Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghĩ đến đây, Diệp Tử nhẹ nhàng mỉm cười, cô cố gắng xuống giường, Đưa lưng về phía Kiều Diễm rồi sờ soạn trên người anh tìm chìa khóa. Lúc tay cô đau đến nỗi không thể giơ lên nữa thì mới tìm được chìa khóa mở khóa trên tay.

-Hic.

Cánh tay của cô không biết đã bị khóa trái như vậy bao lâu, vừa nhấc lên một cái đã đau đến mức nhe răng trợn mắt. Cô hung dữ lườm Kiều Diễm hôn mê trên đất, nắn bóp cánh tay cả buổi mới đi mở cong̀ chân.

Sau khi tìm được di động trên người anh, cô nở danh bạ lật tìm nữa ngày, cuối cùng bấm số 1 người.

Đầu dây bên kia rất nhanh truyền đến một giọng nam hơi khàn .

-Ưm̀ ,Kiều Diễm ,lại xảy ra chuyện gì sao?

-Anh ấy bị ngất rồi, Chú mau đến đây một chuyến đi .

Diệp Tử ngồi ở bên giường vừa gọi điện thoại vừa nhẹ nhàng đấm bóp cánh tay của mình.

Vừa nghe thấy giọng cô Chu Hâm Vĩ liền kinh ngạc trợn mắt.

- Diệp Tử ?sao lại là cô? cô ...cô...

- Đừng gọi như vậy nữa ,di động sắp hết pin rồi, Chú mau đến đây đi. Lúc bị ngất, đầu của Kiều Diễm không cẩn thận bị đập vào mép giường ,Có vẻ khá nghiêm trọng. sắc mặt anh ấy cũng không tốt lắm, nhìn như là thiếu dinh dưỡng và không được ngủ đủ ,chú đi thì mang thuốc theo nhé.

- Vậy rốt cuộc...

- Đúng rồi, Chú có chìa khóa dự phòng của nhà Kiều Diễm phải không ?chú cũng biết rồi đấy ,Tôi không thể mở cửa cho chú đâu?

Không đợi Chu Hâm Vĩ trả lời, Diệp liền cúp điện thoại. cô nhẹ nhàng kéo chiếc xích sắc trên cổ, Cảm thấy vẫn hơi khó thở.

nhìn Kiều Diễm nằm bất tỉnh trên mặt đất, Diệp Tử do dự một lát, cuối cùng vẫn cố gắng kéo anh lên giường. cô cẩn thận cởi giày và tất cho anh ,sau đó nhàm chán ngồi bên cạnh ngắm nhìn người đàn ông ấy.

- anh Nhốt tôi, là bởi vì yêu tôi ư ?

cô khẽ vén mấy sợi tóc trước trán Kiều Diễm ,giọng điệu cực kỳ dịu dàng.

- nhưng tại sao tôi lại cảm thấy thật ra anh không hề yêu tôi chứ?

nói xong câu đó cô liền nở nụ cười, xoay người đưa lưng về phía anh, ánh mắt mê mang lại trống rỗng.

không lâu sau, Diệp Tử chợt nghe tiếng mở cửa ở bên ngoài, tiếng bước chân Vội Vàng ,mang sự lo lắng rất rõ ràng. tâm trạng của Diệp Tử rất tốt, Thậm chí còn lên tiếng chào hỏi với người đàn ông vừa tới.

- hi. Lâu rồi không gặp chú Chu.

Chu Hâm Vĩ Xách một hộp thuộc theo, đôi mắt mang đầy sự bất ngờ và khó hiểu nhìn cô .

-Sao lại thế này?

Diệp Tử xoa hai tay ,đứng lên nhường chỗ bên giường cho ông.

- không phải tôi đã nói rõ trong điện thoại là sao? Chuyện chính là như vậy!

Ánh mắt của Chu Hâm Vĩ rất sắc bén, như muốn xuyên qua lớp nguỵ trang của Diệp Tử để nhìn thấu nội tâm cô.

- Tôi không ngờ trong tình huống này, cô lại làm như vậy?

Diệp Tử Thu Lại Nụ Cười ,vẻ mặt có phần không kiên nhẫn.

- việc này chú có thể đợi Kiều Diễm tỉnh lại rồi Chậm rãi thảo luận với anh ấy ,chú không nghĩ là bây giờ chúng nên đi kiểm tra xem anh ấy bị đập đầu có nguy hiểm không à?

Chu Hâm Vĩ nhìn cô  Thêm Lần Nữa rồi Mới ngồi xuống tỉ mỉ kiểm tra cho Kiều Diễm.

Diệp tử ở một bên câu được câu không nói chuyện với anh.

- Dạo này anh ấy bề bộn rất nhiều việc sao?

- Không biết.

- vậy tại sao trong anh ấy cứ như taḿ năm Không ngủ thế.

Chu Hâm Vĩ nghe vậy liêć cô một cái.

-Cả ngày cứ ầm ĩ như vậy, cô thấy cậu ấy có thể ngủ được sao?

-A

Diệp Tử nhẹ nhàng mỉm cười

-Thì ra là lỗi của tôi, có phải đến lúc anh ta tỉnh lại, tôi còn phải xin lỗi anh ta không? Bởi vì quan hệ với tôi nên anh không thể ngủ ngon, thật sự xin lỗi.

Có thể là bởi vì ý mỉa mai trong giọng nói của cô quá sâu, vẻ mặt của Chu Hâm Vĩ có chút mềm đi

- Đã loạn thành cái dang̣ naỳ rồi, cô không thể sống tốt cùng cậu ta ư? Cô cũng biết rồi, tính của Kiều Diễm...

-Xin lỗi, trước lúc bị anh ta khóa như vậy,tôi cũng không biết anh ta có loại tính cách này đâu.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro