Chương 147: Phân phòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ninh Vi Trần: "Vậy thì anh nói khi nào được?"

Diệp Sanh: "Sau khi rời khỏi Học viện Quân sự."

Nụ cười của Ninh Vi Trần nhạt đi, hắn nhướng mày: "Một tháng?"

Diệp Sanh suy nghĩ một chút, bình tĩnh nói: "Ừ, tháng này tôi xem thêm một ít video để học."

Ninh Vi Trần sửng sốt hỏi: "Sao lại muốn xem video? Hai chúng ta từ từ luyện tập không phải sẽ tốt hơn sao?"

Diệp Sanh kỳ quái nhìn hắn: "Cậu rất muốn sao? Không phải tối nay tôi không làm được, chỉ là sợ cậu sẽ đau."

Ninh Vi Trần: "..."

Ninh Vi Trần dừng một chút, chậm rãi nặn ra một nụ cười: "Lần trước em làm không tốt sao? Tại anh trai của em lại luôn cố chấp với chuyện này như vậy?"

Diệp Sanh nghĩ tới chuyện xảy ra với mình lúc nửa đêm lần trước, mặt không biểu cảm gật đầu, bình tĩnh nói: "Rất tốt, vì vậy tôi muốn cậu cùng tôi trải qua cảm giác đó."

Bị làm cho ngất xỉu rồi bị đánh thức "rất tốt", sau đó bị Ninh Vi Trần trói chặt lấy hai tay, nắm chặt cổ chân và hôn đến mức toàn thân run rẩy thật "tốt". Nếu không phải đã sớm ý loạn tình mê, cậu sẽ không bao giờ tưởng tượng được rằng cả đời mình sẽ như vậy. Sau khi cậu mệt tới mức không nói nên lời, Ninh Vi Trần vẫn ghé vào tai cậu, không ngừng hỏi những câu tục tĩu.

Diệp Sanh ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt như dao găm, nhàn nhạt hỏi: "Cậu không chờ cảm thấy chờ mong với tôi sao?"

Ninh Vi Trần: "..." Vẻ mặt của Ninh Vi Trần vừa kỳ quái vừa vi diệu, nhưng hắn biết tình huống này hắn nhất định phải đi theo Diệp Sanh, nở ra một nụ cười hoàn mỹ: "Ừ, em rất mong chờ."

Diệp Sanh gật đầu. Kỳ thật cậu chỉ là muốn hù dọa Ninh Vi Trần, nếu thật sự làm, cậu nhất định sẽ không quá mức giống như Ninh Vi Trần. Mặc dù Diệp Sanh sẽ trả lại tất cả những gì cậu thích trong những vấn đề khác nhưng cậu không phải là người thích những cuộc tình mãnh liệt. Trong thâm tâm cậu vẫn còn quan niệm truyền thống là lần đầu phải dịu dàng với người mình yêu. Mặc dù những gì tên điên Ninh Vi Trần làm đêm đó không hề xứng đáng chút nào.

"Cậu đi làm việc của mình đi, cậu thoa thuốc thật dài dòng." Diệp Sanh cụp mi xuống, đoạt lấy thuốc mỡ từ trong tay Ninh Vi Trần. Ninh Vi Trần dùng mấy phút mới vẽ xong một chỗ, không biết cởi áo ra bao lâu, lộ ra bộ ngực trắng nõn gầy gò. Diệp Sanh hơi cúi đầu, lông mày lạnh lùng, cậu nhúng một ít thuốc lên đầu ngón tay, bôi lên người một cách đơn giản và gọn gàng.

Ninh Vi Trần có thể nhìn cậu cả ngày chỉ nhìn cậu tự bôi thuốc cho mình, hắn chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ đi.

Hắn uể oải tựa người vào ghế sofa, ánh mắt dán chặt vào Diệp Sanh.

Ngay cả khi Diệp Sanh giơ tay định bôi thuốc lên vai mình, hắn cũng chu đáo đưa tay ra giúp cậu ôm hai bên eo để ổn định cơ thể.

Diệp Sanh: "..." Diệp Sanh cảm thấy ánh mắt của Ninh Vi Trần thực sự không bị che giấu, gần như đốt cháy làn da của cậu. Nhưng vì cả hai đều có mối quan hệ như vậy nên hắn thích nhìn thì cứ tiếp tục nhìn đi.

Diệp Sanh thoa thuốc như bình thường, lấy quần áo, mặc vào và cài khuy lại.

Ninh Vi Trần tiếc nuối quay mặt đi, đưa ra lời mời: "Kết quả phân chia lớp và phân chia phòng ngủ có lẽ sẽ có vào buổi tối. Anh có muốn ở lại chỗ em ăn tối không?"

Diệp Sinh nói: "Không cần."

Ninh Vi Trần: "Vậy bây giờ anh định đi à?"

Diệp Sanh: "Ừ."

Cậu không đến đây để tán tỉnh Ninh Vi Trần.

Trước khi Diệp Sanh rời đi, cậu không quên dặn dò hắn: "Nhớ chăm chỉ luyện tập."

Ninh Vi Trần duỗi dài đôi chân dài đứng lên, nắm lấy Diệp Sanh cổ tay hỏi: "Nếu em có tiến bộ, anh có khen thưởng không?"

Diệp Sanh: "Ừ."

Ninh Vi Trần cười nói: "Được, đây là anh đã hứa rồi, anh trai."

Diệp Sanh cúi đầu nhìn hắn đang nắm tay cậu, suy nghĩ một lúc, tiến lên hai bước, nhẹ nhàng hôn lên môi Ninh Vi Trần.

Cậu muốn chấm dứt những sự lôi kéo không cần thiết này bằng một nụ hôn chia tay.

Kết quả là đôi mắt Ninh Vi Trần tối sầm lại, hắn ôm lấy gáy cậu, hôn sâu hơn.

"..." cmn càng khó đi hơn.

Khi Diệp Sanh rời khỏi căn hộ cao cấp nằm cạnh ngọn tháp trung tâm của Học viện Quân sự số 1, cậu từng nghi ngờ liệu mình có thực sự bị Ninh Vi Trần âm thầm mê hoặc hay không. Nếu không thì tại sao cậu lại làm nhiều việc hoàn toàn trái ngược với bản chất của mình như vậy?

Trên đường rời khỏi tháp, Diệp Sanh nhìn thấy bên cạnh có một bụi hoa Violet, không hiểu sao khi nhìn thấy bông hoa này, cậu dừng lại một chút, nhìn xuống từ trên xuống dưới, ánh mắt cậu rơi vào những bông hoa này. Thời kỳ hoa Violet nở rộ là tháng 6 nhưng sang tháng 10, loài hoa này vẫn mọc trong khuôn viên Học viện Quân sự số 1. Diệp Sanh cúi xuống và phát hiện ra rằng loại hoa Violet này chắc chắn là một giống được trồng đặc biệt. Trên cánh hoa rải rác những ánh đèn bạc, rất đẹp và lộng lẫy. Cậu đưa ngón tay ra, muốn chạm vào cánh hoa này, nhưng đột nhiên một âm thanh cảnh báo vang lên.

Diệp Sanh nghiêng đầu và khi nghe thấy "tích tích tích", cậu nhìn thấy một con robot trông giống thùng rác đang chạy về phía mình. Có một màn hình trên đầu robot và hiện tại nó đang tỏ ra tức giận.

Robot nói: "Đừng chạm vào chúng!"

Diệp Sanh: "..." Lần đầu tiên cậu nhìn người máy này với vẻ mặt kỳ lạ. Cậu thực sự đã lấy điện thoại ra chụp ảnh để xem đó có phải là dị giáo thuộc diễn đàn thứ tư hay không. Nhưng con robot này nhìn ngu quá, chắc nó ngang hàng với Search thôi.

Robot bày tỏ sự tức giận bằng giọng điện tử: "Cậu là ai? Cậu không biết khu vực gần ngọn tháp của Học viện Quân sự số 1 là khu vực cấm của trường sao? Cậu không muốn sống nữa sao? "

Diệp Sanh bình tĩnh hỏi nó: "Những bông hoa này là ai trồng."

Người máy nghẹn ngào, hiển nhiên là nó cũng không biết, trực tiếp nói: "Những bông hoa này đã mọc ở đây từ lâu rồi! Ngay cả hiệu trưởng cũng không được chạm vào! Nếu không muốn bị đuổi học thì cứ rời đi nhanh đi!"

Diệp Sanh: "Ồ."

Sự việc nhỏ này không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của Diệp Sanh.

Khi cậu quay trở lại đấu trường, nơi vốn ồn ào đã trở nên im lặng, tứ đại gia tộc đã sớm chọn xong lớp học và ký túc xá, chắc chắn sẽ không ở lại đây.

Diệp Sanh không để ý đến ánh mắt của mọi người, một mình đi đến góc tường, ngồi xuống và chờ đợi ký túc xá được chia ra.

Hắc Nguyên vừa nhìn thấy cậu liền vội vàng chạy tới, đôi mắt vẫn là đôi mắt trong sáng như sao, loại ánh mắt mà một fan hâm mộ nhỏ đang ngước nhìn đại ca.

Trên tàu hắn có thể nhận ra rằng Diệp Sanh không hề đơn giản nên hắn chấp nhận kết quả kiểm tra hơn những người khác rất nhiều.

"Diệp Sanh, cậu có biết vì cậu mà diễn đàn Học viện Quân sự số 1 nổ tung! Kỳ thật trước đó, cậu đã đủ sức náo động toàn trường, khiến mọi người bàn tán. Tuy nhiên, trước mặt cậu lại có một Thái tử. Nhưng cậu đã rất trâu bò rồi."

Thái tử...

Diệp Sanh nhếch môi khi nghe danh hiệu này, cậu đã chết lặng khi Lạc Hưng Ngôn gọi cậu là "Thái tử phi". Giọng điệu Diệp Sanh lạnh lùng, có chút không hiểu đối với tên ngốc này: "Những người này vì cái gì gọi hắn là Thái tử?"

Hắc Nguyên trợn to hai mắt: "Cái này cậu không biết sao?" Tuy nhiên, hắn nhanh chóng nhớ ra, sau khi được người khác phổ biến mới biết được chuyện này, liền sờ sờ mũi, hoảng hốt nói: "Diệp Sanh, cậu biết người đã giúp cậu kiểm tra trình độ của mình là ai không? Trên thực tế, từ dị năng cấp S của anh ta, cậu có thể đoán rằng anh ta không hề đơn giản. Anh ta là người thừa kế của Ninh gia, gia tộc huyền thoại độc quyền về thuốc sinh học, và thậm chí —— " Hắc Nguyên cầm lấy di động, với giọng điệu phức tạp hơn, hắn nói: "Gia tộc này đã hoàn toàn xâm nhập và kiểm soát cuộc sống của tôi ngay cả trước khi tôi nghe nói đến nó. Các thiết bị điện tử mà mỗi người chúng ta sử dụng đều có hàng rào bảo vệ do nhà họ Ninh sản xuất. ... Đây không phải là Thái tử sao?"

Diệp Sanh: "..." Cậu thực sự không muốn ở lại Học viện Quân sự số 1 nữa.

Hắc Nguyên lại nói: "Vừa rồi cậu đi đâu thế? Nhiều người nghi ngờ là do máy dò bị trục trặc sau khi Thái tử kiểm tra xong nên lớp cậu chỉ ra lớp A. Tuy nhiên, nhân viên kiểm tra đã nhanh chóng bước ra và làm rõ rằng máy không bị trục trặc. Cậu có thể vào lớp A vì cậu có thực lực để vào lớp A."

"Sau đó toàn trường đều nổ tung. Hầu hết mọi người suy đoán rằng dị năng của Thái tử vô tình bị rò rỉ vào khi anh ta giúp cậu kiểm tra dị năng. Tuy nhiên, một số ông lớn trên diễn đàn số 1 giải thích rằng có thể cậu đã tiếp xúc với nhiều kẻ dị giáo cấp cao trước đó. Diệp Sanh, cậu thực sự là thành viên cấp cao của công hội Jack đúng không, cậu đã từng đến nơi nguy hiểm cấp A chưa?"

Diệp Sanh vừa định trả lời. Đột nhiên có người kêu lên: "Đã có kết quả xếp lớp!"

Diệp Sanh ngước mắt lên và nhìn thấy danh sách tên, lớp học và ký túc xá xuất hiện trên màn hình khắp bốn phương tám hướng.

Hắc Nguyên hưng phấn nói: "Diệp Sanh, cậu sắp vào lớp A!" Tuy nhiên, đôi mắt hắn lại mở to đầy hưng phấn, thậm chí hắn còn không nhìn thấy tên Diệp Sanh trên lớp A. Không chỉ có hắn, kỳ thực rất nhiều người trong đó cũng bí mật tìm kiếm tên của Diệp Sanh.

Khi không có tên cậu trong danh sách Lớp A.

Toàn bộ khán giả choáng váng và không thể tin được.

Màn hình tiếp tục cuộn, Diệp Sanh đã đạt được mong muốn của mình và thấy mình thuộc lớp F. Sau khi nhìn thấy vị trí ký túc xá của mình, Diệp Sanh đứng dậy rời đi.

Không ai trong diễn đàn Học viện Quân sự số 1 để ý đến việc sắp xếp ký túc xá này nữa.

Cho nên bọn hắn thậm chí không biết Diệp Sanh từ A biến thành F.

Diễn đàn của Học viện Quân sự số 1 tràn ngập những cuộc thảo luận sôi nổi về Thái tử.

【Cấp bậc của Thái tử không được thể hiện, hắn chỉ do Hiệu trưởng Thiên Dụ trực tiếp huấn luyện sao? 】

【 Tôi nghĩ Thái tử rất bận rộn, đây có lẽ là lần đầu tiên và duy nhất chúng ta nhìn thấy ngài ấy. 】

【Không, tôi thực sự tò mò về người thừa kế nhà họ Ninh. 】

【Bạn có tò mò không? Tôi thậm chí không muốn vạch trần bạn. 】

【Vì Thái tử đã đến để kiểm tra trình độ của mình nên anh ấy sẽ đăng ký làm học sinh mới. Mặc dù không có người theo dõi nhưng anh ta nên tham gia trải nghiệm và kiếm tín dụng theo đúng quy trình, phải không? 】

【Chết tiệt, tôi muốn xem, a a a, tôi muốn xem lần đầu tiên Thái tử gặp phải nơi có mức độ nguy hiểm như thế nào! Anh ấy sẽ theo ai! Tôi chưa bao giờ xem một buổi phát sóng trực tiếp nguy hiểm cấp độ cao hoàn chỉnh trong đời, hãy để tôi mở rộng tầm mắt đi. 】

【 Cậu đang nằm mơ. Nếu tìm thấy ảnh Thái tử trên mạng thì tôi thua, quá trình huấn luyện của Thái tử chắc chắn sẽ không được phát sóng trực tiếp. 】

【 Cũng đúng. 】

【Vậy, sinh viên năm nhất duy nhất nói một lời với Thái tử chỉ là Diệp Sanh??? 】

【......Diệp Sanh......】

Đẳng cấp của Diệp Sanh đã xuất hiện, người trên diễn đàn không dám trêu chọc cậu nhiều như trước nữa, họ chỉ nói vậy thôi.

【Cấp bậc dị năng của Diệp Sanh trống và lớp của cậu ấy là A. Đáng lẽ Thái tử phải chú ý đến cậu ấy. 】

【 Cấp bậc dị năng trống rỗng có nghĩa là không có dị năng. Một người không nhận được điểm cộng cho cấp bậc dị năng của mình sẽ vào lớp A dựa trên trí thông minh toàn diện và thể lực. Cậu có biết dưới tình huống duy nhất khi trí thông minh và thể lực chỉ chiếm 30% trong đánh giá là gì không? Cậu ta đã đích thân giết chết một kẻ dị giáo cấp A. 】

【...Chết tiệt, tôi bắt đầu tin rằng cái máy bị hỏng rồi. 】

【Chắc hẳn là do ảnh hưởng của dị năng của Thái tử, dù sao lúc đó Thái tử cũng thân cận với cậu ta như vậy. 】

【 Mấy người thực sự không định nói với tôi rằng Diệp Sanh rất đẹp trai sao? Kết quả đánh giá của cậu ấy thật bất ngờ, cậu ấy trông như thế này là do Thái tử là người vô tình kiểm tra chính cậu ấy. Tôi nghĩ Diệp Sanh có chút đầu óc, nên cố gắng tìm Thái tử, tôi nhớ rằng Thái tử chay mặn không kiêng. 】

【 Cậu đang suy nghĩ quá nhiều rồi, Thái tử đã có vị hôn thê rồi. 】

【? ? ? ? ? ? ? 】

【? ? ? ? ? ? ? 】

【Thái tử đã đính hôn?! 】

【 Chà, khi tôi đang in tài liệu cho giáo viên ở tháp, tôi nghe thấy một vài quan chấp hành cấp cao đề cập đến điều gì đó. Thái tử có một vị hôn thê, một thiếu niên loài người, quan hệ của họ rất tốt, Thái tử phi không đến trường vì sảy thai và đang dưỡng bệnh ở nhà. Thái tử sẽ không ở lại Học viện Quân sự lâu nên có lẽ đang vội vã quay về để ở cùng với hắn. 】

【......Là giả à. Người thừa kế nhà họ Ninh, một cậu bé loài người, quá buồn cười. 】

【 Tôi cũng nghĩ đó là giả. 】





---Tác giả có lời muốn nói---

Tôi phải viết một bản của Làng cổ Dạ Khóc. Học viện Quân sự số 1 thực sự rất ngầu và cường điệu. Hahahaha, khi vào phó bản, tôi sẽ bắt đầu từ bỏ thân phận chó nhà quê và bắt đầu con đường phụ! Ờ, nhưng nghĩ lại phong tục cưới xin ở làng cổ thì ôi, vẫn có chút gì đó mộc mạc QAQ.

---Editor có lời muốn nói---

Hèn gì lục ảnh bên weibo thấy ảnh mặc áo cưới omg omg omg

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro