Chương 75 + 76: Người trong câu chuyện (12) + (13)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 75: Người trong câu chuyện (12)

Bên kia của thế giới dưới lòng đất.

Sau khi Diệp Sanh một lần nữa thu hút mọi nguy hiểm theo sau, cậu lưu loát xoay người, chỉ để lại một mệnh lệnh đơn giản và thẳng thắn: "Đừng đi theo tôi."

Ninh Vi Trần đứng ở nơi đó, nụ cười xinh đẹp rạng rỡ trên môi không hề tiêu tan, nhưng sự tàn nhẫn trong đôi mắt đào hoa lại giống như một lớp sương giá.

......Bạn trai cũ này của hắn nói một không nói hai, thói quen ra lệnh quả nhiên vẫn không thay đổi.

Khung cảnh xung quanh thật hỗn loạn. Đau đớn, kêu rên, chửi rủa và khóc lóc không dứt bên tai.

Sắc mặt Ninh Vi Trần âm trầm không rõ ràng, sau một lúc lâu mới đưa đầu lưỡi chạm vào răng, cười nhẹ một cách mỉa mai.

Hắn bước lên và đi về phương hướng hoàn toàn trái ngược với Diệp Sanh và nhóm của cậu.

Toàn bộ không gian dưới lòng đất bị bao phủ bởi một luồng áp lực mạnh mẽ thuộc về dị giáo cấp S. Trong một thế giới đầy máu lấy xương cốt và cơ bắp là những bức tường, còn mỡ và da là bức tường.

Dù các nhân vật trong truyện cổ tích có xuất hiện ở đây bằng một cách lãng mạn và mộng mơ đến đâu thì hiện thực tàn khốc của thế giới này từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi. Ở đây không có mùa đông khắc nghiệt. Bầu trời không có băng tuyết trong suốt, những giọt máu tiếp tục chảy xuống từ bức tường thịt người trên trời, rơi lộp độp như một cơn mưa nhẹ.

Vẻ mặt Ninh Vi Trần lạnh lùng đi vào trong căn phòng.

Những hạt mưa nhỏ đọng lại bên cạnh hắn.

Mỗi tên dị giáo cấp S sẽ có "không gian" riêng, ví dụ như Cố Sự Đại Vương, trước khi đến gần, thứ đầu tiên hắn ngửi thấy là mùi sách cháy.

Tàn dư của mùi hương có cả hơi ấm còn sót lại của tro và mùi mực từ cuộn giấy. Ở nơi tận cùng của thế giới nơi máu thịt chồng chất là một mảng bóng tối đen nhánh.

Bất kỳ sức mạnh hệ thống không gian nào cũng sẽ có một nơi giống như một "phòng điều khiển".

—— Ngay khi gã viết PPS, một người đã ngồi trên "bức tường người".

Vẻ mặt Ninh Vi Trần lạnh nhạt, trong mắt tràn đầy khinh thường cùng lạnh lùng.

Trước khi tìm ra cách tiêu diệt hoàn toàn Cố Sự Đại Vương, trước khi hắn có thể tìm ra và nhận được câu trả lời mình muốn thì hắn hoàn toàn không có ý định lãng phí thời gian để giao tiếp với bất kỳ người điều hành diễn đàn nào.

Nhưng mà hắn vì Diệp Sanh mà phá vỡ quy tắc của mình hết lần này đến lần khác, vì Diệp Sanh mà làm điên đảo kế hoạch của hắn.

Người ngoài biết rất ít về diễn đàn, trên thực tế, trong diễn đàn cũng có một lớp sương mù ngăn cách giữa các diễn đàn.

Đế Quốc Dị Giáo, giết chóc là điều luật vĩnh cửu.

Phía trên "Tường Người" là một cái bóng được bao phủ trong sương mù đen. Cao, gầy, xanh xao, cột sống cong về phía trước.

Khi nhìn thấy gã, họ sẽ có cảm giác rất quen thuộc, như một người sống giữa đám đông. Một người bạn cùng lớp hoặc là một đồng nghiệp yếu đuối, ít nói, tự ti, sống trong thế giới riêng của họ.

Cố Sự Đại Vương đang cầm một cây bút trên tay, cây bút chì mà gã thường sử dụng khi còn học tiểu học. Gã cầm bút và cúi đầu xuống, như thể đang ngồi suy nghĩ gì đó, lại giống như đang ngồi mơ mộng ngẩn người.

Gã nhìn về nơi xa như một thiên tài tự bế, nhưng sau khi đến gần người gã và ngửi thấy mùi máu tươi đậm đặc xung quanh gã thì có thể hiểu được đây không phải là một thiên tài mà là một người điên.

Nghe thấy tiếng bước chân, Cố Sự Đại Vương lập tức ngẩng đầu lên.

Một đôi mắt vặn vẹo lạnh lùng ẩn trong sương mù đột nhiên mở to sau khi nhìn thấy người đi tới.

Bàn tay đang cầm bút đột nhiên siết chặt.

Toàn thân người điều hành diễn đàn thứ bảy đều cảnh giác, nỗi sợ hãi trong tâm hồn khiến mùi máu trên người gã càng ngày càng nồng nàn. Gã phát ra âm thanh khàn khàn quái dị như một con quái vật đang nghiến răng nghiến lợi cất giấu nỗi sợ hãi.

"Là, cậu?"

Ninh Vi Trần nhẹ nhàng cười: "Đã lâu không gặp." Hắn biết Cố Sự Đại Vương không nhìn thấy hắn, giọng điệu của hắn lạnh lùng bình tĩnh nói: "Sao không để tôi thưởng thức câu chuyện ông viết?"

*

Những giọt nước mắt của con rối làm tan chảy nụ cười vĩnh cửu trên khuôn mặt, con chim hót không ngừng trong ánh nến.

Ánh lửa nhuộm những bức tường thành màu cam dịu dàng, khung cảnh trước mắt mộng mơ như tranh minh họa trong sách giáo khoa tiểu học, thứ nổi bật đột ngột xuất hiện ở đây lẽ ra nó không phải ở địa ngục trần gian này mà ở trong những khu rừng và thung lũng mùa xuân.

"Tránh xa một chút!" Lạc Hưng Ngôn trầm giọng nói với Tô Uyển Lạc.

Máy trộn ầm ầm rơi xuống, ngay lập tức cuốn vũng xi măng lên và biến nó thành hồ máu ——

Là quan chấp hành hạng 11 trên bảng xếp hạng, Lạc Hưng Ngôn có mật danh là Xiềng Xích, và một trong những dị năng của anh là làm nổ tung kim loại.

Anh ngẩng đầu lên và nheo mắt nguy hiểm. Khi lưỡi dao đang quay nhanh và chuẩn bị đi vào bể xi măng, anh giơ tay lên và nắm lấy lưỡi dao bằng tay không.

"Lạc ——!" Tiếng kêu của Tô Uyển Lạc nghẹn lại trong cổ họng, cô không thể tin nổi nhìn cảnh tượng trước mắt, không nói nên lời.

Cánh tay của Lạc Hưng Ngôn hiện lên gân xanh, anh có thể dễ dàng bẻ gãy lưỡi dao của máy trộn như nghiền nát giấy xốp. Anh tùy ý vứt bỏ lưỡi dao trong tay, nói: "Đi ra ngoài trước."

Đêm nay Tô Uyển Lạc đã liên tục bị kinh hách khiến đại não cô rơi vào trạng thái ngừng hoạt động.

"Được rồi......"

Sắc mặt cô tái nhợt, đỡ Hạ Văn Thạch đứng dậy và bước ra khỏi bể xi măng một cách khó khăn.

Vừa rồi Diệp Sanh đối đầu với con rối, tứ chi đều sắp mất cảm giác. Cậu nuốt xuống máu tươi trong cổ họng, lau đi vết bẩn trên mặt, cậu nhìn chằm chằm về phía xa nơi những tảng băng dần lớn dần và tiếng gió gào thét với tuyết ngoài kia khiến cậu khẽ thở dốc.

Cậu biết giọng nói đó là của ai.

Nó thuộc về "Người khổng lồ". Thuộc về "chủ nhân của hoa viên".

Bởi vì cơn giận dữ của người khổng lồ, toàn bộ thế giới dưới lòng đất lúc này đang chìm trong một cơn bão dữ dội, khiến mùa đông vốn đã lạnh giá lại càng trở nên lạnh giá hơn.

"Đi đâu?"

Lạc Hưng Ngôn hỏi.

Diệp Sanh nói: "Bên phải có văn phòng của Tô Kiến Đức, cũng là trung tâm của thế giới ngầm này."

Lạc Hưng Ngôn gật gật đầu, nghiêng đầu, đưa tay về phía Tô Uyển Lạc vươn tay, lạnh lùng nói: "Tôi sẽ đưa ông chủ của tôi đi."

"......Được." Tô Uyển Lạc cũng không từ chối. Cánh tay của cô vốn dĩ bị chim mổ, cô kiệt sức, máu nhuộm đỏ cả tay áo.

Diệp Sanh quay trở lại nơi xuất phát dựa trên trí nhớ của mình.

Ở trung tâm thế giới của Tường Người, một văn phòng cô đơn đột ngột đứng sừng sững. Gió và tuyết đang hoành hành bừa bãi ở phía trước, ngăn cản người ngoài đến gần. Lạc Hưng Ngôn tùy tiện ném Hạ Văn Thạch ở một chỗ an toàn sau đó mở miệng: "Chúng ta đi qua đi?" Anh nhướng mày nhìn vào những cạnh băng sắc nhọn trên mặt đất như được bao phủ dày đặc từ những con dao.

Diệp Sanh gật đầu: "Đi qua đi, nó ở phía trước."

Những gờ băng sắc nhọn này chính là hàng rào do người khổng lồ xây dựng, chỉ có vượt qua hàng rào này thì họ mới có thể đi đến cuối cùng.

"Được." Đối với Lạc Hưng Ngôn mà nói, việc đi trên lưỡi dao cũng giống như đi trên mặt đất bằng phẳng, và anh không hề lo lắng chút nào.

Lúc trước Diệp Sanh không dám tới gần vì lo lắng nếu bước vào sẽ là tử cục, nhưng phản ứng vừa rồi của con rối và con chim khiến cậu lần nữa khẳng định ở trong thế giới này chỉ cần cậu theo dõi câu chuyện, cậu sẽ không mắc sai lầm.

Trong câu chuyện, 《 Khu vườn của Người khổng lồ 》, đứa trẻ vẫn lẻn vào.

Mỗi khi Lạc Hưng Ngôn có tâm tình không tốt, anh thích nhét thứ gì đó vào miệng, anh thuận tay bẻ một cục đá coi như que kem, nhai rốp rốp. Cuối cùng anh hỏi về nghi vấn vừa rồi của anh: "Cậu có biết những thứ này không?"

Diệp Sanh không có ý định giấu diếm anh: "Chúng ta biết chúng."

Nói xong, Diệp Sanh liếc nhìn Lạc Hưng Ngôn với ánh mắt kỳ lạ: "Anh không biết à? Nếu trăm năm trước xảy ra Năm Thảm Hoạ, anh là người của Cục Phi tự nhiên chả lẽ anh chưa nghiên cứu qua về giáo dục đương thời sao?"

Lạc Hưng Ngôn: "......"

Lịch sử năm đầu tiên xảy ra thảm họa là môn học trọng điểm được học tại Học viện Quân sự số 1. Nó liên quan đến nhiều vùng khí hậu, địa lý, chính biến và tất nhiên là bao gồm giáo dục. Chỉ là khi Lạc Hưng Ngôn còn học ở trường Quân sự, tất cả các môn lịch sử đều bị điểm kém. Trên khuôn mặt màu lúa mì của anh hiện lên một tia xấu hổ, anh nói bậy: "Làm sao cậu biết được chuyện năm thảm họa thứ nhất?!"

Diệp Sanh nhìn anh như nhìn một kẻ ngốc nói: "Anh điên à? Ngoài Ninh Vi Trần còn ai có thể nói cho tôi biết?"

Lạc Hưng Ngôn: "......"

Lạc Hưng Ngôn: "............" Anh thừa nhận, vừa rồi trong đầu anh có chút không rõ ràng lắm. Mẹ nó, tự dưng hỏi một vấn đề ngu ngốc như vậy để Diệp Sanh cười nhạo anh.

Diệp Sanh đã từ bỏ việc giao lưu bình thường với Lạc Hưng Ngôn và nói ngắn gọn: "Tất cả những nhân vật chúng ta gặp ở đây đều là các nhân vật trong truyện cổ tích trong sách giáo khoa cũ một trăm năm trước."

Lạc Hưng Ngôn sửng sốt: "Sách giáo khoa?"

Diệp Sanh nói: "Đúng vậy, có lẽ nói chính xác hơn thì đó là sách giáo khoa tiểu học ở Hoài Thành. Một câu chuyện mà Cố Sự Đại Vương đã từng được học."

Lạc Hưng Ngôn đã kìm nén từ "mẹ kiếp" một lúc lâu.

Diệp Sanh nói: "Ba đoạn văn trong sách là《 Hạnh Phúc Là Cái Gì 》 《 Chuyện Chú Rối Nhỏ 》 《 Cây Năm Ngoái 》."

Để tìm được hạnh phúc là gì, ba anh em đã thỏa thuận mười năm với cô con gái của Trí Tuệ bên giếng nước.

Vì sai lầm của người thợ mộc già mà con rối không còn biểu cảm gì ngoài tiếng cười.

Con chim và cái cây là những người bạn tốt và nó đồng ý tiếp tục hát cho cây nghe sau khi mùa đông qua và mùa xuân tới.

"Ninh Vi Trần đã nói với tôi một câu, và tôi nghĩ đó là bản tóm tắt tốt nhất về thế giới này."

Đôi mắt của Diệp Sanh đầy băng tuyết, cậu nói một cách bình tĩnh và rõ ràng: "Tuổi thơ là nền tảng của cuộc đời con người."

Nền tảng cuộc đời của Cố Sự Đại Vương là thế giới ngầm kỳ quái và huyền diệu này.

Thân xác đẫm máu nhất che giấu giấc mơ hồn nhiên nhất.

Lạc Hưng Ngôn bây giờ mới nhận ra nói: "Cho nên vừa rồi cậu vừa châm diêm......"

Diệp Sanh gật đầu nói: "Đúng vậy, ở đoạn cuối《 Cây Năm Ngoái 》, con chim tìm thấy cây biến thành que diêm đang cháy và nó hát trước ánh lửa. Mà ở cuối truyện 《 Chuyện Chú Rối Nhỏ 》, mụ phù thủy đã dạy nó khóc."

Trên thực tế, Ninh Vi Trần cũng đề cập đến một thuật ngữ tâm lý là "sự lặp lại áp đặt".

【 Hành vi của một người khi trưởng thành về cơ bản là sự lặp lại áp đặt của những trải nghiệm thời thơ ấu. 】

Diệp Sanh nói.

"Lúc ở biệt thự Lạc Hồ, tôi cảm thấy mọi người đã hiểu sai ý nghĩa của câu chuyện. Cố Sự Đại Vương là chủ nhân của những điều kì quái, nhưng định nghĩa ban đầu về câu chuyện lại vượt xa khỏi sự kỳ lạ ở đô thị."

"Những câu chuyện là phương tiện để đứa trẻ lần đầu tiên tìm hiểu về thế giới."

"...và sách giáo khoa là những cuốn truyện đầu tiên mà con người tiếp xúc."

Diệp Sanh dừng lại, nói thẳng: "Lạc Hưng Ngôn, sau khi anh ra ngoài, anh và Cục Phi tự nhiên có thể thử tìm hiểu thân phận của Cố Sự Đại Vương lúc gã còn sống."

"Một trăm năm trước, tại một trường tiểu học nào đó ở Hoài Thành, có một cậu bé gầy gò quái gở."

"???"

Lạc Hưng Ngôn triệt triệt để để ngây ngốc, tại sao mỗi ngày anh ở nhà ma giám thị Diệp Sanh, cái manh mối nào cũng chưa nhìn ra —— kết quả đêm nay, Diệp Sanh đã phân tích người điều hành diễn đàn cấp S, Cố Sự Đại Vương đến mức này?!

Ngay từ đầu 《 Chuyến Tàu Đêm 》, Diệp Sanh đã đóng khung Cố Sự Đại Vương là "người". Mọi thứ cậu tiếp xúc sau này đều để trau chuốt hình tượng trong lòng cậu. Cậu vẫn chưa biết sau khi lớn lên Cố Sự Đại Vương sẽ là người như thế nào, nhưng khi Cố Sự Đại Vương còn nhỏ, gã sẽ là người kể chuyện trong câu chuyện cổ tích đầy màu sắc, hỗn loạn và đẫm máu này.

Cậu dường như có thể nhìn thấy một bóng đen xám xịt ở bên trong.

"......"

Lạc Hưng Ngôn không muốn tỏ ra không biết gì, nuốt xuống sự ngạc nhiên và kiểm tra lại tình hình hiện tại: "Nhưng dựa theo quy tắc, nhân vật trong câu chuyện giết không chết. Làm sao chúng ta có thể thoát ra nếu không thể giết người?"

"Câu chuyện đi đến hồi kết, không có gì tiếc nuối thì sẽ tự nhiên trôi qua và chúng ta có thể đi ra ngoài." Diệp Sanh nói: "Đây là câu chuyện cổ tích cuối cùng trong sách giáo khoa 《 Khu vườn của Người khổng lồ 》."

"Người khổng lồ rất ghét trẻ con chơi đùa trong vườn của mình. Sau khi đuổi bọn trẻ ra ngoài, gã cắm bảng chỉ dẫn "Cấm vào" trước cửa vườn. Lũ trẻ không còn đến nữa, nhưng từ đó trở đi, trong khu vườn của người khổng lồ không còn mùa xuân nữa. "

"Cuối câu chuyện, một đám trẻ con lẻn vào. Một đứa trẻ hôn lên mặt gã khổng lồ đang tức giận, trong phút chốc khung cảnh mùa xuân tươi sáng. Điều đó khiến người khổng lồ hiểu ra, hóa ra..."

Nơi không có trẻ con thì không có mùa xuân.

—— Điều gọi đến mùa đông lạnh giá chính là trái tim lạnh lùng và bướng bỉnh của gã.

Vẻ mặt Lạc Hưng Ngôn đầy máu: "Mẹ kiếp, đừng nói cậu muốn tôi hôn người khổng lồ một cái."

Diệp Sanh: "......"

Lạc Hưng Ngôn bị biểu hiện không nói gì của Diệp Sanh mà trên mặt chỉ thiếu việc gọi anh là "đồ ngốc", anh cảm thấy nhục nhã gấp đôi, nhưng sau khi nghĩ lại, thân phận hiện tại của Diệp Sanh là Thái tử phi Ninh gia, nếu anh để Diệp Sanh đi hôn người ta... Thôi bỏ đi, nghĩ đến sự trả thù của Ninh Vi Trần trong tương lai thì không bằng tự mình đi.

Diệp Sanh nhìn vẻ mặt kiên cường cùng phiền muộn trên mặt anh liền biết anh đang suy nghĩ gì, lạnh lùng nói: "Anh và tôi đều không làm được."

Lạc Hưng Ngôn: "Cái gì?"

"Người khổng lồ là thực thể chính của thế giới này. Nó không chỉ là người trong truyện, mà còn là... chủ nhân của không gian."

Nếu cậu đoán đúng thì người khổng lồ trong câu chuyện cổ tích thứ tư chính là Tô Kiến Đức.

Diệp Sanh không để ý tới anh, quay đầu nhìn Tô Uyển Lạc với sắc mặt yếu ớt đứng trong gió tuyết.

Cậu luôn nhớ rõ.

Như phần tái bút, đây là "Thế giới của Cha tôi."

====================================

Chương 76: Người trong câu chuyện (13)

​"Tôi...... Đi hôn người khổng lồ?" Tô Uyển Lạc chỉ là một người bình thường, từ khi đến thế giới dưới lòng đất này, cô không phải đang chạy trốn thì cũng là tìm cách trốn thoát.

Khi cô nói điều này, khuôn mặt vốn đã nhợt nhạt của cô lại càng trở nên yếu ớt hơn. Những ngón tay chồng chất vết thương che đi bờ vai đang rỉ máu không ngừng. Không phải cô sợ hãi, mà là cô cảm thấy kinh ngạc —— ngạc nhiên rằng cô lại là chìa khóa để thoát ra?

Diệp Sanh bình tĩnh nói: "Được rồi, cô cứ làm bước cuối cùng là được."

Tô Kiến Đức, người đã hoàn toàn đánh mất lý trí để trở thành kẻ dị giáo cấp B, ông ta sẽ không tỏ ra thương xót với con gái mình. Để đảm bảo an toàn cho Tô Uyển Lạc, trước tiên họ phải trói gã khổng lồ lại để tránh mọi nguy hiểm.

"......Được."

Tô Uyển Lạc chậm rãi gật đầu.

Gió mạnh thổi tung gió và tuyết, các mép băng trên mặt đất ngày càng lớn dần.

"Cô có thể tới đây được không? Có muốn tôi kéo cô không?" Lạc Hưng Ngôn quay lại nhìn cô gái gầy gò trước mặt và nói.

Tô Uyển Lạc lắc đầu, mấy sợi tóc rối vương vãi trên khuôn mặt tái nhợt của cô, nhỏ giọng nói: "Không cần, cảm ơn.

Cô đã gây cho họ rất nhiều rắc rối.

Mặc dù mép băng sắc bén nhưng ít ra nó có thể tránh được. Chống lại cơn gió lạnh, ba người từng bước đến căn phòng ở trung tâm khu vườn đẫm máu.

Vào thời điểm đó, không gian ngầm của nhà thi đấu thể thao cũ chưa được xây dựng, tất cả các phòng đều là kết cấu xi măng trần. Phòng giám sát cũng là dạng như thế này, vách tường không được trát vữa và quét sơn. Bức tường xi măng đen được phủ lên mình một màu đỏ nhạt của thế giới được ngưng tụ bằng máu và băng. Khi cậu chạm vào, Diệp Sanh luôn cảm thấy có cảm giác như có thứ gì đó ấm áp trên đầu ngón tay mình.

Diệp Sanh cụp mắt xuống, trầm tư. Những người ở trong môi trường cực kỳ lạnh giá sẽ có ảo tưởng về nhiệt và trong một thời gian nhất định họ không thể phân biệt được đâu là thật đâu là giả. Lạc Hưng Ngôn một chân đá văng cửa phòng, tro bụi ập vào trước mặt, khiến mũi ngạt thở.

"Thật nhiều tro bụi, căn phòng này đã nhiều năm không được sử dụng!" Anh giơ tay lên che mũi, ghét bỏ nói.

Sau khi Diệp Sanh bước vào, cậu nhìn về phía trước và hoàn toàn choáng váng.

Cửa được đóng kín, ngăn cách tất cả gió tuyết rét lạnh ở ngoài căn phòng.

Ở trung tâm của thế giới đẫm máu, đó không phải là một văn phòng lạnh lẽo và đơn sơ mà là một "ngôi nhà" tồi tàn nhưng ấm áp.

Ngôi nhà này đã cũ, tường có dấu hiệu bong tróc, bị người dán kín lại bằng báo. Ghế sofa giặt đến mức sắp phai màu và trong không khí lơ lửng các hạt bụi. Trên bàn cạnh cửa sổ có một chiếc quạt điện bị hỏng một nửa, cánh quạt được làm bằng sắt, đã hơi rỉ sét. Có một đống bừa bộn ở cạnh bàn chứa đầy sách, tạp chí khác nhau, sách giáo khoa, sách truyện. Nhiều đồ chơi tuổi thơ như chuồn chuồn tre, những quả cầu nhiều màu sắc và những tấm thiệp hoạt hình cũng được xếp chồng lên nhau.

Lạc Hưng Ngôn mở ngăn kéo, cúi đầu nhìn thấy bên trong có đủ loại kẹp tóc hoa đủ màu sắc, anh không thể tin được: "Những thứ này không thể cũng do Cố Sự Đại Vương tạo ra chứ?"

Diệp Sanh lắc đầu: "Không đâu." Cậu nhìn đống sách, nói với giọng lạnh lùng và chắc chắn: "Bây giờ chúng ta ở đây, không còn là quá khứ của Cố Sự Đại Vương nữa."

Cố Sự Đại Vương chỉ là người viết tiếp câu chuyện.

Thế giới Tường Người cuối cùng cũng thuộc sở hữu của Tô Kiến Đức.

—— Chưa kể đến việc làm sao người điều hành diễn đàn thứ bảy có thể tiết lộ chuyện đời mình cho họ dễ dàng như vậy.

Lạc Hưng Ngôn: "Người khổng lồ thì sao? Người khổng lồ ở đâu?"

Đúng vậy, người khổng lồ ở đâu?

Diệp Sanh cũng muốn hỏi vấn đề này.

Vượt qua gió tuyết, bọn họ đã đến nơi tận cùng của thế giới cổ tích, tại sao không thấy người khổng lồ?

Sắc mặt Tô Uyển Lạc tái nhợt như tờ giấy, toàn thân giống như bị đinh cố định tại chỗ.

Cô ngẩng đầu lên và ngây người nhìn một bức vẽ graffiti treo trên tường.

Có rất nhiều nhãn dán trên tường, bao gồm dưa hấu, kẹo hồ lô và mèo. Ở giữa là bức tranh của một đứa trẻ, với bút chì màu vẽ những ngọn núi và bầu trời xanh cùng rừng rậm. Dưới rừng rậm là một gia đình ba người nắm tay nhau, mẹ tô son, con gái đội chiếc nơ hồng trên đầu.

Tô Uyển Lạc môi run run, cô bước tới từng bước, dùng ngón tay chạm vào mép giấy vẽ ố vàng và cong queo, cô tái nhợt nói: "Đây là nhà của tôi, là quá khứ của tôi."

Lạc Hưng Ngôn sửng sốt, quay đầu lại nhìn cô, gần như đang tra hỏi: "Quá khứ của cô?!"

"Đúng vậy." Tô Uyển Lạc trên mặt không có biểu cảm gật đầu.

"Đây là nhà cũ của tôi ở huyện Lương Cảng. Tôi chuyển đến Hoài Thành khi tôi học lớp hai tiểu học, trước đây tôi từng ở trong căn nhà này."

Khuôn mặt cô bây giờ chết lặng, như thể cô đã rút hết mọi cảm xúc.

"Tôi nhớ bức tranh này, giấy dán tường này và chiếc quạt điện này."

"Bức tranh tôi vẽ trong lớp mỹ thuật lớp 1, vẽ một gia đình có ba người. Sở dĩ tờ báo được dán lên tường là vì nhà tôi ở tầng 2, sâu trong một con hẻm, quay về hướng Nam nên trời sẽ rất ẩm; và có chiếc quạt này, kể từ khi tôi có ký ức mùa hè nào tôi cũng có nó. "

Tô Uyển Lạc cúi đầu, ngón tay chồng chất vết thương, run rẩy nhặt một cuốn lịch cũ trên bàn lên.

Thời gian trên lịch được ấn định vào ngày 1 tháng 7, cách đây mười lăm năm.

Nền của tờ lịch là poster phim với tông màu vàng dịu. Một cậu bé mặc chiếc áo ba lỗ trắng úp ngược chiếc bể cá vàng trong suốt và đóng vai một phi hành gia, tinh nghịch nhìn thế giới từ bên trong bể cá.

"Thứ sáu, ngày 1 tháng 7, hình như tôi nhớ ra mình đã ngủ quên khi đang chơi trốn tìm, tôi cũng nhìn thấy cậu bé dưới bức tường gạch đỏ vào ngày này. Tô Uyển Lạc cười nhạt nói: "...Khó trách ngày hôm đó tôi không có ngủ trưa, thì ra là nghỉ hè."

Những ngón tay cô chậm rãi xoa lên cuốn lịch.

"Khi còn nhỏ, tôi luôn cảm thấy cuộc sống trôi qua thật chậm, ngày qua ngày lặp đi lặp lại. Nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, giống như một giấc mơ. Nhanh quá, tôi lớn lên chỉ trong chớp mắt."

"Tôi còn nhớ cuốn lịch này được tặng miễn phí từ một rạp chiếu phim ở huyện Lương Cảng lúc khai trương để quảng cáo trên đường, bố tôi đã thuận tay lấy về nhà và đặt trong phòng tôi, cuốn lịch sử dụng poster phim làm nền. 365 ngày, 365 bộ phim kinh điển."

Cô cúi đầu nhìn vào cuốn lịch, nhìn đứa trẻ trong bể cá và dòng chữ bên cạnh mà trước đây cô chưa bao giờ để ý tới. Ngày 1 tháng 7, là một bộ phim rất cũ, bộ phim 《 Kẻ Trộm Thời Gian 》.

Tô Uyển Lạc trầm ngâm hồi lâu, sau đó ngơ ngác mà cười, hai mắt đỏ hoe, nhỏ giọng nói: "...Hắn thật đúng là kẻ trộm thời gian."

Lạc Hưng Ngôn cuối cùng cũng tỉnh táo lại, lạnh lùng nói: "Tô Kiến Đức là bố của cô sao?"

Tô Uyển Lạc gật đầu, không giấu giếm nữa, đỏ hoe mắt thừa nhận: "Đúng vậy, ông ấy là bố tôi, ông ấy mất tích hơn mười năm và chết trong nhà thi đấu cũ. Tối nay tôi đến đây chỉ để tìm ông ấy."

Lạc Hưng Ngôn nheo mắt lại.

Diệp Sanh không để ý đến cuộc trò chuyện giữa hai người, bước về phía trước, nhìn đống sách truyện lộn xộn trên bàn, ngón tay dài lật qua lật lại.

Cậu di chuyển, cuối cùng đồng tử của cậu co lại, và cậu rút ra một bản sao của 《 Chuyến Tàu Đêm 》 từ bên trong.

Diệp Sanh lạnh lùng hỏi: "Tô Uyển Lạc, đây là cái gì?"

—— Cục Phi Tự Nhiên đã tìm kiếm toàn bộ thành phố Hoài Thành nhưng không tìm thấy một bản sao của 《 Chuyến Tàu Đêm 》, trong nhà cũ của Tô Uyển Lạc lại có một bản!

Tô Uyển Lạc có vẻ sửng sốt, cô bước tới, nhìn thấy cuốn sách cũ Diệp Sanh đang cầm trên tay, cô phản ứng chậm chạm: "Cuốn sách này...được bạn của bố tặng cho ông ấy."

"Bạn?"

Tô Uyển Lạc gật đầu: "Đúng vậy, tôi nghe bố tôi nói, trước khi tôi sinh ra, khi ông ấy làm việc ở Hoài Thành đã trở thành bạn của một chủ hiệu sách. Ông chủ hiệu sách kinh doanh một hiệu sách không có nhiều sinh ý."

"Hiệu sách đó đã có lịch sử gần trăm năm, tường gạch ngói đều đổ nát. Một lần ở Hoài Thành có một trận mưa lớn, mái ngói của hiệu sách bị xốc tung hơn phân nửa, bố tôi là người giúp người chủ sửa chữa hiệu sách miễn phí một lần nữa mới giúp hiệu sách sắp đóng cửa này vượt qua được một kiếp. Sau đó ông chủ không có gì báo đáp nên đã tặng bố tôi rất nhiều sách."

"Hầu hết những cuốn truyện tôi có khi còn nhỏ đều đến từ đây."

Tô Uyển Lạc do dự nói: "Cuốn sách này có vấn đề gì sao...?"

Diệp Sanh không nói gì, vội hỏi: "Tiệm sách đó tên gì, địa chỉ ở đâu?"

Tô Uyển Lạc trầm mặc thật lâu nói: "Hiệu sách tên là "Thời Gian", tọa lạc tại một trấn nhỏ tên là Thanh An ở ngoại ô Hoài Thành."

Hoài Thành, thị trấn Thanh An, hiệu sách Thời Gian.

Diệp Sanh vội vàng đọc qua số 《 Chuyến Tàu Đêm 》này rồi ném nó lại.

—— Cậu biết rằng Cố Sự Đại Vương đã hoàn thành tâm nguyện của Tô Kiến Đức và tiêu phí tinh lực để biến ông ấy thành một kẻ dị giáo cấp B. Mối quan hệ giữa bọn họ sẽ không đơn giản như vậy!

Phạm vi của Cố Sự Đại Vương giờ đây có thể được thu gọn trực tiếp thành một thị trấn và một con phố.

Việc đầu tiên và quan trọng nhất, họ cần phải rời khỏi đây.

Muốn thoát ra phải tìm được người khổng lồ.

Lạc Hưng Ngôn bận tâm đến việc Tô Uyển Lạc chỉ là một người bình thường, không có thái độ cứng rắn và tiếp tục tra hỏi cô.

Diệp Sanh lại quan sát căn phòng rồi nói: "Nhiệt độ trong phòng có chút nóng." Ba người trong phòng đều là những người suy nghĩ nhanh nhạy, họ nhanh chóng phản ứng kịp theo suy nghĩ của Diệp Sanh.

"Đúng vậy, vừa đi vào liền cảm giác được. Nhiệt độ ở đây chắc phải là 37 độ."

Diệp Sanh đưa tay chạm vào bức tường một lần nữa, vừa rồi ở bên ngoài lạnh đến mức có thể nhầm lẫn do ảo giác, nhưng ở bên trong, cậu lại chạm vào bức tường thô ráp vẫn nhận ra sự ấm áp như cũ. Không chỉ như vậy, thịch, thịch, bức tường dường như đang đập.

Như trái tim nóng bỏng đang đập...

Đúng lúc này, từ bên ngoài truyền đến tiếng chửi rủa giận dữ của ba anh em.

Bọn họ đuổi theo lại đây.

"Mở cửa!"

"Đi ra ngoài!"

"Tên nhóc mày đánh anh em tao còn muốn chạy trốn?!"

Ba người anh em làm ầm ĩ, dùng cưa đập cửa sổ, dùng đá đập cửa, dùng gậy sắt đập đất. Âm thanh lách cách lạch cạch lớn đến mức gần như bao trùm cả một khu vực gió tuyết. Khi giọng nói của ba anh em ngày càng lớn hơn, Diệp Sanh cảm thấy nhiệt độ trên tường cũng đang thay đổi. Đồng thời, vách tường nhảy lên, trở nên kịch liệt phập phồng.

Có thứ gì đó đang thức tỉnh.

Diệp Sanh sửng sốt, đột nhiên nghĩ tới ps đầu tiên của Cố Sự Đại Vương.

—— post scriptum: Khoảng không gian ngầm mà hắn ám ảnh suốt cuộc đời cuối cùng vẫn chưa được xây dựng, nhưng không sao, những người tốt bụng và chăm chỉ sẽ luôn đạt được mong muốn của mình.

Cậu đột nhiên bừng tỉnh, đôi mắt sắc bén: "Đi ra ngoài!"

Lạc Hưng Ngôn sửng sốt: "Đi ra ngoài?"

Diệp Sanh: "Đúng vậy." Nói xong, Diệp Sanh sải bước về phía trước, mở cánh cửa sổ đã bám đầy bụi lâu ngày.

Khoảnh khắc cửa sổ được mở ra, dường như có một luồng ánh sáng chiếu xuyên qua thiên đường và địa ngục.

Ngoài cửa sổ là câu chuyện cổ tích đẫm máu, bên trong cửa sổ là kỷ niệm xưa êm đềm.

Câu chuyện cổ tích thứ tư không bao giờ kết thúc.

Chẳng trách không nhìn thấy người khổng lồ nào, toàn bộ không gian dưới lòng đất này là một khu vườn được xây dựng bởi "người khổng lồ" bằng cơ thể bằng xương bằng thịt của họ.

Bọn họ đã ở trong cơ thể của người khổng lồ, làm sao có thể nhìn thấy người khổng lồ!

Thời gian không còn nhiều, Diệp Sanh không có thời gian để giải thích ngắn gọn nhất cho họ.

"Đi ra ngoài. Chúng ta đang ở trong cơ thể của người khổng lồ, và đây là trái tim của người khổng lồ —— nơi nguy hiểm nhất!"

Khoảnh khắc lời nói của Diệp Sanh rơi xuống đất.

Giọng nói to lớn vang dội ba anh em cuối cùng cũng hoàn toàn đánh thức được chủ nhân của cơ thể. Thanh âm từ trên trời càng tức giận hơn, gã khổng lồ hét lên, giận dữ quát: "Ai ở trong đó! Cút đi! Cút khỏi đây!"

Những bức tường bắt đầu đóng băng, nhiệt độ trong phòng liên tục giảm xuống, sương trắng bao phủ từng tấc ký ức.

Ngôi nhà giữa gió và tuyết này là trái tim của người khổng lồ, và nó sẽ sớm trở thành nơi lạnh giá nhất.

Mặc dù hơi ấm còn sót lại của Tô Kiến Đức ẩn giấu trong trái tim của ông, nhưng tất cả sương giá cũng đều lan ra từ đây!

Diệp Sanh nghiến răng nghiến lợi, cậu đã thu hút hết lửa giận của ba anh em, cũng không quan tâm đến bản thân nữa, nghiêng đầu nói: "Lạc Hưng Ngôn, anh mang Tô Uyển Lạc đi."

Nói xong, Diệp Sanh cong đôi chân dài của mình và nhảy từ cửa sổ xuống đất.

Khi ba anh em nhìn thấy cậu, họ lập tức điên cuồng nhặt vũ khí và lao về phía cậu để giết cậu.

Gió thổi những hạt tuyết lướt qua khuôn mặt lạnh lùng của Diệp Sanh, cậu di chuyển nhanh chóng và biến mất trong gió và tuyết.

"Thằng nhóc mày đừng chạy!"

"Có gan thì đừng chạy!"

Trong phòng, Lạc Hưng Ngôn thầm mắng một tiếng.

—— không hổ là bút tích của người điều hành diễn đàn cấp S, từ lúc bắt đầu đã chuẩn bị cho bọn họ không có đường sống.

Tường Người, Tường Người, khu vườn thực chất là cơ thể của người khổng lồ.

Bọn họ vẫn luôn ở trong cơ thể Tô Kiến Đức! Cmn có thể đi ra ngoài thì khác gì có quỷ!

Câu chuyện cổ tích thứ tư không có lời giải nào cả!

"Đi thôi." Lạc Hưng Ngôn xoay người, nhanh chóng nói.

Tô Uyển Lạc biết mình kiệt sức, một mình không thể sống sót ra ngoài nên cũng không nói gì. Lạc Hưng Ngôn nhảy ra sau cửa sổ và cúi người xuống để giữ chặt cửa, anh lập tức quay người, đưa tay về phía Tô Uyển Lạc.

Tô Uyển Lạc đã bị lạnh đến mức tóc phủ một tầng sương trắng, đi hai ba bước ngắn ngủi giống như đi trên mũi dao. Bây giờ não cô đặc biệt hỗn loạn, hỗn loạn đến tìm không ra một chút logic.

Sau khi Diệp Sanh và Lạc Hưng Ngôn bộc lộ sức mạnh hoàn toàn khác với người thường, họ đã không tránh né cô trong cuộc trò chuyện. Vậy là cô biết về sách giáo khoa, Cố Sự Đại Vương, Tường Người, Dị Giáo, Khu vườn của Người khổng lồ... và cả về bố.

Người khổng lồ mà họ đang nói tới hóa ra chính là bố.

Bước chân của Tô Uyển Lạc dừng lại.

Lạc Hưng Ngôn sửng sốt, liếc mắt có thể nhìn ra được cô đang nghĩ gì, đôi mắt mèo của anh dựng lên, đột nhiên cao giọng, cố gắng đánh thức cô: "Tô Uyển Lạc! Cô điên rồi sao, đây không phải là bố cô, đây là một con quái vật!"

Điên rồi sao? Không biết, từ khi cô quyết định bước vào tầng hầm này thì thần trí của cô có thể đã không tỉnh táo cho lắm.

Trái tim của gã khổng lồ đang đóng băng, đem mọi thứ đóng băng lại và hủy diệt.

Một tầng tinh thể băng cũng đông cứng lại dưới chân Tô Uyển Lạc, có cảm giác lạnh hơn, nhức nhối hơn và đau đớn hơn trước.

Đôi mắt Tô Uyển Lạc đỏ hoe, nước mắt là chất lỏng, đồng dạng cũng bị ngưng kết ở trong hốc mắt, cô nặn ra một nụ cười nói.

"Tôi biết. Mọi người đi đi." Cô mở miệng, cổ họng đã đầy máu tươi, nhẹ nhàng nói: "Cám ơn."

"Cảm cái rắm!" Lạc Hưng Ngôn thầm mắng một tiếng mẹ nó, anh không muốn nhìn thấy cô chết, liền đưa tay kéo cô ra ngoài.

Nhưng Tô Uyển Lạc lui về phía sau một bước.

"Cút đi!"

Cùng lúc đó, người khổng lồ lần thứ hai nổi giận, hai cửa sổ bị rung chuyển, sức mạnh mạnh mẽ của quy tắc lực lượng cấp S khiến Lạc Hưng Ngôn không thể ở lại lâu.

Gió và tuyết càng lúc càng nặng hạt, trắng xóa một mảnh, Lạc Hưng Ngôn ngẩng đầu lên, rút ​​dây xích ra, nhảy lùi lại để tránh sự tấn công dữ dội của băng tuyết.

Bang, trong chớp mắt, lúc này cửa sổ đã đóng lại, Lạc Hưng Ngôn nhìn thân thể Tô Uyển Lạc mờ nhạt trong gió tuyết.

*

Diệp Sanh đã quen với việc bị truy đuổi từ lâu.

Cậu chạy vài bước liền bỏ lại ba người anh em ở phía sau.

Cậu bắt đầu sử dụng trí nhớ của mình để tìm lối ra và cái giếng, nhưng nó dường như biến mất trong hư không!

Cậu lần lại bước đi của mình qua mê cung và không thấy gì cả.

Vẻ mặt Diệp Sanh lạnh nhạt, dừng lại và bắt đầu phân tích tất cả PS của Cố Sự Đại Vương về Tường Người.

Trong PS đầu tiên, Cố Sự Đại Vương đã khiến cuộc sống sau khi chết của Tô Kiến Đức trở thành một thứ quái đản và yêu cầu ông ta dùng xương và thịt của mình để xây dựng tầng hầm của nhà thi đấu cũ.

Trong PS thứ hai, Cố Sự Đại Vương đã tạo ra một con chim không thể giết được, một con rối và ba anh em dựa trên sách giáo khoa tiểu học, đồng thời thuận lý thành chương biến tầng hầm thứ 2 thành "Khu vườn của Người khổng lồ"

Bây giờ họ không thể ra khỏi khu vườn của người khổng lồ, nơi đó có những nhân vật trong truyện cổ tích càng chết càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Chẳng trách Cố Sự Đại Vương chỉ tập trung vào những câu chuyện của chính mình và quá lười biếng để ra tay với bọn họ.

Người điều hành cấp S có thể dễ dàng nhốt họ vào tử cục và thao túng họ.

Diệp Sanh cảnh giác trong lòng, cậu vẫn luôn cảm thấy Cố Sự Đại Vương hẳn là sẽ tiếp tục viết PS thứ ba. Những cái trước đều là điềm báo, cái PPPS thứ ba chắc chắn là lúc để thu võng và là thời điểm để bộc lộ sát khí.

Khóe miệng Diệp Sanh co giật gần như không thể thấy, cụp mắt xuống, lửa giận trong lòng càng ngày càng mạnh.

Cậu đi đến tuyệt cảnh, là một mặt tường ngõ cụt.

Thấy cậu không thể trốn thoát, ba anh em thở hổn hển và tự hào nói: "Haha, thằng nhóc chạy à! Không phải mày chạy rất giỏi sao? Mày chạy tiếp đi! Tiếp tục chạy!"

"Mày kiêu ngạo đúng không!" Trong đó, đứa thứ hai hung dữ nhất, cầm cưa máy lên, trong mắt tràn đầy huyết tinh cuồng nhiệt: "Tao muốn băm mày thành từng mảnh để lấp giếng."

Sắc mặt Diệp Sanh tái nhợt. Ba người anh em tưởng cậu sợ hãi, trong lòng mừng rỡ, không ngờ giây tiếp theo, thiếu niên lặng lẽ ngẩng đầu lên trong bóng tối.

Một đôi mắt hạnh nhân đẹp đẽ và sắc bén, ẩn sâu trong đó là sự lạnh lùng và xa lạ quỷ dị khó tả.

Diệp Sanh lãnh đạm nói: "Đi lấp giếng, giếng đâu?"

Giếng!

Ba người anh em dường như lúc này mới tỉnh táo trở lại.

"Giếng......"

"Đúng vậy! Giếng đâu! Anh cả!"

"Anh cả, giếng đâu! Sao lại không thấy giếng!"

Cơn tức giận trong lòng Diệp Sanh càng lúc càng mãnh liệt, cậu nhìn ba anh em trong nháy mắt chân tay luống cuống, bối rối và lo lắng, trong mắt cậu lộ ra vẻ điên cuồng.

Trong thế giới của chủ nhân những thứ quái đản, câu chuyện còn vĩ đại hơn bất cứ điều gì khác.

Khu vườn của người khổng lồ không thể trốn thoát, câu chuyện cổ tích thứ tư không thể giải đáp, thực ra cũng không phải là tử cục.

—— Khu vườn của người khổng lồ không có lối ra nên cậu sẽ tạo ra một lối ra.

......Dùng một câu chuyện để kết thúc một câu chuyện khác.

Giọng nói của Diệp Sanh chậm rãi, lạnh lùng và bình tĩnh, lại giống như xa xôi mê hoặc.

"Lúc trước con gái của Trí Tuệ lập khế ước mười năm với các người, nàng không hề phá bỏ khế ước."

"Các người tìm mười năm không tìm được hạnh phúc là cái gì, là bởi vì các người đã quên mất mục đích ban đầu của mình từ lâu; mà con gái của Trí Tuệ vẫn chưa xuất hiện là bởi vì các người đã đánh mất giếng."

"Nhưng nàng sẽ phù hộ cho những người chăm chỉ và tốt bụng. Nếu các người muốn gặp lại nàng thì thực ra rất đơn giản."

Diệp Sanh nhìn xuống đất.

Xác chết đỏ tươi có thể được nhìn thấy lờ mờ qua lớp băng dày. Nhưng đối với ba anh em, đây đáng lẽ phải là mảnh đất bình thường và khu vườn mùa đông.

Diệp Sanh nói từng chữ một: "Ở đây có thể đào thêm một cái giếng nữa."

Đào xuyên qua Tường Người, có lẽ chính là đường sống.

*

Ninh Vi Trần không chút để ý nói: "Sao không để tôi thưởng thức câu chuyện ông viết?"

Cây bút giấu trong tay Cố Sự Đại Vương run lên. Sự sợ hãi và cảnh giác trước Vùng Cấm Thần Minh khiến gã kìm nén mong muốn giết chóc trong lòng, trộm lau đi PPPS đang viết được một nửa —— việc phơi bày bản thân giữa các người điều hành diễn đàn là một hành động ngớ ngẩn nhất.

Cố Sự Đại Vương ẩn mình trong bóng tối, giấu kín hơi thở. Xác nhận rằng tất cả các khía cạnh về ngoại hình, hình dáng cơ thể, biểu cảm và giọng nói của gã đều bị ẩn trong bóng tối xong, gã mới chậm rãi mở miệng. Giọng điệu của gã hoang đường cổ quái, giọng nói khàn khàn và lạnh lùng, nhưng cách gã nói chuyện như một đứa trẻ.

"Đủ rồi, không cần tìm nữa."

"Cậu thấy được nó."

"Câu chuyện này, tên là Thời Gian."

---Tác giả có lời muốn nói---

Chuyện về Cố Sự Đại Vương này dài thật sự, khoảng 70k đến 80k từ. Vì diễn đàn thứ bảy hoàn toàn dựa trên "con người" nên có quá nhiều điều để viết về con người. Tất nhiên mệnh đề cuối cùng về "con người" là thời gian, sự sống và cái chết. Sau đó những người điều hành diễn đàn khác trở nên ít phức tạp hơn, Người điều hành diễn đàn thứ bốn, năm, sáu có thể xuất hiện cùng nhau không?

---Editor có lời muốn nói----

Chưa gì đã thấy plot rồi. Em bé quá trâu bò huhu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro