23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xuân Trường mang theo một hộp pizza từ trong nhà đi ra, chầm chậm đi đến trước cửa nhà Minh Vương, giơ tay bật ngọn đèn nhỏ trên cửa. Anh đứng ở đó đợi một lát, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn điện thoại, trên màn hình vẫn dừng ở tin trả lời của Minh Vương. 

Sao lại xui xẻo? Vô duyên vô cớ tại sao lại xui xẻo?

Anh đi ra ngã ba đầu hẻm, đi ra ngoài mấy mét lại đi vòng vào, liên tục nhiều lần không hề yên tĩnh. Vừa quay người lại, trông thấy một chiếc xe taxi lái vào, một thân ảnh gầy gò bước xuống.

Minh Vương vừa xuống xe liền nhìn thấy Xuân Trường, cậu đi về phía trước, đầu gối vẫn đau rát, nhưng nhẫn nại bước đi như bình thường. Khi cách nhau một hai mét, Xuân Trường lên tiếng hỏi:

“Hôm nay không đạp xe sao?”

Minh Vương đáp: “Để ở trường rồi.”

Cậu bước vào phạm vi ánh đèn soi sáng, hơi cúi đầu, che che giấu giấu, nhưng mà Xuân Trường cũng không mù, dường như lập tức phát hiện vết thương trên mặt cậu.

“Tại sao mặt lại trầy?”

Lúc trả lời tin nhắn vẫn còn đang tủi thân, cho nên mới tố khổ, dọc đường đi đã bình tĩnh hơn chút, lúc này cảm giác nói ra “bị người ta đánh” thì mất mặt quá. Minh Vương ngại, nói xạo: “Lúc xuống cầu thang thì bước hụt.”

Anh xác nhận: “Thật à?”

“Thật.”

Minh Vương dùng nụ cười ngụy trang, vừa nhếch miệng đã tác động đến vết thương, đau đến nỗi nhìn như muốn khóc

“Xui xẻo ghê… Đây, bài tập hôm nay nè.”

Cậu nhấc cánh tay cởi quai đeo cặp sách: “A!” Vai cũng đau, kêu một tiếng. Xuân Trường giật mình, nhận cặp sách, đúng là lừa gạt kém quá.

“Đã bị thương những đâu? Nói một lần cho rõ ràng.”

Minh Vương tự dưng có hơi sợ: “Đầu gối cũng đau.”

Anh liếc mắt nhìn căn biệt thự nhỏ, tối đèn, bố mẹ Minh Vương đều chưa về, anh nắm chặt một bên cánh tay của cậu dìu về nhà. Minh Vương đi khập khễnh, lên cầu thang còn được Xuân Trường kẹp eo xách lên, trở về phòng vừa mở đèn, không chỉ có vết thương mà còn bụi bặm đầy người, trông cũng khá là chật vật.

Minh Vương vào phòng tắm, hành động bất tiện cộng thêm vết thương không thể dính nước, bởi vậy tắm rất lâu. Xuân Trường ở trong phòng ngủ chờ, từ trong danh sách bạn bè tìm Tiến Nam, gửi tin nhắn: “Minh Vương tại sao lại bị thương?”

Bạn cùng bàn không phải chỉ là cái danh, sau khi Tiến Nam nhận được tin nhắn lập tức suy nghĩ, Minh Vương da mặt mỏng như vậy, để người ta biết là bị đánh thì chắc mất mặt lắm. Vì thế hắn có cảm giác trong lòng mà trả lời: “Không cẩn thận ngã.”

Anh nhìn chăm chú điện thoại, thực sự chỉ là ngã? Anh hỏi thêm một câu: “Ngã thế nào?”

“Tiết thể dục chơi bóng ngã.”

Được, không cần hỏi, đáp án không giống nhau nhất định có vấn đề. Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Xuân Trường cất điện thoại, đỡ Minh Vương mềm oặt như miếng xốp lên giường, cậu mặc áo thun trắng và quần cộc, đầu gối bên trái bầm tím, còn đang chảy máu, rìa ngoài cánh tay trái có vết thương trầy da, đều ở một bên. 

“Sao chỉ có nửa người bị thương.”

Minh Vương hoảng hốt, cố gắng im lặng ứng đối, lúc chất cồn nhỏ vào vết thương thì không nhịn được kêu lên. Xuân Trường ra tay nhẹ đến không thể nhẹ hơn, giống như đang chơi trò chơi gia đình, đành phải nói chuyện dời đi sự chú ý.

“Lần trước tôi rút kim cho cậu, lần này bôi thuốc cho cậu, bệnh cũng ổn hơn.”

Minh Vương lẩm bẩm nói: “Lần sau chắc sẽ không phải tới viếng tui đâu ha.”

Anh vỗ lên gáy cậu một cái: “Cái gì xui xẻo cũng dám nói.”

Vỗ xong không rời tay, thuận thế nâng cằm Minh Vương lên kiểm tra vết thương trên mặt, vết thương không lớn, ở dưới đuôi mắt, hơi đo đỏ.

Anh đổi một cái bông ngoáy tai chấm thật nhẹ nhàng, ghé vào gần một chút, ánh mắt dịch chuyển vào trong con ngươi của Minh Vương nhìn thấy bản thân mình, anh thấp giọng cười nhạo.

“Lần sau có phải sẽ làm hô hấp nhân tạo cho cậu không?”

Minh Vương ngẩn ra, đôi mắt không biết nên dời đi hay là tiếp tục đối diện, sự chú ý quả nhiên bị dời đi rồi, mãi đến khi bôi xong thuốc cậu cũng không cảm thấy đau.

Anh đóng hộp thuốc lại, mở hộp pizza ra lấy ra một miếng.

“Ăn đi, còn nóng đấy.”

Minh Vương cắn một cái: “Có nấm với hành tây…”

Đây là kén ăn nên không chịu ăn, Xuân Trường dùng tăm xỉa răng ghim nấm và hành tây trên miếng bánh ra, cũng không còn lại cái gì nữa, bất đắc dĩ nói: “Coi như ăn bánh nướng mặn không nhân đi.”

Minh Vương cười hì hì, vừa ăn vừa nhìn Xuân Trường, người ta bôi thuốc cho còn bóc thức ăn giùm cậu, vô cùng cảm động. Cậu đột nhiên cảm thấy ở trước mặt Xuân Trường mất mặt chút cũng không sao, nhỏ giọng nói: “Thật ra không phải tôi bị ngã đâu.”

Thuật lại toàn bộ xong, cậu nhìn pizza: “Thêm một miếng nữa đi.”

Anh nói: “Cho nên nếu muốn biết là ai, chỉ có thể trở lại đó tóm tụi nó.”

“Có vết xe đổ của tôi rồi, may ra thì có giám thị đi kiểm tra.” Minh Vương không cam lòng nói: “Đám đó cao như cậu thôi à, vậy mà cũng có thể nhấc bổng tôi lên, tôi phải ăn nhiều hơn nữa.”

Chờ cậu ăn no, Xuân Trường cầm bài tập về nhà, anh nghĩ cậu cũng không làm gì.

“Cậu đưa bài tập của cậu cho tôi luôn đi, hôm nay nhớ phải đi ngủ sớm đấy.”

Tim Minh Vương nóng hổi nhưng vẫn dặn dò: “Đừng làm điểm tối đa nữa nha.”

Người đang bệnh tật bị thương thì sẽ càng thêm mẫn cảm yếu đuối, bên cạnh không có người thân, Minh Vương cảm thấy giống như bị nước thủy triều vây quanh, cậu kéo áo Xuân Trường, lúng túng nhỏ tiếng.

“Tôi không muốn ở một mình.”

Anh đứng im ở bên giường tim đập kịch liệt, hỏi: “Vậy cậu muốn…”

Minh Vương ngửa mặt lên: “Nếu như có ai đó có thể ở đây bên tôi thì tốt quá.”

Ám chỉ đến mức độ này, còn tội nghiệp làm nũng, Xuân Trường nhẹ dạ sao mà cưỡng lại được, xin anh ở rể một buổi tối anh cũng có thể cân nhắc. Anh dịu dàng đồng ý.

“Được, vậy tôi... “

Minh Vương hí hửng nói: “Vậy cậu dắt Bond tới nha, sáng sớm mai sẽ trả lại cho cậu!”

Anh hoài nghi lỗ tai của mình, Bond? Người cậu muốn chính là cái con chó ngu ngốc kia?

Mẹ nó đúng là hết chỗ nói, chó có biết chăm sóc không? Chó thì biết cái gì! Dịu dàng của Xuân Trường tan thành mây khói, sắc mặt đen xì, anh về nhà dắt chó tới, trên đường đạp chân con berger chừng 7749 lần.

Minh Vương rất vui vẻ, ở trên giường ôm berger xem phim, cậu ăn khoai lát chó ăn bánh quy.

Sáng sớm hôm sau, Xuân Trường chờ ở cửa nhà Minh Vương, một tay giao bài tập một tay nhận chó, anh thấy vết thương trên mặt Minh Vương bắt đầu vảy kết liền yên lòng.

Minh Vương mặc một cái áo khoác có mũ, che lại trên vết thương nhỏ trên cánh tay, hỏi: “Hôm nay cậu có phải ở nhà học bồi dưỡng nữa không?”

Anh nghe ra ý của cậu: “Ngày cuối cùng rồi, tối nay thầy giáo sẽ lên máy bay.” Anh thấy bố vợ mình đi ra, thấp giọng: “Nhịn một ngày nữa thôi, ngày mai tôi cùng cậu đi học.”

Minh Vương nhíu mày: “Ngày nghỉ mà, cậu đi học một mình đi.”

Xuân Trường bật cười, chờ Minh Vương quay người liền kéo mũ người ta lại, dặn dò: “Hôm nay đừng đến góc sân đó nữa, giữ an toàn cho mình, phát hiện đám kia là ai cũng không được trêu chọc.”

Ô tô bắt đầu chạy xa, đứng tại chỗ không nhìn thấy gì nữa, Xuân Trường dắt chó về nhà, cúi đầu nhìn tròng mắt con berger, khoảnh khắc trầm lắng săn sóc vừa rồi lập tức bốc hơi, lạnh lùng nói: “Nhìn cái gì?”

Minh Vương được bố đưa tới trường học, cả một đường đều đội mũ, giấu vết thương trên mặt đi, Tiến Nam cầm theo bánh ngọt cậu thích, bánh chiffon, một miếng rất to.

“Mẹ tao định làm bánh chocolate. ”

“Mà tao nhờ mẹ làm chiffon đó.” 

Minh Vương hỏi: “Tại sao?”

Tiến Nam nói: “Bởi vì tao nghĩ lại chuyện ngày hôm qua cái muốn giận điên lên.”

“Tổng cộng năm người!” Minh Vương ăn một miếng bánh ngọt lớn, lầu bầu: “Tao thấy có thể nhìn ra thằng gầy và thằng lùn, mày nói xem có phải là thằng Hào gì mập mập lớp số 1 không?”

Tất cả mọi người đều không có tâm tư đọc bài buổi sáng, người gia nhập thảo luận vụ án từ từ tăng nhanh, ầm một tiếng, lớp trưởng thể dục thiếu chút nữa đá văng cái bàn tới bàn Minh Vương.

Hắn quay người nhào vào bàn Minh Vương, hổn hển nói: “Hóng tin đi...”

Người từ bốn phương tám hướng chạy đến vểnh tai lắng nghe, lớp trưởng thể dục thở lại đều đặn, một mặt cao thâm khó lường, nói: “Thứ hai học xong tiết thể dục, tao mang bóng rổ của trường về nhà chơi mấy ngày, bởi vì bóng của tao bị thằng em tao làm mất rồi.”

“Vậy sao không nói em mày đi nói tao chi?”

Nó đành phải rút lại hơi một chút: “Vừa nãy tao đến phòng thiết bị trả bóng, tình cờ gặp hai người, nghe thấy bọn họ nói ngày hôm qua với ai ai ai, tức là còn có mấy người nữa, bọn họ hút thuốc ở góc sân nhỏ mày trực đó.”

“Chính là tụi nó! Năm người đó!” Minh Vương vội la lên, “Sau đó thì sao, tụi nó còn nói cái gì nữa?”

“Tụi nó còn nói gặp phải một thằng ngốc, bảo tụi nó ra sân luyện tập hút, cực kỳ muốn ăn đòn.” Lớp trưởng thể dục dừng lại một chút, nhân cơ hội ăn miếng bánh ngọt: “Thằng nó nói, là mày phải không?”

Ăn chiffon xong bảo đảm tức điên, Minh Vương tức giận đến nỗi không chen mồm vào được, không phải cậu thì còn có thể là ai?!

“Tụi nó nói tưởng là muốn đánh một trận, mà nhấc phát nhẹ bẫng, có chút không đành lòng, cho nên chỉ nhẹ nhàng quăng vào tường thôi.”

Mọi người kinh ngạc đến ngây người, nhẹ nhàng? Nhẹ nhàng?!

Lớp trưởng đã khống chế không được mà nói: “Mày nói xem tụi nó học lớp nào!”

“Cả đội bóng rổ.”

Lớp trưởng cáu xong lập tức kìm chế, đội bóng rổ là học sinh lớp 12, cơ bản chỉ huấn luyện không lên lớp, sau khi tham gia thi đấu cấp tỉnh lấy được thành tích liền được học viện thể thao trực tiếp tuyển chọn. Một đám đô con to sức không chấp hành kỷ luật, trường học thấy có giải nên mắt nhắm mắt mở cho qua, đống tàn thuốc đó chắc là hút trước khi huấn luyện buổi sáng và sau khi huấn luyện buổi tối kết thúc.

Minh Vương tuyệt vọng nghĩ, lúc quẳng cậu vào tường chắc cũng đơn giản như ném bóng vào rổ vậy.

Trước mắt đã xác định thân phận bị cáo, mà không biết nên đi tìm thầy giám thị đòi tố tụng, hay là lén lút giải quyết, hay là cười cho qua.

“Tao góp mười nghìn, lắp đặt camera quay chứng cứ tụi nó hút thuốc.”

“Tụi nó mạnh đến đâu cũng chỉ có năm người, mọi người chúng ta cùng nhau chặn tụi nó, chẳng lẽ không đánh lại sao?”

“Đúng vậy!” Lớp trưởng liền khôi phục chút lòng tin: “Không thể để thằng Vương bị đánh oan được.”

Các nam sinh nhiệt liệt thảo luận, Minh Vương thì ngồi ở chính giữa xoắn xuýt, cậu nhớ tới lời căn dặn hồi sáng của Xuân Trường, không được đến góc sân đó, cũng không được trêu chọc những người kia. Cũng đúng, nếu như đi đến đó tất sẽ phát sinh xung đột, sợ vạ lây tới càng nhiều người, càng khó có thể kết thúc.

“Cảm ơn mọi người vì hiểu cho.” Cậu lên tiếng quyết định: “Nhưng mà hay là thôi đi, chúng ta đừng để ý nữa, tao tin tưởng sớm muộn sẽ bắt được tụi nó.”

Máu ứ đọng vẫn còn đau đây này, nhân nhượng cho yên chuyện cũng có hơi oan ức.

Buổi chiều, nhà Xuân Trường rất yên tĩnh, anh học trong phòng, trải qua ba ngày học bồi dưỡng cường độ cao, hiệu suất cao, thật ra anh muốn đi ra ngoài hóng gió một chút.

Kiên trì đến sáu giờ, giáo viên nói, về cơ bản đã kết thúc rồi.

Anh lười biếng duỗi người: “Buổi tối mấy giờ thầy lên máy bay?”

Thầy giáo nói: “Tám giờ rưỡi, về khách sạn rồi mới ra sân bay. Đơn của em đâu?”

Anh lấy đơn báo danh dưới một xấp giáo trình, thầy giáo mang về giúp anh báo danh, tài xế đang đợi, anh tiễn thầy giáo đến ngoài cửa, nói: “Cuối tháng về nhà, lúc đó con mời thầy ăn cơm.”

Xe rời khỏi hẻm, Xuân Trường nhìn đồng hồ, không sớm không muộn rất vừa vặn. Anh quay đầu hô: “Ông ngoại, con ra ngoài hóng gió chút nha.”

Ông Danh uống trà ở vườn hoa, thấy hai tay cháu ngoại trống trơn phỏng chừng đi không xa, nói: “Đi đi, gần đây có một cái công viên đấy.”

Anh chỉ cầm điện thoại và ví tiền, đến ngã ba đầu hẻm gọi một chiếc xe taxi. Giờ cao điểm buổi tối, sau bốn mươi phút đến cổng trường, trời tối đen như mực.

Lúc này tiết tự học đầu tiên vừa mới bắt đầu, trong sân trường rất yên tĩnh, Xuân Trường chậm rãi đi về phía dãy ban tự nhiên, đến mặt bên liền rẽ vào góc sân nhỏ. Trên đất có lá rụng chưa quét sạch, xem ra Minh Vương rất nghe lời, hôm nay vẫn chưa tới đây.

Chừng mười phút sau, một nhóm học sinh kết thúc huấn luyện rời khỏi phòng tập thể dục, năm người mang theo một thân toát mồ hôi đến chỗ cũ hút thuốc. Đến góc sân nhỏ, đồng thời cũng nhìn thấy thân ảnh Xuân Trường, có một người lên tiếng: “Ai vậy?”

Trời còn chưa tối hẳn, anh đút tay vào túi đứng nghiêm: “Làm vệ sinh.”

“Lại là làm vệ sinh?” Đám đó vui vẻ, bước thong thả đi vào: “Thằng ngố ngày hôm qua sao không tới nữa, tụi bay thay phiên trực nhật à?”

Xuân Trường đi ra ngoài, liếc mắt nhìn đối phương, lúc sắp rời khỏi thì quay người dừng lại, đồng nghĩa là chặn đường ra. Anh lấy điện thoại và ví tiền ra đặt trên cầu thang.

“Cậu ấy hôm qua làm việc không tốt lắm, đến cả tàn thuốc cũng quét không sạch sẽ, cho nên hôm nay tôi đến.”

Thời điểm này không cần phải nói quá rõ ràng, với bầu không khí của đối phương có thể rõ ràng cảm nhận được ai là địch ai là bạn, năm người nghe hiểu, hút mạnh hai cái liền ném điếu thuốc xuống, dùng sức giẫm tắt.

Xuân Trường không nhanh không chậm cởi đồng hồ, giống như một người đàn ông lịch thiệp.

Trong dãy lớp ban tự nhiên, Minh Vương hết sức chuyên chú phân tích xong một bài thơ, móc điện thoại ra đọc tin nhắn Xuân Trường gửi từ hai mươi phút trước Hôm nay đón cậu tan học được không.

Cậu lặng lẽ nở nụ cười, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng rít gào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro