CHƯƠNG 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi xác định ngươi đang nói cái gì?" Lý Vân Thiên hỏi.

Câu trả lời của Vương Lập Hải chính là chui đầu vào trong chăn liếm phân thân của Lý Vân Thiên.

Trụ thể thô to được hàm chứa thật cẩn thận, người quỳ giữa hai chân còn thường thường vươn đầu lưỡi chiếu cố tới song cầu ở gốc.

"Tự tôn bị loại bỏ hoàn toàn, cũng không giữ lại tự do và nhân cách, tựa như sủng vật vĩnh viễn nằm co dưới chân ta... Đây là ngươi muốn sao?"

Vương Lập Hải vươn đầu ra khỏi chăn, vì phát sốt cùng hưng phấn mà sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt y lấp lánh sáng lên.

"Đúng vậy, chủ nhân, hết thảy như lời ngài ta đều vui vẻ tiếp nhận, chỉ cần có thể ở bên cạnh ngài."

"Như vậy..." Lý Vân Thiên cười nói, "Chúng ta còn chưa từng hoàn hoàn toàn toàn tiếp xúc đi?"

Lúc trước tuy rằng tiến vào Vương Lập Hải, nhưng có mang theo áo mưa, song phương đều chưa có hảo hảo cảm thụ lẫn nhau.

Vương Lập Hải mặt đỏ, phục tùng ghé vào bên người Lý Vân Thiên.

Giống một con đại khuyển bị thuần dưỡng thành công, trung thành tận tâm...

Lý Vân Thiên nghĩ thầm.

Bất luận chủ nhân đối đãi thế nào, cho dù bị một cước đá bay vẫn sẽ phe phẩy đuôi sán lại.

Lý Vân Thiên để Vương Lập Hải ghé lên giường, bụng áp lên hai gối đầu, mông liền hoàn hoàn toàn toàn hiện ra trước mặt hắn.

Một bình dầu bôi trơn nhỏ mở lắp tham nhập hậu huyệt, tất cả đều bị đổ vào. Chất lỏng lạnh lẽo làm cho Vương Lập Hải không khỏi sợ run. Phía sau chất lỏng chậm rãi chảy vào chỗ sâu, cảm giác xa lạ này làm cho y bất an mở ra khép lại lỗ nhỏ phía sau.

Phân thân của Lý Vân Thiên để trước khe mông bị mở ra thật to nhìn không sót cái gì.

"Nếu muốn làm nô lệ của ta, hiện tại ngươi hẳn nên làm gì?"

Hắn cũng không vội sáp nhập, mà muốn dùng ngôn ngữ dạy dỗ một chút tiểu nô lệ mới này.

"Chủ nhân... Thỉnh sáp nhập ta." Vương Lập Hải nhẹ nhàng nói.

"Sáp đến nơi nào của ngươi?"

Vương Lập Hải duỗi tay đến phía sau, đẩy cánh mông vốn đã bị tách ra, chỉ vào cửa vào đang bị hung khí thật lớn chắn ngoài.

"Sáp đến... hậu huyệt của ta..."

Lời nói quá mức nhục nhã khiến khóe mắt Vương Lập Hải lóe bọt nước.

"Chỉ có cái lỗ phía sau ngươi thôi sao?" Lý Vân Thiên còn không vừa lòng.

Vương Lập Hải tội nghiệp suy nghĩ một hồi, nói, "Không chỉ nơi đó... Ân, còn có, miệng của ta, còn có..."

"Đứa ngốc." Lý Vân Thiên bật cười, hắn không hề dự triệu sáp nhập vào, bởi vì người dưới thân sốt cao, khi hắn sáp nhập chỉ cảm thấy bản thân tiến nhập tới một nơi tuyệt vời lửa nóng, mềm mại, mấp máy.

Bộ vị có nhiệt độ cao hơn so với người bình thường làm Lý Vân Thiên phi thường sảng khoái.

"Nóng như muốn hòa tan ta."

"A... Chỉ cần... Chỉ cần chủ nhân thích..." Chôn đầu trong chăn, Vương Lập Hải nhẹ nhàng nói.

Sau khi bắn vào cơ thể y, Lý Vân Thiên rút phân thân ra.

Hắn đề cao âm lượng, gọi Vương Kiến Quốc còn đang ở phòng khách, "Đại thúc, đem đạo cụ vừa mới 'thử dùng' lại đây."

Kiện mỹ giáo luyện vẫn quang lõa như trước đi đến, cầm trong tay đạo cụ màu da.

"Nếu là bản thân yêu cầu, ta cũng không cần ôn nhu vô nghĩa."

Lý Vân Thiên vỗ vỗ mông Vương Lập Hải, ý bảo y mở chân ra.

Đạo cụ tình ái có chứa ý tứ làm nhục một đầu dùng để sáp nhập hậu huyệt, chế phẩm silicone mềm mại mà co dãn lỡn cỡ của Lý Vân Thiên, cũng không phí nhiều công phu liền xông vào.

Nhưng mà một đầu khác là ống dẫn thanh mảnh.

Lý Vân Thiên để Vương Lập Hải đứng lên, quỳ trước mặt hắn.

Phân thân Vương Lập Hải bắn hai lần rủ xuống giữa hai chân, Lý Vân Thiên nắm trong tay cẩn thận quan sát. Bộ vị màu hồng phấn cho thấy chủ nhân nó rất ít dùng đến nơi này, đỉnh lỗ nhỏ còn mang theo chút bạch trọc.

Lý Vân Thiên luồn dây dẫn qua giữa hai chân Vương Lập Hải, chiều dài ống dẫn dài nhỏ vừa đúng, không quá ngắn mà không tới mục tiêu, cũng sẽ không vì quá dài mà ảnh hưởng động tác.

"Biết ta muốn sáp nó đến chỗ nào đi?" Lý Vân Thiên nói xong, nhìn đến Vương Lập Hải có chút bất an, sắc mặt đều trắng bệch.

Cho dù hạ quyết tâm làm nô lệ của người khác, việc phân thân bị sáp nhập ống dẫn, đối với một người chưa bao giờ tiếp xúc loại sự tình này mà nói, cũng có điểm khó tiếp nhận.

Lý Vân Thiên để Vương Lập Hải tự nâng phân thân y.

"Ta vừa rồi hỏi ngươi, ngươi biết một nô lệ hẳn nên làm gì sao?"

Vương Lập Hải có chút mê hoặc, trên mặt lộ ra biểu tình bất an lại bàng hoàng.
"Nếu chỉ là dùng hậu huyệt của ngươi, ta cần gì phải làm nhiều chuyện như vậy." Lý Vân Thiên lãnh khốc nói, "Thân là nô lệ, toàn thân ngươi đều là của chủ nhân, bản thân ngươi hoàn toàn không có quyền quyết định phải làm nên làm cái gì, hoặc là cự tuyệt chủ nhân quyết định xử trí thân thể ngươi."

Tay hắn xẹt qua đỉnh của Vương Lập Hải.

"Hiện tại chỉ là phía trước bị sáp nhập ống dẫn, ngươi đã muốn lùi bước? Nếu chỉ giác ngộ đến như vậy, ta vô pháp giữ ngươi bên người."

Lý Vân Thiên quay đầu nhìn Vương Kiến Quốc vẫn đứng bên giường, nhìn con trai bị dạy dỗ.

"Đại thúc, con ngươi tựa hồ thực trúc trắc, vô pháp thích ứng công dụng 'nô lệ' cao cấp hạng nhất của chủ nhà a."

Vương Kiến Quốc lộ ra thần sắc sốt ruột, "Tiểu Hải a, Lý tiên sinh dù sao cũng là khách hàng, ngươi không phải cũng muốn ở bên hắn sao? Một nô lệ nên làm cái gì ngươi nên chiếu theo mà làm nha!"

Vương Lập Hải vì nghĩ đến phân thân sẽ bị sáp nhập vật thể mà run rẩy, khi nghe Lý Vân Thiên nói vô pháp giữ y bên người, liền lập tức chảy ra nước mắt.

"Chủ nhân, không cần vứt bỏ ta, ta cái gì đều có thể tiếp nhận, chỉ cần ngươi cho ta ở bên cạnh ngươi."

Y giương phân thân của mình nhắm ngay ống dẫn trong tay Lý Vân Thiên, tựa hồ vội vàng muốn đâm vào.

"Không nên gấp gáp. Nếu ngoạn hỏng ngươi, ta cũng không muốn phải ôm nô lệ không phun được." Lý Vân Thiên ngăn lại hành động của Vương Lập Hải, để y bảo trì bất động.

Ở đỉnh phân thân của Vương Lập Hải, cùng ống dẫn đều bôi đủ dầu bôi trơn, Lý Vân Thiên cẩn thận dùng mũi nhọn cắm vào trụ thể của Vương Lập Hải.

"Thả lỏng." Tiến vào rồi, Lý Vân Thiên nhẹ nhàng chuyển động ống dẫn.

Vương Lập Hải phát ra thanh âm như nức nở, lại như rên rỉ.

Khi cảm giác đụng tới chướng ngại vật, Lý Vân Thiên để Vương Lập Hải làm ra động tác bài tiết nước tiểu.

Ống dẫn bán trong suốt chuyển màu, một dòng nước theo ống dẫn chảy ra, theo đạo cụ chảy qua tiến nhập vào phân thân giả cắm trong hậu huyệt Vương Lập Hải.

"A!" Vương Lập Hải giật mình kêu lên.

"Đã tiến vào bàng quang, hiện tại bài tiết nước tiểu hay không đều hoàn toàn không thuộc quyền khống chế của ngươi, mà sẽ theo ống dẫn chảy vào hậu huyệt của ngươi..." Lý Vân Thiên lộ ra mỉm cười tàn khốc.

"Bị chính thể dịch của mình súc ruột tư vị như thế nào?"

"Chảy... Đều chảy vào!" Nước mắt không thể khống chế rơi xuống, Vương Lập Hải khẩn trương nhìn Lý Vân Thiên.

"Còn kiên định làm nô lệ của ta sao, về sau ngươi sẽ bị dạy dỗ có thể còn hơn thế này nữa."

Vương Lập Hải không chút do dự nói: "Ta cái gì đều có thể chịu được, duy độc việc rời khỏi chủ nhân thực chịu không được."

Lý Vân Thiên vỗ vỗ cái mông Vương Lập Hải còn cắm phân thân giả thô to, dùng chính tiểu dịch của y quán tràng cho y.

"Hai giờ sau mới có thể tháo xuống, hiện tại, ngươi nghỉ ngơi trước đi."

Nhìn Vương Lập Hải nằm trong ổ chăn ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Lý Vân Thiên hỏi Vương Kiến Quốc ngẩng đầu ưỡn ngực đứng bên giường.

"Còn một chủ nhà khác đâu?"

"Lúc này, Tiện Lâm hẳn là đang làm việc trong quán bar đi." Vương Kiến Quốc ngẩng đầu nhìn đồng hồ, nói.

"Dẫn ta đi xem."

Vương Tiện Lâm là một bartender kỹ năng điêu luyện, bộ dạng anh tuấn, dáng người thon gầy, được khách nữ trong quán bar cùng một ít khách nam yêu thích.

Mặt y thường thường diện vô biểu tình, thời điểm nhìn chăm chú vào bình lắc cao thấp tung bay lại đặc biệt mê người. Tuy rằng làm ở một quán bar phong cách mỹ lệ, y phục y luôn tỉ mỉ chỉnh chu áo sơ mi cài đến tận cổ, bên ngoài là áo may ô đen.

Hiện tại là buổi chiều, trong quán bar rất ít người.

Vương Kiến Quốc đưa Lý Vân Thiên vào, Lý Vân Thiên lập tức thấy được mỹ nam đứng ở quầy bar, biểu tình lạnh lùng thản nhiên, làm người ta có cảm giác cấm dục.

Y đặt ly đế cao ra, một dòng rượu thanh khiết chảy ra từ bình lắc, dưới ánh đèn chiết xạ quang mang diễm lệ.

"Ba, sao ngươi lại tới đây?" Vương Tiện Lâm thấy Vương Kiến Quốc, ngoài ý muốn nói.

Lý Vân Thiên lập tức phát động thôi miên Vương Tiện Lâm.

"Chúng ta rất quen thuộc, để chúng ta nói chuyện riêng với nhau đi."

Xét thấy đây không phải nơi riêng tư, Lý Vân Thiên phải đưa y tới phòng riêng trước.

Có Vương Kiến Quốc che dấu và chỉ dẫn, Lý Vân Thiên kéo tay Vương Tiện Lâm, mang y tới phòng nghỉ của Vương Tiện Lâm.

"Phiền đại thúc gác ở bên ngoài, có nhân tới hãy cản lại a." Lý Vân Thiên phân phó kiện mỹ giáo luyện bắp thịt rắn chắc. Hắn đồng thời đánh giá phòng nghỉ của Vương Tiện Lâm, trong này bày không ít rượu, gia vị rượu, cùng các loại ly chưa mở.

Chốt cửa xong, Lý Vân Thiên đánh giá bartender ánh mắt dại ra.

"Ta là Lý Vân Thiên, là khách quen trong quán bar của ngươi." Lý Vân Thiên bắt đầu đặt vai diễn cho bartender.

"Hôm nay ta bắt đầu thuê phòng ở nhà ngươi, chức trách của chủ nhà chính là dùng hết mọi thủ đoạn, bao gồm cả thân thể để cho khách trọ cảm thấy vừa lòng."

"Hết thảy chỉ lệnh của ta ngươi đều không cảm thấy bất mãn kháng cự, ngươi sẽ tiếp thu còn nghe theo. Thân thể của ngươi bị ta đụng tới sẽ mẫn cảm thập bội, nhưng mà tuy rằng trong lòng ngươi không bài xích mệnh lệnh của ta, ngươi vẫn bảo trì thẹn tâm bình thường."

Nhìn bartender làn da trắng nõn tiếp nhận thiết lập rồi, Lý Vân Thiên để y tỉnh lại.

"A, thì ra Lý tiên sinh muốn thuê phòng nhà ta a." Vương Tiện Lâm tỉnh lại nói với Lý Vân Thiên.

"Đúng vậy, có điều bởi vì không biết chủ nhà có thể khiến ta vừa lòng hay không, cho nên ta tới đây xem ngươi."

Vương Tiện Lâm bình thường lạnh nhạt lại gợi lên mỉm cười, "Như vậy, Lý tiên sinh hiện tại xem, vừa lòng sao?"

"Nhìn qua thì không tồi, có điều ngươi cũng biết, chủ nhà cũng giống như rượu, không nhấm nháp một chút ai cũng không biết dưới bề ngoài xinh đẹp rốt cuộc là hương vị gì."

"Nói cũng đúng."

"Cho nên, để ta kiểm tra một chút đi, xem thân thể ngươi có thích hợp để ta 'ở lại' hay không." Lý Vân Thiên tà ác nói.

"Ta nên làm như thế nào đây?" Vương Tiện Lâm có chút mê mang.

"Kiểm tra số liệu thân thể a, xem năng lực của ngươi thế nào, nếu thông qua các điều mục ta yêu cầu về thân thể ngươi, nhà của ngươi có thể thuê."

"Thì ra là thế." Vương Tiện Lâm bừng tỉnh đại ngộ.

"Cởi quần áo của ngươi đi, tất cả quần áo không cần lưu lại."

Lý Vân Thiên tìm giấy, bút, lấy ra đạo cụ chuẩn bị trước khi tới đây.

"Đầu tiên là ngực... ngực Tiểu Lâm hơi nhỏ a, nếu so với ba ba, đệ đệ ngươi." Lý Vân Thiên vừa cuộn thước dây, vừa nói.

Vương Tiện Lâm áy náy nói: "Bởi vì gia phụ là kiện mỹ giáo luyện mà đệ đệ ở trong đội bóng rổ của trường đại học, cơ ngực bọn họ phát triển hơn ta."

Dáng người Vương Tiện Lâm thuộc về tiêm gầy, vóc dáng cao gầy, có vẻ mọi nơi trên thân thể đều thực tinh tế, không sai biệt lắm với tổng giám đốc Tư Đồ Trường Phong.

"Thắt lưng lại thật nhỏ, không biết độ mềm dẻo thế nào."

Lý Vân Thiên ghi chép số liệu lên giấy, rồi tiếp tục để hé miệng Vương Tiện Lâm.

"Còn có răng, có trắng noãn, chỉnh tề không, đầu lưỡi linh hoạt hay không, đó đều là số liệu quan trọng của chủ nhà a!"

Bị kiểm tra khoang miệng như súc vật sắp bị bán làm cho Vương Tiện Lâm cảm thấy một trận nhục nhã, y rũ mi, sắc mặt hơi hơi phiếm hồng.

Lý Vân Thiên vói ngón tay vào trong miệng y, quấy rối.

Bởi vì Vương Tiện Lâm vẫn thuận theo mở lớn miệng, nước bọt đều theo khóe miệng chảy ra ngoài.
"Tạm thời còn có thể." Lý Vân Thiên bắt bẻ nói. Hắn rút ngón tay ra, lau nước bọt trên tay lên mặt Vương Tiện Lâm, lại ghi chép:

Răng: Trắng noãn, chỉnh tề; đầu lưỡi: đỏ tươi, mềm mại; khoang miệng: lớn; có thích hợp khẩu giao hay không: Chờ kiểm định.

Sau đó Lý Vân Thiên lại ghi chép số đo bả vai, chân Vương Tiện Lâm, rồi ngồi xuống giường.

"Lý tiên sinh?" Vương Tiện Lâm hỏi.

"Ân... Hạng mục tiếp theo là ghi chép chiều dài của ngươi trước và sau khi cương, số liệu trước khi cương đã ghi xong, giờ tự ngươi làm ra chiều dài lúc sau đi." Lý Vân Thiên nói.

"Vâng..." Vương Tiện Lâm cắn môi, trước mặt "khách quen " tự an ủi, khiến y cảm thấy thập phần nhục nhã, tim đập gia tốc. Dù sao y trời sinh liền tương đối lạnh nhạt, ngay cả số lần tự an ủi cũng rất ít, huống chi biểu diễn trước mặt người khác?

Tay y run rẩy, sờ tới phía trước của mình.

"Đứng như vậy hẳn là không tiện đi?" Lý Vân Thiên hiền lành nói, "Ngươi có thể ngồi lên ghế, hai đùi khoát lên tay vịn, như vậy sẽ thoải mái hơn nhiều."

Vương Tiện Lâm yên lặng nghe theo.

Y cũng không phải người nói nhiều, nếu dùng từ nào đó để hình dung, chính là băng sơn cấm dục hệ, Lý Vân Thiên có phân phó gì, cũng chỉ có thể nhìn y trầm mặc phục tùng. Tuy rằng trên mặt cũng không dám lộ ra biểu tình mất hứng, tựa như nam sinh xụ mặt, Lý Vân Thiên vẫn có thể từ khóe miệng y hạ xuống theo thói quen nhìn ra sắc mặt y bình thường lạnh như băng.

Hai đùi đều khoát lên tay vịn ghế dựa, hậu huyệt Vương Tiện Lâm đều bại lộ trước mắt Lý Vân Thiên, phân thân bán ngạnh cũng chậm chậm đứng lên. Vương Tiện Lâm kìm nén rên rỉ, nhưng tiếng hít thở ngày càng thô không thể gạt được lỗ tai Lý Vân Thiên.

"Trước khi bắn báo ta biết, ta cần ghi lại kích cỡ dài nhất của ngươi." Lý Vân Thiên phục sức chỉnh tề ngồi trên giường, sắc mặt bình tĩnh nhìn Vương Tiện Lâm dâm mĩ biểu diễn.

Loại tương phản này khiến Vương Tiện Lâm lại cảm thấy nhục nhã. Người xem càng bình tĩnh, lại càng nổi bật ra sự dâm đãng của y.

Y lần đầu tiên phát ra rên rỉ.

"Thích như vậy sao?" Lý Vân Thiên hỏi, "Nếu chỉ là tự mình đụng chạm phía trước của mình đã nhộn nhạo như vậy, vậy khi ta tự mình kiểm tra, ngươi chẳng phải sẽ khoái hoạt đến ngất xỉu đi?"

Mặt Vương Tiện Lâm càng phát hồng.

"Ta... sắp đến..."

Lý Vân Thiên ném thước dây tới bên cạnh Vương Tiện Lâm, "Tự nhặt lên đo đi."

Vương Tiện Lâm chân đều nhuyễn run rẩy nhặt thước đo từ dưới đất lên, đo chiều dài phân thân của mình.

"18 cm."

"Không tồi, tuy rằng ngươi về sau không dùng đến nơi này, nhưng thô dài một chút, ta đùa bỡn mới thích, không phải sao?" Lý Vân Thiên cười nói.

"Hạng mục kiểm tra kế tiếp, đo độ sâu PI 'YAN của ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro