137

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 137: Sư tôn và ta ngủ ở ngoài

Ngón tay Mặc Nhiên hơi run rẩy, tim đập nhanh tới kỳ cục.
Nơi nam tính là nơi đáng buồn nhất, luôn bị tính sắc chi dục chi phối chứ không nghe theo lí trí, tuy bản thân hắn cả ngàn vạn lần đều không muốn, nhưng hạ thân vẫn nóng bỏng cương cứng lên, phồng lớn kỳ cục.
H

ắn thấp giọng tự mắng mình một câu, điều chỉnh lại dáng ngồi để người khác không nhận ra, sau đó cúi người múc cho Sở Vãn Ninh một bát canh nữa.
Canh vừa đưa qua, ngón tay hắn sượt qua Sở Vãn Ninh, hắn cả kinh, chỉ cảm thấy tê dại như có điện xẹt qua sống lưng, tay run lên, hơi nghiêng một chút.
Sở Vãn Ninh nhíu mày, cũng không để ý nhiều thế, bưng canh uống xong, đỡ cảm giác cay rát giữa răng môi. Mặc Nhiên ở bên cạnh không rên một tiếng nhìn bờ môi của y, vì cay mà đỏ bừng, như hoa quả tươi non, hoa đầu cành.
Hôn lên mềm mại, ấp áp, lại ướt át…
“Bốp!”
Mặc Nhiên phủi tay tự tát mình một cái.
Mọi người kinh ngạc ngẩn cả người, lặng ngắt như tờ mà nhìn hắn.
Mặc Nhiên lúc này mới đột nhiên hoàn hồn, xấu hổ mà nghẹn giọng, khàn khàn nói: “Có muỗi đậu trên mặt ta.”
“Ai chà.” Bỗng một giọng nữ lanh lảnh vang lên, phá tan kinh ngạc, “Mùa thu nhiều muỗi lắm, uống no máu rồi đi ngủ đông, Tiên Quân có mang theo thuốc mỡ thảo dược không?”
“Hả?” Mặc Nhiên sửng sốt một lát, nhìn theo tiếng nói. Người nói là đại cô nương ngồi ở đầu bàn, bím tóc đen nhánh tết lại, mặc áo khoác bích sắc, mặt mày như hoạ, làn da trắng nõn, ánh mắt lại rất lớn gan, vừa chạm mắt với Mặc Nhiên, lập tức càng nhiệt tình hơn.
Mặc Nhiên nhất thời không phản ứng lại, trong lòng chỉ nghĩ, à, là cô nương hát đoạn lúc nãy kia.
Hắn phát ngốc, nhưng đại nương ngồi cạnh cô nương kia lại rất linh quang, nàng là nữ nhân sinh bảy đứa con, đối với tâm tư của cô nương, nhìn đều lả lướt hơn người khác, nàng biết nghe lời nói: “Tiên Quân không ở lâu trong thôn, chờ qua ngày mùa sẽ về, sao có thể mang thuốc mỡ thảo dược? Lăng Nhi, con về lấy cho Tiên Quân một hộp đi.”
Cô nương tên Lăng Nhi kia lập tức cười sáng lạn: “Đương nhiên là được rồi, chờ đến tối ta lấy cho Tiên Quân.”
“…” Mặc Nhiên không kịp nói gì, hai nữ nhân một nói một đáp thế mà hoà thuận, Mặc Nhiên không khỏi không biết nói gì cho phải. Hắn quay đầu nhìn Sở Vãn Ninh, thấy Sở Vãn Ninh lấy ra một chiếc khăn tay, ung dung thong thả lau canh trên mặt, biểu tình hơi ghét bỏ.
Mặc Nhiên không giỏi ứng phó với nữ nhân, nhỏ giọng nói với Sở Vãn Ninh: “Trên tay ta dính canh, người lau xong cho ta mượn khăn tay lau với.”
Sở Vãn Ninh liền đưa khăn tay của mình cho hắn, vẫn là chiếc khăn thêu hoa hải đường kia.
Mặc Nhiên nhớ rõ khi ở chốn đào nguyên, hắn dùng chiếc khăn này, Sở Vãn Ninh thoạt nhìn đạm bạc cao lãnh, kỳ thật là người rất nặng tình, Mặc Nhiên từ đời trước đã chú ý, kiểu y phục của người này, cách bài trí trong phòng, thường mười năm hai mươi năm cũng không thay đổi nhiều. Chỉ là không nghĩ tới cả khăn tay cũng như vậy.
Đều lâu vậy rồi, hoa thêu trêu khăn cũng đã nhạt màu, người này lưu luyến chuyện cũ, không vứt nó đi.
Mặc Nhiên lau tay, lại cẩn thận nhìn khăn, bỗng nhận ra đoá hoa thêu bên trên tuy tinh tế, nhưng đường may lại khó nhìn, như người mới học làm thành, liền sửng sốt một chút.
Thầm nghĩ, có lẽ sư tôn nhàn rỗi trong lúc nhàm chán làm, nghĩ tới sư tôn xụ mặt trang nghiêm mà học cách thêu hoa hải đường, Mặc Nhiên lại có chút nhịn không được muốn cười…
Chưa kịp nhìn kỹ, khăn tay đã bị Sở Vãn Ninh lấy lại rồi.
Mặc Nhiên nói: “Cất đi làm gì, để ta giặt hộ người.”
“Ta tự giặt được.” Sở Vãn Ninh nói, một lần nữa cầm bát đũa lên. Mặc Nhiên sao còn dám để y tự tìm đường chết, vội vàng đổi bát với y, nói, “Ăn bát của ta này, ta chưa đụng vào đâu.”
Lão bà thôn trưởng cũng vội nói: “Tiên Quân không ăn cay được thì đừng ăn nữa, không sao đâu, không có gì mà.”
Sở Vãn Ninh mím môi, sau hồi lâu rũ mắt nói: “Ngại quá.” Nói xong đổi bát với Mặc Nhiên, Mặc Nhiên nhận bát của y, đang chuẩn bị ăn, lại nghĩ tới Sở Vãn Ninh đã ăn một miếng, không hiểu sao trong lòng lại ấm áp mềm mại rung động.
Hắn gắp một miếng thịt ba chỉ, đưa vào miệng, răng cắn lấy chiếc đũa như có như không, sượt qua môi…
Kiếp trước hoang dâm, chuyện gì chưa từng làm với Sở Vãn Ninh? Nhưng kiếp này chỉ liêm lấy chiếc đũa y dùng qua, môi dán lên bát của y.
Chỉ có như vậy, hạ thân đã cứng nóng khó nhịn.
Cho dù hà khắc mà cảnh cáo mình, tự ra lệnh cùng giảng giải cho mình, không thể mang tâm tư dâm tà đối với sư tôn thuần khiết thanh chính của hắn, nhưng trái tim như không phải của mình, hắn có thể làm mình không chạm vào y, lại không thể khiến mình ngừng nghĩ tới y.
Hắn đối với Sở Vãn Ninh đã rũ bỏ cừu hận từ lâu, vốn tưởng rằng sau khi vứt vỏ cừu hận, tình cảm hắn đối với sư tôn sẽ chỉ còn lại là tôn kính cùng yêu quý.
Nhưng hình như hắn nghĩ sai rồi, tầng hận ý này đen như mực sa liêu mà rơi xuống, lộ ra tình ý ướt át, ái dục nóng bỏng… Hắn chìm nổi trong bể dục, muốn bám vào lý trí như gỗ mục mà lên bờ, nhưng Sở Vãn Ninh chỉ chớp mắt một cái, nói một câu bâng quơ nhẹ nhàng, lại có thể kéo hắn quay về vực sâu đầy dục vọng.
Hắn cảm thấy mình điên rồi.
Sở Vãn Ninh không thích nam nhân, vì thế dù Mặc Nhiên có chết, cũng sẽ không chạm y, khi dễ y.
Nên dục vọng trong lòng như biển lửa thiêu đốt, biến thành đại dương mênh mông, hắn trong nước sôi lửa bỏng, thậm chí bất luận chuyện phai nhạt nào, chỉ có trước mắt người thanh tịnh kia, ngủ trong lòng không tinh tâm được của hắn.
Gió thu xào xạc thôi qua, mùi lúa và tiếng ếch, hắn ngồi bên cạnh y, giờ khắc này, Mặc Nhiên bỗng nghĩ tới một điều thật vớ vẩn, nếu cả đời họ cứ như vậy, hình như cũng khá tốt. Hắn trước kia cảm thấy mình cái gì cũng thiếu, nên giống như phát điên mà cố gắng cướp lấy, nhưng hiện tại hắn cảm thấy mình có tất cả, không dám đòi hỏi nhiều hơn.
Ngày mùa kéo dài khoảng nửa tháng, thời gian này, Sở Vãn Ninh và Mặc Nhiên cùng ở lại Ngọc Lương Thôn.
Thôn nhỏ này tuy không giàu có, nhưng tìm hai phòng trống cũng không khó, nhưng cảnh có hơi khổ. Lão bà thôn trưởng cắn răng, cũng tìm được hai tấm đệm, nói cần phải cho hai người Mặc Nhiên đệm, đều bị hai người trăm miệng một lời uyển chuyển mà từ chối.
Sở Vãn Ninh nói: “Trải rơm rạ cũng đủ ấm rồi, các ngươi cứ giữ lại mà dùng đi.”
Mặc Nhiên cũng cười nói: “Dù sao cũng là người tu tiên, không thể cướp chăn đệm của các ngươi dùng được.”
Thôn trưởng áy náy trong lòng, liên tục nói: “Thật xin lỗi, trước kia cũng có rất nhiều đệm, nhưng mấy năm trước khi yêu tà làm loạn, thôn bị huỷ hoại, rất nhiều thứ đều…”
Sở Vãn Ninh nói: “Không sao đâu.”
Lại cẩn thận nói mấy câu trấn an, thôn trưởng và lão bà của ông mới run rẩy mà đi. Mặc Nhiên giúp Sở Vãn Ninh chỉnh lại giường, lót rơm rạ bên dưới, muốn làm giường êm hơn chút, thành ra có hơi giống chó kéo chăn gối trong nhà để nằm.
Sở Vãn Ninh dựa vào cạnh bàn, nhàn nhạt nhìn, nói: “Được rồi, ngươi lót thêm nữa, ta không phải ngủ giường, mà thành ngủ lên núi cỏ.”
Mặc Nhiên bị y nói vậy hơi ngượng, vò đầu nói: “Hôm nay tạm như vậy, mai ta tới phụ cận mua đệm cho sư tôn.”
“Ngươi đi mua đệm, việc nông đều tới tay ta cả sao?” Sở Vãn Ninh trừng mắt nhìn hắn, “Như vậy đi, khá ổn.” Y nói, đi tới ngửi mùi, “Có mùi lúa.”
Mặc Nhiên nói: “Không được, sư tôn người sợ lạnh nhất, không thể…”
“Còn chưa tới mùa đông đâu.” Sở Vãn Ninh cau mày, “Dong dong dài dài, sao còn muốn nói nhiều nữa, ngươi mau về phòng mình đi, mệt cả ngày rồi, chân cũng tê, ta muốn ngủ.”
Mặc Nhiên nghe lời mà đi.
Sở Vãn Ninh vừa cởi giày, múc ít nước trong lu, rửa chân, chuẩn bị trèo lên giường lót rơm của y. Lập tức nghe thấy tiếng gõ cửa gỗ, Mặc Nhiên đi lại về, ở ngoài gọi: “Sư tôn, ta vào đây!”
“…” Sở Vãn Ninh giận dữ, “Không phải ta bảo ngươi đừng nói mấy lời như “ta vào đây” nữa à!”
Mặc Nhiên thấy y nổi giận, cười hì hì mà dùng đầu cọ lên cánh cửa khép hờ, hắn thật sự không có tay mà đẩy cửa, tay áo hắn xắn tới khuỷu tay, lộ ra màu mật, đường cong săn chắc gợi cảm, mang theo một chậu nước đầy, nước vẫn còn bốc hơi nóng hôi hổi.
Đôi mắt nam nhân trẻ tuổi phá lệ sáng ngời, phá lệ chước người.
Sở Vãn Ninh bị y nhìn tới tim đập thình thịch, không biết nên nói gì cho tốt.
Mặc Nhiên đặt chậu nước nặng trĩu xuống bên giường y, trên mặt có ánh sáng, má lúm đồng tiền hoà thuận vui vẻ, hắn nói: “Sư tôn ngâm chân đi, mệt cả ngày rồi, ngâm xong ta xoa bóp cho chút, sư tôn hãy ngủ tiếp.”
“Không…”
“Ta biết, sư tôn lại muốn bảo không cần.” Mặc Nhiên cười nói, “Cần. Lần đầu làm việc nông sẽ đau lưng đau eo, sư tôn nếu nghỉ không tốt, ngày mai không tới được đâu, những đứa trẻ trong thôn, lại cười người đó.”
Nước trong chậu gỗ rất ấm, thậm chí có hơi nóng, nhưng cũng không khiến người ta chịu không nổi.
Hai chân trần của Sở Vãn Ninh ngân trong đó, ngón chân mượt mà, xinh đẹp, mắt cá chân lưu loát rõ ràng, da trên chân y đều rất trắng, bởi vì ít thấy mặt trời, thậm chí có thể nói là tái nhợt.
Mặc Nhiên nhìn thấy, bỗng cảm thấy làn da Sở Vãn Ninh thật đẹp, so vơi làn da trắng nõn thanh tịnh gần như trong suốt của các em gái còn đẹp hơn.
Cẩn thận ngẫm lại, mặc dù trước cưới nữ nhân Tống Thu Đồng kia về, chạm vào có cảm giác cũng không dễ chịu như của Sở Vãn Ninh… Phi, nghĩ gì thế.
Vì thế Sở Vãn Ninh ngâm châm, Mặc Nhiên ngồi cạnh bàn đọc sách.
Sách là y mang đi, có có chút sách về tiên thuật buồn tẻ, trong phòng rất an tĩnh, an tĩnh tới mức hai người theo bản năng mà thả chậm hô hấp của mình, không muốn để đối phương nghe thấy. Ánh đèn sáng lên trong phòng, chỉ ngẫu nhiên vang lên tiếng chân đạp nước của Sở Vãn Ninh.
“Ta ngâm xong rồi, không nhức, ngươi về đi.”
Mặc Nhiên lại rất kiên trì, hắn không bao giờ tin Sở Vãn Ninh sẽ “không đau” “không khó chịu” gì đó, hắn đặt sách xuống, cúi người trước giường Sở Vãn Ninh, nữa quỳ, nâng một chân Sở Vãn Ninh lên, ánh mới có chút ý tứ không thả:
“Xoa bóp cho sư tôn xong, ta sẽ về.”
“… …” Sở Vãn Ninh muốn đá hắn một cái, để hắn lăn về cho nhanh, đừng mẹ nó ở trước mặt mình tự quyết định nữa.
Nhưng tay giữ chân y hữu lực như vậy, hơi thô ráp, như miệng hồ cũng vuốt của nó dán lên da thịt y, vì chân y ngâm nước ấm phá lệ mẫn cảm, y nhất thời hơi nhột, muốn cười, vì thế cố sức nén cười ở trên, cứ thế lỡ mất cơ hội lấy lại uy nghiêm, đuổi Mặc Nhiên đi.
Mặc Nhiên nửa quỳ, đã nâng chân y lên đầu gối mình, cúi đầu rủ mắt, kiên nhẫn cẩn thận xoa bóp.
“Sư tôn, ở ruộng rất lạnh nhỉ?” Hắn vừa bóp vừa hỏi.
“Vẫn ổn.”
“Cành khô cũng nhiều, người xem đi, đều bị thương rồi.”
“…” Sở Vãn Ninh nhìn chân phải mình, quả nhiên có một vết thương nho nhỏ, “Chút vết thương nhỏ mà thôi, ta cũng không có cảm giác gì.”
Mặc Nhiên nói: “Ta mang theo chút thuốc đắp, sư tôn chờ chút, ta lấy cho người, bá mẫu điều chế dùng rất tốt, một đêm vết thương đã khép miệng rồi.” Hắn nói liền ra cửa, phòng hắn đối diện với Sở Vãn Ninh, cách mười bước là tới, hắn rất nhanh quay lại, cầm một lọ hương cao.
“Làm ra vẻ như vậy?”
“Ra vẻ chỗ nào, không thể để nhiễm trùng, đến, sư tôn, đưa chân cho ta.”
Sở Vãn Ninh có hơi không chịu nổi, y sống nhiều năm như thế, chân là nơi cực kỳ tư mật, ngày thường y đều áo mũ chỉnh tề, đương nhiên không để chân trần lộ ra ngoài, da thịt nơi đây không mấy người thấy, càng không có ai từng chạm vào.
Nguyên nhân vì người không biết không sợ, vừa rồi y không biết cảm giác bị người ta bóp chân, nên từ khi Mặc Nhiên xoa nhẹ mấy cái, ai ngờ lại bủn rủn tê dại như thế, đáy lòng như có kiến cắn, nên khi y muốn duỗi ra, liền hơi do dự.
Mặc Nhiên nhìn hai chân thanh thanh bạch bạch khép hờ dưới nước, nước ấm khiến chúng có chút huyết sắc, ngón chân Sở Vãn Ninh cân xứng, móng chân cái như miếng băng mỏng phủ trên mặt hồ mùa đồng, trong veo, nhưng ngâm quá lâu đầu ngón chân hơi đỏ ửng.
Như lớp băng, trong mùa đông có một bông hải đường rơi xuống.
Mặc Nhiên lại quỳ xuống, biểu tình ôn nhu lại cung kính, đem bông hải đường ấm áp kia đặt trên tay.
Hắn cảm thấy hải đường kia run nhẹ trong tay mình, cánh hoa run rẩy, hắn bỗng rất muốn cúi đầu, hạ người hôn lên nó, làm nó đừng bàng hoàng, đừng sợ, để nó toả ra mùi thơm, thả cánh hoa.
“Sư tôn…”
“Sao vậy?”
Hắn tựa hồ nghe thấy giọng Sở Vãn Ninh hơi khàn khàn, như đé nén ái dục phồn hoa mãn chi, đoá hoa sắp không chịu nổi, sương sớm đều chảy tới nhuỵ hoa.
Mặc Nhiên đột nhiên ngẩng đầu, ánh nến “phùng” một tiếng le lói, toả ra một chuỗi tinh hoả, giọt nến chảy xuổi. Hắn vừa vặn nhận được ánh mắt của Sở Vãn Ninh, ánh nến trong mắt họ sáng ngời, có dục hoả, có xuân triều.
“Người…”
Sở Vãn Ninh buông hàng mi của mình, nhàn nhạt nói: “Chân ta sợ nhột, ngươi làm nhanh một chút.”
Mặt Mặc Nhiên nháy mắt đỏ lên, may mà phơi đen, không dễ nhìn ra, hắn thì thầm “Vâng” một tiếng, cúi đầu mặt đỏ tai hồng thoa thuốc mỡ cho người ta.
Trong tai lại không nhịn được mà vọng lại câu “Ngươi làm nhanh một chút.”
Hầu kết hắn nhấp nhô, nhìn làn da mịn màng trước mắt.
Hắn nhớ tới đủ chuyện kiếp trước, ngày càng rõ ràng, hắn nhớ tới trên giường đệm hỗn độn ở Vu Sơn Điện, gối đỏ rực, làm Sở Vãn Ninh càng trắng nõn. Bọn họ như dã thú mà dây dưa kịch kiệt, thở dốc cùng rên rỉ, tanh tưởi và dính nhớp.
Hắn nhớ tới Sở Vãn Ninh dưới thân hắn muộn thanh mà hừ giọng, như băng rơi vào tình dục nóng bỏng mà tan chảy, trở thành dòng nước mềm mại.
“Ngươi nhanh một chút… A…” Sở Vãn Ninh như rên rỉ bên tai hắn, hắn đều có thể nghe rõ ràng.
Mặc Nhiên đột nhiên nhắm mắt, mi ninh thành kết.
Giờ hắn rốt cuộc rõ một chuyện: Hắn muốn đối tốt với Sở Vãn Ninh, thực sự quá khó.
Khoảng cách xa, sợ che thể che ấm người này, sợ chăm sóc y không tốt.
Khoảng cách gần, hắn sợ không khắc chế được tà hoả trong lòng mình, hơi không lưu ý liền đốt thành tro, hắn sợ mình sẽ làm ra chuyện gì đó vượt rào.
Hắn muốn thượng y, muốn y, thậm chí là thời khắc này, hắn bỗng cảm thấy mình căn bản không phải quỳ gối giúp Sở Vãn Ninh xoa bóp chân. Người an vị trước mặt mình, ngồi trên giường, thực lực của hắn và y giờ không chênh lệch nhiều, Sở Vãn Ninh sẽ không trốn thoát khỏi hắn được.
Hắn khát khao y, khát vọng muốn đẩy ngã người này lên giường, khát vọng của hắn tràn lên làm cổ khát khô, khát vọng đến dục vọng căng cứng phát đau rồi, hắn muốn chặt chẽ đè trên người Sở Vãn Ninh mà luật động, hắn…
“Sư tôn, thoa xong rồi!” Hắn cơ hồ lớn tiếng mà hô lên. Nhưng lại doạ Sở Vãn Ninh nhảy dựng.
Chỉ có Mặc Nhiên biết lưng mình đã chảy đầu mồ hôi lạnh.
Hắn bỗng cảm thấy cực kỳ bi thương– Hắn vì sao không thể trong sạch mà đối xử với sư tôn, vì sao không thể yên tĩnh mà đối tốt với sư tôn, hắn vì sao không thể thoát khỏi những tà hoả dục niệm kia.
Sở Vãn Ninh, Sở Vãn Ninh…
Sư tôn hắn là người cao ngạo nhất trên đời, nếu biết đồ đệ mình có mang tâm tư như vậy đối với mình, sẽ phỉ nhổ bao nhiêu, khinh thường bao nhiêu?
Hai đời.
Hắn không muốn y lại khinh thường mình nữa.
Sở Vãn Ninh đi tất đi giày xong rồi, trong lúc đó Mặc Nhiên vẫn cúi đầu bên cạnh không nói lời nào, nhìn như con cún nhỏ ngoan ngoãn, nhưng chỉ có hắn biết trong lòng đang trói chặt một con sói không biết thoả mãn.
Sau hồi lâu, Mặc Nhiên mới áp xuống được khô nóng trong lòng, nói: “Sư tôn nghỉ ngơi cẩn thận, nếu mai không thoải mái ở đâu, người cũng đừng xuống ruộng nữa, ta làm phần hai người là được rồi.”
Sở Vãn Ninh không kịp nói gì, đã nghe bên ngoài có giọng nói kiều nộn ướt át gọi: “Mặc Tiên Quân, Mặc Tiên Quân, ngươi ở đâu?”
Tác giả có lời muốn nói: Nếu hai vị nam chính xuyên tới hiện đại, với khả năng của mình sẽ làm nghề gì?
Sư tôn: Trước là sinh viên ưu tú nhất tốt nghiệp kỹ thuật ở Lam Tường, sau đó thành người làm công, lái máy xúc, xe chuyển hàng. À đúng rồi, nói tới, ta thề nếu về sau viết văn hiện đại, ta phải viết tổng tài, đã thấy quá nhiều tổng tài rồi, không viết được văn tổng tài sao, tức giận, ta muốn viết văn tổng tài! Ta phải mở máy kéo! Sở Vãn Ninh, người chính là nam chính văn tổng tài! Mở máy kéo của người! Ăn vạ với người ta! Đi thôi!
Cẩu tử: Đầu bếp, đầu bếp Phương Đồng kiểu mới tốt nghiệp loại ưu tú. Đầu bếp, cùng với tổng tài chính là một đôi, không sai không sai.
Tiết Mông: Cái gì cũng không làm được, sẽ chết đó.
Sư Muội: Bán thuốc giả, khá dễ kiếm tiền, nhưng lương tâm của y, hẳn không đành lòng, cuối cùng phá sản thôi.
Diệp Vong Tích: Cảnh sát nha
Mai Hàm Tuyết: … Vua vịt.
Nam Cung Tứ: Bán thú cưng, thật sự không thể không nói, chủ trại heo cũng ổn đó chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kinhdi