1-gentle rogue-a malory-johanna lindsey

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1

Luân Đôn năm 1818

Georgina Anderson cầm cái muỗng lên, quay ngược lại và để một miếng cải vào lòng muỗng, kéo cái đầu muỗng ra phía sau và bắn miếng cải bay ngang phòng. Nàng không bắn trúng con gián mập mạp mà nàng đã nhắm, nhưng cũng làm cho con vật bò.

Nàng quay lại bữa ăn dang dở, ngó chăm chăm một lúc, sau đó nhăn mặt đẩy dĩa thức ăn ra xa. Nàng sẽ không phải nhăn nhó như vậy, nếu bây giờ này, nàng đươc ăn một trong bảy món ngon lành của Hannah. Sau mười hai năm làm đầu bếp cho gia đình Anderson, Hannah biết cách làm vui lòng mỗi thành viên trong gia đình và Georgina đã mơ đến tay nghề của bà ta trong mấy tuần nay, điều này không đáng ngạc nhiên lắm khi cả tháng trời nàng phải lênh đênh trên tàu. Nàng chỉ có được một bữa ăn ngon duy nhất khi nàng đặt chân đến nước Anh cách đây năm ngày, ngay buổi tối họ lên bờ, khi Mac dẫn nàng tới một nhà hàng sang trọng, sau khi họ đã ghi danh lấy phòng ở khách sạn Albany. Nhưng họ đã phải rời Albany ngay ngày hôm sau để tìm một chỗ trọ khác rẻ hơn nhiều.

Họ không thể làm gì khác hơn, vì khi trở về khách sạn, họ nhận thấy tất cả tiền bạc cất trong hành lý của họ đều đã bị mất sạch.

Georgie, cái tên được gia đình và bạn bè biết đến, không thể dùng lương tâm trong sạch để buộc khách sạn phải chịu trách nhiệm, vì nàng và Mac đều bị trộm sạch tiền bạc, dù họ ở những phòng khác nhau trong những tầng khác nhau. Sự mất mát này chắc chắn đã xảy ra khi những túi hành lý được để chung với nhau trên đoạn đường dài, từ bến tàu cuối khu Đông tới Piccadilly ở khu Tây, nơi mà khách sạn sang trọng Albany tọa lạc, khi đó những túi hành lý đượccột trên mui chiếc xe ngựa họ thuê và người đánh xe cùng những lơ xe đều ngồi trên đó, trong khi nàng và Mac vô tâm, chỉ chú ý ngắm phong cảnh của thành phố Luân Đôn mà thôi.

Nói đến vận rủi của họ thì không phải bắt đầu từ lúc đó. Không, vận rủi đã bắt đầu ngay khi họ vừa đến nước Anh tuần rồi, biết được rằng tàu của họ không thể cập bến ngay, mà có thể phải lênh đênh khoảng ba tháng trờinữa mới được cập cảng để được bốc dỡ những chuyến hàng. Hành khách thì may mắn hơn vì có thể theo thuyền vào bờ, nhưng vẫn phải chờ mất vài ngày.

Nàng đã không ngạc nhiên chút nào, thật vậy. Nàng đã biết về sự tắc nghẽn giao thông tại sông Thames, một vấn đề rất nghiêm trọng, vì những tàu bè đến theo mùa, tất cả đều phụ thuộc vào vấn đề thời tiết và hướng gió. Con tàutàu nàng đi là một trong hàng tá tàu đến từ America, còn những tàu khác đến từ khắp nơi trên thế giới.

Chính vấn đề giao thông bị tắc nghẽn khủng khiếp đó là một trong những nguyên nhân mà gia đình nàng đã để London ra ngoài tuyến buôn bán của họ, ngay cả trước khi chiến tranh xảy ra. Thật sự, tuyến buôn của Skylark đã khôngđến London từ năm 1807, khi nước Anh bắt đầu phong tỏa phân nửa Châu Âu trong cuộc chiến tranh với nước Pháp. Đối với Skylark, giao dịch mua bán với miền Viễn Đông và Tây Ấn đã đủ mang lại lợi nhuận và ít gặp rắc rối hơn.

Ngay cả khi đất nước của nàng đã giải quyết những bất đồng với nước Anh bằng cách ký kết một hiệp ước vào cuối năm 1814, tuyến tàu Skylark vẫn tránh xa những giao dịch mua bán có liên quan đến nước Anh, bởi vì tại đây, kho chứahàng vẫn là một vấn đề khó giải quyết. Rất nhiều lần, những hàng hóa dễ bị hư hỏng đã phải để bừa ngoài bến cảng, phó mặc cho thời tiết và những tên trộm. Hàng nửa triệu pound hàng hóa bị mất trộm mỗi năm. Và nếu thời tiếtkhông làm hư hỏng thì những hàng hóa đó cũng phủ đầy bụi than của bến tàu.

Không cần thiết phải gánh chịu những sự tồi tệ đó và cả sự lỗ lã trong khi Skylark vẫn có những tuyến buôn bán khác sinh được lợi nhuận. Đó là lý do Georgina đã không đến London trên một trong những chiếc tàu của Skylark, vàcũng là nguyên do tại sao nàng đã không thể tìm được một vé để quay về. Điều này giờ đây đã gây ra rắc rối, bởi vì Mac và nàng chỉ còn có hai mươi lăm mỹ kim, đó là tất cả số tiền mà họ đã mang trêntrên người lúc hành lý bị kẻ trộm khoắng, và họ không biết là với chừng đó tiền, họ sẽ ở đây được bao lâu - đấy là nguyên nhân mà Georgina hiện phải tá túc trong một phòng trên lầu của một quán rượu trong khu Borough ở phía

Một quán rượu! Nếu những anh trai của nàng biết được... nhưng khi đó chắc họ cũng đã giết chết nàng rồi, ngay khi nàng vừa về đến nhà, bởi vì nàng đã ra khơi mà không cho họ biết, dù mỗi người trong bọn họ lại có quyền vắngnhà và đi khắp thế giới bằng chính những con tàu của họ, còn nàng, nàng không được đi nếu không được họ cho phép. Nàng hy vọng rằng, may ra chỉ bị cắt tiền tiêu vặt trong mười năm, bị nhốt trong phòng vài năm hay bị một người

Thật ra, có thể họ chỉ la lối om sòm thôi. Nhưng khi có năm ông anh trai già dặn hơn và cao lớn hơn nàng, khi họ lên giọng giận dữ cùng một lúc và đồng lòng chĩa thẳng sự giận dữ vào nàng, trong khi nàng biết làmình đáng bị trách mắng như vậy, thì tất cả mọi điều ấy cũng không dễ chịu chút nào, và thật ra, nàng phải rángchịu đựng, dù là sợ khiếp lên được. Nhưng tất cả điều đó cũng không ngăn được Georgina ra khơi để đến nước Anh, với mỗimình Ian MacDonell bên cạnh hộ tống và bảo vệ nàng, trong khi ông ta hoàn toàn không phải bà con của nàng. Đôi khi nàng tự hỏi, không biết có phải sự khôn ngoan bình thường trong gia đình đã không được di truyền cho nàng vào lúc nàng được sinh ra không?

Có tiếng gõ cửa vừa lúc Georgina đẩy người ra khỏi chiếc bàn nhỏ mà quán trọ dùng tạm làm bàn ăn. Nàng phải cố kềm chế thói quen trả lời "vào đi", mà cả đời nàng đã làm, vì người gõ cửa phòng nàng hoặc là gia nhân hoặc trong gia đình và luôn được nàng chào đón. Cho đến ngày hôm nay, khi nàng đã hai mươi hai tuổi, nàng chưa bao giờ ngủ ở bất cứ nơi nào ngoài giường của nàng ở Bridgeport, Connecticut, hoặc ngoài những cái võng trên tàu Skylark, ít nhất là cho đến tháng vừa rồi. Dĩ nhiên, không ai có thể vào căn phòng đã bị khóa bên trong, dù nàng có mời họ vào hay không. Và Mac đã kiên trì nhắc nhở nàng rằng, nàng phải luôn luôn khóa cửa phòng, làm như cả căn phòng xa lạ, cũ kỹ này cũng chưa đủ thuyết phục trong việc nhắc nhở rằng, nàng đang ở xa gia đình và không nên tin tưởng bất cứ một ai trong cái thành phố không thân thiện, đầy trộm cướp này.

Nhưng người khách bên ngoài đã thân quen với nàng, giọng điệu Scottish gọi nàng từ phía bên ngoài cửa kia rất dễ nhận biết kia là của Ian MacDonell. Nàng mở cửa cho ông, sau đó bước tránh qua một bên khi ông ung dung đi vào, bóng dáng cao lớn của ông lấp đầy căn phòng.

"Có chút may mắn nào không?"

Ông khịt khịt mũi trước khi ngồi xuống chiếc ghế mà nàng vừa đứng lên. "Tùy thuộc vào cách nhìn của con, con gái."

" Không phải đường vòng khác nữa chứ?"

Không phải đường vòng khác nữa chứ?"

"Ầy, nhưng vẫn tốt hơn là đường cùng, ta nghĩ vậy."

"Có lẽ,"- Nàng trả lời, nhưng không có vẻ hào hứng.

Nàng không nên đòi hỏi nhiều hơn nữa, khi mà họ chỉ có một chút tin tức để tiếp tục tìm kiếm. Tất cả những gì mà ông Kimball, một trong những thủy thủ trên tàu Portunus của Thomas, anh trai nàng, đã nói, là ông ta "có thể chắc chắn" đã thấy vị hôn phu thất lạc lâu năm của nàng, Malcolm Cameron, trên một chiếc tàu chở hàng hóa của nước Anh, chiếc Pogrom, khi mà hai chiếc tàu gặp nhau trên tuyến đường quay về Connecticut của chiếc Portunus. Anh Thomas của nàng lại không thể chắc chắn điều đó, vì ông Kimball đã không buồn nói với anh cho đến khi tàu Pogrom đã ra khỏi tầm nhìn của họ. Nhưng mà hướng đi của tàu Pogrom là hướng về Châu Âu, chắc có lẽ bến cảng chính củanó ở nước Anh, ngay cả khi nó không đi thẳng về đó.

Cho dù vậy, đây là mẩu tin tức đầu tiên nàng nghe được về Malcolm trong vòng sáu năm trời, kể từ khi anh ta bị cưỡng bức, cùng với hai người khác, rời khỏi tàu anh Warren của nàng, chiếc Nereus, một tháng trước khi chiến tranh xảy ra vào tháng Sáu của năm 1812.

Cưỡng bức thủy thủ nước Mỹ bởi hải quân nước Anh là một trong những nguyên nhân gây ra chiến tranh. Điều kém may mắn nhất xảy ra cho Malcolm là anh ta bị bắt đi ngay trong chuyến đi biển đầu tiên -đơn giản vì anh vẫn còn mộtchút âm điệu giọng nói của người Cornish, bởi anh đã sống phân nửa cuộc đời của anh ở Cornwall, England. Nhưng giờ đây, anh đã là người Mỹ, dù cha mẹ của anh đã qua đời, nhưng họ đã định cư ở Bridgeport từ năm 1806, hoàn toàn không có ý định trở về lại nước Anh. Tuy vậy, những sĩ quan của văn phòng HMS Devastation đã không tin, và Warren đã bị một vết thương nhỏ trên gò má khi quyết liệt chứng minh điều đó với bọn họ.

Và sau đó, Georgina nghe tin là văn phòng HMS Devastation đã lấy phân nửa tiền hoa hồng trong cuộc chiến tranh đó, những thủy thủ của nàng đã bị phân ra cho nửa tá tàu chiến khác nhau.Và cho đến bây giờ, không có thêm bất cứtin tức gì khác. Việc Malcolm làm gì trên tàu buôn nước Anh khi chiến tranh đã kết thúc không thành vấn đề. Ít nhất, Georgina cuối cùng cũng đã có lý do để đi tìm anh ta, và nàng sẽ không rời nước Anh cho đến khi nàng tìm thấy anh.

"Vậy ai là người bác sẽ đến gặp lần này?" Georgina hỏi với một tiếng thở dài. "Một người nào đó quen biết một người khác, người đó lại biết một người nào khác nữa, rồi người đó có thể biết anh ta ở đâu à?"

Mac chắc lưỡi. "Con nói cái kiểu như là chúng ta sẽ đi theo một cái vòng lẩn quẩn vậy, con gái đáng yêu ạ. Chúng ta mới chỉ tìm kiếm có bốn ngày thôi. Con có thể mượn một chút tính kiên nhẫn của Thomas đi, ta nghĩ vậy."

"Đừng có nhắc Thomas với con, Mac. Con đang rất giận anh ấy đây, vì anh ấy đã không đi tìm Malcolm cho con."

"Anh ấy đã có thể..."

"Trong vòng sáu tháng! Anh ấy muốn con đợi thêm sáu tháng nữa, để chờ anh ấy trở về, sau khi xong chuyến đi Tây Ấn, rồi bao nhiêu tháng nữa anh ấy mới đến đây, tìm Malcolm, rồi cùng nhau trở về? Ôi, chờ đợi vậy dài quá, khimà con đã phải chờ đợi sáu năm rồi."

" Bốn năm thôi." Ông chỉnh lại. "Họ sẽ không để cho con lấy cái gã ấy đâu, cho đến khi con mười tám tuổi, dù cái gã ấy đã hỏi cưới con từ hai năm trước đó."

"Điều đó ăn thua gì. Nếu một trong các anh trai của con trở về nhà, bác biết là họ sẽ đến thẳng đây. Nhưng không, chỉ có anh Thomas lạc quan, người duy nhất trong bọn họ có tính kiên nhẫn như ông thánh, và tàu Portunus là chiếctàu duy nhất của Skylark đậu trong bến, đấy mới thật là may mắn của con. Bác biết không, anh ấy đã cười khi con bảo với anh ấy là con đã lớn lên nhiều rồi, Malcolm chắc sẽ không từ chối để lấy con đâu, phải không?"

Mac cố kềm chế để không phải mỉm cười với câu hỏi chân thành như vậy. Và ông không ngạc nhiên khi anh trai của nàng đã cười khi nàng nói ra những điều đó. Nhưng thật ra, gã ấy đã không để mắt tới cô bé khi nàng chưa trổ mã xinh đẹp như bây giờ, bắt đầu từ tuổi mười chín. Nàng sẽ có một chiếc tàu riêng khi nàng mười tám tuổi và được chia phần lợi nhuận bằng với các anh trong hãng tàu Skylark khi có chồng, và Mac nghĩ rằng, đó chính là nguyên nhân khiến gã thanh niên trẻ Cameron kia chịu hỏi cưới cô bé, trước khi hắn theo Waren trong chuyến đi tới miền Viễn Đông, một chuyến đi mất ít nhất là vài ba năm.

Đúng, vài năm đã trôi qua, phải cảm ơn vì sự kiêu căng của hải quân nước Anh trên biển cả. Nhưng nàng không chịu nghe lời khuyên của các anh trai để quên đi cái gã Malcolm Cameron đó. Ngay cả khi chiến tranh đã kết thúc và người ta có đủ lý do để tin rằng gã ấy đã phải tìm được cách trở về, nhưng thật sự là gã đã không trở về, nhưng dù vậy, nàng vẫn quyết định chờ đợi gã. Chỉ điều đó thôi cũng đủ để cảnh giác Thomas rằng, nàng sẽ không thể chờ cho đến khi anh xong chuyến Viễn Đông, khi mà anh phải chở hàng đến cả chục bến cảng khác nhau. Chẳng phải nàng cũng có tính mạo hiểm giống như mọi người trong gia đình sao? Nó đã ở trong máu của nàng. Và chẳng phải mọi người đều biết, nàng cũng thiếu cả tính kiên nhẫn của Thomas sao?

Dĩ nhiên, Thomas có thể sẽ được tha thứ nếu anh cho rằng vấn đề đó không phải là của riêng anh, khi tàu của em trai Drew của họ sẽ về vào cuối mùa hè, và Drew lúc nào cũng ở nhà vài tháng, giữa những chuyến đi củaanh. Và anh chàng đáng yêu vui tính đó sẽ không bao giờ từ chối cô em gái cưng duy nhất bất cứ điều gì.

Nhưng cô gái đã không chịu chờ Drew. Nàng đã đặt vé trên một chiếc tàu có lịch khởi hành ba ngày sau khi Thomas ra khơi và bằng cách nào đó, đã kéo được Mac cùng đi với nàng, cho dù ông vẫn băn khoăn, làm thế nào mà nàng đã khiến cho chuyến đi giống như là theo ý kiến của ông chứ không phải của nàng

"Được rồi, Georgie, chúng ta đã không quá tệ trong cuộc săn lùng này, xét cho cùng, ở cái đất London này còn có nhiều người hơn cả cái xứ Connecticut ấy chứ. Nó có thể tệ hơn việc tàu Pogrom không có trong bến cảng, còn tất cả thủy thủ lại đã tản đi mất hết. Người mà ta gặp tối mai hứa hẹn sẽ cung cấp rất nhiều tin tức về chàng trai ấy. Còn người mà ta nói chuyện ngày hôm nay biết chắc là Malcolm đã rời tàu với ông Willcocks đó, vì vậy chẳng có người nào khác, ngoài hắn ta có thể biết rõ hơn chỗ ở của chàng trai ấy."

"Nghe có vẻ nhiều hy vọng lắm." Georgina thừa nhận. "Ông Willcocks này có thể sẽ dẫn bác đến thẳng chỗ của Malcolm, vì vậy... con nghĩ con sẽ đi cùng."

"Con không thể." Mac ngắt lời, rướn người về phía trước, nhíu mày với nàng. "Ta sẽ gặp người đó tại một quán rượu." "Vậy thì sao?"

"Này, ta ở đây để làm gì, nếu không phải để trông chừng con, không cho con làm những chuyện khùng điên, còn tệ hơn cả việc đã đi đến đây?"

"Xem nào, Mac..."

"Đừng có mà "xem nào, Mac" với ta, con gái." Ông nói một cách nghiêm khắc.

Nhưng nàng lại nhìn ông với một ánh mắt mà ông hiểu là nàng sẽ rất ngoan cố trong chuyện này. Ông rên thầm, biết sẽ không thể thay đổi nổi điều gì một khi nàng đã bướng bỉnh, nhất quyết làm theo ý mình như vậy. Bằng chứng là nàng đã có mặt ở đây, thay vì ở nhà như các anh nàng vẫn nghĩ.

CHƯƠNG 2

Dọc theo bờ sông, vùng phía Tây của thị trấn, cỗ xe chở Ngài Anthony Malory dừng chân trước một trong những ngôi nhà tân thời nhất ở Picadilly. Đó là nơi Ngài đã ở khi còn độc thân, nhưng giờ sẽ là nơi Ngài sống với người vợ mới cưới, Quý bà Roslynn (xem "Tender Rebel").

Từ trong nhà, anh trai của Anthony, James Malory, người đang nghỉ tạm ở đây khi Anthony còn ở London, uể oải tiến vào sảnh khi nghe tin em trai mình vừa về đến, đúng lúc nhìn thấy Anthony bồng cô gái qua ngưỡng cửa. Không biết chuyện em mình đã kết hôn, anh hỏi nhẹ nhàng.

"Anh không tin rằng mình lại chứng kiến cảnh này."

"Em hy vọng rằng anh đừng chứng kiến." Anthony nói khi tiến đến cầu thang, vẫn bế vợ. "Nhưng vì anh thấy rồi nên xin thông báo với anh rằng, em đã kết hôn."

"Chú đang nói quái quỷ gì thế!"

" Anh ấy nói thật đấy." Cô dâu cười lên thích thú. "Anh không nghĩ rằng, em sẽ để bất kì ai, không phải chồng mình, bế mình qua ngưỡng cửa đó chứ ?"

Anthony dừng lại một lúc vì nhìn thấy điệu bộ hoài nghi của anh mình.

" Chúa lòng lành, James, em đã chờ cả đời để chỉ được thấy anh há hốc không nói được lời nào như lúc này đấy. Nhưng anh phải hiểu rằng, em không thể đợi cho đến lúc anh bình tĩnh lại được."

Nói xong, chàng biến nhanh lên cầu thang.

James cuối cùng cũng đã ngậm miệng lại được, nhưng sau đó lại há ra để nốc cạn ly brandy mà chàng vẫn còn đang cầm trên tay. Thật kinh ngạc! Anthony giờ bị cùm chân rồi! Kẻ chơi bời, phóng đãng khét tiếng nhất London, à, khét tiếng nhất chỉ bởi James đã tự khước từ "danh hiệu" này khi rời khỏi nước Anh mười năm trước. Nhưng Anthony? Tại sao chú ấy có thể làm một việc kinh khủng quá như thế nhỉ?

Tất nhiên, cô dâu xinh đẹp đến không thể diễn tả nổi bằng lời, nhưng mà làm như Anthony không thể có được cô ta theo một cách khác không bằng. James tình cờ biết rằng Anthony vừa dụ dỗ được cô ta, thực ra chỉ mới tối hôm qua. Thế nên có lý do chính đáng nào khiến chú ta phải lấy cô nàng kia chứ? Cô gái không còn ai thân thích nên không ai có thể ép chú ấy làm thế cả, không ai có thể bảo chú ấy phải làm gì - ngoại trừ người anh cả, Jason, hầu tước vùng Haverton và là người đứng đầu trong đại gia đình. Nhưng không thể nào Jason nài Anthony lấy vợ được. Chẳng phải Jason đã cố làm chuyện đó trong biết bao nhiêu năm nay mà vẫn không thành công đấy sao?

Bởi thế, chẳng ai có thể thúc Anthony, hay bắt buộc chú ta, dù bằng mọi cách, làm một chuyện phi lý như vậy. Hơn nữa, Anthony không giống Nicholas Eden, tử tước vùng Montieth, trong việc phải đầu hàng trước áp lực từ những trưởng bối trong gia đình. Nicholas Eden đã bị buộc phải lấy cháu gái của họ Regan, hay Reggie, như cả nhà vẫn thường gọi (xem "Love only once").

Anthony chính là người đã bắt buộc Nicholas phải lấy Regan, với một ít giúp đỡ từ anh trai Edward của họ cùng gia đình Nicholas. Vì Chúa, James vẫn còn ước được góp thêm một vài lời đe dọa của riêng chàng, nhưng gia đình lúc đó vẫn chưa biết chàng đã trở về nước Anh, và chàng đã rình rập cơ hội để cho tên tử tước này một vố thua bẽ mặt mà James thấy rằng mình đáng được có. Chàng đã thành công, hầu như làm cho thằng ranh con vô lại này phải nhớ đến cuộc hôn nhân với Regan, cháu gái yêu quý của James.

Lắc đầu, James quay trở lại phòng khách tìm chai rượu brandy, tin rằng thêm một chút rượu sẽ giúp chàng có được câu trả lời. Chàng không đếm xỉa đến tình yêu. Nếu Anthony chống lại được loại cảm xúc đó trong mười bảy năm hưởng thụ tình dục, thì cậu ấy cũng sẽ trở nên miễn nhiễm với tình yêu như James. Và chàng cũng loại trừ việc Anthony muốn có người nối dõi, bởi vì số tước hiệu của gia đình cũng đã có chủ hết rồi. Jason, người anh cả, có một con trai duy nhất Derek, đã trưởng thành. Edward, người anh thứ hai, có đến năm người con, tất cả đều đã đến tuổi kết hôn, ngoại trừ Amy, đứa nhỏ nhất. Và ngay cả James cũng có một đứa con trai, Jeremy, mặc dù đây là đứa con ngoài giá thú mà chàng mới chỉ phát hiện cách đây sáu năm.

Chàng thậm chí còn không biết việc cậu nhóc được người mẹ nuôi lớn trong quán rượu, và bà tiếp tục làm việc ở đó cho đến khi qua đời. Nhưng Jeremy giờ đã được mười bảy tuổi và đang hết sức mình để theo gót những tay chơi phóng ãng như cha mình - và thành công ngoài sức tưởng tượng. Vì thế, Anthony, đứa em thứ tư, sẽ không cần phải quan tâm về việc duy trì nòi giống dòng họ Malory. Ba người anh đầu đã làm việc đó rồi.

James nằm dài trên chiếc trường kỷ với chai rượu thon cổ brandy trong tay. Cao ít nhất là sáu feet (đơn vị đo lường Anh, 6 feet = 1,83m), thân thể to lớn của chàng nằm vừa khít chiếc ghế. Chàng nghĩ mông lung về việc mà đôi vợ chồng mới cưới đang làm ở trên lầu ngay lúc này. Bờ môi đẹp và gợi cảm nở một nụ cười nhăn nhở. Câu trả lời không chỉ đơn giản đến với chàng là tại sao Anthony có thể làm một việc kinh khủng như kết hôn - điều mà James sẽ không bao giờ vướng phải. Nhưng chàng phải thừa nhận rằng, nếu Anthony quyết đâm đầu làm liều thì người mà cậu ta cưới nên là một món hàng thật ưu tú, một ai đó như Roslynn Chadwick -không, cô ta giờ mang họ Malory rồi - nhưng vẫn là một cô gái ưu tú.

James đã từng nghĩ đến việc theo đuổi cô ta, tuy nhiên Anthony đã xí phần trước rồi. Khi họ còn là những tay chơi trẻ tuổi nhiều năm trước, họ thường theo đuổi cùng một cô nàng như một trò tiêu khiển, và người thắng cuộc thường là người được cô nàng để mắt trước tiên, vì Anthony là một tên quỷ đẹp trai, phụ nữ thường không thể kháng cự nổi, và James cũng được mọi nguời gọi với cái tên tương tự.

Tuy vậy, hai anh em trông khác nhau hoàn toàn. Anthony cao và gầy hơn, với vẻ ngoài thừa hưởng từ người bà của họ, tóc đen, mắt xanh thẫm màu côban, loại màu tương tự của mắt Regan, Amy. Và ngay cả Jeremy, con trai James, lại giống Anthony hơn bố mình, cũng có màu mắt ấy. James thật khác lạ nếu đem so với bề ngoài chung của những người họ Malory. Chàng tóc vàng, đôi mắt với gam màu xanh lá vừa phải, thân hình to lớn. To cao, tóc vàng, và đẹp trai là những gì

James cười thầm, nghĩ đến cô cháu gái yêu quý. Người chị duy nhất của chàng, Melissa, đã qua đời khi Regan chỉ mới hai tuổi, vì vậy, chàng và các anh em trai đã nuôi dưỡng Regan. Cô giống như con gái họ. Nhưng giờ cô đã lấy anh chàng lóc chóc Eden, và James không thể làm gì khác hơn là phải chịu đựng gã này. Nhưng giờ đây, Nicholas Eden đã tỏ ra là một người chồng mẫu mực.

Lại chuyện vợ chồng... Ít ra thì Eden cũng có được một lý do để lấy vợ. Cậu ta tôn thờ Regan. Nhưng Anthony thì lại tôn thờ hết thảy phụ nữ. Về mặt đó thì Anthony và James giống nhau. Và có thể James vừa bước qua tuổi bamươi sáu, nhưng sẽ không có một người phụ nữ nào có thể ràng buộc chàng vào hôn nhân được. Yêu họ rồi rời xa họ là cách duy nhất để tồn tại được với họ, một đức tin đã sống cùng chàng ngần ấy năm trước đây, và cũng là điều chàng tiếp tục thực hiện cho sau này.

CHƯƠNG 3

Ian MacDonell là thế hệ người Mỹ thứ hai, nhưng di truyền tổ tiên Scottish vẫn lộ ra rõ ràng qua mái tóc màu đỏ và âm hưởng êm dịu trong giọng nói của ông. Tuy vậy, ông không có tính nóng nẩy của người Scottish. Ông rất hòa nhã, và ông đã như vậy suốt bốn mươi bảy năm nay. Vậy mà ông đã bị thử thách đến mức tối đa vào tối hôm qua và cả nửa ngày hôm nay bởi cô con gái út của nhà Anderson.

Là hàng xóm với nhà Anderson, Mac đã biết gia đình này suốt cả đời ông. Ông đã làm việc trên tàu của họ ba mươi lăm năm nay, bắt đầu giúp việc lặt vặt cho ông Anderson cha khi vừa mới bảy tuổi, và cuối cùng là phó thuyền trưởng trên tàu Neptune của Clinton Anderson. Ông đã từ chối chức vụ thuyền trưởng nhiều lần. Giống như Boyd, người anh trẻ tuổi nhất của Georgie, ông không muốn toàn bộ quyền điều hành về tay mình - cho dù cuối cùng chàng trai trẻ Boyd cũng phải chấp nhận điều đó. Nhưng ngay cả sau khi Mac từ bỏ đi biển cách đây năm năm, ông vẫn không thể rời xa những con tàu; bây giờ nhiệm vụ của ông là xem xét lại tình trạng mỗi con tàu của hãng Skylark khi nó trở về bến cảng.

Khi ông bạn già qua đời cách đây mười lăm năm, và vợ ông cũng ra đi vài năm sau đó, Mac hầu như là cha nuôi của đám nhỏ còn lại, cho dù ông chỉ lớn hơn người anh cả Clinton có bảy tuổi. Nhưng dù vậy, ông cũng là người thân nhất của gia đình họ. Ông đã nhìn bọn trẻ lớn lên, đã có mặt để giúp đỡ họ, cho ý kiến khi mà ông bạn già không thể làm điều này, và đã dạy mấy đứa con trai - và thật ra mà nói, cả Georgina nữa - tất cả những điều họ cần biết về tàu bè. Không giống như người cha của họ, chỉ ở nhà được một hoặc hai tháng giữa những chuyến viễn du, Mac có thể ở nhà sáu tháng cho đến một năm, cho đến khi biển cả kêu gọiông ra đi lần nữa.

Thông thường, khi một người đàn ông tận tụy với biển cả hơn gia đình thì những đứa con của nhà Anderson đã được đánh dấu bởi những chuyến viễn du của người cha. Clinton được sanh trước tiên và bây giờ đã bốn mươi, nhưng bốn năm ông vắngmặt trong chuyến đi tới miền Viễn Đông đã làm anh cách biệt với Warren năm tuổi. Thomas được sanh bốn năm sau đó, và Drew bốn năm sau nữa. Năm Drew được sanh là lần duy nhất người cha có mặt, bởi vì một cơn bão và sự thiệt hại của con tàu đã khiến ông quay lại bến năm đó, rồi rủi ro này tiếp theo rủi ro khác đã giữ chân ông ở nhà gần một năm trời, lâu đủ chứng kiến ngày Drew sinh ra và vợ ông bắt đầu mang thai Boyd, đứa bé được sinh mười một tháng sau đó.

Sau đó là đứa con gái út và là đứa con gái duy nhất của gia đình, với khoảng cách bốn năm khác biệt giữa Boyd và cô bé. Không giống như mấy cậu con trai, tất cả đều được đưa ra khơi khi họ vừa đủ tuổi, Georgina luônphải ở nhà để chào đón mỗi khi con tàu về bến. Vì vậy, không có gì phải ngạc nhiên khi Mac thân với cô gái, vì đã trải qua nhiều năm tháng coi sóc cô lớn lên, nhiều hơn so với bất cứ anh trai nào của nàng. Ông hiểu nàng rất rõ, biết tất cả các thủ đoạn nàng dùng để đạt được ý mình, cho nên cũng dễ hiểu tại sao ông đã không đủ cứng rắn với nàng tại nơi xa xôi hẻo lánh này. Và vì vậy, nàng đang đứng kế bên ông trong quán rượu ở một trong những nơi nổi tiếng dữ dội của khu bến cảng. Nó đủ phiền phức để một người đàn ông quay trở lại với biển cả.

Việc có thể làm Mac cảm thấy dễ chịu nhất đó là cô gái đã nhận ra là nàng đã đi quá mức khi lần này nhất định làm theo ý định khùng điên của mình. Nàng đang run rẩy giống như một chú chó con, bất chấp một con dao găm đã được giấu dưới tay áo và một cái khác dấu trong giày của nàng. Dù vậy, sự bướng bỉnh chết tiệt vẫn không buộc được nàng bỏ đi cho đến khi ông Willcocks xuất hiện. Ít nhất, họ cũng cố gắng che dấu nữ tính của nàngmột cách rất tốt.

Mac đã nghĩ, điều này có thể là một trở ngại để giữ nàng không đi cùng ông tối nay, nhưng ông không ngờ là cô gái đã có vài sửa đổi trang phục vào buổi tối khuya, để có thể cho ông thấy sự hóa trang của nàng vào buổi sáng nay, khi mà ông vòng vo gợi ý rằng, nàng cần một bộ đồ, nhưng họ không đủ tiền để mua nó.

Bàn tay thanh mảnh của nàng được giấu dưới đôi găng tay xù xì mà Mac chưa bao giờ thấy, nó quá lớn, làm cho nàng hầu như không thể nâng lên cốc rượu mà ông đã gọi cho nàng, trong khi miếng vá của cái quần đã chiếm gầnhết mặt ghế, nhưng ít ra cái áo khoác đã che được vòng ngực, nếu cô gái không giơ tay lên, khiến cái áo khoác hở ra. Chân nàng đi một đôi giày kiểu đàn ông có vẻ đã bị vất đi từ nhiều năm trước. Những lọn tóc nâu đen của nàng giấu dưới cái mũ bằng len, được kéo xuống thật thấp để che chiếc cổ, đôi tai, và đôi lông mày đen của nàng, cũng vậy, nó chỉ được giữ ở đó khi nàng cố gắng cúi đầu thấp, điều mà nàng đang cố làm.

Nàng trông thật tội nghiệp, chắc chắn vậy, nhưng thật ra, nàng trà trộn vào đám đông hỗn độn này tốt hơn cả Mac trong chính quần áo của ông, tuy chúng không sang trọng, nhưng vẫn có chất lượng tốt hơn bất cứ thứ gì mà mấy gã thủy dữ tợn đang mặc - ít ra cho đến lúc hai người đàn ông quý phái kia bước vào cửa.

Thật kinh ngạc khi sự khác biệt đó đã nhanh chóng làm cho cái nơi hỗn độn này trở nên thật yên lặng, chỉ còn nghe vài tiếng thở nặng nề và cả tiếng thì thầm của Georgina.

"Chuyện gì vậy?"

Mac không trả lời, thúc khuỷu tay nàng bảo im lặng, ít nhất cho đến khi những phút căng thẳng qua đi, khi mọi người nhận ra sự dũng cảm của những người mới đến và quyết định tốt hơn hết là lơ họ đi. Sau đó, tiếng ồn àotrong phòng dần trở lại, và Mac liếc nhìn người đi cùng, thấy nàng vẫn cố gắng giữ sự kín đáo bằng cách không làm gì hơn là nhìn chăm chú xuống cốc rượu của nàng.

"Không phải là người của chúng ta, chỉ là một cặp quý ông, qua cách ăn mặc sang trọng của họ. Một hiện tượng không bình thường, ta nghĩ vậy, khi những người như họ lại đến một nơi như thế này?

Mac nghe có tiếng khụt khịt mũi trước khi có tiếng thì thầm, "Không phải con đã luôn luôn nói là họ có nhiều kiêu ngạo hơn là họ biết phải làm gì với chúng sao?"

"Luôn luôn?" Mac cười chế nhạo. " Dường như ta chỉ nghe con nói vậy khoảng sáu năm nay thôi."

" Đó là bởi vì con chỉ mới nhận ra điều đó thôi." Georgina giận dỗi trả lời.

Mac muốn lăn ra cười vì giọng điệu của nàng, cố không nhắc đến tuổi trẻ dại dột của nàng. Mối ác cảm dành cho nước Anh vì đã đánh cắp Malcolm của nàng vẫn không giảm bớt chút nào sau khi chiến tranh kết thúc, và sẽ không bớt đi, cho đến khi nàng tìm lại được gã ấy.

Nhưng nàng thể hiện mối ác cảm này một cách rất nhã nhặn, hoặc là ông luôn luôn nghĩ như vậy. Các anh của nàng nổi tiếng là cường điệu và đã lớn tiếng thoá mạ về sự bất công mà nước Anh đã áp đặt lên người dân Mỹ, xảy ra bởi sự cai trị của chế độ quý tộc, và điều này đã xảy ra trước chiến tranh rất lâu, khi chuyến trao đổi hàng hoá đầu tiên của họ bị ảnh hưởng bởi sự phong tỏa các hải cảng châu Âu của nước Anh. Nếu có người nào vẫn mang nặng mối ác cảm với nước Anh, chính là anh em nhà Anderson.

Vì vậy, hơn mười năm nay, cô gái đã nghe nhắc đến nước Anh như là ''những gã con hoang kiêu ngạo'', nhưng khi đó nàng không để ý lắm, chỉ ngồi yên và im lặng gật đầu đồng ý, đồng cảm với cảnh ngộ của các anh, nhưng không thật sự có mối liên hệ nào với chuyện đó. Nhưng một khi sự độc đoán của đế chế Anh quốc chạm đến vật sở hữu cuả nàng, cưỡng bách đến vị hôn phu cuả nàng, nó lại là một chuyện khác. Nàng không bực tức về chuyện đó như các anh nàng, nhưng không ai có thể nghi ngờ về sự khinh miệt cuả nàng, toàn bộ mối ác cảm cuả nàng đã dành cho tất cả những gì liên hệ đến nước Anh. Nàng chỉ là bày tỏ ra một cách lịch sự thôi.

Georgina cảm nhận được sự thích thú cuả Mac mà không cần phải nhìn vẻ mặt chế nhạo của ông. Nàng thật muốn đá một cái vào ống chân ông. Lúc mà nàng đang run đến tận đôi chân, lo sợ đến nỗi không dám ngước đầu lên khi ởtrong cái đám đông hỗn tạp này, hối tiếc vì sự bướng bỉnh đã mang nàng đến đây, thì điều gì đã làm ông ta thích thú như vậy chứ? Nàng thật muốn nhìn xem những quý ngài đỏm dáng này, những người mà chắc chắn là ăn mặc giống như những công tử bột chưng diện loè loẹt, họ cùng một giuộc như nhau. Nàng ngay cả một chút cũng không nghĩ là Mac sẽ buồn cười vì những gì nàng sẽ nói .

"Willcocks, Mac? Còn nhớ đến ông ta không? Lý do khiến chúng ta có mặt ở đây đấy. Nếu điều đó không quá rắc rối..."

"Xem nào, đừng có thô lỗ vậy chứ." Ông nhẹ nhàng trách.

Nàng thở dài. "Con xin lỗi. Con chỉ ước gì cái gã đó sẽ sớm xuất hiện nếu như gã sẽ đến. Bác chắc chắn là gã chưa có mặt ở đây chứ?"

"Có một vài gã có mục cóc trên má và mũi, ta thấy vậy, nhưng không ai có vết thẹo dài một phần tư inch trên môi dưới của một gã thấp, mập lùn, tóc vàng khoảng độ hai mươi lăm hoặc cỡ ấy. Với bấy nhiêu đó miêu tả để nhận dạng, chắc là chúng ta sẽ không nhận lộn đâu."

"Nếu những miêu tả đó chính xác." Georgina nghĩ, nàng nên nhấn mạnh hơn về điều đó.

Mac nhún vai. " Đó là tất cả những gì chúng ta có được, và vẫn tốt hơn là không có gì cả, ta nghĩ vậy. Ta không thích phải đi vòng vòng từng bàn ở chỗ này và hỏi... Thưa Đức Ông, xin giúp chúng tôi, những lọn tóc của con đang tuột ra kià, con- "

"Shh!" Georgina xuỵt nhỏ trước khi ông có thể nói nguyên chữ ''con gái'' chết tiệt ra, nhưng nàng lập tức nhấc tay lên để nhét lại lọn tóc vừa bị tuột ra.

Nhưng thật không may, khi nàng đưa tay lên thì cái áo khoác cũng bị kéo theo, để lộ cái mông nhỏ săn chắc, không thể nào lại là của một thiếu niên hay một người đàn ông. Đôi mông nhỏ ấy đã được che lại rất nhanh khi nàng để tay xuống mặt bàn, nhưng một trong hai người đàn ông ăn mặc lịch sự kia đã nhìn thấy, những người mà vừa rồi, sự xuất hiện cuả họ đã gây nên sự căng thẳng và bây giờ đang ngồi ở chiếc bàn cách đó không quá hai mét.

James Malory cảm thấy rất thích thú, mặc dù không ai có thể nhận biết qua nét mặt cuả anh. Nơi đây là quán rượu thứ chín mà anh và Anthony đã ghé qua trong ngày hôm nay, để tìm gã Geordie Cameron, gã anh họ người Scottish cuả Roslynn. Anh vừa nghe được vào buổi sáng, tên Cameron này đã ra sức ép buộc Roslynn phải lấy gã, tính cả đến chuyện bắt cóc nàng, may mắn là nàng đã trốn được. Đó là lý do khiến Anthony đã cưới nàng, để bảo vệ nàng khỏi người anh họ thô bỉ, và Anthony cũng đã khẳng định như vậy. Dù sao, Anthony vẫn nhất định phải tìm ra gã, để hăm he gã, cho gã biết Rosalynn đã có chồng, và đuổi gã trở về Scotland với lời cảnh cáo không được làm phiền nàng nữa. Tãt cả chỉlà để bảo vệ cô dâu mới hay em trai anh còn có ý riêng nào khác nữa chăng?

Dù động cơ thực sự nào đã thúc đẩy, Anthony chắc chắn sẽ tìm được gã đàn ông đó khi anh nhìn thấy một gã tóc đỏ ở quầy rượu. Đó là lý do tại sao họ đã ngồi rất gần quầy rượu, hy vọng họ có thể nghe ngóngđược điều gì, bởi vì tất cả những điều họ biết được về Geordie Cameron là hắn ta cao lớn, tóc đỏ, mắt xanh, và không thể sai trật với âm điệu Scottish trong giọng nói. Chi tiết cuối cùng đã lộ ra sau đó, khi gã đàn ông lên tiếng, mà James chắc chắn là hắn đang mắng người bạn thấp hơn kế bên, nhưng tất cả những gì Anthony để ý chỉ là giọng đặc sệt Scottish cuả hắn.

"Tôi đã nghe đủ rồi." Anthony nói ngắn gọn, lập tức đứng lên.

James, quá quen thuộc với những quán rượu ở bến cảng hơn Anthony, anh biết chắc điều gì sẽ xảy ra nếu một cuộc cãi vã bắt đầu. Chỉ trong nháy mắt, tất cả người trong quán sẽ tham gia vào trận chiến. Cho dù Anthony có thể là tay quyền Anh hạng nhất, giống như James vậy, nhưng luật lệ đàng hoàng không được áp dụng ở những nơi như thế này. Trong khi bạn đang bận rộn đề phòng cú đánh của người này, bạn rất có thể sẽ nhận được một cú đập phía sau từ một người khác.

Hình dung được tình thế như vậy, James vội nắm lấy tay em trai, rít lên. "Cậu chưa nghe được gì cả. Phải biết khôn ngoan chứ, Tony. Không biết bao nhiêu người trong đây đã được gã ấy trả tiền. Chúng ta tốt hơn hãy chờ thêm một chút nữa, cho đến khi gã rời khỏi nơi này."

"Anh có thể chờ lâu hơn. Tôi có một người vợ mới ở nhà, tôi đã chờ đủ lâu rồi."

Tuy nhiên, trước khi anh bước thêm bước nữa, James đã nhanh trí gọi lớn,- ''Cameron?'' hy vọng không có sự phản hồi sẽ dập tắt được vấn đề, vì Anthony sẽ không còn lý do gây hấn nữa. Thật không may, anh lại nhận được nhiều phản ứng.

Cả Georgina và Mac lập tức quay lại cùng lúc khi nghe gọi tên Cameron. Nàng nhận thức là sẽ đối mặt với toàn bộ căn phòng, nhưng vẫn quay lại, với hy vọng sẽ thấy được Malcolm. Lẽ dĩ nhiên, chính anh ấy là người được gọi. Tuy nhiên, Mac cố tránh thái độ khiêu khích, ngay khi ông thấy người đàn ông quý phái cao to, tóc đen rút tay khỏi sự nắm giữ của người đàn ông tóc vàng đi cùng, cặp mắt cuả anh ta, rõ ràng là thù địch, dán chặt vào Mac. Trong vài giây, người đàn ông này đã thu ngắn khoảng cách giữa họ.

Georgina không biết phải làm gì. Nàng trố mắt nhìn chăm chăm người đàn ông cao, tóc đen bước đến trước mặt Mac, nàng chưa từng thấy người đàn ông nào đẹp trai, mắt xanh quỷ quái như vậy bao giờ. Nàng đoán, người đàn ông này chính là một trong "hai người quý phái'' mà Mac đã cố gắng nói cho nàng biết, và họ hoàn toàn không giống với những hình ảnh mà nàng tưởng tượng. Không có một chút công tử bột ở người đàn ông này. Quần áo thuộc loại hảo hạng nhưng không phô trương, không có những thứ sa teng bóng lộn hoặc nhung nổi bật. Nếu không có cái cà vạt thắt một cách đúng mốt sang trọng kia, người này đã ăn mặc giống như một trong những người anh của nàng, khi họ quyết định biến mình thành những người lịch sự.

Tãt cả những điều này được nàng ghi nhận, nhưng không làm nàng bớt sợ hãi, nghi ngờ, vì không có một nét thân thiện nào trong thái độ của người đàn ông này. Còn có một sự giận dữ khó kiểm soát được trong ông ta và có lẽ nó hướng về Mac.

"Cameron?" Người đàn ông hỏi Mac với một giọng trầm.

"Tôi là MacDonell, thưa ông, Ian MacDonell."

"Ông nói láo."

Georgina há hốc miệng khi nàng nghe lời kết án đó, rồi hết hồn khi ông ta nắm cổ áo Mac kéo về phía trước và nhấc lên, cho đến khi hai người đàn ông nhìn trừng trừng vào nhau, hai khuôn mặt chỉ cách nhau vài phân. Cặp mắt màu xám khói cuả Mac ánh lên nét phẫn nộ. Nàng không thể để cho họ đánh nhau, vì Chúa. Mac có thể thích thú với trò đánh nhau như bất cứ gã thủy thủ nào, nhưng quỷ bắt họ đi, đó không phải là mục đích để họ đến đây. Và họ không thể để mọi người trong quán rượu chú ý đến mình- nhất là nàng.

Không ý thức được là mình không hề biết sử dụng vũ khí, Georgina tuột con dao găm ở tay áo ra. Thật ra, nàng không muốn đả thương ai, nàng chỉ muốn dùng nó để ép buộc người đàn ông quý phái kia lùi lại mà thôi. Nhưng trướckhi nàng có thể nắm được chuôi dao với cái găng tay quá lớn kia, con dao đã bị rớt khỏi tay nàng.

Nàng thật sự hoảng sợ, quá trễ khi nhớ ra, kẻ đang nắm cổ áo Mac không phải đi một mình. Nàng không biết tại sao họ lại chọn Mac và nàng để tấn công, khi trong phòng đầy những tên sừng sỏ, nếu họ chỉ muốn tìm cách đánh nhau cho vui. Nhưng nàng đã nghe nhiều về những điều này, có những quý tộc kiêu ngạo thích chỉ đi vòng vòng để gây sự hoặc chèn ép những kẻ thấp kém hơn họ. Tuy vậy, nàng sẽ không đứng ở đây để họ sỉ nhục. Ồ, không đâu. Chuyện nàng phải giữ kín thân phận cuả mình đã bay ra khỏi đầu nàng, bởi sự bất công từ sự tấn công vô cớ này, cũng như sự bất công đã làm cho nàng mất đi Malcolm vậy.

Nàng quay lại và tấn công mù quáng, điên đảo, với tất cả cay đắng và phẫn uất dồn nén trong sáu năm qua về nước Anh và đặc biệt là với những quý tộc của họ, đá và đánh, nhưng thật không may, nàng không làm được gì hơn vmà chỉ làm đau tay và chân của mình thôi. Cái tên đồng hành đáng nguyền rủa này cứ như một bức tường vậy. Điều này lại làm cho nàng càng giận điên lên, nàng không còn lý trí để ngưng lại.

Việc này có thể còn kéo dài nếu bức tường kia không nghĩ là anh ta đã chịu đựng đủ rồi. Bất thình lình, Georgina thấy mình bị hắn ôm ngang và nhấc bổng lên mà không cần một cố gắng nào, và khủng khiếp hơn nữa , bàn tay giữ nàng đang ôm ngay ngực nàng.

Thế cũng chưa tồi tệ bằng khi người đàn ông quý phái tóc đen, vẫn đang nắm áo Mac, bất thình lình la lớn,

"Chúa ơi, hắn là đàn bà!"

"Tôi biết rồi." Bức tường trả lời và Georgina nhận ra sự thích thú trong giọng gã.

"Bây giờ, các ngươi đã biết rồi, những tên vô lại hèn nhát kia!" Nàng gầm gừ với cả hai, biết chắc rằng việc cải trang cuả nàng đã vô dụng. ''Mac, hãy làm cái gì đi!''

Mac toan hành động, nhưng cánh tay giơ ra sau để đập vào người đàn ông tóc đen đã bị gã nắm giữ và đè mạnh xuống bàn.

"Điều đó không cần thiết, MacDonell."- Người đàn ông bí ẩn nói. Tôi đã lầm lẫn. Màu mắt không giống. Tôi xin lỗi."

Mac bối rối khi gã trở nên lịch thiệp. Ông không thấp hơn gã là mấy, tuy nhiên ông không thể dùng nắm đấm để tấn công gã . Ông cảm thấy, nếu làm được thì nắm đấm cũng không thể giúp ông được nhiều.

Thận trọng, ông gật đầu chấp nhận lời xin lỗi của gã để có thể thoát khỏi tình huống này. Nhưng Georgina vẫn bị giữ chặt bởi tên còn lại, gã tóc vàng, mà theo bản năng, Mac thấy gã nguy hiểm hơn khi ông vừa nhìn thấy cả hai.

"Để chúng tôi đi, thưa ông, điều đó sẽ tốt cho các ông, tôi không để cho các ông thô bạo... "

"Dễ thôi, Mac Donell." - Tên tóc đen xen vào, trấn an ông. " Anh tôi không làm hại cô gái đâu. Có lẽ hai người cho phép chúng tôi hộ tống ra ngoài?"

"Không cần..."

"Nhìn quanh đi, anh bạn thân mến." Tên tóc vàng ngắt lời ông. "Điều này rất cần thiết, hãy cảm ơn sự lầm lẫn ngớ ngẩn của em trai ta ."

Mac nhìn quanh và thầm nguyền rủa. Mọi ánh mắt trong phòng đều đổ dồn vào cô gái, đã được chuyển tới bên hông của gã qúy tộc vạm vỡ, bị ôm chặt bởi cánh tay to khỏe giống như cô là một bao ngũ cốc, khi hắn mang cô đi thẳng ra cửa. Lạ lùng làm sao, nàng không hề mở miệng phiền trách một lời dù bị vác đi một cách thô thiển như vậy, ít nhất là Mac không thể nghe thấy, vì sự phản kháng của nàng đã sớm bị dập tắt, khi những chiếc xương sườn của nàng đang bị ép chặt vào với nhau. Vì thế, Mac cũng chỉ biết im lặng đi theo họ, ông nhận ra rằng, nếu như không phải anh chàng nguy hiểm ấy vác nàng đi thì chắc họ sẽ không thể đi xa khỏi nơi này được.

Georgina cũng nhận ra rằng họ sẽ gặp rắc rối lớn nếu không sớm ra khỏi chỗ quỷ này, đây là lỗi của họ, không thay đổi được sự thật. Và nếu bức tường di động này có thể giúp nàng ra khỏi đây mà không gặp rắc rối nào anh ta vậy, dù cái cách anh ta dùng khiến nàng cảm thấy vô cùng nhục nhã. Một cảm giác bất lực sôi lên trong lòng nàng. Tuy nhiên, họ phải dừng lại khi cô nàng phục vụ quán rượu đột nhiên xuất hiện và thèm muốn giang đôi tay run rẩy. "Anh sẽ không bỏ đi, phải không?" Georgina đẩy mũ lên đủ để nhìn thấy cô ta xinh đẹp ra sao và nghe bức tường trả lời, " Anh sẽ quay lại sau, cô em".

Cô nàng tươi tỉnh hẳn lên, thậm chí không thèm để ý đến Georgina, nàng ngạc nhiên khi thấy cô gái thèm muốn những gã hoang dã này. Nàng cho rằng, thị hiếu của một số người thật khó hiểu.

"Em xong việc lúc hai giờ."

"Được, sau 2 giờ."

"Tôi nghĩ hai cho một là quá nhiều." Một tên thủy thủ khỏe mạnh đứng lên và chặn đường họ.

Georgina rên thầm. Đây thật sự là một lực sỹ, giống Boyd, anh cô, được coi như một võ sĩ quyền Anh chuyên nghiệp, cô nghĩ vậy. Mặc dù bức tường quả là một bức tường, cô chưa thật sự nhìn gã ta, liệu gã có nhỏ con hơn tên thủy thủ này hay không nhỉ? Nhưng cô đã quên mất quý ông kia, người gọi gã là anh. Gã em bước đến cạnh họ, cô nghe thấy gã thở dài trước khi hỏi, "Em không tin rằng anh sẽ bỏ cô ta xuống và quan tâm đến chuyện này,

"Không có gì đặc biệt."

" Em cũng không nghĩ vậy."

"Tránh ra, anh bạn." Tên thủy thủ cảnh cáo gã em, "Hắn ta không được phép đến đây cướp đi, không chỉ một mà là hai cô gái của chúng tôi."

"Hai? Cô gái nhỏ nhếch nhác này là của anh sao?

Gã em liếc nhìn Georgina đang ngoảnh đầu ra sau với vẻ khó chịu. Dĩ nhiên điều đó làm hắn ta ngập ngừng khi hỏi, "Cô là của hắn phải không, cô bé?

Ồ, nàng rất muốn nói "vâng". Nếu nàng có thể thoát ra khỏi đây, trong khi hai gã quý tộc kiêu ngạo này bị dần như cám, thì nàng sẽ không ngần ngại. Nhưng nàng không hề có chút cơ may nào. Nàng tức điên lên với hai gã quý tộc phiền phức này, đặc biệt là James, gã đang vác nàng bên hông, nhưng trong hoàn cảnh này, nàng buộc phải nén cơn giận xuống và lắc đầu phủ nhận.

"Tôi nghĩ rằng mọi việc đã được dàn xếp, không phải à ? Câu trả lời mang nhiều nghĩa hơn là một câu chất vấn."

" Nào, hãy là một người nhã nhặn và tránh sang một bên."

Ngạc nhiên, tên thủy thủ ngang ngạnh.

"Hắn không được mang cô ấy ra khỏi đây."

" Ồ, chết tiệt."

Gã quý tộc thốt lên, vẻ chán chường, trước khi đấm một cú như trời giáng vào cằm tên thuỷ thủ. Hắn bay ra xa vài feet, bất tỉnh.

Một đồng bọn, đang ngồi cùng một ả gái đẹp, đứng lên gầm gừ, chưa kịp làm gì thì một cú đấm mạnh đã khiến hắn ngã trở lại ghế, tay nắm chặt mũi để cầm máu. Gã quý tộc nhìn quanh chậm rãi, nhướng một bên lông mày lên:

"Còn ai nữa không?"

Đằng sau gã ta, Mac nhe răng ra cười, thật may mắn khi không thách đấu gã người Anh này. Không một ai trong phòng động đậy trước lời thách thức. Mọi việc diễn ra quá nhanh. Họ nhận thấy rằng, trước mắt họ là một võ sĩ thành thục và vô cùng khéo léo.

"Làm tốt lắm, em trai," Jame khen ngợi,

"Bây giờ thì ra khỏi đây thôi."

Anthony khẽ cúi đầu cảm tạ, rồi tiến đến cười nhăn nhở : "Chỉ kém anh thôi, ông anh già ạ."

Ra đến ngoài, James đặt cô gái xuống trước mặt mình. Dưới ánh sáng của ngọn đèn trên cửa quán rượu, đập vào mắt nàng là vẻ đẹp đàn ông, đủ làm nàng do dự trong chốc lát trước khi đá mạnh vào chân của chàng ( sao không đá vào giữa hai chân nè ) rồi chạy lao ra đường bỏ trốn. Chàng giận dữ nguyền rủa và chạy theo nàng, nhưng dừng lại sau vài feet, khi nhận thấy rằng có đuổi theo cũng vô ích. Cô nàng đã mất hút trong bóng đêm.

Chàng quay trở lại và chửi thề thêm một lần nữa khi thấy MacDonell cũng đã biến mất.

"Tên Scot đã biến đến chỗ chết tiệt nào rồi?".

Anthony còn mải cười hơn là nghe chàng hỏi:

"Chuyện gì?"

James mỉm cười một cách khó khăn:

"Tên Scot. Hắn biến rồi."

Anthony trấn tĩnh lại và nhìn xung quanh.

"Được rồi, thật phải cám ơn anh đấy. Em đã định hỏi hắn, vì sao cả hai người đều quay lại khi nghe đến tên Cameron?"

"Để làm cái khỉ khô gì chứ?"

Jame ngắt lời,

"Làm sao tìm được khi không biết cô ta là ai chứ?"

"Tìm cô gái đó ư?"

Anthony cố nén cười:

"Trời ơi, anh thích bị ăn đòn à. Anh cần gì ở một cô nhỏ lúc nào cũng muốn cấu xé mình, trong khi có sẵn một cô khác mong chờ anh từng phút một, nhỉ?"

Ả phục vụ quán rượu mà James định gặp sau giờ làm việc không kích thích chàng nhiều lắm.

"Cô nhỏ rất lôi cuốn."

James trả lời giản dị, rồi nhún vai "

Anh cho rằng em nói đúng, cô phục vụ bé nhỏ kia sẽ làm tốt việc này, dù thời gian cô ta ngả ngớn trong lòng em cũng nhiều như với anh. Tuy vậy chàng vẫn ngước nhìn con đường đêm trống vắng một lần nữa trước khi tiến thẳngđến cỗ xe ngựa đang đứng chờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro