61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bác Tư có một cái điện thoại cũ, kiểu chữ to như quả cam. Nghe nói lúc trước Xuân Trường định mua cho ông smartphone, hơn nữa còn hứa sẽ kiên nhẫn dạy ông cách dùng. Nhưng ông sống chết không chịu, nói mắt mình mờ, không nhìn thấy chữ trên màn hình của mấy cái smartphone.

Ông là người cứng đầu, cụ dọa nếu mua về thì cụ sẽ cầm đi bán luôn, ông ấy sẽ làm thật ấy chứ đùa, thế là Xuân Trường không lay chuyển được, đành mua một cái dành riêng cho các ông bà già. Thứ bọn trẻ chê bai thì các cụ rất thích, sau khi nhận rồi không bao giờ rời tay.

Xuân Trường là kiểu nói một đằng làm một nẻo nên ông rất thích trêu hắn, thường hay khoe với người ta rằng thằng nhóc Xuân Trường mua cho tôi vân vân, tất nhiên cũng khoe với Minh Vương rồi. Lúc ấy Xuân Trường đang ngồi ăn cơm bên cạnh, càng ăn mặt càng xị, cuối cùng gắp thẳng một cái đùi gà to vào bát ông cụ và bảo: “Ăn cơm không được nói chuyện đâu ạ.”

Ông cầm đũa quất hắn, nói hắn láo lếu xấu tính, Minh Vương ngồi cạnh cười gần chết.

Điện thoại của ông cụ có chức năng cài đặt số điện thoại khẩn cấp, để phòng khi có việc gấp. Xuân Trường chiếm được vị trí số 1, ông cụ nói thế là đủ rồi. Sau này Xuân Trường đánh tiếng với cửa hàng tiện lợi, bỏ thêm ông chủ ở đó vào. Rồi lúc Minh Vương đến lại thay đổi chút, cậu chiếm số 2, ông chủ kia đổi thành số 3. 

Nhưng bình thường bác Tư toàn gọi cho Xuân Trường, nên lúc nhận được điện thoại Minh Vương khá bất ngờ.

Ông nói: “Bố nó lại đến đây làm phiền ông, cháu kéo thằng Trường đến chỗ khác ăn cơm đi, đừng để nó tới.”

Nghe lạ ghê, Minh Vương thắc mắc: “Ông ơi ý ông là không được nói cho anh ấy biết bố anh đang ở đó ạ?”

“Thừa lời, không thì ông đã gọi thẳng cho nó luôn.” Ông tức giận bảo.

Ông nói dối qua điện thoại cực dễ bị nhận ra, ông sợ người ta hỏi, nên giọng điệu sẽ rất dữ, dăm ba câu cúp máy cái rụp, không cho ai nói lời nào.

Đừng bảo Xuân Trường, đến Minh Vương còn nhận ra được chính xác.

Minh Vương “À” lên.

Ông bảo: “Ông sợ nó nghe thì tâm trạng không vui.”

Đúng thế thật, Minh Vương đã được chứng kiến Xuân Trường lật mặt. Lúc trước dì mới nhắc tới một câu thôi mà tâm trạng hắn đã trở nên bét nhè bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Điều này thật lạ quá, Minh Vương thì nghĩ mãi không hiểu.

Cậu không kìm được bèn hỏi: “Ông ơi, vì sao anh ấy ghét chú thế ạ?”

Ban đầu ông không hiểu ý cậu, ông nói như chuyện đương nhiên: “Bố nó là cái loại chẳng ra gì, có một thằng bố như nó thì khác gì không có đâu? Ghét nó là chuyện quá bình thường.”

“Không phải, cháu hiểu điều ấy.” Minh Vương ngẫm nghĩ và nói: “Nhưng mà nếu nói về chuyện ít quan tâm chăm sóc, thì theo như những gì ông kể cho cháu nghe, thật ra….”

Thật ra dì và bố Xuân Trường kẻ tám lạng người nửa cân, đều ít quan tâm săn sóc anh hồi bé. Khác nhau ở chỗ dì bận rộn không còn cách nào khác, bố anh thì bản tính vốn vậy.

Nhưng thái độ của Xuân Trường quả thực khác xa như ngày với đêm. Đối với mẹ mình, tuy không thân thiết như mẹ con bình thường nhưng ít ra hắn vẫn che chở bảo bọc, vẫn quan tâm và mềm lòng. Còn thái độ đối với bố thì rất xa lánh kì thị, thậm chí chẳng muốn nhìn nhiều hay nói nhiều.

Lúc trước nghe bác Tư kể chuyện Xuân Trường hồi bé, Minh Vương từng nghĩ có phải bố hắn đánh hắn hay không, nhưng về sau lại thấy không đúng lắm, vì Xuân Trường chả sợ bố tẹo nào.

Khi hai bố con ở cạnh nhau, ông ấy còn cẩn thận hơn. Sự cẩn thận ấy không phải vẻ bề ngoài, mà là… hình như chú ta rất sợ nói câu nào chọc vào bãi mìn của Xuân Trường. Còn Xuân Trường chả sợ chú ta tí nào, không có tẹo nào luôn, chỉ có chán ngán thôi.

Nói nặng hơn thì là ghét cay ghét đắng.

Đầu bên kia điện thoại bảo không rõ lắm, vì những năm ấy ông đâu bước vào nhà Xuân Trường, đâu biết giữa hai cha con từng xảy ra hiềm khích gì. Ông cũng giống Minh Vương, toàn đoán mò thôi.

Nhưng Xuân Trường khó đoán quá đi….

Cậu nhỏ nghĩ thầm.

“Thế chú ấy đến nhà ông làm gì ạ?” Minh Vương hỏi.

Ông cười khẩy, nói: “Còn làm gì được nữa, biết nhóc Trường không ghét ông già này, thân thiết với ông hơn, tới tìm ông chứ sao. Chắc nghĩ ông đây già đầu lú lẫn, dễ bị lừa, nó ra vẻ tử tế thì ông sẽ thấy nó tốt đẹp lắm. Cũng có thể nó nghĩ hiếu kính ông thì thằng Trường sẽ không ghét nó nữa.”

Minh Vương nghĩ mà buồn cười, một ông bố ruột, thất bại đến mức phải hiếu thuận với ông hàng xóm mới kéo gần quan hệ với con trai được, đúng là tài tình thật.

“Chú ấy thuyết phục ông cái gì?”

“Thuyết phục giảng hòa.” Ông thở dài: “Long nhong hơn nửa đời người, đột nhiên nhớ ra mình còn một đứa con trai, chắc muốn tháo gỡ mâu thuẫn giảng hòa với Xuân Trường.”

“Lúc trước chú ấy ở nước ngoài mà nhỉ?” Minh Vương nói.

“Ừ, ông nghe nói bạn cùng lớp hay bạn bè gì ấy của nó bị bệnh nặng, chẳng biết ung thư hay gì. Chắc nó ngẫm lại thấy sợ cũng nên. Người mà, đến cái tuổi này là thế, dễ nghĩ đông nghĩ tây, những việc mà hồi trẻ không quan tâm không để ý thì giờ bắt đầu hối hận. Chứng kiến người khác bệnh tật rồi nghĩ đến mình sẽ có một ngày như thế, nếu tới lúc ấy ngay cả một người ở bên cạnh cũng không có thì thảm lắm.”

Thế nhưng khi Xuân Trường còn bé cũng đâu có ai bên cạnh.

Ông chép chép miệng, bực bội phàn nàn: “Đến nuôi con mèo con chó cũng phải sống chung mới tạo thành tình cảm, nó thì giỏi rồi, biết bao nhiêu năm qua, không biết thằng Trường ghét nó cỡ nào à? Trông chờ vào việc tươi cười dỗ dành đôi câu để xí xóa mọi chuyện, nằm mơ chắc. Còn định dắt nó ra nước ngoài, hừ.“

Ông hừ lạnh, nói: “Ông là người đầu tiên không đồng ý!”

Mãi đến khi cúp điện thoại, trong đầu Minh Vương vẫn văng vẳng cái câu “Còn định dắt nó ra nước ngoài”, mặc dù cậu biết Xuân Trường không thèm để ý đến bố hắn nhưng cậu vẫn để bụng.

Tối nay ăn cơm ở căng tin.

Cảm ơn Hoàng Minh, lúc tên ngố này đi vào căng tin bước quá chân, không cẩn thận giẫm vào cái giẻ lau đầy bọt của cô phục vụ căng tin, ngã dập mông xuống đất trượt đi vài mét.

Bạn học đi sau lưng hắn cười bò cả ra.

Ban đầu Minh Vương còn hơi ủ ê, thấy thế không nhịn được nữa, gập người cười cả buổi mới phát hiện mình quen thói khoác vai Xuân Trường, mà anh cũng đang cười.

Hoàng Minh ngồi dưới đất trợn trắng mắt, chìa tay ra nói: “Cười cái mẹ gì, không một ai đến kéo tao dậy à? Tốt xấu gì tao cũng đã cung cấp một màn tấu hài ngắn ngủi cho cuộc sống đầy áp lực của chúng mày, chả biết uống nước nhớ nguồn gì cả!”

Thanh Dương cười nghiêng trái nghiêng phải, cậu bước tới nắm tay hắn, mọi người ba chân bốn cẳng đỡ hắn dậy.

“Ui quần tao có ướt không?” Hoàng Minh ngoái đầu nhìn sau lưng.

“Vẫn ổn, không đái dầm nhiều.” Thanh Dương nói.

“Đờ mờ tao lột quần mày ra để thay đấy mày tin không?” Hoàng Minh tức giận nói.

“Không tin, mày mặc không vừa đâu.”

“Tao...“

Hoàng Minh tức tối chết mất, bụm đít ngồi xuống với mọi người. Hắn nói: “Anh Vương em biết anh là người tốt, em muốn ăn sườn xào chua ngọt, bò hầm cà ri với gà xào ớt ở quầy số 8, anh có thể lấy giúp em không? Hôm nay không được ăn thì em sẽ đau lòng chết ở đây mất.”

“???”

Minh Vương quay đầu nhìn hàng dài rồng rắn nhau đến tận cửa căng tin, khó tin hỏi: “Nhìn tôi có giống yêu cậu không?”

Hoàng Minh hôn gió với cậu, nói: “Em quyến dũ thế này mà.”

Vừa dứt lời, thẻ học sinh trong tay hắn bị ai đó giật mất.

Hai ngón tay Xuân Trường kẹp thẻ của hắn, lắc lắc trước mặt hắn, bình tĩnh bảo: “Tôi mua, muốn ăn gì nói lại lần nữa.”

“….”

Hắn đáp: “Em muốn ăn cải xào, trứng chiên quầy 3 ạ.”

Xuân Trường nói: “Đợi đấy.”

Mọi người cười ỉa.

Ngoại trừ cửa quầy ăn số 8 đông đúc, thực ra những cửa khác cũng không vắng lắm. Minh Vương và Xuân Trường xếp cuối hàng trước quầy ăn số 3, bọn Thanh Dương cũng cười đùa đi theo.

Mọi người không chen chúc nhưng cảm giác tồn tại của người sau lưng mạnh mẽ quá. Minh Vương cầm góc thẻ học sinh quạt gió trong vô thức, bỗng nghe Xuân Trường hỏi: “Cậu nóng à?”

“…”

Nói chuyện đúng lúc thật.

Minh Vương dừng tay lại, nhét thẻ vào trong túi áo, cảm giác tồn tại của người nào đó rõ rệt hơn.

“Thầy cô giảng bài có ổn không?” Giọng nói trầm lắng của Xuân Trường vang lên tiếp, rất bình tĩnh, không bén nhọn đâm chọc như lúc trước.

“Ổn lắm.” Minh Vương trả lời.

Dứt lời cậu thấy đáp án hơi nhạt nhẽo, bèn bổ sung: “Hơi qua loa, nhưng vẫn ổn.”

Một lúc lâu sau, cậu mới nghe thấy Xuân Trường lên tiếng: “Ừm.”

