1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả đã cấp phép cho chương trình này.







"Em đang ẩn mình trong khoảng cách giữa ngày và đêm, giữa lòng thế giới của anh. "

——

01

Sau khi trận thứ tư với LNG kết thúc, Vận Phong cảm nhận được một cỗ mệt mỏi không tả xiết lại tác động lên tứ chi.

Chơi game thực sự là một việc rất tốn năng lượng, việc tập trung hàng chục phút khiến ngón tay em tê liệt, chưa kể đến đau nhức ở cổ, vai và lưng. Phong Phong vỗ vỗ tấm lưng sắp cứng thành thép, theo bước đồng đội trở về phòng chờ. Vừa cúi đầu định tìm một chiếc ghế để ngả lưng, cậu phát hiện ống tay áo bên phải của mình đã bị ai đó kéo kéo.

Em nhìn theo hướng lực kéo, nhìn thấy AD đang dùng ngón tay móc ống tay áo của mình nhẹ nhàng kéo ra, đối phương sau khi nhận được ánh mắt nghi ngờ vẫn không chịu buông ra.

"Có chuyện gì vậy?" Vận Phong hỏi.

Giọng nói của người chơi hỗ trợ gay gắt và khàn khàn chìm nghỉm trong môi trường xung quanh. Jaehyuk biết rằng hỗ trợ của mình có khả năng giao tiếp lớn tiếng trên sân, điều này cũng khiến giọng nói của đối phương thấp và khàn quanh năm, phạm vi gần rơi vào tai anh thô ráp như một vệt trên gỗ, nhưng khi chạm vào lại lại ngứa ngáy.

Anh không khỏi tiến lại gần, nũng nịu hạ giọng nói với hỗ trợ: "Missing, anh mệt quá."

Lâu Phong cười ngốc nghếch, giơ tay cố gắng kéo cổ tay áo lại, hỏi xạ thủ cún: "Vậy em làm gì đây? Bóp vai cho anh nhé."

Đối phương lắc đầu, ánh mắt chân thành nhìn cậu qua cặp kính.

"Không muốn. Anh muốn Missing đi cùng anh."





02

Vì vậy, sau khi review kết thúc, cả hai đã trốn khỏi phòng chờ dưới cái cớ đi vệ sinh.

Em đi theo người xạ thủ, dẫm lên bóng của đối phương và đi về phía trước.

Jaehyuk không đưa Vận Phong vào phòng vệ sinh như đã tuyên bố trước mặt mọi người mà dẫn người hỗ trợ theo hướng cuối hành lang.

"Anh đưa em tới đây làm gì?" Lâu Phong bối rối nhìn xạ thủ. Bây giờ họ đang ở lối thoát hiểm ở cuối hành lang, Park Jaehyuk vừa dùng khuỷu tay trái mở cửa và đưa em vào.

Không khí nồng nặc mùi bụi, bụi mù mịt khiến ánh đèn phía trên bọn họ trắng chói loá.

"Muốn ôm ôm. " AD cúi đầu lại gần em, nhìn Phong Phong với vẻ mặt chân thành và ngoan ngoãn, sau khi thấy em vẫn đứng yên, lại tiếp tục nhắc lại: "Muốn Missing ôm ôm."

Đây là lần đầu tiên em nghe Park Jae Hyuk đòi hỏi một cách thẳng thừng như vậy, và thú thật thì, điều đó khiến Lâu Vận Phong hơi choáng ngợp.

Giữa em và Jae Hyuk không có nhiều sự tiếp xúc thân thiết, ngay cả sau khi họ đã xác nhận mối quan hệ, đây là lần đầu tiên AD có hành động nịnh nọt và yêu cầu một cái ôm. Cả hai đều không thích nói chuyện thân mật, ngay cả việc giao tiếp bằng mắt khi cả hai ở cạnh nhau hàng ngày cũng cảm thấy nóng bỏng.

Nhưng. Lâu Phong mím môi với vẻ mặt nghiêm túc, thận trọng giơ cánh tay về phía anh với khuôn mặt đỏ bừng, tạo ra một khe hở nhỏ cho bên kia tiến vào với mình.

Em cũng muốn ôm AD của mình.





03

"Anh còn tưởng em phải đợi đèn tắt mới ôm anh cơ đấy."

Hai tay xạ thủ đan chặt vào sau lưng, đầu vùi vào vai và cổ, âm thanh bị bóp nghẹt khi xuyên qua da thịt cùng vải vóc. Cùng với hơi thở của anh, nó gây ra một cơn ngứa khác trên da Vận Phong.

Thật giống một chú cún dựa vào vai em rên ư ử.

Bởi vì hành động của đối phương quá nhanh, kết quả là tay của Lâu Vân Phong vẫn lúng túng đặt lên vai Park Jae Hyuk, em có thể cảm nhận rõ ràng rằng tai phải của đối phương đang ở gần má mình.

Tất cả đều rất nóng, rất nóng.

Suy nghĩ của Vận Phong có chút choáng váng.

Sau một lúc im lặng, đèn được kích hoạt bằng giọng nói tắt đi vì nghĩ rằng người đã bỏ đi. Thế giới chìm trong bóng tối, không thể nhìn thấy bất cứ cái gì. Trong bóng tối tuyệt đối đột ngột này, Lâu Vận Phong thậm chí còn ảo tưởng rằng thế giới chỉ còn lại mình và Park Jaehyuk, xạ thủ là mỏ neo níu giữ em ở lại.

Cánh tay cậu hơi tê vì sai tư thế, Phong Phong định vùng ra nhưng bị tay xạ thủ siết chặt giữ lại. Lòng bàn tay của đối phương rất nóng, chạm vào phần cánh tay lộ ra ngoài vì không mặc áo khoác, khiến em nổi da gà.

Tại thời điểm tầm nhìn bị tước đoạt, mọi động thái của đối phương sẽ được khuếch đại bởi nhận thức.

Điều này khiến Lâu Phong có chút vô thức run rẩy.

Park Jaehyuk cảm nhận được sự bất an, vì vậy anh nhẹ nhàng vuốt ve đôi vai căng thẳng của đối phương trong khi thì thầm đừng sợ, từ từ giúp Vận Phong thay đổi tư thế ôm của mình.

Vận Phong cọ má vào cổ AD, hơi thở dần dần chậm lại do tốc độ khi đèn vừa tắt, chạm nhẹ vào cổ Park Jae Hyuk, sức nặng đè lên vai không ngờ lại khiến Park Jae Hyuk nhẹ nhõm hơn.

Park Jae Hyuk chưa bao giờ biết rằng sức nặng của người khác có thể mang lại cho anh sự hài lòng và hạnh phúc lớn đến vậy. Vì vậy, anh lại tiếp cận với lý do để tìm hiểu nhau nhiều hơn. Má anh cọ vào tai Lâu Phong một cách lo lắng và trìu mến, siết chặt khoảng cách giữa họ một cách say mê và thận trọng. Cuối cùng, họ cần nhau như tảng băng trôi về phía một con gấu Bắc Cực đang vùng vẫy trên biển.

nên anh lại tiếp cận với chiêu bài hiểu biết thêm. Má anh cọ vào tai Lâu Vân Phong một cách lo lắng và thân mật, siết chặt khoảng cách giữa họ một cách say mê và thận trọng. Cuối cùng, họ thân nhau đến mức giống như tảng băng trôi về phía một con gấu Bắc Cực đang vùng vẫy trên biển.

Khi má họ chạm vào nhau, Park Jaehyuk cẩn thận vểnh tai lên để đón nhận phản ứng của hỗ trợ, nhưng em ấy không nói gì mà chỉ phát ra một tiếng ậm ừ mơ hồ, âm thanh ậm ừ có thể là do họ ở quá gần, nó không chỉ vào tai anh thông qua không khí mà xuyên qua máu thịt, xương cốt, rung động đến tận trái tim.

Âm thanh giống như tiếng mèo con bị bắt nạt, cũng giống như tiếng thở dài khi mong muốn được thỏa mãn.

Vẻ ngoài của hỗ trợ dễ thương đến mức anh cảm thấy mềm lòng, vì vậy Jaehyuk siết chặt thêm cái ôm giữa họ một lần nữa và nhắm mắt lại.

Họ chia sẻ bóng tối này theo cách thắm thiết nhất.

Lâu Phong nghiêng đầu, cảm nhận được cảm giác siết chặt mà xạ thủ mang lại, hiện tại em đang nằm trong vòng tay của Park Jaehyuk, đầu tựa vào vai đối phương, má cọ má. AD siết chặt không gian, cố gắng hết sức không để lại bất kỳ khoảng trống nào, nhưng em không cảm thấy bị xâm phạm, cũng không cảm thấy ngột ngạt trước một cái ôm rắn chắc và mạnh mẽ như vậy.

Đối với Vận Phong, Jae Hyuk không phải là gánh nặng lớn mà là đôi cánh của Rakan, nhưng chúng không phải là vật kiềm chế mà là một công cụ quan trọng để duy trì nhiệt độ không đổi.

Em cần Park Jaehyuk.

Lâu Phong cho rằng mình cần anh, như hai con chim bị gió mưa làm ướt lông, muốn sống sót phải ôm nhau.

Động vật đến gần nhau vì sự sinh tồn, nhưng con người là vì tình yêu nên mới có thể thu hẹp khoảng cách giữa những trái tim.

Em sẵn sàng nắm lấy tay Park Jaehyuk, hy vọng rằng lúc này đây mình và anh sẽ cùng nhau chạy đến tận cùng thế giới.

Không biết đã trôi qua bao lâu, đợi đến khi Lâu Vận Phong mở mắt ra, cậu phát hiện mình đã thích nghi với bóng tối xung quanh, chỉ có đèn khẩn cấp phát ra ánh sáng xanh nhạt. Em hơi tách rời khỏi cái ôm và nhìn lên, Jae Hyuk đang nhìn xuống mình.

"... Phải đi rồi". Bởi vì Vận Phong đã không nói trong một lúc lâu, nên giọng khàn và hơi lạc, Park Jaehyuk vùi trán vào hõm cổ cậu một lần nữa, phải mất một lúc lâu mới trả lời.

"Không muốn kết thúc, ôm ôm. "Cách phát âm tiếng Trung của người Hàn Quốc vẫn còn chút sai, nhưng cậu nghĩ nó rất dễ thương.

Sức mạnh của cái ôm thực sự kỳ diệu, chìm trong vòng tay xạ thủ như thể tất cả mệt mỏi đã được xua đuổi, cơ bắp căng thẳng hay thần kinh ngại cảm được thư giãn, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng răng rắc khi cột sống thư giãn.

Vận Phong mộng tưởng rằng mình và anh dường như đang chìm trong khoảng cách giữa trời và đất, và mỗi ngày khi ngày và đêm giao thoa, họ cũng cùng theo đó ở bên nhau.

Không cần ánh đèn, mọi thứ đều sáng tỏ.

Hai người im lặng nhìn nhau, Vận Phong thầm nghĩ.

Trong đôi mắt nhau, giữa lòng thế giới.



Bài trước:  @julianainsapa
Bài sau: @BachMat

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro