13 - Đề nghị bá đạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau...

Mặt trời đã lên cao, giờ thì Văn Toàn  mới từ từ mở mắt ra. Cậu vươn vai, cảm thấy thật thoải mái. Cậu mở mắt ra, thấy Ngọc Hải đang lo lắng ngồi cạnh mình.

Ngọc Hải : -Em tỉnh rồi.

Văn Toàn : - Anh...đã cứu tôi?

Văn Toàn  dùng ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn Ngọc Hải . Hôm qua cậu được cứu thế nào cậu cũng không rõ nữa, cảm giác thật kì diệu. Khi cậu liên tục cầu nguyện rằng hắn sẽ tới cứu cậu, cuối cùng hắn tới thật.

Thấy khuôn mặt nhỏ của cậu vẫn còn nghi ngờ nên Ngọc Hải hơi nhếch môi cười nhẹ:

Ngọc Hải : - Không thì ma cứu em à.

Ờ hắn nói đúng ha. Cậu lí nhí trong miệng:

Văn Toàn : - Cảm ơn.

Đột nhiên hắn tiến sát vào cậu. Cậu không thích những lúc mình gần gũi với người đàn ông này chút nào, cậu hơi ngọ nguậy và ngả mình về phía sau. Ngọc Hải thuận thế chống tay lên giường, khuôn mặt lạnh lùng của hắn tiến sát lại gần cậu và nở một nụ cười tà mị.

Ngọc Hải : - Em ở lại với tôi.

Văn Toàn : - Không đời nào...ưm...

Cậu đang định nói gì đó thì ngay lập tức hắn đặt môi mình xuống môi cậu Nụ hôn lúc đầu nhẹ nhàng xong dần trở nên mãnh liệt hơn, hơi thở nhẹ của hai người đã nối lại với nhau. Ngọc Hải  say sưa hưởng thụ, mặc cho hai tay cậu luôn vùng vẫy đập vào ngực hắn. Chả có tác dụng gì cả vì hắn rất mạnh, còn cậu thì yếu ớt chẳng làm được gì. Khi hô hấp của Văn Toàn ngày càng gấp gáp, lúc này hắn mới chịu buông cậu ra, ánh mắt còn có chút lưu luyến nhìn cậu:

Văn Toàn : - Tên biến thái...

Văn Toàn  liền vung tay tát vào mặt hắn nhưng hắn đã bắt lấy cánh tay nhỏ của Văn Toàn và đặt nhẹ nhàng lên má mình.

Ngọc Hải : - Em định tạo phản à.

Ngọc Hải nhìn thẳng vào mắt cậu mà đe dọa, khuôn mặt hắn thật gian tà. Nguyệt Nhi bất ngờ bị nắm tay lại, cậu liền rụt tay mình. Thôi không thèm nói nữa, càng nói càng tức mà.

\_\_/_/_

Hôm qua tới giờ Văn Toàn  vẫn chưa ăn gì cả nên giờ rất đói. Không để ý xung quanh, cắm cúi vào ăn luôn. Bàn ăn thịnh soạn thế này ăn rất đã nha, hí hí.

Ngọc Hải : - Từ nay em sống ở nhà tôi.

Văn Toàn : - Phụt...ọc ọc...

Đang ăn ngon lành thì đột nhiên Ngọc Hải  lên tiếng khiến cậu bị sặc thức ăn, câu nói của hắn còn mang tính chất ra lệnh nữa chứ.

Văn Toàn : - Anh là gì mà đòi điều khiển tôi chứ.

Văn Toàn  tức giận chửi thẳng vào mặt Ngọc Hải , hắn nghĩ cậu sẽ dễ dàng để hắn điều khiển hay sao?

Ngọc Hải : - Tôi đã quyết định rồi thì không ai có thể ngăn cản. Nếu không thì tự biết hậu quả.

Văn Toàn  nghe xong hắn nói như vậy cũng hơi sợ sợ, giọng nói của Ngọc Hải  trầm xuống, rất lạnh. Tên này là ai mà quyền lực dữ vậy. Mà thôi, ở lại cũng có đồ ăn ngon còn gì.

Văn Toàn  hơi trầm ngâm suy nghĩ một lúc, trong nháy mắt cậu đành quyết định:

Văn Toàn : - Được thôi, nhưng tôi có một điều kiện.

Ngọc Hải : - Điều kiện gì?

Ngọc Hải kiên nhẫn nhìn cậu. Văn Toàn  hít một hơi rồi mạnh dạn nói:

Văn Toàn : - Đó là anh không được can thiệp vào cuộc sống riêng tư của tôi, với lại sau 2 tháng nếu tôi không có tình cảm với anh thì anh phải cho tôi đi.

Ngọc Hải nghe xong điều kiện của cậu thì nhíu mày khó chịu, hai tháng gì chứ. Hắn không đồng ý điều kiện này.

Ngọc Hải : - Không được, em phải ở đây đến khi nào yêu tôi mới thôi.












__END__











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro