Chương 18.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên ngoài người ta đồn rằng hai người con trai cùng cha khác mẹ của Thiệu Lộc Thành xưa nay không hòa thuận, tận đến khi bố mất mà họ còn đấu đá ganh đua. Sau khi Thiệu An nắm quyền, Thiệu Hựu Câu bị điều đến chi nhánh châu Âu, sự kiện càng thêm củng cố tin đồn bất hòa giữa hai anh em họ.

Trần Diệc Tâm không thể khẳng định chuyện khác, nhưng có thể bác bỏ lời đồn này. Đúng là tình thân giữa Thiệu An và Thiệu Hựu Câu rất mong manh, tuy nhiên không thể nào đến mức thắng làm vua thua làm giặc. Trần Diệc Tâm vẫn chưa có cơ hội hỏi Thiệu An xem, có phải hắn và Thiệu Hựu Câu đã diễn một vở kịch bắt cóc, nhằm đẩy tình thế lên cao trào để ép Thiệu Lộc Thành chuyển nhượng cổ phần hay không. Bởi với cái thói ăn chơi trác táng của Thiệu Hựu Câu thì rất khó có chuyện lập mưu bắt cóc- từ bỏ quyền kiểm soát tập đoạn Họ Thiệu để đổi lấy khoản tiền xài mấy đời không hết, sao y có thể không làm.

Ví dụ điển hình: Thiệu Hựu Câu đang đường hoàng xuất hiện ở đây trong vẻ vẻ mặt phơi phới, hiển nhiên không phải chịu khổ sở gì.

Trần Diệc Tâm hoàn toàn không để ý tới kẻ đang ngồi trong xó xỉnh một mình đằng kia. Nhưng nếu có ai chú ý chốc lát thì sẽ phát hiện đĩa thức ăn bày trước mặt cậu ta chưa từng được động đến, rõ ràng là cậu ta không muốn ăn, mà chỉ ngồi đấy giết thời gian thôi.

"Anh đừng tin cái đề cử ảnh đế của Chúc Tiêu. Nếu không phải bị đồn là giống anh thì chẳng ai thèm ban phát tài nguyên cho cậu ta đâu."

"Giống tôi?" Trần Diệc Tâm nhìn góc mặt nghiêng của Chúc Tiêu. Một vài sự so sánh chỉ có thể được thực hiện bởi người ngoài cuộc, do đó anh không tài nào nhìn ra được điểm giống nhau giữa đối phương và mình.

Lúc này có người hỏi: "Thế những tin đồn đấy đúng thật à?"

"Thiệu Hựu Câu này, anh có biết chuyện của nghệ sĩ dưới trướng công ty mình không? Ơ mà, tưởng Chúc Tiêu đã đổi công ty để lấy một bộ phim cơ mà, sao giờ còn xuất hiện ở đây?"

Thiệu Hựu Câu giễu cợt: "Đại gia của cậu ta bắt đến chứ còn sao nữa."

"Kể đi kể đi," có người giục gã, "kể chi tiết xem nào..."

Thiệu Hựu Câu không đáp. Nhưng cái thái độ kẻ cả dềnh dàng của y cho thấy chắc hẳn y đã nắm được chuyện gì đó, đã vậy y còn làm bộ nửa kín nửa hở, thành ra đến cả Chu Dật Nhất cũng xúm lại nghe ngóng.

"Vậy tôi nói nhé." Thiệu Hựu Câu liếc nhìn Trần Diệc Tâm, ngụ ý là nếu anh không ngại thì tôi cũng cứ kể thôi. Trần Diệc Tâm tạm thời im lặng lắng nghe. Anh nhớ ngày xưa Thiệu An đã đề cập tới việc có một nghệ sĩ vô danh có nét giống mình, Thiệu An không muốn nhìn khuôn mặt này bị ức hiếp nên mới giúp cậu ta một lần, bây giờ xem ra, người đó hẳn là Chúc Tiêu.

"Mấy năm trước Chúc Tiêu ký hợp đồng ngắn hạn với công ty giải trí nhà họ Thiệu, sau đó cậu Thiệu đã tự mình lên tiếng nên dĩ nhiên công ty đã cho Chúc Tiêu một vai chính. Tuy nhiên bộ phim này lại chẳng nổi chẳng tàn, cứ lấp lửng ở giữa, công ty không có ý định nâng đỡ cậu ta, cậu ta cũng theo đó mà chìm dần. Như vậy được một thời gian thì bởi cần tiền nên cậu ta trèo giường người khác," Thiệu Hựu Câu nói với giọng trầm bổng như kể truyện cổ tích, "giường nhà công ty giải trí khác."

Y nhìn Chúc Tiêu cách đó không xa, vẻ mặt khinh bỉ, "Ban đầu em trai tôi giúp cậu ta một lần, về sau cậu ta trèo giường người khác thì lại cứ rêu rao với người ta mình là người của em trai tôi."

"Ra là vậy thật. Tôi thấy cậu ta toàn diễn hình tượng băng thanh ngọc khiết, người khác bảo tôi cậu ta bợ đỡ người ta rồi ngủ với người ta, tôi còn không tin."

"Cậu ta lấy tài nguyên kiểu này thì cũng chẳng nên được thành tựu gì," Người nói chuyện là một cậu ấm đã từng bỏ tiền đầu tư mấy bộ phim, "Không biết mệnh có phải mệnh công chúa không, chứ thân thì nhất định là thân nha hoàn. Có tên trong đề cử ảnh đế lần này đã là thành công lớn nhất của cậu ta rồi, đỉnh cao sự nghiệp diễn xuất đã đi qua, nhờ bộ phim này còn ký thêm mười năm nữa với công ty mới. Có điều giờ nhìn thì nở mày nở mặt đấy, nhưng thật ra đã tự tay đưa tiễn tiền đồ của chính mình rồi."

"Ý cậu là, công ty cậu ta bây giờ cũng không định đầu tư cho cậu ta à?"

"La liberté est le choix (tự do là lựa chọn)," Có người xòe hai tay, nhìn Chúc Tiêu một cách nghiền ngẫm, "Cậu ta tự chọn lấy."

"Đã vậy còn đưa ra một lựa chọn nát bét, chọn cái gì không chọn, lại chọn làm đồ thay thế. Trước kia mọi người không biết anh Thiệu rốt cuộc là người thế nào, chứ tiếp xúc trực tiếp rồi mới biết, anh ta là loại người không ai mon men xớ rớ gì được."

Những lời này không biết phát ra từ tâm can hay đơn thuần là tâng bốc: "Cậu ta sao có thể so với anh Trần..."

Họ bàn luận không lớn tiếng, Chúc Tiêu chỉ có thể nghe được mấy câu. Một người đã quen đối mặt với ống kính như cậu ta không thể nào không cảm nhận được ánh mắt của họ, cũng biết những người với tuổi tác xấp xỉ mình đằng kia đang châm chọc mình. Những lời lẽ miệt thị hơn thế nữa cũng không thể khiến cậu ta đứng ngồi không yên- bởi bao năm qua cậu ta đã thấm nhuần được thói quen kiềm chế- nếu như trong đám người đó không có Trần Diệc Tâm.

Như cách mà hàng giả đụng phải hàng thật, lẽ ra cậu ta phải sẵn sàng để nhận sự coi thường.

Cậu ta rụt rè cúi đầu không dám nhìn một ai, cam chịu chờ Trần Diệc Tâm xé nát chút danh dự cuối cùng sót lại.

Tuy nhiên Trần Diệc Tâm không nói gì với cậu ta, mà chỉ hỏi Chu Dật Nhất: "Cậu muốn làm đầu bếp sao?"

"Oui!" Chu Dật Nhất gật đầu, "Em đã biết làm cá tai tượng rồi."

"Vậy cậu có phải thuyết phục bố mẹ không?"

"Không, bố mẹ em chỉ hy vọng em được sống vui vẻ và tự do." Chu Dật Nhất trả lời, nhưng không hiểu chuyện này liên quan gì đến đề tài mới nãy.

Trần Diệc Tâm lại hỏi Thiệu Hựu Câu: "Cậu vừa nói cậu ta cần tiền?"

"Ừ, gánh nợ nần do bố mẹ cậu ta bài bạc... Thế nhưng cái cớ vẫn chỉ là cái cớ, đều là người trưởng thành cả rồi..." Thiệu Hựu Câu toan nói thêm thì thấy Thiệu An đi tới, y liền thức thời mà im lặng.

Thiệu An không biết sự việc trước đấy. Lúc đi ngang qua hắn hoàn toàn không để ý đến Chúc Tiêu, thấy Thiệu Hựu Cậu cũng chỉ gật đầu một cái chào hỏi đầy hời hợt. Trần Diệc Tâm thoạt trông còn chuyện cần nói nên hắn liền im lặng đứng một bên.

"Nếu tự do là lựa chọn thì về cơ bản không hề có tự do. Từ khi sinh ra, cha mẹ đã không do chúng ta tự mình lựa chọn. Các cậu đều được đầu thai vào gia đình tốt, nhưng cũng bởi lẽ đó mà đem bất hạnh, tự do, và lựa chọn của kẻ khác ra làm đầu đề câu chuyện để bàn luận viển vông về La liberté est le choix, thì chẳng khác nào câu hỏi 'tại sao không ăn cháo thịt băm*'. Dẫu sao chúng ta cũng đều không thể lựa chọn mình được sinh ra trong gia đình nào."

Trần Diệc Tâm đứng dậy, cụp mắt nhìn mọi người đang ngồi bên dưới và ôn hòa nói: "Nếu bố mẹ tôi là bố mẹ cậu Chúc, thì tôi không thể ngồi ở nơi này."

Thiệu Hựu Câu á khẩu, thấy y không có ý trò chuyện thêm với Thiệu An, Trần Diệc Tâm đi theo Thiệu An đến hội trường đấu giá.

Họ ngồi ở bàn chính giữa, có thể nhìn vật đấu giá được bán đi một cách rõ ràng nhất. Trần Diệc Tâm không ham mê lắm, do đó chờ tượng đồng của Từ Nhân Nhân bán được giá cao xong thì anh rốt cuộc không ngồi yên được nữa, bèn thì thầm với Thiệu An rồi đứng dậy rời đi.

Anh đi thẳng một đường không quay đầu nhìn lại. Chỉ đến lúc qua khúc rẽ vào nhà vệ sinh, anh mới liếc Thiệu An sau lưng và cong môi nở nụ cười.

Họ vào cùng một gian, Trần Diệc Tâm ôm cổ Thiệu An, hôn hắn, Thiệu An thì vừa hôn đáp trả vừa bưng mặt đối phương mà khẽ nói: "Đừng nghịch."

"Vậy em không lên tiếng," Trần Diệc Tâm thầm thì, hơi thở của anh phả bên tai Thiệu An đầy mềm mại, "Anh nhanh chút là được."

Con người là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, Thiệu An khó lòng làm ngơ, nhưng vẫn kiềm chế, vì hắn cho rằng hành sự ở đây thì quá hoang đường.

"Anh không thấy kích thích sao?" Trần Diệc Tâm vừa tiếp tục rủ rỉ bên tai hắn, vừa vuốt ve cơ bụng đối phương cách lớp áo sơ mi, "Tận dụng thời gian."

Chưa chờ Thiệu An từ chối, Trần Diệc Tâm đã quỳ gối xuống bồn cầu vừa được đậy nắp và khom người tháo thắt lưng cho hắn. Nhưng đúng lúc nhẹ nhàng nắm lấy mái tóc mềm mại của Trần Diệc Tâm, hắn lại nghe thấy âm thanh va chạm từ gian bên cạnh-

- âm thanh của thể xác đụng vào vách tường bằng cẩm thạch, cùng với tiếng kêu rên không thèm kìm nén.

Buồng bên có người.

"Đừng để ý," Trần Diệc Tâm nghe thấy nhưng làm ngơ. Anh cầm cậu lớn của Thiệu An, đang định cúi người ngậm lấy thì bỗng nghe được cả lời quát tháo từ gian bên.

"Rên đi!"

Trần Diệc Tâm thầm nghĩ người này thật là thất đức, tuy hiện tại không có ai vào phòng vệ sinh nhưng kiểu chơi bạo- ép người bên dưới phải rên thành tiếng- thế này thì quả là một tên tồi tệ.

Sau sự kiện đó Trần Diệc Tâm cũng chẳng còn hứng thú nữa, anh ngồi nguyên trên nắp bồn cầu chờ bọn họ giải quyết xong xuôi. Thiệu An thì chậm rãi sửa sang lại áo quần rồi cũng đứng xó nghe cùng.

Vốn dĩ phải là một chuyện vui sướng, nhưng người ở trên lại cứ mải miết độc thoại bằng lời nhục mạ vượt quá khuôn khổ của việc khẩu dâm bình thường, làm Trần Diệc Tâm bắt đầu thấy chướng tai. Anh dùng khẩu hình nói với Thiệu An, rằng tên phòng bên là một gã thiếu đạo đức.

Thiếu đạo đức thì thiếu đạo đức, chứ họ cũng không thể ra vẻ đạo mạo quấy rầy người ta. Do đó Trần Diệc Tâm cũng chỉ muốn đổi sang một phòng vệ sinh khác.

Khi ra cửa gặp trúng Chu Dật Nhất cần đi vệ sinh, Trần Diệc Tâm mới trêu cậu ta một cách trịnh trọng, bảo là đừng vào, bên trong có quan lớn hành sự.

Ngay tại lúc này, buồng bên trong truyền ra một tiếng khịt mũi cười khinh bỉ:

"Nó bênh mày là vì sợ nghiệp vận vào thân thôi, sợ một ngày cũng biến thành đồ chơi như mày nên phải dọn sẵn đường lui thế đấy."

Trần Diệc Tâm nghe vậy chỉ khẽ híp mắt, khoác tay Thiệu An, vẫn có ý định rời đi. Chu Dật Nhất còn có hơi chần chừ, nhưng cũng nghe lời Trần Diệc Tâm mà không định bước vào.

Nếu không có tiếng kêu thảm thiết kia, thì ba người họ đều đã đi xa khỏi đó.

Nếu tiếng kêu thảm thiết kia không thê lương đến thế- một tiếng kêu tuyệt vọng trút ra dù miệng đã bị bít kín, thì Chu Dật Nhất cũng sẽ không tới gõ cửa.

Nếu kẻ hành hung không điên tiết chửi rằng: "Sao mày lại không bằng thằng Trần Diệc Tâm kia hả", thì Thiệu An cũng sẽ không đạp cửa xông vào.

Mà kẻ đằng sau cánh cửa không lường trước được sự xuất hiện của Thiệu An, nhận ra khả năng đối phương đã nghe được câu nói của mình, gã ta sợ hãi đến bủn rủn chân tay. Cùng lúc đó, người bên chân gã co giật, dưới thân nhầy nhụa và dơ bẩn cả tinh dịch lẫn máu me.

Chu Dật Nhất cởi áo khoác bao lấy Chúc Tiêu và bế cậu ta lên, nhưng lại không biết đi nơi nào.

"Lên phòng cho khách trên tầng," Thiệu An đưa thẻ phòng cho Trần Diệc Tâm, "Bảo Lâm Trăn gọi điện cho Thiệu Thông Tư, cậu ta sẽ giải quyết."

Sau đó hắn híp mắt nhìn gã đàn ông: "Nơi này giao lại cho anh."

Xe cấp cứu đến rất nhanh. Hai mươi phút sau Chu Dật Nhất bế Chúc Tiêu lên cáng cứu thương qua cổng sau khách sạn, rồi đưa mắt nhìn chiếc xe rời đi xa.

Dạ tiệc từ thiện vẫn tiếp tục diễn ra bên trong một cách danh giá mà ưu nhã, không ai biết đến khúc nhạc đệm này.

Chu Dật Nhất trông có vẻ bình tĩnh, nhưng Trần Diệc Tâm biết cậu ta đang hoảng sợ, anh liền vỗ vai cậu ta và nói: "Mỗi người đều có số mệnh của riêng mình."

Sự trầm lặng của Chu Dật Nhất làm Trần Diệc Tâm sinh ra cảm giác có trách nhiệm, bởi anh lớn hơn hẳn cậu ta, lớn đến độ hoàn toàn phù hợp với thân phận hoặc là phụ huynh hoặc là thầy giáo. Đang tính xem nên an ủi cậu ta thế nào thì Chu Dật Nhất bất ngờ mở miệng.

"Cậu ta rất giống anh."

Họ hiện đã về phòng- một căn phòng suite, Trần Diệc Tâm rót cho Chu Dật Nhất một cốc nước rồi ngồi xuống đối diện với cậu ta.

"Em nói đến khuôn mặt, cậu ta rất rất giống anh. Mặc dù cảm giác mà mỗi người đem lại là khác biệt, nhưng chỉ nhìn riêng mặt, thì giống." Chu Dật Nhất xoa xoa lòng bàn tay, dường như có tiếng nói văng vẳng bên tai---- Sao mày lại không bằng thằng Trần Diệc Tâm kia hả.

----- ít ra mày còn có tí diễn xuất, còn thằng đó có cái gì? Không phải toàn là đồ chơi cả thôi sao.

Chu Dật Nhất bạnh quai hàm, uống ực một hơi hết sạch cốc nước rồi đặt cốc đánh cạch một tiếng lên bàn, làm như thể thứ cậu ta vừa uống là rượu, mà không phải là nước.

"Anh, anh đi với em đi!"

"Đi?"

"Đúng! Về Paris."

"Léon, chỉ có nơi có nhà mới gọi là 'về'. Mà phải có chốn lưu luyến không muốn rời xa thì mới gọi là 'có nhà' cho được."

"Em có đủ khả năng, em có thể thuyết phục ba mẹ em. Lần này đi Paris, anh Thiệu sẽ không thể mang anh về giống như năm năm trước!" Cậu ta như chàng kỵ sĩ 'lần đầu rời khỏi mái nhà tranh', để rồi thốt lên lời cứu vớt dành cho nàng công chúa: "Ta hứa sẽ bảo vệ nàng."

Trần Diệc Tâm khẽ nhíu mày: "Mục Ninh Chiêu kể cho cậu?"

"Đấy không phải là yêu, hoàn toàn chiếm hữu không phải là yêu."

"Cậu ấy đang thay đổi..." Trần Diệc Tâm trả lời bằng giọng điệu cưng chiều tựa như đang dỗ một đứa bé, cũng tựa như Thiệu An có đúng là vậy không thì thật ra đều không có vấn đề gì, "Nếu không hôm nay cậu ấy sẽ không dẫn tôi tới nơi này."

"Nhưng anh ta đã làm lỡ dở quá nhiều thời gian của anh, lỡ những năm năm! Anh ta phải mất bao nhiêu năm nữa để hoàn toàn thay đổi, còn anh sẽ phải tiếp tục sống cuộc sống không tự do, không lựa chọn thêm bao nhiêu năm nữa? Không có tự do, không thể lựa chọn, đấy không phải là yêu!"

"Vậy cậu đã từng yêu chưa?"

"Em..." Chu Dật Nhất chưa nói dứt lời thì cửa phòng phát ra tiếng động, Thiệu An bước vào.

"Cậu đã từng gặp một người, mà vừa gặp đã yêu chưa?" Trần Diệc Tâm hỏi.

Anh như thể không nhận ra sự có mặt của Thiệu An, nhưng câu hỏi mà anh đặt ra cho Chu Dật Nhất lại cũng có thể là để hỏi Thiệu An.

Thậm chí là để hỏi chính bản thân mình.

"Cậu đã từng được tỏ tình chưa? Từng hy sinh chưa? Đã từng thay đổi tính tình để phù hợp với người cậu yêu chưa?"

"Dù vậy cũng không thể 'hòa tan' toàn bộ bản thân mình." Chu Dật Nhất đứng bật dậy, quyết tranh luận đến cùng, "La liberté est le choix đã trở thành nghịch lý khi đặt lên chính bản thân anh. Anh chọn anh Thiệu, cuộc sống của anh ngoài anh Thiệu ra thì không còn gì khác, cũng chẳng có liberté! Em biết tình yêu có rất nhiều loại, nhưng một tình yêu mà không có tự do ư?"

"Tại sao kẻ phải hy sinh nhiều hơn quá nhiều lại là anh!" Cậu ta bật thốt, "Thế không công bằng!"

Trần Diệc Tâm ngẩng đầu nhìn cậu ta, không bị cảm xúc của Chu Dật Nhất làm cho dao động, anh vẫn bình tĩnh: "Cậu thấy bất công thay tôi?"

Trần Diệc Tâm hỏi: "Cậu cho rằng tôi đã chọn sai ư?"

Chu Dật Nhất nhìn Thiệu An và nghiêm mặt gật đầu.

" 'Cậu thay tôi...', 'Cậu cho rằng tôi...'" Trần Diệc Tâm lẩm bẩm, "Cảm ơn cậu đã lo lắng cho tôi."

Sau đó anh đứng dậy, đến gần Thiệu An, trong lúc hai người nắm tay nhau, anh ghé vào tai Thiệu An nói: "Mình về nhà thôi."

"Trần Diệc Tâm!" Chu Dật Nhất ở phía sau hô lên, "Đời anh không nên như vậy!"

"Vậy nên thế nào đây?" Lời nói ấy như đã đâm trúng vết thương của Trần Diệc Tâm, lần đầu tiên anh để lộ vẻ mặt đau đớn suốt cả buổi tối. Đúng, là đau đớn. Thế rồi anh hỏi Chu Dật Nhất trong một trạng thái như thể đang vội vã muốn biết câu trả lời, "Vậy cậu nói xem, lẽ ra nên thế nào?"

Chu Dật Nhất không thể đưa ra đáp án: "Chắc chắn không phải..."

"Chắc chắn không phải trốn trong một vùng an toàn và trốn tránh thế gian." Cậu ta nhìn thẳng vào mắt Trần Diệc Tâm, "Sống là phải đối mặt với cuộc sống, không có vùng an toàn nào là vĩnh viễn."

Chu Dật Nhất cho rằng mình nói rất hợp lý, nhưng Trần Diệc Tâm lại lắc đầu.

Anh còn cười, cười đầy nhẹ nhõm.

"Cậu nói rằng không có vùng an toàn nào là vĩnh viễn?" Trần Diệc Tâm hỏi ngược lại, "Nhưng cậu đã từng được yêu đến không thiết mạng chưa."

Nói đoạn anh buông tay Thiệu An, toan kể với Chu Dật Nhất một câu chuyện dài.

"Trên Avenue Dlema cách Đại học Paris 6 một khu, có một quán cà phê tên là DE FLOTRE." Anh hỏi Chu Dật Nhất, "Cậu từng ghé qua chưa?"

"Em đã đến rồi," Biết là không đúng lúc nên Chu Dật Nhất chỉ thầm liệt kê các món đặc sắc của quán cafe ấy trong lòng.

"Năm năm trước Thiệu An và tôi cũng đã ghé đến, đêm hôm đó tôi vừa trở về từ Ba Lan, còn Thiệu An là từ Ukraine. Bọn tôi ngồi trong DE FLOTRE, ngoài bọn tôi ra chỉ còn một bàn người Turkmenistan khác nữa."

"Bọn tôi ngồi ở đó, bọn tôi đã nói lời chia tay."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro