oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa hoa cúc trắng nở rộ cả khuôn viên bệnh viện, hôm nay là tròn hai năm em sống một đời thực vật sau lần tai nạn giao thông năm ấy. Việt Anh tôi nhớ rõ ngày tồi tệ hôm đó mưa rất to và nó ngay ngày mà tôi và em tròn năm năm yêu nhau.

Rầm__

Chỉ một ánh sáng loé lên, tôi mất lái đâm thẳng vào chiếc xe container phía trước, bất tỉnh. Sau khi thoát khỏi tay thần chết tôi thì may mắn hơn Thanh Bình. Chỉ bị va chạm ở đầu, còn em thì tồi tệ hơn phải sống cả quảng đời thực vật...

Chỉ mong cả hai cùng qua khỏi..tại sao..tại sao lại đối xử với Thanh Bình của tôi như thế. Giờ đây em chỉ nằm yên ở đấy, chẳng nói cười vui vẻ như trước

Tồi tệ hơn là hôm nay cũng là ngày quyết định em ấy có tỉnh lại hay không, hay vẫn như trước?

Bác sĩ cũng đã nói, sau hôm nay em không tỉnh lại thì chính mắt Việt Anh tôi phải chứng kiến cảnh người mình yêu thương nhất rời đi..nhưng chẳng thể làm được gì

Giây phút tôi lo sợ cũng đã gần đến, tôi nắm chặt tay em, chỉ mong phép màu đến

"Xin em, tôi xin em đấy Thanh Bình"

"Tỉnh lại đi, khi em tỉnh lại anh sẽ cầu hôn em ngay tại đây, ba mẹ hai bên đã cho phép chúng ta rồi"

Tôi vừa cầu xin em vừa quan sát em và nhìn máy đo nhịp tim, dường như em nghe thấy tôi nói. Nhịp tim của em đập rất nhanh

Tôi gọi bác sĩ, Việt Anh này chẳng muốn đợi Thanh Bình thêm giây phút nào nữa, cầu mong em ấy sẽ tỉnh lại..

Bác sĩ đến nhịp tim của em cũng đã yếu dần, tôi hoảng sợ cầu xin em

"Thanh Bình, anh cầu xin em, cầu xin em đấy"

"Đừng bỏ anh, Thanh Bình. Em còn nhớ ngày đó em muốn xem anh ghi bàn không?"

"Tỉnh dậy đi em.."

Tôi cũng chẳng mạnh mẽ mà đối mặt với thực tại, vỡ oà khi thấy nhịp tim của em trở thành đường thẳng vô hồn.. Tay tôi vẫn còn nắm chặt tay em

"Không..không, cầu xin em quay lại với anh đấy"

Cơ thể em không còn hơi ấm như trước, môi hồng hào chỉ còn màu nhạt nhoà luyến tiếc..

Ngày tang của Thanh Bình, tôi chỉ ngồi một góc ở bàn em, cứ ngồi ở đấy với em. Tôi sợ em khi tỉnh lại không thấy tôi

Chấp nhận sự thật, tôi đã chôn cất em ở cánh đồng hoa cúc trắng

Đến năm thứ hai giỗ em, mùa hoa cúc lại nở rộ tôi cũng chẳng muốn sống cuộc đời thiếu đi một bóng hình 

Hai năm nay tôi đã cố gắng, cố gắng sống để tự vượt qua nổi mất mát này

Giờ đây lại thất hứa với em, coi như đây là lần cuối..

"Xin em tha lỗi cho anh, Thanh Bình"

__Hoàn chính văn__

Sự trở lại✌🏿

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro