ngốc ngốc đi vào trong chỉ Quang Hải phòng nghỉ của bọn họ, chỗ mắc tạp dề, hướng dẫn cậu mang tạp dề khẽ mỉm cười. Ngoài cửa, vị khách đầu tiên bước vào quán.

Buổi chiều, Ngọc Hải tan học sớm trở về nhà vo gạo rồi bật điện.

Nhìn nhìn đồng hồ đã sắp đến giờ Văn Toàn tan làm, Ngọc Hải đi lên phòng tắm rửa rồi xuống nhà, mở cửa ra ngoài.

Hắn chậm rãi đi bộ đến tiệm mỳ của chú Hùng, định là lái xe đến nhưng mà Văn Toàn nhà hắn nói thích đi bộ.

Nghĩ nghĩ, Ngọc Hải lại có xíu bất mãn. Thật lòng hắn chẳng muốn bảo bối của hắn đi làm chút nào, chú Hùng lúc đông khách đúng là thật đáng sợ, bảo bối của hắn bận đến không nghỉ ngơi được một chút. Mà khách đến... hừ hừ, chẳng những con gái mà con trai cũng ít nhiều trêu chọc cậu.

Ngọc Hải nheo mắt, đâu đó bắt đầu phát ra mùi giấm chua chua.

Bước chân vừa đến trước tiệm mỳ chú Hùng liền liếc vào trong.

Văn Toàn đứng bên cạnh nói chuyện gì đó với một thằng nhóc sau đó còn nhìn nhau cười cười?

Hừ...

Chú Hùng vừa trong bếp cởi tạp dề bước ra, chớp chớp mắt nhìn ngoài cửa, nhếch môi cười.

- " Ây da, ánh mắt thật sắc nha!"

Ba người khó hiểu nhìn ông, đột nhiên Văn Toàn nhìn ngoài cửa.

Quả nhiên...

Cậu mỉm cười, bất đắc dĩ nhìn đồng hồ rồi nhìn chú Hùng.

- "Chú Hùng, cháu..."

- "Về đi về đi! Còn không về thằng nhỏ nhà cháu lại ăn vạ!"

Tiểu Tiên che miệng cười.

Văn Toàn lắc đầu, chào mọi người rồi cùng Ngọc Hải về nhà.

Quang Hải nhìn nhìn, có chút khó hiểu.

Tiểu Tiên bên cạnh dùng khuỷu tay thúc nhẹ tay cậu.

- "Anh nhìn cái gì vậy?"

- "Ơ... anh Toàn cùng người kia... ừm, có phải hay không..." - Quang Hải khó hiểu nhìn mọi người

- "Có phải hay không cái gì?" - Tiểu Tiên nhướn mày hỏi

- "Chính là... chính là..." - Quang Hải nói càng ngày càng nhỏ - "Tình nhân?"

- " Hơ hơ hơ, anh cũng giống anh Toàn à?" - Tiểu Tiên híp mắt cười - "Sao lại nhìn ra được hay thế!"

Quang Hải không nói gì, nhìn theo bóng lưng hai người đã đi xa, đáy mắt xẹt qua tia ngẩn ngơ.

Văn Toàn cùng Ngọc Hải một đường đan tay về nhà. Cậu nhìn hắn một cái nhẹ giọng gọi

- " Anh Hải."

- " Ừm?"

Văn Toàn cười khẽ

- "Cậu nhóc kia là Quang Hải nhân viên mới. Em cùng Tiểu Tiên giúp đỡ cậu ta một chút!"

- "Ừm!"

- "Sau khi cậu ta quen việc rồi em sẽ để cậu ta tự làm!"

- "Ừm!"

Mùi giấm chua lúc nãy đã đỡ hơn lúc nãy.

Ngọc Hải mở cửa nhà, quay sang nhìn Văn Toàn, khẽ vuốt má cậu.

- "Em đi tắm đi!"

- "Để em nấu cơm đã!"

- ". . ." - Ngọc Hải nhìn cậu - "Ừm... anh giúp em một tay!"

Cậu nhìn hắn nghi hoặc

- "Anh được không?"

Người nào đó gật đầu

- "Anh sẽ học theo em!" - Ngừng một chút, hắn hơi nheo mắt nhìn cậu - "Nhưng mà... nếu anh làm tốt có được thưởng không?"

Văn Toàn bật cười, kiễng chân hôn lên môi hắn một cái - "Thưởng trước cho anh luôn!"

- "Ừm!"

Giấm chua gì đó, vừa mới bị đường mật đổ vào, mất sạch vị chua.

Ngọc Hải theo sau Văn Toàn vào bếp, mơ hồ phía sau hắn, một cái đuôi xù vểnh lên trời ve vẩy...

Văn Toàn thấy nồi cơm được nấu sẵn, hơi mỉm cười mở tủ lạnh lấy một ít thịt bò cùng rau cần, lại thêm một ít thịt ba chỉ.

Hắn nhìn cậu một bên rửa thịt, vội nói - "Anh rửa cho!"

- "Anh rửa cần đi!" - Văn Toàn chỉ bó rau cần bên cạnh - "Anh đầu tiên lấy dao cắt bỏ rễ, sau đó rửa sạch để vào rổ cho em!"

- "Ừm!"

Ngọc Hải ngoan ngoãn nghe lời, cắt bỏ rễ rồi rửa rau, để vào rổ. Sau đó ngoan ngoãn đứng bên cạnh đợi lệnh.

Văn Toàn rửa thịt xong, ướp gia vị rồi đặt nồi thịt ba chỉ lên bếp, kho.

- "Anh xem giúp em chỗ này, khi nào sôi thì vặn nhỏ lửa xuống, sau đó kêu em!"

- "Ừm!"

Nói rồi, cậu cắt cần, bắt chảo lên xào với thịt bò.

Một lúc sau, trong bếp thoảng lên mùi thức ăn.

Văn Toàn gắp lên một đũa thịt bò cùng rau cần vừa chín đưa lên miệng thổi một chút rồi đút cho Ngọc Hải.

- "Anh ăn thử một chút đi!"

Ngọc Hải há miệng ăn đũa thịt bò xào, vui vẻ nhai.

- "Ngon lắm!"

Văn Toàn mỉm cười tắt bếp, nhìn sang nồi thịt kho, đảo một chút, đợi nó sôi lên rồi tắt bếp.

Cậu cởi tạp dề nhìn hắn - "Em đi tắm rồi chúng ta ăn tối!"

- "Ừm!" - Ngọc Hải gật gật đầu.

Trong lúc đợi cậu tắm, hắn dọn bát đũa, xới cơm rồi mang thức ăn ra bàn.

Đến khi cậu xuống thì đã có một bàn thức ăn dọn sẵn, mỉm cười ngồi xuống. Ngọc Hải liền bới cho cậu bát cơm.

Hai người cùng nhau ăn cơm tối ngọt ngào.

Sau đó cùng xem ti vi, tối muộn một chút cùng nhau về phòng đánh răng rửa mặt rồi đi ngủ.

Ngọc Hải ôm người trong lòng, lại lọ cọ hôn một chút.

Bình thường hắn hay làm thế này, cũng chẳng biết sao hôm nay hôn một chút liền trở nên ám muội.

Đầu lưỡi mềm mại mang theo chút cuồng dã chiếm lấy khoang miệng cậu, cuống lấy đầu lưỡi bên trong quấn quít một phen.

- "Ưm~"

Văn Toàn bị hôn đến choáng váng, hai tay mơ hồ đặt bên hông hắn đón nhận đừng đợt công kích bên trong khoang miệng.

Nụ hôn dần di chuyển sang má, ngậm lấy vành tai mút nhẹ rồi xuống cổ, nhẹ gặm cắn cần cổ trắng nõn, xương quai xanh khêu gợi. Bàn tay chậm rãi luồng vào trong áo, ôn nhu xoa nắn chiếc eo mảnh khảnh, dần dần tiến lên trên, niết nhẹ đầu ngực người dưới thân, tức thì liền nghe tiếng thở dốc của người nọ.

- "Ưm~"

Văn Toàn đột nhiên mở mắt, có chút hoang mang hoảng sợ đẩy hắn ra.

Ngọc Hải bị đẩy ra ngơ ngác nhìn cậu. Chỉ thấy người nọ khẽ nuốt nước bọt chỉnh lại cổ áo, giọng nói mơ hồ nghe được tiếng run:

- " Anh Hải... em... xin lỗi, em chưa chuẩn bị tâm lý..."

Ngọc Hải nhìn Văn Toàn hai mắt hơi đỏ hồng, trong mắt mơ hồ mang tia hoang mang hơi mỉm cười trấn an cậu.

- "Bảo bối, xin lỗi! Anh làm em sợ rồi! Anh sẽ không ép em, khi nào em sẵn sàng chúng ta sẽ..."

- " Anh Hải... xin lỗi!"

Hắn mỉm cười hôn nhẹ lên trán cậu

- "Em không có lỗi! Được rồi, ngoan nằm xuống đi! Anh...đi tắm một chút!"

Văn Toàn đỏ mặt nằm xuống giường nhìn hắn bước vào phòng tắm.

Cảm giác lúc nãy...cái vật nóng hổi kia chạm vào đùi y thật sự làm y hoảng.

Cậu còn chưa chuẩn bị, lỡ như... lỡ như...

Ngọc Hải trong phòng tắm, suy sụp tắm nước lạnh một hồi, điều tiết cảm xúc lại rồi bước ra ngoài, tắt đèn ngủ rồi cẩn thận nằm xuống giường ôm Văn Toàn đã ngủ bên cạnh.

Văn Toàn vừa nhận được hơi ấm, nhích người áp mặt vào ngực hắn ngủ say.

Hắn khẽ siết nhẹ eo người trong lòng, hôn nhẹ lên trán cậu, khe khẽ thở dài, nhắm mắt.

- "Bảo bối ngủ ngon nhé!"

Hàng mi giấu trong ngực hắn khẽ run, đôi môi sưng đỏ hơi mím lại.

Ngọc Hải...em xin lỗi, ủy khuất anh cho rồi!

Sáng hôm sau, Văn Toàn lại dậy sớm nấu bữa sáng. Cùng Ngọc Hải hôn một chút, sau đó cùng nhau ăn sáng.

Ngọc Hải nhìn Văn Toàn một lúc, ho nhẹ mấy tiếng, nhỏ giọng nói

- "Ừm...Toàn nè, hôm nay em...mặc áo kín một chút nhé!" - Ai đó khuôn mặt không chút bieue tình liền liếc hắn một cái.

Sáng vào phòng tắm đánh răng cậu đã thấy mấy vết đỏ trên cổ xuống tận xương quai xanh. Là chiến tích tối qua của hắn.

Người nào đó chớp mắt nhìn trời.

Cuối cùng, Văn Toàn chọn lấy áo len cao cổ mặc vào cùng với áo hắn đang mặc là đồ đôi, sau đó cùng hắn đi làm.

Đưa Văn Toàn đến tiệm mỳ chú Hùng, Ngọc Hải hôn nhẹ lên môi cậu một cái

- "Chiều anh đến đón em!"

- "Ừm!" - Văn Toàn khẽ mỉm cười - "Anh đi nhanh đi, kẻo trễ!"

- "Ừm!"

Văn Toàn vừa vào trong liền nhận được ánh mắt ý vị thâm trường của chú Hùng cùng nụ cười mờ ám của Tiểu Tiên...ừm, còn có cả ánh mắt mê man không biết gì của Quang Hải.

Chợt nghe Tiểu Tiên mờ ám nói

- "Trời còn chưa lạnh lắm, anh Toàn đã mặc áo len-cao-cổ rồi nha!"

Vành tai Văn Toàn ửng hồng không lên tiếng vào trong lấy tạp đề.

Văn Hậu ngồi bên cạnh nhìn Ngọc Hải, nhướng mày trêu chọc.

- " Ây da, người có tình yêu rồi liền khác nha!"

Ngọc Hải liếc nhìn tên thiếu đánh nào đó hừ lạnh một tiếng, không nói gì mở giáo trình đọc một chút.

Văn Hậu đảo mắt, nằm dài ra bàn nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi.

- "Này đại ca, thứ hôm trước tớ đưa cậu xem chưa? Uầy, sao sắc mặt âm trầm quá vậy?"

Ngọc Hải hơi nhíu mày... nhờ xem rồi mới có một màn tối hôm qua đó. Hừ!

- "Không có gì!"

- " Ây da, chúng ta còn lạ gì nhau chứ!" - Văn Hậu nhướng mày, đổi tư thế chống tay lên quai hàm nghiêng đầu nhìn hắn - "Dễ gì cậu đang yêu đương mà sắc mặt âm trầm vậy...có chuyện gì rồi à?"

Ngọc Hải không nói gì, tiếp tục lật sách.

Văn Hậu đảo mắt một cái, sáp qua hỏi tiếp,

- "Chuyện...kia kìa sao?"

Bàn tay lật sách của Ngọc Hải khẽ dừng. Ngay lập tức liền nghe tên bên cạnh huyên thuyên một tràn.

- "Thấy chưa! Tớ nói đúng mà! Mang tiếng chơi với nhau từ thời còn mặc tã, sao gia đây không nhìn ra được chứ!"

- "Lắm lời!" - Ngọc Hải liếc Văn Hậu một cái, tiếp tục xem sách.

Văn Hậu lắc đầu, vỗ vỗ vai hắn

- "Tớ nói này Quế nhị thiếu, cậu cũng quá quân tử rồi đi!"

Ngọc Hải liếc mắt - "Cẩu độc thân như cậu thì biết cái gì!"

Văn Hậu đau nha!

Cậu bĩu môi hừ một tiếng, nghĩ nghĩ, cuối cùng bỏ qua cho hắn, nói tiếp.

- "Muốn tớ giúp cho không?"

- "Cảm ơn! Không cần, cậu tự lo cho mình đi!"

Bản thân đã là cẩu độc thân thì giúp gì được cho hắn?!

Văn Hậu chưa đầy mười phút bị anh em đâm cho hai nhát vào tim.

Đau nha!

Cậu híp mắt

- "Hừ hừ, cậu cứ vậy mà chờ cả đời cũng chưa ăn được người ta!"

- ". . ."

- " Văn Toàn kia nhìn qua liền biết là người dễ ngại ngùng. Cậu không nói, cậu không tiến. Cuối cùng chẳng thu về được gì."

- ". . ."

- " Anh ấy ngại ngùng, ít ra cậu phải chủ động phá vỡ ngại ngùng của anh ấy mới có thể no nê được chứ! Bình thường quỷ kế một đầu, giờ lại làm quân tử... chẳng thể ngờ..."

- "Cậu thì biết cái gì!" - Ngọc Hải liếc mắt trừng hắn - "Có người yêu như tớ đi rồi hiểu cảm giác đó!" hừ hừ...

Văn Hậu đảo mắt - "Cảm giác gì?"

Ngọc Hải nhíu mày không nói.

- "Có phải..." - Văn Hậu nhe răng cười - "Sắp tới tay rồi lại trốn tránh?"

Ngọc Hải nheo mắt nhìn y.

Người nào đó ra vẻ trải sự đời, chép miệng

- " Quế Ngọc Hải ơi là Quế Ngọc Hải, chẳng thể ngờ cậu còn có thể ngờ nghệch như vậy! Thời điểm đó phải dùng một chút tiểu xảo chứ, như cậu...tắm nước lạnh là vừa!"

- " Đoàn Văn Hậu"

- "Uầy, tớ đây sẽ giúp cậu!" - Văn Hậu nhướng một bên mày

- "Cậu mà cứ thế này, sớm muộn có một người nào đó giữa đường xuất hiện thì có mà chết!"

Ngọc Hải nheo mắt nhìn y như có điều suy nghĩ.

Hai người mắt đối mắt một lúc, hiệp nghị lần nữa được hình thành...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro