Chương 72: Trừng phạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trình Dao Dao tội nghiệp chọc Tạ Chiêu mỉm cười, bỏ tay ra, trong lòng bàn tay toàn nước mắt ướt sũng: "Cho rằng anh muốn đánh em?"

Trình Dao Dao ồn ào: "Chính anh đánh em!"

Tạ Chiêu lau nước mắt trên mặt Trình Dao Dao, Trình Dao Dao không vui khi hắn chạm vào cô, gật gù không phối hợp: "Đau chết!"

Tạ Chiêu nói: "Anh không dùng lực."

Mặt Trình Dao Dao nhăn lại, Tạ Chiêu bỏ tay ra, nhìn gương mặt nhỏ trắng nõn lưu lại mấy vết đỏ đỏ, Tạ Chiêu chớp mắt, lúc này mới nhớ tới đại tiểu thư trời sinh da mềm, bóp nhẹ một chút cũng đỏ lên.

Vừa rồi đánh cô ba cái, mặc dù không dùng lực, chỉ sợ làm cô đau không nhẹ.

Giọng nói Tạ Chiêu mềm nhũn: "Ngoan, lau cho sạch."

"Anh ở trong Tạ gia, chính là bạo lực gia đình..." Trình Dao Dao ồn ào, lại bị Tạ Chiêu ôm chặt không thể động đậy, lau mặt sạch sẽ: "Anh dùng lực đánh em..."

Tạ Chiêu quan sát một chút, khuôn mặt Trình Dao Dao được lau sạch, khôi phục bộ dáng xinh đẹp, chỉ có vành mắt và chóp mũi đỏ đỏ rất đáng thương. Hắn đề nghị: "Vậy anh dùng lực đánh em, em so sánh thử xem?"

"..." Trình Dao Dao nâng mặt lên, tức giận ợ hơi.

Nhìn bộ dáng giận mà không dám nói của cô, lương tâm Tạ Chiêu phát giác, sờ mái tóc của cô: "Rất đau sao?"

Trình Dao Dao dùng ánh mắt "Đây không phải nói nhảm sao" trừng hắn, đáng tiếc đôi mắt hoa đào nũng nịu, không hung dữ chút nào.

Tạ Chiêu nói: "Anh xem một chút."

Mắt Trình Dao Dao tối sầm lại, chống tay vào giường muốn đứng lên: "Anh mơ đi!"

Tạ Chiêu đúng lúc cúi đầu hôn cô, mũi Trình Dao Dao đập vào cằm Tạ Chiêu, cảm giác đau xót xông thẳng lên trán.

Trình Dao Dao che mũi rơi nước mắt. Tạ Chiêu cũng sửng sốt, muốn bỏ tay che mũi củaTrình Dao Dao ra xem, Trình Dao Dao cố giữ chặt không chịu buông, nằm co quắp trên giường, một đống nho nhỏ vô cùng đáng thương.

Trong lòng Tạ Chiêu bị nhéo một cái, ôm lấy cô dịu dàng dỗ: "Em Dao Dao?"

Trình Dao Dao ồm ồm nói: "Mũi của em gãy mất..."

"Không đâu, đừng sợ." Giọng nói Tạ Chiêu lo lắng, không ngừng vuốt lông: "Bỏ tay ra, ngoan."

Trình Dao Dao nói điều kiện với hắn: "Vây anh đánh em nữa không?"

Tạ Chiêu không do dự chút nào: "Không đánh."

Mắt Trình Dao Dao chuyển động: "Trừng phạt thì sao?"

"Không phạt." Tạ Chiêu lo lắng nhìn cái tay của cô, dỗ liên tục: "Ngoan, để anh nhìn một chút."

Trình Dao Dao nghe xong câu này, oa một tiếng khóc to, đưa tay đánh hắn: "Em như vậy rồi anh còn định làm trò lưu manh!"

Tạ Chiêu: "..."

Trình Dao Dao bỏ tay ra, chóp mũi hơi đỏ, làn da không bị trầy sát.

Đôi mắt hẹp dài của hắn nheo lại, nhìn chằm chằm cô: "Mũi không bị thương?"

Trình Dao Dao lập tức phản ứng kịp, vội vàng che mũi, bộ dáng tội nghiệp: "Nhưng rất đau..."

"Xoa xoa sẽ hết đau." Tạ Chiêu có ý riêng nói.

Hơi thở dọa người trên thân Tạ Chiêu lại xuất hiện, Trình Dao Dao biết mình giả vờ chọc giận hắn, xoay người chạy đi.

Một cái tay lớn giữ cô lại, Trình Dao Dao lập tức bị chặn ngang không thể động đậy, hai chân đạp loạn tức giận nói: "Tạ Chiêu anh khốn khiếp! Thả em ra, anh nhất định phải chết!"

Trình Dao Dao giãy dụa kịch liệt, tay vung vẩy lung tung trên không trung muốn tóm lấy cái gì đó, vừa bắt được cái màn mềm mềm, Tạ Chiêu bỗng nhiên đè cô xuống, gậy tre treo màn bị đổ, màn rơi xuống, giống như mạng nhện quấn hai người lại.

...

Một phen trừng phạt này kéo dài đến chiều, ở giữa có đủ loại ướt át không thể nói với người ngoài.

Cửa cổng đóng chặt, thuận theo tự nhiên. Lúc này trong sân im ắng, chỉ có tiếng ve kêu râm ran. Nghiêng tai lắng nghe, có thể nghe thấy tiếng khóc đè nén truyền đến từ căn phòng nhỏ, mềm mại êm tai, vô cùng ướt át, kiều diễm.

Trình Dao Dao ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn động, sợi tóc đen nhánh xõa trên vai, rung nhẹ theo thân thể lắc lư.

Tạ Chiêu nghe được hô hấp đều đều của cô, chậm rãi ngừng lại, mắt Trình Dao Dao không mở lẩm bẩm nói: "Không được dừng lại."

"..." Tạ Chiêu cọ mặt vào tóc cô, ôm cô tiếp tục chậm rãi đi lại trong phòng.

Trình Dao Dao có nằm mơ cũng không ngờ mình nói chuyện với Thẩm Yến và Lâm Gia Kỳ sẽ chọc giận Tạ Chiêu, trực tiếp biến thành màn "trừng phạt" ướt át này. Cô khóc khàn cả tiếng Tạ Chiêu cũng không chịu ngừng, đến khi cô liên tục cam đoan mình sẽ không nói chuyện với đàn ông khác nữa mới bỏ qua.

Hai người không ra khỏi cửa, Tạ Chiêu cầm bánh và nước trà cho Trình Dao Dao ăn, bản thân cũng ăn lung tung lấp đầy bụng, vắt khăn ướt lau người cho cô.

Trình Dao Dao không chịu, rõ ràng mắt còn không mở được, vẫn nắm chặt cái khăn: "Không muốn lau..."

"Được." Tạ Chiêu vén mái tóc dài thấm đầy mồ hôi của cô lên, lau mặt và cổ cho cô: "Vậy ngủ thêm một lát."

Trình Dao Dao cau mày uốn éo mấy lần, nằm kiểu gì cũng không vừa ý. Cả người cô đau nhức, trên giường còn dính sền sệt, duỗi cánh tay mềm nhũn về phía Tạ Chiêu: "Ôm."

Tạ Chiêu xoay người, một tay bế cô lên: "Vẫn muốn?"

"Mới không phải..." Trình Dao Dao giống mèo con mềm nhũn tựa vào đầu vai hắn, tìm tư thế thoải mái: "Được rồi."

Bao yếu ớt lên tiếng, có thể không nghe sao? Một tay Tạ Chiêu ôm cô cũng không thấy tốn sức, chậm rãi đi lại trong phòng. Nếu không phải một cánh tay bị thương, còn muốn nâng cao nữa.

Không biết đi bao nhiêu vòng, Tạ Chiêu nhẹ nhàng gọi: "Em Dao Dao?"

Môi đỏ như hoa hồng của Trình Dao Dao giật giật, quay đầu vùi vào trong hõm vai hắn, phát ra tiếng hít thở đều đều. Tạ Chiêu ôm cô đến cạnh giường, thế nhưng trên giường bừa bộn không có chỗ đặt chân, đành phải ôm Trình Dao Dao về phòng mình, cẩn thận đặt cô lên giường.

Trình Dao Dao cảm nhận được mùi hương của Tạ Chiêu, xoay người ôm chăn mềm. Tạ Chiêu nhẹ nhàng kéo tấm thảm đắp kín cho cô, quay lại phòng Trình Dao Dao thu dọn một lúc.

Trên giường Trình Dao Dao một mảnh hỗn độn, quần áo rơi đầy đất, màn treo trên gậy tre rơi trên giường, thậm chí có một cái quần lót treo trên cửa sổ. Phần bên dưới bụng Tạ Chiêu lại nóng bừng, vội vàng vo quần áo thành một đống giấu kỹ. Thu dọn phòng trở lại như lúc đầu, Tạ Chiêu lại vọt vào phòng tắm, bây giờ mới quay về phòng.

Trình Dao Dao đang ngủ say giấc, trên người Tạ Chiêu mang theo hơi nước lạnh buốt chen lấn vào, cô tức giận mở mắt: "Anh làm gì vậy? Bà nội sắp về rồi!"

Tạ Chiêu tự nhiên nằm xuống: "Thời gian còn sớm, anh ngủ một lát."

Trình Dao Dao nghe xong yên tâm ngủ tiếp, nhưng Tạ Chiêu không thành thật, quấy rối làm cô xù lông, tức giận bò dậy: "Em không ngủ nữa!"

Tạ từ phía sau ôm lấy cô: "Ngủ cùng anh một lát."

Bởi vì nằm ỳ trên giường mà bị trừng phạt, bây giờ kẻ cầm đầu còn ôm mình không cho rời giường, Trình Dao Dao tức nổ tung, lớn tiếng chỉ trích Tạ Chiêu, lập tức bị chặn miệng lại: "Ô..."

...

Trình Dao Dao nằm trên giường trải qua một ngày khó quên, cuối cùng được Tạ Chiêu ôm đến bồn tắm tắm rửa, cô vừa đáng thương vừa không có sức lực, ngậm nước mắt yên lặng thề: Học tập cho giỏi, không được tiếp tục nằm ỳ!

Chờ tắm rửa xong, Tạ Chiêu lấy khăn tắm bọc Trình Dao Dao ôm về phòng, quay về phòng đi đến tủ tìm quần áo cho cô.

Trình Dao Dao nhắc nhở: "Mặc áo sơ mi kia và chân váy dài."

Tạ Chiêu cầm áo sơ mi tay dài màu xanh nhạt, nói: "Không sợ nóng sao?"

"... Em như vậy làm sao mặc váy được!" Mặt Trình Dao Dao ửng đỏ, tức giận quay đầu, trên cổ có một vết đỏ rất dễ thấy.

Tạ Chiêu nhìn kiệt tác của mình, yết hầu cháy bỏng. Vừa rồi đúng là... không kiểm soát. Trình Dao Dao càng khóc không cho hắn lưu lại dấu, hắn càng...

Tạ Chiêu thu lại tâm tư, giúp Trình Dao Dao mặc quần áo. Chờ Tạ Chiêu giúp cô cài nốt cúc cuối cùng, vuốt lại chân váy, khuôn mặt nhỏ lạnh lùng như băng của Trình Dao Dao nâng lên, chính là đại tiểu thư cao không thể với tới.

Trình Dao Dao sờ cổ áo che phần gáy, nói: "Nếu như bị phát hiện, đại lưu manh nhà anh sẽ bị ngồi tù."

"Được." Tâm tình của đàn ông được ăn no đều vô cùng tốt, hơn nữa còn xác định được tâm ý của Trình Dao Dao. Tạ Chiêu nhặt thước dạy học để vào tay Trình Dao Dao: "Muốn đánh anh xả giận không?"

Trình Dao Dao nhớ tới Tạ Chiêu vừa nãy dùng cái thước này làm gì, tay như bị bỏng buông ra, thước dạy học rơi trên đất, cô còn ghét bỏ đá văng ra: "Ném đi ném đi! Về sau không được dùng cái này!"

Tạ Chiêu tiếc hận liếc nhìn, nói: "Vậy cô giáo Trình về sau phạt anh, dùng cái gì được?"

"Dùng... Dùng tay." Trình Dao Dao nghĩ nghĩ, chọn đáp án an toàn nhất.

Tạ Chiêu đưa tay ra, lòng bàn tay ngửa lên: "Đánh đi."

Trình Dao Dao làm như thật xoay cổ tay, tay đánh Ba Ba. Hai lần tấn công, tiếng vang phát ra vang dội.

Tạ Chiêu không có cảm giác gì, ngẩng đầu nhìn Trình Dao Dao.

Trình Dao Dao nhìn bàn tay của mình, lòng bàn tay trắng nõn lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được sưng đỏ lên: "..."

Hôm đó, Trình Dao Dao khóc thật to.

Chân trời hiện ra mấy đám mây đỏ, bà Tạ và Tạ Phi cầm bao lớn bao nhỏ vui mừng trở lại thôn Điềm Thủy. Tạ Phi chạy trước về nhà.

Tạ Chiêu và Trình Dao Dao đang ở trong sân. Một tay Tạ Chiêu sửa chữa giá đỡ dưa chuột, Trình Dao Dao ngồi trên bàn, đung đưa hai chân ăn ngô.

Tạ Phi cầm một bao lá sen chạy tới bên người Trình Dao Dao, giống như hiến vật quý nói: "Chị Dao Dao, mau nhìn em mang gì về cho chị này! Bắp ngô ở đâu ra vậy?"

"Chị dâu sát vách cho, trong nồi còn hai cái giữ lại cho em." Trình Dao Dao nói: "Em cầm cái gì vậy?"

Tạ Phi cười nói: "Đừng ăn ngô. Chị ăn cái này đi!"

Trình Dao Dao mở bao lá sen ra, bên trong có mấy miếng bánh ngọt gạo nếp, bọc bột đậu nành xung quanh, đã chảy một chút.

Tạ Phi ai nha một tiếng, nói: "Sao lại chảy rồi? Lúc em mua nhìn rất đẹp, chị Dao Dao..."

Tạ Phi hơi buồn, chị Dao Dao cho cô nhiều đồ tốt như vậy, đây là món quà đầu tiên cô tặng chị Dao Dao, lại biến thành dạng này.

Trình Dao Dao cầm bánh ngọt cắn một miếng, mùi gạo nếp thơm nồng, mặc dù nguội rồi nhưng vẫn mềm mại, không giống quán ăn để nguội cứng lại: "Ăn ngon! Mặc dù tan chảy một chút nhưng ăn vẫn ngon!"

Tạ Phi thấy Trình Dao Dao nói thật lòng, đôi mắt cười cong lên. Lúc này cô mới nhớ tới, quay người cầm bánh gạo nếp chạy tới chỗ Tạ Chiêu: "Anh, anh cũng ăn đi!"

Tạ Chiêu nói: "Giữ lại để em và Dao Dao ăn."

Tạ Phi nói: "Em ăn ở trên chợ rồi, đây là mua cho anh."

Lúc này Tạ Chiêu mới bỏ công cụ xuống, rửa tay cầm một miếng bánh ngọt ăn.

Tạ Phi kỳ quái nhìn anh trai: "Anh, mặt của anh sao vậy? Từng vết xen lẫn nhau."

Tạ Chiêu cúi xuống: "Không sao."

Tạ Phi không tin nói: "Sưng lên rồi, chị Dao Dao, chị nhìn mặt anh em làm sao rồi!"

Trình Dao Dao coi như không liên quan đến mình liếm liếm bột đậu nành trên đầu ngón tay, nhảy xuống chạy tới rửa tay: "Em mua cái gì về vậy?"

Lời này nhắc nhở Tạ Phi, cô vội vàng chạy tới xem đồ mới mua hôm nay với Trình Dao Dao: "Em mua một cuộn chỉ, vải nhuộm hoa bằng sáp, còn có..."

(Vải nhuộm hoa bằng sáp hay còn gọi là Batik: là một loại vải truyền thống được tạo ra bằng kỹ thuật nhuộm sáp và in các hoa văn bằng phương pháp thủ công truyền thống. Batik được làm ra bằng cách lấy một con dao nhúng vào sáp nóng chảy để vẽ hoa trên vải và sau đó nhúng nó với màu chàm xanh. Sau khi nhuộm sáp, vải sẽ hiển thị một loạt các mẫu với hoa trắng trên nền màu xanh hoặc hoa màu xanh trên nền trắng.)

Đang nói chuyện, bà Tạ cũng về đến nhà. Bà Tạ còn mang theo một cái chậu, bên trong đựng mấy khối đậu hũ tươi mới: "Hôm nay Dao Dao và Chiêu ca nhi không đi rất tiếc, đậu hũ thôn Đập Thượng làm rất ngon, tào phớ cũng mềm mềm trắng mịn. Đáng tiếc không thể mang về được, bà mang ít thạch đen về, ăn chút đi."

"Đúng đúng, em ăn hai bát đó." Tạ Phi vội vàng bổ sung: "Ăn rất ngon!"

Trình Dao Dao bẹp miệng: "Hai người không dẫn cháu đi!"

Tạ Phi vội vàng nói: "Lần sau, lần sau để anh trai dẫn chúng ta đi được không?"

"Không dẫn theo hắn!" Trình Dao Dao nghe xong càng tức.

Bà Tạ ngâm đậu hũ vào bên trong nước giếng. Mùa hè trời nóng nực, trên đường về không biết đậu hũ có bị mùi gì không. Nghe nói như vậy, bà Tạ quay đầu nhìn Trình Dao Dao, lại nhìn Tạ Chiêu đứng bên cạnh thản nhiên như không có việc gì.

Bà Tạ lớn tuổi, mắt lại sắc bén, liếc mắt nhìn dấu bàn tay trên mặt Tạ Chiêu.

Bà Tạ cắt thạch đen thành miếng nhỏ, đổ mật ong lên rồi bê ra, bảo Tạ Chiêu và Trình Dao Dao ăn: "Đến đây, ăn thử cái này trước. Mua được từ trong tay người dân miền núi, mùi vị không giống chúng ta làm."

(Thạch đen hay còn gọi là thạch sương sáo được làm ra từ cây tiên thảo(cây sương sáo), giống thạch đen Cao Bằng.)

Trình Dao Dao cao hứng chạy tới, Tạ Chiêu cũng ngồi bên cạnh cô, cô hừ một tiếng kéo ghế đẩu dịch ra. Tạ Chiêu tốt tính cười cười, giúp cô lấy thìa.

Đang ồn ào, cửa cổng bỗng nhiên bị đập vang: "Dao Dao! Dao Dao cô có nhà không?!"

Tác giả có lời muốn nói:

Dao Dao: Bây giờ hối hận rồi, vô cùng hối hận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nn