216

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 216: [Giao Sơn] Đọa thành nô

Giao Sơn khổng lồ quay về vẻ yên bình, dây leo máu biến mất, những thi thể bị cờ Trân Lung khống chế cũng đều đã lần lượt chìm vào sâu trong lòng đất. Mệnh lệnh cuối cùng của Nam Cung Trường Anh với linh hồn Giao Long chính là tử lệnh (tử ở đây là cố định), cho dù là hậu duệ của ông cũng không thể sửa đổi.
Trăng trong gió thoảng, chiếu rọi đống hỗn độn trên mặt đất.
Sau khi bắn ra mũi tên cuối cùng, cung Xuyên Vân trong tay Nam Cung Tứ vì đã mất linh lực của Nam Cung Trường Anh mà dần trở nên ảm đạm u tối, cuối cùng niêm phong kín lại. Máu của y nhỏ đầy đất, gần trong nháy mắt kết giới rút đi, Diệp Vong Tích vội vã chạy tới, quỳ gối bên cạnh y: “Huynh đừng cử động, đừng cử động lộn xộn.” Giọng nói của nàng run rẩy, “Ta trị liệu cho huynh…”
“Bỏ đi, vốn còn có thể nhảy nhót tưng bừng, bị muội trị cho một hồi, có lẽ ta phải đi gặp Thái chưởng môn mất.” Nam Cung Tứ khẽ ho khan, đẩy Diệp Vong Tích ra, con ngươi màu đen nhìn về phía Khương Hi, “Khương chưởng môn, vẫn phải làm phiền ngài…”
Khương Hi gật đầu nói: “Ta tới đây.”
Y là chủ nhân dược tông, y bằng lòng giúp đỡ, đương nhiên người bên cạnh không thể bì.
Đầu ngón tay trắng như ngọc của Khương Hi đặt lên cổ tay Nam Cung Tứ, gần như chỉ vừa chạm vào, con ngươi y đã khẽ co lại, sau đó không nói lời nào, y và Nam Cung Tứ cùng nhìn nhau.
Y có thể rõ ràng cảm nhận được linh hạch Nam Cung Tứ đã vỡ tan. Từ nay về sau, y sẽ không có gì khác biệt với người tầm thường, không còn có thể thực hiện pháp thuật, sử dụng linh lực nữa.
Chuyện này bản thân Nam Cung Tứ chắn chắn đã rõ ràng, nhưng Diệp Vong Tích đang ở bên cạnh, vậy nên y nhìn Khương Hi, lắc đầu một cái thật khẽ, khó mà nhận ra.
“Thế nào? Khương chưởng môn, A Tứ, huynh ấy thế nào?”
“…”
Khương Hi trầm mặc rút tay về, sau đó lấy một bình sứ nông màu đỏ thẫm từ trong túi càn khôn ra, giao vào trong tay Diệp Vong Tích: “Không có gì quá trở ngại. Những chỗ bị thương đều không phải là chỗ nguy hiểm, cô nương có thể yên tâm. Cô nương giữ thuốc bột này lại, thoa lên nơi bị thương hàng ngày, tối đa mười ngày sẽ có thể khỏi hẳn.”
Khương Hi nói xong, lại tụ linh lực trên đầu ngón tay, liên tục điểm qua mấy chỗ huyệt vị trên người Nam Cung Tứ, cuối cùng lòng bàn tay bao phủ vết thương do bị kiếm đâm, chỉ chốc lát sau, máu đã ngừng chảy. Làm xong hết thảy những chuyện này, Khương Hi đứng dậy, nói với mọi người: “Nơi này không nên ở lâu, chỉ sợ phát sinh biến cố. Lên núi đi.”
Y quay người rời đi, cuộc đối thoại của Nam Cung Tứ và Diệp Vong Tích sau lưng lại vẫn nhẹ bay vào trong tai.
Y nghe thấy Nam Cung Tứ thấp giọng nói với Diệp Vong Tích: “Đã nói là không sao rồi, mấy ngày nữa sẽ khỏe, muội còn khóc cái gì? Ai, sao lại trở nên vô dụng như vậy, được rồi được rồi, không phải chỉ là vết thương rất nhỏ thôi sao…”
Khương Hi nhắm hai mắt lại.
Y nhớ tới những câu khẩu ngữ Nam Cung Tứ nói với mình ban nãy, khi y ở trong kết giới, nghĩ rằng mạng sống của mình ngàn cân treo sợi tóc. Y thở dài, dẫn đám người bước lên thềm bạch ngọc dài dặc dặc hướng lên Từ Đường Thiên Cung.
Từ chân núi lên đỉnh núi còn phải đi qua ba cửa ải, đều cần máu tươi của gia tộc Nam Cung bôi lên mới có thể thuận lợi vượt qua. Có điều, lúc này Nam Cung Tứ lại cũng không cần phải cắt đứt ngón tay nhỏ máu nữa. Toàn thân y đã đầy vết thương, tiện tay chấm chút ít cũng có thể xua tan tấm màn kết giới.
Một đường đi thẳng lên, lại chưa hề gặp trở ngại.
Khi Nam Cung Tứ quét máu tươi trên mắt tượng rồng khắc bằng ngọc trắng, cánh cửa đá chắn khổng lồ nặng nề cuối cùng chậm rãi mà trang trọng chìm xuống mặt đất, Thiên Cung của đỉnh núi Giao Sơn liền thình lình hiện ra trước mắt mọi người.
Đó là một thần cung lượn lờ tiên khí, ngoài cửa cung có một mảnh rừng rậm rạp. Lúc này bọn họ đang đứng ngoài rừng, qua ánh đèn rực rỡ, nước chảy róc rách, có thể nhìn thấy một bậc thang dài chọc trời hướng về phía xa xa bên trên, xây đủ chín ngàn chín trăm chín mươi chín bậc. Cầu thang rất cao, đến mức cung điện từ đường ở trên cùng dường như nằm trong mây, chỉ có thể nhìn thấy bóng ảo mịt mờ, tỏa ra hào quang lấp lánh dưới ánh trăng ngấm xuống, như cung Quảng Hàn, tựa Lăng Tiêu điện, không biết là trên trời hay dưới nhân gian.
(cung Quảng Hàn: cung Trăng; điện Lăng Tiêu: bảo điện cao nhất trên Thiên Đình)
Cơ hồ khi tất cả mọi người vừa liếc thấy từ đường này đều chấn động bởi vẻ bao la hùng vĩ như có bàn tay của quỷ thần chạm vào của nó, sau đó, mới là phẫn nộ, đố kị, tham lam, thèm thuồng…. Đủ loại cảm xúc khác biệt xộc lên đầu.
Khiến người ta cạn lời nhất là Mã trang chủ.
Gã vỗ trán một cái, thảm thiết kêu: “Ôi mẹ ơi, thang dài như vậy, trên Giao Sơn còn không được ngự kiếm, dùng chân đi thì phải đi đến lúc nào? Đây cũng là một ngọn núi đấy!”
Hoàng Khiếu Nguyệt thì cười nói: “Lão phu không mang ác ý, chỉ là đùa chút thôi —— Theo lão phu thấy, Nam Cung Trường Anh tiên trưởng quả nhiên không cần phải phi thăng, ngài ấy cũng đã tạo ra Thiên Cung như thế này rồi, trên trời hay dưới đất, thì có gì khác nhau đâu?”
Chợt nghe thấy có người lạnh lùng nói: “Thiên Cung tế tự của Nho Phong Môn, bắt đầu xây dựng vào đời chưởng môn thứ ba Nam Cung Dự, kinh qua tài nghệ hai đời, hoàn thành vào đời chưởng môn thứ năm Nam Cung Hiền. Tòa Thiên Cung này, không liên quan đến Nam Cung Trường Anh.”
Hoàng Khiếu Nguyệt: “…”
Lão quay đầu lại, đối diện phải khuôn mặt giá lạnh tột cùng của Sở Vãn Ninh. Mặc Nhiên vừa nhìn thấy gương mặt này đã biết Sở Vãn Ninh hẳn đã nhẫn nhịn đến cực hạn rồi, chỉ cần thêm một mồi lửa, chuyện Thiên Vấn quất người ở trấn Thải Điệp năm xưa, chỉ sợ có thể tái diễn.
Sở Vãn Ninh lạnh băng: “Như Hoàng tiên trưởng, ta cũng không có ác ý gì, xin khuyên nhủ một câu, khi chưa đọc thông sách, trước hết tốt nhất nên cẩn trọng cả lời nói lẫn việc làm.”
Hoàng Khiếu Nguyệt xưa nay sĩ diện, ngay trước mặt các vãn bối, bị Sở Vãn Ninh vạch trần không nể nang gì như vậy, nhất thời khó xử vô cùng, miệng ngập ngừng đang định nói lời phản kích, chợt nghe thấy Khương Hi: “Hoàng Khiếu Nguyệt, danh dự của Nam Cung tiên trưởng từ khi nào là để cho ông đùa giỡn?”
Khương Hi cất lời, địa vị và lập trường đương nhiên không cần phải nói, mặt Hoàng Khiếu Nguyệt trong nháy mắt vàng như đất, nhưng vẫn cố trấn tĩnh gượng cười hai tiếng: “Khương chưởng môn hà tất phải coi là thật chứ, lão phu cũng nói rồi, không mang ác ý…”
“Chẳng lẽ vì ông nói không mang ác ý mà ta phải dung túng cho ác ý của ông sao?” Khương Hi lạnh lùng chuyển động con ngươi, liếc xéo Hoàng Khiếu Nguyệt, ngay cả nhìn thẳng y cũng không muốn nhìn lão, “Chẳng lẽ vì ông già yếu, mà ta phải nhẫn nại cho sự ngu muội vô tri của ông sao?”
“…” Sở tông sư là tông sư, nhưng nói cho cùng, y cũng chỉ có bản lĩnh, không có thực quyền. Nhưng Khương Hi lại khác, hiện giờ Cô Nguyệt Dạ tằng hắng một tiếng, khắp giới Tu Chân đều phải run lẩy bẩy theo, Hoàng Khiếu Nguyệt ròng ròng mồ hôi lạnh, lập tức không dám nhiều lời nữa.
Khương Hi phất ống tay áo, lạnh lùng tiến vào rừng cây, bước đi hướng về phía dãy thang cuối rừng. Những chưởng môn khác, ai nấy đều xem thường hoặc thông cảm mà liếc qua Hoàng Khiếu Nguyệt. Đương nhiên cũng có người hoàn toàn không nhìn Hoàng Khiếu Nguyệt nữa, dồn dập bỏ đi theo, phương trượng Vô Bi Tự còn thở dài “A Di Đà Phật”, nếu như không phải tình cảnh bức bách, Mặc Nhiên ước chường còn thật sự cười ra được thành tiếng.
Bọn họ đi trong rừng, nhưng chưa đi được vài bước, Nam Cung Tứ đã “Hả?” một tiếng.
Khương Hi hỏi: “Làm sao vậy?”
“Cây quýt…” Nam Cung Tứ nhìn khắp xung quanh, nơi nơi đầu là cây quýt, nở hoa quýt trắng muốt, “Sao lại là cây quýt? Nơi này vốn trồng toàn Long Nữ Linh Mộc mà.”
“Nhìn bên kia!” Lời y còn chưa dứt, chợt có một tiểu tu tinh mắt chỉ về phía con suối xa xa, thấp giọng nói, “Nơi đó có một người!”
Đám người nhìn men theo ngón tay của hắn, quả nhiên nhìn thấy, bên cạnh khe suối róc rách, dưới một gốc quýt sum suê lá cành, một nam nhân đang ngồi đưa lưng về phía bọn họ, đang cắm đầu lục lọi thứ gì đó.
Tiết Chính Ung cau màu nói: “Là người hay ma?”
Mặc Nhiên nói: “Con đến xem xem.”
Khinh công của hắn rất tốt, vụt qua chỉ trong cái chớp mắt, nhẹ nhàng linh hoạt, im ắng ẩn nấp trong rừng cây phụ cận, sau đó cẩn thận vòng qua, vòng tới bên cạnh.
Hắn sửng sốt.
Bởi vì hắn đã nhìn rõ gương mặt của nam nhân kia.
Đó là phụ thân của Nam Cung Tứ, chưởng môn cuối cùng của Nho Phong Môn.
—— Nam Cung Liễu.
Chuyện gì thế này? Nam Cung Liễu không phải đã bị đút quả Lăng Trì sao?! Vốn phải trải qua khổ hình lăng trì ba trăm sáu mươi lăm ngài mà chết, nhưng vì sao giờ phút này ông ta còn da thịt lành lặn, bình chân như vại, thậm chí là tâm tình rất tốt, mà ngồi bên cạnh con suối trong vắt…
Rửa một giỏ quýt??
Suối trong ánh lên từng quầng từng quầng sóng lấp lánh, trăng sáng bàng bạc bị mài thành từng mảnh nhỏ trong suối nước, chiếu lên gương mặt Nam Cung Liễu. Ông ta mang một thần sắc gần như đang hoang tưởng, ngâm nga dân ca, vẩy nước trên từng quả quýt đã được rửa xong, sau đó bỏ vào cái gùi bên cạnh.
“Thời gian nhược quán thật là tốt, vó ngựa tung bay, nhìn khắp sắc hoa chân trời.”
Nam Cung Liễu nhẹ nhàng ngâm nga, ống tay áo xắn cao, hai cẳng tay đều ngâm vào nước trong, cánh tay hoàn toàn trọn vẹn, không hề có những vết sẹo loang lổ mà người nuốt quả Lăng Trì sẽ có.
Ấn đường Mặc Nhiên nhíu thành một chữ Xuyên (川), hắn có thể rõ ràng cảm thấy sự bất thường trên người Nam Cung Liễu. Người này hiển nhiên đã bị biến thành cờ Trân Lung, vả lại còn khác với những thi thể trong mồ. Nam Cung Liễu hiển nhiên đã được giữ lại phần ý thức rất lớn của bản thân, chỉ nhìn hành động cử chỉ của ông ta, không có gì quá khác biệt với một người sống bình thường.
“Thế nào?”
Tiết Chính Ung thấy Mặc Nhiên nhanh chóng đi rồi quay lại, lập tức lo lắng hỏi.
Mặc Nhiên nhìn thoáng qua Nam Cung Tứ trước tiên, sau đó thấp giọng nói: “Là Nam Cung Liễu.”
Ở đây không ít người có thù oán với Nam Cung Liễu, có tu sĩ rút kiếm soàn soạt ngay tại chỗ: “Lão súc sinh kia! Ta sẽ đi giết lão!”
Ánh mắt Nam Cung Tứ ảm đạm, sắc mặt xám xịt, cúi đầu giữ im lặng: “…”
Mặc Nhiên nói: “Quái đản, Nam Cung Liễu này hiển nhiên cũng bị Trân Lung Kì Cục khống chế, nhưng kỳ lạ là trên người ông ta không hề có một chút vết sẹo như từng nuốt quả Lăng Trì nào, con thấy vẫn không nên tùy tiện kinh động ông ta thì tốt hơn.”
Sở Vãn Ninh nghĩ ngợi rồi nói: “Công hiệu của quả Lăng Trì, có thể trừ khử không?”
Về vấn đề này, Cô Nguyệt Dạ am hiểu nhất, Hàn Lân Thánh Thủ nói: “Có thể thì có thể, chỉ là khá phiền toái. Ta cho rằng Từ Sương Lâm sẽ không đến mức đút quả Lăng Trì cho ông ta xong, sau đó lại phí công phí sức giúp ông ta xóa bỏ lời nguyền của quả, làm như vậy hoàn toàn vô nghĩa.”
Khương Hi nói: “Mặc kệ ra sao, Nam Cung Liễu ở đây, Từ Sương Lâm hẳn là ở ngay trong cung điện tông miếu, lần này chúng ta chung quy cũng không đi một chuyến vô ích.”
Y đang nói vậy, ánh mắt chợt thoáng liếc thấy một cái bóng đang lắc lư ở phía xa. Khương Hi quay đầu, những người khác nhìn sang men theo ánh mắt của y, thấy chưởng môn tiền nhiệm của Nho Phong Môn địu một gùi quýt đầy ắp, đi ra khỏi rừng cây. Tay ông ta còn chống cây gậy nhọn, chạm đất soàn soạt, bước đi nhẹ nhàng, khi ông ta đến gần, có thể nhìn thấy trên mặt ông ta lại còn mang nụ cười rạng rỡ.
Nam Cung Tứ vốn đã hạ quyết tâm không nhìn, thế nhưng cuối cùng vẫn không thể nhịn được. Y ngẩng đầu, vừa nhìn thấy phụ thân mình, lông mi đã như sợi bông trong gió, run rẩy —— Y không nói ra được cảm xúc của mình bây giờ ra sao, hận? Đau lòng? Hay là gì khác?
Y không biết, y muốn dời ánh mắt đi, nhưng bóng dáng kia lại như lưỡi câu, câu được rồi không thể nào buông ra nữa.
Lúc này, chợt có một người không thể kìm nén cảm xúc mà quát một tiếng lớn: “Nam Cung Liễu! Hôm nay sẽ bắt ngươi nợ máu phải trả bằng máu!”
Vào một tiếng, mũi tên rời dây cung, phi thẳng đến sau gáy Nam Cung Liễu.
Những người khác có muốn ngăn cản cũng đã không kịp, nhưng may thay cung thuật của người kia không tốt, lệch đi chút ít, mũi tên dài xé gió này trực tiếp đâm thẳng vào cái gùi sau lưng Nam Cung Liễu, chọc xuyên qua mấy quả quýt tròn vo.
Ngay lập tức có không ít người thầm mắng trong lòng. Nhiều người chính không tốt ở điểm này, luôn luôn sẽ có một vài kẻ ngu đần thiếu trò chơi thích khuấy nước đục trà trộn vào. Thế nhưng giờ phút này, có so đo với tên ngốc bắn tên lén kia đã vô nghĩa, quan trọng là Nam Cung Liễu phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ, chậm rãi quay đầu lại.
Nhìn thấy rất nhiều người đứng giữa núi rừng, Nam Cung Liễu trước tiên sửng sốt, sau đó đi về phía bọn họ, trên mặt vẫn là thứ sắc thái mờ mịt hư vô.
Ông ta càng lúc càng tới gần, rất nhiều tu sĩ đã rút bội kiếm bên hông ra vài tấc, từng đôi mắt đều vô cùng đề phòng nhìn chằm chằm ông ta. Dưới hơn ngàn ánh mắt dồn ép này, Nam Cung Liễu cuối cùng dường như cũng đã cảm nhận được một chút áp lực, ông ta hơi chậm chạp dừng bước, đứng lại trong bóng cây dao động.
“Chư vị…”
Ông ta vừa mở miệng, không khí tĩnh mịch bị đánh vỡ, lập tức có đến mấy chục người không thể nhịn nổi, vô thức tiến lên một bước, có mấy người còn rút hẳn kiếm ra khỏi vỏ.
Nam Cung Liễu chợt toét miệng cười. Khuôn mặt tươi cười này rất quen thuộc mấy vị chưởng môn đứng đầu hàng ngũ. Đây chính là nụ cười nịnh nọt lại thân thiện khi Nam Cung Liễu đối diện với mọi người trước đây.
Cung chủ Đạp Tuyết Cung khẽ giật mình: “Đây…”
Mấy vị chưởng môn nhìn nhau, ai cũng cảm thấy quân cờ này thực sự quá quái dị, không biết trong hồ lô đang bán thuốc gì. Mà lúc này, lại thấy Nam Cung Liễu phủi phủi ống tay áo hai bên, kéo hoàn toàn tay áo xuống, sau đó lại quỳ hai gối xuống đất, dập đầu vô cùng cung kính với hàng trăm hàng ngàn tu sĩ.
“Ai da, nô tài Nam Cung Liễu, giá sương hữu lễ, chư vị quý khách đường xa đi đến, không tiếp đón từ xa, không tiếp đón từ xa ——”
(giá sương hữu lễ: câu chào thời xưa, “giá sương” nghĩa là “nơi này”)
Theo động tác dập đầu của ông ta, quýt đầy gùi sau lưng nhanh như chớp lăn lông lốc ra hơn nửa, rải rác hết ra xung quanh.
Nam Cung Liễu dập đầu xong, lại quỳ trên mặt đất, không hề ngần ngại buông gùi xuống, nhặt những quả quýt kia. Trước ánh nhìn trợn mắt hốc mồm của đám người, ông ta lại nhặt nhạnh hết quýt, sau đó xoa tay cười nói: “Chư vị quý khách, phải chăng muốn đi gặp bệ hạ?”
Bệ hạ?!
Nháy mắt Mặc Nhiên ớn da gà toàn thân, dù sao hắn cũng đã bị người ta gọi như vậy gần mười năm, nghe thấy hai chữ “bệ hạ”, lại theo thói quen nghĩ rằng đang gọi mình.
Mà mấy vị chưởng môn khác lại không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Tiết Chính Ung thậm chí còn cười khổ một tiếng, mà nhất thời không một ai tiếp lời.
Nam Cung Liễu thấy mọi người không quan tâm đến ông ta, có phần nghi hoặc gãi đầu, lại dè dặt hỏi một câu: “Hà hà, chư vị quý khách, phải chăng muốn đi gặp bệ hạ?”
Khương Hi: “…”
Nam Cung Liễu đã hơi nản lòng, nhưng vẫn hỏi lại: “Chư vị quý khách, phải chăng muốn đi gặp bệ hạ?”
“…”
“Chư vị quý ——”
Mặc Nhiên không đổi sắc hỏi ông ta: “Bệ hạ là ai?”
“Bệ hạ chính là bệ hạ.” Nam Cung Liễu thấy cuối cùng cũng có người để ý ông ta, tỏ vẻ rất cao hứng, nói, “Các người nếu muốn gặp bệ hạ, phải đi thẳng lên trên, có điều ngài ấy rất bận, chưa chắc sẽ có thời gian để ý các người, ngài có thiên hạ đại sự phải quản lý mà.”
Tiết Chính Ung cuối cùng không nén nổi, mặc bầu không khí căng như sợi đàn này, ông vẫn không nhịn được mà cười khà thành tiếng: “Thiên hạ đại sự? Ha ha, thiên hạ đại sự cái gì? Quản lý người chết khắp một ngọn núi, tự mình hạ cờ, chơi rối giật dây, đây cũng gọi là thiên hạ đại sự? Ha ha ha ha, con người Từ Sương Lâm này, gã cũng thật biết chọc cười.”
Giữa ấn đường Mặc Nhiên lại loáng thoáng phủ lấp một tầng bất an, hắn hỏi tiếp: “Nghĩa là giờ phút này gã đang ở trong Thiên Cung, mặc dù rất bận rộn, nhưng chúng ta có thể đi gặp gã, đúng không?”
“Đúng rồi.” Nam Cung Liễu nói, “Các người đương nhiên có thể đi gặp ngài. Nếu như ngài đóng cửa từ chối tiếp khách, các người cứ đợi trong thành là được, bệ hạ hết bận rồi sẽ tự ra ngoài. Không nói nữa không nói nữa, ta cũng phải lên trên đây. Quýt trên đó đã ăn hết rồi, phải mau mau bổ sung, bằng không lát nữa bệ hạ sẽ tức giận mất.”
Ông ta nói rồi đi thẳng, để lại mọi người đưa mắt nhìn nhau.
“Làm sao đây?”
“Đi lên sao?”
“Liệu có trá hay không đây…”
Nhưng Mặc Nhiên đã dẫn đầu vọt lên, bước chân hắn vùn vụt, nhanh chóng bỏ Nam Cung Liễu lắc lư cõng quýt leo lên lại phía sau, cũng bỏ tất cả mọi người lại phía sau.
Cuối cùng hắn thở hồng hộc, dẫn đầu tới Thiên Cung. Đứng trước cửa điện chính, hắn ngẩng đầu, lúc này hắn mới phát hiện cung điện này đến cùng bao la hào hùng đến mức nào. Có điều hai cánh cửa cung lại có vẻ lấn át trời cao, bên trên khắc chìm từ Hoàng Tuyền đến Bích Lạc, cửa bên trái là Đằng Long nuốt Mặt Trời, bên phải là Hỏa Hoàng nuốt Mặt Trăng, Mặt Trăng lẫn Mặt Trời cùng rọi, hào quang rực rỡ. Kẽ vảy trên mình rồng dùng vàng ròng nung chảy để vẽ lên, khí thế kinh người. Đuôi nhọn của phương hoàng khảm hoàn toàn bằng đá quý châu ngọc, uốn lượn rủ xuống đất. Thanh xà trên nóc cung treo Thiên Diệp Đăng bằng đồng thiếc đốt dầu cá voi, ánh đèn ngàn năm không tắt. Trong ánh chiếu rọi của hàng ngàn hàng vạn ngọn nến, cánh cửa chọc trời này thêm sắc vàng biếc đan xen, lộng lẫy sáng chói.
Mặc Nhiên vốn tưởng rằng cánh cửa này rất nặng, rất khó mở, thế nhưng ngón tay chỉ vừa chạm lên mặt cửa, chỉ khẽ đụng vào, theo tiếng vang trầm ùng ùng như sấm sét, cổng trời Long Phượng lại không tốn chút sức lực nào của hắn, chậm rãi lùi về phía sau…
Mà ngay trong nháy mắt nhìn rõ tiền điện Thiên Cung, toàn thân Mặc Nhiên chấn động tại chỗ.
Đây… đây rốt cuộc là cảnh tượng quỷ quyệt ra sao?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kinhdi