Thời gian cho một bữa cơm rất ngắn, bọn Hoàng Minh thuộc trường phái ăn như hổ đói, còn Minh Vương thì nhã nhặn nhưng không lề mề.

Bọn cậu quay về lớp, chia tay nhau ở đầu cầu thang. Lúc bước vào lớp, Minh Vương cảm giác trái tim mình từ từ nặng trĩu, như khinh khí cầu dừng đốt cháy.

Cho đến bây giờ, cậu mới nhận ra vừa nãy mình vui vẻ cỡ nào.

Vui vẻ chỉ trong giây lát, nhưng sau đó cậu phải dùng hết cả buổi tự học tối, thậm chí thời gian dài hơn để làm mình bình tĩnh.

5 phút đánh đổi 5 tiếng đồng hồ, một tiếng đánh đổi cả ngày, sau này mỗi ngày đều lặp lại quá trình ấy, tuần hoàn không hồi kết.

Bất tri bất giác, thời gian cậu ăn cơm càng ngày càng ngắn, thời gian về ký túc xá sau giờ tự học càng ngày càng muộn.

Cả khối chỉ có lớp A9 có đặc quyền được tự học trong phòng lớp mình. Học sinh các lớp khác phải tập trung ở giảng đường.

Mới đầu khi Minh Vương xách cặp đi về, trong phòng học còn vài  người đang thu dọn đồ đạc, ngày hôm sau, rồi sau nữa chỉ có lẻ tẻ vài người, cuối cùng chỉ còn mình cậu.

Cậu luôn trở về ký túc xá khi đã sát giờ tắt đèn. Chẳng nói được mấy câu, toàn bộ ký túc xã đã im ắng trong tiếng báo hiệu tắt đèn.

Cậu từ từ nhắm mắt nghe tiếng động ở giường dưới, trằn trọc trở mình vài lần, sau đó thiếp đi.

Mặc dù cậu luôn tự nhủ với mình rằng cậu không muốn chiến tranh lạnh hay xa lánh Xuân Trường, đây chỉ là khoảng thời gian ngắn ngủi để tự đấu tranh mà thôi.

Nhưng có lẽ đây là một quá trình đã định sẵn, dù cậu không muốn thừa nhận thì cậu và Xuân Trường vẫn không thể tránh khỏi việc đi về hai phía khác nhau.

Kì thi tuần vào chủ nhật này của trường tạm thời hủy bỏ vì thành phố tổ chức tiết dạy giáo viên giỏi, khối 11 chọn vài lớp ghi hình hôm thứ bảy chủ nhật, các lớp khác tự học bình thường.

Minh Vương rút một quyển tổng hợp đề thi như thường lệ, chuẩn bị làm đến tận khuya. Lúc cậu ôm quyển sách luyện thi học sinh giỏi Tiếng Anh bước vào giảng đường, Anh Vũ không nhịn được nữa, nói: “Tiên sư, đây là quyển thứ ba hả?”

“Quyển thứ ba gì?” Minh Vương ngồi xuống chỗ vắng vẻ cuối lớp, vừa nói vừa mở sách ra.

“Tuần này tôi thấy cậu làm xong hai quyển tổng hợp đề thi học sinh giỏi dày như này, đây là quyển thứ 3 rồi đấy, cậu không mệt à?” Anh Vũ chỉ nhìn thôi cũng thấy nhức đầu.

Còn Minh Vương thì sửng sốt lắm, cậu hỏi: “Thế á?”

“Cậu làm bao nhiêu bài mà cậu không biết à?”

“Không để ý lắm.”

Đâu chỉ không để ý, cậu còn chẳng xem xét chất lượng sách, cứ cái gì nhét đầy thời gian rảnh rỗi của cậu là cậu làm, càng bận càng tốt.

Khóe miệng Anh Vũ giần giật, giơ ngón cái với cậu. Vì dạo gần đây Minh Vương đáng sợ quá nên hắn ngồi cạnh nhắn tin chát chít cũng ngại, thế là mấy hôm nay ù ù cạc cạc bắt đầu làm đề theo. 

Kể ra cũng hãi, hắn làm hết nửa quyển rồi đấy, thực sự chăm chỉ chưa từng thấy.

“Nếu thi tuần không bị hủy thì tôi cảm giác tôi có thể nhảy lên vài hạng ấy chứ.” Hắn nói nửa đắc ý nửa khiêm tốn, tiếc rằng không thấy hồi âm. 

Minh Vương đã đeo tai nghe bắt đầu làm đề rồi.

Nhìn cậu một lúc, hắn cảm giác trạng thái của đối phương rất lạ. Vừa cực kỳ chăm chú, vừa mất tập trung.

Chuông báo hết giờ tự học buổi tối đúng hẹn vang lên, Anh Vũ và Văn Sang đã thu dọn cặp sách xong, hai đứa quen với việc Minh Vương về muộn rồi, lên tiếng chào cậu rồi về ký túc trước.

Phòng học rộng lớn dần dần trống vắng.

Đúng lúc ấy tai nghe phát đến một bài hát tiếng Anh xưa cũ, giọng hát khàn khàn của ca sĩ vừa trầm lắng vừa dịu dàng. Minh Vương sửng sốt, nhớ ra bài này nằm trong list của Xuân Trường.

Chắc không đúng dịp, lúc trước lần nào nghe đến bài này cũng là ban ngày, xung quanh ồn ào náo nhiệt, làm nó toát ra vẻ ngột ngạt trầm lặng quá. Đến bây giờ cậu mới phát hiện thì ra nó nghe êm tai đến thế.

Minh Vương ngồi thêm một lúc, cúi đầu viết vài từ đơn, cuối cùng vẫn phải dừng bút lại. Ngoài cửa sổ bỗng vang lên tiếng nói chuyện, hai nam sinh cầm bóng rổ đi ngang qua vừa cướp bóng vừa đùa nghịch, âm thanh bịch bịch quanh quẩn trong hành lang.

Có giáo viên nào đó đi ngang qua gầm lên, hai tên nọ ngoan ngoan ôm bóng chạy mất, từ xa vẫn nghe thấy tiếng cười.

Cậu nhỏ thu tầm mắt về, bỗng tháo tai nghe vội vàng thu dọn hộp bút ba lô. Cậu chẳng biết mình bị sao nữa, nhưng trong thoáng chốc ấy, cậu bỗng dưng rất muốn về.

Thế là cậu khoác ba lô lên vai, chạy như bay về kí túc xá.

Minh Vương chạy lên tầng 2 vào lúc 10 giờ 45 phút, sớm hơn nhiều so với hôm qua. Lúc cậu đẩy cửa bước vào, cậu nhận được ánh mắt kinh ngạc của bạn cùng phòng.

Văn Sang thắc mắc: “Sao thế Vương, sao chạy vội thế?”

Anh Vũ bảo: “Nay về sớm vậy?”

Nhưng Minh Vương không đáp lời ai hết, ánh mắt cậu đảo qua cái giường dưới nọ, cả bàn học, bệ rửa mặt và nhà vệ sinh, chẳng thấy bóng người nào đó. 

Cậu vịn cửa thở chậm lại, đặt cặp sách lên bàn, vờ như lơ đãng hỏi: “Anh tôi đâu?”

“Chưa về.” Văn Sang đáp: “Cậu ấy toàn 11 giờ mới về mà?”

Minh Vương sửng sốt.

Văn Sang nhớ ra: “À đúng rồi, cậu toàn về muộn hơn cậu ấy năm mười nên không biết cũng phải thôi.”

Giây phút ấy, Minh Vương khó mà tả nổi cảm xúc trong mình. Cậu bối rối giây lát, trái tim như có cái gì rất nhẹ mà cũng rất nặng chui vào. 

Chẳng biết bắt đầu từ khi nào, cậu không còn nắm rõ thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Xuân Trường nữa. 

“Anh ấy…” Vì chạy nhanh mà giọng cậu hơi khàn. Dừng một lát cậu nói tiếp: “Sao anh ấy cũng về muộn thế, học bài à?”

“Không biết, chắc đang chuẩn bị thi học sinh giỏi chăng?” Văn Sang thật thà đáp: “Gần đây tớ thấy cậu ấy cứ ghi chép cái gì ấy, hình như là sàng lọc lý thuyết và bài tập.”

Minh Vương gật nhẹ đầu.

Cậu đứng cạnh bàn chốc lát, rồi thấy buồn tẻ và nhạt nhẽo quá. Quanh quẩn vài vòng, cậu xốc cổ áo và nói: “Tôi ra ban công hóng gió tí, chạy về nóng quá.”

“Ò.” Văn Sang nói: “Để ý thời gian nha, sắp tắt đèn rồi đấy.”

“Biết rồi.”

Ban công có một thùng nước, dùng để giặt quần áo chăn đệm dày nặng, cũng có phòng dùng để múc nước lau nhà.

Minh Vương đẩy cửa ban công cho gió ùa ào, sau đó ngồi xuống mép thùng nước, chống tay lên sứ trắng gục đầu xuống.

Chạy trốn mệt mỏi quá, cậu muốn nghỉ ngơi một lát, cậu cần dừng lại thở lấy hơi.

Một lúc lâu sau, cậu nghe thấy trong phòng vang lên tiếng nói chuyện loáng thoáng, rồi vài phút sau, cửa ban công kêu cành cạch, có người đi ra.

Minh Vương cúi thấp đầu. Cậu biết là ai, nhưng giờ cậu không đủ sức để cười, cậu khó chịu quá.

Rõ ràng chả có lý do nào cả.

Xuân Trường không hỏi cậu sao thế, không hỏi cậu ngồi đây làm gì.

Sân thượng rất yên tĩnh, hắn chỉ đứng trước mặt Minh Vương, rũ mắt nhìn cậu như trước đây.

Hồi lâu sau, Minh Vương mấp máy môi, thay đổi biểu cảm ngẩng đầu lên định đùa: “Em đang ngồi đây hóng gió mà, sao lại đứng chắn ra thế?”

Dứt lời cậu thấy trong tay Xuân Trường cầm một quyển vở dày cộp.

“Tôi chắn nãy giờ rồi.” Xuân Trường nói rồi đặt quyển vở dày cộp cạnh tay cậu, đầu ngón tay gõ nhẹ lên bìa: “Cho cậu.”

“Cái gì thế?” Minh Vương ngạc nhiên. Cậu cầm lên lật vài trang, tức thì khựng lại.

Cậu từng thấy quyển vở này, hồi cậu bị trẹo chân phải nằm ở nhà chán tới mức mốc meo, Xuân Trường đã lôi đủ các loại sách ra, sàng lọc một đống bài tập hay ho cho cậu.

Quyển vở ấy ghi chép đầy đủ tên sách, trang số mấy và đề số mấy, chỉ rõ đề bài đặc biệt chỗ nào, vì sao thích hợp để lọc ra xem.

Nhưng lần này hơi khác, quyển vở trước mặt cậu tỉ mỉ hơn hẳn. Không cần cậu phải đi tìm, những câu hỏi ấy đều được cắt ra, dán đầy trong vở, phân loại chi tiết, bên cạnh cũng ghi chú chỗ đặc biệt và ưu điểm.

Nửa sau còn có đáp án chi tiết tương ứng.

Xuân Trường nói: “Cậu bảo giáo viên không đào sâu, cộng thêm cái này chắc đủ rồi đấy.”

Tất cả là do hắn sàng lọc từng bài từng bài một, ba môn Toán Lý Hóa đủ cả. Hắn học được tới mức nào thì Minh Vương cũng học được tới mức ấy, không biết có thể coi là một món quà đơn sơ hay không.

Hắn sẽ không lấy bất cứ thứ gì của người khác, mà hắn chỉ cho đi. Hắn sẽ chọn tới chọn lui trên người mình, moi hết thứ có thể moi để cho người mà hắn quan tâm.

Minh Vương nói thi nát bét, vậy để hắn kéo lên hạng. Cậu em nhỏ của hắn lại nói giáo viên dạy sơ sài quá, vậy để hắn bổ sung cho.

Đây là thứ thực dụng nhất hắn nghĩ ra được.

Vì vậy…

Xuân Trường nhìn cậu, hỏi: “Có thể quay về được không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro