Trò đùa thứ hai mươi chín

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên dịch: Yên Hy.

Fred và George đã rời khỏi trường học đượcvài ngày, chuyện bọn họ bay về phía tự do còn làm người ta bán tàn say sưa. Wendy lúc nào cũng nghe học sinh trong hành lang kể về tình huống khi đó, đương nhiên câu chuyện này càng lúc càng thái quá, nhưng điều này cũng không trở ngại làm cô cảm thấy đặc biệt tự hào.

Sự nổi loạn của cặp song sinh Weasley không chỉ gây ra những rắc rối khó dọn dẹp, ví dụ như một mảnh đầm lầy trong hành lang lầu 6, còn tạo ra hình tượng anh hùng, dẫn tới các học sinh còn lại tranh nhau bắt chước.

Nhóm nhỏ D.A thỉnh thoảng cũng ném phần trứng, giả bộ trốn học ra ngoài, cũng phụ thuộc với đội điều tra của Umbridge, ngẫu nhiên ngáng chân sau bọn họ, lỡ đãng dùng một câu thần chú. Wendy liền phát hiện cô nắm giữ thần chú càng ngày càng thuận buồm xuôi gió, nhất là thần chú làm người ta ấm ức.

Cặp song sinh tuy để lại địa chỉ tiệm Giỡn cho họ, nhưng bởi vì Umbridge nghiêm khắc khống chế con đường đưa thư của chim cú mèo, tất cả bọc đều phải được kiểm tra. Nhưng đám Fred cũng đã sớm tính đến tình huống này, trước khi họ có thể dời đi, đem tất cả thành phẩm trong tay bán cho học sinh trong trường. Tùy ý đều có thể những vật phẩm có tác dụng trốn học ở khắp mọi nơi, để Wendy lúc nào cũng cảm thấy Fred còn chưa rời đi, nhưng lập tức ý thức được anh đã không còn đứng chung một chỗ với cô.

Thư cũng không an toàn. Wendy hoài nghi thư của cô đã bị xem qua, Angelina cũng có cảm giác đồng dạng. Làm "Người nhà" của song bào thai ở lại Hogwarts, bọn họ có khả năng đã thành đối tượng giám thị quan trọng của Umbridge. Wendy cảm thấy, bà ta nhất định hận tất cả người và hàng hóa có liên quan đến Weasley.

Cho nên Wendy rất có ít thông tin về Fred, những bức thư của cô an toàn gửi ra ngoài, bởi vì Filch chỉ kiểm tra gói hàng. Fred chỉ hồi âm chỉ có thể nói vài chuyện không đến nơi đến chốn.

Tuy nhiên rất nhanh Fred đã nghĩ xong đối sách, tin tức anh nói gần đây về thời tiết, trường học và nỗi nhớ với Wendy, cũng có câu phụ "Em hôn một lần, sẽ làm anh thổ lộ nội tâm."

Fred sẽ không nói như vậy, cũng sẽ không viết như vậy. Wendy cầm phong thư này lăn qua lộn lại nhìn mấy lần, mới tìm về lúc không có người, do dự hôn một cái lên lá thư.

Hôn xong còn cảm thấy mình rất ngốc, sau đó tận mắt nhìn thấy mực nổi lên giấy, ở mặt ngoài chảy xuôi ráp lại thành từ mới. Wendy kích động kêu một tiếng, vui vẻ đọc.

Cô biết được tiệm của cặp song sinh đã trang hoàng xong xuôi, nhưng bởi vì họ đã bán quá nhiều hàng tồn kho trước khi rời đi, rất nhiều sản phẩm phải được làm lại. Bởi vì tài chính đều dùng trên trang hoàng và mua nguyên liệu, bọn họ chỉ có hai người đã làm, nhưng họ đều đã quen.

Cùng với tốt nghiệp tới gần, khác với Elma càng thêm quý trọng lưu luyến cuộc sống trong khuôn viên trường. Wendy không đợi muốn tốt nghiệp, cô muốn gặp Fred, cô muốn chính mắt đi xem tiệm Giỡn của anh em Weasley.

Càng gấp như vậy, thời gian trôi qua càng chậm. Những học sinh năm bảy khác vẫn còn đang lo lắng ngày thi đang tới gần, Wendy hận không thể đem áp lực mấy ngày nay trong nháy mắt, trong chớp mắt có thể đi ra khỏi trường. Cuối cùng học tập trở thành chuyện giảm bớt lo âu, ôn định cảm xúc cô.

Trong thời gian này Wendy còn xem một trận chung kết Quidditch, Gryffindor đối đầu với Ravenclaw. Hufflepuff đã vô duyên với cúp Quidditch, nhưng cô vẫn đến xem. Nhất là sân so tài Fred đã từng đứng, còn có một nguyên nhân là em trai Ron và em gái Ginny của hai người đều tham gia trận đấu, Wendy cảm thấy mình hẳn nên đi xem một chút.

Trận đấu rất phấn khích, lần đầu lên sân Ginny bay tốt cực kỳ, ngay cả Ron luôn biểu hiện tệ trước đây cũng phát huy vượt xa người thường, thậm chí nói thủ vệ cậu cực kỳ phấn kích.

Buổi tối Wendy dùng một trang giấy viết về trận đấu phấn khích hôm nay, còn có cúp Quidditch được Gryffindor bắt lấy.

Sau đó là kỳ thi N. E. W. Ts vào năm lớp bảy, thời gian nghỉ phép sớm hơn so với bình thường một tháng, kéo dài một tuần. Vì nội dung thi O. W. Ls ít hơn nhiều nên chu kỳ cũng ngắn.

Sau khi năm môn thi của Wendy đều kết thúc, cô mới chậm chạm phản ứng được, kiếp sống học sinh cũng mình đã kết thúc, phải vĩnh viễn rời khỏi Hogwarts.

Cuộc thi kết thúc sẽ cử hành buổi lễ tốt nghiệp. Wendy không thể nào vui vể nhận giấy tốt nghiệp của mình từ trong tay Umbridge, ngồi trên bàn dài trong hội trường. Cô theo bản năng nhìn thoáng qua bàn dài Gryffindor, nơi đó không có Fred.

Buổi tối còn có một vũ hội tốt nghiệp nhỏ, xem ra hiệu trưởng mới cũng không hy vọng người tốt nghiệp làm nó, nhưng đây là một truyền thống, không phải do bà ta tùy ý hủy bỏ.

Trước khi vũ hội bắt đầu, Wendy cầm máy ảnh cùng Elma đi vòng qua toàn bộ trường học, đem tất cả trí nhớ trân quý nhất đựng trong bức hình. Tiếc nuối nhất là, Fred không có ở cùng.

Wendy mẫu thuẫn vũ hội buổi tối, nhưng dưới sự thuyết phụ vất vả của Elma, vẫn lên tinh thần chuẩn bị.

Chờ cô đi ra ký túc xa, nhìn đến nam sinh tóc đỏ dựa bên cầu thang, kinh ngạc vui mừng như muốn kêu to.

Fred vẫn mặc một thân áo choàng dài màu đen, thắt cà vạt, nghiêng người dựa vào tay vịn cầu thang, từ xa chống lại tầm mắt của Wendy, nhấc khóe miệng lên.

Wendy lập tức nhào vào lòng Fred, ôm chặc anh: "Anh làm sao có thể, anh vào bằng cách nào? Không phải em nằm mơ chứ!"

"Anh và George đều cảm thấy cần phải tham gia một chút hoạt động tốt nghiệp ." Fred chau chau mày, "Hơn nữa anh cảm thấy bạn nhảy của em chỉ có thể là anh, cho nên chúng ta liền chọn tầng hầm của tiệm công tước mật một chút."

Fred quang minh chính đại kéo Wendy vào đại sảnh. Vũ hội tốt nghiệp là buổi mặc sức vui vẻ cuối cùng, không có giáo sư đến tham gia náo nhiệt, lại càng không có hiệu trưởng đến chơi. Người cùng năm nhận ra Fred, ngoài kinh ngạc một chút, cũng sẽ không truy xét quá nhiều. Cho dù bị người tố cáo, Filch tới bắt, lập tức chạy là được rồi. Dù sao cũng không phải không chạy thoát bao giờ, thuận tiện vừa có thể cho Filch và Umbridge ngột ngạt.

Wendy và Fred không nhảy một bài hát nào. Wendy không quan tâm có nhảy múa hay không, Fred có thể ở bên cạnh cô đã rất thỏa mãn, hai người hận không thể ngồi chung một chỗ, không nói chuyện chỉ nhìn đối phương là đủ.

Tuy nhiên bóng đèn xung quanh cũng nhiều lắm, Fred kéo Wendy lại một lần nữa vụng trộm chạy ra khỏi đại sảnh. Bọn họ xuyên qua phòng khách, quẹo hướng đi về một đường khác đến hàng lang dài tòa nhà khác.

Gió đêm mùa hạ mang theo ấm áp, có thể nhìn đến ngôi sao sáng trên bầu trời.

"Nhớ nơi này chứ?" Fred cùng Wendy đứng trước bức tường thấp, nhìn phong cảnh trong sân. Sân dưới bóng đêm không còn tươi xanh, mà biến thành đường phác họa màu xám, ánh trăng lóe sáng trong sáng chảy xuôi xuống. Làn gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo hương vị riêng của đêm hè.

"Không quên được." Wendy bật cười một tiếng, những chuyện trong quá khứ bỗng trở nên rõ ràng. Cô kéo lấy cổ áo Fred, đưa tay khoác lên vai anh. Fred hơi uốn người, đỡ lấy thắt lưng của Wendy, dùng sức đem cô ôm lên bệ cửa sổ.

Wendy đưa lưng về phía sân ngồi trên cửa sổ, cô không có buông tay, ôm lấy cổ Fred.

Fred thả tay ôm eo Wendy ra, đè cô lên bệ cửa sổ ôm vào trong ngực.

Wendy cõng theo ánh trăng, mái tóc vàng dưới ánh trăng như phủ thêm một tầng nhu hòa, để làm ta nhịn không được đi xoa xoa. Ánh trăng cũng chiếu vào trên mặt Fred, dường như có thể nhìn rõ tàn nhang lẻ tẻ trên mũi anh. Bọn họ quan sát đối phương, tầm mắt giằng co gợp với tình yêu trong đáy lòng tự nhiên mang theo một nụ hôn ôn hòa.

Fred theo khe hở môi Wendy hấp thu ngọt ngào, một tay anh đè lên bệ cửa sổ, một tay khác thì vuốt ve sau lưng Wendy, xuyên qua mái tóc dài lành lạnh của cô, đè lại sau gáy cô. Ngón tay xoa nhẹ vành tai, di chuyển xuống từ đường cong cổ, hoảng hốt đi ngang qua bộ ngực đầy đặn, lại một lần nữa trở lại thắt lưng, đem Wendy gắt gao đè vào trong ngực mình.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Hoạt động tốt nghiệp đều là tôi bịa ( ̄^ ̄)

Trước sau hô ứng!

Hoạt động này chảy nước miếng!

Nụ hôn này có ngọt hay không?

Hết chương 29.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro