1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 335:

Với riêng bản thân mà nói, tôi luôn tin rằng cảmgiác của một cầu thủ khi đứng trước chấm phạt đền 11m cũng giống như đứng trênmột dòng thác lũ đang chảy cuồn cuộn xuống dưới vực sâu vậy. Trước mặt bạn là bầutrời, nhìn xuống một chút là vực thẳm sâu không thấy đáy, bên dưới chân bạn làdòng nước cuồn cuộn đang chảy xiết. Chỉ đứng yên một chốc nữa thôi, bạn sẽ bịnước kéo xuống vực, nhưng bạn cũng không đủ can đảm để di chuyển thêm một bướcnào, vì kết cuộc là bạn đâu biết mình có thể bay thoát lên trời, hay là rơi tòmxuống vực sâu?

Vào, hoặc không vào? Ghi bàn, hoặc không ghi bàn?Câu hỏi đơn giản này luôn gây ra những suy nghĩ phức tạp. Bạn sút bóng thànhcông vào lưới, hạnh phúc sẽ vỡ òa trong vinh quang. Nhưng nếu sút hỏng? Chỉ mộtmình bạn buồn ư? Không phải, đó là cả một nỗi buồn tập thể, những đồng đội đãtin tưởng bạn, hàng ngàn khán giả ủng hộ bạn, và không chỉ đơn giản để bạn cóđược vị thế như bây giờ.

Ngày hôm nay đây, tôi đứng trước chấm phạt đền 11mcho tình huống do chính tôi kiến tạo nên, đó là cả một sự nỗ lực. Đó là cả mộtchặng đường dài của những trận thắng mà đẩy phần thất bại về các đối thủ khác.Thua ở ngày hôm nay, thua ở tại lúc này, cũng tức là những đối thủ trước cũngthua, đồng đội tôi cũng thua, và cả tôi cũng thua.

Cuộc đời tôi biết đến mùi vị thất bại rất ít, bởitôi đã làm chuyện gì là làm hết sức mình, là chuyên tâm, là tập trung, là độcđoán để đổi lấy thành công.

Và giờ đây, tôi lại đang đứng trước một tình huốngnữa để quyết định thành bại của mình, cú sút quyết định của ngày hôm nay, quảPenalty trực tiếp để có thể đưa 11A1 tiến vào hiệp phụ trong trận chung kết với12A21.

Thời gian xung quanh tôi như đông đặc lại, lắng đọngthành từng khối đang chùng xuống, kéo theo hàng biết bao khán giả cũng lặng im,nín thở và chờ đợi. Toàn bộ cầu thủ trên sân, cũng nín thở và chờ đợi. Tất cảchỉ còn lại những cơn gió thổi như đấm vào mặt tôi lúc này, những chiếc lá vàngrơi lả tả trên sân, bay tán loạn theo một buổi chiều âm u trước cơn mưa đầu mùathật lớn.

- Viu…hiu….!!!!!

Lá Vàng Rơi ư?

Dù tôi chỉ là một thằng cầu thủ mới tập sút cũngdư biết ở cự li này, kĩ thuật Lá Vàng Rơi rất khó để thực hiện, nếu không muốnnói là bất khả thi, bởi chỉ chuyên dụng cho các khoảng cách xa và dùng trị ràochắn cầu thủ để tạo tính bất ngờ cho thủ môn. Còn ở khoảng cách 11m củaPenalty, muốn sút Lá Vàng Rơi thì khác nào tự đưa bóng bay luôn lên trời, quámuộn trước khi nó kịp giảm tốc và rơi đột ngột vào lưới?

Nhưng ngoài kĩ thuật sút lá vàng ra, tôi chẳng cònbiết cách sút nào khác. Giờ bảo tôi sút thẳng một mạch vào khung thành thì chỉcó hên xui, và phần xui luôn nhiều hơn. Tôi cũng không hiểu tại sao thằng Tuấn,thằng Luân lại để tôi sút. Đây đúng ra mà nói, sút phạt là trách nhiệm của haiđứa nó, Tuấn rách xưa giờ dứt điểm quen rồi, ghi bàn lúc này với nó là cầm chắctám chục phần trăm cơ hội. Luân khùng thì sút mạnh, nó cũng có khả năng biển cơhội thành bàn thắng. Còn tôi, chỉ mới tập sút, và biết mỗi sút lá vàng thôi mà?

Thôi kệ, giờ có nghĩ cũng chẳng được gì nữa, toànbộ mọi người đang dõi theo tôi mất rồi. Giờ tôi chỉ biết là mình phải sút, thếthôi. Đang ở hướng gió ngược về phía mình, tôi phải sút kĩ thuật lá vàng nhưnglà thật chuẩn, bởi chính cơn gió ngược này sẽ góp phần giúp bóng giảm tốc độtngột ở cự li gần hơn, khả năng thành bàn cũng cao hơn.

- “Đúng vậy, tận dụng gió ngược mà sút lá vàngrơi, góc trên bên phải khung thành!” – Tôi nghĩ thầm trong đầu mình đầy quyếttâm.

Giờ phút này, tôi rất muốn ngoái đầu lại chỉ đểnnhìn Tiểu Mai một lần duy nhất, chỉ để biết rằng dù thành công hay thất bại,nàng vẫn ở cạnh tôi. Không, thật sự là tôi chỉ muốn biết khoảnh khắc quyết địnhnày đây nàng có đang dõi theo tôi không thôi. Hay đôi mắt băng sương nguyệtlãnh kia vẫn nhìn tôi, nhưng là nhìn mơ hồ xuyên qua khoảng không trắng xóa?

-“Chân anh nặng như đeo chì vậy, Tiểu Mai ơi… haynghỉ đá đi, thua ở đây cũng được, mình về nhà nhé. Em nấu ăn, anh chạy lăngxăng qua phụ, lại vui vẻ như hồi đó, có được không? “

- Hoét…!!!! – Tiếng còi ra hiệu sút phạt của trọngtài cắt đứt đi dòng miên man suy nghĩ của tôi.

- “Vô lí, mình vừa nghĩ gì vậy kìa? Không phải lúcmất tập trung, thua ở đây là hết !”

Gạt phăng giây phút yếu lòng nhu nhược, tôi hít mộthơi thật sâu rồi bước lùi lại vài bước, chạy lấy đà như đi nước kiệu rồi dầntăng tốc, mắt nhìn đăm đăm vào quả bóng tròn bên dưới, chuẩn bị thực hiện cúsút quan trọng nhất từ trước đến giờ của mình.

Gió vẫn thổi mạnh, vẫn táp vào mặt tôi như du longhí họa…

- “Mày sút lá vàng rơi kiểu quái gì vậy? Khuỳnhngười xuống, đặt chân trụ gần sát banh, chạy lấy đà rồi gập người về phía trước…Đó, đúng rồi… Nhớ chạy lấy đà ngắn thôi, gần đến banh thì giảm tốc, lấy cạnhbàn chân sút mà vuốt mạnh lên theo hướng lòng bàn chân… Đó… thấy hông, banh rơikhó chịu bỏ xừ… lắc lư kinh dị chưa con trai…Cứ nghe anh Sơn Xủng Xẻng của màylà sẽ thành công tuốt, ê hê hê !!!! “

Chỉ trong một sát na thôi, tất cả những thao tácđó tôi đều thực hiện rất hoàn hảo, có thể xem là chuẩn nhất từ trước đến giờ.Nhưng… chuyện gì vừa xảy ra vậy? Cảm giác gì thế này?

- …………!

Một cách rõ ràng nhất, khoảnh khắc chân tôi sút quảbóng đi, tôi cảm nhận rõ ràng gió đã ngừng thổi một cách đột ngột và bất ngờ nhất,bằng chứng là cờ phạt góc không còn tung bay nữa mà rủ xuống lặng im.

Đất trời hoàn toàn không có gió !

Tôi đứng bất động, thủ môn cũng bất động, toàn bộmọi người có mặt trên sân và dưới gầm trời này cũng đều bất động.

Bóng bay theo quỹ đạo cong, xoáy thật mạnh rồi bấtthình lình như mất đi toàn bộ gia tốc mà đổi hướng rơi xuống khung thành đối phương.Một cú sút Lá Vàng Rơi hoàn hảo nhất tôi đã từng thực hiện được. Nhưng…

- Soạt… ! – Bóng bay vượt qua khung thành, rơi xuốngmành lưới bên trên và lăn tròn trên đó rồi nhẹ nhàng ôn nhu, nằm yên bất động.

Đứng gió ư… ?

Nếu gió vẫn còn ngược hướng như từ nãy đến giờ,thì rất có thể bóng sẽ vào lưới lắm chứ? Còn đằng này lại đứng gió… thành ra cúsút quá mạnh rồi ư?

Cả ngàn người có mặt trên sân bóng lúc này đều lặngyên bất động trước tình huống quá đỗi đột ngột này, trước một đạo lí người tínhkhông bằng trời tính kia.

- ………. !

- Roét… không vào, trận đấu kết thúc! – Và trọngtài lại một lần nữa khơi mào cho thời gian chuyển động trở lại, chấm dứt khôngkhí yên lặng trên sân.

Một vài người đứng dậy, họ bắt đầu vỗ tay, nhữngtiếng vỗ tay lác đác từ khắp các hướng mà không rõ là đang chúc mừng cho ngườichiến thắng, hay là thương hại vì kẻ chiến bại.

Và trận bóng trong lòng mọi người sẽ kết thúc khimà một “thủ tục” nữa được thực hiện, đó là lời nhận định như chứng thực củabình luận viên:

- Vâng… tình huống này tôi cũng không biết phảinói gì hơn… e hèm… một cú sút phạt rất đẹp, nhưng chỉ tiếc là… có cố gắng nhưngkhông may mắn. Vâng… vậy là hiệp phụ sẽ không diễn ra, và trận chung kết của giảibóng đá toàn trường năm nay đã kết thúc với chức vô địch dành cho… 12A21 !!!!!

- DZÔ !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

-YEAH!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

- VÔ ĐỊCH, 12A21 VẠN TUẾ !!!!!!!!!!!!!!

- GÔ GÔ GÔ… À LÊ À LẾ À LÊ…!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Kéo theo đó là những tràng hò reo vang dội rungchuyển một góc trời, những tiếng trống kèn, la hét vang lên ở một mức độ khôngthể hoành tráng hơn được nữa. Những cầu thủ 12A21, những cầu thủ của đội bóngvô địch vui mừng ôm chầm lấy nhau vì họ đã giành vinh quang cao nhất. Nhữngkhán giả của họ chạy ùa xuống sân chung vui và chúc tụng, kéo thành hàng màtung hô đội nhà bằng những lời lẽ cảm xúc nhất, chân thực nhất.

Còn chúng tôi ư? Không có một lời ca, một bài hátnào được vang lên. Không có những cái tay bắt mặt mừng, bởi lẽ…

- “ Thua thật rồi sao…?”

Tôi cúi mặt đứng thẫn thờ trên sân, vẫn chôn chânbất động trước chấm phạt đền mà ai oán nhìn bầu trời xám xịt mây đen kia, nayđã lại có gió, và gió lần này là thuận chiều. Chỉ tiếc là nó đến muộn một chútmà thôi, một chút thời gian nhưng cũng đủ quyết định thắng bại.

- Và với kết quả này thì 11A1 tuy lần đầu dự giảinhững cũng đã đoạt chức á quân, một thành tích rất đáng khen ngợi. Đứng vị tríthứ ba là 11A1… và thưa quí vị cùng các bạn, lễ trao giải sẽ diễn ra ngay ítphút sau đó !

- Ào… ào… ! – Gió thổi mạnh hơn nữa, hơi lạnh đãngày càng rõ hơn.

- Vâng… với quyết định của các thầy cô trong ban tổchức thì lễ trao giải sẽ được dời lại vào… thứ hai đầu tuần, tức là sáng ngàymai nha các bạn. Còn bây giờ là chương trình dự báo thời tiết, vâng mưa sắp tới,tui đoán là hơi bị to, các bạn chạy nhanh về nhà còn kịp đó. Giờ thì tui… ahhhhdzeeee… lớp tui thắng rồi !!!!!!!!!

Nói xong thì tên bình luận viên cũng quẳng luônmicro mà chạy ùa xuống sân bóng để chung vui cùng đội bóng của lớp mình. Ở trênkhán đài, từng dòng những người là người đang lũ lượt trong vội vã mà kéo nhaura về để kịp tránh cơn mưa đang chực chờ trút xuống trên đầu mình. Một bầukhông khí u ám mà những đám mây đen bên trên mang lại đang bao trùm lấy mọi thứ.

Một cầu thủ của 12A21 tiến đến lại gần, đặt taylên vai tôi đang buồn bã lúc này mà nói thì thầm:

- Em không có thua, chỉ vì đội hình của tụi em quáyếu mà thôi, ở trong đội này… uổng cho chú mày lắm, anh nói thật đấy!

- Hơ….. ?!!!!

Rồi ông anh này bỏ đi trước ánh mắt thẫn thờ, trốngrỗng của tôi mà hòa vào đám đông đang kéo nhau đi ăn mừng bên kia sân bóng. Cònở bên này, chỉ trơ trọi lại những kẻ chiến bại đang cúi gằm mặt với những cái lắcđầu tiếc nuối. Những khán giả ủng hộ ở đâu? Họ đã về mất rồi, họ tháo chạy để kịptránh cơn mưa đang đến gần, chứ ở lại chia buồn làm gì nữa? Thua thì cũng thuarồi mà!

Tôi nghe sau lưng mình là những tiếng an ủi của bạnbè trong lớp, của mấy nhỏ bạn gái đang ra sức vỗ về đám con trai cầu thủ. Tôinghe Dũng xoắn tru tréo lên vì nó không thoát nổi cái hạn dò bài của thầy Địa,tôi nghe Khang mập gầm rú bực bội với nhỏ Huyền. Tôi cũng thấy Tuấn rách và thằngChiến, thằng Quý nằm sõng soài luôn ra sân, nhắm nghiền mắt lại chỉ để che giấumột điều gì đó mà tụi nó không muốn bộc lộ ra trước mặt mọi người.

- Thôi… đừng buồn…! – Luân khùng vỗ vai tôi an ủi,dù rằng nhìn vào mắt nó tôi biết, nó cũng đang nản ghê gớm lắm.

Vẫn còn thẫn thờ như chưa thể chấp nhận được sự thậtnày, tôi đăm đăm nhìn vào quả bóng hãy còn đang treo trên mành lưới đội bạn, làkết quả của pha sút hỏng khi nãy. Rồi tôi lại nhìn những đứa bạn đồng đội củamình đang nuối tiếc, đang vật vờ, đang lơ ngơ trên sân. Tôi nhìn dòng người kéonhau ra về, dòng người vừa nãy còn ủng hộ đội bóng hết mình, giờ họ chỉ trôngmong ra về và kịp lấy xe để chạy thật nhanh đến nhà, kịp thoát mưa giông.

Họ không một lời an ủi, đây là kết quả của kẻ thấtbại khi để vuột mất chiến thắng trong tầm tay hay sao?

Bất giác tôi lại nhìn tụi hội bàn tròn…

-“ Ở trong đội này… uổng cho chú mày lắm, anh nóithật đấy! “

Là như vậy ư? Có phải chăng là như vậy?

- Lộp… độp…viu….. !

Có mây đen, có gió giật, tức là có mưa đây mà…

Tùy phong, khởi vũ….

******

Một chốc sau, tôi thấy mình cùng hội bàn tròn ngồitrong quán nước mía trước trường. Không ai nói với ai câu nào, chỉ lặng nhìnmưa đang rơi ào ào trước mắt mình, dày đăc và trắng xóa. Tiếng mưa rơi thật mạnh,rơi ầm ĩ trên mái tôn của quán nước, gió thổi hung bạo đến mức có cảm tưởng nhưnhững gốc me tây dọc sân trường kia sẽ bị đánh bạt đến mức bật gốc.

- Vậy… thua hở tụi bây?

- ……… !

- Tiếc nhỉ, mà thôi đứng nhì cũng được ha !!!!

- ……………. !

- Ê ngồi tí nữa đi, chưa tạnh mưa mà ???

- Ê Nam… đi đâu đó mày?

- Luân… Tuấn… mưa to lắm mà… điên à ?

- Tao về… mai gặp !!!!

- Bye mày !

- Ê…ê… còn 3 thằng tao thì sao????

- Ehh … ào… rào… ê tụi…….!!!!!!

Tiếng í ới gọi nhau của mấy thằng bạn thân lẫntrong tiếng mưa dày đặc rồi mất hút.

******

Lại một chốc sau đó, tôi thấy mình đang thẫn thờ đạpxe dưới làn mưa trắng lờ nhờ trước mắt, nghe những giọt nước lạnh giá đập quavai áo đau đến rát buốt. Mưa rơi như thể nhấn chìm bất cứ ai đang ở ngoài đườnglúc này.

- “Bể mặt chưa Nam? Mày còn mạnh mồm bảo là sẽ đemchiến thắng về cho Tiểu Mai kia mà?”

- “Đấy, giờ thì thua bỏ xừ ra đấy… sau này xem còngiỏi nói, giỏi hứa nữa không?!!! “

- “Nhưng… thua thế này ư? Là lỗi của mình sao?Mình sút hỏng mà….? Thua là đúng rồi, trách gì ai được nữa, tiên trách kỉ, hậutrách nhân mà!”

Cũng không nhớ là tại sao, có thể tôi nhớ nhầm,nhưng hôm đó dường như tôi đã dừng xe lại ở trên đường biển Nguyễn Tất Thành, ngồitrên băng ghế đá công viên mà mặc cho cơn mưa lạnh giá đang trút xuống vô tìnhvà dữ dội. Tôi thẫn thờ, mơ tưởng, trách cứ, nuối tiếc với những suy nghĩ củariêng tôi.

- “Chú không có thua…. !”

Ào…ào…..

- “Ở trong đội này… uổng cho chú mày lắm, anh nóithật đấy! “

Ngẩng mặt nhìn trời rồi lại phải nhắm mắt vì nhữnghạt mưa nặng nề dội thẳng vào mắt mình, dường như tôi đã gào lên ai oán, gàolên tiếng lòng của một kẻ thua cuộc nhưng vẫn chưa thể chấp nhận được sự thậttrước mắt. Tiếng lòng của một kẻ đang chìm trong sự mê đắm của thắng thua màquên mất ý nghĩa đích thực của chiến thắng hắn muốn là gì.

Tôi quên đi tất cả, chỉ biết lúc này tôi thua cuộc,bại trận một cách không thể… diễn tả hơn được nữa, là sự chân phương nhất của từ“thất bại”.

Mưa vẫn rơi nặng hạt và dày đặc, trắng xóa và lạnhgiá trên con phố biển lại chuyển mình bước tiếp vào một mùa hè nữa, một mùa hèđầy mưa như bao năm trước.

Thua thật rồi… chỉ cách biệt một bàn…Không thể chốicãi gì được nữa, cũng không thể sửa sai thêm được nữa…

Chúng tôi đã thất bại , một thất bại cay đắngtrong trận chung kết của buổi chiều năm ấy…!

Chapter 336:

Theo lời bé Trân kể lại thì chiều hôm đó, trong khingoài trời mưa ầm ầm như bão lũ, Trân thì sau trận bóng đã về đến nhà từ lâu màtôi thì vẫn chưa thấy đâu nên cả nhà tôi mới bắt đầu cuống lên. Thoạt tiên thìba mẹ tôi cứ nghĩ là tôi còn ngồi ở quán nước hay đi đâu đó với đám bạn sau trậnbóng, cho đến khi Trân không yên tâm gọi qua cho Khang mập thì mới biết là tôicòn đứng dậy ra khỏi quán nước mía trước cả tụi nó. Thế là ba tôi gần như nổitrận lôi đình, còn mẹ tôi thì cứ bần thần đứng trước cửa nhà mà ngóng thằng contrai út, lòng đầy lo lắng nhưng không biết phải làm thế nào bởi bên ngoài trờimưa quá lớn chả thể đi tìm được, chỉ biết mong cho nó đang trú mưa ở nơi nàođó.

Nhưng đến khi tôi về tới nhà thì mọi sự lại hoàntoàn đổi khác. Bước vào nhà với bộ dạng ướt sũng như chuột lột từ đầu đến chân,tôi chỉ kịp nói hai tiếng chào ba mẹ, để xe cho Trân tất tả dắt vào rồi bỏ lênphòng nằm. Tôi vẫn còn nhớ mang máng là mẹ tôi hình như mắng dữ lắm, nhưng batôi có lắc đầu bảo là thôi để nó yên, thế là xong chuyện. Vậy đó, tôi chỉ nhớđược như thế, còn lại là sau khi tôi lên phòng nằm phịch xuống giường thì lănra bất tỉnh nhân sự luôn một mạch.

Lần đầu tiên khi tôi tỉnh dậy là biết được mẹ tôiđang ngồi ở cạnh mình, tay vắt khăn nước trở qua trở lại hai mặt để đắp lêntrán tôi.

- Thua thì thôi, tội gì phải dầm mưa cho bị sốt thế này hở con…?! – Mẹ tôi khẽ lắc đầu nói.

Rồi tôi lại chìm vào giấc ngủ mê man, vừa kịp biếtthêm một sự thật là…

Tôi bị sốt !

Lần thứ hai khi tôi tỉnh dậy là lúc tôi nghe bêntai mình loáng thoáng có tiếng người nói chuyện, có vẻ như là lúc trời vừa sậptối.

- Cháu nó bị nhiễm lạnh nên sốt nhẹ thôi, cáichính là có dị ứng với thuốc theo lời chị nói nên tôi hơi lo, cần phải theo dõi thêm!

- Vậy… có cần phải nhập viện không bác sĩ?

- Không sao, sốt thế này thì nghỉ ngơi vài hôm làkhỏi thôi!

Và tôi lại thiếp đi, trong đầu mình chỉ còn lại lờđờ vài câu nói mà tiếng được tiếng mất, với nội dung là ngày mai ba tôi sẽ đếntrường xin phép cho tôi nghỉ học dăm ba bữa vì bệnh.

Tôi đang mơ… tôi mơ thấy một thằng con trai khácgiống hệt tôi đang đứng trước chấm phạt đền 11m, gương mặt nó trông căng thẳngtột độ. Để rồi nó lại chạy lấy đà, và sút… Cú sút không vào lưới, vì gió đột ngộtdừng lại nên bóng lỡ đà bay luôn ra ngoài. Và xung quanh nó lúc này là những tiếngcười chế nhạo của mọi người…

- Hấc.. !!

Tôi choàng người giật mình tỉnh dậy, nhận ra vừa rồichỉ là một cơn ác mộng của trận chung kết thất bại. Vậy là tôi lại tỉnh dậy lần nữa trong cơn sốt, nhưng chỉ khác là lần này tôi nghe có hương hoa bạch mai nhẹ nhàng, thanh khiết đang đưa đến trước mũi mình.

- ……….!

- …………..!

Tiểu Mai đang ngồi cạnh tôi ở đầu giường, cũng như mẹ tôi, nàng đang dỡ tấm khăn nước trên trán tôi ra để thay khăn mới. Quả đúng là nàng thật rồi, đây không phải là giấc mơ nữa, duy nhất có hương hoa của Tiểu Mai là mới khiến tôi có thể cảm thấy thật yên bình sau cơn ác mộng chỉ mới vài giây khi nãy.

Nhưng rồi cũng ngay sau đó, tôi chợt nhớ ra lại một sự thật cay đắng là tôi đã thất bại trong việc mang vinh quang về tặng nàng. Vậy thì còn gì nữa đâu chứ?

- Anh… xin lỗi…! – Tôi nhắm mắt lại, nói trong cay đắng.

- Được rồi… ngốc… !

Rất dịu dàng và ôn nhu, Tiểu Mai để tôi gối đầu lên đùi nàng rồi vỗ về an ủi, hệt như cái hôm mà tôi bị thua trận dưới tay Trần sư phụ vậy.

- Anh… xin lỗi….!

- Ngốc, sức khỏe là quan trọng nhất… ngốc !!!

- Đừng giận anh nữa… nhé…?

- Ai thèm giận anh, hứ…!

- Hôm giờ anh cứ tưởng… vậy là xong luôn…!

- Em chỉ đợi anh chân thành xin lỗi, vậy mà ngốc của em đến giờ mới nói được câu đó… khổ thân chưa, để bây giờ bị như vầy đây !

- Thế… thế thôi hả?

- Chứ anh mà biết xin lỗi thì em còn giận anh làm gì nữa chứ, đồ đại ngốc này !

- …..!

- ……….!

Và lần này tôi lại thiếp đi, trong tâm tưởng mang một chút tiếc nuối rằng tại sao tôi lại quá dở không chịu nhớ ra cái lần tôi bị Khả Vy giận, Tiểu Mai đã từng nói chỉ cần một lời xin lỗi chân thành là đủ.Nhưng như thế cũng không sao, đằng nào nàng cũng đã tha thứ cho tôi rồi, bằng chứng là lúc này tôi đang ngủ ngon lành trong vòng tay của nàng, thế đã tốt lắmrồi.

Vậy đó, tất cả kì trân dị thảo trên thế gian, mọi vật việc quý giá của cõi đời này cũng đều không bằng sự yên bình mà Tiểu Mai mang lại cho tôi như một nơi chốn trở về sau mỗi lần quỵ ngã. Có được Tiểu Mai làm bạn gái, làm người yêu, có thể…là cả làm vợ hiền đã là cả một phúc phận lớn nhất trong đời này mà vận mệnh thiên địa đã đối tốt với tôi.

Dù rằng nàng có hơi… lạnh lùng một chút, kiêu kỳ một…chút chút, nhưng cũng không sao, tôi thích vậy. Tôi thích một Tiểu Mai xinh đẹp thông minh không ai bằng, đảm đang thục nữ không ai hơn, lạnh lùng băng sương nguyệt lãnh, và cả kiêu kỳ để không một tên con trai nào dám tán tỉnh nàng, ngoại trừ tôi mà thôi.

Đúng vậy, Tiểu Mai là nhất rồi, Khả Vy gì chứ ?Minh Châu gì chứ…..?

- Chóc !

- Ui da….! – Tôi nhăn nhó khi nghe bên tai mình đau nhói.

- Một điều chị Mai, hai điều chị Mai, dậy ăn cháo nè ông tướng, ngủ mà cũng nói lảm nhảm, gọi tên bạn gái trong yêu thương nữa ha?!

Trước mắt tôi lúc này là Trân đang ngồi cạnh bên,con bé bê tô cháo đặt lên chiếc bàn gỗ ở đầu giường, đưa mắt nhìn tôi nói vẻ bực dọc:

- Bệnh gì bệnh hoài, đàn ông con trai mà yếu đuối thấy mồ!

- Anh… bữa nay là… thứ mấy vậy? – Tôi quệt mắt hỏi.

- Dạ thưa anh, là sáng thứ ba rồi đó, anh hai ạ!

- Mẹ… anh đâu?

- Cả nhà đi làm hết rồi, em nghỉ học thêm ở nhàchăm anh đây, anh hai ạ!

Trân thủng thẳng đáp rồi đứng dậy đi về phía cửa sổ,con bé đưa tay vén màn lên rồi mở toang cửa ra đón gió trời lồng lộng.

Hơi nheo mắt lại vì ánh nắng tràn vào phòng mộtcách đột ngột, tôi quờ quạng hỏi:

- Vậy là… anh bệnh được hai ngày rồi hả?

- Dạ đúng rồi, cũng còn biết đó! – Trân nhún vaiđáp.

- Haizz !!! – Tôi thở dài, tựa lưng người ra thành giường một cách tiếc nuối.

- Sao đó? Mới dậy mà làm cái mặt gì đó? – Trân tò mò hỏi, nhìn tôi bằng ánh mắt ngạc nhiên.

Bằng một cử chỉ uể oải, tôi với lấy cốc nước trên bàn hớp một ngụm rồi chép miệng:

- Anh nghỉ học hôm qua, vậy là lỡ mất lễ trao giải đá bóng rồi…!

- À… ! – Con bé gục gặc đầu vỡ lẽ ra.

- Tiếc thật, vậy mà để thua… ! – Tôi tặc lưỡi, hãy còn cảm thấy tiếc ghê lắm.

- Ôi dào ôi, mấy anh thua mà y như thắng vậy đó,tiếc làm gì không biết nữa ! – Trân bĩu môi nói, đẩy tô cháo về phía tôi. – Anh ăn đi, rồi em kể cho nghe!

Thế là trong lúc tôi húp tô cháo soàn soạt một cách ngon lành, bé Trân cũng ngồi kể lại đầu đuôi tình hình cơ sự của diễn biến “hậu chung kết” trong hai ngày qua. Hôm đó sau khi tôi sút hỏng quả phạt đền là đầu óc thần trí không còn tỉnh táo nữa, chỉ biết nghe mấy lời loạn xạ của mọi người xung quanh. Thực chất hôm đó, tất cả khán giả trên sân khi ngồi theo dõi diễn biến của trận chung kết đều biết nếu ở hiệp hai mà không bị ngược gió thì chưa chắc 12A21 đã có thể chiến thắng 11A1 để giành chức vô địch. Hầu hết mọi người đều râm ran bàn tán vấn đề đó, cãi nhau ì xèo cũng có. Cho đến khi 11A1có cơ hội sút quả phạt đền thì mọi người đều nghĩ cuối cùng cũng có cơ hội để trận chung kết hấp dẫn này tiếp diễn.

Thế nhưng sự thật là tôi sút hỏng, và mọi người buồnthì ít mà giận ông trời thì nhiều, bởi ai đời lại trớ trêu đứng gió ngay lúc sinh tử quan đầu như vậy. Và sau khi bình luận viên thông báo kết quả chính thức trận bóng, những người đầu tiên đứng dậy vỗ tay lại chính là Trân, Khả Vy và cả Minh Châu, dĩ nhiên là không thiếu những bạn bè của cả lớp.

- Ai cũng biết là mấy anh thua thời tiết thôi,không thua mấy ông anh lớp trên. Cũng đúng, xưa nay có ai thắng ông trời bao giờ đâu nà, hì hì! – Trân cười khì nói.

- Thế… ra vậy hả? Anh còn tưởng… bà con chửi dữ lắmchớ ? – Tôi ngỡ ngàng khi biết sự thật.

- Không có đâu, mấy anh như… người hùng á, thua màc òn vinh quang hơn mấy người thắng nữa, giờ trong trường ai cũng phục mấy anh hết, nhất là ông đó, ông anh ngốc ạ! – Trân lắc đầu trả lời, dí tay vào mũi tôi.

- Ừ… tốt ha…!

Thở phào nhẹ nhõm húp luôn thìa cháo cuối cùng,tôi giờ đã có thể hoàn toàn yên tâm rằng chí ít mình cũng không đến nỗi gọi làthất bại nhục nhã. Nhờ có bé Trân kể lại sự thật mà tôi đã có thể cảm thấy đượcan ủi rất nhiều cho những nỗ lực không ngừng nghỉ của toàn đội.

Đến đây thì Trân lại đột nhiên nhíu mày, nói với vẻthắc mắc:

- Nhưng có một sự lạ lùng là… hôm đó, lúc anh sút hỏng ấy…!

- Ừ, sao cơ? – Tôi ngạc nhiên.

- Lúc đó ai cũng im ru hết, em chả biết nên làm gì luôn, chị Mai em thấy tay chị ấy còn run run nữa mà. Rồi tự dưng ở dưới dãy ghế ban giám hiệu có một bà con gái nào đó đứng bật dậy mà vỗ tay, mà em dám cá luôn… nhỏ đó nhìn anh đó nghen. Sau khi bà nhỏ đó vỗ tay thì tụi em mới giậ tmình mà đứng dậy vỗ tay theo, kéo theo cả đám khán giả cũng làm y chang !

- Hả ?.... ! – Tôi há hốc mồm, trong đầu đã có thể mường tượng ra nhân vật mà Trân đang nhắc đến là ai.

- Thật, lúc sau khi mọi người xuống sân thì em thấy bà nhỏ đó còn đứng nhìn anh nữa, hình như định đi tới gặp anh nhưng bị lớp mình vây quanh. Thế là đứng khiên cưỡng một hồi rồi buồn buồn quay về. Nhưng em để ý nha, mắt bà nhỏ đó màu xanh da trời, nhìn đẹp như người ngoại quốc luôn !

- …………… !

- Bộ có quen biết với anh hả?

- Đâu… đâu có.. !!

Dĩ nhiên là tôi chối đây đẩy ngay tắp lự, chứ còn gì nữa, có cho vàng tôi cũng không thể dám nói ra con nhỏ mang màu mắt xanh đại dương đó là Uyển Nhi, người bạn “vừa lạ vừa quen” của tôi cho Trân biết, vì Trân mà biết thì đồng nghĩa với Tiểu Mai biết, thế là tôi… tiêu chắc.

Vội đánh lạc hướng câu chuyện sang chủ đề khác,tôi hỏi trớ ngay:

- Thế hôm đó… Trúc Mai làm gì? Không vỗ tay choanh à?

Vào buổi chiều, tôi đã nhận được câu trả lời chochính câu hỏi ban sáng của tôi.

- Em… bối rối quá, không biết làm gì nữa.. ! – Tiểu Mai cắn môi đáp, nàng dường như đẩy sự khó khăn trong câu trả lời vào đôi tay đang gọt vỏ cam của mình.

- Ừm… anh cũng đoán vậy! – Tôi nói, giọng hơi rầu vì… có chút hụt hẫng. – Thế… lúc anh về thì sao? Lúc đó em cũng về luôn à ?

Tiểu Mai không trả lời câu hỏi bâng quơ cho cóchuyện của tôi, mà nàng thừ người ra một lúc rồi đưa tay vuốt tóc, khẽ nói thì thầm:

- Không hiểu sao… nhìn dáng đứng buồn bã của anh lúc đó trên sân, em lại thấy… anh… đàn ông lắm, tuy thua nhưng mà như người hùng vậy… Hì… hết giận luôn !

Thề có trời đất là lúc đó tôi nở mũi một cách ghê gớm, từ trước đến giờ chưa nhận được lời khen nào của bất kì ai mà lại có thể làm tôi tự hào đến như vậy.

- Í… anh đỏ mặt kìa !

- Bậy… đâu có, làm gì… có !!!

- Rõ là có, được khen nên thấy thích chứ gì !

- Không…. !

Biết mạng mình không thể tồn tại ở chủ đề này lâu, tôi vội gãi đầu, nuốt gọn mẩu cam Tiểu Mai đút rồi hỏi qua chuyện khác:

- Thế… lễ trao giải ra sao? Có hoành tráng không? Anh nghỉ học không đi được!

- Cũng… bình thường, có vài người ở mấy lớp khác không thấy anh đâu, nên tưởng là anh thua không phục, không chịu lên nhận giải !– Tiểu Mai ngần ngừ trả lời.

- Uầy… bệnh chứ không là cũng phi lên rồi ! – Tôi thở hắt ra.

- Ai bảo dầm mưa làm chi, em cứ tưởng anh đi với mấy bạn xong là về thôi chứ! – Nàng nhăn mặt trách khẽ.

- Thì… buồn mà, ai biết đâu ! – Tôi lúng búng bào chữa.

Rồi tôi vội đế thêm cho đỡ lời:

- Bình thường là anh chạy qua nhà em rồi… nhưngđang bị giận nên mới phải đi lang thang, chứ thật tình anh có muốn bệnh nằm liệt thế này đâu!

Và như chỉ chờ có thế, Tiểu Mai véo mũi tôi rồi nói nửa đùa, nửa đe dọa:

- Vậy cho nên từ giờ ông tướng làm ơn nhớ dùm là đừng có mà tự quyết định mọi chuyện nữa nhé, không có tôi cạnh bên y như rằng chẳng thấy anh ra hồn vía chi hết !

- Au.. au da… em đối xử người bệnh thế à… ? – Tôi nhăn nhó ôm mặt, vội lấy cái gối chèn lên mũi để phòng thủ.

- Phạt vậy là còn nhẹ đó, giờ có bỏ gối ra không?– Tiểu Mai bật cười, nàng đưa mấy ngón tay thanh mảnh gõ gõ lên mặt gối.

- Không… cho em nhéo nữa hả…. ! – Tôi quyết tâm cố thủ qua chiếc gối bông.

- Bỏ gối ra, ăn cam nè, ngọt lắm !

- Không…. !

- Em đích thân gọt mà anh không chịu ăn?

- Ứ… tí nữa ăn… giờ chưa muốn… ăn nhéo !

- Bỏ ra, em thưởng cho một tin mừng !

- Tin gì thì nói qua tai, anh không dễ bị dụ đâu !

- Tin này là tin từ lễ trao giải hôm qua, có liên quan đến anh, và anh được nhắc tên trước toàn trường, sao? Tò mò chưa ?

Vừa nghe đến đó là tôi vội quẳng gối ra, nhưng chưa kịp hỏi là tin gì thì…

- Chụt…!

Trong khi tôi còn đang lơ ngơ chưa biết là tin gì thì Tiểu Mai đã cúi người nhẹ hôn vào môi tôi, thật dịu ngọt và … đầy quyến rũ.

Rồi mặc kệ tôi còn đang ngẩn ngơ như kẻ tình si bị cướp mất hồn, nàng duyên dáng đứng dậy hấp háy mắt:

- Đó là thưởng cho siêu cầu thủ, còn tin mừng thì ngày mai anh đi học lại để các bạn nói cho nghe, vậy sẽ ý nghĩa hơn. Giờ thì… em về nhé, chào anh!

Và nàng quay bước ra khỏi phòng, để lại tôi đang nằm trơ ra trên giường, chỏng gọng.

Ôi tía má ơi… con cảm ơn tía má đã sinh con ra để cho con được hưởng trọn giây phút này…

Con cũng cảm ơn ba vợ, má vợ đã sinh Tiểu Mai ra… trời ơi, hai người không thể nào biết được là hai người đã sinh ra một cô con gái tuyệt vời đến thế nào đâu…!!!!

******

Công nhận là đúng như theo lời bác sĩ nói, lần này tôi chỉ bị sốt nhẹ, nằm nghỉ hai ngày là đã khỏe hẳn. Sáng ngày thứ tư, tôi lại đường hoàng… vác xác lên trường, tay trong tay cùng Tiểu Mai hiên ngang dạo bước.

- Hê hê, ai cũng nhìn anh hết kìa, có mấy em lớp dưới nữa ! – Tôi cười khoái chí khi cùng Tiểu Mai đi qua dãy hàng lang lớp học.

- Đồ tự mãn, hừ ! – Nói rồi nàng đưa tay đến hông tôi.

- Uiiii…daaaaaaaaaaaaaaa !!!!!!! – Tôi rú lên luôn giữa sân trường đầy đau khổ.

Lết thân tàn đi cùng Tiểu Mai đến lớp học, tôi còn đang nhăn nhó vì sáng sớm bị ăn “nhéo thần chưởng” thì đám bạn trong hội bàn tròn đã nhào tới “tấn công” quyết liệt:

- Ái chu cha… bữa nay mới ló mặt lên hả thằng kia? – Tuấn rách phóng tới đầu tiên vì nó ngồi ngay cửa lớp.

- Thánh… thánh đã hiển linh trở lại !!! – Dũng xoắn phi đến, nó… táng vào mặt tôi ngay dù trước đó còn gọi tôi là “thánh”.

- Cái đệch… mày báng bổ thần thánh thế à ? – Tôi nửabực nửa phì cười vì hết ăn nhéo là tới ăn bạt tai.

- Bệnh phu, đá xong lăn ra ốm luôn, anh em còn tưởng là mày buồn quá… uống thuốc trừ sâu tự tử mất rồi chớ, hehe ! – Khang mập đứng trên bục giảng nói vọng xuống, nó đưa tay xóa tên tôi trên ô bảng vắng mặt.

Nhưng bắt gặp ánh mắt của Tiểu Mai đang nhìn nó như hình viên đạn, thằng mập biết mình nhỡ mồm vội chữa miệng:

- À… hết bệnh chưa mầy?

- Bây tốt quá ha, lúc tao bệnh chả thằng nào tới thăm, giờ mới hỏi han! – Tôi cười cười.

- Tụi tao định tới mà… ! – Luân khùng đang nói chợthạ giọng.

- Mà sao? – Tôi ngẩn tò te.

- Do… vợ mày bảo bệnh nhẹ, để yên mày nghỉ ngơi làđược nên tụi tao thôi không tới! – Nó thì thầm qua tai tôi khi cả đám chụm đầu lại.

- Kệ, cứ tới có sao đâu ! – Tôi chưng hửng. – Tụi mày sợ con gái từ hồi nào vậy ?

Và câu trả lời giải đáp cho lí do nguyên đám tụi nó “hãi “ Tiểu Mai mà tôi cùng nhận được là…

- Tụi tao không sợ con gái, chỉ sợ… cán sự Anh Văn!

Vào giờ ra chơi hôm nay, khi mà tôi còn đang lục tục xếp sách vở vào ngăn bàn chuẩn bị rủ Tiểu Mai xuống dưới căn-tin uống nước thì nàng đã nháy mắt chỉ tay lên trên bảng ý bảo tôi chú ý kìa. Y chóc là thằng Khang mập đã phóng lên, húng hắng giọng:

- E hèm… Võ Trí Nam đâu, lên nghe… chiếu chỉ của hoàng thượng!

- Hoàng thượng gì ? – Tôi thắc mắc.

- Hoàng thượng là… thầy hiệu trưởng đó Nam, hì hì!– Khả Vy quay xuống nói.

- Ờ… ! – Tôi gật đầu đáp, vỡ lẽ ra là hôm nay thầy hiệu trưởng lại còn xưng vương nữa cơ đấy.

Rồi Khang mập vờ như cầm tờ sớ trong tay, trướcánh mắt của đám bạn trong lớp đang nhìn tôi vẻ bông đùa, nó nói lớn:

- Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết… Võ Trí Nam do hôm thứ hai nghỉ học vì lâm trọng bệnh nên hôm nay mới nghe chỉ. Thay mặt cho huấn luyện viên kiêm tổ trưởng tổ thể dục là thầy Hưng, tuyên bố chọn Trí Nam vào đội bóng của trường do có biểu hiện rất tốt ở những trận bóng vừa qua. Cùng với những thành viên khác được chọn ra từ các đội hình xuất sắcđược khám phá trong giải bóng vừa rồi sẽ đại diện cho đội bóng trường Phan BộiChâu quyết một trận giao hữu… sống mái với trường chuyên Trần Hưng Đạo vào mùakhai giảng năm sau. Trước mắt thì Nam, mày sẽ vẫn giữ vị trí tiền vệ tổ chức,phải biết là rất vinh hạnh mới được đích thân thầy hiệu trưởng nêu tên trướctoàn trường, nhưng do mày nghỉ học nên không biết trời trăng mây gió chi hết.Khâm thử !!!!!!

Thằng Khang mập vừa dứt xong cái “chiếu chỉ” củanó là cả lớp lăn ra cười bò như vỡ chợ vì cái sự khôi hài đúng chỗ của nó.Riêng tôi thì cười không nổi, bởi lẽ tôi đang quá… tự hào, không biết vì sao màsố phận lại ưu ái tôi đến như thế này.

Tiền vệ tổ chức, đội hình mạnh nhất… rồi lại còn đạidiện cho trường… ái chà, quyết một trận sống mái với “kẻ thù” bên tụi trườngchuyên nữa chứ.

Quả này thì bảnh rồi, đời tui lên hương thiệt rồi ta ơi!

Đúng là y như lời bé Trân nói, tôi thua mà như thắng,Tái ông mất ngựa chưa hẳn đã là xui, và phúc họa song song, đây gọi là trong cái rủi luôn có cái may đây mà !

Chiều cùng ngày hôm đó, ôm niềm vui được chọn vào đội tuyển hí hửng về nhà sau một chầu ăn trưa hoành tráng siêu ngon lành tại nhà Tiểu Mai, tôi hăm hở dắt xe vào trong. Còn chưa kịp khoe với mẹ về chuyện mình được phong chức thì mẹ tôi đã lên tiếng trước:

- Ai đặt mua khô bò tặng con nè! – Bà chỉ tay vào cái hộp to đùng trên bàn.

- Sao? Có nhầm hông mẹ? – Tôi ngơ ngác vì chả hiểu mô tê gì sất.

- Nhầm sao được, ghi rõ địa chỉ nhà mình mà! – Mẹ tôi lắc đầu đáp.

- Thế có ghi tên người gửi không? – Tôi thắc mắc.

- Không, người của cửa hàng đến giao nói là bạn con, cả 5kg khô bò chứ chẳng ít ỏi gì đâu, mày liệu mà ăn cho đỏ cả mắt ra nhé con! – Mẹ lừ mắt đe dọa nhìn tôi.

- Dà… dạ…. ! – Nói rồi tôi vội ôm cái hộp to đùng phóng lên trên phòng khách mà “khui quà” dù chẳng biết là ai gửi cho mình.

-“ Chắc là thiên sứ trên trời rồi, chứ ai mà dư tiền đến mức mua tặng mình 5 kí bò như vậy chứ, cả một đống tiền đó trời ơi! “ – Tôi vừa tháo hộp ra, vừa toát mồ hôi hột.

Quả y chóc như lời mẹ tôi nói, bên trong hộp là cả một đống khô bò được gói lại kĩ lưỡng, màu đỏ vàng đặc trưng vừa nhìn vào là đã ứa nước miếng ra vì thèm, tôi cứ gọi là lóa cả mắt. Nhưng ngay bên trên đầu là một phong thư nhỏ với nét chữ ngay ngắn của… con gái. Đưa tay mở phong bì, tôi lôi ra một tờ giấy viết thư màu xanh lá.

- “Gửi Trí Nam, “

Vậy là đúng rồi, hộp khô bò này là của tôi rồi, ai mà tốt quá vậy ta, tôi vội vàng đọc tiếp mấy dòng tiếp theo.

- “Khi ông đọc thư này thì chắc là tui đang trên máy bay về nước rồi, còn nhớ là ông nói thích ăn khô bò của tiệm người hoa trên đường Nguyễn Huệ lắm nên tui đặt mua đem tới cho ông, loại ngon nhất đó. Vì gấp gáp với không tiện nên tui mới nhờ người mang giúp, ông ăn cho đã đi ha, 5kg chắc cũng nhiều, ăn cả tháng luôn hehe! Còn nếu thiếu thì sau này tui sẽ mua thêm cho ông! “

Đến đây thì tôi đã chắc chắn đến một trăm phần trăm là Uyển Nhi mất rồi, bởi cách xưng hô này với dạo gần đây chỉ có tôi nói với nhỏ này là tôi rất thích ăn khô bò, và có giỡn chơi đưa địa chỉ nhà mình ra với cái ước nguyện viễn vông là… Uyển Nhi sẽ gửi khô bò thật cho mình. Vừa nghĩ đến Uyển Nhi thì tôi đã đâm chột dạ, vội ngó ra đằng trước cửa dòm chừng như sợ bé Trân về đột ngột sẽ phát giác ra sự việc dù rằng mới có hơn 4 giờ chiều, trường vẫn chưa tan học.

- “Ông đá banh thua… chắc buồn lắm hả? Đừng có buồn nha, thua trong ngẩng cao đầu mà, bữa đó xui xẻo gì đâu á, bởi vậy ta nói lỗi do số phận đó mà. Với lại mấy người lớp kia thắng ông đâu có hay ho gì, nhờ gió mạnh thôi. Ông rủ tụi đó ra bắn CS coi, tui dám cá là ông chấp hết luôn á!”

Bật cười với cách an ủi có một không hai của cônàng, tôi phải gọi là bái phục vì quả thật là Uyển Nhi cũng háo thắng chả kém gì bọn con trai là bao.

- “Bữa đó tui định tới an ủi ông mà nghĩ lại nên thôi, thấy ông lúc đó buồn quá… bạn bè xung quanh nên không tiện. Mà giận nghen, tui tưởng ông nhớ hẹn ra biển nên cố chạy ra đó, kết quả là chờ hoài không thấy ông đâu, tui lại bị ướt mem, hu hu,ông để tui dầm mưa cả buổi luôn, đồ đáng ghét!”

Chết thật, quả tình là hôm đó tôi buồn quá hóa rồnên lang thang dầm mưa trên phố mà không biết là Uyển Nhi lại cũng đang đợi mình ở bãi biển Đồi Dương. Giờ Uyển Nhi nhắc lại thì tôi mới nhớ ra, nhưng kể cũng lạ, tôi đã có ừ hử gì về cái vụ đá banh xong sẽ ra biển chơi đâu cơ chứ,chỉ nói rằng… để tính sau thôi mà.

Hơi bối rối vì chuyện thất hứa này, tôi đâm ra áy náy mà chợt dại dột nghĩ không biết mình ăn 5kg khô bò đắt tiền này có bị… cắn rứt lương tâm không nữa. Mà… chắc là không đâu, chỉ có tôi cắn miếng bò chứ làm gì có chuyện lương tâm cắn tôi.

Đưa mắt nhìn xuống vài dòng còn lại của bức thư,tôi quyết định đọc hết xem cô nàng tinh quái này còn nói thêm gì nữa đây.

- “Mà ông cũng hay ghê, sút quả đó đẹp thật luôn, đừng tiếc nữa nha, còn năm sau cơ mà. Từ giờ… hì hì, tui nghĩ tui sẽ không gọi ông là baby nữa, vì ông…

Ê, hè tui lại về chơi đó, ông nhớ bày tui bắn Snap kĩ càng chút nha, tui thi xong tui lại bay về. Nhớ đó, tui biết nhà ông rồi đó, trốn không được đâu, hứ! Viết đến đây thôi, chúc ông hết buồn, thi học kì II thật tốt còn đợi tui về chơi, hihi, byebye!

Diệp Hoàng Uyển Nhi

Ngày… tháng…năm… ! “

Cầm bức thư trên tay mà tôi lúc này chỉ biết há hốc mồm, phát ra một tiếng duy nhất:

HẢ ?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro