Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mamihlapinatapai là một từ xuất phát từ tiếng Yaghan, được sách kỉ lục guinness ghi nhận là "từ cô đọng nhất" và được xem là một trong những từ ngữ khó chuyển ngữ nhất. Nó có thể được hiểu là " Hai người nhìn vào mắt nhau, mỗi người hi vọng rằng người thứ hai sẽ tiến 1 bước tới việc mà cả hai đều ước muốn nhưng không ai trong họ muốn là người tiên phong bắt đầu"
----------------------------

Năm 19 tuổi Phan Văn Đức khoa mĩ thuật đơn phương cậu bạn tên Nguyễn Trọng Đại khoa kinh tế.

Vào một ngày đẹp trời giữa tháng 10. Trường nơi cậu và Đại theo học diễn ra một cuộc giao lưu bóng đá giữa các khoa. Chính vào ngày hôm đó Văn Đức đã biết trái tim của mình sẽ không thể nghe theo lời của bản thân cậu nữa. Trọng Đại là người đã cướp mất trái tim của cậu. Những bước chạy theo trái bóng, điêu luyện và nhịp nhàng làm cậu không thể nào rời mắt. Nụ cười của Trọng Đại toả sáng hơn cả ánh nắng mặt trời. Từ khi đó cậu biết sẽ không chỉ có mặt trời vĩnh cửu ở trên cao nữa mà còn có một mặt trời mang tên Nguyễn Trọng Đại.

Sau hôm ấy cậu bắt đầu tìm hiểu về Trọng Đại . May thay cậu có quen thân với một đàn anh Tiến Dũng ở khoa kinh tế. Người này chơi khá thân với Trọng Đại. Thế là cậu được biết một vài thói quen của Trọng Đại. Trọng hay đến thư viện sau những buổi tan học sớm. Vì thế cậu cũng hay đến thư viện, không phải để đọc sách hay gì đâu chỉ là muốn ngắm ai đó một chút thôi. Dần dần thói quen của Trọng Đại cũng trở thành thói quen của Văn Đức. Cậu chỉ dám nhìn Trọng Đại từ xa thôi, do bản tính nhút nhát cậu không dám lại bắt chuyện cùng Trọng Đại. Cũng do thói quen này mà ngày hôm đó hai người đã bắt đầu hình thành một mối quan hệ

Hôm ấy là một ngày cuối tuần, mây đen bao phủ khắp cả thành phố. Cậu không về nhà cậu ở lại thư viện của trường làm bài thuyết trình. Thư viện của trường cuối tuần rất vắng chỉ có một mình cậu ở đấy. Cậu soạn bài cho buổi thuyết trình, cậu soạn đến đoạn nói về cuộc đời của hoạ sĩ Van Gogh thì trời bắt đầu đổ mưa, mưa lớn, trong lòng cậu bỗng dâng lên một cảm xúc buồn khó tả. Cậu vốn không thích mưa, cậu chỉ thích được nhìn ánh nắng mặt trời len lỏi qua từng đám mây mà chiếu rọi xuống mặt đất mà thôi. Cậu nằm gục xuống bàn, ngẫm nghĩ về cuộc đời bạc mệnh của hoạ sĩ Van Gogh, cậu ngủ quên lúc nào không hay.
Khi cậu giật mình tỉnh giấc thì trời cũng đã dần tạnh mưa. Bên cạnh cậu là một cốc cà phê, trước mặt cậu là Trọng Đại. Cậu giật mình, đây là lần đầu tiên cậu nhìn Trọng Đài với một khoảng cách gần như vậy, tim cậu như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Bỗng Trọng Đại ngước lên nhìn cậu làm cậu bối rối

- "Cậu là Văn Đức đúng không? "

- "À.. Vâng" - cậu gật đầu

- "Chào cậu. Tôi là Nguyễn Trọng Đại năm nhất khoa kinh tế." - Trọng Đại cười tươi đưa tay ra bắt tay với cậu. Cậu nhìn bàn tay đang đưa ra trước mặt mình thì vội vã đứng dậy

-" Chào cậu. Tôi là Phan Văn Đức năm nhất khoa mĩ thuật " sau đó cậu còn cúi người bắt tay Trọng Đại làm Trọng Đại hơi ngạc nhiên

-" Chúng ta cùng tuổi mà nên cậu cứ thoải mái đi không cần phải vậy đâu. À lúc này tôi có mua cà phê cậu uống đi "

-" Cảm ơn cậu "

-" Tôi hâm mộ cậu lắm đấy"
Văn Đức sặc sau khi nghe Trọng Đại nói

-" Hả...?"

-" Tôi được biết cậu là người vẽ bức tranh ở hội trường đúng không? "

-" Ừm " cậu ngại ngùng gật đầu

-" Cậu vẽ đẹp lắm đấy. Ngưỡng mộ cậu thật "

-" Cảm ơn cậu "

-" Nói chuyện này có vẻ hơi vô duyên. Nhưng có thể phiền cậu dạy tôi vẽ được không? "

-" Tôi á? " cậu ngạc nhiên

-" Đúng rồi. Nhưng nếu cậu phiền thì thôi vậy "

-" À, ...không. Tôi không phiền "

-" Cậu sẽ dạy vẽ cho tôi đúng không "

-" Ừ "

-" Cám ơn cậu " Trọng Đại cười thật tươi làm tim Văn Đức loạn nhịp

Sau cuộc trò chuyện không khí im lặng lại bao trùm cả thư viện. Cậu và Đại việc ai nấy làm không ai nói với ai câu nào

-" Cậu định về sao? " Trọng Đại thấy cậu soạn sách vở thì hỏi

-" Vâng "

-" Vậy thì cùng về đi tôi cũng định về đây "

Cậu và Đại vừa bước ra khỏi cửa thì trời bất ngờ mưa lớn

-" Lại mưa rồi " cậu buồn bã nói

-" Tôi có dù này chúng ta đi chung đi "

-" À... thôi không cần đâu cậu cứ về trước đi, một lát nữa tạnh mưa thì tôi về sau "

-" Không sao đâu! Đi chung đi, cậu không phải ngại đâu " nói xong Trọng Đại bật dù lên, kéo Văn Đức lại gần mình. Cậu có thể nghe rõ nhịp tim của mình, cậu chưa từng nghĩ mình có thể được nói chuyện với Trọng Đại. Crush của cậu, là crush đấy, cậu ngại ngùng chỉ cúi mặt xuống mà đi. Cậu còn chủ động đi cách xa Trọng Đại một chút.

Trọng Đại cao hơn cậu một cái đầu, cứ mỗi lần Trọng Đại đứng thẳng người là y như rằng cậu sẽ hứng hết nước mưa từ cây dù đổ xuống. Nên Trọng Đại phải cúi người xuống cho bằng cậu, đã vậy cậu lại đứng cách xa Trọng Đại thành ra một bên áo của cả hai đều ướt. Trọng Đại một tay cầm dù một tay vòng qua vai cậu kéo cậu lại sát vào người mình. Cậu giật mình khi người mình chạm vào ngực Trọng Đại, cậu mở to mắt nhìn Đại. Bốn mắt chạm nhau, cậu ngại ngùng mà quay mặt sang hướng khác

-" Cậu đứng sát vào tôi đi, không là bị ướt đấy "

Hai người đã trở thành bạn thân sau buổi mưa ấy

Năm 19 tuổi Nguyễn Trọng Đại khoa kinh tế đơn phương Phan Văn Đức khoa mĩ thuật

Nghe danh cậu đã lâu nhưng chưa một lần gặp mặt, Trọng Đại chỉ biết Văn Đức qua lời mọi người kể. Người thấp thấp, ốm ốm, có cái má lúm đồng tiền sâu hoắm. Trọng Đại đã hâm mộ cậu từ lúc biết một mình cậu là người vẽ bức tranh ở hội trường. Trọng Đại thích vẽ lắm, nhưng bố mẹ cậu không cho cậu đi học vẽ. Đến lớn cậu vẫn thích vẽ mặc dù cậu vẽ rất xấu. Hôm đó là ngày cuối tuần, trời có mưa. Trọng Đại một mình đến thư viện để đọc sách, cậu tưởng chỉ có một mình mình trong thư viện, nhưng không hình ảnh một người con trai với thân hình bé nhỏ nằm gục trên bàn đã thu hút Trọng Đại. Trọng Đại đi đến gần chỗ người kia, nhìn thấy chắc người kia đang ngủ.

Trọng Đại vì không thể kiềm chế được trước sự đáng yêu của người kia đã đưa tay lên chạm vào má Văn Đức. Trọng Đại hơi giật mình trước hành động của mình, trên bàn toàn là sách về những danh hoạ nổi tiếng, Trọng Đại đoán có lẽ người này học khoa mĩ thuật. Trong đầu Trọng Đại lóe lên một suy nghĩ " không lẽ cậu ấy là Văn Đức " nhưng rồi cậu vẫn bỏ qua suy nghĩ của mình mà đi xuống căn tin mua cà phê khi thấy trời dần tạnh mưa. Đi ngang qua chỗ người quản lí thư viện cậu dừng lại hỏi

-" Chị ơi! Người đó có phải là Phan Văn Đức khoa mĩ thuật không chị? "

-" Ừ, đúng rồi. Mà có việc gì à? "

-" À... không, không có gì đâu ạ "

Trọng Đại vui sướng muốn nhảy cẫng lên, cậu đã gặp được người mà cậu muốn gặp. Không phải là nói quá nhưng có lẽ Trọng Đại đã thành fan của Văn Đức rồi. Và cũng chính ngày hôm đó tim Trọng Đại đã loạn nhịp vì Văn Đức. Trọng Đại ngẩn người khi nhìn thấy Văn Đức cười. Văn Đức sẽ không biết là nụ cười của mình có tính sát thương cao thế nào đâu, nụ cười ấy khiến Trọng Đại say đắm. Trọng Đại chưa từng có cảm xúc mạnh mẽ và mãnh liệt như vậy từ khi chia tay một mối tình năm 17 tuổi. Văn Đức đem đến một cảm xúc khác hẳn với những người mà Trọng Đại đã từng tiếp xúc qua. Trọng Đại muốn được yêu thương và che chở cho con người này. Có lẽ Trọng Đại đã yêu Văn Đức ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Hai người ngày một trở nên thân thiết và dĩ nhiên tình cảm của hai người họ ngày một lớn dần. Tính ra họ cũng đơn phương nhau được hai năm rồi nhưng không ai trong họ có ý định bày tỏ tình cảm của mình cả, chỉ âm thầm quan tâm đối phương. Ánh mắt của họ khi nhìn đối phương không phải là ánh mắt bình thường, ánh mắt ấy chỉ dành cho những người mà họ yêu thương. Ai nhìn vào cũng bảo hai người thích nhau chỉ có những người trong cuộc là ngu ngốc không biết.

-" Đức này! Tớ có chuyện muốn nói với cậu"

-" Đại nói đi "

-" Tớ...tớ sắp phải đi du học "

-" Đi... đi du học sao? " Văn Đức thật sự muốn khóc nhưng lí trí cậu mách bảo phải mạnh mẽ không được khóc

-" Ừm"

-" Cậu đi bao lâu? "

-" Khoảng 3 năm "

-" Khi nào cậu sẽ đi?"

-" Ngày mốt "

-" Ngày mốt sao? Tớ sẽ ra tiễn cậu " Văn Đức cố nở một nụ cười gượng gạo
---------------------------------

Hôm nay là ngày Trọng Đại sẽ đi, Văn Đức có mặt ở sân bay để tiễn Trọng Đại đi. Cho đến tận lúc này vẫn không ai chịu bày tỏ tình cảm của mình. Văn Đức sợ, sợ sẽ nhận được câu nói " Nhưng tớ không thích cậu " từ Trọng Đại. Sợ rằng tình bạn này sẽ không còn tồn tại nữa. Trọng Đại sợ, sợ sẽ bị từ chối, sợ mình gieo hi vọng cho Văn Đức rồi chính mình lại là người thay lòng. 3 năm không phải là một khoảng thời gian ngắn Trọng Đại lo sợ sẽ không còn thích Văn Đức nữa. Trọng Đại tận tay đeo chiếc vòng tự mình thắt cho Văn Đức

-" Tớ biết nói điều này ra sẽ rất khó nhưng cậu có thể chờ tớ về có được không? " Trọng Đại hỏi

Văn Đức không nói gì chỉ lặng lẽ gật đầu

Đến khi Trọng Đại đi rồi cậu mới gục xuống mà khóc. Cậu trách mình hèn nhát không dám bày tỏ với Trọng Đại. Suốt hai năm ôm mối tình đơn phương bây giờ có lẽ phải tiếp tục cùng nó trải qua 3 năm nữa. Trọng Đại đau lòng khi nhìn con người bé nhỏ kia khóc. Muốn chạy lại ôm chặt con người kia vào lòng và nói rằng " Tớ yêu cậu " nhưng có vẻ là không được rồi Trọng Đại không còn sự lựa chọn khác. Chỉ mong 3 năm trôi qua thật nhanh để Trọng Đại có thể về bên cậu

3 năm sau....

Văn Đức sau khi tốt nghiệp đã trở thành một kiến trúc sư, với công việc và mức lương ổn định cậu đã mua được một căn hộ khá tiện nghi. Đã 3 năm trôi qua, Văn Đức chưa một lần quên đi Trọng Đại. Chỉ vì một câu nói của ai kia mà cậu đã chờ đợi suốt 3 năm. Suốt 3 năm không một tin nhắn, không một cuộc gọi, Văn Đức nghĩ có lẽ Trọng Đại đã quên mất mình rồi. Cũng vì Trọng Đại mà trong khoảng thời gian đó Văn Đức không thể mở lòng thêm với bất cứ một người nào. 5 năm, Văn Đức đã ôm thứ tình cảm này 5 năm rồi ,muốn giữ cũng không được muốn buông cũng chẳng xong

Trọng Đại ở Mỹ cố gắng học thật nhiều, thật tốt để nhanh chóng trở về với Văn Đức. Sở dĩ Trọng Đại không gọi và nhắn tin với cậu là vì Trọng Đại sợ, sợ khi nghe được giọng của Văn Đức cậu sẽ không thể nào kiềm lòng được. Sẽ bay ngay về Việt Nam mà ôm lấy Văn Đức. Nhưng cậu còn phải học, học để tiếp quản công ty của bố, học để thành công và học để trở về với Văn Đức. Trọng Đại cũng không thể mở lòng với một người nào khác nữa, mặc dù có rất nhiều người muốn hẹn hò với cậu. Trọng Đại đã nhờ anh Tiến Dũng quan sát Văn Đức rồi gọi điện cho cậu nên việc Văn Đức làm Trọng Đại cũng được biết. Chính Trọng Đại là người đưa ra lời khuyên bảo anh Dũng nói lại với cậu.

Hôm nay là ngày Trọng Đại về nước. Đặt chân xuống Hà Nội cũng đã là 6h tối, sau khi ghé qua nhà thăm bố mẹ thì Trọng Đại tức tốc gọi cho Tiến Dũng

-" Alo! Anh Dũng, em Trọng Đại đây. Anh cho em xin địa chỉ nhà Văn Đức "

-" Về rồi à? Không thèm hỏi thăm anh một tiếng, lúc nào gọi điện cũng một tiếng là Văn Đức, hai tiếng là Văn Đức"

-" Em sẽ đãi anh ăn sau nha. Giờ em phải đi gặp cậu ấy gấp "

-" Từ từ nào, mà mày có ý gì với người ta hay sao mà vừa mới về đã đi tìm người ta vậy? Mày thích nó à? "

-" Ừ, thì cũng có tình cảm lâu rồi mà chưa nói ''

-" Anh nói này, thằng bé nó yêu mày lắm đấy "

-" Em biết mà. Bây giờ em sẽ đi bày tỏ đây. Anh làm ơn cho em xin địa chỉ "

-" Vậy cúp đi anh nhắn tin sang cho"

-" Vâng, cảm ơn anh nhé. Em sẽ đãi amh một bữa thật hoành tráng "

Sau khi nhận được tin nhắn từ Tiến Dũng, Trọng Đại nhanh chóng lái xe đến nhà Văn Đức

Ting tong....ting tong. Chuông cửa nhà Văn Đức vang lên, cậu tự hỏi ai đến nhà mình vào giờ này

-" Hơn 8 giờ rồi. Ai tới vậy? "

-" Tr... Trọng Đại là cậu sao? "

-" Tớ về rồi này "

Cậu mở cửa, trước mắt cậu là Trọng Đại. Cậu tự bấu vào tay mình, đau, đây không phải là mơ. Cậu nhào vào người Trọng Đại, ôm cậu thật chặt, vùi mặt vào ngực cậu mà khóc. Mặc cho Trọng Đại có nghĩ cậu ra sao, nghĩ cậu bị điên hay bị thần kinh gì đó cũng được. Cậu thật sự rất nhớ Trọng Đại, cậu đã mạnh mẽ nhiều rồi nên bây giờ cậu cho phép mình được yếu đuối

-" Tớ xin lỗi. Phải để cậu đợi lâu rồi " Trọng Đại ôm cậu vào lòng, thì thầm vào tai cậu

-" Hức... Tại sao hức.. hức... suốt 3 năm qua cậu không gọi điện cho tớ , tin nhắn cũng không? "

-" Tớ xin lỗi. Nếu mà tớ gọi cho cậu thì chắc tớ sẽ chạy ngay về đây mất "

Trọng Đại buông cậu ra, lau nước mắt cho cậu. Lấy hai tay nâng mặt cậu lên để bốn mắt chạm nhau

-" Văn Đức. Tớ yêu cậu "

Trọng Đại hôn lên môi cậu, hôn lên những giọt nước mắt của cậu. Hôn thật lâu, thật sâu. Một nụ hôn để an ủi Văn Đức suốt những năm tháng mà cậu đã chờ đợi Trọng Đại

Tâm Lam

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro