Chương 173:【 Làng Cổ Dạ Khóc 】(20)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu tiên Diệp Sanh có hứng thú với Thành phố Giải trí Thế giới được đồn đại. Cậu dùng ngón tay cầm bảng giải mộng, chậm rãi xoa xoa, nhỏ giọng nói: "Thành phố Giải trí Thế giới..."

Bạch Tư khàn khàn nói: "Có lẽ tôi cần phải chợp mắt một chút."

Diệp Sanh đã sớm phát hiện ra sợi tóc trên cổ gã là của tân nương, đồng thời cũng biết gã bị giết vì tội đánh cắp giấc mơ, cách cái chết không xa. Trước một người lạ, lần đầu tiên, trong lòng của Diệp Sanh hiếm hoi xuất hiện chút mong muốn giao tiếp.

Diệp Sanh nói: "Trong lần luân hồi trước của anh, công hội Queen đã bị xóa sổ hoàn toàn."

Bạch Tư gật đầu, lãnh đạm nói: "Đúng vậy. Lần luân hồi trước, tôi nhất định muốn bắt đầu từ tân nương, nếu không trong mộng của tân nương sẽ không có nhiều ký ức về công hội Queen như vậy."

Diệp Sanh: "Tại sao anh lại tấn công tân nương?"

Bạch Tư bình tĩnh nói: "Sau khi hiểu toàn bộ quá trình của đám cưới ở Làng cổ Dạ Khóc, mọi người sẽ nghĩ đến việc thay thế tân nương và bắt đầu từ tân nương. Nhưng ở chu kỳ trước, vì toàn bộ quân đã bị tiêu diệt nên việc thay thế tân nương chắc chắn sẽ là một tử cục." Bạch Tư mỉa mai nói với Diệp Sanh: "Tôi không ngờ rằng trong lần luân hồi thứ hai, tôi cũng sẽ chết dưới tay tân nương này."

Diệp Sanh nhạy bén nắm bắt được từ khóa: "Anh biết toàn bộ quá trình tổ chức đám cưới ở Làng cổ Dạ Khóc?!"

Bạch Tư thừa nhận: "Đúng. Tôi đã đánh cắp giấc mơ của Mạnh Lương."

【Bạch Nhật Mộng】 ở Làng cổ Dạ Khóc, quả thực là không thể tin được.

Vẻ mặt lạnh lùng xinh đẹp của Diệp Sanh hiện lên một vẻ kỳ lạ, cậu hạ giọng: "Vậy, toàn bộ quá trình kết hôn ở Làng cổ Dạ Khóc như thế nào?"

Bạch Tư dùng đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm cậu, dịu dàng mỉm cười, vuốt ve mái tóc dài của gã, nhẹ nhàng nói: "Toàn bộ quá trình đều ở trong mộng của tôi, chỉ có Nam Kha ở kiếp sau mới có thể làm sáng tỏ nó. Diệp Sanh, cậu rất thông minh, nhưng tôi không ngu ngốc đến mức bị cậu lừa."

Bạch Tư từ đầu đến cuối đều không tin cậu, muốn biết đáp án thì phải dựa vào Nam Kha. Diệp Sanh nhìn gã bằng đôi mắt hạnh trong veo, quay đi, thờ ơ hỏi: "Nam Kha có phải là Nam Kha trong giấc mộng Nam Kha không?"

Bạch Tư nghe được cái tên này, sắc mặt lại tái nhợt, sau đó gật đầu. "Ừm."

Diệp Sanh: "Khi bắt đầu lần luân hồi tiếp theo, tôi mất hết trí nhớ. Anh có chắc tôi sẽ nhớ được hắn không?"

Bạch Tư mỉm cười: "Tôi nghĩ cậu có thể tìm ra cách."

Diệp Sanh: "Anh quan tâm đồ đệ của mình như vậy, sao không mang hắn đi cùng?"

Bạch Tư rũ mi xuống, suy nghĩ một lát, nhưng không khỏi mỉm cười.

"Hắn giận dỗi với tôi, nhưng...đúng là tôi đã làm sai một điều."

"Tôi muốn tạo bất ngờ cho hắn nhân ngày sinh nhật nên đã đọc giấc mơ của hắn. Sau đó hắn giận tôi."

Diệp Sanh nhìn gã như thể cậu nhìn thấy một con quỷ.

Chỉ trong vài ngày, cậu đã chiến đấu với Bạch Tư, và từ lâu cậu đã biết rằng gã là một 【Thương nhân】 đặt lợi nhuận lên hàng đầu. Gã thậm chí có thể tùy ý sử dụng mạng sống của người khác chứ đừng nói đến việc tôn trọng quyền riêng tư của người khác.

【Bạch Nhật Trộm Mộng Sư】 thực sự cảm thấy sai lầm khi đọc giấc mơ của người khác.

... Cậu cảm thấy Bạch Tư có thể đã mất trí trước khi chết.

Diệp Sanh nhìn xuống tấm bảng giải mộng có viết chữ "Nhà Truyền Giáo" trên đó, không để ý đến "đồng đội" đang hấp hối mà nói: "Tôi sẽ cố gắng hết sức."

Sau khi nhận được lời hứa của cậu, dường như Bạch Tư thở phào nhẹ nhõm.

Trước khi Diệp Sanh đóng cửa gác mái lại, cậu đã nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Bạch Tư.

"Cảm ơn."

Diệp Sanh quay lại.

Mái tóc dài của kẻ đánh cắp giấc mơ xõa xuống, gã cúi đầu, đôi bàn tay nhuốm máu nghịch nghịch những chiếc tua trắng của chiếc lưới bắt giấc mơ.

Ngày thứ năm, 【Thân nghênh】. Diệp Sanh nghe thấy tiếng sáo vào sáng sớm. Cậu cùng dân làng rời giường, mở cửa và nhìn thấy những chiếc đèn lồng treo khắp tòa nhà cổ.

Ánh nến lung linh như một biển đỏ.

Lên tầng cao nhất, sương sớm mang theo gió, sương mù mưa móc.

Dân làng đều mặc thường phục màu trắng, tươi cười rạng rỡ bước lên cây cầu treo.

Cuối cùng, Diệp Sanh quay đầu liếc nhìn cánh cửa khác trên tầng cao nhất, im lặng một lúc rồi quay người tiếp tục đi về phía trước.

Cuối cầu treo có cầu thang núi trăm bậc. Người giấy dẫn đường. Tân nương được tộc trưởng dìu đi từng bước một lên núi. Cuối con đường núi là cổng đền thờ tổ tiên họ Mạnh.

Tân nương bước vào trước, sau đó dân làng xen kẽ bước vào.

Bạch Tư không cho cậu biết thời gian để nhìn lại, và khi một cuộc luân hồi mới bắt đầu, cậu sẽ không nhớ gì cả.

Điều tồi tệ nhất là cậu chỉ phát hiện ra chuyện luân hồi vào đêm trước 【Thân nghênh】 và không có thời gian để làm ký hiệu.

May mắn thay, Bạch Tư đã để lại cho cậu một mảnh giấy có viết chữ "Nhà Truyền Giáo" trên đó.

Đây là tấm bảng giải mộng do 【Nhà Truyền Giáo】 đóng dấu, cậu không tin rằng ngôi Làng cổ Dạ Khóc này sau khi luân hồi lại dám khởi động lại nó. Vì vậy, điều này đối với cậu rất quan trọng, áp lực của người điều hành thứ sáu là không ai có thể để lại dấu vết trên đó, nhưng cây bút chuyện xưa thì có thể.

Tấm bảng giải mộng rất hẹp và ngắn, bề rộng không bằng nửa ngón tay, dùng bút chì chỉ viết được tối đa bốn chữ.

Trước khi Diệp Sanh bước vào đền thờ tổ tiên.

Cậu đã để lại lời nhắn cho mình vào lần sau.

【Luân hồi; Nam Kha】

Đơn giản và dễ hiểu nhất.

Cạch một tiếng, cánh cửa đóng lại, cả thế giới đảo lộn.

Tòa nhà màu đỏ bát diện xoay tròn.

Cây cầu treo trên trời biến thành mặt đất. Đỉnh núi sau đã trở thành đáy của núi trước.

Quay ngược thời gian khi cậu đang lăn xuống đồi. Lần này cậu choáng váng đến mức đầu sắp nổ tung.

Điều cuối cùng cậu nhớ được là lời của người bị chặt đầu, người bị chặt đầu nói: "Muốn vào làng phải đi qua một đường hầm trong lòng đất".

Đôi bàn tay trắng nõn của Diệp Sanh run rẩy, cậu đỡ cơ thể mình khỏi bùn và đứng dậy.

Cậu đang cắn một thứ gì đó trong miệng, khi nhổ ra thì phát hiện đó là một mảnh giấy. Trong đầu Diệp Sanh vẫn còn mơ hồ nên cậu cầm tờ giấy đi ra khỏi hang. Đứng trên cây cầu đỏ, đồng tử của Diệp Sanh lập tức co lại thành một chấm sau khi nhìn rõ nét chữ quen thuộc dưới ánh trăng hoảng loạn.

Cậu ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà màu đỏ kỳ lạ đang đứng trước mặt. Luân hồi...

Trên mặt cậu không có chút màu máu nào, nhưng ánh mắt lại cực kỳ quỷ dị.

Lần thứ hai, ngay từ đầu cậu đã biết đến sự tồn tại của luân hồi.

Trong lúc này.

Cậu gặp Medusa;

Gặp một nhóm người từ công hội Jack;

Gặp được Quản Thiên Thu vào rừng rậm trước;

Gặp được Nam Kha.

Lần này 【Đôi Mắt Của Medusa】 là người dẫn đầu, mọi người đều ở dưới sự sắp xếp của Medusa.

Nó không còn giống như lần luân hồi đầu tiên nữa, không có người lãnh đạo và cái chết đủ kiểu kỳ lạ.

Tất nhiên Medusa biết Quản Thiên Thu và Nam Kha.

Một người là người thuộc cao tầng của công hội King 【Tuyệt Đối Thanh Tỉnh】. Một người là một đứa trẻ được thủ lĩnh của công hội Queen bảo vệ chu đáo, bản thân đứa trẻ này là dị năng giả cấp A.

Khi họ mới bước vào Làng cổ Dạ Khóc, Medusa chưa sẵn sàng ra tay chống lại hai người này.

Sau khi hy sinh một vài người mới, Medusa đã thành công phát hiện ra điều kiện tử vong của nhiệm vụ. Chẳng bao lâu sau, gã cũng phát hiện ra điểm chí mạng thứ hai của Làng cổ Dạ Khóc: nguyên liệu không đủ.

Medusa tự mình giữ những viên hỉ hoàn và giấy da người.

Về cơ bản, đó là chấp nhận cuộc chiến giữa dị năng giả.

Là thành viên cấp cao của công hội King, sức mạnh của Quản Thiên Thu không dùng để chiến đấu thực tế nhưng cô có nhiều thứ có thể bảo mệnh và giết người.

Bản thân Nam Kha là một dị năng giả cấp A.

Công hội Jack không dám chọc hai người này, họ chỉ chọn ra những kẻ yếu đuối và nhắm vào Diệp Sanh. Khi Diệp Sanh ở trên cầu, họ cố đẩy cậu xuống vực Rắn; khi Diệp Sanh đang gắn đèn lồng, họ cố đánh cậu bằng keo; khi cậu đang sao giấy, họ cố đẩy cậu xuống ao. Làm nhiệm vụ đòi hỏi phải có sự tập trung cao độ, chưa kể bên cạnh còn có một nhóm người muốn giết cậu. Vào đêm thứ hai, không ai dám ngủ vì sẽ có người lấy chiếc lưới bắt giữ giấc mơ từ cửa sổ khi họ đang ngủ. Và những kẻ cố gắng tấn công Diệp Sanh về cơ bản sẽ phải gánh chịu hậu quả.

Diệp Sanh thậm chí không cần lãng phí đạn. Sau khi ra khỏi 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》, cậu giết người dễ như uống nước.

Diệp Sanh và Nam Kha làm quen nhau và Nam Kha thực sự đã giúp đỡ cậu một lần.

...Điều này khiến Diệp Sanh cảm thấy rất kỳ lạ.

Mặc dù viết tên 【Nam Kha】 trên tấm bảng giải mộng nhưng Diệp Sanh không phải là người dễ dàng tin tưởng người khác.

Cậu vẫn luôn âm thầm lạnh nhạt kiểm tra thiếu niên này.

Nam Kha rất thu mình và dường như luôn có một bầu không khí bẩn thỉu và đen tối ở trên người hắn. Nghiêng mình trong góc trông như rêu ướt bò lên tường, tối tăm ẩm mốc, mọc trong bóng tối.

Diệp Sanh biết điều đó từ lời thì thầm của các dị năng giả. Dị năng của Nam Kha là 【Nguyền Rủa】, và mật danh của hắn là 【Hoang Vu】.

Hắn là một thiên sát cô tinh, sau khi khắc chết cha mẹ mình, hắn bị bọn buôn người bán đến Thành phố Giải trí Thế giới. Thiếu niên có mái tóc đen, chắc hẳn là con lai và có đôi lông mày rất đẹp. Nhưng nửa mặt bên phải của hắn bị bỏng một vết sẹo lớn màu đỏ. Nam Kha không thích nói chuyện, lạnh lùng như trẻ tự kỷ.

Nhưng Diệp Sanh đã nhanh chóng thăm dò ra thiếu niên này.

Một con nhím nhỏ kiêu ngạo cố làm ra vẻ. Vẫn là một chú nhím nhỏ với một chút trái tim thánh mẫu.

Nam Kha không thích bị nhìn vì sợ tự ti, không thích nói chuyện vì muốn giấu mình bằng những chiếc gai nhọn.

Sau đó trời xui đất khiến, cậu và Quản Thiên Thu đã gặp nhau. Tuy rằng tính tình của Thiên Thu lạnh lùng, nhưng 【Tuyệt Đối Thanh Tỉnh】 có nghĩa là cô ấy sẽ không có cảm tình không cần thiết. Cô ấy càng ghét 【Đôi Mắt Của Medusa】 hơn nên đã chọn hợp tác với Diệp Sanh.

Quản Thiên Thu và Bạch Tư không oán không thù nên thái độ của cô đối với Nam Kha cũng rất tốt.

Quản Thiên Thu nói đùa: "Xem ra Bạch Tư đã bảo vệ cậu rất tốt. Đây là lần đầu tiên tôi thấy các quan chức cấp cao của công hội Queen chủ động bảo vệ kẻ yếu ở nơi nguy hiểm. Cậu thực sự được Bạch Tư nuôi dưỡng một cách kỳ lạ."

Nam Kha vẫn đang trong quá trình vỡ giọng, ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm túc nhấn mạnh: "Tôi không phải muốn cứu hắn."

Quản Thiên Thu: "Được được được, cậu không phải muốn cứu hắn. Diệp Sanh, hắn ở trong vực rắn cũng không muốn giúp cậu, đúng không? Hắn chỉ là duỗi tay ra nắm lấy không khí mà thôi."

Nam Kha: "..."

Nam Kha không chịu nổi cô nên một mình đi vào góc nhà mốc meo.

Đối với Quản Thiên Thu, Nam Kha chỉ là một đứa trẻ. Hắn vẫn là một đứa trẻ chưa rành thế sự.

Nghĩ tới đây, sắc mặt của Quản Thiên Thu rất vi diệu.

Cô đứng dậy, nhún vai, nghiêng đầu nói với Diệp Sanh: "Một kẻ điên như 【Bạch Nhật Trộm Mộng Sư】 có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào lại thực sự đã nuôi dạy một đứa trẻ ngây thơ như một tờ giấy trắng. Thật là mỉa mai."

Thực ra Nam Kha không hề ngây thơ. Nhưng trong mắt những vị lãnh đạo cấp cao đã chiến đấu nhiều năm trong thế giới dị năng giả, hắn vẫn như một tờ giấy trắng.

Hương hồn của Diệp Sanh lần này đã cháy một phần ba, sau nhiều lần tiếp xúc, cậu đã nói với Quản Thiên Thu về luân hồi. Ngay cả 【Tuyệt Đối Thanh Tỉnh】 cũng bị sốc vì điều này và không thể hồi thần trong một thời gian dài.

Sau khi nhận được tấm bảng giải mộng, Nam Kha bỗng nhiên quên mất sự bất bình của mình, trợn mắt, không thể tin được nói bằng giọng khàn khàn: "Anh có nhìn thấy Bạch Tư rồi à?"

Quản Thiên Thu cười nói: "Cậu không gọi là sư phụ sao?"

Nam Kha bướng bỉnh nhìn Diệp Sanh.

Trong lòng Diệp Sanh nghĩ "nói linh tinh", cậu nói: " Trước đây tôi chưa bao giờ gặp cậu."

Nam Kha cúi đầu, ngừng nói một lát.

Quản Thiên Thu thấp giọng nói: "Tấm bảng giải mộng dùng để giải mộng, như vậy mộng đâu?"

Mọi người nhìn nhau, lập tức nghĩ đến phòng phơi giấy trên tầng cao nhất, đó là nơi Bạch Tư có khả năng để lại manh mối nhất! Một nhóm người đến phòng phơi giấy, Nam Kha là người đầu tiên phát hiện ra lưới bắt giấc mơ ngược. Hắn chạm vào nút thắt bên dưới và sững người, chân hắn như bị nhét đầy chì và đứng yên tại chỗ.

Quản Thiên Thu cũng làm theo và nói: "Nút thắt chết. Chẳng trách chúng ta cần dùng bảng giải mộng để giải mộng... Đây là giấc mơ mà Bạch Tư để lại cho một mình Nam Kha."

Diệp Sanh không có hứng thú với mối quan hệ thầy trò của họ và nói: "Chúng ta bắt đầu thôi."

Cửa sổ tầng trên cùng mở rộng, trăng tròn tràn ngập tòa nhà màu đỏ, gió thổi những tua giấy nhẹ bay khắp phòng.

Ngón tay Nam Kha run run, đốt lên tấm bảng giải mộng trong tay.

Khi ngọn lửa bùng lên, thiếu niên dường như đã bị bỏng và các ngón tay run rẩy.

Diệp Sanh không ở chỗ này lâu, cậu nhạy bén nghe được tiếng bước chân, rũ mắt xuống nạp đạn. Cậu bắt chéo đôi chân dài của mình và bước ra ngoài.

Cậu đứng cạnh cầu thang của tòa nhà màu đỏ.

Vào ngày này, một nhóm dị năng giả tuyệt vọng cuối cùng đã chọn tấn công họ sau khi đụng phải một bức tường 【Medusa】. Cái chết khiến họ gấp đến mức đỏ mắt, sau khi biết vị trí của ba người, họ lần lượt lao về phía trước.

Diệp Sanh nhìn họ với ánh mắt khinh thường.

Cậu mặc đồng phục học sinh và có tư thế đứng thẳng. Một tay tùy ý đặt lên lan can, tay kia chậm rãi nâng súng lên, nòng súng hướng xuống dưới, cậu nheo mắt.

Quản Thiên Thu bước ra khỏi phòng phơi giấy và đứng cạnh cậu với mái tóc đen dài ngang lưng và chiếc váy trắng xinh đẹp.

Bang, bang, bang! Viên đạn được bắn ra từ miệng súng, một viên đạn loại F xuyên thẳng vào đầu hai người. Đêm đó, tiếng súng liên tục vang lên, tòa nhà đỏ trong làng cổ nhuộm đỏ máu.

Bên trong là những chiếc vòng bắt giấc mơ rung rinh, ánh lửa dịu nhẹ và những giấc mơ nhẹ nhàng.

Bên ngoài là cuộc thảm sát đơn phương của Diệp Sanh.

Quản Thiên Thu quay đầu nhìn thiếu niên, nhìn thấy trong đôi mắt hạnh của cậu, ánh sáng và bóng tối đẫm máu và tàn khốc nhảy múa, giống như thần chết.

Sau khi giải quyết xong mọi người.

Thi thể của các dị năng giả được dân làng Làng cổ Dạ Khóc phát hiện, họ nguyền rủa những dị năng giả đã chết là kẻ xui xẻo và kéo người xuống Vực Rắn.

Quản Thiên Thu cau mày và nói: "Medusa có thể ra tay vào ngày thứ tư."

Diệp Sanh không chút để ý lau súng, bình tĩnh nói: "Không sao đâu. Ngày thứ tư, tôi cũng muốn ra tay với hắn."

Khi tỉnh dậy lần thứ hai và biết rằng quá trình luân hồi đã bắt đầu, Diệp Sanh đã cố gắng tìm hiểu xem Làng cổ Dạ Khóc có nơi nào không thích hợp. Dần dần cậu cũng phát hiện ra một số nghi ngờ.

Tiệc cưới ở Làng cổ Dạ Khóc nửa trắng nửa đỏ.

Tất cả dân làng đều mặc áo trắng và để tang.

Tân nương bước đi như bị xiềng xích.

Và... cậu luôn tò mò về nơi sản xuất những viên hỉ hoàn và giấy da người đó. Giấy của Làng cổ Dạ Khóc rất độc đáo và không thể làm từ bột giấy thông thường.

Tại sao không để khách phơi giấy ngay ngày đầu tiên?

Cậu nghĩ đến tuyết mà cậu nhìn thấy khi mở cửa sổ vào ngày thứ hai của 【 Thỉnh kỳ 】, và tuyết cực nóng kia.

Diệp Sanh nhẹ giọng nói: "Quản Thiên Thu, thịt của những đứa trẻ dị dạng đã hóa thành thuốc, máu đã thành thuốc nhuộm, da đã biến thành giấy đèn lồng, vậy tro tàn thì sao?"

Quản Thiên Thu: "Cái gì?"

Diệp Sanh không nói nữa.

Chẳng bao lâu, Nam Kha bước ra. Hắn hơi choáng váng, như thể đang mộng du. Hắn cúi đầu xuống, trông vẫn u ám như nấm như thường lệ. Nhưng bất chấp tâm trí nhạy cảm của Thiên Thu, cô vẫn phát hiện ra có điều gì đó không ổn ở Nam Kha.

Sắc mặt của Nam Kha tái nhợt hơn trước, ánh mắt quá trong trẻo, phản ứng tựa hồ có chút chậm chạp.

"Cậu không sao chứ?" Quản Thiên Thu trầm giọng hỏi. Nam Kha khàn giọng nói: "Không sao đâu."

Diệp Sanh hỏi: "Trong giấc mơ của Bạch Tư để lại điều gì?" Cậu bị người gửi gắm cô nhi, chiếu cố trẻ con nên được khen thưởng.

Nam Kha đang tuyệt vọng vẫn kể cho họ nghe tất cả manh mối Bạch Tư để lại.

Ngày cưới. Tân nương là người đầu tiên bước vào đền thờ tổ tiên.

Tân nương sẽ bước lên các bậc đá và cung kính đi về phía tấm bài vị của tổ tiên họ Mạnh ở trên cùng.

Minh hôn ở Làng cổ Dạ Khóc phải có sự chứng kiến ​​của tổ tiên nhà họ Mạnh. Bởi vì ở Mạnh gia, đám cưới là một sự kiện trọng đại, tượng trưng cho sự ra đời của một "gia đình" mới và sự nối dõi huyết thống.

Sự kiện quan trọng này sẽ được theo dõi bởi cả người sống trên mặt đất và người chết dưới lòng đất.

Minh hôn diễn ra giữa sự sống và cái chết. Tân nương bước đến cuối, quỳ dưới bài vị của tổ tiên họ Mạnh, sau khi tổ tiên xuất hiện và ban phước lành, tân nương sẽ vượt qua sinh tử và nhìn thấy những người thân đã khuất từ ​​lâu. Dưới sự chứng kiến ​​của họ, cuộc hôn nhân đã được hoàn thành.

Lần luân hồi cuối cùng của Bạch Tư đã chứng minh rằng tộc trưởng không thể bị trêu chọc và không thể tìm thấy bất kỳ sơ hở nào. Khi cánh cửa đền đóng lại, sự luân hồi bắt đầu. Người duy nhất có thể tránh kinh động tộc trưởng và chạm vào bài vị trước khi cửa miếu đóng lại chính là tân nương.

Nhưng Bạch Tư cũng giúp họ loại trừ khả năng giả làm tân nương. Ở ngôi làng cổ Dạ Khóc, nếu giả làm tân nương trong ngày cưới, họ chắc chắn sẽ chết.

Điều duy nhất họ có thể làm là thỏa thuận với tân nương. Để tân nương chủ động gặp họ.

Diệp Sanh đột nhiên nghĩ đến tờ giấy cậu lấy được từ chiếc váy cưới màu đỏ tươi trong ngôi nhà ma ám.

Tín đồ cấp 3 thuộc diễn đàn của Nhà Truyền Giáo, kẻ dị giáo cấp A, Huyết Tân Nương.

Cậu nhẹ nhàng nói: "Nam Kha, giúp tôi một việc."

Nam Kha thu hút sự yêu mến của mọi người ở Làng cổ Dạ Khóc một cách kỳ lạ.

Dân làng đặc biệt yêu quý hắn.

Chính Nam Kha đã thành công truyền đạt những câu nói này cho tân nương.

Tân nương đã triệu tập họ.

Chữ Hỉ "囍" treo cao, nến đỏ thắt nút. Tân nương mặc áo trắng trơn chải mái tóc dài khô khốc bằng chiếc lược gỗ đặt ở đầu giường, không dùng dầu dưỡng tóc mà chải rất kỹ, để lại rất nhiều sợi tóc đen đẫm máu vương vãi trên mặt đất.

Thoạt nhìn tinh thần của tân nương có vẻ không bình thường.

Vẻ mặt của Mạnh Hồng Phất lạnh lùng, ngồi ở mép giường, cảnh giác ngẩng đầu nhìn Diệp Sanh, sau đó hỏi: "Cậu từ đâu biết được câu nói kia?"

Diệp Sanh không giấu giếm điều gì và kể hết mọi chuyện.

Mạnh Hồng Phất khẽ mỉm cười nói: "Cậu nhặt được chiếc váy cưới đẫm máu đó à? Được rồi, xem ra cậu và chị gái của tôi có duyên phận."

Cô chạm vào trái tim mình, khóe môi nở một nụ cười ngọt ngào, nói: "Cậu có duyên với chị gái tôi, và cậu có duyên với tôi. Tại sao cậu lại đến đây để tìm tôi?"

Diệp Sanh nói: "Tôi muốn cô phá hủy bài vị của tổ tiên Mạnh gia."

Mạnh Hồng Phất kỳ quái nhìn cậu, xắn ống quần lên, để lộ vòng rắn quanh chân, nói: "Được, chúng ta làm giao dịch đi."

Mạnh Hồng Phất nói rằng bọn họ giúp cô tháo vòng rắn thì cô sẽ tiêu hủy bài vị cho họ trước khi tộc trưởng đóng cửa miếu.

Không ai tin tân nương quỷ dị này. Nam Kha nói: "Tôi có thể dùng máu của mình để thi triển 【Huyết Chú】 lên cô ấy... Đặt chìa khóa vào 【Huyết Chú】, và cô ấy sẽ đi đến tấm bài vị của tổ tiên, và 【Huyết Chú】 sẽ có hiệu lực, và sau đó cô ấy có thể lấy được chìa khóa."

Đây là một phương pháp hoàn hảo, quyền chủ động nằm trong tay họ.

Tân nương dù miễn cưỡng nhưng vẫn đồng ý.

Tân nương nói với Diệp Sanh rằng chiếc chìa khóa nằm dưới bài vị của tân lang, đồng thời cho cậu quyền Vấn danh.

Sau khi rời khỏi phòng tân nương, họ gặp Medusa đã đợi rất lâu ở phía dưới. Medusa nở một nụ cười vặn vẹo trên khuôn mặt phủ đầy vảy rắn, trong đôi Mắt Quỷ điên cuồng hiện lên những hoa văn lạnh lùng, gã vỗ tay và cười khàn khàn nói: "Tôi biết rằng 【 Tuyệt Đối Thanh Tỉnh 】 và 【 Hoang Vu 】 sẽ cho tôi một điều bất ngờ."

Quản Thiên Thu sửng sốt, vẻ mặt ngưng trọng, thực lực chiến đấu của cô gần như bằng không. Hơn nữa, Nam Kha vừa mới thi triển 【Huyết chú】 lên tân nương, cậu ấy đã mất quá nhiều máu, hiện tại không ở trạng thái tốt nhất.

Diệp Sanh từ trên cao nhìn xuống Medusa, ánh mắt nặng trĩu, một lúc lâu sau mới nói: "Medusa, chúng ta hợp tác đi."

Trở lại phòng, Diệp Sanh nhìn thẳng vào đôi 【Mắt Quỷ】 có thể khiến người ta phát điên của Medusa, đồng thời lấy ra chiếc lưới bắt giữ giấc mơ mà Bạch Tư để lại, trực tiếp kể lại câu chuyện năm ngày luân hồi và khởi động lại câu chuyện nói với Medusa.

Diệp Sanh nói: "Công hội Queen đã bị xóa sổ ở Làng cổ Dạ Khóc. Nhưng Bạch Tư để lại cho Nam Kha, con đường duy nhất để sống sót."

"Muốn đi qua Làng cổ Dạ Khóc, ngoại trừ tân nương, chúng ta còn phải tìm tộc trưởng..."

Medusa không phải là kẻ ngốc.

Công hội Jack cũng không có đức tính may quần áo cưới cho người khác.

Trong thế giới mộng ảo, Diệp Sanh chỉ nhìn thấy.

Cậu đã sử dụng khoảng cách quan trọng 【1 mét】 để giết Medusa. Cậu cũng bị Medusa sắp chết sử dụng 【Mắt Quỷ】 để chống trả và bị thương nặng. Tinh thần thác loạn, trước mắt đầy máu, Diệp Sanh bò từ dưới đất lên, đưa tay ra và móc một nhãn cầu ra khỏi hốc mắt của Medusa.

"Diệp Sanh!" Quản Thiên Thu bị hành động của cậu dọa sợ.

Vẻ mặt Diệp Sanh lạnh lùng, cúi người xuống, dùng ngón tay móc 【Mắt Quỷ】 ra khỏi hốc mắt của Medusa. Máu bắn tung tóe lên mặt cậu, nhìn thấy ghê người.

Quản Thiên Thu vội vàng đi tới, nhỏ giọng nói: "Diệp Sanh, cậu đang làm gì vậy?"

Diệp Sanh cụp mắt xuống, nắm chặt hai con mắt trong tay, hít thở một lát rồi lạnh lùng nói: "Quản Thiên Thu, tôi có linh cảm lần này chúng ta sẽ không thành công. Nhưng ngày mai là ngày 【 Thân nghênh 】. Hôm nay tôi chỉ có thể để lại ký hiệu cho mình ở lần luân hồi tiếp theo..."

Cậu may mắn bắt gặp một tấm biển giải mộng có in chữ "Nhà Truyền Giáo".

Đó là thứ duy nhất có thể lưu lại văn tự.

"Tại sao không thành công?" Nam Kha nói, trong miệng hắn tựa hồ có máu, thấp giọng lặp lại: "...Sống, sống, tôi phải sống." Hắn lặp đi lặp lại như là cọng rơm cuối cùng để chống đỡ hắn.

Diệp Sanh không nói gì, nhắm mắt lại và nhìn thấy tuyết cực nóng lúc bình minh.

Cậu vẫn đến vực rắn vào ngày thứ tư. 【Mắt Quỷ】 được lấy từ 【Vua Rắn】 dị giáo cấp A trong Lục Sắc Địa Ngục, thấm đẫm sự hận thù của Medusa, chỉ cần một con rắn nuốt chửng 【Mắt Quỷ】, nó chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng. Cậu dùng một cây bút kể chuyện chọc xuyên qua nhãn cầu, đục lỗ trên đó năm chấm rồi nối chúng thành một vòng tròn. Cậu đã thử nhưng cây bút chuyện chỉ có thể để lại dấu vết cho những kẻ dị giáo, mà ở Làng cổ Dạ Khóc thì muốn sau khi cậu quay về sẽ không bị thanh tẩy, ít nhất dị giáo đó cũng phải trên cấp A.

Cậu lại đi đến phòng đèn lồng, ngồi xuống sàn và cố gắng gấp một hình bát diện bằng giấy. Quản Thiên Thu cũng tới hỗ trợ.

Nam Kha dựa vào cửa sổ, nhìn chằm chằm vào đống đồ đạc bừa bộn mà cậu đã gấp ra, sửng sốt một lát, sau đó mệt mỏi nói: "Anh đang gấp cái gì vậy?"

Diệp Sanh nghĩ tới điều gì đó, ngẩng đầu nói: "Cậu không phải là đồ đệ của Bạch Tư sao? Có thể gấp bát diện không?"

【Kẻ đánh cắp giấc mơ】 là bậc thầy về origami.

Nam Kha lắc đầu.

Diệp Sanh nói: "... Cậu đã học được cái gì?"

Thật ra Quản Thiên Thu cũng muốn hỏi vấn đề này. Cô không biết Bạch Tư đã nuôi dạy Nam Kha như thế nào và phát triển một tính cách hoàn toàn trái ngược với gã.

Nam Kha im lặng ngồi xổm xuống, cúi đầu dùng ngón tay chạm vào tờ giấy, đột nhiên muốn nôn, nhưng vẫn nhịn được.

Mọi thứ sẽ đâu vào đấy vào ngày mai.

Quản Thiên Thu vén mái tóc dài quanh tai, đưa tay chạm vào bùa bình an treo trên cổ, nhẹ nhàng nói: "Nếu nhiệm vụ ở Làng cổ Dạ Khóc này thành công, sau khi chúng ta ra ngoài, đó sẽ là ngày giỗ của mẹ tôi. Tôi thực sự muốn sống. Có ai ngoài kia mà cậu đặc biệt nhớ không?"

Diệp Sanh gấp tờ giấy lại với vẻ mặt thờ ơ và nói: "Có."

Quản Thiên Thu sửng sốt: "A? Họ là họ hàng sao?"

Lông mi của Diệp Sanh run rẩy và cậu nói: "Người yêu của tôi."

Quản Thiên Thu hoàn toàn ngơ ngác. Người yêu? Nhưng có vẻ như chỉ có người yêu mới có thể khiến Diệp Sanh lộ ra vẻ dịu dàng như vậy.

"Còn cậu thì sao, Nam Kha?"

Nam Kha lắc đầu, khàn giọng nói: "Không có người nào muốn gặp."

Quản Thiên Thu biết mình nói lỡ miệng, không nói nữa. Trong lòng cô thực sự cảm thấy thương tiếc chàng trai trẻ này.

Đêm thứ tư 【Vấn danh】.

Diệp Sanh một mình đi đến ngọn núi phía sau để 【Vấn danh】. Giúp tân nương hỏi tên, lấy chìa khóa và giấu chìa khóa trong 【Huyết Chú】.

Vào ngày cưới, nhìn chuẩn thời cơ và phá hủy bài vị của tổ tiên Mạnh gia, mọi chuyện coi như đã kết thúc.

......đã kết thúc?

Bước đầu tiên khi 【Vấn danh】là bói tên.

Tên tân nương là 【Mạnh Hồng Phất】, cô ấy viết tên mình lên giấy.

Sau đó yêu cầu Diệp Sanh đốt giấy và rải tro vào bể rắn.

Trong lúc nhất thời, rắn nổi lên, mặt nước gợn sóng, chẳng mấy chốc, trên mặt nước xuất hiện nhiều biểu tượng kỳ quái.

Đây là 【Tên】 mà tân nương sẽ viết cho tổ tiên.

Viết xong những ký tự này, Diệp Sanh đi về phía ngọn núi sau của miếu thờ. Tân nương đưa cho cậu một ngọn đèn trường minh, vừa cầm đèn vừa ném của hồi môn xuống vực sâu, bước từng bước đến căn phòng đá của tổ tiên và viết tên tân nương bằng máu rắn trong bát vào đó. Sau đó quay trở lại con đường ban đầu và đến đền thờ tổ tiên.

Nơi đây tràn ngập những bức thư nhà giấy trắng mực đen, chúng nó giống như những lá cờ cầu nguyện, mênh mông cuồn cuộn. Cổng chính của miếu tổ tiên là cầu thang đi lên, bên cạnh có đầy những tấm bài vị.

Bài vị tổ tiên nằm ở đầu bậc thang.

Tân lang mới qua đời và tấm bài vị ở trước mặt cậu.

Diệp Sanh nhìn tấm bài vị cuối cùng của tổ tiên, tấm bài vị không có tên, phải đợi đến khi tổ tiên xuất hiện mới hoàn chỉnh.

Cậu cúi xuống và dễ dàng lấy ra một chiếc chìa khóa làm bằng răng rắn từ dưới tấm bài vị phủ vải đỏ của tân lang. Nhưng trước khi rời đi, Diệp Sanh đột nhiên sửng sốt, ánh mắt cậu lạnh lùng nhìn chằm chằm tấm vải đỏ.

Cuối cùng, do một sự trùng hợp kỳ lạ nào đó, cậu đưa tay ra và từ từ mở tấm vải đỏ ra.

——Những cái tên được khắc trên bài vị của Làng cổ Dạ Khóc đều được thần ban cho sau khi bói tên.

Sau đó, cậu nhìn thấy tên của "tân lang" ở phía dưới, giống hệt tên xuất hiện trên bể rắn sau khi cậu giúp tân nương 【Vấn danh】 và đốt cháy 【Mạnh Hồng Phất】.

Đây không phải là bài vị của tân lang.

Đây là bài vị của Mạnh Hồng Phất!

Ba giấc mơ này đã cháy đến tận cùng. Hình ảnh bị phân mảnh, điên rồ và hỗn loạn.

Cậu nhìn thấy Quản Thiên Thu tuyệt vọng thất hồn lạc phách; cậu nhìn thấy Nam Kha ngơ ngác nhìn vào một điểm nào đó; cậu thấy dân làng tươi cười rạng rỡ chờ đợi giờ lành vào ngày mai.

"Tôi vẫn đang suy nghĩ, nếu Làng cổ Dạ Khóc là một thời gian không thể ra được, vậy thì manh mối do Cục Phi tự nhiên để lại ở đây đến từ đâu. Văn hóa giấy, văn hóa khóc gả, và văn hóa thư nhà ở Làng cổ Dạ Khóc làm thế nào để có thể lan rộng ra ngoài?"

"Trong minh hôn, người chết là tân nương, mọi người trong làng này đều chết. Nhưng nhất định phải có Làng cổ Dạ Khóc còn sống, tân lang ở đầu bên kia. Một cái là sinh địa, một cái là tử địa, hai nơi này đều có thật."

"Nhưng thứ chúng ta muốn tiêu hủy chính là bài vị của tổ tiên họ Mạnh ở Làng cổ Dạ Khóc. Bài vị của tổ tiên ngay từ đầu chắc chắn là do người sống khắc ra. Những bài vị chân chính chỉ có thể bị phá hủy bằng cách đi đến sinh địa."

Quản Thiên Thu lẩm bẩm: "Cho nên, chúng ta sẽ không bao giờ có thể giết được tổ tiên của gia tộc Mạnh. Bởi vì chúng ta ở tử địa nơi thời gian sụp đổ. Cho dù chúng ta có bị mắc kẹt ở giây cuối cùng trước thời điểm luân hồi vào ngày mai, việc phá hủy các bài vị sẽ không giúp được gì, bởi vì đây không phải là bài vị ký sinh thực sự của nó..."

"Tử địa ở Làng cổ Dạ Khóc, ha, tiến vào đây thực sự là nơi chết không có chỗ chôn."

Sau khi Diệp Sanh quyết đấu với Medusa, trạng thái thân thể của cậu không được tốt, cậu ngây người nhìn màn đêm ở Làng cổ Dạ Khóc, nhẹ nhàng nói: "Không, Quản Thiên Thu, tân nương có thể đến sinh địa."

—— Sau khi tổ tiên hiển linh và ban phước lành, tân nương sẽ vượt qua sinh tử, gặp lại người thân đã khuất từ ​​lâu và kết hôn dưới sự chứng kiến ​​của họ.

"Tân nương có thể đến sinh địa được không? Cho nên chúng ta muốn đóng giả tân nương vào ngày 【Thân nghênh】. Nhưng công hội Queen đã sớm dùng mạng của mọi người để loại trừ điều này. Hơn nữa, tân nương giả... căn bản tổ tiên sẽ không thừa nhận."

Diệp Sanh nói: "Đúng vậy, tân nương giả căn bản sẽ không được tổ tiên công nhận."

Quản Thiên Thu lẩm bẩm: "【Nạp thái】 【Thỉnh kỳ】 【Vấn danh】 và 【Thân nghênh】 là một thứ cũng không thể thiếu. Cậu thấy đấy, Diệp Sanh, chuyện này ngay từ đầu đã được định đoạt là tử cục rồi."

Cô nở một nụ cười còn tệ hơn cả khóc.

Ngay từ đêm đầu tiên họ bước vào Làng cổ Dạ Khóc. Mạnh Lương gọi họ ra và yêu cầu họ nhìn tân nương【Nạp thái】. Cái nhìn sống động náo nhiệt này đã định sẵn cho họ không thể sống sót trong đám cưới này.

"Hơn nữa, 【Thỉnh kỳ】 cần có câu trả lời của tổ tiên, tuyết rơi là bằng chứng. Không phải người Mạnh gia, càng không phải tân nương của Mạnh gia, tổ tiên làm sao có thể đồng ý."

Quản Thiên Thu nói xong lời này, nghiến răng nghiến lợi khóc lóc, đôi mắt run rẩy.

Diệp Sanh quay người nói: "Quản Thiên Thu, ở chỗ này chờ tôi, Nam Kha, đi theo tôi."

Được sự cho phép của tân nương, cả hai bước vào.

Ngày mai là ngày cưới.

Mạnh Hồng Phất nở một nụ cười ngượng ngùng và ngọt ngào với họ.

Nhưng khi họ khóa chìa khóa vào 【Huyết Chú】, trong mắt cô vẫn toát ra một chút oán hận.

Tất nhiên, chút oán hận này chỉ thoáng qua trong giây lát.

Mạnh Hồng liếm môi nói: "Vậy ngày mai hợp tác vui vẻ."

Diệp Sanh nói: "Rất vui được hợp tác."

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng chiêng, tiếng trống, tiếng pháo.

Diệp Sanh bình tĩnh nói: "Đêm đầu tiên chúng ta đến đây cũng chính là những âm thanh này."

Mạnh Hồng Phất mỉm cười nói: "Ừ, quá náo nhiệt."

Diệp Sanh nói: "Trong lầu các, tôi nhìn thấy cô bịt mắt "đi xuống âm phủ" dưới sự dẫn dắt của tộc trưởng. Thật sự có thể nhìn thấy người từ âm phủ sao?"

Mạnh Hồng Phất không để bụng mà nói: "Tôi sẽ nhìn thấy địa phủ. Nhưng tôi gặp ai thì tôi không thể nói chắc chắn. 【Nạp thái】, 【Nạp thái】 là để tôi nhìn địa phủ một cái, nhìn ngôi nhà tương lai của tôi. Bởi vì tân nương luôn phải vượt qua thử thách, và đó là tổ huấn của tổ tiên là không bỏ rơi nhà chồng."

Nói đến đây, cô ta cười quái dị, liếm môi dưới như đang đói khát: "Làm sao tôi có thể không thích được? Tôi vui mừng còn không kịp."

Diệp Sanh thản nhiên hỏi: "【Nạp thái】 có cần sự dẫn dắt của tộc trưởng không?"

Vẻ mặt của Mạnh Hồng Phất kỳ quái: "Cần chứ! Nhưng nghe tiếng chuông ghê tởm kia của hắn, tôi muốn nôn mửa."

Diệp Sanh do dự một lát rồi nói: "...Tôi có một cố nhân mà tôi rất muốn gặp."

Mạnh Hồng Phất nhướng mày nhìn cậu rồi mới kịp phản ứng: "Cái gì, cậu muốn dùng Lạc Quan Âm đi gặp cố nhân của cậu?"

Diệp Sanh: "Ừ."

Mạnh Hồng Phất: "Thật là si tình." Nhưng cô đã đạt thành hiệp ước với Diệp Sanh, tối nay tâm tình của cô rất tốt. Cô đứng dậy, lấy chiếc khăn lụa bịt mắt trong gương trang điểm ra và nói: "Cậu có thể nhờ bạn bè giúp thực hiện Lạc Quan Âm. Chúc cậu may mắn."

Diệp Sanh hỏi cô trước khi cậu rời đi.

"Có phải 【Thỉnh kỳ】 là lời chúc của tổ tiên?"

Mạnh Hồng Phất cầm lược lên, lại chải tóc, cười nhạt: "Đúng vậy, kỳ thật ngày cưới đã được ấn định từ lâu. 【Thỉnh kỳ】 chỉ là thỉnh cầu tổ tiên thực hiện mà thôi. Sương tuyết xuất hiện là đồng ý, ha."

Ngày mai cô ấy kết hôn, tối nay cô ấy đã mặc một bộ váy cưới lộng lẫy, những chiếc kẹp tóc rũ xuống, khuôn mặt càng thêm lộng lẫy.

Khi bọn họ từ phòng tân nương trở về thì vẫn chưa đến nửa đêm, vì ngày mai có chuyện vui nên nhà nào cũng phấn khởi đến mức đánh chiêng, đánh trống, ca hát nhảy múa.

Quản Thiên Thu đứng ở lan can, nhìn xuống đám cưới hoành tráng và náo nhiệt.

Cô quay lại khi nghe thấy tiếng bước chân, mắt cô hơi đỏ.

Đám đông bên dưới tràn ngập niềm vui, và tộc trưởng cầm gậy chuông bước ra, với nụ cười nhiệt tình trên khuôn mặt mọi người.

Quản Thiên Thu nói: "Thật náo nhiệt, mây tơ tinh xảo, sao gieo nỗi buồn, dải ngân hà âm thầm xa xa..."

Diệp Sanh đem tấm vải đỏ hình vuông đặt ở trước mặt Quản Thiên Thu, cậu trầm mặc hồi lâu, lạnh lùng nói: "Quản Thiên Thu, kiếp luân hồi của chúng ta chỉ có thể là tử cục, cũng cần là tử cục."

Quản Thiên Thu run rẩy nói: "Tại sao?"

Trên thực tế, cô đã biết ý định của Diệp Sanh khi nhìn thấy tấm vải đỏ hình vuông.

Cô nhận lấy nó.

"Diệp Sanh, cậu muốn lần luân hồi sau của chúng ta đi xong【Nạp thái】, 【Thỉnh kỳ】, 【Vấn danh】sau đó trở thành tân nương 【Thân nghênh】 sao?"

Diệp Sanh không nói gì.

Quản Thiên Thu cười đến đỏ cả mắt nói: "Sao có thể... Ngày đầu tiên, ngày đầu tiên, ai cmn có thể phát hiện ra đây là luân hồi! Khi mọi người tụ tập xung quanh để xem tân nương 【Nạp thái】vào ngày đầu tiên, ai cmn có thể nghĩ được nó! Vào ngày đầu tiên, ngày đầu tiên sau khi vào Làng cổ Dạ Khóc, Mạnh Lương đã gọi bọn họ ra xem【Nạp thái】. Ai sẽ nghĩ đến việc thay thế tân nương!"

Diệp Sanh nói: "【Nạp thái】 ở Làng cổ Dạ Khóc chỉ cần nhìn thấy địa phủ là được, chỉ cần mượn tiếng chuông của tộc trưởng."

Quản Thiên Thu: "Vậy còn 【Thỉnh kỳ】 thì sao? Thỉnh kỳ thì phải được đáp lại. Tân nương quỳ trước mộ và lạy cho đến khi đầu chảy máu trước khi tổ tiên cho phép. Là người bên ngoài, làm sao chúng ta có thể khiến cho tổ tiên đồng ý. 【Thỉnh kỳ】 về cơ bản là không thể, không thể làm..."

Diệp Sanh nhẹ nhàng nói: "Đó là bởi vì chuyện 【Thỉnh kỳ】này, cho nên mới nói, luân hồi của chúng ta nhất định là tử cục!"

"Chúng ta cái gì cũng không thể làm, muốn tộc trưởng đóng cửa lại, muốn tổ tiên xuất hiện phù hộ cho chúng ta, chúng ta phải đợi luân hồi khởi động lại."

"Bởi vì... khi tổ tiên ban phúc, chúng ta có thể ước nguyện."

Quản Thiên Thu sửng sốt.

Cô dường như hiểu được kế hoạch của Diệp Sanh. Hy sinh lần luân hồi này và hoàn thành 【Thỉnh kỳ】.

Lúc này, Nam Kha mệt mỏi nói: "Lần luân hồi này hoàn thành 【Thỉnh kỳ】, nhân tiện đem 【Nạp thái】hoàn thành luôn đi."

"Nam Kha?"

Quản Thiên Thu mở to hai mắt, nhìn về phía thiếu niên sau khi giải mộng đi ra từ trên gác mái giống như một cái xác không hồn.

Tay Nam Kha chạm vào lan can màu đỏ, ngẩng đầu nhìn những chiếc đèn lồng lấp đầy bầu trời, nhẹ giọng nói: "Anh ấy cầu xin tôi được sống, đây là tâm nguyện cuối cùng của anh ấy, nhưng tôi đã suy nghĩ rất lâu, nếu còn sống thì tôi phải làm sao?"

"Khi tôi gặp anh ta, tôi mới bảy tuổi và bị ném vào thùng rác. Thành phố Giải trí Thế giới có sòng bạc lớn nhất và những con đường bẩn thỉu nhất. Những kẻ buôn người định bán tôi cho một người đàn ông như một món đồ chơi, nhưng số phận của tôi đã mang theo nguyền rủa. Họ sợ hãi và ném tôi đi. Lần đầu tiên Bạch Tư nhìn thấy tôi, anh ấy đã nhẹ nhàng và cẩn thận nhặt tôi từ đống rác lên. Lúc đó anh ấy còn rất trẻ và có nụ cười rất đẹp, nhưng tôi biết ánh mắt của anh ấy, là ánh mắt định giá."

"Lúc đầu tôi không thích anh ấy, nhưng sau đó... quên đi..."

Nam Kha không nói nữa.

Quản Thiên Thu có tâm tư tỉ mỉ và đôi mắt đau thương. Trên thực tế, từ nhiều khía cạnh, cô có thể thấy đôi thầy trò này có gì đó không ổn. Với tính cách của Bạch Tư, việc giữ một đứa trẻ ở bên cạnh nhiều năm như vậy là điều đặc biệt đáng nghi. Công hội Queen, tin đồn "con dâu nuôi từ bé" có lẽ không phải là không có căn cứ.

Nam Kha nói: "Sở dĩ chúng tôi cãi nhau là vì anh ấy đọc được giấc mơ của tôi".

"Anh ấy muốn làm hài lòng tôi và tặng tôi một món quà sinh nhật. Nhưng 【Kẻ đánh cắp giấc mơ】 sẽ không bao giờ biết được. Những giấc mơ có ý nghĩa như thế nào đối với một người."

"Anh ấy đã nhìn thấy nó trong giấc mơ của tôi...quên nó đi."

Nam Kha ngừng nói, sắc mặt tái nhợt, môi mím lại.

Thiếu niên không có hứng thú bộc lộ tình cảm của mình với hai người xa lạ.

Vào đêm trước sinh nhật của mình, hắn cả đời này sẽ không bao giờ muốn nhớ lại cảm giác khi bí mật của mình bị tiết lộ. Kinh ngạc, khiếp sợ, tuyệt vọng và xấu hổ khiến hắn không dám nhìn Bạch Tư chút nào. Mà Bạch Tư giống như cũng ngây ngẩn cả người, mái tóc dài xõa xuống, nhìn hắn thật sâu không nói một lời.

Hắn lao ra ngoài, ước rằng cả đời sẽ không bao giờ gặp lại anh ấy nữa.

Nhưng sau khi công hội sắp xếp một nhiệm vụ ở Làng cổ Dạ Khóc, 【Queen】 đã tìm thấy hắn và nói với hắn rằng lần này Bạch Tư có thể gặp nguy hiểm. Hắn vẫn đi vào rừng rậm phía Tây Nam.

Nam Kha quay đầu lại, đột nhiên mỉm cười nói với Diệp Sanh: "Cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã để lại cho tôi tấm bảng giải mộng này, để tôi nhìn thấy giấc mộng của anh ấy."

Diệp Sanh biết hắn muốn làm cái gì, cau mày nói: "Đừng hành động thiếu suy nghĩ, tôi đã hứa với Bạch Tư sẽ chiếu cố cho cậu."

Nam Kha nói: "Không sao đâu, anh chỉ cần nghĩ là tôi không muốn sống nữa thôi."

Hắn nhìn lên và thấy cửa ra vào và cửa sổ của mọi ngôi nhà trong làng cổ đều rộng mở, lộ ra những chiếc đèn lồng đỏ rực và những chiếc vòng bắt giấc mơ đung đưa mơ màng.

Giọng nói của chàng trai trẻ nhẹ như tuyết, hắn nói một cách trống rỗng.

"Giấc mơ là những tưởng tượng và hình ảnh xảy ra trong tâm trí một người khi người đó tỉnh táo. Chúng thường là những mong muốn và tham vọng sâu thẳm trong trái tim con người."

Nam Kha nói: "Anh ấy nói với tôi rằng anh ấy rất xin lỗi. Anh ấy đã đọc giấc mơ của tôi mà không có sự cho phép của tôi nên anh ấy đã đền bù cho giấc mơ của tôi bằng giấc mơ của anh ấy."

Nam Kha có vẻ rất mệt mỏi.

Hắn đưa lá bùa 【Huyết Chú】 cho Diệp Sanh, rồi nói: "Có thể mất vài ngày để khám phá bí mật hồi tưởng trong lần luân hồi thứ ba. Không thể có thời gian hoàn thành 【Nạp thái】. Anh làm 【 Nạp thái】 trong lần luân hồi này luôn đi. Bạch Tư sợ rằng tôi sẽ không thể sống sót sau một lần luân hồi khác nên anh ấy đã làm ba chiếc lưới bắt giấc mơ trên tầng cao nhất bằng giấy từ Làng cổ Dạ Khóc, và tôi đều để lại ký hiệu ở trên đó."

"Cứ như vậy đi......"

"Nam Kha! Cậu đi đâu vậy!"

Sắc mặt của Quản Thiên Thu thay đổi mạnh mẽ, cô muốn bắt lấy hắn. Nhưng người thanh niên quay đầu đi, thân hình gầy gò nhanh chóng biến mất ở cuối hành lang như một cơn gió.

Đôi mắt của Quản Thiên Thu mở to và đôi mắt cô đỏ như máu.

Giữa tiếng cồng chiêng và tiếng trống vang dội, thiếu niên tóc đen bước từng bước về phía vị tộc trưởng đức độ và đáng kính nhất của Làng cổ Dạ Khóc. Một cảnh đỏ rực, một cảnh trắng tinh. Dân làng tươi cười rạng rỡ, chơi trò chơi và ca hát. Bài hát 《 Cát Sinh 》thoang thoảng lan tỏa giữa trời và đất.

"Dây sắn kia phủ lên cây sở, cỏ liêm mọc lan ra ở ngoài đồng. Chồng của em không có ở nơi này, em ở một mình với ai?"

...Dây sắn dây phủ kín những khóm gai vàng, nho dại mọc lan trong nấm mồ hoang tàn.

...Người tôi yêu ngủ mãi ở đây, ai có thể ở một mình an bình với anh ấy?

Quản Thiên Thu: "Nam Kha!!"

Diệp Sanh nhìn bóng lưng hắn và sửng sốt một lúc. Trên thực tế, vào ngày giải mộng, cậu đã giết tất cả mọi người ở bên ngoài, cậu là người có thính giác tốt, mơ hồ nghe thấy thanh âm bên trong.

Đó là tiếng khóc đứt quãng của Nam Kha bị đè nén trong cổ họng.

và nụ cười dịu dàng bất lực của một chàng trai trẻ.

Trong giấc mơ này 【Bạch Nhật Trộm Mộng Sư】 đã để lại một giấc mơ cho Nam Kha. Gã cũng đã đưa ra câu trả lời của riêng mình cho cảm xúc phi lý và tưởng chừng như không phù hợp đó.

*

—— Giấc mơ là những tưởng tượng và hình ảnh xảy ra trong tâm trí một người khi người đó tỉnh táo.

—— Chúng thường là những mong muốn và tham vọng sâu thẳm trong trái tim con người.

"Nhóc con, em nhìn thấy không?"

"...Anh và em có cùng một giấc mơ."

*

Ký ức cuối cùng là về những người dân làng giận dữ và tình trạng hỗn loạn. Nam Kha gầm gừ như con thú bị mắc bẫy, mắt đỏ hoe. Quản Thiên Thu che mặt, nghẹn ngào không kìm được.

Tộc trưởng rung chuông và thực hiện thôi miên điểm cố định trên Nam Kha.

Và nghe được tiếng chuông.

Diệp Sanh nhắm mắt lại và buộc tấm vải đỏ lại.

"Dây sắn kia phủ lên cây sở, cỏ liêm mọc lan ra ở ngoài đồng. Chồng của em không có ở nơi này, em ở một mình với ai?"

"Dây sắn kia phủ lên cây gai, cỏ liêm mọc lan ra nơi phần mộ. Chồng của em không có ở nơi này, em sống một mình ở chốn này với ai?"

"Gối góc đẹp đẽ, chăn gấm mục nát, Chồng của em không có ở nơi này, ai còn ở đây một mình?"

"Ngày hạ, đêm đông. Trăm năm sau, em chết đi sẽ về chung phần mộ của chàng.

Đêm đông, ngày hạ. Trăm năm sau, em chết đi sẽ về chung phần mộ của chàng."

Trăm năm sau, người yêu em, gặp lại ở Hoàng Tuyền.

【Quan Lạc Âm】, hóa ra tân nương không phải đến âm phủ mà là tân nương đến thế giới loài người.

Diệp Sanh nhìn thấy một ngôi làng cổ giống hệt tên là Dạ Khóc nép mình trong một bức tường núi.

Tức là 【Sinh địa】 tương ứng với 【Tử địa】

Ngoài ra còn có một tộc trưởng ở đó.

Tộc trưởng ngồi vào bàn nói chuyện với hai người với vẻ mặt khổ hề hề.

Ngồi đối diện là Lạc Hưng Ngôn, người đang cà lơ phất phơ cắn một cây kẹo mút, và La Hành, người đang nhìn xuống Mạnh gia với ánh mắt lạnh lùng.

Tộc trưởng suy sụp nói: "Làng cổ Dạ Khóc của chúng ta bao đời nay đều sống bằng nghề bán rắn. Ngoại trừ nơi đó hơi xa xôi khó tìm thì không có địa điểm tà môn nào cả. Còn hôn nhân của họ hàng thân thiết thì đây là lời dạy của tổ tiên. Chúng tôi tuân theo các quy tắc của tổ tiên, cũng không trêu chọc đến ai đi."

"Các người đã tới đây nhiều lần như vậy mà vẫn không chịu bỏ cuộc?"

"Tôi cũng cho các người xem tổ miếu. Có chỗ nào tà môn không? Có sao? Có sao? Không có!"

Lạc Hưng Ngôn đặt cây kẹo mút xuống: "Lão già, ông câm miệng đi, phiền chết tôi."

Tộc trưởng căm ghét nhìn La Hành, miễn cưỡng ngậm miệng lại.

Dị năng giả cấp S 【Atheist】, dị năng: đọc giấc mơ, tẩy não, lồng chim.

So với khả năng thôi miên điểm cố định của tộc trưởng, có lẽ việc tẩy não của hắn sẽ nhanh hơn.

Lạc Hưng Ngôn nghiêng người nói: "Này, lông trắng, cậu có nhìn thấy gì không? Tôi đang chờ ra ngoài báo cáo lại tin tức về Thái tử phi. Nếu tôi cứ để cậu ta vào rồi mặc kệ thì tôi sẽ bị Ninh gia cạo xuống một tầng da."

"..." La Hành nhịn không được, ném thẳng gia phả vào mặt anh: "Ngự tiền thị vệ, xin mời ngài."

Diệp Sanh cuối cùng cũng hiểu tại sao Lạc Hưng Ngôn lại nói rằng Làng cổ Dạ Khóc rất tà môn và khó tìm.

Bởi vì tử địa thực sự nguy hiểm ở Làng cổ Dạ Khóc, hai quan chấp hành cấp S sẽ không bao giờ được phép vào.

Khi kết thúc 【Nạp thái】, Diệp Sanh cởi chiếc khăn đỏ, Nam Kha đã không còn ở trong đám đông nữa.

Quản Thiên Thu gục xuống, lấy tay che mặt, nước mắt thấm sâu vào khe hở giữa các ngón tay.

Diệp Sanh cúi đầu nói: "Chúng ta đi lên tầng trên cùng, để lại manh mối cuối cùng cho lần luân hồi thứ ba."

Tất cả những gì cần phải làm trong lần luân hồi thứ ba thực ra chỉ là 【Vấn danh】.

Đêm thứ tư khi đi cúng tổ tiên nên viết tên mình, không viết tên tân nương.

Quản Thiên Thu nói: "Vậy Diệp Sanh, tối nay chúng ta làm sao bây giờ?"

Diệp Sanh treo ba chiếc vòng bắt giấc mơ do 【Kẻ đánh cắp giấc mơ】 làm sang một bên và lẩm bẩm: "Hãy đi ngủ đi, Quản Thiên Thu, và mơ một giấc mơ đi."

Ngày thứ năm, 【Thân nghênh】.

Khi tân nương bước ra ngoài với sự hỗ trợ của hỉ bà, cô mỉm cười đầy ẩn ý với Diệp Sanh.

Cô bước đi chậm rãi, nhanh nhẹn và rõ ràng là đang có tâm trạng rất tốt.

Diệp Sanh nháy mắt với Quản Thiên Thu, lấy chiếc vòng bắt giấc mơ trước cửa sổ phòng tân nương xuống và thay nó bằng một chiếc mới. Quản Thiên Thu ôm bùa bình an, mắt đỏ hoe và cười nhạt với cậu.

Họ đi bộ qua cây cầu treo sương giá và mưa.

Diệp Sanh đi theo dân làng và đến đền thờ tổ tiên.

Cậu ngẩng đầu nhìn tân nương mặc váy cưới bước từng bước lên cầu thang. Tộc trưởng đợi mọi người vào rồi bắt đầu đóng cửa miếu lại.

Tân nương đi đến cuối cùng, quay lại nhìn Diệp Sanh.

Tuy nhiên, Diệp Sanh đã phớt lờ cô.

Năm ngày qua tinh thần của Quản Thiên Thu vẫn luôn căng thẳng, bây giờ yếu ớt tái nhợt nhắm mắt lại, chờ đợi lần luân hồi thứ hai nhất định thất bại này.

Tộc trưởng từng chút một đóng cửa lại, vào giây cuối cùng khi cửa đóng lại, trên bài vị của tổ tiên bắt đầu xuất hiện dòng chữ.

Tân nương quay lại, nhìn Diệp Sanh với sự lo lắng và phẫn nộ, cô đang điên cuồng thúc giục cậu. Nhanh lên! Nhanh lên! Hóa giải Huyết Chú! Dùng Huyết Chú để đốt cháy bài vị! Hãy nhanh chóng đưa chìa khóa cho cô ấy!

Nhưng cô nhất định phải thất vọng rồi.

Ánh sáng từ từ khép lại. Diệp Sanh, giống như những người khác trong làng cổ, nhắm mắt lại và quỳ xuống đất.

Những cảnh đẹp hiện lên trong tâm trí cậu.

Những tòa nhà lộng lẫy của ngôi làng cổ Dạ Khóc, những chiếc đèn lồng đỏ như máu, tuyết cực nóng và những giấc mơ đen tối. Mọi thứ lúc này đã trở thành mong muốn duy nhất trong lòng cậu.

Cậu muốn sống sót thoát ra ngoài, đồng thời cậu cũng muốn gặp Ninh Vi Trần.

Kẽo kẹt.

Giây phút cuối cùng cánh cửa miếu đóng lại.

Sự luân hồi bắt đầu lại và thế giới rơi vào bóng tối.

Tổ tiên cũng hoàn toàn hiển linh và phù hộ cho nhân gian.

Lần này cậu quỳ ở Mạnh gia. Lần đầu tiên cậu cầu nguyện chư Thiên và chư Phật một cách thành kính hơn bao giờ hết.

Giọng chàng trai trẻ nhẹ nhàng và nghiêm túc.

"Thần linh tại thượng, tôi có một người mà tôi đặc biệt thích."

"Tôi muốn kết hôn với hắn."

"Khi...tuyết rơi."

Hướng thần Thỉnh kỳ, sương giá và tuyết sẽ đến.

——Trong khi tổ chức lễ cưới cho cặp đôi mới cưới, chúng ta cũng có thể cầu nguyện với tổ tiên nhà họ Mạnh. Nguyện vọng có thể được tổ tiên nghe thấy, chỉ cần nguyện vọng không quá mức, tổ tiên sẽ giúp thực hiện, nếu chúng ta thành tâm, chúng ta sẽ thành công!

——Vì vậy 【Thỉnh kỳ】, thỉnh kỳ cần được đáp lại. Tân nương quỳ trước mộ và lạy cho đến khi đầu chảy máu thì mới được tổ tiên cho phép. Là người bên ngoài, làm sao chúng ta có thể khiến tổ tiên đồng ý? Căn bản chúng ta không thể thực hiện 【Thỉnh kỳ】...

Sự chân thành dẫn đến linh nghiệm.


---Tác giả có lời muốn nói---

Sanh Sanh sắp làm dâu!!

---Editor có lời muốn nói---

=((((((((((((((((((( ôi vl tôi nghĩ đúng mà Nam Kha Bạch Tư =((((((((((( trời ơi tại saooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooo

Tôi đặt tấm ảnh fanart Sanh Sanh mặc đồ cưới ở dưới:

Còn đây là ảnh mà trong set ảnh thuộc Tấn Giang mà tôi roll được:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro