Chương 90: Đóng phim

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên Internet ở đời sau, có một đợt thịnh hành ảnh chụp đen trắng của ông bà mình, ảnh đen trắng chụp rất đẹp, đó là một cô gái xinh đẹp trong nghìn người mới tìm được một. Ảnh đen trắng chân chính khảo nghiệm gương mặt của họ. Chỉ cần gương mặt có một vết nhỏ, thần sắc cứng ngắc, tất cả sẽ bị ảnh chụp thật, sau đó in ra.

Mấy năm nay chụp ảnh dần dần thịnh hành, mấy cô gái trẻ tuổi tích góp tiền tiết kiệm muốn đến quán chụp ảnh lưu niệm. Tư thế chụp ảnh cũng rập theo một khuôn: đội mũ lính, cầm sách, mặt nâng cao, hoặc một tay sờ hoa nhựa. Phần lớn người bình thường đối mặt với ống kinh luôn khẩn trương, vẻ mặt cứng ngắc.

Nhưng trong tấm hình này, cô gái xinh đẹp có gương mặt tươi sáng, ảnh đen trắng cũng không thể xóa bỏ vẻ linh động, hấp dẫn lòng người.

Trần Dũng cười nói: "Chúng ta đến quán cơm gọi một bàn đồ ăn, đạo diễn Vinh, các ngài đi ăn cơm trước, tôi cam đoan, mọi người ăn cơm xong người sẽ tới!"

Nói hết lời, cuối cùng đạo diễn Vinh cũng dẫn đầu đi cùng phó chủ nhiệm đến quán cơm. Trần Dũng tiễn họ, sau đó về văn phòng ngã ngồi trên ghế, mồ hơi rơi như mưa.

Lâm Hiểu Lỵ rót nước đưa cho hắn: "Đừng gấp."

Trần Dũng uống xong đặt cốc xuống: "Sao anh có thể không vội được? Em nói chuyện này làm thế nào đây! Hiện tại đạo diễn Vinh còn tưởng rằng anh muốn nhét đoàn người của chúng ta đi đóng phim, cố ý lừa bọn họ!"

Chuyện này thật ra không phải trách nhiệm của Trần Dũng, đúng là trời xui đất khiến. Lúc trước đoàn văn công bỗng nhiên nhận được điện thoại của nhà sản xuất phim ở Thượng Hải, họ nói phóng viên Âu Dương chụp được ảnh của một cô gái ở đây, đạo diễn Vinh nhìn trúng, muốn mời cô làm nhân vật nữ chính trong phim mới. Phóng viên Âu Dương nói cô gái đấy ở trong đoàn văn công huyện Lâm An, Trần Dũng vừa nghe xon lập tức nghĩ, phóng viên Âu Dương chụp ảnh tập thể cho mấy cô gái ở đoàn văn công, không biết là ai trong số họ?

Nhà sản xuất phim nói trước: Họ muốn tự mình đến xem!

Nhà văn hóa kích động vui như ăn Tết, huyện Lâm An là nơi nhỏ như vậy, lúc nào thì quen biết với nhóm đạo diễn lớn này? Nếu Quý Du Du đóng phim, nhà văn hóa này coi như nước lên thì thuyền lên!

Trần Dũng dẫn dắt nhà văn hóa chuẩn bị hai tháng, đạo diễn tự mình dẫn người đến đây. Nhưng nhìn các cô gái đang cố gắng tập luyện trên sân khấu, đạo diễn lại yên lặng: "Các cô gái trong đoàn văn công đều ở đây sao?"

Trần Dũng nói: "Ở đây! Ngài nhìn xem, ba người đứng ở giữa là hạt giống tốt nhất, không biết ngài coi trọng ai?"

Đạo diễn lấy ảnh chụp ra: "Không phải!"

Trần Dũng đi tới nhìn, cô gái trên ảnh có đôi mắt hoa đào, nói xinh đẹp thôi cũng chưa đủ. Cằm Trần Dũng suýt nữa rơi xuống đất: Sao ảnh Trình Dao Dao lại xuất hiện trong tay đạo diễn?

Chuyện cứ như vậy, nhóm đạo diễn từ xa ầm ầm tới, còn trích cả tiền quỹ chung ra. Nếu tay không mà về, tổn thất và trách nhiệm lớn như thế ai chịu?

Lưu Hiểu Lỵ nói: "Chuyện này không phải là trách nhiệm của anh. Em cũng nhờ người đến nhà máy phân hóa học, hôm nay là ngày họp chợ, cô ấy nhất định vào huyện, nghe thấy lời nhắn sẽ đến thôi. Hơn nữa, cô ấy còn mang nấm tương cho em nữa mà."

Trần Dũng vội la lên: « Vậy nhờ người ra đường tìm xem, nhất định phải tìm được cô ấy!"

Chợ đen hôm nay rất náo nhiệt. Bán đậu nành, đường đỏ, xà phòng, vải vóc, còn có mấy người phụ nữ từ nông thôn đến bán trứng gà và gà con.

Tạ Chiêu đưa hàng cho Hầu Tử, sau đó đi dạo cùng Trình Dao Dao, mua một túi quýt. Hai người đi qua mấy gian hàng, cuối cùng dừng lại ở trước mặt một bác gái. Trong giỏ của bác gái có mười mấy con gà con, ít hơn người khác, nhưng con gà nào cũng hoạt bát, mắt đen như mực.

Lông tơ của gà con màu vàng nhạt sạch sẽ, cụp cánh nhỏ chen chúc một chỗ, mày mổ tao, tao mổ mày. Trình Dao Dao nhịn không được giơ tay ra sờ, lông tơ gà con mềm như hoa bồ công anh, nóng hầm hập, có một con gà con màu vàng nhạt mổ đầu ngón tay Trình Dao Dao.

Trình Dao Dao cười khanh khách, bế con gà con kia lên: "Tạ Chiêu, chúng ta mua nó đi."

"Được." Tạ Chiêu cười, chọn thêm một con gà con khác.

Đúng vậy, bà Tạ giao nhiệm vụ mua gà con cho hai người.

Bác gái cười hớn hở nhìn Trình Dao Dao: "Cô gái này xinh quá, như Quan Âm vậy, cô dâu mới cưới đúng không?"

Tạ Chiêu bắt một con gà trống kiểm tra, tự nhiên nói: "Còn chưa cưới."

"..." Trình Dao Dao huých khuỷu tay vào người hắn.

Tạ Chiêu thong thả đưa gà con trong tay cho cô: "Con này được."

Trình Dao Dao nhận gà con: "Xem thế nào ạ?"

Tạ Chiêu dạy cô vạch lông tơ trên đỉnh đầu gà con ra: "Nhìn đỉnh đầu, mắt và bụng."

Bác gái cười nói: "Chàng trai, bác ấp gà, con nào cũng khỏe mạnh, không cần chọn."

Tạ Chiêu nói: "Cháu muốn chọn gà mái."

Mua gà con cũng là việc cần kỹ thuật, năm nay mọi người đều mua gà để lấy trứng, đương nhiên muốn chọn gà mái, nhưng gà con còn nhỏ chưa có mào gà, chỉ có người nhiều kinh nghiệm mới có thể chọn được gà mái. Nhìn mắt, gà con khỏe mạnh mắt sẽ sáng và có tinh thần. Nhìn bụng, bụng gà con phồng lên, trên rốn có tơ máu.

Gà trong giỏ của bác gái đều rất khỏe mạnh, rốn cũng sạch sẽ. Trình Dao Dao và Tạ Chiêu cúi đầu chăm chú chọn, sau lưng có hai nhân viên công tác nhà văn hóa đang lo lắng tìm kiếm trên chợ đen, đi qua lưng Trình Dao Dao.

Tạ Chiêu chọn mấy con, cộng thêm con gà Trình Dao Dao thích, tổng cộng 10 con.

Bác gái nói: "Bác còn thừa 13 con, các cháu lấy nốt, bác tính 8 phân tiền một con cho cháu!"

Tạ Chiêu thanh toán luôn 1 đồng 3 mao, bác gái cho họ cả giỏ. Trình Dao Dao vui vẻ cầm một giỏ gà con, 10 con gà trưởng thành có thể đẻ được bao nhiêu trứng một ngày?

Tạ Chiêu lấy mảnh vải đậy kín giỏ, sau đó cầm lấy: "Đừng vén lên, gà con sẽ chết cóng."

Trình Dao Dao nói: "Vậy chúng ta về sớm một chút, gà con cũng phải ăn cái gì đó."

Hai người mua xong đồ, không trì hoãn thêm đi thẳng về nhà máy phân hóa học.

Trong phòng họp nhà văn hóa ảm đạm, buồn rầu.

Đạo diễn Vinh kiên trì muốn đi, Trần Dũng cố gắng giữ lại cũng không được.

Những người khác đi cùng đạo diễn Vinh cũng nói: "Lần trước phóng viên Âu Dương nói cô gái trong tấm hình là người trong đoàn văn công các anh, chúng tôi còn gọi điện thoại cho các anh để xác nhận, các anh nói người ở đây!"

"Là trách nhiệm của chúng tôi, là trách nhiệm của chúng tôi!" Trần Dũng hứa hẹn nói: "Đạo diễn Vinh, ngài đừng nóng vội, chắc chắn người sẽ tới đây!"

Mặt của đạo diễn Vinh nặng nề: "Thời gian của chúng tôi rất quý! Chúng tôi đã đặt vé chiều tối nay về, sau khi trở về tôi nhất định sẽ báo cáo hành vi của các anh!"

Trần Dũng rơi mồ hôi như mưa, nếu để cấp trên biết chuyện này, bọn hắn không thể gánh nổi trách nhiệm! Sắc mặt mấy người Ngô Man cũng khó coi, mặc dù các cô không biết nguyên nhân là gì, nhưng đạo diễn sẽ không tuyển chọn các cô!

Bầu không khí đang khẩn trương thì ngoài cổng có tiếng nói truyền đến: "Chủ nhiệm Trần có ở đây không?"

Phó chủ nhiệm tức giận nói: "Ai vậy? Không thấy ở đây đang có khách sao, sao có thể đi vào!"

Bước chân Trình Dao Dao dừng lại, người đã xuất hiện trước mắt mọi người. Trình Dao Dao cũng không ngờ bên trong nhà văn hóa có nhiều người như vậy, vẻ mặt hơi kinh ngạc, lập tức nói: "Xin lỗi. Tôi thấy cổng không đóng nên đi vào, làm phiền rồi."

Trình Dao Dao quay người muốn đi, đột nhiên phía sau truyền đến tiếng nói kích động: "Chờ một chút!"

Đạo diễn Vinh lấy ảnh trong túi ra, ánh mắt nhìn đi nhìn lại giữa Trình Dao Dao và tấm ảnh. Người thật còn xinh đẹp hơn nhiều, da trắng môi đỏ mắt hoa đào, dáng người cũng tuyệt vời, mái tóc màu đen như lụa sáng lấp lánh.

Trần Dũng chạy như bay tới, giống như trên trời vừa rơi xuống Phượng Hoàng sống: "Dao Dao, cuối cùng cô cũng đến rồi! Đến đây, tôi nói với cô."

"Chuyện gì vậy?" Trình Dao Dao không hiểu gì cả.

Trần Dũng kéo Trình Dao Dao đến một góc. Trình Dao Dao bị ánh mắt nóng như lửa của đám người nhìn chằm chằm, cả ngưởi run rẩy, cứ coi như cô xinh đẹp, nhưng ánh mắt của bọn họ cũng không cần quỷ dị như vậy chứ? Trình Dao Dao thấp giọng nói: "Chuyện gì vậy?"

Trần Dũng đang muốn giải thích, đạo diễn Vinh đã chạy vội tới, kích động nhìn Trình Dao Dao: "Đây là người tôi muốn tìm!"

Một bác trai trọc đầu đỏ bừng mặt nhìn cô, Trình Dao Dao suýt nữa nhảy dựng lên. Thoáng nhìn qua thấy ánh mắt cầu xin của Trần Dũng, lúc này mới kìm nén không kêu cứu mạng, chỉ nghiêm mặt nhìn ông.

Thư ký của đạo diễn theo tới, vô cùng tự hào giới thiệu: "Đồng chí, vị này là Vinh Thiêm, đạo diễn Vinh!"

Trình Dao Dao nói: "Ai cơ?"

Thư ký chỉ coi cô là đứa nhỏ không có kiến thức, kiên nhẫn giải thích : "Cô đã xem qua «Hoa mộc lan» và «Nỗi buồn bất diệt» chưa? Đây đều là tác phẩm nổi tiếng của đạo diễn Vinh đó."

Mặt Trình Dao Dao không biểu tình: "À."

Có cô gái nào nhìn thấy đạo diễn Vinh mà không kích động? Phản ứng của Trình Dao Dao làm mặt thư ký đỏ tía tai, đạo diễn Vinh không tức giận mà còn vỗ tay cười to: "Biểu tình này, thần thái này, không sai mà!"

Trình Dao Dao không kiên nhẫn, trong phòng đầy người đứng nhìn, càng bực mình: "Tôi tới tìm chủ nhiệm Trần, không có gì thì tôi đi đây."

Trần Dũng vội nói: "Đừng đừng, đồng chí Tiểu Trình, đạo diễn Vinh vì cô từ Thượng Hải xa xôi đến đây đấy."

Trần Dũng giải thích chuyện bức ảnh kia, đạo diễn Vinh mỉm cười gật đầu: "Chuyện là như vậy. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy bức ảnh kia, đã cảm thấy nhân vật nữ chính trong phim chỉ có thể là cô."

Trình Dao Dao nhìn ảnh chụp: "Chụp rất tốt, có thể tặng tôi không?"

"Đương nhiên có thể!" Đạo diễn Vinh cười nói: "Phóng viên Âu Dương chụp tấm hình này rất đẹp, ảnh này được đăng trên tạp chí, có rất nhiều người viết thư gửi tòa soạn hỏi tên của cô đó."

Cái này có tính là xâm phạm hình ảnh của bản thân không? Trình Dao Dao không nghĩ tới phóng viên Âu Dương còn đưa ảnh chụp vào tạp chí, cô cất kỹ ảnh, nghe đạo diễn Vinh nói: "Đồng chí Tiểu Trình, hình tượng của cô rất tốt. Nếu cô muốn chụp ảnh, chúng tôi sẽ mời nhiếp ảnh gia chụp cho cô! Hôm nay chúng ta có thể hóa trang rồi chụp ảnh."

Trình Dao Dao nói: "Tôi không đồng ý đóng phim với ông. Tôi chỉ đến tìm chủ nhiệm Trần thôi."

Đạo diễn Vinh ôn hòa nói với Trần Dũng: "Chủ nhiệm Trần, đồng chí Tiểu Trình có quan hệ gì với anh?"

"Đồng chí Tiểu Trình là họ hàng của vợ tôi! Trần Dũng lập tức kéo quan hệ lại gần, cười nói: "Cô ấy thường đến nhà văn hóa tìm vợ tôi, lần trước phóng viên Âu Dương nhìn thấy cô ấy, còn tưởng cô ấy là người của đoàn văn công nên mới chụp ảnh."

Đạo diễn Vinh nói: "Hóa ra là như vậy, xem ra chúng ta hiểu lầm rồi!"

Trong lòng Trình Dao Dao còn đang có chuyện gấp, nói: "Không có chuyện gì tôi phải đi đây, bên ngoài còn có người đang chờ tôi."

Đây là cơ hội nghìn năm có một, thế mà Trình Dao Dao không hứng thú? Đám người nhất thời ngơ ngẩn, trơ mắt nhìn Trình Dao Dao đi xa, chỉ có Trần Dũng bước nhanh đuổi theo.

Sắc mặt Ngô Mạn khó coi sắp chảy ra nước. Cô nằm mơ cũng muốn có cơ hội như vậy, thế mà Trình Dao Dao chẳng thèm ngó tới? Nhìn bóng lưng kiêu ngạo của Trình Dao Dao, Ngô Man cắn răng.

Đẩy cửa nhà văn hóa nặng nề ra, trước mắt lập tức sáng lên. Bên ngoài nắng chiều đầy trời, Tạ Chiêu duỗi chân ngồi trên bậc thang, bàn tay to trêu gà con trong giỏ.

Nghe thấy tiếng bước chân, Tạ Chiêu quay đầu nhìn lại. Trình Dao Dao cười muốn nói chuyện, Trần Dũng đã đuổi tới: "Dao Dao, Dao Dao!"

Mặt Tạ Chiêu lạnh lùng đi tới, chắn trước người Trình Dao Dao.

Tạ Chiêu hung dữ dọa Trần Dũng nhảy dựng lên: "Anh... Anh là ai vậy?"

Trình Dao Dao vội nói: "Tạ Chiêu, đây là chủ nhiệm Trần em đã nói với anh. Chủ nhiệm Trần, đây là Tạ Chiêu, bạn...bạn trai em."

Trần Dũng kinh ngạc nhìn Tạ Chiêu, bộ dáng rất xứng đôi: "Xin chào, tôi là Trần Dũng."

Lúc này Tạ Chiêu mới hòa hoãn lại, chào hỏi với Trần Dũng.

Trần Dũng nói vài lời rồi vội vàng nói với Trình Dao Dao: "Dao Dao, họ là đạo diễn lớn đến từ Thượng Hải, sao cô cứ đi như vậy?"

Trình Dao Dao lấy hai bình mứt quả và nấm tương ra: "Tôi đưa anh cái này. Nghe nói anh đến nhà máy phân hóa học tìm tôi mấy lần, tôi còn tưởng anh có chuyện gì cơ."

Trần Dũng nói: "Đạo diễn Vinh tìm cô, đây không phải là chuyện lớn à! Đó là cơ hội tốt nghìn năm có một, mấy cô gái trong đoàn văn công của chúng tôi nằm mơ cũng muốn được chọn. Cô suy nghĩ kỹ lại, cô..."

Mắt Trần Dũng nhìn Trình Dao Dao, kéo Trình Dao Dao qua một bên nhỏ giọng nói thầm: "Chỉ cần đạo diễn Vinh nói một câu, cô có thể đến nhà sản xuất phim, về thành phố, chuyện này chỉ cần một câu nói!"

Tạ Chiêu đứng một mình bên cạnh, nắm tay để xuôi bên người siết chặt. Đến khi Trình Dao Dao nắm tay hắn, Tạ Chiêu mới lấy lại tinh thần. Trần Dũng đã rời đi.

Trình Dao Dao ngửa đầu nhìn hắn nói: "Em gọi anh mấy lần, anh đang ngẩn người nghĩ gì thế?"

Tạ Chiêu im lặng xách đồ lên, tiếng nói khàn khàn: "Về thôi."

Trình Dao Dao đi bên cạnh hắn nói: "Có đạo diễn lớn tìm em đóng phim! Anh nhớ lần trước có một phóng viên đáng ghét chụp hình em không? Anh ta gửi ảnh của em cho tạp chí, đạo diễn nhìn thấy, tìm đến tận đây."

Môi Tạ Chiêu giật giật, từ đầu đến cuối không thể hỏi ra một câu: "Em muốn đi không?" Hắn sợ vừa mở miệng, chuyện này sẽ trở thành sự thật.

Trình Dao Dao lấy ảnh chụp giơ ra trước mặt Tạ Chiêu: "Anh nhìn đi! Đẹp không?"

Tất nhiên là đẹp. Lần đầu Tạ Chiêu thấy ảnh chụp của Trình Dao Dao, Trình Dao Dao đứng trước màn che bằng voan ở nhà văn hóa, ánh sáng rõ nét, màu nền đen trắng làm nổi bật gương mặt xinh đẹp.

Trình Dao Dao nói không có ý gì, nhưng từng câu từng chữ lại đánh vào tim Tạ Chiêu. Chuyện hắn luôn lo lắng cuối cùng cũng xảy ra. Hắn muốn giấu Trình Dao Dao đi, nhưng Trình Dao Dao xinh đẹp như vậy, làm sao giấu được? Chỉ một tấm hình cũng có thể làm đạo diễn lớn từ xa tìm đến.

Mặt Tạ Chiêu không biểu tình quay đi, nói: "Mau đi thôi, trời sắp tối rồi."

Trình Dao Dao hơi thất vọng: "Anh còn chưa nói đẹp hay không..."

Trình Dao Dao rũ mắt xuống lộ ra bộ dáng tủi thân làm người ta không thể xem nhẹ. Tạ Chiêu nói: "Đẹp, nhưng em còn đẹp hơn."

Trình Dao Dao lập tức vui vẻ lại, bước chân tăng tốc chạy đến cạnh Tạ Chiêu: "Lần sau chúng ta đi chụp ảnh cùng nhau được không? Rủ bà nội và Tiểu Phi, chúng ta cùng nhau chụp ảnh gia đình hạnh phúc."

"Cô ấy không muốn đóng phim? Làm gì có cô gái trẻ nào không muốn đóng phim? Anh nói với cô ấy đóng phim có bao nhiêu tiền phụ cấp không?" Thư ký đạo diễn không thể tin hỏi.

Trần Dũng xoa tay cười: "Cô ấy cũng là người từ Thượng Hải tới, nghe nói hoàn cảnh gia đình không tệ, bố là kỹ sư."

Nhóm người nói: "Thảo nào kiêu ngạo như vậy. Tôi thấy vẫn nên tìm Trương Man hoặc Hứa Lăng Sương đi, danh tiếng của hai người họ lớn, kỹ thuật diễn cũng tốt."

"Nhưng hình tượng của cô gái này rất hiếm có, giống y hệt nữ chính Thẩm Ký Thư."

"Người xinh đẹp thì nhiều, nhưng đối diện với ống kính lại cứng như khúc gỗ, không bằng tìm người có kinh nghiệm."

Đám người ồn ào, bên nào cũng cho rằng mình đúng.

Thư ký cười nói với đạo diễn Vinh: "Đạo diễn, ngài nói xem?"

Đạo diễn Vinh cười nói: "Muốn tôi nói? Kiêu ngạo một chút càng tốt, chưa từng đóng phim càng có năng lực thần kỳ!"

Trần Dũng nhắc nhở: "Đạo diễn Vinh, cô ấy từ chối rồi."

"Cô ấy sẽ đồng ý thôi." Đạo diễn Vinh cười tủm tỉm: "Trừ cô ấy ra không ai có thể đóng Thẩm Ký Thư hết!"

Pass chương 91-100:

Sau khi giặt chăn màn ở bờ sông xong, Tạ Chiêu và Trình Dao Dao tiếp tục đi hái quả gì?

Pass có 8 chữ, viết liền không dấu, không viết hoa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nn