tình yêu sẽ cháy nhưng không tro tàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"ah──! kỳ nghỉ sắp kết thúc rồi!"

vào một buổi chiều cuối đông lạnh giá, từ một căn hộ gần đại học h phát ra một tiếng than thở.

"đúng rồi nhỉ, em cũng là sinh viên năm tư rồi."

một người đàn ông cao ráo bước đến bên ghế sofa, ngồi xuống và bình tĩnh nhấp một ngụm cà phê. đường nét trên khuôn mặt lạnh lùng và tinh tế của anh ta trông có phần lạnh lẽo khi không cười, nhưng giờ đây, nụ cười nhẹ nơi khóe mắt khiến anh trông rất ấm áp.

"ah... chết mất thôi, cái địa ngục tốt nghiệp chết tiệt sắp đến rồi."

chàng trai có chiều cao thấp hơn một chút so với người cao ráo kia nằm gục trên ghế đơn, không động đậy. đôi mắt mở to trông rất ngây thơ, và nốt ruồi dưới mắt càng làm cho ánh mắt đẫm lệ của em thêm phần đáng thương.

thật đáng tiếc, người đối diện em là người anh không cùng huyết thống, kẻ luôn lấy việc chọc ghẹo em làm niềm vui, kim kwanghee.

"thôi nào, vài tháng trước em vui chơi thế nào thì bây giờ em phải trả giá bấy nhiêu." một người từng trải qua địa ngục tốt nghiệp nói.

"không phải đâu, ah... sao anh có thể nói như vậy chứ?"

minseok lấy tay che mặt, giọng nói như sắp khóc khiến người ta tưởng em đã gặp chuyện gì đó.

kim kwanghee, đã quen với những mánh khóe của em trai, không chớp mắt, giọng điềm tĩnh, thản nhiên nói ra một sự thật cay đắng, "nguyên cả kỳ nghỉ người kéo anh với anh hyukkyu đi khắp nơi là ai thế?"

ngay lập tức, cơ thể minseok cứng đờ.

thấy vậy, kwanghee tiếp tục nói, "anh với anh hyukkyu đã hỏi em rồi đấy, chính em nói là không có vấn đề gì mà."

thời gian quay trở lại khi kỳ nghỉ vừa mới bắt đầu, ngay sau khi tan học, minseok lập tức chạy về từ trường, như một con ngựa hoang vừa thoát khỏi dây cương, hay một chú chim nhỏ được tự do.

vừa về đến nhà, em liền lao vào hai người anh chủ nhà, ríu rít nói về kế hoạch du lịch mà em nghĩ ra trong giờ học.

những lời nói như súng liên thanh của em khiến hai người bị em ôm cũng cạn lời và không thể thoát ra. kwanghee, như mọi khi, nhìn hyukkyu với ánh mắt như muốn mắng người, thực ra chỉ là đang cầu cứu ông anh họ của mình.

về điều này, hyukkyu cũng không biết làm gì, vì dù sao minseok cũng là người thuê nhà do hai người họ rước vào, tự làm tự chịu thôi.

phải rồi, hyukkyu và kwanghee là anh em họ, cũng là chủ nhà của căn nhà ba tầng nằm cạnh đại học h này.

lúc hai người quyết định vào đại học h, tin tức lan truyền trong họ hàng không biết từ lúc nào. mặc dù họ không học cùng khoa, nhưng điều đó không thành vấn đề. sau khi nghe theo lời khuyên của gia đình, họ quyết định chuyển vào căn nhà trống gần đại học h.

nhân tiện nói thêm, chủ thật sự của căn nhà này là một người họ hàng giàu có, người đó biết hai người sắp vào học ở đại học h, không nói hai lời liền hào phóng cho họ mượn căn nhà không sử dụng đến này.

nhưng cả hai đều cảm thấy căn nhà ba tầng này quá rộng để ở một mình, với ý nghĩ vừa làm việc tốt vừa kiếm tiền, họ đã đăng bài tìm bạn cùng phòng lên trang web của trường. nói cũng lạ, mặc dù điều kiện họ đưa ra không tệ, vị trí ngôi nhà cũng rất tốt, nhưng mãi một năm sau mới có minseok đến hỏi thăm. nghĩ lại, có lẽ đây là duyên phận, minseok tình cờ là đàn em cùng khoa thiết kế của kwanghee. em trông rất ngây thơ, dễ thương, và hôm đó hai người đã đồng ý ngay với đề nghị dọn vào ở của em.

sống chung suốt bốn năm cũng không có gì đáng chê trách, chỉ có duy nhất một điều là minseok thật sự quá giống một chú cún con, và em quá thích hai người họ, thường xuyên quấn quýt theo hai anh trai cùng đi chơi, thậm chí còn tuyên bố mình là em út trong gia đình họ kim.

về điều này, cả hai người đều không thấy có vấn đề gì, thậm chí còn thấy thú vị, nên đã nuông chiều minseok cho đến bây giờ.

giờ đây khi em phải đối mặt với những khó khăn trong việc hoàn thành dự án tốt nghiệp, minseok cuối cùng cũng lại kêu lên một tiếng than thở.

"kwang hyung... cứu em với..."

"... em là ma à?"

kwanghee đẩy gương mặt buồn rầu đang dí sát lại ra, nói với em rằng thay vì cầu cứu ở đây thì hãy nghĩ xem nên thiết kế loại trang phục gì.

"ah——anh, cho em ít gợi ý đi! làm ơn!"

về việc tốt nghiệp đúng hạn của mình, minseok quyết định tạm gác lại niềm kiêu hãnh của bản thân, quên đi cái lòng tự trọng "nam nhi không quỳ gối", ngồi quỳ xuống trước mặt kwanghee, chỉ thiếu mỗi cúi đầu lạy một cái.

minseok chớp đôi mắt to ngây thơ, lấp lánh nước mắt nhìn chăm chăm vào kwanghee. sau ba giây nhìn thẳng vào nhau, kwanghee thở dài, chỉ tay lên lầu và nói, "trong kho trên tầng ba có mấy tác phẩm cũ và một số nguyên liệu còn sót lại."

"còn nữa..." kwanghee chưa nói hết câu, minseok đã chạy biến đi, chỉ để lại một tiếng vang vọng khắp ba tầng lầu, "anh kwanghee, anh đúng là thần của em!"

kwanghee lắc đầu bất lực, lấy điện thoại ra và mở kkt nhắn tin cho hyukkyu, "xong rồi, nửa năm tới không ngủ nổi mất."

bên kia, hyukkyu vừa hoàn thành xong công việc thì tranh thủ nhìn qua điện thoại và thấy tin nhắn này hiện lên đầu tiên. anh nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu, tiện tay gửi lại một biểu tượng con lạc đà alpaca với dấu hỏi rồi tắt điện thoại đi mua bữa trưa.

đến tối khi anh về nhà mới thực sự cảm nhận được ý nghĩa câu nói của kwanghee, nhất là khi anh nhìn thấy tầng ba vốn sạch sẽ ngăn nắp giờ đã bị bao phủ bởi đống vải và phụ kiện ngổn ngang không thấy cả sàn nhà. anh tưởng mình đang mơ và định tự đánh thức mình.

cho đến khi thấy đầu của minseok thò ra từ đống vải mềm mại, như một chú cún nhỏ, đôi mắt sáng rực khi nhìn thấy anh, tay còn cầm bản thiết kế tốt nghiệp của anh và kwanghee, anh mới nghĩ: "thôi kệ đi, sao cũng được."

"anh hyukkyu! kwang hyung! sao các anh lại nghĩ ra được thiết kế độc đáo như vậy chứ!!!"

thế là, hành trình thiết kế đồ án tốt nghiệp của ryu minseok bắt đầu.

ngày đầu tiên của học kỳ mới, minseok mở cửa bước vào nhà với thân thể mệt mỏi và tinh thần cạn kiệt, lúc đó đã là tám giờ tối. vừa vào đến cửa, em liền đổ gục xuống ngay ở lối vào, không động đậy, khiến hyukkyu và kwanghhee vừa tan làm về nhà cứ ngỡ có thứ gì xâm nhập vào nhà họ. nhưng khi lật người em lại, họ mới phát hiện đó là minseok đã kiệt sức.

"em thế này thì làm sao mà chịu nổi đây," kwanghee lo lắng nói, vô thức chọc chọc vào má minseok.

"không sao đâu anh, ngủ một chút là khỏe lại thôi..." minseok trả lời, rồi lập tức chìm vào giấc ngủ, để lại hai anh em nhà họ kim nhìn nhau không biết làm gì.

khi minseok tỉnh lại, đã là nửa đêm. em nằm trên ghế sofa trong phòng khách, được đắp một chiếc chăn mỏng, xung quanh tối mờ. có lẽ hai người anh đã đặt em lên sofa rồi đi ngủ.

ngủ một giấc dậy, minseok thấy tinh thần phấn chấn hơn, nhưng bụng lại rất đói. nhìn qua đồng hồ, em nhận ra đã không còn sớm nữa. vì không muốn gọi đồ ăn về để tránh đánh thức hai người anh, minseok lén lút vào bếp nhưng phát hiện ra không còn mấy nguyên liệu. không còn cách nào khác, em đành cầm lấy chìa khóa và ví tiền rồi ra ngoài.

dù là khu vực gần trường đại học, nhưng đến nửa đêm thì hầu như không còn gì để ăn. chỉ có vài quán bar còn sáng đèn, và em gần như đã đi dạo quanh khu vực nhà mình mà vẫn không tìm thấy gì ăn được. khi em sắp tuyệt vọng vì đói, vô tình lại rẽ vào một con hẻm nhỏ, và trước mặt em là quán duy nhất còn sáng đèn — một quán cà phê?

em vội chạy tới gần hơn, thấy một quán cà phê nhỏ nằm ẩn mình giữa những ngôi nhà xung quanh, khó mà phát hiện ra. em nhìn chằm chằm vào bảng đen viết thực đơn đặt trước cửa, trên đó ghi món ăn đề xuất hôm nay: mì ý sốt kem bacon. em nuốt nước miếng, và không tự chủ được mà bước tới.

nhưng không may, ngay khi tay em chuẩn bị nắm lấy tay nắm cửa thì cánh cửa đột nhiên mở ra, và em đâm sầm vào một người dường như đang chuẩn bị đi ra ngoài.

"ah!"

"ưm."

cả hai đồng thời phát ra tiếng rên nhẹ và cùng ngẩng đầu lên.

"à, xin lỗi?"

chàng trai bị va phải khẽ cúi đầu đối diện với ánh mắt của em. anh ta mặc đồng phục màu nâu nhạt với tạp dề màu nâu đậm, trông có vẻ là nhân viên của quán. dáng người cao ráo khiến bộ đồng phục nhân viên bình thường trở nên y như trang phục của người mẫu. đôi mắt xếch của anh ta mang chút lạnh lùng, nhưng có lẽ do ánh nhìn từ trên xuống và bối cảnh ban đêm, khi bị đôi mắt ấy nhìn vào, em không cảm thấy khó chịu như tưởng tượng, ngược lại, em còn cảm thấy thiện cảm với đôi răng khểnh lộ ra khi anh ta khẽ mở miệng.

── giá treo đồ trời sinh.

cụm từ này thoáng qua trong đầu minseok, người vốn rất chú trọng ngoại hình. tâm trạng không tốt ban đầu vì bị va vào người cũng ngay lập tức tan biến. em cẩn thận hỏi, "xin lỗi, không biết tôi vẫn có thể dùng bữa được chứ?"

nhân viên nam có vẻ hơi khó xử, anh nhìn đồng hồ treo trong quán, rồi lại nhìn minseok. vừa định mở miệng từ chối, bụng của minseok bỗng nhiên kêu lên rất to, âm thanh vang lên giữa đêm tĩnh lặng như tiếng khủng long thức giấc.

tiếng động lớn khiến cả hai người rơi vào trạng thái im lặng trong chốc lát, đặc biệt là minseok, em chỉ muốn ngay lập tức giết chết người trước mặt rồi chôn đi và trốn ra nước ngoài để không ai nhận ra mình, bắt đầu một cuộc sống mới.

đáng tiếc, sự việc không diễn ra như em mong muốn. trong khi minseok còn đang suy nghĩ xem có nên chạy trốn đến vùng ngoại ô nước pháp, thì nhân viên nam đã không nhịn được mà bắt đầu cười lớn.

"hahaha..." tiếng cười còn vang dội hơn cả tiếng bụng kêu của minseok. cuối cùng, nhân viên nam không thể kiềm chế được nữa mà bật cười thành tiếng, càng làm minseok muốn bóp cổ anh ta hơn.

── anh im miệng đi, tôi xin anh đấy, chừa lại cho tôi chút thể diện đi...

"xin lỗi, xin lỗi, vì lần đầu nghe thấy âm thanh to như vậy... phụt- haha" nhân viên nam vừa xin lỗi vừa cố gắng nén cười, nhưng tiếng cười vẫn bật ra từ miệng.

minseok lúc này cảm thấy mặt em nóng đến sắp bốc hơi. nếu không phải là ban đêm, chắc chắn khuôn mặt em đã đỏ lên như con tôm luộc.

"à~ jihoon, lại đang lười biếng phải không?"

đúng lúc này, như một vị cứu tinh xuất hiện, cửa quán cà phê kịp thời được kéo mở, phía sau cánh cửa trong suốt là một cô gái trẻ trung xinh đẹp. giọng điệu quen thuộc của cô khiến người ta không khỏi liên tưởng đến mối quan hệ của họ.

"hahaha... chị jiseon..."

người được gọi là chị jiseon liếc mắt đầy trách móc, rồi chuyển ánh nhìn sang hướng khác, lúc này cô mới phát hiện ra minseok bị che khuất bấy lâu. ngay khi ánh mắt chạm nhau, không biết là ảo giác hay gì khác, minseok cảm thấy đôi mắt của cô ấy như sáng lên.

"cậu ấy là ai?"

nhân viên nam bị nhắc nhở mới chợt nhớ ra cần phải giới thiệu vị khách này.

"hình như là một đứa nhỏ đang đói bụng."

"không phải trẻ con, mà là sinh viên đại học, là kiểu sắp tốt nghiệp."

"phải, phải, là sinh viên đại học đói bụng."

nhân viên nam cười tủm tỉm trêu chọc, hai người đối đáp như đang cãi nhau khiến jiseon có chút nghi ngờ, "hai người quen nhau à?"

"không quen."

"làm sao có thể."

cả hai đồng thanh đáp.

jiseon nhún vai đầy hoài nghi, không hỏi thêm nữa. nhìn cậu bé trước mặt vừa nhỏ nhắn vừa dễ thương, jiseon bỗng có cảm giác như lòng mẹ trỗi dậy, "đói rồi à? vẫn còn chút nguyên liệu, em trai muốn ăn gì nào?"

nghe giọng người phụ nữ, có lẽ là chủ quán, hỏi, minseok lập tức giơ tay chỉ vào thực đơn trên bảng đen và hét lên, "em muốn món mì ý này!"

"hửm? à, món đó à, chị biết rồi. vào đây chờ chị một chút nhé, jihoon nhớ mang bảng hiệu vào." người phụ nữ gật đầu rồi quay lại bước vào quán, không quên sai bảo nhân viên cao kều làm việc.

"phải, phải, em vào trước đi, lát nữa tôi sẽ pha cho em một ly cà phê nhé? coi như lời cảm ơn vì em đã làm tôi cười vui như vậy." người nhân viên tên là jihoon nhường đường cho minseok vào quán, nụ cười nở rộng để lộ răng nanh, khiến lời nói của anh ta thêm phần nghịch ngợm.

nghe có cả đồ ăn và thức uống, minseok lập tức quên đi sự xấu hổ vừa rồi, vui vẻ bước vào quán và tìm chỗ ngồi ở quầy bar.

jihoon nhanh chóng dọn dẹp xong, bước vào trong và tiện tay lật bảng hiệu đã đóng cửa sang mặt sau.

sau đó, anh đi thẳng đến quầy bar, thành thạo khởi động máy pha cà phê, mở tủ tìm hạt cà phê, "vì tôi vừa mới tắt máy nên chờ nó nóng một chút... đúng rồi, em có thích hương vị gì không?"

minseok chăm chú theo dõi từng động tác của anh ta với vẻ tò mò, khiến em hơi lơ đễnh đáp, "chỉ cần một ly cà phê đá là được."

jihoon gật đầu, lấy ra hạt cà phê và bắt đầu xay.

kỹ thuật của anh rất điêu luyện, khiến minseok không thể rời mắt. em cảm thấy rất thú vị, người này trông có vẻ lớn hơn em không bao nhiêu, nhưng lại rất thành thạo công việc này. có lẽ là do anh ấy đã làm việc ở đây lâu rồi chăng?

"em trông có vẻ rất tò mò."

"ừm, có chút, anh hình như rất thành thạo."

"hahaha, đừng nhìn tôi như vậy, dù sao tôi cũng lớn hơn em một tuổi đấy."

"hoàn toàn không nhìn ra." minseok gật đầu nửa hiểu nửa không, em hoàn toàn bỏ ngoài tai lời của anh, chú ý toàn bộ đặt vào động tác xay cà phê của người lớn hơn.

thấy minseok không chú tâm nghe, jihoon vẫn vừa xay cà phê vừa tiếp tục lảm nhảm, "vừa rồi là chị của tôi, rất dữ phải không? lúc trước chị ấy cũng kéo tôi vào đây làm nhân viên đấy..."

vừa nói, anh vừa đổ cà phê đã xay vào phin, đặt vào máy pha cà phê đã được làm nóng. những ngón tay thon dài của anh cầm một chiếc tách nhỏ đặt dưới máy pha, nhấn nút khởi động, và ngay khi máy bắt đầu hoạt động, hương cà phê ấm áp ngay lập tức tràn ngập khắp quán.

"thơm quá," minseok lẩm bẩm.

jihoon coi đó như lời khen ngợi mình, nở nụ cười tươi, "đúng thế."

khi những giọt cà phê cuối cùng nhỏ xuống, jihoon thành thạo rót cà phê espresso vào cốc đầy đá, rồi thêm một chút nước lạnh, hoàn thành ly cà phê đá kiểu mỹ.

"đã khuya rồi, với lượng cà phê này chắc em vẫn có thể ngủ được chứ?"

cốc espresso mới pha xong được đẩy đến trước mặt minseok. ánh mắt em bất giác bị thu hút bởi những ngón tay đang cầm cốc của jihoon. em chợt nghĩ rằng đôi tay này hẳn sẽ rất hợp với chiếc nhẫn mới ra của cartier.

"cảm ơn anh."

"haha, không có gì, cậu đàn em."

minseok lườm mắt trước cách gọi đó rồi không nói gì thêm, nhấp một ngụm espresso.

lúc này, jihoon cũng vừa bê đĩa mì ý đã nấu xong ra, hương thơm béo ngậy của kem sữa lan tỏa, kèm theo giọng nói đầy sức sống của người phụ nữ, món ăn được đặt trước mắt người đang đói bụng cồn cào.

đôi mắt của minseok sáng rực lên, em nhanh chóng cắm nĩa vào miếng mì đầu tiên và cho vào miệng, hương vị ngậy béo lập tức lan tỏa trong miệng khiến em không kiềm được mà nở nụ cười hạnh phúc.

jeong jiseon không muốn làm gián đoạn khoảnh khắc tuyệt vời đó nên chỉ mỉm cười dịu dàng, không tự chủ được mà liếc sang cậu em trai của mình. jihoon hỏi, "ngon không?"

"ngon tuyệt!"

"còn espresso?"

"cũng ngon tuyệt!"

"vậy thì tốt rồi."

giọng điệu cưng chiều không khỏi khiến jeong jiseon tự hỏi, chẳng lẽ trong máu của người nhà họ jeong đều có sẵn tình yêu dành cho những thứ dễ thương sao?

"cậu em trai nhỏ, em tên gì?"

nghe hỏi, minseok ngẩng đầu lên trong khi vẫn đang nhai, "ryu minseok."

"em ở gần đây à?" jiseon vừa hỏi vừa cởi tạp dề ra.

"có thể nói là vậy ạ, chỗ em thuê cũng ở gần đây thôi."

"ra vậy, vừa rồi em nói em là sinh viên, học ở đại học h?"

"ừm, em học năm tư," minseok nuốt miếng mì cuối cùng, lịch sự đặt dao và nĩa xuống. "wow, ngon quá, cảm ơn chị ạ!"

"ôi chao, miệng minseok ngọt ghê, hy vọng ai đó học được chút nhé," người phụ nữ xinh đẹp với đôi mắt phượng giống hệt cậu em trai liếc sang một bên đầy hàm ý. jihoon, người vô tình bị nhắc đến, ngừng việc đang chuẩn bị dọn dẹp ba lô của mình.

jihoon nhìn thoáng qua cảnh chị gái mình đối với sinh viên năm tư này biểu hiện sự yêu thích, bất giác cảm thấy bản thân có chút dư thừa, anh lẩm bẩm, "rốt cuộc ai mới là anh chị em ruột đây chứ?"

"minseok à, em lát nữa còn phải thức khuya không?" bị xem như không khí, đứa em trai đáng thương gần như muốn khóc, nên anh quyết định, nếu không thể thắng, thì tham gia vậy.

"ừm... có lẽ là có, hiện tại em vẫn chưa nghĩ ra phải thiết kế phong cách nào." minseok uống hết ngụm cà phê mỹ cuối cùng, cẩn thận dọn dẹp bát đĩa.

"em học ngành gì?" jihoon lập tức xen vào hỏi.

"thiết kế thời trang, còn anh thì sao, hyung?"

không biết có phải ảo giác hay không, jihoon cảm thấy mình vừa bị trả thù một cách vô cớ, "hyung nghe sao mà kỳ cục quá... tôi học ngành diễn xuất ở trường c."

"haha," có cảm giác như đã trả thù thành công, minseok không tiếp tục trêu chọc người anh lớn tuổi hơn mình nữa, "ngành diễn xuất? rất hợp với thân hình và khuôn mặt của anh."

"tôi cũng nghĩ vậy."

"chậc."

"này! vừa rồi là tiếng 'chậc' gì đó?"

"anh nghe nhầm rồi."

"đủ rồi hai người, nhanh lên, chị muốn về nhà rồi." cuối cùng thì chị gái cũng lên tiếng, dưới áp lực của huyết thống, đứa em trai lập tức lấy bát đĩa trước mặt minseok đi rửa, hai người nhanh chóng dọn dẹp xong xuôi và đứng ra ngoài cửa, chị gái mới từ từ tắt đèn và khóa cửa.

trước khi rời đi, minseok lễ phép cảm ơn và chia tay hai người, "tạm biệt, cảm ơn anh chị."

một trải nghiệm kỳ lạ đã tạo nên thói quen đi tìm đồ ăn khuya của minseok mỗi tối. đêm khác lại đến, sau một ngày dài mệt mỏi, khi em tỉnh lại và rời khỏi tầng ba thì đã là nửa đêm. khi xuống lầu, đèn đã tắt gần hết, chỉ còn vài chiếc đèn được các anh lớn chừa lại cho minseok, người vẫn chưa đi ngủ. cảm động trước sự quan tâm của họ, em cầm chìa khóa lên và bắt đầu đi tìm đồ ăn đêm.

"lại đi giờ này rồi." em nhìn vào màn hình hiển thị giờ giấc, còn muộn hơn tối qua. em lững thững đến quán cà phê đó, nhưng đáng tiếc là hôm nay đã quá muộn, đèn trong quán đã tắt. một cảm giác thất vọng tràn đến, nhưng em không thể làm gì khác, ai như em lại đi tìm đồ ăn vào giờ kỳ lạ như vậy chứ?

"thôi, ăn tạm ở cửa hàng tiện lợi vậy."

đúng lúc minseok chuẩn bị quay lưng rời đi, cửa quán bất ngờ mở ra, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, "minseok?"

"jihoon?"

minseok quay lại, chỉ thấy một người mặc áo hoodie, trông như sinh viên đại học, đứng phía sau em. tai người đó còn đeo một chiếc tai nghe trùm đầu, gương mặt hiện rõ sự ngạc nhiên.

"anh định về nhà à?"

"em lại đói nữa à?"

cả hai đồng thời chỉ vào nhau và lên tiếng, sự ngạc nhiên lập tức chuyển thành trận cười sảng khoái. hai cậu trai cười lớn trong con hẻm tĩnh mịch giữa đêm khuya, nhưng tiếng cười quá lớn khiến hàng xóm phải lên tiếng mắng, "này! mấy giờ rồi? ồn ào quá đi!"

cả hai giật mình, liếc nhìn nhau rồi lại cười lén lút. jihoon chỉ vào quán, ra hiệu cho minseok vào trong, em gật đầu và theo anh vào quán, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

"suýt nữa thì ngạt thở."

"phì, em sẽ ngạt thở trước hay chết đói trước đây?"

"này, tôi thực sự đang rất đói."

"lại thức khuya nữa à?"

"không còn cách nào khác, vẫn chưa có ý tưởng."

"ồ... thế còn đồ ăn, em đã có ý tưởng chưa?"

minseok suy nghĩ một lát, rồi hỏi có cơm chiên trứng không, jihoon trả lời, "không có, nhưng có mì gói."

"thế anh hỏi tôi làm gì?"

"cho vui thôi."

"..." không được tức giận, minseok, không được, đây là người duy nhất có thể cứu cơn đói của em lúc này. em hít thở sâu vài lần, nhìn vào gương mặt nửa cười nửa không của jihoon, rồi mở miệng, "jihoon-nim, có thể làm ơn nấu cho tôi một tô mì không?"

chàng trai với đôi mắt giống như mèo hài lòng, nheo mắt, "đợi một lát."

chàng trai cao ráo cúi xuống mở tủ, lấy ra bát và một gói mì, tiện thể lấy thêm vài quả trứng và rau xanh từ tủ lạnh, bật bếp từ để bắt đầu đun nước.

trong lúc chờ nước sôi, minseok và jihoon bắt đầu tán gẫu, "chị jiseon hôm nay không đến à?"

jihoon không biết nên cảm thán tốc độ kết bạn của chị gái mình hay nên khen ngợi khả năng làm quen của minseok. mới quen vài tuần mà em ấy đã có thể thân thiết gọi tên chị gái anh và còn đùa giỡn với anh.

"ừm, chị ấy đi hẹn hò với bạn trai rồi."

mùi thơm của mì cay lan tỏa, minseok cảm thấy quán cà phê này thật kỳ diệu, từ mì ý, cà phê cho đến các mùi vị khác nhau hòa quyện, bây giờ lại thêm mùi của mì gói. không biết khi chị jiseon trở về, ngửi thấy mùi này liệu có phát điên không.

"xong rồi, ăn đi, chàng sinh viên."

trong lúc mơ màng, trước mặt em bỗng xuất hiện một bát mì bốc khói nghi ngút, khiến cơn đói bụng sau một ngày làm việc mệt mỏi bỗng chốc trở nên dữ dội.

"cảm ơn hyung!"

"chà, giờ mới gọi hyung là điên rồi."

"cảm ơn jihoon-nim!"

"......ăn đi, ăn đi."

mì ramen nóng hổi được ăn từng miếng một, jihoon hài lòng nhìn minseok ăn ngon lành, ánh mắt từ miệng chuyển đến vết quầng thâm dưới mắt của người kia, "wow, tác dụng của việc thức khuya xuất hiện rồi, gấu trúc ơi gấu trúc."

"anh nghĩ tôi còn có thể làm gì, vẫn đang phải xem tài liệu để tìm cảm hứng mà."

"thật là vất vả quá, sinh viên đại học," jihoon thở dài, giọng nói pha lẫn chút hoài niệm. nhạy bén như minseok, em nuốt một miếng mì rồi mở to mắt hỏi, "anh tốt nghiệp bao lâu rồi?"

câu hỏi vô tâm ấy, ai ngờ lại mang đến cho minseok một câu chuyện không ai biết, giống như quán cà phê ẩn mình trong con hẻm gần nhà, bí mật nhưng ấm áp.

"theo lý thuyết thì đáng lẽ đã một năm rồi nhỉ," jihoon nheo mắt lại. minseok đã muốn nói cũng khá lâu rồi, em cảm thấy người trước mặt thực sự giống mèo, không chỉ là đôi mắt mà còn là chiếc răng nanh ẩn sau môi. quan trọng nhất là tính cách của anh ta cũng giống mèo. nhưng trước đó, em đã bắt được sự ẩn ý trong lời nói, "theo lý thuyết?"

sau khi hỏi, em nhận ra rằng câu hỏi của mình có thể hơi bất lịch sự. minseok ngây người, không thể phản ứng ngay lập tức nên làm thế nào để sửa lại. nhưng người được hỏi lại bình tĩnh, "hiện tại tôi đang tạm nghỉ học."

minseok lúc này thực sự muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. em đã hỏi một câu bất lịch sự với người mà em quen chưa đầy một tháng, khiến không khí trở nên căng thẳng...

mặc dù em nghĩ vậy, nhưng jihoon không hề nghĩ như vậy. anh vẫn cười hì hì hỏi minseok về việc tốt nghiệp của em, "chủ đề thiết kế tốt nghiệp của các em là tự chọn à?"

"ừm, không hẳn là vậy, đó là buổi triển lãm tập thể nên có chủ đề cố định, nhưng hình thức là do tự chọn. có thể là buổi triển lãm thời trang đơn thuần, hoặc có thể tìm người mẫu..."

jihoon gật đầu, tiếp tục hỏi với vẻ hứng thú, "vậy lần này chủ đề là gì?"

"lý tưởng và giấc mơ."

"...thật là một chủ đề sáo rỗng."

bỏ qua sự ngừng lại tinh tế của jihoon, minseok bật cười, "tôi đồng ý, dù sao những người đã học đến đại học phần lớn đều biết mình muốn làm gì, huống chi là ngành thiết kế, một con đường không có lối quay lại."

"vậy tôi rất tò mò về ước mơ của minseok."

minseok nhún vai, nói rằng mục tiêu của em không gì khác ngoài việc trở thành một nhà thiết kế hàng đầu trong ngành và nổi tiếng quốc tế. nhưng lời nói của jihoon lại khiến em suy nghĩ theo một cách mới.

"tại sao lại muốn vậy?"

── đúng vậy, tại sao nhỉ?

"anh gian lận quá rồi jihoon, tôi cũng phải hỏi anh một câu."

jihoon không bình luận gì, chỉ làm ra vẻ lắng nghe chăm chú.

"vậy còn anh, ước mơ của anh là gì?" minseok trực giác rằng điều này liên quan đến lý do jihoon tạm nghỉ học.

"đây là một câu hỏi sắc bén, nhưng tôi có thể trả lời em rằng tôi học ngành diễn xuất," jihoon ngừng lại một chút rồi tiếp tục, "nhưng hôm nay đã muộn rồi, để mai nói tiếp nhé."

"à, ừ, được thôi."

"ngày mai cũng nhớ nói cho tôi lý do của em nhé."

thế là hai người dọn dẹp, đóng cửa quán, rồi lại chia tay nhau. minseok bước đi vài bước, rồi quay đầu nhìn theo bóng dáng người kia rời đi. người đó là nhân viên của quán cà phê, một chàng trai có vẻ ngoài như mèo, vóc dáng cao ráo và gương mặt đẹp, tính cách tinh nghịch, tất cả đều rất hợp với sở thích của em. với tư cách là sinh viên năm thứ tư ngành thiết kế, trực giác của minseok mách bảo em rằng người đó có tiềm năng nhất định.

không có nghệ sĩ nào mà không bị cuốn hút bởi sự bí ẩn, giống như một con mèo tò mò.

trên đường về, minseok suy nghĩ về phản ứng của jihoon. phản ứng của đối phương dường như xác nhận những gì em tưởng tượng: những nỗi trăn trở về ước mơ là điều mà mỗi người đều phải trải qua. khi còn nhỏ, ta từng chỉ vào những ngôi sao trên trời mà quyết tâm muốn trở thành một ai đó, nhưng càng lớn lên, ta lại nhận ra mọi thứ không như mình tưởng, và cũng hiểu ra tại sao trong "giấc mơ" lại có chữ "mơ". vì đó cuối cùng chỉ là một giấc mơ. có lẽ một số người sẽ rất nỗ lực để thực hiện ước mơ của mình, nhưng một khi ước mơ đã trở thành hiện thực thì sao? kế tiếp sẽ là những vấn đề thực tế càng nhiều hơn, và giấc mơ cũng không còn là giấc mơ, mà trở thành áp lực và đau khổ.

minseok không biết từ lúc nào đã về đến nhà. em nhón bước chân nhẹ nhàng lên tầng ba bừa bộn, nơi ngổn ngang những vật liệu em đã làm lộn xộn, cùng với những giấc mơ và tương lai hỗn loạn. em cúi xuống nhặt một mảnh vải lên, trong không gian tối tăm, em không thể nhìn rõ đó là màu gì, chỉ biết rằng đây là mảnh vải đã bị đêm đen nhuộm đẫm. cảm giác mềm mại trong bàn tay, em suy nghĩ một chút rồi lao đến góc duy nhất mà em chừa ra trong không gian của mình, nơi em bắt đầu viết và vẽ. ánh sáng nhỏ từ đèn chiếu lên người đang ngồi dưới đất sáng tác, tờ giấy trắng lần lượt được nhuộm màu sắc, những trang phục với phong cách khác nhau lần lượt ra đời dưới bàn tay khéo léo của em. nếu nhìn kỹ, ta còn có thể phát hiện người mẫu trên giấy là một người đàn ông cao ráo.

như thường lệ vào buổi tối, cảm hứng đột ngột bùng phát khiến minseok lao vào làm việc đến khi mặt trời lên mới nằm trên đống vải mà giơ lên thành quả của mình. ánh nắng len lỏi qua cửa sổ, chiếu sáng bức vẽ trong tay em, đôi mắt em lấp lánh, nhận ra rằng có lẽ bản thảo của mình đã có được hình hài sơ khai.

tối hôm đó, em nhớ chú ý đến thời gian nên ra ngoài sớm hơn. khi đến nơi, quán còn nửa giờ nữa mới đóng cửa. đang dọn dẹp ở quầy bar, jiseon thấy em liền vẫy tay ra hiệu cho em vào.

"minseok, đói không? muốn ăn gì?" jiseon hỏi như thường lệ. ít nhất là trong một tháng qua, minseok luôn đến tìm đồ ăn vào giờ này, vì vậy cô đã quen với việc nấu nướng cho em. "hôm nay ăn cơm cuộn trứng được không?"

"được! cảm ơn chị jiseon."

"ừm, muốn uống gì thì nói với jihoon nhé." người phụ nữ nói xong thì đi vào bếp.

ngay sau đó, chàng trai có vẻ ngoài như mèo cúi xuống trước mặt em, thành thạo lấy hạt cà phê ra để bắt đầu xay, giống như lần đầu tiên họ gặp nhau.

minseok do dự một lúc, tờ giấy trong tay bị em bóp đến nhăn nheo. em từ từ nói: "jihoon..."

"gì thế, đói lắm à?"

minseok lườm một cái, "ai nói với anh chuyện này, tôi đang nói đến câu hỏi hôm qua."

"hửm?"

tiếng máy pha cà phê lấn át sự im lặng ngắn ngủi của cả hai. giọng nói của minseok phá vỡ dòng suy nghĩ ngắn ngủi đó, "không có lý do cụ thể nào cả, đúng hơn là tôi có lẽ bây giờ vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn, nhưng tôi đã có một chút ý tưởng."

nhận ra rằng minseok có thể sắp nói một điều gì đó rất quan trọng, jihoon dừng tay, nhìn thẳng vào em. ánh mắt ngước lên của em sáng lấp lánh dưới ánh đèn, jihoon bị ánh sáng đó làm cho choáng ngợp trong giây lát. sau đó, anh nghe thấy từng từ từng chữ của minseok, "anh có muốn trở thành người mẫu đầu tiên của tôi không?"

loảng xoảng.

viên đá tan trong cốc va chạm vào nhau. ánh mắt lấp lánh của minseok hướng thẳng về phía jihoon. trái tim bối rối không tìm thấy mục tiêu của em dường như trong khoảnh khắc này đã tìm được tia sáng chiếu vào bóng tối.

vì giấc mơ mà tỏa sáng, lúc này minseok chính là như vậy. dù em nói rằng mình vẫn chưa hiểu rõ lý do, nhưng trong mắt jihoon, em chính là một con người nhiệt huyết và tỏa sáng.

giống như trong mắt em, anh nhìn thấy bản thân mình trong quá khứ.

jihoon sững sờ trong vài giây, đặt cốc espresso trước mặt minseok rồi chậm rãi mở lời, "minseok, em còn nhớ câu hỏi mà em đã hỏi tôi không?"

"nhớ...?" minseok cẩn trọng, lo sợ rằng giây tiếp theo jihoon sẽ từ chối thẳng thừng. nhưng may mắn thay, anh chỉ nở một nụ cười nhẹ, "thế này nhé, em hãy nghe câu trả lời của tôi trước, rồi hãy suy nghĩ lại câu hỏi vừa rồi."

và rồi câu chuyện được kể ra một cách nhẹ nhàng. trong câu chuyện của jihoon, cậu thiếu niên sáng lấp lánh ấy cũng từng nỗ lực và nhiệt huyết vì ước mơ của mình. anh đã trải qua bốn năm như vậy, nhưng vào khoảnh khắc cuối cùng, anh nhận ra mặt tối của thế giới này, và hiểu rằng, một lòng nhiệt huyết cuối cùng không thể chống lại dòng nước lạnh lẽo của hiện thực.

chàng trai với vẻ ngoài như mèo cười nói rằng, dù diễn xuất có giỏi đến đâu, dù bạn có nỗ lực thế nào đi nữa, kết quả lại không thể xứng đáng với sự cố gắng của bạn. thay vào đó, cái mà người lớn gọi là tài phiệt, tiền bạc và quyền lực mới là quy luật thật sự của thế giới này.

chiếc răng nanh ẩn hiện lẽ ra phải dễ thương khiến minseok cảm thấy vui vẻ, nhưng giờ đây em chỉ cảm thấy lạnh toát khắp người, đặc biệt là khi jihoon nói ra điều kiện trao đổi.

"một sinh viên vô danh thì có thể làm gì chứ, không có tiền, cũng chẳng có quyền lực, và trong ngành diễn xuất này, điều không thiếu nhất chính là những người đẹp..."

minseok mở to mắt, người trước mặt em dường như đang kể một chuyện chẳng có gì đặc biệt, giống như đang hỏi em hôm nay muốn ăn gì, nhưng đôi mày của anh lại cau lại.

"tôi lẽ ra đã có thể là một trong số họ, nhưng tôi đã bỏ trốn. tôi không muốn giấc mơ của mình bị vấy bẩn, vì vậy tôi đã chạy trốn. nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc tôi đã tự đóng lại mọi khả năng sau này."

và đó là lý do anh đã đi đến bước đường hôm nay, tạm nghỉ học.

nghe xong, đá trong cốc cà phê đã tan khoảng một phần ba, một khoảng thời gian không dài cũng không ngắn, nhưng khiến minseok không còn mở lời. jihoon thở dài, anh định nói rằng coi như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, nhưng không ngờ minseok lại lên tiếng, "nhưng điều đó không có nghĩa là hoàn toàn không có khả năng, phải không?"

jihoon nghe vậy thì mở to mắt, sự ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt.

"tôi có thể là khả năng đó của anh."

jihoon lúc này mới nhận ra rằng người trước mặt dường như đang rất nghiêm túc. anh nghe minseok nói về những người sẽ đến buổi triển lãm cuối cùng, và nếu em có thể thiết kế một trang phục phù hợp với jihoon, thì anh vẫn còn cơ hội.

"tôi sẽ khiến anh được nhìn thấy, được công nhận, nhất định tôi sẽ làm được."

lời hứa như một lời thề, jihoon từ từ nở nụ cười, anh nói, "được, tôi tin em."

── tin vào người đã phát hiện ra anh.

"được rồi, thời gian tâm sự kết thúc nhé? đã đến giờ ăn rồi!"

lúc này, một giọng nữ chưa từng xuất hiện đột nhiên vang lên, khiến minseok giật mình. em mới nhận ra đó là jiseon đang bưng món ăn của em đi tới.

"wow, vừa nãy chị nghe lén à? thật là đê tiện," jihoon tỏ vẻ khinh bỉ.

"thật bất lịch sự, bếp ngay phía sau đây, muốn không nghe cũng khó đấy." jiseon đánh vào vai em trai mình một cái, rồi mỉm cười tươi tắn với minseok: "thưởng thức ngon miệng nhé, nhà thiết kế tương lai."

"wow, cảm ơn chị jiseon."

cả quán trở nên ấm cúng và vui vẻ, jiseon nhìn minseok đang đấu khẩu với em trai mình, trong lòng cảm thấy an tâm.

không thể phủ nhận, sự xuất hiện của minseok đã mang đến một biến số cho jihoon, người đã luôn thờ ơ với mọi thứ. trước đó, jiseon vì không thể chịu nổi thái độ bàng quan của em trai nên đã kéo anh vào làm việc ở quán cà phê, hy vọng có thể thay đổi tâm trạng của anh. nhưng thật đáng tiếc, ngoài công việc cơ học, jihoon không có bất kỳ suy nghĩ gì, thậm chí những lời động viên từ chị gái về việc thử lại một lần nữa cũng bị anh bỏ ngoài tai.

đây là lần đầu tiên kể từ khi jihoon mất đi nhiệt huyết, anh mới chịu đối diện với quá khứ mà mình không muốn nhớ lại.

"rất ngon! cảm ơn chị jiseon ạ."

"còn tôi thì sao?" jihoon hỏi.

"vẫn như mọi khi," minseok nhún vai.

sau đó, cả ba người cùng đóng cửa quán và chào tạm biệt, hai nhóm người dần dần đi xa.

trên đường về, jiseon trò chuyện với jihoon, "minseok thật dễ thương nhỉ."

"không hề."

"ồ~ thật không?"

"không dễ thương chút nào, cậu ta kiêu ngạo và còn không gọi em là hyung."

"nhưng em trông có vẻ rất vui đấy."

"ừ thì, cũng không tệ, cậu ta thú vị mà."

jiseon nhẹ nhàng cười, không trêu chọc em trai nữa.

"ừ, tốt rồi, jihoon."

".....ừm."

tối hôm đó, dù minseok không kịp cho jihoon xem tác phẩm của mình, nhưng em đã chọn cách chụp ảnh và gửi qua KKT cho anh ta.


minseok version kiệt sức vì đồ án:

[hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh]

nhìn này!

jihoon:

?

đây là tôi sao?

minseok version kiệt sức vì đồ án:

tất nhiên rồi, anh bạn.

vừa nãy tôi không phải gặp ma đấy chứ.

jihoon:

... để tôi xem nào.

có phải tôi nên cảm thán không hổ danh là sinh viên khoa thiết kế nhỉ?

minseok version kiệt sức vì đồ án:

hừm hừm, tất nhiên rồi, mai đi làm không?

đến nhà tôi, để tôi đo kích thước cho anh.

jihoon:

để tôi hỏi chị đã.

minseok version kiệt sức vì đồ án:

nhanh lên, nhanh lên!

jihoon:

[tin nhắn thoạ]

/jiseon: minseok? tất nhiên được, chị sẽ cho em nghỉ một ngày./

nghe rồi đấy.

minseok version kiệt sức vì đồ án:

cảm ơn chị jiseon.

[địa chỉ]

mai 1 giờ chiều tới đây nhé.

jihoon:

ok.


"cậu là?"

đúng lúc jihoon chuẩn bị gõ cửa thì gặp một người đàn ông đang ra khỏi nhà. người đàn ông này có gương mặt ưa nhìn, ngũ quan tinh tế và đeo một cặp kính, tạo cảm giác khá lạnh lùng.

"tôi tới tìm minseok"

"ồ, jihoon đúng không? cậu cũng giống như tôi tưởng tượng."

jihoon gật đầu, hơi ngạc nhiên vì không biết sao người đàn ông này lại biết mình là ai.

"đợi tôi một chút... minseok! bạn em đến rồi!" người đàn ông quay đầu lại và gọi to vào trong nhà. sau khi nghe thấy gì đó từ bên trong, anh ta quay lại với một chút áy náy, "xin lỗi, chắc phải phiền cậu tự lên thôi. em ấy ở tầng ba, cầu thang ở cuối, có gì cứ hỏi em ấy. tôi phải đi làm rồi."

"à, vâng, anh đi cẩn thận."

người đàn ông vội vã rời đi, không quên nói với jihoon rằng có thể yên tâm, tối nay anh ta và một người anh khác sẽ không về nhà.

sau khi người đàn ông rời đi, jihoon đóng cửa lại cẩn thận rồi đi thẳng lên tầng ba.

ngôi nhà này có không khí ấm cúng, không lộn xộn, cho thấy những người sống ở đây biết cách chăm sóc cho cuộc sống của mình— ít nhất đó là suy nghĩ của anh cho đến khi lên đến tầng ba. một khi đặt chân đến tầng ba, khung cảnh lộn xộn khiến anh không thể không muốn quay lại xuống dưới.

"ah! jihoon! ở đây!"

đúng lúc đó, minseok ngẩng đầu lên và gọi anh, vẫy tay ra hiệu cho anh tiến lại gần. jihoon đành cẩn thận bước qua những đống vải bừa bộn.

"chỗ này là bãi rác à?"

"không có lễ phép gì cả, đây là bằng chứng của sự chăm chỉ đấy."

jihoon chỉ biết im lặng.

"người vừa rồi là anh của cậu à?"

"ừ ừ, là chủ nhà, kwang hyung, là đàn anh trong khoa của tụi tôi, còn một người chủ nhà nữa là anh hyukkyu."

"sao anh ấy biết tôi là ai?"

"tôi có kể qua rồi." minseok tìm trong đống giấy tờ và đưa cho jihoon, "hôm qua xem bản thiết kế rồi đúng không, đây là phiên bản đã chỉnh sửa, anh xem thử đi, mấy ý kiến đó là do người anh vừa rồi góp ý."

jihoon cầm tập giấy trắng trong tay và lật qua xem, các chú thích chuyên nghiệp và một số đặc điểm mà anh chưa nhận ra đều được đánh dấu cẩn thận.

"các mũi tên được vẽ là đề xuất của kwang hyung, mặc dù anh ấy chưa từng gặp anh, chỉ dựa vào lời kể của tôi để đưa ra đề xuất, có thể không hoàn toàn phù hợp..." minseok ngước lên nhìn jihoon từ đầu đến chân, rồi dừng lại không nói nữa. "không, tôi thấy cũng khá phù hợp."

jihoon đáp. "đừng nói là em, tôi cũng thấy vậy... đúng là dân trong nghề."

cả hai thảo luận một chút rồi nhanh chóng đi vào công việc chính, jihoon cởi áo khoác ra, cố gắng thực hiện theo yêu cầu của minseok để kích thước đo được ít sai lệch nhất. việc đo này kéo dài cả buổi chiều, đến khi hai người kịp nhận ra thì trời đã tối. minseok xoay vai hỏi, "đói chưa? gọi đồ ăn ngoài nhé? hôm nay hai anh kia không về, tụi mình phải tự lo liệu."

jihoon gật đầu, hôm nay jeong jiseon cũng quyết định không mở quán. hai người tìm trên ứng dụng đặt hàng, cuối cùng chọn món mì tương đen. thức ăn đến bất ngờ nhanh chóng, minseok chạy xuống tầng để lấy, còn jihoon thì thong thả đi xuống, tiện thể ngắm nhìn đống vải vóc và các tác phẩm của minseok, bất giác cảm thấy mong đợi.

trong lúc ăn tối, hai người chọn một bộ anime để xem, vừa nhai mì vừa ngáp ngủ. cuối cùng minseok không chịu nổi nữa, nói với jihoon rằng em sẽ ngủ một lát, nếu anh thấy chán thì cứ xem gì cũng được.

"tôi cũng muốn ngủ."

"vậy vào phòng tôi mà ngủ, ngay bên cạnh cầu thang ấy."

jihoon nghĩ, sao cậu không vào phòng mà ngủ, nhưng cuối cùng không nói gì vì minseok đã ngủ trước rồi. anh nghĩ có lẽ anh đã hiểu lý do tại sao em lại hay đến quán của họ vào nửa đêm.

trong khi minseok ngủ, jihoon định bụng nửa tiếng sau sẽ đánh thức em dậy, nhưng không biết làm thế nào để giết thời gian trong nửa tiếng đó. anh cảm thấy buồn chán và lướt qua các kênh truyền hình, gần đây phim truyền hình đều là kiểu tình tiết máu chó mà anh không thích. nhưng khi lướt qua một lúc, cuối cùng anh cũng dừng lại ở một bộ phim truyền hình nổi tiếng gần đây. tình tiết phim vẫn như mọi khi, không có gì đặc sắc, chỉ là những chuyện tình yêu hận thù giữa nam nữ chính.

jihoon xem đến một nửa thì ngáp dài, ngả đầu ra sau ghế sofa, vừa lúc nhìn thấy khuôn mặt đang say ngủ của minseok. ──em nhìn ngoan hơn khi đang ngủ. gương mặt non nớt so với độ tuổi, vóc dáng nhỏ bé, khiến em dễ bị hiểu nhầm về tuổi tác. ban đầu jihoon cũng tưởng em nhỏ hơn anh ít nhất ba tuổi, nhưng không ngờ chỉ chênh nhau có một tuổi.

chênh lệch một tuổi, nhưng mức độ nhiệt huyết của những thiếu niên lại rất khác nhau. jihoon nghĩ, có lẽ cả đời này anh cũng không thể quên được ánh mắt lấp lánh của minseok lúc đó, có lẽ, chỉ có lẽ thôi, anh có thể thử tin tưởng lần này...

khi minseok mở mắt lần nữa, trước mắt em là chiếc tivi đã chuyển sang bản tin, góc dưới bên trái hiển thị 11 giờ, em mới giật mình nhận ra mình đã ngủ quá nửa giờ, liền lập tức ngồi dậy, nhưng lại làm kinh động người nằm bên cạnh.

nhìn kỹ thì đó là jihoon, người đang nằm ngủ trên ghế sofa trong một tư thế rất khó chịu, em nghĩ tên này chắc chắn sẽ bị đau cổ khi thức dậy, vừa tắt tivi, vừa lặng lẽ đẩy chiếc gối mà mình đã gối xuống dưới cổ jihoon, tiện thể đắp cho anh ấy một chiếc chăn.

"sau khi hoàn thành rồi, hãy cảm ơn tôi nhé jihoonie". đắp chăn xong, minseok lặng lẽ tắt đèn, chỉ để lại một chiếc đèn hành lang, và tiếp tục trở lại tầng ba làm việc.

kim giờ dần dần chỉ đến hai giờ, jihoon thức dậy, cổ có chút đau nhức, anh cử động một chút, chiếc chăn trên người rơi xuống, anh mới nhận ra phía sau mình đã không còn ai.

"minseok?" anh mơ màng nhìn quanh, phòng khách mờ tối chỉ còn lại một chiếc đèn hành lang, jihoon còn nghe thấy tiếng máy may loáng thoáng. anh linh cảm rằng minseok đang ở tầng ba, và điều này thúc đẩy anh bước lên, tại phòng vải trên tầng ba, có một người nhỏ bé đang tập trung làm việc, người đang làm việc chăm chú hoàn toàn không nhận ra jihoon, anh đứng yên một bên nhìn mà không nói gì.

một mảnh vải bình thường trong tay minseok được thổi hồn mới, lộng lẫy, cổ điển với đủ các phong cách đều hiện lên sống động, nhìn minseok hài lòng và thỏa mãn ngắm nhìn tác phẩm của mình, jihoon không khỏi động lòng. anh nghĩ, đây chính là bộ trang phục được làm riêng cho mình, trên thế giới chỉ có mình là phù hợp nhất để mặc nó. ngay khi nhận thức được điều này, trái tim anh đập mạnh đến mức vang dội, lo sợ rằng âm thanh của mình sẽ bị nghe thấy, jihoon quay người bước xuống cầu thang, người đang chăm chú làm việc chỉ ngẩng đầu lên một giây, thấy không có ai rồi lại cúi đầu xuống.

trong vài tháng, minseok đã vội vàng hoàn thành công việc, còn jihoon cũng phối hợp với em trong mỗi lần thử đồ, thử đi thử lại nhiều lần và cũng thay đổi nhiều lần, hai người thường kéo lê thân thể mệt mỏi đến trước mặt jiseon, cùng nhau uống cạn từng cốc espresso và sau đó lại tiếp tục công việc.

tuy nói là hai người, nhưng thực tế thì minseok làm việc trong thời gian dài hơn nhiều, dù sao thì ngoài việc thiết kế, giai đoạn cuối em còn phải trang trí gian trưng bày, từ lời nói của minseok có thể thấy rằng, vào thời điểm này, mỗi thành viên của khoa thiết kế đều như những xác sống, điều này khiến jihoon không thể không tò mò.

"vậy cuối tuần anh có muốn tới triển lãm cùng tôi không?"

"ồ, được thôi."

thế là, jihoon với tư cách là một sinh viên trường đại học c đã trà trộn vào buổi triển lãm của khoa thiết kế trường đại học h, bước vào không gian triển lãm rộng lớn, anh đã ngạc nhiên thốt lên, "chỉ có khoa của các em thôi à?"

"toàn bộ các khoa" điều đó thực sự có lý, bởi nếu chỉ có khoa thời trang thì đúng là sân triển lãm quá rộng.

"minseok! vào họp rồi!" một người bạn từ xa gọi lớn.

"đến đây!" minseok đáp lại, quay đầu nói với jihoon: "anh có thể đi dạo xung quanh một chút."

minseok rời đi, và jihoon thực sự đi dạo. khu triển lãm được chia thành ba khu vực: thiết kế thời trang, thiết kế thị giác và khu tổng hợp. khu cuối cùng là sự hợp tác giữa sinh viên ngành thiết kế thời trang và thiết kế thị giác, tự do thể hiện khiến khu triển lãm theo cùng một chủ đề xuất hiện với nhiều hình dáng khác nhau.

jihoon đi xung quanh và cuối cùng dừng lại trước một tác phẩm thiết kế nghệ thuật thị giác, đó là hình ảnh một cơ thể người méo mó đang nhảy múa trong một vũng bùn đen. có lẽ nó chưa hoàn thiện, nhưng vẫn rất ấn tượng, khiến anh ta không thể rời mắt.

"đây là hình ảnh của một người theo đuổi giấc mơ thoát khỏi vũng bùn đen."

"?"

bên cạnh không biết từ khi nào xuất hiện một cô gái, có lẽ là chủ nhân của tác phẩm này. jihoon chỉ gật đầu mà không đáp lại, cô gái tiếp tục nói: "trong sáng tạo, điều quan trọng nhất là cảm hứng. cảm hứng của tôi đến từ những người xung quanh. khi tìm thấy nguồn cảm hứng, nó như cảm giác rơi vào tình yêu vậy, cảm hứng không ngừng tuôn trào và cuối cùng đạt được sự cứu rỗi. giống như tác phẩm này, khi tìm thấy giấc mơ của mình, thoát khỏi nỗi đau thực tại mà bay lên..."

cô gái nói liên tục, jihoon hầu như không lắng nghe, nhưng anh ta nhớ mang máng vài câu cuối, nguồn cảm hứng và sự cứu rỗi.

sự cứu rỗi.

vậy minseok có phải là sự cứu rỗi của anh không?

"jihoon ơi?"

"ừm?"

"đang mơ màng hả?" minseok đã kết thúc cuộc họp, họ đứng trước khu vực triển lãm thuộc về minseok, anh bị minseok đẩy vào giữa, nhìn trái nhìn phải.

"mình phải đứng đây cả ngày à?"

"chỉ buổi chiều một chút thôi, buổi sáng thì đi trên sân khấu mà──"

"sao không nói sớm?"

"ngại hả?"

jihoon như thường lệ đảo mắt.

"đừng lo, lúc đó anh chắc chắn sẽ là người nổi bật nhất." ánh đèn chiếu lên đầu hai người, jihoon lại một lần nữa cảm thấy minseok thực sự là một ngôi sao, loại ngôi sao lấp lánh ấy. lời nói của em như có một loại ma lực, chỉ cần em nói ra với niềm tin vững chắc, dường như mọi thứ đều có thể trở thành hiện thực.

"ừm, tôi tin em."

thời gian trôi qua đến ngày triển lãm, sáng sớm minseok đã kéo jihoon vào hậu trường thử trang phục. vì có quá nhiều người tham gia, mỗi nhà thiết kế chỉ có ba lượt để trưng bày tác phẩm của mình. cuối cùng, minseok và jihoon đã chọn ba bộ trang phục nổi bật nhất, thậm chí còn có sự hỗ trợ của kim kwanghee, kim hyukkyu và jeong jiseon.

"ừm, đây là quyết định tốt nhất hiện tại." ──kim kwanghee.

"rất đẹp, hãy tin tưởng vào bản thân, cả hai cùng cố lên." ──kim hyukkyu.

"wow, minseok đúng là thiên tài, thằng nhóc này còn có thể đẹp như thế à?" ──jeong jiseon.

với sự ủng hộ của các anh chị, hai chàng trai càng thêm không sợ hãi, họ cũng biết rằng không nên sợ hãi.

"em có căng thẳng không, minseok?" jihoon nhìn lên đầu của người bạn đang quay đi quay lại hỏi.

"tôi phải hỏi anh mới đúng, jihoon à." minseok điều chỉnh lần cuối, thở phào nhẹ nhõm, đầy tự tin. "haha, để tôi giúp anh giảm căng thẳng một chút..."

jihoon hít thở sâu, tiếng vỗ tay ngoài sân khấu đã vang lên, báo hiệu đã đến giờ lên sân khấu. tiếng vỗ tay và reo hò lấn át mọi cuộc nói chuyện xung quanh, nhưng giữa hai người dường như chỉ còn lại hơi thở của nhau, minseok nhìn người mẫu mà mình đã tự tay trang điểm, chậm rãi nói từng chữ một, "hãy để mọi người nhìn thấy chúng ta."

──"ừ!"

ánh đèn nhấp nháy, khán đài chật kín người, thực tế còn căng thẳng hơn so với tưởng tượng. jihoon hít một hơi thật sâu, nhưng khi nghĩ đến đứa trẻ dưới sân khấu có lẽ còn quan tâm hơn việc mình có được nhìn thấy hay không, anh liền cảm thấy mọi thứ dường như cũng không cần quá căng thẳng. dù sao thì, đều là những nỗ lực của minseok, em ấy đã chứng kiến tất cả. nếu nói sân khấu bên dưới là sân khấu của minseok, thì trên sân khấu này là thế giới của anh, người từng mơ ước trở thành diễn viên, không nên sợ hãi trước đám đông ── có lẽ, giờ đây đó không còn là giấc mơ nữa.

dưới ánh đèn sân khấu, chàng trai cao lớn bước đi tự tin đến trung tâm sân khấu, đèn flash nhấp nháy liên tục, tiếng máy ảnh chụp vang lên không ngừng, anh cố gắng hết sức để thể hiện trang phục và bản thân trước mọi người.

người trên sân khấu tỏa sáng rực rỡ, giống như hình ảnh minseok trong mắt jihoon.

minseok cũng bị ánh sáng làm chói mắt, em không kìm được mà lẩm bẩm, "thật là rực rỡ."

buổi trình diễn kết thúc suôn sẻ, jihoon thở phào nhẹ nhõm khi bước xuống sân khấu, và ngay lập tức một quả đạn nhỏ lao vào lòng anh. anh ừ một tiếng rồi ôm chặt lấy nó, hiếm khi có khoảnh khắc tình cảm thế này nên không có lý do gì để từ chối.

"jihoon à, jihoon à!"

"minseokie!"

"thành công rồi!" cả hai đồng thanh, ôm chầm lấy nhau nhảy múa vui vẻ, thu hút ánh nhìn của những người xung quanh, nhưng họ không quan tâm. những chàng trai chỉ quan tâm đến việc lời hứa và niềm tin của họ đã đạt được kết quả tốt nhất.

buổi chiều chỉ còn lại phần triển lãm, sau ngày hôm nay coi như họ đã hoàn thành công việc một cách thuận lợi. dù ban đầu họ nghĩ đạt được đến đây đã là rất thỏa mãn, nhưng không ngờ buổi triển lãm chiều lại mang đến cho họ nhiều bất ngờ hơn.

"tôi là một chuyên viên tìm kiếm tài năng của công ty s, màn trình diễn của cậu jeong vừa rồi trên sân khấu rất phù hợp với concept của công ty chúng tôi. không biết cậu có hứng thú xem xét không?" đây là một nhân viên tuyển dụng của công ty nổi tiếng.

"ryu minseok, thiết kế của bạn tôi thấy rất thú vị, bạn có thời gian không? chúng ta có thể thảo luận thêm." đây là một nhà thiết kế của studio nổi tiếng trong ngành.

cả hai nhìn nhau, lập tức đồng ý trao đổi thông tin liên lạc và xác định thời gian gặp mặt.

sau khi triển lãm kết thúc, hai người cởi bỏ trang phục, dọn dẹp xong và trở về căn hộ thuê của minseok. vừa bước vào, căn phòng tối om, ngay sau đó pháo nổ vang, đèn bật sáng làm rực rỡ cả căn phòng. "chào mừng trở về."

kim kwanghee, kim hyukkyu, và jiseon đã chuẩn bị một bữa tiệc để chào đón họ.

thực ra, nhờ vào mối quan hệ giữa minseok và jihoon, cả nhóm đã trở thành những người bạn thân thiết. thỉnh thoảng họ cùng nhau đi chơi, trở thành những người bạn thân thiết như gia đình, cùng nhau trải qua những khó khăn và niềm vui.

trong bữa tiệc, mọi người đều có chút vui vẻ và vô tình uống hơi quá chén. jiseon bị bạn trai đến muộn ngăn không cho uống thêm, kim kwanghee và kim hyukkyu thì bình tĩnh cười ở bên cạnh. ở một góc khác, jihoon và minseok lén chạy lên tầng ba để uống rượu. mặc dù không còn quá lộn xộn như trước, nhưng chỗ ngồi của hai người vẫn không rộng lắm.

"cạn ly." cả hai uống loại nước trái cây, không phải cà phê đen đá cũng không phải rượu.

"jihoon à."

"ừm?"

"tôi nói anh nghe, hôm nay có một nhà thiết kế của studio nổi tiếng hỏi tôi có muốn gia nhập đội ngũ của họ không."

"ừm, rất tốt mà."

"tôi cũng nghĩ vậy, tôi sẽ đồng ý thôi, chỉ là..."

"?"

"nếu vậy thì tôi sẽ phải rời khỏi đây, bay sang pháp."

nghe vậy, jihoon khựng lại một chút khi cầm ly nước, rồi nói: "đi đi, đây là một cơ hội rất tốt."

minseok cười, "anh sẽ nhớ tôi chứ?"

chàng trai giống như mèo khẽ nhếch môi, không còn cứng rắn như mọi khi, "sẽ nhớ."

"ồ?"

"nếu vậy thì sẽ không còn ai nửa đêm mò đến ăn uống vì đói bụng nữa, sẽ rất buồn chán đấy."

minseok lần này cũng hiếm khi không phản bác, chỉ nói: "cũng có người tìm anh mà, anh nên làm những điều thực sự cần làm đi, anh nhân viên cửa hàng à."

jihoon bật cười, chỉ nói rằng jiseon có lẽ sẽ rất vui, sau đó hai người cùng cạn thêm một ly.

cuối cùng, tầng dưới cũng trở nên yên tĩnh, ly nước trong tay hai người đã cạn, họ biết rằng khoảng thời gian nửa năm của họ đã đến hồi kết.

"dù rất mệt, nhưng cũng rất vui." minseok duỗi người một cách lười biếng.

"công nhận."

"đúng rồi, cái này, tặng anh." minseok đưa bản thiết kế lúc trước cho jihoon, đây là bằng chứng cho những nỗ lực chung của họ.

"bản thiết kế? tặng tôi? không sợ tôi đem đi bán à?"

"vậy có cần ký tên giùm không?"

hai người nhìn nhau, rồi bật cười.

từ đó, họ đã tìm thấy hướng đi cho tương lai của mình.

sau khi tốt nghiệp, minseok ngay lập tức lên đường sang pháp. kim kwanghee vì công việc không thể đến tiễn, nhưng anh đã nhờ kim hyukkyu gửi lời cho minseok, "nhớ về thăm anh nhé."

"đại khái là như vậy."

"rất giống anh kwanghee."

"tiếp theo là của anh, cẩn thận trên đường đi nhé."

"điều này cũng rất giống kim hyukkyu anh."

"vì có người muốn nói chuyện với em hơn." kim hyukkyu lùi lại một bước, jiseon tiến lên ôm lấy minseok rồi cùng lui ra phía sau.

jihoon tiến lên, minseok giơ tay không hạ xuống, "không ôm tôi sao?"

người giống mèo lườm một cái, nhưng vẫn ôm, rồi thì thầm bên tai em, "hẹn gặp lại trong tương lai."

"hà, tôi sẽ đợi anh."

máy bay cất cánh, hai người cũng từ đó chia xa.

bảy năm sau, jihoon bước xuống máy bay, đặt chân lên đất nước xa lạ. đã qua nhiều năm, anh không còn là chàng trai năm nào nữa, giờ đây anh là một diễn viên nổi tiếng của hàn quốc, đại diện cho nhiều thương hiệu và xuất hiện trên nhiều tạp chí, được mời tham dự tuần lễ thời trang.

lần này, thương hiệu tài trợ cho anh nổi tiếng trên toàn thế giới. giờ anh đang đến cửa hàng của thương hiệu này để phối đồ. nơi anh đến không quá lộng lẫy, mang phong cách cổ điển nhưng vẫn giữ được sự thanh lịch.

jihoon bước xuống xe, tháo kính mát ra, thành thạo đẩy cửa vào. nhân viên phục vụ đứng cạnh cửa hơi cúi đầu, "jeong tiên sinh, nhà thiết kế của ngài đang đợi ngài ở trên lầu, xin mời đi theo tôi."

"không cần đâu, tôi có thể tự đi, tầng ba, đúng không?"

"vâng."

"cảm ơn." jihoon gật đầu chào, rồi đi thẳng lên tầng ba. dù không giống ngôi nhà nhỏ năm đó, nhưng anh lại có cảm giác như đang đến một cuộc hẹn, một cuộc hẹn kéo dài bảy năm.

tiếng giày da gõ lộp cộp cuối cùng dừng lại trước phòng thử đồ trên tầng ba. không còn sự lộn xộn như năm ấy, mà thay vào đó là nhiều bộ quần áo được treo gọn gàng. anh khẽ nhếch môi cười, dù không lộ răng khểnh, nhưng người đàn ông vẫn là chàng trai năm nào.

"chà, anh đến rồi." có người nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên từ đống quần áo, phần sau đầu quen thuộc như năm nào. họ như quay trở lại những ngày tháng bảy năm trước, mùa xuân khi họ gặp nhau và mùa hè khi họ chia tay.

"chậm quá, phạt anh pha cho tôi một ly espresso, jihoon à."

nụ cười của người ấy vẫn như xưa, họ vẫn là những chàng trai của năm ấy, chỉ khác là lần này, họ đã mang theo những giấc mơ đã trở thành hiện thực để đến gặp nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro