Chương 143: Kiểm tra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Sanh cũng thu hút nhiều sự chú ý khi cậu vào Đại học Hoài An. Nhưng vào thời điểm đó, chỉ có một số ít người có ác ý với cậu, còn hầu hết các bạn cùng lớp đều tốt bụng.

Mặc dù Đại học Hoài An cũng có sự phân biệt đối xử, nhưng nó không thể hiện rõ ràng như Học viện Quân sự số 1.

Họ sẽ không chà đạp nhân phẩm của một người, và họ sẽ không coi bi kịch của người khác là trò đùa.

Đây là thế giới của dị năng giả.

Ba công hội lớn đầy tính toán và đen tối, trong khi Học viện Quân sự số 1 đầy kiêu ngạo và thờ ơ.

Diệp Sanh ngẩng đầu nhìn huy hiệu của Học viện Quân sự số 1 ở trung tâm đấu trường. Hai thanh kiếm dài màu bạc đan vào nhau, ở giữa là một con bướm đẫm máu với đôi cánh lộng lẫy, dang rộng đôi cánh và sẵn sàng bay.

Bướm đỏ, lại bướm đỏ.

Ánh mắt Diệp Sanh trở nên lạnh lẽo hơn khi nghĩ đến cái tên Sariel của Đảo Bướm đang chỉ vào "Con mắt của quỷ".

Chẳng mấy chốc, đấu trường đã đầy người.

Vị trí Diệp Sanh tìm thấy rất xa. Hầu hết các học sinh đều đã thành lập những nhóm nhỏ, đều tụ tập lại một chỗ, cậu ở một mình có vẻ rất khó xử.

"Này, Diệp Sanh, tôi đến tìm cậu." Đột nhiên có người ngồi xuống bên cạnh cậu.

Diệp Sanh quay đầu lại phát hiện bên cạnh cậu chính là Hắc Nguyên quen thuộc trên tàu.

Hắc Nguyên nở nụ cười thành thật.

Diệp Sanh không có tỏ ra rõ ràng thích hay ghét Chu Hướng Địch hay Hắc Nguyên, lạnh lùng gật đầu.

Sau khi Hắc Nguyên ngồi xuống, hắn chủ động bắt chuyện nói: "Này, vốn dĩ tôi ngồi cùng với Hướng Địch, nhưng tôi thật sự không thích hai người phía sau hắn, cho nên mới tới tìm cậu. Tôi không hiểu được, chúng ta đến Học viện Quân sự số 1 không phải để học tập dị năng và rèn luyện bản thân sao? Tại sao lại có nhiều thứ như vậy? Khi họ nói về tứ đại gia tộc, tôi chỉ biết gật đầu, bởi vì tôi không biết tứ đại gia tộc có cái gì hay mà thảo luận về họ."

"Hướng Địch luôn cảm thấy phải có vài người cùng vào trường thì mới yên tâm. Tôi nghĩ là thôi quên đi. Tôi không thích kết bạn trong công hội vì tôi không thích sự tính toán và hợm hĩnh của những người đó. Nếu họ đều là một nhóm bạn bè bỏ đá xuống giếng thì thà ở một mình còn hơn."

Hắc Nguyên biết tính cách Diệp Sanh lạnh lùng nên hắn đơn thuần chỉ muốn tìm người trò chuyện. Không có mục đích rõ ràng là kéo mọi người lại với nhau như Chu Hướng Địch.

Hắc Nguyên nói: "Ài, lát nữa chúng ta sẽ chia thành các lớp, cậu nhất định có thể lên lớp C." Lớp C có thể coi là tầng lớp trung lưu trở lên. Hắc Nguyên khi nói lời này, trong lòng tràn đầy hâm mộ.

Diệp Sanh: "..." Diệp Sanh cuối cùng cũng dời ánh mắt sang một bên, nhướng mày, lạnh lùng nói: "Anh cảm thấy tôi có thể lên lớp C sao?"

Hắc Nguyên trợn to hai mắt: "Mẹ kiếp, ôi, Diệp Sanh, cậu chủ động nói chuyện!"

Diệp Sanh: "............"

Vẻ mặt Hắc Nguyên hưng phấn: "Chúng ta vẫn luôn là người hỏi, cậu cũng chỉ trả lời mấy câu, đây là lần đầu tiên tôi nghe cậu hỏi, giọng nói của cậu rất hay!"

Diệp Sanh mặt không biểu tình nói: "Cám ơn."

Hắc Nguyên nhìn thiếu niên mà hắn có trực giác bản năng đầu tiên khi nhìn thấy là một thanh niên nguy hiểm trong xe. Bây giờ ngồi gần hơn, cảm xúc trong lòng hắn phập phồng, trong lòng tràn đầy khao khát và tôn thờ kẻ mạnh. Diệp Sanh rất đẹp trai, nhưng đối với Hắc Nguyên, điều khiến hắn ấn tượng nhất chính là bàn tay lãnh đạm cầm súng của Diệp Sanh khi ngồi trong xe. Ngón tay dài, xương cốt chắc khỏe, có khí chất giết người chỉ bằng một đòn.

Hắc Nguyên nói: "Diệp Sanh, cậu là thành viên cấp cao của công hội Jack sao?"

Diệp Sanh: "Không phải."

Hắc Nguyên: "Vũ khí của cậu là súng à? Tôi thấy cậu cầm súng trong xe, tôi thấy nó ngầu quá!"

Người hâm mộ nhỏ hưng phấn cúi đầu nhìn về phía tay Diệp Sanh. Hôm nay, cúc áo trên tay Diệp Sanh đã được cởi ra, để lộ cổ tay trắng nõn. Vốn tưởng rằng cậu gầy gầy cường tráng như dự kiến, nhưng Hắc Nguyên lại ngơ ngác nhìn lớp màu đỏ nhạt mơ hồ phía trên, giống như bị ai véo thật mạnh.

Hắc Nguyên không nghĩ ra được sự ái muội trong đó, chỉ là kinh hãi: "Diệp Sanh, cậu bị thương à?"

Diệp Sanh: "..."

Diệp Sanh: "............"

Diệp Sanh nhanh chóng cài cúc áo, động tác lạnh lùng và kìm nén cơn tức giận.

Cậu không có ai để nói chuyện trên đường đi và cậu đã phải trải qua sự khiêu khích từ tên ngốc Theodore đó. Vì vậy, khi trò chuyện với Ninh Vi Trần, cậu có cảm giác thư thái đã lâu không gặp, cậu gần như quên mất rằng những dấu hôn và vết cắn vô hình trên khắp cơ thể đều là do ai đó tạo ra.

Diệp Sanh nghiến răng nghiến lợi nói: "Ừ, nhưng không quan trọng lắm."

Hắc Nguyên: "Ồ, khó trách tinh thần cậu ở trong xe xấu đến thế."

Diệp Sanh không muốn nói chuyện nữa.

Hắc Nguyên nói: "Tôi nghĩ cậu nhất định có thể lên được lớp C. Trình độ năng lực của cậu nhất định không thấp, ít nhất cũng phải là C."

Diệp Sanh: "Không."

Hắc Nguyên: "Hả?"

Diệp Sanh nói: "Khả năng cao là tôi sẽ được phân vào lớp F."

Hắc Nguyên: "???"

Diệp Sanh không thích bị người nhìn chăm chú. Khi đến Học viện Quân sự số 1, cậu có quá nhiều bí mật và không có ý định kết bạn với bất kỳ ai. Thế giới dị năng giả khác với xã hội loài người, ở đây, một người bạn "yếu đuối" thực sự có thể mang đến cho họ những rắc rối chết người. Diệp Sanh giao tiếp cùng với Hắc Nguyên, bởi vì Hắc Nguyên chỉ là ngưỡng mộ cậu, thậm chí còn không có ý định làm quen với cậu, hắn chỉ đến để trò chuyện.

Hắc Nguyên: "Lớp F, không có khả năng! Diệp Sanh, cậu nhất định đã trải qua rất nhiều nơi nguy hiểm."

Diệp Sanh suy nghĩ một chút: "Đúng vậy."

Hắc Nguyên: "Chính là như vậy, kinh nghiệm thực tế của cậu nhiều như vậy, làm sao có thể đi tới cấp F? Cậu đã từng đi qua địa phương nguy hiểm cấp B chưa?"

Diệp Sanh: "..."

Diệp Sanh: "Đã từng ở đó."

Biệt thự La Hồ hẳn là được tính vào đi.

Hắc Nguyên thở phào nhẹ nhõm nói: "Vậy thì đúng rồi, có thể cậu không biết, nếu như cậu từng tiếp xúc với dị giáo cấp cao, giá trị thần quái của bọn chúng sẽ gián tiếp ảnh hưởng đến não bộ và cơ thể của cậu. Những hơi thở này có thể được cảm nhận bởi máy móc. Cậu phải biết chiếc máy này được sản xuất bởi Tổng cục Cục Phi tự nhiên. Tôi cũng từ trên tàu mà biết được rằng nếu chúng ta càng tiếp xúc với nhiều kẻ dị giáo và chúng càng mạnh thì chúng ta sẽ càng nhận được nhiều điểm về mặt "thể lực trí lực". Học viện Quân sự số 1 chưa bao giờ phân biệt về cấp độ. Về cơ bản, nó sẽ chia chúng ta thành các lớp dựa trên tất cả các khía cạnh. Tất nhiên, những người mới như chúng ta về cơ bản được chia thành các lớp dựa trên cấp bậc." Hắc Nguyên thở dài: "Mặc dù tôi đã từng nhìn thấy dị đoan Thần Sông cấp B, tôi đã tham gia Tế Thần Sông. Nhưng tôi ở nơi nguy hiểm Tế Thần Sông chỉ là một kẻ giúp việc, nên điểm cộng thêm chắc chắn sẽ không đáng kể."

Diệp Sanh sửng sốt, đôi mắt hạnh có chút sửng sốt, hỏi Hắc Nguyên: "Điểm cộng thêm là được cộng vào phương diện thể lực và trí lực?"

Hắc Nguyên: "Đúng vậy, chả lẽ trí lực thì cậu làm bài thi, thể lực thì cậu đi thi đấu? Làm sao có thể có nhiều thời gian như vậy?"

Diệp Sanh: "..."

Diệp Sanh cúi đầu, mở điện thoại ra, trực tiếp chọc vào khung chat của Ninh Vi Trần.

【 Ninh Vi Trần, trong các lớp học của Học viện Quân sự số 1, điểm thể chất và tinh thần được tăng lên dựa trên những kẻ dị giáo mà chúng ta đã tiếp xúc trước đây?! 】

Ninh Vi Trần mất một lúc mới trả lời.

【 Em đã hỏi hiệu trưởng và hình như là như vậy. Tuy nhiên, nhiều nhất máy sẽ phát hiện ra anh đã tiếp xúc với dị giáo cấp A, anh trai đừng lo lắng. 】

Diệp Sanh: "............"

Tại sao cậu không lo lắng, cậu cmn đã tiếp xúc với nhiều dị giáo cấp A như vậy!

Ninh Vi Trần dường như biết được sự lo lắng của cậu nên lại gửi một tin nhắn khác.

【 Anh đánh giá quá cao độ nhạy bén của cái máy này, nó chỉ có một giá trị ngưỡng, và cuối cùng chỉ hiển thị cấp độ dị năng và lớp học của anh. 】

Diệp Sanh nhắm mắt lại, chỉ mong chiếc máy này chạy chậm hơn.

Ninh Vi Trần gọi điện thoại qua, trong giọng nói mang theo ý cười: "Anh, hiện tại anh có ở đấu trường không?"

Diệp Sanh nói: "Ừ." Cậu không quên dấu vết trên người mình, nhạy bén hỏi: "Trong quá trình kiểm tra, tôi không cần cởi quần áo đúng không?"

Ninh Vi Trần cười khẽ vài tiếng: "Giống như cần phải cởi quần áo một chút, quên đi, em tới tìm anh."

Diệp Sanh nhịn xuống xúc động muốn đánh hắn: "Không được."

Ninh Vi Trần bình tĩnh nói: "Yên tâm, thân phận của anh sẽ không bị bại lộ. Anh yêu à, với tư cách là tân sinh viên của Học viện Quân sự số 1, em cũng cần phải làm bài kiểm tra xếp lớp."

Diệp Sanh: "..."

Ninh Vi Trần: "Tin tưởng em, anh trai."

Diệp Sanh cảm thấy nhẹ nhõm sau khi nghe điều này. Có lẽ là bởi vì hình ảnh "Ảnh đế xuất sắc nhất" của Ninh Vi Trần đã để lại ấn tượng sâu sắc trong cậu, đóng vai một người xa lạ chắc chắn sẽ dễ dàng đối với Ninh Vi Trần.

Hắc Nguyên nhìn Diệp Sanh thực hiện cuộc gọi này và đôi mắt hắn trở nên chết lặng. Hắn chưa bao giờ thấy biểu cảm của Diệp Sanh phong phú đến thế, cảm xúc của cậu sống động đến thế, vậy, bên kia điện thoại là ai?

"Diệp Sanh, cậu đang gọi điện thoại với ai vậy?"

Diệp Sanh ngước mắt nhìn hắn, không có ý định che giấu, bình tĩnh nói: "Người yêu tôi."

Hắc Nguyên: "!!!"

Hắc Nguyên: "Diệp Sanh! Cậu có người yêu à?!"

Giọng hắn cao quá, mọi người xung quanh đều nhìn sang. Diệp Sanh phớt lờ mọi người và bình tĩnh gật đầu.

Hắc Nguyên bối rối, nhưng hắn cảm thấy điều đó có vẻ hợp lý, chỉ khi đối mặt với người yêu, tảng băng trôi mới tan...

"Các học sinh thân mến, chào mừng đến với Học viện Quân sự số 1."

Với giọng nói lạnh lùng và nghiêm túc của quan chấp hành, toàn trường trở nên im lặng.

Quan chấp hành máy móc lấy tờ giấy ra đọc lịch sử và nội quy của trường rồi đi thẳng vào vấn đề.

Để họ xếp hàng theo số thứ tự học sinh hiển thị trên màn hình và đến máy dò dị năng ở trung tâm đấu trường để tiến hành quá trình xếp lớp đầu tiên.

Một nhóm người reo hò, đứng dậy khỏi chỗ ngồi và đi đến trung tâm đấu trường để chờ kiểm tra.

Nơi này lớn đến mức đáng ngạc nhiên, có thể chứa được hàng chục nghìn người mà không gặp vấn đề gì.

Trong số mọi người chỉ có người thuộc tứ đại gia tộc là không đứng dậy, dù sao bọn họ vốn dĩ cũng ngồi ở hàng đầu tiên.

Lộc Tĩnh thở dài: "Chúng ta đều đã mặc đồng phục cấp A, cần gì phải kiểm tra nữa?"

La Quán nói: "Bởi vì cấp bậc dị năng nhất định phải được ghi vào hồ sơ. Chúng ta đi thôi, đừng ngồi đây nữa, hãy đi xem tư chất của các học sinh mới."

Lộc Tĩnh nhìn màn hình lớn: "Ở đó không phải là nơi có thể nhìn rõ sao?"

Lawrence nói: "Đúng vậy, Tiểu Tĩnh không muốn cử động, cậu đừng thúc ép hắn."

"Được rồi."

Theodore nhìn chằm chằm vào Diệp Sanh suốt thời gian qua, với sự hận thù và khát khao chiến thắng trong mắt.

Máy dò có tổng cộng bốn cái giác hút, hai giác hút ở thái dương và hai giác hút ở xương đòn, cậu không cần phải cởi áo ra mà chỉ cần cởi nút.

"..." Diệp Sanh, trên xương đòn của cậu có một vết cắn, vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

Hắc Nguyên rất hưng phấn: "Ở đây có thể thấy rất nhiều người rất lợi hại."

Diệp Sanh nghiêng đầu, tự hỏi làm thế nào để bỏ qua bài kiểm tra và vào thẳng lớp F.

Diễn đàn Học viện Quân sự số 1 cũng đang theo dõi bài kiểm tra này trong thời gian thực.

Đối với một số người, đó là vinh quang khi được chú ý, đối với những người khác, đó là sự hành quyết công khai.

Chí ít sắc mặt của Chu Hướng Địch trở nên tái nhợt, hắn nghĩ đến việc đem dị năng cấp D của mình bộc lộ ra ngoài, hắn cũng xấu hổ đến run rẩy.

Yến Nhạc bên cạnh cũng có chút nao núng, vài người rúc vào nhau không nói lời nào.

【 Đặt cược trong năm nay có mấy cái B. 】

【 Cá cược để làm gì? Tôi chỉ muốn biết liệu La Quan có phải là người có cấp bậc dị năng cao nhất trong năm nay hay không. 】

【 Có gì thú vị khi tứ đại gia tộc đều thuộc Lớp A? Tôi càng tò mò hơn liệu có ai trong công hội có thể tạo ra kỷ lục thấp mới hay không. 】

【 Các người quá ác độc, nhưng tôi thích điều đó. 】

【 Tôi tò mò hơn về Diệp Sanh. Nếu cậu ta được phân vào Lớp F, Theodore sẽ thực sự đùa chết cậu ta. 】

【 Tôi hy vọng cậu ấy sẽ không xui xẻo như vậy. 】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro