Chương 84: Phong thư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Diệp Sanh cầm tờ giấy khám thai, nhíu chặt giữa mày: "Bãi đậu xe ngầm của trung tâm mua sắm Gia Hòa là nhà xác của bệnh viện Thừa Ân trước đây?"

Ninh Vi Trần nói: "Đúng vậy."

Diệp Sanh nghi hoặc: "Cục Phi Tự Nhiên không đi điều tra sao?"

Ninh Vi Trần: "Đã điều tra rồi, nhưng chỉ xử lý một ít quỷ cấp thấp, không phát hiện được gì khác."

Diệp Sanh đang định hỏi thêm điều gì nữa thì Ninh Vi Trần đột nhiên đi tới, duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng lấy tờ giấy từ trong tay cậu ra. Khi thực hiện hành động này, hắn cúi xuống khiến động tác trông như đang hôn lên mặt Diệp Sanh, nhẹ nhàng nói: "Anh ơi, hình như chúng ta đã gặp được bạn của anh."

Bạn?

Diệp Sanh sửng sốt, ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Hoàng Kỳ Kỳ và những người khác đang ở cách đó không xa với vẻ mặt trời sụp đất nứt.

Diệp Sanh: "?"

Vẻ mặt của mấy người này là sao?

Đạo diễn vội vàng tắt video trên điện thoại, mỉm cười với Diệp Sanh và Ninh Vi Trần, nói: "Thật trùng hợp, chúng ta lại có thể gặp nhau như thế này."

Hoàng Kỳ Kỳ tê cả da đầu, để không làm hai bên khó xử, cô quyết định giả vờ như chưa nhìn thấy gì, cười nói: "Haha, Tiểu Diệp. Thật là trùng hợp!"

Nhiếp ảnh gia là người duy nhất ngây thơ, khi nói chuyện, hắn đã kìm nén một lúc lâu, ấp úng: "Bạn học Diệp Diệp, Diệp, bạn không sao chứ? Kết quả khám thai của bạn thế nào?"

Đạo diễn: "......"

Hoàng Kỳ Kỳ: "......"

Dcm tên bốn mắt cậu không nói được thì không cần nói, cảm ơn!!!

Diệp Sanh cuối cùng cũng nhận ra cảnh tượng này kỳ lạ đến mức nào.

Cậu thực sự đã cầm trên tay một tờ thông tin khám thai và cùng Ninh Vi Trần bước ra khỏi tòa nhà sản khoa.

"......"

Cmn.

Những lời chửi rủa trong cổ họng Diệp Sanh gần như bật ra. Tuy nhiên, kinh nghiệm trước đây trải qua ở Tần gia nói cho Diệp Sanh biết, loại chuyện này tốt nhất nên sớm giải thích rõ ràng, trì hoãn lời đồn chỉ khiến nó càng thêm thái quá.

Diệp Sanh vẫn giữ nguyên vẻ mặt, hít một hơi thật sâu và nhanh chóng lấy tờ thông tin khám thai từ tay Ninh Vi Trần. Lắc mặt trước của bản đồ về phía họ. Cậu lắc đầu, nói với giọng lạnh lùng và rõ ràng: "Tôi không sao—— và tôi cũng không đi khám thai. Tôi không có thai."

Đạo diễn, Hoàng Kỳ Kỳ "A ha ha ha" cười ngượng nghịu.

Nhiếp ảnh gia muốn nói chuyện, nhưng có người véo vào cánh tay hắn, kéo hắn lại.

Diệp Sanh biết họ không tin nhưng cậu không thể trực tiếp cho họ xem tờ đơn này.

Cậu quay đầu lại nhìn Ninh Vi Trần.

Ninh Vi Trần nhận được ánh mắt lạnh lùng và giận dữ của cậu, nén cười, quay đầu lại, phong độ nhẹ nhàng gật đầu với những người ở phía xa đang sửng sốt và kinh ngạc.

Hắn nhoẻn miệng cười nói.

"Mọi người tới vừa lúc."

"Vừa rồi Sanh Sanh bị lạc trong tòa nhà sản khoa, tôi còn có việc phải làm, không thể phân thân được nên mượn một tờ giấy và vẽ bản đồ bệnh viện số 3 cho anh ấy."

Ninh Vi Trần nói: "Hiện tại xem ra không cần thiết."

Hắn giơ cổ tay lên xem giờ, khẽ mỉm cười nói: "Được, buổi tối gặp lại, Sanh Sanh."

Ninh Vi Trần thật sự không hề do dự, hắn chỉ đơn giản lấy "bản đồ" trong tay ra, gấp làm đôi, kẹp giữa các ngón tay, nhếch lên khóe môi lắc lắc về phía cậu. Sau đó hắn duỗi chân và bước ra ngoài bệnh viện.

Diệp Sanh: "..." Từ nay về sau cậu vẫn nên gọi tôi là anh trai đi.

Lúc này, Lương Thanh Thanh cũng đi xuống sau khi đi đưa tư liệu.

Cô nhận thấy rằng tình trạng của bố cô ở văn phòng không được tốt và đã lãng phí một khoảng thời gian. Khi cô đi ra ngoài và nhìn thấy Diệp Sanh đang đứng trước tòa nhà sản khoa, cô lập tức nói xin lỗi: "Xin lỗi đã để Diệp Sanh phải đợi. Bây giờ tôi sẽ đưa cậu đến khoa nội trú."

"???" Hoàng Kỳ Kỳ và đạo diễn nhìn nhau, đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt nhau.

—— cho nên thật sự là bị lạc đường?

Tuy nhiên nghĩ như vậy thì mọi thứ đều hợp tình hợp lý.

Hại bọn họ sợ bóng sợ gió một hồi.

...... Có chút tiếc nuối là chuyện như thế nào.

Ký ức của Hạ Văn Thạch và những người khác đã được Cục Phi tự nhiên xử lý, ngày hôm đó họ xuống tầng hầm và chỉ gặp được ba anh em hung ác, sau khi ngất đi sớm, họ hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo.

Tầng hầm đã đóng cửa quá lâu, không khí hít vào có tác dụng gây ảo giác đối với cơ thể con người, nên mấy người cũng chỉ có thể cho rằng mình xui xẻo.

Khi Hạ Văn Thạch nhìn thấy Diệp Sanh, đôi mắt anh ấy đẫm lệ như đang gặp người thân, suýt chút nữa đã nhảy ra khỏi giường bệnh. Nhưng Diệp Sanh lại rất thờ ơ với sự thân mật của anh, chỉ ở trong phòng bệnh vài phút rồi mới đi ra ngoài.

Cậu đi sang phòng bên cạnh.

Cục Phi tự nhiên đã sắp xếp một khu riêng cho Tô Uyển Lạc tại Bệnh viện Nhân dân số 3.

Khi Diệp Sanh bước vào.

Lương Thanh Thanh đang muốn đứng dậy rời đi: "Lạc Lạc, tôi đi mua hoa quả cho cậu." Tô Uyển Lạc muốn nói chuyện này cũng không phiền toái như vậy, nhưng khi ánh mắt cô dừng lại trên người Diệp Sanh ở cửa, cô đã sửng sốt, gật đầu và nói, "Được rồi, cảm ơn cậu."

Lương Thanh Thanh cười nói: "Cậu với tôi còn nói cám ơn cái gì."

Diệp Sanh đi vào phòng bệnh, chỉ còn lại cậu và Tô Uyển Lạc.

Sau khi Tô Uyển Lạc trải qua cuộc thanh lọc giá trị thần quái của Cục Phi tự nhiên, cô vẫn được đưa vào Bệnh viện Nhân dân số 3. Cô mặc quần áo bệnh viện, ngồi trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Nhìn Diệp Sanh, đôi mắt cô tối sầm do mất máu quá nhiều. Cô mở miệng muốn hỏi điều gì đó, nhưng cuối cùng lại ngậm miệng cười khổ chua xót, không tiếp tục nói.

Đó là một thế giới mà cô không bao giờ có thể hiểu được. Hơn nữa, bố cô đã chết rồi, hỏi rõ ràng có ích lợi gì đâu.

Tô Uyển Lạc trầm mặc thật lâu, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn các người đã cứu tôi."

Diệp Sanh rất không thích cùng người khác nói chuyện.

"Tô Uyển Lạc, tôi muốn hỏi cô một ít việc."

Tô Uyển Lạc: "Về bố tôi sao?"

Diệp Sanh lắc đầu: "Không, là chuyện của chủ tiệm sách."

Tô Uyển Lạc do dự một lát, ngón tay nắm lấy chăn nói: "Cậu muốn hỏi cái gì?"

Diệp Sanh: "Chủ hiệu sách còn sống không?"

Tô Uyển Lạc lần nữa trầm mặc: "Còn sống."

Diệp Sanh: "Ông ấy bán hiệu sách ở thị trấn Thanh An? Tại sao? Khi ông ấy nghèo nhất, tôi không thấy ông ấy bán hiệu sách đi."

Tô Uyển Lạc nói: "Bởi vì ông đã già và sức khỏe kém. Hai người con trai của ông không muốn ông tiếp tục mở hiệu sách mà không có sinh ý nên đã đưa ông vào thành phố."

Diệp Sanh nói: "Nghe nói ông ấy lại mở hiệu sách trong thành phố?"

Tô Uyển Lạc sửng sốt, gật đầu nói: "Đúng vậy. Bởi vì mở hiệu sách chính là một cái khúc mắc trong lòng ông ấy."

Giọng điệu của Diệp Sanh trở nên nghiêm túc: "Khúc mắc?"

Tô Uyển Lạc nói: "Ừ, chủ hiệu sách đang đợi một người. Nói đúng hơn là cha của chủ hiệu sách, bảo ông ta đợi một người." Diệp Sanh chưa kịp hỏi, Tô Uyển Lạc đã cười nhạt, đơn giản nói ra toàn bộ sự thật.

"Hiệu sách do ông lão mở trong thành phố thực ra là ngay cạnh nhà tôi. Sau khi bố tôi mất tích, tôi đã được ông nội ở hiệu sách nuôi dưỡng."

"Ông nội ở hiệu sách kể rằng khi cha của ông giao lại hiệu sách cho ông trước khi qua đời đồng thời cũng đưa cho ông một chiếc hộp bìa cứng lớn. Nói rằng năm đó có một đứa trẻ đã gửi một thứ gì đó trong Hiệu sách Thời Gian, và cha của ông đã yêu cầu ông chờ và giao nó cho đứa trẻ khi hắn đến lấy đồ."

"Chỉ là từ khi bọn họ ước định thỏa thuận, đã trăm năm trôi qua, ông lão chờ đến 80 tuổi cũng không gặp lại cố nhân của cha ông. Ông nghĩ người đó chắc là đã chết nên khi chuyển đi, ông ấy đã vứt bỏ những thứ đó."

Diệp Sanh: "Trong hộp là cái gì?"

Tô Uyển Lạc mím môi dưới, gật đầu: "Một số đồ đơn giản, thư từ, nhật ký, băng video hỏng, máy ghi âm."

Tô Uyển Lạc dừng một chút, mở miệng nói: "Tôi nghe ông nội ở hiệu sách kể chuyện về đứa bé đó, khá là bi thảm."

"Ngay khi vừa sinh ra, mẹ hắn đã bỏ đi. Cha nghiện rượu, ngày nào cũng đánh đập, mắng mỏ hắn. Đứa trẻ bị suy dinh dưỡng, lùn và bị bắt nạt ở trường. Nhưng điều may mắn duy nhất là đứa trẻ rất ngoan ngoãn, thông minh và thành tích rất tốt. Quan điểm ban đầu của cha của ông nội ở hiệu sách là đứa trẻ này chắc chắn sẽ có thể vào một trường trung học trọng điểm và rời khỏi thị trấn Thanh An."

"Nhưng... đứa trẻ đó đã không học được cấp ba." Tô Uyển Lạc nói: "Lúc hắn học cấp hai năm thứ ba, vì tội phóng hỏa đốt người, đã bị đuổi học."

"Không lâu sau khi bị đuổi học, bố của cậu bé ngã xuống và chết sau khi uống rượu. Vào một ngày mưa, cậu bé đến hiệu sách với một chiếc hộp bìa ướt và nói rằng cậu sẽ lên thành phố làm việc, tạm thời đem gửi những thứ này ở Hiệu sách Thời Gian chờ sau khi lớn lên trở về lấy nó."

"Cha của ông chủ hiệu sách rất thích đứa bé kia nên đã đồng ý."

"Trong hộp có hơn chục lá thư, tất cả đều do mẹ cậu bé viết. Từ một đến mười ba tuổi, mẹ của cậu bé, người chưa từng gặp mặt, sẽ gửi thư chúc mừng sinh nhật cậu mỗi năm vào ngày sinh nhật của cậu chúc cậu sinh nhật vui vẻ. Ngoài ra, phần còn lại thuộc về một người bạn giấu tên của cậu bé."

"Nói họ là bạn thì không đúng. Ban đầu, khi một cô bé chuyển nhà, cô ấy điền sai địa chỉ và vô tình gửi một thứ gì đó đến nhà cậu bé. Cậu bé không đủ tiền trả bưu phí nên đã viết cho cô ấy một bức thư. Thư yêu cầu cô ấy đến lấy. Nhưng cô ấy trả lời rằng nó quá rắc rối và tất cả đều là những thứ không cần thiết nên cô ấy đã đưa chúng cho cậu ấy."

Tô Uyển Lạc tạm dừng một lát, nói: "Thời gian quá xa xăm, câu chuyện được truyền lại cũng chỉ có bao nhiêu đó."

Diệp Sanh không nói gì. Tô Uyển Lạc thở dài một tiếng, biết có khả năng Diệp Sanh muốn đi tìm ông nội ở hiệu sách để hỏi, cô nói: "Ông nội ở hiệu sách năm ngoái mắc bệnh Alzheimer, có lẽ ông ấy không nhớ được nhiều như tôi."

Diệp Sanh sửng sốt, gật gật đầu, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."

Tô Uyển Lạc miễn cưỡng mà cười một cái, cô nói chuyện phiếm cùng với Diệp Sanh vẫn luôn cố gắng tỉnh táo, trên lông mày hiện lên vẻ mệt mỏi.

Diệp Sanh không làm phiền cô nữa.

Trước khi cậu rời đi, Tô Uyển Lạc dùng ngón tay nắm chặt chăn, bỗng nhiên mở miệng: "Diệp Sanh, chờ một chút!" Các khớp xương của cô tái nhợt vì gắng sức, nhưng cô vẫn hỏi câu hỏi mà lúc đầu cô không thể hỏi được.

Đôi mắt Tô Uyển Lạc đã sớm khô nước mắt, trống rỗng, cô dùng giọng gay gắt hỏi: "Diệp Sanh, quái vật sau khi chết sẽ trở thành cái gì?"

Quái vật sau khi chết sẽ trở thành cái gì?

Diệp Sanh biết cô muốn hỏi, Tường Người sau khi chết sẽ biến thành cái gì.

Trên thực tế, Tô Uyển Lạc đã hỏi nhầm người câu hỏi này, mà người thực sự hiểu về dị giáo và có nhiều kinh nghiệm đối phó với dị giáo là Cục Phi tự nhiên.

Diệp Sanh không riêng thay đổi giữa chừng mà ban đầu cậu còn rất kháng cự dị giáo. Nhưng sau khi nghe được câu hỏi của Tô Uyển Lạc, Diệp Sanh vẫn mím môi dưới, cụp mắt xuống, bình tĩnh trả lời: "Cô không thấy ngày đó ông ấy ở trên tầng cao nhất biến thành cái gì sao?"

Tô Uyển Lạc ngồi ở trên giường, sửng sốt.

Khoảnh khắc Diệp Sanh đóng cửa lại.

Trong mắt cô có nước mắt, đôi môi run run, cô muốn mỉm cười, nhưng cuối cùng lại không thể nhếch môi lên được.

—— Cô không thấy ngày đó ông ấy ở trên tầng cao nhất biến thành cái gì sao?

Ông ấy trở thành cái kết vĩnh cửu của câu chuyện cổ tích.

Hóa thành hoa, hóa thành cỏ, hóa thành gió, hóa thành mưa.

Từ nay về sau, mỗi khi tuyết mùa đông tan, gió xuân biến thành mưa. Chính là bố cô đã đến gặp cô.

*

BBS đại học Hoài An sôi động suốt một thời gian dài sau khi tung ra cảnh hậu trường trong phim tuyên truyền cho sinh viên năm nhất.

Bài viết nóng như sau.

【 Có đúng là trong phim tuyên truyền của tân sinh viên không thể thay thế người không? Chỉ cần nhìn vào bức ảnh đó, trong đầu tôi đã hình dung ra quyển tiểu thuyết hàng triệu từ rồi. 】

【 Này, quý công tử bất cần đời X sinh viên đại học nghèo khổ, lạnh lùng và kiêu ngạo, thiết lập nhân vật này hoàn hảo cho tình yêu cưỡng chế! 】

【 Yêu thầm cái này việc nhỏ ~~ Ánh mắt Ninh thiếu gia giống như bị thu hút rồi. 】

【 Tôi nói cho cậu biết, nếu giàu có như vậy sao không có tình yêu thầm được chứ? Thiếu gia, ngày mai tôi không nhìn thấy cậu thuê mười máy bay tư nhân thả một vạn đóa hoa hồng xuống giảng đường để bày tỏ tình yêu thì lão nô trắng đêm khó ngủ!!! 】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro