1.2 Co be hien dai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Dậy nhanh lên! Bố mày bảo tao gọi mày xuống, con chết bầm kia. Nếu bố mày không phải là chồng tao thì tao đuổi cổ mày từ lâu rồi!

Tiếng the thé của bà mẹ kế đây mà! Sáng nào nó cũng phải nghe bà này cũng ca một bản nhạc chán ngắt 

- Con dậy đây. 

Nó vội vã bật dậy thay quần áo rồi xuống phòng ăn 

. Ở dưới, hai cô chị lườm nó một cái sắc lẹm còn bố nó thì đang ngồi đọc báo. Nó lấy chiếc bánh mì nướng trên bàn và lễ phép chào ba nó. Ngày nào cũng như ngày nào, nó đều phải đóng đi đóng lại một vở kịch ngắn về sự ngoan ngoãn của 1 cô con gái nết na . 

Mẹ kế của nó rất rất ghét nó. Bà ta chỉ yêu thương hai đứa con gái của mụ, còn với nó thì có cho tiền mụ cũng ko thèm để ý. Mụ chỉ coi nó như một con ở trong nhà mình. Vốn đã quen với cuộc sống như vậy, nên Băng Băng cũng chẳng hề bận tâm, con bé chỉ ước ao có một cuộc sống normal như mọi người. Thượng đế không những không nghe thấy lời thỉnh cầu của nó , mà còn làm cho nó thành một đại ca khét tiếng ở Trung Quốc. 

******* 

- Reng… reng…reng 

- Mày ra nghe điện thoại đi. 

- Vâng 

Trong điện thoại, là tiếng khóc thút thít của cô nó. Một lúc sau, cô nó mới nói: 

- Ông ngoại chết rồi, con mau đến đây dự đám tang đi. 

Nghe đến thế, hai chân nó gục xuống, hai giọt nước mắt lăn dài trên má. Sao tất cả những người mà nó yêu thương đều bỏ rơi nó: hết mẹ đến bà, rồi lại đến cả ông sao. 

Hồi còn bé, bà mất sớm do ung thư não, chỉ còn mỗi ông ngoại. Ông ngoại luôn yêu thương và chăm sóc nó hết mực. Ông đã hứa là sẽ luôn bên nó nhưng sao bây giờ lại… 

Con bé vẫn không thể chấp nhận được sự thật đau lòng này. Nếu đến dự, chắc là nó sẽ điên lên mất. Cầm chiếc điện thoại của mình lên, Băng Băng gọi cho Triệu Minh 

- Triệu Minh ah, Có biết mấy đứa nào giúp tớ xả stress đc ko? 

Triệu Minh ngạc nhiên nói: 

- Có đấy, có vài tên ở trường H thách đấu với cậu. Nhưng …tớ tưởng cậu từ chối cơ mà 

- Khong nhưng nhị gì hết! Cậu bảo bọn nó ra ngõ nhỏ sau trường mình đi. Tớ chấp hết bọn gà đấy. 

- Ừ.. Cũng được 

Triệu Minh vô cùng ngạc nhiên khi nghe con bé nói. Hắn đã quen với nó từ nhỏ nên hiểu tính nó rất rõ. Đây là lần đầu hắn thấy nó như vậy. 

******* 

Băng Băng nhanh chóng thay xong quần áo. Nó mang theo cái cặp sách đi theo để tí nữa về còn bảo là đi học nhóm với bạn. 

Đang đi, bỗng nó thấy một cái hố đen dần dần hiện ra trước mặt. Vì mải nghe nhạc nên con bé cũng không để ý. Lúc biết thì nó đã rơi vào hố lúc nào không hay. Băng Băng vội hét to lên: 

- Cứu tui với. Có ai ko? Cứu với… 

Không có ai trả lời nó. Chỉ một vài lúc sau, Băng Băng đã ngất lịm đi vì mệt quá… 

( bản chữ to )

  #9  

 16-08-2011, 20:57

dna22796 Offline

Tìm Hiểu Zing

Tham gia: 30-06-2011

Bài gởi: 327

- Dậy nhanh lên! Bố mày bảo tao gọi mày xuống, con chết bầm kia. Nếu bố mày không phải là chồng tao thì tao đuổi cổ mày từ lâu rồi!

Tiếng the thé của bà mẹ kế đây mà! Sáng nào nó cũng phải nghe bà này cũng ca một bản nhạc chán ngắt

- Con dậy đây.

Nó vội vã bật dậy thay quần áo rồi xuống phòng ăn

. Ở dưới, hai cô chị lườm nó một cái sắc lẹm còn bố nó thì đang ngồi đọc báo. Nó lấy chiếc bánh mì nướng trên bàn và lễ phép chào ba nó. Ngày nào cũng như ngày nào, nó đều phải đóng đi đóng lại một vở kịch ngắn về sự ngoan ngoãn của 1 cô con gái nết na . 

Mẹ kế của nó rất rất ghét nó. Bà ta chỉ yêu thương hai đứa con gái của mụ, còn với nó thì có cho tiền mụ cũng ko thèm để ý. Mụ chỉ coi nó như một con ở trong nhà mình. Vốn đã quen với cuộc sống như vậy, nên Băng Băng cũng chẳng hề bận tâm, con bé chỉ ước ao có một cuộc sống normal như mọi người. Thượng đế không những không nghe thấy lời thỉnh cầu của nó , mà còn làm cho nó thành một đại ca khét tiếng ở Trung Quốc. 

*******

- Reng… reng…reng

- Mày ra nghe điện thoại đi.

- Vâng

Trong điện thoại, là tiếng khóc thút thít của cô nó. Một lúc sau, cô nó mới nói:

- Ông ngoại chết rồi, con mau đến đây dự đám tang đi.

Nghe đến thế, hai chân nó gục xuống, hai giọt nước mắt lăn dài trên má. Sao tất cả những người mà nó yêu thương đều bỏ rơi nó: hết mẹ đến bà, rồi lại đến cả ông sao. 

Hồi còn bé, bà mất sớm do ung thư não, chỉ còn mỗi ông ngoại. Ông ngoại luôn yêu thương và chăm sóc nó hết mực. Ông đã hứa là sẽ luôn bên nó nhưng sao bây giờ lại…

Con bé vẫn không thể chấp nhận được sự thật đau lòng này. Nếu đến dự, chắc là nó sẽ điên lên mất. Cầm chiếc điện thoại của mình lên, Băng Băng gọi cho Triệu Minh 

- Triệu Minh ah, Có biết mấy đứa nào giúp tớ xả stress đc ko?

Triệu Minh ngạc nhiên nói:

- Có đấy, có vài tên ở trường H thách đấu với cậu. Nhưng …tớ tưởng cậu từ chối cơ mà

- Khong nhưng nhị gì hết! Cậu bảo bọn nó ra ngõ nhỏ sau trường mình đi. Tớ chấp hết bọn gà đấy.

- Ừ.. Cũng được

Triệu Minh vô cùng ngạc nhiên khi nghe con bé nói. Hắn đã quen với nó từ nhỏ nên hiểu tính nó rất rõ. Đây là lần đầu hắn thấy nó như vậy.

*******

Băng Băng nhanh chóng thay xong quần áo. Nó mang theo cái cặp sách đi theo để tí nữa về còn bảo là đi học nhóm với bạn.

Đang đi, bỗng nó thấy một cái hố đen dần dần hiện ra trước mặt. Vì mải nghe nhạc nên con bé cũng không để ý. Lúc biết thì nó đã rơi vào hố lúc nào không hay. Băng Băng vội hét to lên: 

- Cứu tui với. Có ai ko? Cứu với…

Không có ai trả lời nó. Chỉ một vài lúc sau, Băng Băng đã ngất lịm đi vì quá mệt …

  #10  

 17-08-2011, 21:38

dna22796 Offline

Tìm Hiểu Zing

Tham gia: 30-06-2011

Bài gởi: 327

Chap 2

... Nó mở mắt, toàn thân đau ê ẩm. Đây là đâu? Trần nhà thật là cao, gỗ bóng loáng , đồ vật trong phòng đều là hồng mộc thượng đẳng... Hình như đây là nơi quay phim. Nhưng sao lại không có camera. Nó ngơ ngác nhìn xung quanh thì bỗng thấy một người xa lạ tóc búi cao, quần áo.. là quần áo thời cổ đại đang đến gần nó:

- Tiểu thư, người tỉnh lại rồi. Thế mà em cứ tưởng người có mệnh hệ gì... huhu...

Băng Băng ngạc nhiên không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Nếu nó không nghe nhầm thì cô bé này vừa gọi mình là tiểu thư.

- Này cô bé cho ta hỏi , em là j của ta mà gọi tui là tiểu thư

- Tiểu thư, em là Lan Nhi- Nha hoàn của người đây, người không nhớ sao?

- Nha hoàn , ta làm gì có nha hoàn nào. Rốt cuộc thì em là ai đây?

-Tiểu thư nói gì, em không hiểu. Người đang ở trong phủ của Vương gia. Tiểu thư chính là con gái của lão gia mà. Đợi em ở đây, em phải đi mời thái y vào .

Một lát sau, cô bé dẫn theo một người đàn ông trung niên gầy gò, tay có xách một cái hộp nhỏ. Ông ta bắt mạch rồi kiểm tra xem nó có làm sao không, cuối cùng mới nói:

- Tiểu thư,người nhớ người là ai không?

- Ta không nhớ gì sất. Mà sao ta lại lạc vào đây?

- Thế còn về phụ mẫu, lão gia, đại ca và các tỷ tỷ huynh đệ của người?

- Ngươi nói gì ta không hiểu. Ta đã nói là ta không nhớ và cũng không biết rồi mà. Lôi thôi quá!

- Đây là gì?

- Là cái bàn chứ là gì nữa.

- Có vẻ như là tiểu thư bị mất trí nhớ khá nặng nhưng thần kinh vẫn hoàn toàn bình thường. Xin phép người cho thần đi báo lại với lão gia.

Nói rồi lão đi ra ngoài cùng cô bé tên Lan Nhi. Lão bảo nó là mất trí nhớ. Vậy thì nó đành phải giả vờ bị bệnh tạm thời khi còn ở đây. Băng Băng suy nghĩ một hồi thì mới hiểu ra. Hóa ra nó đã lạc vào thời cổ đại với thân thế là con ông tể tướng. Vấn đề bây giờ là hỏi những gì chưa biết về thân thế của nó qua người thân thiết với thân xác này.

Chap 3

-Em tên Lan Nhi đúng ko?

Con bé nhẹ nhàng hỏi. Thường thì trong các phim Trung Quốc thời xưa mà nó từng xem thì chủ lúc nào cũng thân thiết với nha hoàn của mình. Chắc là cô bé sẽ biết thêm thông tin về thân thế của người này.

- Dạ

- Em bao nhiu tuổi?

- Dạ em 16 tuổi. Người không nhớ gì về em với lão gia và phu nhân sao?

- Ừ. Ta không nhớ

- Là lỗi của em. Tiểu thư như thế này đều do lỗi của em. Em thật đáng chết mà.

Nó ngạc nhiên không hiểu cô bé nói j. Con bé nguớc ánh mắt đầy mong đợi lên nhìn Lan Nhi. Nhưng chính cái sự mong đợi đó lại làm nó suýt bật ngửa ra mà cười sau khi nghe cô kể rõ đầu đuôi. Nó tên

, con gái tể tướng nước Thập Quốc. Phụ mẫu là Vương Chiêu Quân một trong những mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.

Con bé có một ca ca và 1 tỷ tỷ. Ca ca luôn bảo vệ nó mỗi khi nó bị bắt nạt. Còn tỷ tỷ cũng rất tốt với nó. Mấy hôm trước nó trốn cha ra ngoài chơi. Lan Nhi đã cố can ngăn nhưng không được đành phải để con bé trốn đi chơi. Không biết có người nào lại muốn bắt cóc nó để tạo sức ép với tể tướng. Qua một hồi vòng co, người đó đẩy nó ngã xuống nước. Có một người nông dân tốt bụng đã cứu nó đưa về phủ. Sau đó thì nó bất tỉnh. Người nông dân cũng thấy một cái túi kì lạ khi cứu nó. Ông ấy đã đưa cho người hầu của Vương gia cất đi.

- Ra là vậy, em có biết cái túi đó cất ở đâu ko?

- Dạ không. Nhưng chắc mấy người hầu trong phủ biết. Tí nữa em sẽ lấy về cho người.

Nghe Lan Nhi nói, nó vô cung vui sướng. Hóa ra đồ đạc của nó chưa bị mất. Trong túi có một bộ quần áo dự phong và vài thứ khác nữa... Kì này mình ở đây chắc sẽ có nhiều trò hay lắm. Nó hí hửng cười thầm

Chap 4

Đang nói chuyện với Lan Nhi, chợt có tiếng cạch... từ cửa, một nam nhân bước vào. Oa! Đẹp trai quá: nó thầm nghĩ. Anh ta dịu dàng nói với nó:

- Muội tỉnh rồi ah. Lan Nhi nói cho ta biết rồi. Ta sẽ tìm cho ra thứ thuốc chữa khỏi bệnh cho muội

Hóa ra đây là đại ca của nó. Chỉ còn mỗi tỷ tỷ là nó chưa gặp. Ngọc Xuyến vô cùng tò mò về tỷ tỷ của nó. 

Sáng hôm sau, nó đến gặp lão vương gia- cha của nó.Người này tầm tuổi trung niên,tóc dài buộc cao,dáng vẻ phong trần hấp dẫn. Ông ấy hỏi nó với vẻ vô cùng âu yếm:

- Con có sao ko? Chắc con mệt lắm. Từ giờ con sẽ phải ở trong phòng. Đừng có ra ngoài. Có rất nhiều nguy hiểm ở ngoài kia.

- Thưa phụ thân, con khỏe lắm rồi. Con ko muốn ở mãi trong phòng đâu. Chán lắm!

- Ko được. Ta sẽ cho người đi theo bảo vệ con. Đây là Phong Thần và Phong Dương.

Nói rồi, ông chỉ tay vào hai mỹ nam đứng bên cạnh. Sao ở đây có nhìu mỹ nam dữ vậy? nó thầm nghĩ.

-Bái kiến tiểu thư. Hạ thần sẽ tuân theo mọi ý chỉ của người

Vừa nói, cả hai mỹ nam kia đều quỳ xuống trước con bé.

- Được rùi. Hai ngươi đưa con ta về phòng đi.

- Vâng. Con về đây

Nó lui về phòng của mình. Ở ngoài phòng của con bé là Phong Thần và Phong Dương nên nó không thể ra ngoài được. Trong phòng chán wa nên nó nghĩ ra một kế. Nó hóa trang cho mình thành nam nhi rồi trèo ra ngoài cửa sổ. Sau một lúc, con bé cũng ra khỏi phủ được. Nó vừa đi ngao du trên phố vừa thỏa sức ngắm cảnh

***

- Hoàng thượng, người đi đâu đó

-Ta ra ngoài chút việc

- Dạ. Hoàng thượng đi thì để thần chuẩn bị kiệu cho ạ.

- Thôi. ko cần

Nói rồi, Anh chàng hoàng thượng vội vã thay quần áo cải trang thành một công tử phong nhã cùng 2 người hầu ra khỏi cung. Đang đi thì Ngài vào một quán ăn để nghỉ chân.

Cùng lúc đó thì...

- Ôi đói quá

Nó ôm bụng kêu lên.

Đúng lúc phía trc có 1 quán ăn. Con bé nhanh chân chạy vào đó.

- Tiểu nhị, mang cho ta hết tất cả thức ăn ngon nhất ra đây.

-Dạ

Vài phút sau, chủ quán cho người bê thức ăn ra cho nó. 

- Nhồm nhoàm...

Con bé lao vào ăn lia lịa ngốn ngáo. Ai trong quán cũng đều kinh hòang khi nhìn nó ăn. Đường đường là một công tử phong độ, hào hoa mà sao lại ăn nhiều thế? Nó ăn tham đến mức không biết có "ai đó" đang mỉm cười nhìn con bé một cách vô cùng thú vị...

Nội dung được thay đổi bởi: co4la_mayman, 21-08-2011 lúc 10:17.

  #18  

 19-08-2011, 12:38

babylovelovelytq16 Offline

Mới Biết Zing

Tham gia: 22-04-2008

Bài gởi: 44

tg ui post nhanh lên, chờ sắp dµi cỏ ui nè

  #19  

 19-08-2011, 13:17

dna22796 Offline

Tìm Hiểu Zing

Tham gia: 30-06-2011

Bài gởi: 327

Chap 5

Ăn xong, nó mới biết là mình không còn 1 đồng trong túi. Nó vội rón rén bước ra khỏi quán... Bỗng tên chủ quán chặn đường và quát nó:

- Trả tiền cho ta. Ngươi không có một cắc mà dám ăn ở đây sao. Người đâu mau cho nó 1 trận rồi dẫn nó lên quan huyện.

- Thui. Tí nữa ta trả cho ngươi dc kho? Ta quên ko mang tiền. Tha cho công tử đẹp trai như ta đi mà.

-Tiểu nhị đánh nó đi

Hai tên tiểu nhị xông thẳng vào nó

- Ngươi dám sao.. Ta đã nói thế mà còn sai người đánh ta. Được lắm! Xem đây.

Nói xong, nó đá cái bàn thẳng vào 2 tên tiểu nhị xấu số đầu tiên. Nó đấm túi bụi vào người tên thứ 3. Còn mỗi tên chủ đang mở tròn mắt ngạc nhiên nhìn nó đánh 3 ng kia. Ngọc Xuyến hừ mạnh một tiếng rồi nói:

- Một là ngươi chết, hai là ta sẽ tha cho 1 con đường sống.

- Dạ. Người tha cho con. Con còn cha mẹ già ở nhà. Con không dám như vậy với Người nữa.

( Đúng là kịch bản lỗi thời quá rùi . Nó đã khá quen với cái trò này . Thôi tạm tha cho tên này vậy)

- Ừ.. hôn kồn thì đừng đến ta nữa

Ai cũng há miệng ra nhìn nó .Nó toan quay lưng bước đi thì lại có thêm tên nào giữ tay con bé lại. Tên này còn cả gan dẫn nó đi đâu.Đi được một lúc, nó hất tay người kia ra rồi nói:

- Mi muốn chết hả. Không nhìn thấy ta vừa làm j với mấy tên kia chắc. 

Tên kia quay lưng lại nhìn nó. Cũng đẹp trai quá ta. Đôi mắt to xanh biếc ,trong veo, sâu thăm thẳm, tưởng như có thể nhìn thấu tim gan nó. Gương mặt trắng mịn. Cái mũi cao ,thon. Nói chung cái j cũng tuyệt hết, ko chê vào đâu được.

- Nàng định làm gì ta hả

- Này ta là con trai đấy nhá. Ngươi bị biến thái hả. Man chính hiệu mà dám gọi là ta là " nàng " sao. Ngươi thật sự có muốn chết ko đấy?

Nó gân cổ lên cãi.

- ''man'' là gì? Mà... nói thế nào mới đúng đây? Không phải vì cái giọng nói trong vút, ngọt ngào và cái dáng thon thả của nàng thì ta cũng ko nhận ra nàng là một nữ nhi yếu đuối đâu... àh ko phải , nên gọi là dữ như chằn tinh mới đúng. Ha ha...

Nó tức điên lên như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

- Ko nói dài dòng với ngươi nữa. Ta về đây. Goodbye nha!

Nếu hôm nay nó mà không vui thì hắn đã chết từ lâu rồi.

- Đợi đã. Nàng tên gì? Ta tên là Hoàng Dương

- Bí mật. Ngươi tên Hoàng Dương đúng ko? Nếu có duyên chúng ta ắt sẽ gặp lại.

Nó nở một nụ cười trông thật đáng yêu với hắn rồi chạy đi. Còn hắn thì vẫn đang ngẩn ngơ nhìn theo nó. Hoàng Dưong đã bị con bé hút hồn khi nào ko hay. Hai tên hộ vệ đợi nó chạy khuất bóng rồi mới cất tiếng:

- Hoàng thượng, Muộn rồi.Chúng ta về thôi.

Hắn chợt bừng tỉnh khi nghe tên đó nói.

- Ngươi mau điều tra về tin tức của cô gái ấy cho ta. Nhất định ta phải gặp lại nàng.

Hắn lạnh giọng nói. Trong đầu hắn vẫn đang suy nghĩ về cô gái kia. Hoàng Dương khẽ cười rồi thầm nghĩ:'' Ta nhất định sẽ làm cho nàng thuộc về mình ta thôi . Nàng hãy đợi đấy!

Chap 6

Còn về phần nó, sau khi đã cao chạy xa bay khỏi hắn và về phủ đc rồi thì nó lẳng lặng rón rén bước về phòng ... Nó bắt gặp hai cặp mắt sát nhân như muốn ăn tươi nuốt sống ngay trong chính phòng mình. Nó nuốt nước bọt nhìn vào hai cặp mắt sát nhân kia rồi khẽ nở một nụ cười thật duyên để chữa thẹn:

-Thưa phụ thân, phụ mẫu con mới đi về.

- Ngọc Xuyến, con đi đâu mà giờ này với về. Ta đã cấm con không được ra khỏi phòng rồi mà. Còn cái quần áo mà con đang mặc là gì kia? Đường đường là một thiên kim tiểu thư mà lại mặc thứ quần áo rách nát kia ra đường. Thật mất thể diện nhà họ Vương !

- Con dám cãi lời cha mẹ trốn đi chơi sao. Ít nhất con cũng phải xin phép chúng ta một tiếng chứ. Con biết là ta lo lắng cho con thế nào ko? - Mẫu thân nó từ tức giận rồi chuyển sang lo lắng cho nó 

- Ta sẽ quản giáo lại con, không thể để một một tiểu thư danh giá như con đi lang thang ngoài đường như thế này đc. Còn thể thống gì nữa? Sau này sang nhà chồng thì người ta chê cười cho đấy!- Ông từ tốn nói, mặt nghiêm khắc nhìn nó- Bây giờ thì theo Lan Nhi đi thay đồ rồi nghỉ ngơi đi-Ông hạ giọng rồi lạnh lùng bước đi

- Lan Nhi, mau chuẩn bị nước tắm cho tiểu thư.- Mẫu thân quay mặt ra gọi Lan Nhi rồi bước theo cha nó

- Ta chỉ muốn đi đây đi đó cho mở rộng tầm hiểu biết thôi mà. Có cần phải mắng ta như thế ko? Còn lâu ta mới cưới chồng! Cần gì phải vội thế!- Nó gục đầu xuống nói

- Tiểu thư, người đừng buồn. Người ra tắm đi. Tí nữa, em sẽ kể rõ tất cả mọi điều mà Người thắc mắc! Lão gia nói vậy là có lý do đấy ạ!

Chap 7

Nó thẩn thơ nghĩ về cuộc sống khổ cực của mình ở thế kỉ hiện đại. Thấy vậy, Lan nhi lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng giữa hai người:

- Tiểu thư, người nghĩ gì đấy ạ? Tiểu thư có chuyện gì sao?

- Không có gì. À mà này! Lan nhi, vừa nãy em bảo là sẽ kể cho ta nghe chuyện gì cơ mà! Sao không mau kể đi!

Nó nhanh chóng lấy lại sắc thần và dịu dàng hỏi Lan nhi

- Vâng. Lần trước em vẫn chưa kể hết mọi chuyện cho tiểu thư. Từ khi sinh ra, tiểu thư đã mang trong mình dòng máu quý tộc, người lúc nào cũng cư xử dịu dàng và điềm đạm, chứ không giống như bây giờ . Người còn giỏi nhiều thứ như cầm, kỳ, thi, họa... Điểm đặc biệt là giọng hát đầy mê say của người. Nó thánh thót như tiếng chim họa mi và vô cùng ngọt ngào. Mỗi khi Người hát, ai ai cũng đều chăm chú lắng nghe (Nó:'' Giọng hát của mình hay đến thế ư. Mình đúng là tài sắc mỹ nhân'' T/G: Đừng có mà tưởng bở chị ơi. Chị định vào rừng mơ bắt con tưởng bở àh ) Người cũng rất thông minh nữa. Người luôn nghĩ ra cách khắc phục thiên tai, lũ lụt... Người luôn muốn chăm sóc cho những người bệnh tật, khổ cực... Mọi người coi người như vị thánh sống, ai ai cũng hết sức kính trọng người đó, tiểu thư.- Lan nhi kể một hồi dài rồi nói tiếp - Em vào phủ lúc 13t, em rất cảm kích ng và muốn được theo hầu ng. Trong phủ chỉ có mỗi người là đối xử tốt với em nhất. Em luôn người như người chị ruột thịt của mình.

- Ta cũng luôn coi em như người em ruột thịt của mình. Nhưng chuyện chỉ có thế thôi ư.

- Vâng, đây là tất cả mọi điều mà em biết. 

- Ừ, thôi em nghỉ đi

- Dạ

Vừa nói , nó chui lên chiếc giường ấm áp của mình. Trong đầu nó, cứ xuất hiện hình ảnh của cái tên điên mà nó gặp lúc trốn ra ngoài phủ chơi. Nó cười thầm khi nghĩ lại chuyện đó

*** 

Trong lúc đó, ở cung vua...

- Ngươi điều tra về cô gái kia xong chưa?

-Dạ. Chưa ạ. Hạ thần đã cố nhưng không tìm thấy ạ.

-Ừ. Mà vừa nãy ngươi bảo là muốn nói gì mà. Nói nhanh lên

- Tâu hoàng thượng, người có ý kiến gì về việc tên Lý Hạ Lâm đang gây sức ép với nước Ngôn Quốc, bắt Ngôn Quốc phải cho hắn bí mật công thức chế tạo vũ khí. Vũ khí ở nước này rất mạnh. Tên Lâm rất gian xảo. Chắc chắn hắn sẽ dùng nó vào việc xấu

- Ừ. Ta cũng đã suy nghĩ về việc đó. Chúng ta biết hoàng thượng Ngôn Quốc vốn không ưa tên Lý Hạ Lâm. Chúng ta sẽ liên kết với nước này. Tạm thời, hắn chắc chắn sẽ không manh động gì

-Liên kết gì ạh?

- Theo ta biết, thì bí mật về việc chế tạo vũ khí nằm trong tay tể tướng nước Ngôn Quốc- Vương Thần Vũ.

- Có phải là Vương Thần Vũ danh chấn thiên hạ một thời?

- Đúng vậy. Ông ta có 1 con trai và 2 người con gái.

- Hoàng thượng định thế nào ạ?

- Ta muốn ngươi cầu thân , cưới cô con gái út mà ông ta quý nhất.

- Nàng ấy tên là gì?

- Vương Ngọc Xuyến

-...

- Ngươi ko thích ư?

- Thần nào dám cãi lệnh Người.

- Được rồi, ta sẽ gửi thư nhờ sứ giả mang đến cho hoàng đế Ngôn Quốc. Nếu được, ta sẽ ban thánh chỉ cho ngươi sang bên ấy cầu hôn.

- Tuân chỉ. 

- Được rồi. Ngươi về nghỉ đi.

Trên đường trở về, hắn ko ngừng suy nghĩ. Mọi việc hoàng thượng làm đều có mục đích . Từ xưa đến nay, hắn luôn coi hoàng thượng như người anh của mình, hắn luôn nghe theo mọi sắp xếp của Người. Mặc dù hắn không muốn có phi thiếp, nhưng nếu cãi lời hoàng thượng thì sẽ ko yên ổn đc.

- Thần Dương, điều tra về Vương Ngọc Xuyến cho ta.

Hắn ra lệnh cho thuộc hạ

-Dạ! Thần đi ngay

.... 

Nội dung được thay đổi bởi: co4la_mayman, 22-08-2011 lúc 19:56.

  #32  

 20-08-2011, 21:57

conangdanhda_100 Offline

Mới Biết Zing

Tham gia: 23-05-2011

Bài gởi: 60

chuyện hay lém tg pots nhanh na

  #33  

 21-08-2011, 09:01

dna22796 Offline

Tìm Hiểu Zing

Tham gia: 30-06-2011

Bài gởi: 327

Tui xin lỗi có sự nhầm lẫn trong chuyện. Phải là Nước Thập quốc chứ ko phải Ngôn Quốc.Mọi ng đừng trách nha

  #34  

 21-08-2011, 09:28

dna22796 Offline

Tìm Hiểu Zing

Tham gia: 30-06-2011

Bài gởi: 327

cảm ơn bạn.............................................

  #35  

 21-08-2011, 10:43

dna22796 Offline

Tìm Hiểu Zing

Tham gia: 30-06-2011

Bài gởi: 327

Chap 8

Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó mà đã qua 3 tuần nó sống ở đây. Nó cũng đã gặp được vị tỷ tỷ kính yêu của nó. Tỷ ấy cũng thật là xinh đẹp nhưng vẫn không đẹp bằng nó.(t/g: Tự mãn quá đấy chị ạ. Nó: Im đi truyện đang hay tự nhiên ngươi xen vào làm gì!) Nó quyết định sẽ học võ công từ người đại ca đẹp trai của mình. Đại ca định dạy nó khinh công trước nhưng vì không có nội lực nên đành gác lại.Còn về phần pha chế độc dược và giải dược thì nó học từ cha mình. Nhờ áp dụng chiêu thức '' nước mắt cá sấu'' của Lan Nhi mà phụ thân nó đã chịu cho con bé làm đồ đệ của người. Cuối cùng thì nó đã có thể thực hiện giấc mơ của mình ở thời cổ đại. Nó đã lấy lại được cái túi. Con bé dự định sẽ dạy cho Lan Nhi học nhảy hip hop với một điều kiện: Lan nhi sẽ dạy nó viết chữ Trung Hoa cổ đại. Giờ thì nó lại bận bịu với việc học tập. Cứ tưởng chỉ cần ăn, ngủ, chơi nhưng còn quá nhìu việc phải làm ở cái thế giới cổ đại này.

- Tiểu thư, lão gia muốn gặp người.

- Ông ấy tìm ta làm gì?

- Lan nhi không biết.Hình như có chuyện rất quan trọng.Lão gia bảo em phải gọi người về bằng được.

- Thế phụ thân ta đang ở đâu?

- Dạ ở phòng chính chờ người.

- Trời ơi! Sao cha ta cứ phải gọi ta đúng vào cái lúc ta đang định đánh một giấc thế? Đúng lúc quá đi mất!

- Tiểu thư nhanh lên đi ạ

- Ừ, ta biết rồi

- Sắc mặt của lão gia có vẻ không được tốt lắm. Chắc là có chuyện lớn rồi 

- Có chuyện lớn?

Đích thân phụ thân tìm đến đây thì chắc chắn không ít thì cũng nhiều đều liên quan đến nó. Nó ba chân bốn cẳng vội chạy đến hướng chính phủ. Nhìn sắc mặt của cha quả là không tốt. Có vẻ là ông đang lo lắng về việc gì đó.

- Phụ thân, người tìm con có việc gì ạ?

- Ngọc Nhi, con đến rồi à?

-Dạ!

- Con ngồi xuống đi! Ta có việc muốn nói 

- Vâng. Việc gì thưa phụ thân?

- Hừm...

- Người có chuyện gì thì mau nói cho con biết đi

- Nếu ta gả con đi thì con sẽ nghĩ gì?

- Ý của người là lấy chồng đó ạ? Còn lâu con mới lấy chồng. Làm sao con biết được?

- Ừ thì ta định sẽ gả con cho một người

- Dạ. Phụtttttttt.... Cha nói gì vậy? Người đừng đùa nữa. Chuyện này không hay đâu?

Bao nhiều trà nó uống nãy giờ đều phun ra hết. Phụ thân nói gì vậy? Nó phải lấy chồng ư. Nó mới 17t thôi mà. Cha nó điên rồi.

- Hoàng thượng vừa gọi ta vào cung và bảo là tể tướng Dương Vũ Phong bên nước Chu Quốc cầu hôn con.

- Hắn có biết con là ai đâu mà cầu hôn con.

- Ta cũng không biết. Thôi con về chuẩn bị đi. Ngày kia con sẽ phải lên đường sang Chu Quốc với sứ giả.

- Dạ

Hết chuyện này lại đến chuyện khác, số nó sao khổ vậy trời. Mới ở đây chưa đc bao lâu thì đã phải đi lấy chồng. Nếu hoàng thượng đã đích thân nói với cha nó thì ắt đây là chuyện rất rất hệ trọng

****

Ở nước Chu Quốc...

- Thần Dương, ngươi có tin tức gì về cô ta chưa?

- Dạ, thần điều tra được rồi ạh. Vương Ngọc Xuyến 17t, giờ đang bị mất trí nhớ. Lúc đầu , cô ấy rất yếu đuối nhưng giờ sau khi bị bệnh đột nhiên lại mạnh mẽ hơn và còn rất tinh nghịch nữa. Người trong thành, ai cũng nói thế. Đặc biệt cô gái ấy có một sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành và một giọng hát đầy mê say. Thần chỉ biết có thế.

- Có vẻ cô ta cũng thú vị đấy chứ. Cho ngươi lui!

- Dạ, thần lui đây

Hắn rất tò mò không biết lúc gặp thì cô ta sẽ như thế nào . Những người phụ nữ vây quanh hắn đều rất yểu điệu, ko ai như cô ta

Nội dung được thay đổi bởi: co4la_mayman, 22-08-2011 lúc 07:10.

  #36  

 21-08-2011, 19:05

dna22796 Offline

Tìm Hiểu Zing

Tham gia: 30-06-2011

Bài gởi: 327

Mọi người hãy đóng góp ý kiến cho truyện của tui hay hơn nha. Chữ Size 3-4 hay 5-6 ?

  #37  

 21-08-2011, 19:42

dna22796 Offline

Tìm Hiểu Zing

Tham gia: 30-06-2011

Bài gởi: 327

Chap 9

Tại một hoàng cung lộng lẫy , nguy nga, có một chàng trai hot boy đang sửa soạn để ngày mai đi đón một cô tiểu thư, trong đầu toàn điều đen tối ( Chắc mọi người cũng biết là ai rồi nhỉ?). Đôi lúc, đôi môi mỏng hồng của ng đó lại mỉm cười đầy vẻ bí hiểm. 

*****

Sáng hôm sau...

- Tiểu thư, người dậy nhanh lên

- Ư... Ai lại dám đánh thức ta dậy đấy- Nó nhắm mắt lầm bầm trong miệng

- Người dậy đi để còn chuẩn bị tí nữa Sứ giả Chu Quốc đến đón.

NÓ hét lớn:

- Người nào cả gan gọi ta dậy hả? Tối qua ta đã ngủ muộn nên giờ muốn nghỉ ngơi một chút cũng ko đc ư?

Chưa nói hết câu thì phụ thân đạp cửa phòng nó quát to:

- Rầmmm! Ngọc Nhi, con dậy ngay cho ta

Nó giật mình ngã luôn xuống giường. Nó vội đứng nhanh dậy chạy vội ra khỏi phòng, vừa đi vừa hét lớn:

- Động đất rồi, mọi người chạy nhanh kẻo chết đó.

Binh!!! Nó chạy ra đến cửa đã đụng phải một gương mặt, ngước mắt lên, **** thầm tên trời đánh nào vừa đâm vào mình:

- Tổ cha đứa nào lại đâm vào khuôn mặt xinh đẹp của ta!

Nó mở loa Hết cỡ vào mặt tên vừa nãy nhằm cho hắn thủng màng nhĩ

- Mắt mi mù ah! Ko biết vừa đâm vào ai àh

- Ôi, cô nương xinh đẹp nào đây. Sáng sớm sao lại đi đâm vào đàn ông con trai thể. Người ngoài mà biết thì sẽ ko tốt đâu!

- Mi... -Nó cứng họng lại

Chợt Lan nhi gọi theo nó:

- Tiểu thư, không được để đồ ngủ như vậy mà chạy ra ngoài được!

Nó ngước nhìn xuống người mình. OMG nó đang mặc một bộ đồ ko thể mỏng hơn được. Nó vội nắm tay Lan Nhi chạy thục mạng vào trong nhà. 

- Ai đó. Sao hắn lại đến phủ của ta

- Tiểu thư, người đó chính là sứ giả của nước Chu Quốc đang định đón ng sang bên ấy.

- Hắn ư...- Nó hét toáng lên

****

Còn về phần hắn...

Thấy con bé nha hoàn vừa nãy gọi cô ta là tiểu thư, Thừa Vũ suy nghĩ: " Chẳng lẽ cô ấy lại là người mà Vũ Phong sắp kết thân ư?''

- Này, Ta đến rồi đây. Mau gọi tiểu thư nhà ngươi ra đi.- Hắn dõng dạc hôt to

Đang nói thì hắn bị con bé đá một cước thẳng vào mặt để trả thù chuyện vừa nãy.Nó bảo với Thừa Vũ:

- Đáng đời!Vừa nãy dám mắng ta hả? Tiểu thư Nhà họ Vương đây này, ngươi định làm gì hả?

Hắn xoa xoa khuôn mặt điển trai của mình, rồi nói:

- Từ xưa đến nay, chưa ai dám đá vào mặt tôi. Cô to gan thật. Thôi tôi vốn hiền lành, ko chấp con gái như cô. Tôi tha cho đấy!

- Thế thì ngươi vừa nếm mùi đấy thôi. Ta sẽ là người đầu tiên đá vào tên khốn nhà ngươi.- Nó vênh mặt lên nói

Nói xong, nó chạy nhanh về phòng mình.

Chap 10

Lúc đó ở phòng chính...

- Thưa lão gia, sứ giả đến rồi.- Tên người hầu hớt hải chạy vào thưa với phụ thân nó

- Sớm thế sao. Sao còn không mau ra tiếp đón đi.

Ông quay ra nói với Lan Nhi:

- Lan Nhi, ngươi mau ra chuẩn bị cho tiểu thư còn đứng đây làm gì.

Xong quay phắt đi chỗ khác. Lan Nhi vội 3 chân 4 cẳng chạy đến phòng nó. Cô vội kéo nó đi, rồi nói:

- Người mau theo em đi chuẩn bị . Kẻo lão gia lại mắng em đấy. 

- Nhưng mà ta chưa kịp... Em kéo ta đi đâu đấy... Nó chưa kịp nói hết câu thì đã bị Lan Nhi ấn xuống ghế.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, nó để cho Lan nhi chải mái tóc óng mượt của mình... Nhìn vào gương đồng, nó chỉ có thể nói là "Tuyệt hảo". Nó thật may mắn vì có một nhan sắc đẹp tuyệt, có thể làm cho nam nhân chết mê chết mệt. Nghĩ thế, nó bật cười khúc khích. Lan Nhi thấy lạ khi nó không những không buồn mà lại có vẻ rất vui. Thường thì những nàng dâu khi xa cha mẹ sang nhà chồng thì sẽ rất lưu luyến , thậm chí còn khóc nữa. Đằng này, tiểu thư nhà nó lại ... Cô thầm thì hỏi nó:

- Tiểu thư, Người có chuyện gì mà vui thế? Kể cho em biết được ko?

- Không có chi. Chẳng qua , ta đang nghĩ là sẽ được chu du sang nước khác lại còn được miễn phí nữa. Thật là sướng quá!

- Tiểu thư, em sẽ rất buồn khi xa người đó. Với lại tiểu thư sang Chu Quốc lấy chồng chứ có phải đi chơi đâu ạ!

- Ôi dào ơi... Ta đã xin cha cho em đi với ta rùi. Đừng buồn nữa.Nói là lấy chồng nhưng chỉ trên danh nghĩa thui, ta đâu có tình cảm gì với hắn chứ. Nam nữ thụ thụ bất thân, ta tuyệt đối sẽ không liên quan gì đến hắn.

- Đa tạ tiểu thư!

- Em không cần nói thế đâu. Từ nay em sẽ là muội muội kết nghĩa của ta. Ai mà bắt nạt em thì cứ nói với ta nha.- Nó vui vẻ cười tươi

- Chúng ta đi thôi tiểu thư. Muộn rồi đó!

- Đã bảo chúng ta là chị em kết nghĩa mà . Gọi ta là tỷ tỷ đi tiểu muội.

- Dạ, thưa tỷ tỷ.

- Có thế chứ- Nó dắt tay Lan Nhi và tung tăng đi đến nhà chính.

Khi nó ra đến đó, phụ thân nó liền nói:

- Hôm nay sứ giả nước Chu Quốc sang đón con gái ta về làm dâu nhà họ Dương. Mong mọi người hãy chúc phúc cho đôi uyên ương này sống đến đầu bạc răng long...

Nó chán nản liếc mắt ra xung quanh thì bắt gặp những con mắt đầy ham muốn nhìn nó. Chợt nó nhìn thấy cái tên đã chọc giận nó, nó quyết định sẽ trả cho tên kia gấp trăm lần hắn làm với nó...

  #42  

 22-08-2011, 20:30

nkecknkac01 Offline

Mới Biết Zing

Tham gia: 04-08-2011

Bài gởi: 19

wooooa......................teeeeeeeeeeeeeeemmm

t/g co^' le^n

  #43  

 23-08-2011, 21:54

dna22796 Offline

Tìm Hiểu Zing

Tham gia: 30-06-2011

Bài gởi: 327

Chap 11

Sau khi phụ thân nó đọc xong bài diễn văn, một loạt tràng vỗ tay hào hứng nổi lên. Còn nó thì cứ gật gà gật gù nhưng vẫn cố mở to mắt hết sức. Bộ dạng nó lúc này thật là ngố hết sức. Tên sứ giả thấy vậy liền lấy tay che miệng cười thầm. Hắn vô cùng tò mò về cái người mà Vũ Phong sắp lấy.

Nó quyết định ra ngoài vườn hóng gió chứ nếu cứ phải nghe cha nó nói thì nó sẽ ngủ gật mất. Đang tận hưởng bầu không khí trong lành, chợt nó nghe thấy cái giọng quen quen:

-Ôi! Đây ko phải là nàng tiểu thư mỹ miều nhà họ Vương sao! Nàng ra đây làm gì thế.

Khỏi cần phải đoán nó cũng biết đây là giọng của cái tên sứ giả đáng ghét mà nó gặp sáng nay. Nó quay ra lườm hắn, bĩu môi nói:

- Mắt mù đến thế sao! Ta ra đây để ngắm cảnh chứ còn gì nữa. 

Nhìn con bé lúc này trông cũng thật đáng yêu, trái tim hắn đập liên hồi đến hắn cũng ko thể kiểm soát nổi. Thừa Vũ nhẹ nhàng nói với nó:

- Nàng có gì tâm sự cứ nói với ta, không cần giữ kín trong lòng đâu.

Nó chợt nảy ra một ý tưởng. Dù sao ở đây nó cũng không thể trả thù hắn đc chi bằng cứ sang bên Chu Quốc mới làm thì cũng chưa muộn. Nữ nhi trả thù 10 năm chưa muộn. Khóe môi nó bỗng nở lên một nụ cười bí hiểm. Nó chợt dịu giọng nói với hắn:

- Ngươi hãy dẫn ta sang Chu Quốc mau đi. Ta cũng rất muốn khám phá xem bên đó như thế nào.

- Được rồi. Dù sao nước Thập Quốc ko có gì nhiều, ngày mai chúng ta khởi hành vậy .- Hắn nở một nụ cười khiến cho các mỹ nhân từ xưa đến nay đều phải chết mê chết mệt

Thấy vậy, nó sởn cả gai ốc :

- Nè, mi điên à mà sao cứ cười lẩn thẩn một mình thế. Cẩn thận lại sái cả quai hàm ra đấy

Hắn ngạc nhiên khi nó không những không mê mẩn bởi nụ cười đó mà lại còn **** hắn bị điên nữa. Đúng là hết cách với con nhỏ này.

  #44  

 23-08-2011, 22:41

nguoilanhlung_depzai Offline

Tìm Hiểu Zing

Tham gia: 07-03-2010

Đến từ: Thế kỉ 21

Bài gởi: 147

mìn thấy truyện này giống giống truyện hoa hồng nước việt(xuyên k) fai? k?

nhưng t/g cứ post đi nka nd cũng dc đấy

  #45  

 24-08-2011, 14:11

dna22796 Offline

Tìm Hiểu Zing

Tham gia: 30-06-2011

Bài gởi: 327

Chap 12

Hắn quyết định sẽ cho quân lính dâng lễ vật rồi đưa nó về nước luôn. 

" Ta nhất định sẽ làm cho nàng phải để mắt tới ta" Hắn nghĩ thầm

- Người đâu, mau dâng lễ vật rồi rước cô dâu về.

1 canh giờ sau, nó cùng Lan Nhi và 2 người vệ sĩ (Phong Thần , Phong Dương) đã đang lên đường sang nước Chu Quốc. Nó vô cùng thích thú khi đc đi đến một đất nước lạ lẫm mà ko cần phải tốn một xu nào. Còn về phần Thừa Vũ, hắn đang chỉ huy lính tiến thẳng tới Chu Quốc.

...

Đang ngủ ngon, thì nó chợt nghe thấy tiếng gì đó. Chiếc xe ngựa chở nó chợt dừng lại. Nó ngó ra ngoài cửa sổ quát:

- Nè Thừa Vũ , mi làm sao đấy! Sao lại dừng xe lại thế hả. Đang ngủ ngon thì lại làm người ta dậy. Bổn cô nương đây ko tha cho ngươi đâu

Đang nói thì nó thấy 20 tên thích khách đang chặn ngay trước xe. Nó nhìn một lượt bọn chúng, tên nào tên nấy cũng đẹp như diễn viên Hàn Quốc. Đẹp như thế mà lại đi làm cướp sao? Quả là khổ một đời trai của bọn nó! Ngu thật!-nó thầm nghĩ. Bỗng nó nhớ ra mục đích của bọn chúng. Hai mắt nó ngùn ngụt sát khí, quyết ko tha cho bọn chúng. Nếu có cướp thì người cướp phải là nó chứ ko phải là người khác. Mấy tên này chết chắc rồi.

Nó bước ra ngoài cỗ xe, giơ tay ra hiệu cho Thừa Vũ và quân lính ko dc manh động, chỉ phải ngồi theo dõi. Nó giở giọng hống hách ra nói:

- Các ngươi muốn chết hả. Tai nạn như chơi ấy! May mà ta kịp dừng xe lại ko thì giờ đây ngươi đang ở âm phủ rồi đó. Chẳng qua ta đây ko thèm giết mấy cái thứ người bẩn thỉu như ngươi đâu(T/g: Chị điêu vừa thôi chứ! Có lái xe ngựa đâu mà bảo thế. Nó: Im ngay. Ngươi muốn chết hả?)

Tên đầu đàn nghe vậy , tức giận quát nó:

- Này! Ngươi biết chúng ta là ai ko mà nói thế hả!

- Đương nhiên là cướp rồi. Ngươi bị rối loạn thần kinh, mát dây rồi hả? đến việc mình đang làm mà còn phải hỏi cả người khác, tội nghiệp quá nha!- Nó thản nhiên trả lời

Tên cướp chỉ hiểu mỗi câu đầu còn câu sau thì ...Nhưng hắn ta lại ko dám nói ra , sợ bị **** là dốt . LÀ một đại ca đã sống trong khu rừng này nhiều năm, hắn ta ko sợ gì chỉ sợ duy nhất một thứ. Đó chính là miệng lưỡi nhân gian

-" Ngươi..."

- "giỏi lắm"

-" Này. ngươi muốn..."

- "chết ko hả"

-'' Đừng có mà..."

- "Ngắt lời ta"

- Mau xông lên đánh cô ta

Khổ thân. Đẹp trai thế này mà óc thì như óc lợn ấy. Đến mấy đứa thiểu năng ở thế kỉ hiện đại còn khôn hơn cả bọn chúng- Nó làm ra vẻ tội nghiệp , cố ý nói to.

Tên đầu tiên xông thẳng vào nó, bị nó cho 1 cú đấm trời giáng vào mặt, bay vút ra chỗ khác. "hừm... nam mô a di đà phật. Tội nghiệp Tội nghiệp" -Nó thở một hơi thật dài

Tên thứ hai rút kinh nghiệm từ tên trước, ko xông vào luôn mà chỉ đứng quan sát xem động tĩnh của nó rồi nhẹ nhàng rút kiếm chạy đến định đâm nó. Nó ngả người ra tránh rồi cho hắn một cú đá cũng đủ làm cho hắn có hậu quả giống như tên kia. Mấy tên sau chẳng khá hơn là mấy , bọn chúng đều được nó vinh dự tặng cho vài chưởng. Chỉ còn lại mỗi tên cuối cùng, hắn cũng chính là tên chỉ huy bọn cướp, nó nhìn hắn, hắn nhìn nó, cả bốn con mắt cứ thế mà nhìn nhau(Ặc! Chắc là nhìn đến lúc sáng luôn quá) Chẳng nói chẳng rằng, hắn chậm rãi bước đến chỗ nó. Còn nó thì cứ đứng yên đợi xem hắn định giở trò gì. Không ngờ, hắn lại quỳ sụp xuống dưới chân nó, chắp tay nói:

- Thưa Nữ đại hiệp, xin hãy thu nhận chúng tôi.

Mấy tên nó đánh vừa nãy giờ đã tỉnh lại hết, há hốc mồm nhìn đại ca của chúng đang quỳ xuống dưới một nữ nhân. Còn nó lúc này thì cũng mở to hai con mắt mà nhìn tên đầu đàn, rồi mới ngạc nhiên nói:

- Ta đây còn chẳng đủ tiền để sống nữa là. Giờ lại còn bắt ta phải nuôi thêm các ngươi ư. Đừng có hòng

(T/g: Làm gì có chuyện ko đủ tiền. Chị là thiên kim tiểu thư mà lại còn bảo như thế . Khó tin quá!)

- Không cần. Chúng ta chỉ cần Người chịu nhận làm đồ đệ và truyền lại hết võ công thôi ạ!

- Được rồi. Để ta nghĩ một lúc đã

Nó bắt đầu tính toán." Cho bọn chúng đi theo cũng tốt, chúng sẽ giúp mình trả thù tên Thừa Vũ đáng ghét kia. Nhưng nếu dạy hết võ công cho chúng, ngộ nhỡ có ngày chúng phản mình thì chết ah. Hay là mình sẽ dạy cho chúng 1/1000 võ công của mình. Ha ha... Đúng rồi mình sẽ làm thế" . Đang suy nghĩ thì nó chợt reo lên khiến cho ai cũng rất tò mò không hiểu con bé đang tính làm gì.

- Được. Nhưng các ngươi ko đc làm nghề cướp nữa mà hãy đến Chu Quốc với ta .

- Dạ vâng đại hiệp

- Gọi là sư phụ đi

- Vâng sư phụ

- Hảo hảo, tốt lắm

Thế là từ giờ nó cùng với 23 người bắt đầu cuộc hành trình sang nước Chu Quốc. 

Thừa Vũ và mấy tên lính theo dõi câu chuyện từ nãy đều phục nó sát đất. Trong lòng hắn ko khỏi cảm phục nó. Từ xưa đến nay, hắn chưa thấy một cô nương nào như nó. Người mà có thể khuất phục đc bọn cướp một cách nhẹ nhàng như thế chắc chỉ có mỗi con bé. Ắt hẳn là nó cũng ko phải thuộc loại vừa. Hắn cười thầm trong lòng 

  #46  

 24-08-2011, 14:23

dna22796 Offline

Tìm Hiểu Zing

Tham gia: 30-06-2011

Bài gởi: 327

Thưa mọi người, nếu có ai ủng hộ or thích fic này thì nhớ ấn vào  ở cuối bài tui viết nha

  #47  

 24-08-2011, 19:33

dna22796 Offline

Tìm Hiểu Zing

Tham gia: 30-06-2011

Bài gởi: 327

Mọi người chính là động lực giúp NA viết típ. Vì vậy hay comment đóng góp ý kiến thật nhìu nha

  #48  

 24-08-2011, 20:29

dna22796 Offline

Tìm Hiểu Zing

Tham gia: 30-06-2011

Bài gởi: 327

Nếu cả nhà mún đọc chap nữa thì nhớ nói với tui nha

Chap 13

Từ lúc ấy đến giờ vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, Thừa Vũ nghĩ rằng nàng Ngọc Xuyến chỉ dọa cho vui thôi nên ko để tâm tới việc đó nữa. Nhưng hắn ko biết là có "ai đó" đang tìm mọi cách để trả thù mình( khỏi nói mọi người cũng bít là ai rồi!) Nó bảo Lan Nhi tìm ra nhược điểm của tên đáng ghét này. Đó là vô cùng... mê gái. Hai tên vệ sĩ kia đc giao cho nhiệm vụ pha chế dược bất động . 20 đồ đệ của con bé thì được sư phụ bắt giả làm thích khách. Còn nó thì lôi ra cái túi lần trước( có ở chap 2, đọc thì rõ) lấy chiếc máy ảnh kĩ thuật số. Chuẩn bị xong xuôi, Ngọc Xuyến cười thầm vì kế hoạch báo thù của mình đã hoàn thành, giờ chỉ cần đợi thời cơ đến nữa là được...

Đến lúc cả đoàn người (gồm nó và Thừa Vũ) vào nghỉ ngơi ở một quán trọ, thì nỗi kinh hoàng khủng khiếp đã xảy đến với Thừa Vũ... Đêm đó ...vào lúc 12 h 

- Rào..rào( Trời đang mưa)

Ở phòng của Thừa Vũ

-Khò..Khò

- Cộc...Cộc...

- Ai đó- Thừa Vũ đang ngủ ngon lành thì chợt nghe thấy tiếng gõ cửa. Hắn lồm cồm đi ra mở cửa.

Một mảnh vải trắng mỏng tang , phảng phất một mùi hương thoang thoảng bay phấp phới trước mặt Vũ nhà ta. Hắn gỡ mảnh vải đó ra thì thấy một mỹ nhân quyến rũ mê hồn đang đứng trc cửa phòng mình. (Ngọc Xuyến nhà ta đây mà )Nàng mặc một bộ đồ mỏng đến nỗi ko thể tưởng tượng đc, lộ ra thân hình mảnh mai đầy sức hút. Trên tay nàng, là một bát canh gà thơm phức. Thừa Vũ mải mê ngắm nhìn mỹ nhân một lúc, rồi mới cất tiếng nói:

- Nàng đến đây làm gì vậy. Tôi tưởng 1 người hèn mọn như tôi ko xứng để tiểu thư đến thăm chứ?

Nó dịu dàng cất tiếng nói đầy ủy mị:

- Ồ! Xin Ngài đừng nói như thế. Tôi đến đây chỉ để biếu bát canh gà để tạ ơn Ngài đã vất vả đưa chúng tôi sang nước Ngài. Giờ bát canh còn nóng, ngài xơi đi kẻo nguội.

Để làm vừa lòng mỹ nhân, hắn uống luôn một hơi hết sạch trước mắt nó. Nó khẽ nhếch mép lên cười một tiếng rồi nói:

- Ngươi trúng kế rồi. Ngươi tưởng ta bỏ qua chuyện lúc trc à. Đáng đời nhà ngươi. Ha Ha...

- Nàng... - Hắn chưa nói hết thì bỗng dưng cả người ko thể cử động được gì nữa. Điều duy nhất mà hắn làm đc là nói. 

- Đừng lo, vài tiếng nữa dược sẽ hết thôi

Nó cởi nút áo của hắn, rồi viết chữ NGU lên mặt tên sứ giả thối tha này.Nó lấy máy ra chụp ảnh hắn.Hoàn thành xong chiến công , nó giơ tay ra hiệu cho mấy tên đồ đệ chạy đến và hô to:

- Có thích khách ở phòng sứ giả. Người đâu mau đến đây!

Còn 20 tên kia thì chạy đi chạy lại giả vờ là thích khách thật. Mấy tên lính nghe con bé nói thế thì vội chạy đến phòng chủ nhân. Đến đó, ai ai cũng lấy tay bụm miệng cười vì ko thấy thích khách đâu mà chỉ thấy Vũ nhà ta đang cởi trần nằm trên giường. Ở mặt hắn, có một chữ NGU to tướng cùng nhiều hình vẽ khác nhau... 

  #49  

 24-08-2011, 20:44

dna22796 Offline

Tìm Hiểu Zing

Tham gia: 30-06-2011

Bài gởi: 327

Nếu cả nhà mún đọc chap nữa thì nhớ nói với tui nha

Chap 13

Từ lúc ấy đến giờ vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, Thừa Vũ nghĩ rằng nàng Ngọc Xuyến chỉ dọa cho vui thôi nên ko để tâm tới việc đó nữa. Nhưng hắn ko biết là có "ai đó" đang tìm mọi cách để trả thù mình( khỏi nói mọi người cũng bít là ai rồi!) Nó bảo Lan Nhi tìm ra nhược điểm của tên đáng ghét này. Đó là vô cùng... mê gái. Hai tên vệ sĩ kia đc giao cho nhiệm vụ pha chế dược bất động . 20 đồ đệ của con bé thì được sư phụ bắt giả làm thích khách. Còn nó thì lôi ra cái túi lần trước( có ở chap 2, đọc thì rõ) lấy chiếc máy ảnh kĩ thuật số. Chuẩn bị xong xuôi, Ngọc Xuyến cười thầm vì kế hoạch báo thù của mình đã hoàn thành, giờ chỉ cần đợi thời cơ đến nữa là được...

Đến lúc cả đoàn người (gồm nó và Thừa Vũ) vào nghỉ ngơi ở một quán trọ, thì nỗi kinh hoàng khủng khiếp đã xảy đến với Thừa Vũ... Đêm đó ...vào lúc 12 h 

- Rào..rào( Trời đang mưa)

Ở phòng của Thừa Vũ

-Khò..Khò

- Cộc...Cộc...

- Ai đó- Thừa Vũ đang ngủ ngon lành thì chợt nghe thấy tiếng gõ cửa. Hắn lồm cồm đi ra mở cửa.

Một mảnh vải trắng mỏng tang , phảng phất một mùi hương thoang thoảng bay phấp phới trước mặt Vũ nhà ta. Hắn gỡ mảnh vải đó ra thì thấy một mỹ nhân quyến rũ mê hồn đang đứng trc cửa phòng mình. (Ngọc Xuyến nhà ta đây mà )Nàng mặc một bộ đồ mỏng đến nỗi ko thể tưởng tượng đc, lộ ra thân hình mảnh mai đầy sức hút. Trên tay nàng, là một bát canh gà thơm phức. Thừa Vũ mải mê ngắm nhìn mỹ nhân một lúc, rồi mới cất tiếng nói:

- Nàng đến đây làm gì vậy. Tôi tưởng 1 người hèn mọn như tôi ko xứng để tiểu thư đến thăm chứ?

Nó dịu dàng cất tiếng nói đầy ủy mị:

- Ồ! Xin Ngài đừng nói như thế. Tôi đến đây chỉ để biếu bát canh gà để tạ ơn Ngài đã vất vả đưa chúng tôi sang nước Ngài. Giờ bát canh còn nóng, ngài xơi đi kẻo nguội.

Để làm vừa lòng mỹ nhân, hắn uống luôn một hơi hết sạch trước mắt nó. Nó khẽ nhếch mép lên cười một tiếng rồi nói:

- Ngươi trúng kế rồi. Ngươi tưởng ta bỏ qua chuyện lúc trc ngươi làm với ta à. Đáng đời nhà ngươi. Ha Ha...

- Nàng... - Hắn chưa nói hết thì bỗng dưng cả người ko thể cử động được gì nữa. Điều duy nhất mà hắn làm đc là nói. 

- Đừng lo, vài tiếng nữa dược sẽ hết thôi

Nó cởi nút áo của hắn, rồi viết chữ NGU lên mặt tên sứ giả thối tha này.Nó lấy máy ra chụp ảnh hắn.Hoàn thành xong chiến công , nó giơ tay ra hiệu cho mấy tên đồ đệ chạy đến và hô to:

- Có thích khách ở phòng sứ giả. Người đâu mau đến đây!

Còn 20 tên kia thì chạy đi chạy lại giả vờ là thích khách thật. Mấy tên lính nghe con bé nói thế thì vội chạy đến phòng chủ nhân. Đến đó, ai ai cũng lấy tay bụm miệng cười vì ko thấy thích khách đâu mà chỉ thấy Vũ nhà ta đang cởi trần nằm trên giường. Ở mặt hắn, có một chữ NGU to tướng cùng nhiều hình vẽ khác nhau...

Chap 14

Sau khi hoàn thành chiến công lừng lẫy của mình, nó đã trốn bay luôn về phòng. Nó cười ha hả sau khi xem lại mấy bộ ảnh mà nó chụp Thừa Vũ lúc trước. Đáng đời cái tên sứ giả. Ai bảo hắn thích chọc giận Ngọc Xuyến nhà ta. Đang xem, thì trong đầu nó lại nảy lên một ý nghĩ vô cùng đen tối. Con bé ra lệnh Lan Nhi mang cho mình một túi **** và một chiếc khăn. Sau khi đã có đc thứ mình cần, con bé vội hí hoáy làm luôn. Đầu tiên, nó nhúng chiếc khăn ấy vào cái túi**** kia, rồi nó lấy ra lọ nc hoa từ trong túi mình rồi xịt thật nhiều vào chiếc khăn để ắt mùi hôi thối. Làm xong, nó cười thầm cất chiếc khăn vào một cái hộp gỗ thật đẹp…

Trong khi đó, Thừa Vũ thì lại đang điên người vô cùng vì con bé. Đây là lần đầu tiên hắn bị ng khác chơi xỏ, ko những thế cái ng dám cả gan làm thế với hắn lại là một nữ nhi. Đêm hôm sau, hắn ra lệnh cho lính đứng gác ngoài phòng, ko cho bất cứ ai vào. Gác mãi mà ko thấy ai tới nên bọn họ đã ngủ quên từ khi nào ko hay.

***

Sáng…

Khi dậy, Thừa Vũ cảm thấy rất dễ chịu và khoan khoái trong ng. Hắn cứ tưởng là con bé thấy lính gác ở ngoài nên ko dám làm gì hắn nữa, chắc chắn là nó đã bỏ cuộc rồi chứ trêu hắn đâu phải là dễ.

Hắn đi bộ ra ngoài kinh thành. Đang đi, thì chợt thấy Ngọc Xuyến đang cười cười nói nói với Lan Nhi trong một quán ăn nhỏ. Hắn định bụng ghé vào để chọc tức con bé, đồng thời ăn bữa sáng lun. Hắn bước vào, nói to:

-Mang cho ta những món ngon nhất ở đây

-Dạ, có ngay 

Vũ nhà ta ăn rất ngon lành bữa sáng của mình. Thỉnh thoảng, hắn lại quay ra giở bộ mặt khiêu khích lên với Ngọc Xuyến. Bề ngoài, con bé vẫn tỏ ra rất thản nhiên như ko để ý tới hắn nhưng ở trong lòng lại muốn băm nát hắn ra thành trăm mảnh rồi tha cho quạ mổ.(T/g: Suy nghĩ dã man tàn bạo quá) Thừa lúc Thừa Vũ ko để ý, nó đi đến chỗ tiểu nhị, chỉ tay vào tên sứ giả và nhẹ nhàng nói:

- Tí nữa ngươi hãy đưa cho hắn cái này và nói là phải dùng ngay. Nhưng ko được nói là ta dặn đấy- Nói rồi, nó đưa 1 cái hộp gỗ nhỏ cho tên tiểu nhị

- Nhưng làm thế nào thì tôi mới bắt công tử ấy phải dùng luôn ạ.

- Cứ bảo là ông chủ của bọn ngươi tặng cho hắn vì hắn là khách quý và nói là nếu hắn ko dùng ngay cái này thì ông chủ sẽ rất phiền lòng. Nhưng trc tiên hãy mời hắn một tách trà nóng tráng miệng đã.

- Dạ

Con bé hả dạ bước nhanh về chỗ của mình. Sau khi ăn xong, Thừa Vũ trả tiền và đang định quay lưng bước đi thì bị một ng gọi lại. Hắn ta ngạc nhiên quay ra nói:

-Ngươi gọi ta có việc gì?

- Dạ. Xin ngài hãy ngồi xuống uống một tách trà nóng tráng miệng đã. Ông chủ chúng tôi dặn tôi phải mang cái này ra cho Ngài. Ông ấy còn nói là bảo ngài phải lấy cái này ra dùng ngay nếu ko ông ấy sẽ phiền lòng lắm.- Nói rồi, tên ấy đưa cho hắn một cái hộp gỗ bóng loáng, đc trạm trổ rất công phu

Hắn ta ngồi xuống và nhâm nhi tách trà từ tay tên kia. Uống xong, hắn mở cái hộp lấy ra một chiếc khăn , chẳng nói chẳng rằng hắn cứ thế mà lấy ra lau miệng. Xong xuôi, Vũ nhà ta cất luôn chiếc khăn vào túi áo. Khi Thừa Vũ đứng dậy thì hắn chợt nhìn thấy con bé Ngọc Xuyến đang nhìn hắn cười ha hả, ko chỉ riêng nó mà tất cả các khách ăn trong quán đều như thế, ngay cả một vài tên lính gác của hắn cũng lấy tay bụm miệng cười khúc khích. Tức giận hắn nạt:

-Câm ngay! Mặt ta có gì mà các ng cười ghê thế hả?

Nó tiến đến và đưa cho hắn một chiếc gương rồi bảo:

-HaHa…Ngươi tự nhìn mặt mình thì biết.

Soi gương thì hắn nhìn thấy một thứ màu nâu nhớt nhớt hôi thối trên mặt mình. Hắn lấy thử một ít đưa lên mũi ngửi

-AA….. - Hắn hét to. Đây chẳng phải là **** bò sao. Đường Đường là một công tử quyền quý mà lại có **** trên mặt thì thật là mất thể diện quá. Hắn đưa hai tay che mặt rồi quát- Các ngươi mà còn cười nữa thì ta chém hết đấy.- Nói rồi hắn chạy ra chỗ chậu nước bên cạnh con bé. Và…

- Á! MẮt ta cay quá. Thứ nc gì đây?- Thừa Vũ hét lên

Dường như con bé đã biết trc việc này nên nó chỉ thản nhiên nhìn hắn mà cười. Cười cho hả dạ, nó mới cất tiếng:

-À, ta chỉ cho một ít thuốc và một ít nc đái bò thôi mà. Làm gì mà hét to thế. Chính ngươi tự ngâm mặt mình vào nc chứ ko phải ta bắt đâu nha. Với lại công tử nhà quý tộc ai lại ngâm mặt mình vào nc đái bao giờ.

- Đúng …- Có vài ng đồng tình với con bé.

- Lan Nhi chúng ta đi về đi. Thôi ta đi đây, ngươi ở lại vui vẻ nhá!- Nói rồi , nó đi luôn

Còn về phần Thừa Vũ, hắn ta tức điên ng. Đây là lần thứ hai hắn ta bị nó cho ăn một vố cay cú và mất mặt kinh khủng…

  #53  

 27-08-2011, 16:42

co4la_mayman Offline

Tập Yêu Zing

Tham gia: 02-08-2011

Đến từ: Phía Cuối Chân Trời , Nơi có ánh bình minh

Bài gởi: 794

Mau post típ nha t/g 

Gút bai .....

  #54  

 27-08-2011, 19:43

bethoxjk Offline

Mới Biết Zing

Tham gia: 10-02-2010

Bài gởi: 34

hay hay mau post típ chap mới đi tác giả ơi

chúc fic đông khách 

  #55  

 27-08-2011, 20:45

dna22796 Offline

Tìm Hiểu Zing

Tham gia: 30-06-2011

Bài gởi: 327

Chap 15

Trên suốt chặng đường , Ngọc Xuyến vẫn mỉm cười khúc khích coi như ko có chuyện gì xảy ra cho dù đang có một cặp mắt sát nhân nhìn nó. Đó chính là cặp mắt của Thừa Vũ chứ ko phải ai khác. Hắn ta từ nhỏ đến giờ chỉ có thể bị khuất phục bởi Vũ Phong giờ lại bị dưới trướng một thiên kim tiểu thư nữa . Thật là khổ quá. Hắn thầm nghĩ. Mặc dù rất muốn bắt nàng Ngọc Xuyến phải trả giá cho tội lỗi mà nó đã gây ra với hắn nhưng lại ko có chứng cớ nào. Nhìn cái khuôn mặt đần ra của Thừa Vũ, Ngọc ta quyết định sẽ nghĩ thêm cách để trêu hắn. Nghĩ là làm , nó ra lệnh cho mấy tên đồ đệ pha chế dược bất tỉnh và dược bất động cho nó một lần nữa. Nó bảo hai tên vệ sĩ của mình tí nữa mua cho nó một bộ xiêm y.

Nhân lúc xe ngựa dừng lại ở một thị trấn, nó cùng với Lan Nhi lẻn ra ngoài tìm một ông đồ viết cho một dòng chữ theo ý mình. Chả biết là nó bảo ông đồ viết cho chữ gì… Vài hôm sau… Nó giả trang thành một công tử đi đến phòng Thừa Vũ. 

- Cộc … Cộc…- Nó gõ cửa phòng 

- Gì vậy?- Thừa Vũ nghe thấy bèn mở cửa rồi hỏi

- Dạ. Thần là người hầu của vị quan vùng này. Nghe nói có sứ giả Chu Quốc ghé qua đây nên Ngài ấy nhờ thần chuyển cho Người ‘’Vị thuốc trường sinh’’ này. Đặc biệt là nó chỉ công dụng trong một 1 canh . Giờ chỉ còn vài giây nữa là hết tác dụng. Người nên uống luôn kẻo chậm trễ ạ!

- Ừ. Ta biết rồi.- Nói rồi, hắn nuốt luôn viên thuốc vào miệng.

Bỗng dưng hắn thấy cả người mệt dần rồi ngất lịm đi luôn. Nó thấy thế thì gọi Phong Thần và Phong Dương vào thay xiêm y cho hắn. 2 tên đó nghe nó nói vậy thì ngượng chín cả mặt nhưng cuối cùng cũng phải làm theo lời chủ nhân nói. Thay xong đồ cho hắn, nó lấy bộ son phấn trang điểm cho hắn. Một lúc sau…

-Mọi người hãy ra đây chiêm ngưỡng sắc đẹp của vị sứ giả Chu Quốc đi.

Thừa Vũ tỉnh lại dần khi nghe thấy cái giọng họa mi của con bé…

-AA.. Thả ta ra.- Hắn hét lên khi nhìn xuống ng mình. Hóa ra hắn đang bị trói, ko những thế mà hắn lại còn đang mặc 1 bộ xiêm y trên ng nữa. Vũ nhà ta ko cử động đc nên chỉ có thế liếc mắt lườm con bé… 

Trong khi đó, mặc cho ánh mắt hình viên đạn của hắn, nó vẫn cứ hô to và chỉ chỉ vào dòng chữ bên cạnh:

-Mau ra chiêm ngưỡng sắc đẹp của vị sứ giả Chu Quốc kẻo sau này lại hối tiếc.

Cả đám người bu quanh hắn, có vài ng thì nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ, có người lại buông lời chọc ghẹo hắn… Hắn đành bất lực quay ra chỗ khác coi như chưa có việc gì xảy ra. Được ít lâu sau, mọi người mới thưa thớt ra về. Lúc đó, nó tiến đến Thừa Vũ và chụp thật nhìu kiểu ảnh làm kỉ niệm rồi nói với hắn:

-Ta chỉ buộc lỏng dây thôi. Tí nữa thì thuốc sẽ hết công dụng, trong khi đó ngươi cứ đợi ở đây nhá. Ta về phòng trọ ăn bữa trưa trc đây.

Nói rồi , nó vội quay lưng bước đi bỏ lại hắn y như lần trước…

  #56  

 27-08-2011, 21:50

phuonganh1299 Offline

Mới Biết Zing

Tham gia: 27-08-2011

Bài gởi: 1

Truyện hay quá. Hay điên mất. Post típ đi

  #57  

 27-08-2011, 22:25

whatislove8696 Offline

Mới Biết Zing

Tham gia: 14-08-2011

Bài gởi: 1

tác giả ơy. truyện hay qá. post típ đy nhaz.

  #58  

 28-08-2011, 10:21

dna22796 Offline

Tìm Hiểu Zing

Tham gia: 30-06-2011

Bài gởi: 327

Chap 16

Chỉ ít phút sau, Thừa Vũ cũng về đến phòng trọ. Hắn gặp con bé ở ngay ngoài cửa phòng mình. Nó đứng chắn ko cho hắn ta vào, lém lỉnh nói:

- Thế nào! Mọi người ở đây đều đã biết sứ giả Chu Quốc ko những là một mỹ nam mà còn là một mỹ nhân nữa. Công nhận là trình độ trang điểm của ta cũng ko đến nỗi tồi

- Nàng dám làm thế với ta sao. Sẽ có ngày nàng bị trừng trị đấy - Hắn tức giận nói.

- Chắc đến lúc đấy ta đã chết từ thưở đời nào rồi. Mi nghĩ là thắng được ta hả. Ta sẽ cho mi một con đường sống. Bây giờ hãy quỳ xuống chân ta và nói xin lỗi.

- Còn lâu. Thừa Vũ ta chưa phải xin lỗi ai cả huống chi là quỳ dưới chân ng khác

- Ngươi ko chịu thì thôi! Ta ko bắt ngươi phải nói. Nhưng sau này nhớ cẩn thận ở phòng mình đấy, kẻo có cái con nào nó cắn cho chết đấy. - Ngọc Xuyến rảo bước nhanh ra chỗ khác

Hắn thầm nghĩ:'' nếu mình mà ko xin lỗi nàng thì sẽ lại bị chơi thêm một vố nữa, chi bằng bây giờ xin lỗi luôn. Sau này trả thù chưa muộn!'' Nghĩ thế hắn vội quỳ gục xuống và nói nhỏ với nó:

- Ta.... Ta xin lỗi nàng

- Cái gì? Ta nghe ko có rõ. Nói to hơn đi.- Nó giả vờ như ko nghe thấy hắn cốt muốn làm nhục tên sứ giả chết bầm ấy.

- Ta XXXXXXXXXXin Lỗi- Hắn hét to vào tai nó khiến nó suýt chút nữa là bị điếc .

- Haha... Thế mới phải chứ. Nếu mà trc đây ngươi xin lỗi sơm hơn thì giờ đã ko bị như thế rồi- Nói rồi, nó chạy nhanh về phòng mình.

**** 

Sau những ngày tháng lặn lội từ nước Thập Quốc về quê hương yêu dấu, Thừa Vũ mừng quýnh chạy vội đến hoàng cung bẩm báo với hoàng thượng là hoàn thành sứ mệnh của mình. Hắn ta ko phải mừng vì đã về quê hương của mình mà là mừng vì đã được tránh xa khỏi nàng Ngọc Xuyến.

Về phần con bé, nó rất kinh ngạc vì đây là lần đầu nó thấy một kinh thành xa hoa, uy nghi và tráng lệ đến như thế. Sau khi đến nơi , nó và Lan Nhi đc Thừa Vũ đưa đến ở tạm Ngọc cung. Hắn vì rất uất ức những gì con bé đã làm với mình nên đã dặn lính canh ko cho nó ra ngoài. Con bé biết thế nhưng ko nói gì chỉ cười thầm. 

Trong cung, nó bảo với Lan Nhi:

- Em hãy mang cho ta thật nhìu ngân phiếu và vàng nha.

- Dạ.

Chap 17 

Lan Nhi vội ra ngoài lấy những thứ con bé bảo

Trong khi đó…

Nó đang định lẻn ra ngoài xem thì bắt gặp hai khuôn mặt hung dữ đang nhìn. Hai khuôn mặt đó chính là của hai tên lính gác ở đây. Một tên nói:

- Tiểu thư, người ra đây làm gì? Sứ giả đã bảo chúng ta cấm ko cho người đi đâu. Mau theo chúng tôi về cung.

Tai nó thì nghe tên đó nói nhưng ánh mắt lại hướng về phía khác. Nó chợt nghĩ ra một kế. Con bé cười tươi với 2 tên kia, rồi nói:

-Ta có một món quà muốn tặng hai ngươi. Hai ngươi hãy nhắm mắt lại đi

- Dạ! Đa tạ công đức tiểu thư- Hai ng đồng thanh đáp

- Ừ. Nhắm mắt lại hết chưa. Đừng có ti hí đấy nhé – Nó dò hỏi kĩ càng

- Vâng. Hạ thần nhắm mắt rồi ạh?

- 1…2…3 Bốpppp!- Nó đấm hai tên kia một cái thật mạnh vào mặt, cú đấm đó cũng đủ làm bọn chúng hồn xiêu phách lạc.

Nó đá thêm một cú nữa cho chắc chắn.

- Quà của các ngươi đây!- Nó cười khẩy, ngửng mặt lên trời nói- Thừa Vũ, ngươi ko làm gì ta đc đâu. Ngươi còn gà lắm! Ha ha….

Chợt nhớ ra Lan Nhi, con bé chạy nhanh về cung . Nó nhìn thấy Lan Nhi cầm một cái túi to, con bé ngạc nhiên hỏi:

-Ơ! Sao em lại cầm cái túi đấy

- Tiểu thư ko nhớ sao. Người vừa bảo em lấy cho người thật nhiều vàng và ngân phiếu đấy ạ

- Àh … Đúng rồi- Nó cốc cốc cái đầu vì tính đãng trí của mình- Chúng ta đi ra ngoài chơi một chuyến nha!

- Nhưng thiếu gia Thừa Vũ cấm ko cho chúng ta ra ngoài. Vả lại, còn có 2 tên lính canh ở ngoài, có muốn cũng ko được đâu

- Kệ cái tên chết bầm ấy. Hắn ở đây đâu mà sợ. 2 tên lính kia ta xử lí xong rồi. Em có đi ko?

- Dạ có… !- Lan Nhi lúng túng trả lời.

- Vậy thì em có bộ quần áo nô tì nào nữa ko? 

- Có ạ. Nhưng tiểu thư hỏi làm gì ạ?- Lan Nhi ngơ ngác hỏi nó

- Ko nói nhiều .Đưa cho ta đi

- Vâng…. – Lan Nhi vội chạy đi chỗ khác, một lúc sau cô bé quay lại tay cầm một bộ quần áo- Của người đây ạ!

- Cảm ơn em- Nó vui vẻ đưa tay đón lấy bộ đồ từ Lan Nhi

… Một ít phút sau

- Em thấy thế nào?- Nó xoay đi xoay lại người mình

- Dạ. Người đẹp lắm ạ? Nhưng em ko còn nhận ra ng nữa- Lan Nhi tấm tắc khen con bé, trên mặt thoáng chút bối rối

- Em có biết ra khỏi đây bằng cách nào ko?

- Dạ có

- Tốt, ta đi nào- Nó tươi cười dắt tay cô bé

Chap 18

Nó tò mò chạy từ chỗ này sang chỗ khác. Lan Nhi phải cố gắng lắm mới giữ con bé lại được. Kinh thành quả là nhộn nhịp, đông vui. Mải chạy quá, ko may con bé vấp chân suýt ngã, bỗng có một bàn tay níu nó lại. Nó quay ra sau xem ng tốt bụng đã giúp nó là ai.

- A… Là ngươi àh? Sao ngươi lại ở đây?- Nó hét lên khi nhìn thấy cái tên hoàng thượng lần trước

- Câu này ta phải hỏi nàng mới phải . Đây là nước Chu Quốc mà!- Tên hoàng thượng kia ngạc nhiên ko kém( T/g: Để tui bật mí nha. Đây chính là Hoàng Dương)

- Tiểu tử thối! Số ta quả là ko may. Gặp ngươi có mà *** cả ngày!- Nó tức tối nói

- Này! Ta ko phải là tiểu tử thối. Ta là Hoàng Dương- Hắn bực tức đáp trả- À … Chúng ta quả là có duyên. Nàng tên gì?

- Nè… Sao ta phải nói với ngươi, cái tên xui xẻo kia?

- Nàng mà ko nói thì ta sẽ đi theo nàng suốt ngày đấy- Hoàng Dương mỉm cười với nó

- Hừm… Cười gì mà ghê thế. Sao ta toàn gặp mấy thằng điên lúc nào cũng cười cười nhỉ? – Nó thở dài nói

- Thằng điên nào… Có người đàn ông khác đi theo nàng ư?- Hắn nhíu mày hỏi con bé

- Nè sao ta phải trả lời mi. Thôi ta đi đây!- Nói rồi, nó vội giục Lan Nhi đi ra chỗ khác

- Nàng tưởng ta sẽ buông tha nàng à? Còn lâu nhé- Hắn cười thầm , vội đuổi theo con bé...

Còn tiếp. Sorry .Tui đang bận phải học bài . Hôm sau tui sẽ viết chap 18(tt)Thông cảm

  #74  

 31-08-2011, 12:57

bellhaymomong Offline

Tìm Hiểu Zing

Tham gia: 20-08-2011

Bài gởi: 112

Tác giả pót nhìu nhìu tí được không! Truyện ngắn we' a'!

Ngày 18-9 là sinh nhật của ta! zui quá xá là zui!

  #75  

 31-08-2011, 19:39

dna22796 Offline

Tìm Hiểu Zing

Tham gia: 30-06-2011

Bài gởi: 327

Chap 18 (tt)

Đi được một lúc, Ngọc Xuyến quay lưng lại thì thấy…. tên Hoàng Dương đáng chết kia. Trong đầu nó chợt nảy ra một ý. Nó cười thầm, giả vờ ko nhìn thấy tên kia. Lan Nhi thấy vậy, ngạc nhiên hỏi:

- Tiểu thư, sao cái công tử kia cứ đi theo chúng ta mãi vậy?

- Em cứ giả vờ như ko biết đi. Ta đã có cách trị hắn- Khóe miệng của nó chợt nở ra một nụ cười bí ẩn

- Dạ , vâng- Nói rồi ,cả hai người bọn nó vẫn tiếp tục đi tiếp và vờ như ko nhìn thấy Hoàng Dương.

Từ nãy tới giờ, hắn cứ tưởng con bé ko biết mình đi sau nó nên đắc chí cười thầm. Nghe thấy tiếng cười, con bé bít là hắn đang tâm đắc vì nghĩ là nó ko phát hiện ra mình. Ngọc Xuyến nghĩ bụng:” Ngươi cứ cười đi. Để xem tí nữa thì ai mới là nguời cười’’

Nó cầm tay Lan Nhi chạy thật nhanh khiến cho Hoàng Dương phải cố gắng lắm mới đuổi kịp. Con bé tạt vào một quán bán đồ trang sức nói:

- Ta muốn mua hết tất cả vòng cổ , nữ trang ở đây.

- Đây ạ

- Àh.Ngươi có thấy công tử đằng sau ko? Đó là phu quân ta. Hắn sẽ trả tiền cho ngươi.

- Vâng. Tiểu thư quả là có phúc đấy ạ

- Ừ

Nói rồi , con bé mang hết mấy đồ trang sức đi luôn. Hắn đang định đuổi theo nó thì bị người bán hàng khi nãy giữ lại. Tên bán hàng đó nói:

- Công tử, người mau trả tiền đi

- Tiền gì?- Hắn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì ng kia nói tiếp

- Vừa nãy có tiểu thư bảo ngài là phu quân của cô ấy. Giờ ngài lại định quỵt tiền tôi hả?

- Ừ đây!- Hắn đặt một thỏi vàng lên tay tên bán hàng.

‘‘Hóa ra là nó đang định trêu mình đây mà.Có vẻ lần này thì kế hoạch của con bé ko thành công rồi.’’ Hoàng Dương nhủ thầm và chợt cười to. 

Hắn chợt nhớ ra việc cần làm. Dương nhà ta cố gắng chạy hết sức để đuổi theo nàng Ngọc Xuyến. 

Con bé thấy thế thì nghĩ thầm:’’ Vừa nãy chỉ là 1 chuyện hết sức nhỏ nhoi thôi. Giờ thì ta sẽ cho ng thấy thế nào là trêu’’. Nó nghĩ vậy liền kéo Lan Nhi vào một thanh lâu .Lan Nhi vội sợ hãi nói với nó:

- Chúng ta vào đây làm gì ạ? Nếu người ngoài mà biết thì sẽ ko hay đâu ạ!

- Đừng lo. Ta vào đây tất có lí do- Nó thản nhiên nói và bước đến chỗ bà chủ- Tí nữa sẽ có một người công tử đến đây. Hắn rất đẹp trai! Ta muốn ngươi cho mấy mỹ nhân giữ hắn ở đây một lúc lâu đc ko. Nhớ là phải lột hết quần áo của tên ấy nhá.

- Dạ. Việc đấy có gì là khó. Người cứ giao cho hạ thần.- Bà ta nghe vậy liền gọi cho mấy cô nương gần đấy và nói gì đó….

… Một lúc sau

- Xong chưa vậy- con bé sốt ruột hét to- Cái tên đấy sắp đến đây rồi

- Dạ rồi. Nhưng trước hết phải có…

- Tiền chứ gì! Đậy- Nó đưa một nén vàng cho bà chủ béo ấy

- Đa tạ tiểu thư! 

Vừa nói xong, Hoàng Dương đã đuổi kịp con bé Ngọc Xuyến. Hắn chưa kịp làm gì thêm thì đã bị mấy cô nương bu vào . Chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì hắn bị lột hết áo , còn mỗi cái quần. Ít phút sau, mấy ng kia cũng chịu tha cho hắn. Hoàng Dương thở phào và vội liếc mắt ra xung quanh tìm con bé. Ko thấy nó đâu, hắn đành lủi thủi ra về. Đang suy nghĩ ngẩn ngơ thì hắn nhìn thấy có nhìu ng nhìn mình mà cười . Tức quá, hắn lại quát:

- Naỳ, cười gì đấy. Các ngươi muốn chết hả

- Haha… Có người cởi trần kìa- Một chú bé lém lỉnh nói

Nghe thấy thế , hắn nhìn xuống ng. Hóa ra là hắn chỉ mặc độc chiếc quần…

  #76  

 01-09-2011, 12:52

dna22796 Offline

Tìm Hiểu Zing

Tham gia: 30-06-2011

Bài gởi: 327

Chap 19

Hoàng Dương ngượng chín cả mặt, ko nói gì chỉ vội chạy về cung. Còn về phần con bé, nó đã đứng nấp ở ngoài từ lâu để xem hắn như thế nào. Thấy cái hành động ngớ ngẩn đó, Ngọc Xuyến ôm bụng mà cười cho hả dạ. Hồi lâu, hai người bọn nó( Nó và Lan Nhi) lại tiếp tục đi dạo chơi tiếp, coi như chưa xảy ra chuyện gì. Chơi đến chán, con bé mới chịu cùng Lan Nhi về cung.

Đêm đó, Ngọc Xuyến vẫn nhớ mãi cái bản mặt ngố ngố của tên Hoàng Dương. Lúc đầu, con bé có vẻ cảm thấy hơi ân hận, nhưng tính đi tính lại nó vẫn thấy làm thế là vô cùng chính đáng.

…. Sáng hôm sau

- Rầmmm! 

Lan Nhi đá mạnh cửa , hớt hải chạy vào giục nàng Ngọc Xuyến dậy.

- Tiểu thư, người dậy mau đi.

- Cái gì! Ai lại dám phá vỡ giấc ngủ ngàn giây của ta hả- Nó nhắm mắt, lầm bầm nói

- Sứ giả Thừa Vũ đến thăm Người đấy! Ngài sắp vào đây rồi- Lan Nhi luống cuống nói 

- Whattttttt……….. Mẹ ***** thằng **** ấy. Hắn quả là lúc nào cũng đến đúng lúc để thăm ta.- Nó bật dậy,**** Thừa Vũ

- Cảm ơn nàng đã quá khen. Nhưng ta đâu đến mức đó. Ta chỉ là có chút việc muốn nói với nàng thôi!- Thừa Vũ bước vào, nở một nụ cười mê hồn với nó

- Ngươi bị sao ko mà lại nghĩ là ta khen ngươi. Hứ…..!- Nó liếc mắt lườm hắn.

- Ồ! Nàng ko khen ta sao? Thôi ta có việc cần bàn với nàng

- Việc gì nói nhanh?

- Phu quân của nàng mời nàng ngày mai đến phủ đấy.

- Gì cơ???- Nó ngạc nhiên há hốc mồm ra- Nhanh dữ vậy ta! Thôi ngươi cứ bảo ngày mai là ta sẽ đến- Chợt nó nhớ ra 1 việc- Này Thừa Vũ! Ta với ngươi ko thù ko oán . Sao ngươi lại cấm ko cho ta ra ngoài. Nếu ta mà bẩm báo việc này lên hoàng thượng nước ng thì ng sẽ sao nhỉ?- Nó giả bộ ngây thơ hỏi hắn

- Nàng đừng có nói với hoàng thượng. Ta … ta chỉ muốn nàng an toàn thôi mà. Nếu ko thích thì ta sẽ nói với lính canh cho nàng chơi đâu cũng đc- Hắn cười xòa khi nghe nó nói đến Hoàng thượng.

- Ừ Ta tha cho ng đấy. Giờ ko có việc j thì ngươi về đi

- Biết rồi. Ta lui đây. Nàng ở lại bảo trọng- Nói rồi tên Thừa Vũ lẩm bẩm gì đó và đi ra ngoài

- Nè. Ta bít rồi. Mà mi đang rủa ta đấy à. Cút nhanh đi!- Nó nhăn mặt nói.

Đợi lúc hắn đi về hẳn, con bé nhổm dậy và đi làm VSCN. Nó cứ thấy thắc mắc tại sao chồng sắp cưới của nó lại bỗng dưng mời mình đến phủ. Khó hiểu quá! 

…. 1 canh giờ sau

- Lan Nhi , hôm nay em lại đi chơi tiếp với ta nhé. Tên Thừa Vũ kia đồng ý rồi. Ko phải lo nữa

- Dạ

- Tốt , chúng ta khởi hành thui- Con bé cười tít mắt 

Chỉ ít phút sau, hai ng đã ra đến kinh thành tráng lệ. Lần này, để đề phòng gặp tên Hoàng Dương đáng ghét hôm qua, nó và Lan Nhi cải trang thành nam. Bây giờ, nó hết sức yên tâm vì tay nghề của con bé đã khá hơn, với lại nó cũng rút đc nhìu kinh nghiêm từ lần trc. Đang đi thì nó lại vô tình vấp ngã một lần nữa, may mà con bé kịp níu tay vào áo của một ng đi trước. Điều ko may là nó ko những ko ngã mà còn lôi thêm 1 tên nữa chịu chung với mình. Ngọc Xuyến vội đứng dậy, cười tươi và nắm tay Lan Nhi đi típ thì bị “ ai đó” gọi lại. Nó quay lưng lại thì thấy một chàng trai khôi ngô, đẹp trai hết chỗ. Nước miếng nó chảy tùm lum(T/g: Kinh quá!) . Lan Nhi đứng bên cạnh thấy thế thì vội nhắc thầm vào tai nó. Con bé vội lấy tay quệt đi, mỉm cười nói:

- Ngươi gọi ta có việc gì?

- Vừa nãy, ng vừa làm cho ta ngã. Giờ lại ko chịu xin lỗi. Bộ ng muốn chết hả?

- Chết cái đầu ng ấy! Ta xin lỗi. Ta xin lỗi. Được chưa hả?- Nó bực tức hét lên và định quay lưng đi típ thì…. Tên ấy gí kiếm gần vào cổ con bé

- Ta xin lỗi rồi. Sao ng ko chịu tha cho ta?- Nó ko chịu thua vẫn cố nói lại

Một trong hai tên vệ sĩ của con bé đã theo dõi nó từ lúc đầu đang định rút kiếm xông ra bảo vệ chủ nhân thì bị tên kia chặn lại. Tên đó nói:” Ngươi cứ để kệ tiểu thư đi. Người chắc chắn là có cách”.

Quay về phần con bé, nó từ từ gỡ thanh kiếm ra khỏi cổ rồi hét lên:

- Ta mà có mệnh hệ gì thì ng chết với ta đấy.

- Ngươi đã làm cho bổn vương ngã. Giờ ta sẽ trừng trị ng- Nói rồi, hắn cầm kiếm xông thẳng vào con bé. 

Nó vội ngả người ra tránh. Hắn đang định đâm thêm một nhát nữa thì bị tay sai của mình chặn lại và khuyên nên bỏ qua cho nó. Suy nghĩ được một lúc, hắn cũng đành gác kiếm và tha cho con bé. Sau khi cả hai ng bọn hắn đi khỏi, thì nó tức giận nói:

- Lan Nhi, em hãy cùng ta đi theo trả thù cái tên đáng ghét ấy nha

- Nhưng… em sợ công tử ấy lắm.

- Có ta ở đây rồi mà- Nói rồi, nó kéo tay Lan Nhi chạy theo bọn hắn

Đi một lúc, thì hắn ghé vào trong thanh lâu. Bọn nó cũng đi sát theo sau. Hắn ko để ý là có ng theo dõi mình nên chẳng nói gì, cứ thế mà đi lên cầu thang vào một căn phòng. Con bé nấp vào 1 chỗ kín nhất và bỏ hết đồ hóa trang, để lại một dáng ng mảnh mai và một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp. Nó lấy trong túi ra một gói dược “ Bất động” mà mình mang để phòng thân.

Ngọc Xuyến quyết định sẽ dùng y hệt cách mà mình đã làm với tên sứ giả Thừa Vũ. Quả nhiên, kế hoạch của con bé thành công rực rỡ. Tên kia lườm nó và nói:

- Ngươi là ai? Ta đâu có thù gì với mi

- Ta là ai thì liên quan gì? Chỉ cần biết là ngươi đã mắc tội với ta thôi. Cười đi để ta còn chụp nào- Nó lấy ra chiếc máy ảnh lúc trước và chụp thật nhìu kỉu

Làm xong, con bé vẽ thật nhiều hình lên mặt hắn và viết một chữ “ĐẦN” to tướng ngay chính giữa. Ngắm lại chiến công của mình, nó tâm đắc cười to và vội trốn đi nhanh đề phòng thuốc hết tác dụng

Chap 20

Về cung điện, cả hai đứa bọn nó cười hí ha hí hố với nhau, chảy cả nước mắt. Nhưng nàng Ngọc Xuyến nhà ta vẫn chưa thỏa chí tò mò, nắm chặt tay Lan Nhi đi ra vườn thượng uyển ngắm cảnh. 

Đi mãi đi mãi, con bé chán nản ngồi thụp xuống đất, giở cây sáo ra thổi, vừa thổi vừa hát Tiếng Anh. Thanh điệu sống động, nhộn nhịp hòa cùng với giọng hát ngọt ngào, gợi cảm,mê hồn và đầy sức quyến rũ khiến cho Lan Nhi như bị hút hồn vào đó. Tiếng sáo mê say đó không biết từ lúc nào đã tới tận tai của Hoàng Dương. Hắn thắc mắc và có đôi chút ngạc nhiên không hiểu sao lại có một thứ âm thanh hay đến thế ở ngay trong chỗ cung cấm này. Để giải đáp thắc mắc đó, hắn đã quyết định tận mắt đến xem nơi phát ra tiếng sáo. 

Nhưng khi vừa đến thì chính hắn cũng không tin nổi vào mắt mình nữa, cái người đang thổi sáo lại chính là con bé Ngọc Xuyến. Hoàng Dương gian xảo cười nhẹ rồi nói to:

- Haha… Nàng quả thật là bậc mỹ nhân tài sắc đủ đường đường đó nha. Ta hảo thích!

Cả hai ng – Ngọc Xuyến lẫn Lan Nhi ngỡ ngàng quay ra xem ai đã làm cụt hứng của họ thì lại gặp Hoàng Dương. Con bé hét lên:

- AAAAAAAAAAA…. Sao cái tên điên này cứ ám ta thế! Chẳng lẽ hắn là…. Ma ư?

- Ma gì mà ma? Nàng nói cái gì vậy! Chúng ta lại có duyên nữa rồi! Ta còn chưa tính đến chuyện lần trc nàng làm với ta !- Hoàng Dương cười mỉa

- Duyên *** gì. Xui tận mạng. Ông trời ơi, sao ông nỡ làm thế với con chứ. Con chỉ là một thiếu nữ yếu ớt thôi mà. Zời ơi là Zời!- Nó giả bộ khổ sở, chắp tay vào nói

- Haha… Nàng hài hước quá. Nhưng sao nàng vào được đây vậy! Chỗ này là cung cấm mà- Hoàng Dương tò mò hỏi

- Cái j! Đây là chỗ của ta mà. Ta mới là người phải hỏi câu đó mới đúng chứ. Vô duyên!Hức!- Nó nguýt một tiếng rõ dài, làm điệu bộ y hệt trẻ con

- Nhưng đây là nơi nàng Ngọc Xuyến ở nước Ngôn Quốc ở mà. Chẳng lẽ nàng là…!- Hoàng Dương ấp a ấp úng hỏi

- Ngọc Xuyến là ta chứ sao nữa! Hỏi gì nữa!- Nó tự đắc nói

- NÀNG LÀ NGỌC XUYẾN SAO? KHÔNG THỂ ĐƯỢC- Nghĩ một lúc, hắn thở dài nói- Ừm.. Thôi ta đi đây…

- Ừ thế thì bye nha!- Nàng Ngọc Xuyến ngay thơ vô tội vạ lại tiếp tục bài hát tươi vui của mình, mà ko biết rằng có người nào đó đang rất buồn , buồn ơi là buồn, não lòng vì nàng ta đây

Trên đường về, Hoàng Dương ngẫm nghĩ hết lượt, vừa đi hắn vừa lẩm bẩm bảo: “ Giờ thì nàng đã là hoa có chủ rồi. Sao ta có thể kết duyên cùng nàng đây…”

. Rồi lại bảo: “ Hay là ta cứ cướp nàng ấy đi.CHúng ta sẽ có một cuộc sống hạnh phúc và ấm cúng như bao người khác..”. Và còn bảo: “ Nhất định ko thể được. Đường đường là 1 quân tử mà lại đi cướp vợ người khác sao… Ko được… Thế thì ta phải làm gì đây… Phụ hoàng còn phải làm gì”

***

Sáng hôm sau

- Tiểu thư, Người dậy nhanh còn chuẩn bị đi gặp mặt tể tướng Dương Vũ Phong nữa. Dậy nhanh đi ạ!- Lan Nhi hoảng hốt chạy vào lay lay người nó

- Bố mẹ ơi, con muốn ngủ thêm chút nữa. 7 giờ trường mới mở mà!- Nó khó chịu nói

- Bố mẹ nào ạ? Em không hiểu gì cả! Dậy nhanh đi ạ- Nói rồi, Lan Nhi cầm một xô nước đổ vào người nó- Àooo..

- Lạnh quá.. Lại gì nữa đây. Em định giết chết ta àh?- Nó ngồi bật dậy

- Người còn phải gặp mặt phu quân của Người nữa ạ? Muộn quá rồi

- CHết… Mau lên… Đưa quần áo cho ta đi- Nói xong, nó vội vã vớ đống quần áo của Lan Nhi đang cầm, rồi nghi ngờ hỏi- Mà đây có phải là quần áo ta thiết kế mà ta đã đã dặn em là may nó hôm qua ko đây! Ta muốn thật Sì-taiii( Style) để gặp phu quân của mình

- Style gì ạ? Em đã làm y hệt theo lời tiểu thư nói rồi. Nhưng đây là quần áo ạ! Kì lạ quá ! Em chưa thấy ai mặc thứ đó bao giờ mà?- Lan Nhi thắc mắc hỏi

- Đừng nói nữa! Ta phải thay nhanh mà. Em chuẩn bị hết đi- Vừa nói, nó vừa thay nhanh bộ quần áo

- Vâng!

…ít phút sau

- WAAAAAAAAAAA! Người đẹp quá. Em cảm thấy có gì lạ lắm. Trông Người không dịu dàng, yểu điệu như hôm nào- Lan Nhi thở một hơi rồi mới nói

Trông con bé lúc này thật là cực style khỏi phải nói. Chiếc Mũ vành trai ca rô hơi phồng cộng với cái áo có hình trái tim “ I love you” màu đen để lộ một nửa vai cũng hơi dài nốt bó sát cái eo thon của con bé, và ở phần cuối của chiếc áo thì “very” bồng bềnh. Còn thứ quan trọng không thể thiếu là cái quần đùi ngắn màu trắng vừa khít vào chân, để lộ cặp đùi trắng thon của Nó.

Con bé tâm đắc nhìn vào gương,vừa nhìn lại vừa khen mình ( T/g : THế này gọi là tự sướng đấy chị ạ! Gớm quá đi ! N/v: Câm ngay không thì chết bây giờ. Cụt cả hứng). Một lúc sau, nó nói to

- Em trang điểm cho ta được ko?

- Vâng . NHưng để em xem lại đã… Ừm…Em nghĩ ra rồi.. Người nhắm mắt đi- Lan Nhi hí hửng như bắt được vàng, cười tươi nói

- Ta phó mặc số phận cho em đấy nhé! HI HI…-Nói rồi, nó im bặt nhắm mắt, ngoan ngoãn ngồi im mặc cho Lan Nhi làm j thì làm

- Đẹp quá đi… Em lấy nhũ ở đâu vậy?- Ngọc Xuyến nhà ta ngỡ ngàng hỏi

- Nhũ gì ạ? Cái bột đen lấp lánh này là do em chế tạo ra đó. Chẳng qua là em có nghe lỏm lúc Người đang học cách chế tạo dược. Người thứ lỗi cho em nha!- Lan Nhi cúi gằm mặt xuống, thẹn thùng trả lời

- Ko sao? Em nhớ dạy ta cách làm đấy. Hay là chúng ta đặt tên thứ bột này là nhũ nhé!- Nó cười tươi nghĩ thầm : “ Hóa ra Lan Nhi lại chính là người chế tạo ra bột nhũ. Em ấy quả là đỉnh nha. Nhưng dù sao ta cũng có công đặt tên cho nó. Rồi sau này chắc chắn thứ bột nhũ này sẽ lan rộng trên thị truờng quốc tế cho mà xem.” 

(T/g: Ngạo mạn quá. Mỗi việc đặt tên mà cũng bảo là có công)

- Vâng!- Lan Nhi nghe tiểu thư nói , lập tức tươi cười trở lại

- Chúng ta cùng khơi hành thôi- Con bé giơ tay ra hiệu , rồi cùng nắm lấy tay Lan Nhi chạy ùa ra ngoài, mà không hề để ý rằng chính cái hành động vô cùng trẻ con của mình đã khiến cho “ ai đó” phải bật cư

Chap 21

- ÔLALA! Sắp được gặp chồng chưa cưới rùi. Không bít có handsome không nhỉ- Ngọc Xuyến vừa chạy vừa nói lớn

-Tiểu thư cẩn thận kẻo…-Lan Nhi chưa nói hết thì

- Bụp!- MỘt hòn đá to tổ cảng trước chân nó-> ngã-> kêu-> vứt đá-> hét-> đi tiếp-> hết chuyện-> còn đọc nữa làm gì-> đã bảo không được đọc nữa mà-> Cha mẹ ơi! Bảo nó không đọc nó cứ đọc là thế nào-> không vít nữa

****

Sau 10 phút, 2 người chúng nó đã đến phủ của Vũ Phong. Con bé tung tăng chạy hẳn vào trong,còn Lan Nhi thì gọi í ới theo sau cùng.(T/g: Mấy chị này đúng là điên nặng rùi.Có mỗi cái cảnh mả cứ lặp đi lặp lại)

Cả hai người bọn nó liền dắt tay nhau đi đến nhà chính-nơi hắn đang ngồi uống trà ngắm cảnh. Nó bước vào trước,Lan Nhi theo sau. 

Đang uống trà,thấy vậy, Phong nhà ta ngồi đó,ung dung làm thơ,không để tâm đến nó và Lan Nhi. Con bé thấy thế,tức lộn tùng phèo.Trong lòng nghĩ bụng:” Tên điên này không coi ta ra gì. Đúng là … khổ. Sao ở đây toàn người đẹp trai bị điên vậy cà”

Nó ngồi xuống,lấy tay cầm tách trà lên uống,thản nhiên ngắm cảnh cùng hắn.Con bé khẽ hát nhẩm vài câu bài Lovey Dovey- T-ara. Vừa hát, nó vừa nhảy theo. Nhìn nó nhảy, Vũ Phong cười thầm, mắt dán chặt vào nó, dán chặt vào từng đường cong trên cơ thể con bé. Lúc đầu, hắn cũng chỉ muốn thử nó xem thế nào,không ngờ lại rất đỗi thú vị đến thế. Cất cái giọng trầm ấm của mình lên,Vũ Phong nói :

- Bái kiến công chúa Ngọc Xuyến. Nàng đến đây từ khi nào vậy?

Con bé không nói, vẫn hăng say nhảy múa,coi bộ không bận tâm đến ai sất. Không thấy trả lời, VŨ Phong lại nói lần nữa,rồi cứ 5-6 lần như vậy. Không chịu nổi, hắn đập bàn, quát:

- Sao nàng không nói gì hả? Nàng nên nhớ đây là phủ của ta đó

Khoé miệng của nó nở lên một nụ cười tinh nghịch, rạng rỡ,chói sáng đến mức hắn như hút hẳn vào đó. Con bé ngọt ngào đáp lễ:

- PHù… Tưởng ngươi thế nào. Nóng tính quá mức. Khổ thân. Đẹp nhưng khùng. Sao này bố cha nào nó thèm lấy nữa. Quần áo thì quê mùa

Nghe nó nói, hắn như bị đâm 2 lưỡi dao vào đầu. Trong lòng như … gì đó, Vũ Phong cười nói:

- Ồ. Nàng nói cũng đúng. Ta đâu thể sánh được với nàng-công chúa Ngọc XUyến cao quí

Con bé quay ra chỗ khác, nói:

- Ừ. Cảm ơn nhìu. Mời ta đến có chuyện gì thì nói đi. Mất thì giờ của ta quá đó!

Vũ Phong nghe nó đáp, cười nhẹ rồi bảo:

- Ta mời nàng đến đây vì chuyện kết duyên của hai ta , không biết ý nàng thế nào nên ta mời đến bàn chuyện kẻo nàng lại không vừa lòng?

Ngọc Xuyến nhíu mày nói:

- Nói thì nói mẹ nó đi. Lại còn lắm chuyện! Ngươi có định nói rõ ra không hả?

Hắn nói luôn:

- Ta không phải lắm chuyện. Ta đang muốn hỏi nàng thích vật lễ gì để ta còn mang đến 

Con bé cười thầm, cuối cùng thì hắn cũng mắc bẫy của nó, lòng dạ vui sướng,Ngọc Xuyến trả lời lại:

- Vậy thì ta muốn một dinh phủ riêng cho ta và Lan Nhi, một cái bể bơi, một Iphone 5,…- Nó liệt kê hàng loạt thứ nó muốn

Vũ Phong nghe con bé nói mà chóng hết cả đầu,bèn xua tay nói:

- Nói ít thôi. Ta chóng mặt quá. Nàng muốn gì ta cũng đáp ứng hết đó. Nhưng có 1 điều kiện cho nàng

Con bé nói ngay: “Là gì?”

- Đó là nàng sẽ phải đi chơi với ta ở kinh thành ngày mai_ Hắn nói mà trong lòng vui như mở cờ trong bụng

- Ok! ĐI thì đi- Con bé không bận tâm, ngoảnh mặt ra chỗ khác nhìn cho sướng-Lan Nhi, chúng ta về thôi 

….

Con bé nhâm nhi tách trà trong phòng, ngẩn ngơ ngồi ngắm phong cảnh ngoài trời. Hôm nay quả là một ngày vô cùng đẹp trời , Nó nghĩ thầm, lòng dạ xao xuyến hướng theo từng nhịp đập của cái khung cảnh say đắm lòng người này. Đang mải mê nghĩ ngợi, nó chợt giật nảy mình lên vì nghe thấy tiếng động là lạ. Con bé tò mò hí hửng vội chạy đến nơi phát ra tiếng động. Thường thì cảnh này luôn có ở trong các tiểu thuyết kiếm hiệp mà con bé đã từng đọc. Vậy là sắp có người muốn bắt cóc nó rồi. Để xem tên nào dám cả gan làm vậy với nó. 

Hahaha… Hoá ra cái vương quốc cổ đại khỉ gió này cũng kịch tính đó chứ. E hèm…

Con bé tự đắc mỉm cười , nghĩ đến cái khung cảnh thằng bắt cóc bị bất tỉnh nhân sự,bên cạnh là nó đang nhảy múa ăn mừng chiến thắng. Quá tuyệt!

Hai mắt nó sáng quắc lên, nhìn hơi gian gian. Chẳng biết con bé lại đang định làm gì đây?!

Ngọc Xuyến lén lút đi từng bước một, cố không gây ra tiếng động nào. Nói gì chứ về khoản này, con bé là đỉnh nhất. Nó rón rén nhìn khắp nơi thì bắt gặp một tên mặc áo đen. Trông dáng người của hắn cũng được đó chứ. Đi làm siêu mẫu thì nổi tiếng là cái chắc.

- Á..-ĐÚng lúc đó, thì chợt có 1 con chuột đứng ngay sát nó. Con bé theo phản xạ hét toáng lên

- Ai đó…- Tên kia lập tức quay lại, nghi hoặc tiến đến gần phía nó

-S-H-I-T! Lộ rồi- Nghĩ vậy, nó tự tin nhảy bật đến trước mặt hắn phi một cước thật mạnh

-Xoẹt- Cú đá thần công của con bé rơi vào không khí

-Bộp- Chưa kịp để nó chống trả, hắn ta đã cho con bé lĩnh “loại thuốc mê đặc biệt” rồi ôm nó bay đi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#namouylar