Chương 11. Nhóc trứng vàng khóc đòi bú sữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Trng Trng phá v/ liếm liếm là được/ đu nhũ sưng ri)
___________________

Trứng Trứng đã gần được nửa tuổi.

Hơn nữa, Trứng Trứng còn lấy làm hãnh diện vì cho rằng mình là một quả "trứng cáo xinh đẹp".

Tại sao lại nghĩ vậy à?

Thì bởi cha nhỏ của nó luôn bảo nó thế.

Thế nên Trứng Trứng có một niềm tin cố chấp rằng sau khi phá vỏ mình sẽ giống như cha, là một con cáo con lông mềm xinh đẹp!

Không chỉ sở hữu cái đuôi bự chạng óng ả mà còn có cặp tai xù bén nhạy ~

Trứng Trứng thích nhất là được cha nhỏ dùng đuôi bao lấy mình, lớp lông bọc quanh Trứng Trứng vừa ấm áp vừa khoan khoái. Chỉ tiếc Trứng Trứng ngày một to, dần dà, cái đuôi của cha nhỏ cũng không quấn được nó nữa.

Có lúc nó cọ lên mình cha nhỏ, nũng nịu đòi ôm mà không được.

Ui ta, nhưng mà không sao, sau này Trứng Trứng cũng sẽ có cái đuôi to xinh đẹp như thế!

Đáng tiếc Trứng Trứng còn không hay biết rằng hết thảy mộng đẹp của mình đều sẽ toi đời vào ngày hôm nay...

Trong tẩm điện, Vân Nhiễm hoảng hốt trước luồng linh lực mỗi lúc một nồng, thậm chí đã bắt đầu ngưng thành thể lỏng xung quanh cậu. Linh lực vàng ròng lơ lửng quanh vỏ trứng đẹp tuyệt trần.

Linh lực trong vảy rồng bị rút đi nhanh chóng. Cứ mỗi luồng linh lực đen ánh đỏ thấm vào quầng linh lực vàng là Trứng Trứng lại to thêm một phần, màu sắc cũng rực rỡ hẳn lên.

Long uy non nớt tản ra làm đồ đạc nhỏ bên trong tẩm điện hơi rung lắc, cốc nước không chịu nổi mà vỡ tan tành.

Vân Nhiễm bàng hoàng, sau đó phát hiện hình như cơ thể mình được ngăn cách với long uy vàng nhạt bởi một vòm cầu vô hình. Bên trong quả cầu tất cả đều yên ả, mà bên ngoài vòng tròn đã hoàn toàn bị long uy khuấy loạn.

Chẳng lẽ miếng vảy là một thứ vô cùng khủng bố, đến nỗi có thể gây ra chấn động kinh hoàng thế này sao?

Bé cáo vừa nơm nớp quan sát sự thay đổi xung quanh, vừa bối rối nghĩ xem liệu có cần tha miếng vảy đi chỗ khác, tránh cho Trứng Trứng ăn vào đau bụng không.

"Cha ơi~"

Nhưng mà, cùng với sự xuất hiện của một tiếng kêu nhỏ như tiếng muỗi, quả trứng rồng đạt đến kích thước lớn nhất, chóp đỉnh đột nhiên hiện ra một dải hoa văn mảnh nhỏ không hề báo trước.

!!!

"Trứng Trứng? Sao... sao con lại bị nứt rồi, có phải con bị thối rồi không..."

Khoảnh khắc nhìn thấy kẽ nứt trên nóc trứng, Vân Nhiễm hoảng đến độ cặp mắt trợn tròn. Cậu lao vút đến ôm chặt quả trứng nhà mình bất chấp kết giới rồng kỳ lạ rồi thè đầu lưỡi hồng non nớt liếm lên kẽ nứt nhỏ trên đầu Trứng Trứng.

Quả trứng vàng to tổ bố lóe sáng lập lòe được bé cáo ôm vào lòng, vòng linh lực tẽ mở một khe, cho phép Vân Nhiễm kiểm tra Trứng Trứng.

Đáng tiếc bất kể Vân Nhiễm liếm thế nào và dùng cố gắng dùng măng cụt chặn kín kẽ hở ra sao thì Trứng Trứng vẫn nứt ra nhanh chóng. Thậm chí kẽ hở mảnh ban đầu bắt đầu lan tràn như mạng nhện, khi mảnh vỏ đầu tiên rớt xuống, mọi chuyện cũng bung bét lên theo.

A a a a!! Trứng vỡ, trứng vỡ!!

Vân Nhiễm thấy trái tim mình cũng tan vỡ theo quả trứng mất rồi, xem ra chiếc vảy có vấn đề thật, đại yêu quái đúng là kẻ tàn ác!

Đúng lúc Vân Nhiễm sợ hãi mắng mỏ Nhai Xế trong đầu thì đột nhiên, một cục cưng có chiếc sừng rồng nho nhỏ màu vàng thò ra từ khe hở trên vỏ trứng.

Không chỉ riêng sừng rồng màu vàng nhạt, nhìn kỹ tí sẽ thấy lông mi cong dài của cục cưng cũng có màu vàng nhạt.

Cục cưng rúc thành một nhúm tròn tròn, cặp mắt run rẩy nhắm tịt, mi mắt không ngừng giật giật, dường như sẽ mở mắt ngay giây kế tiếp.

"... Con... con là Trứng Trứng ư?"

Vân Nhiễm ôm Trứng Trứng trong lòng, đầu hơi choáng váng. Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên bé cáo tràn trề hy vọng ý thức được rằng, hình như quả trứng mình đẻ sai sai ở đâu đó.

Cặp mắt hi hí của Trứng Trứng nghe thấy tiếng gọi đầy thân thiết thì trở nên sinh động hơn, nó không ngừng giãy giụa, hàng mi vàng xinh xẻo như cánh bướm rung rinh, cuối cùng chậm rãi mở mắt dưới ánh nhìn chăm chú của Vân Nhiễm.

"Cha ~ cha ơi ~"

Rồng con vừa mở mắt đã gặp người cha mình yêu quý nhất nên cười tít cả mắt vào. Nó vùng vẫy muốn chui ra khỏi vỏ, nhào vào lòng Vân Nhiễm.

"Từ từ đã từ từ đã... Ui, con đừng nghịch, con đây là thế nào đó, tại sao lại là hình người á?"

Vân Nhiễm luống cuống lắm luôn. Sợ vỏ trứng yêu ớt sẽ bị cục cưng phá vỡ hoàn toàn nên bèn thò chân ẩn Trứng Trứng trở vào trong theo bản năng.

Bé cáo đã bị chính quả trứng mình đẻ ra dọa sợ!

Tại vì tộc cáo toàn chào đời bằng hình thú thôi, phải đến gần ngày trưởng thành các cáo mới dần hóa hình người được, cậu nào từng có chuyện tiểu yêu vừa sinh đã hóa hình được đâu!

Dĩ nhiên, miễn lúc này có rồng nào hơi có kinh nghiệm một chút ở đó thôi là đã thấy chẳng có gì phải sợ rồi. Đối với tộc rồng mạnh mẽ, huyết thống của đứa trẻ càng cao quý thì nó hóa hình càng nhanh, đấy chính là đặc điểm của huyết mạch dòng chính tộc rồng.

Trứng Trứng hoài trông ngóng được cha nhỏ ôm vào lòng, nay thấy mình bị Vân Nhiễm bất thình lình nhét vào vỏ trứng, nó nức nở một tiếng rồi trượt chân ngã lọt thỏm vào bên trong thật.

"Hức... hức, cha ơi ~"

Trứng Trứng tủi thân lập tức ứa nước mắt, song lại không thể không cố gắng đứng dậy từ trong vỏ trứng bầu dục.

Cục cưng chân tay ngắn ngủi vịn vỏ mấy lần vẫn chưa dậy được, đã thế còn bị đụng đầu, nó sờ lên trán định xoa xoa, ai ngờ lại mò phải sừng rồng nhỏ.

Hức, tại sao lại có sừng thế?

Cái tay mập mập nhỏ bé sờ tới sờ lui, càng sờ càng kinh hoàng và hoảng sợ.

Trứng Trứng mò tay lên đầu và mông theo bản năng, nhưng lại phát hiện ra chẳng có gì ở đó, hoàn toàn không có cái đuôi và cái tai lông mềm đâu hết cả!

Trứng Trứng rơi vào bước đường cùng, nó ngẩng đầu, lập tức đối diện với tấm gương lớn đằng sau Vân Nhiễm.

Trong gương, nó thấy mình đang ngồi trong vỏ trứng, không có cặp tai to mềm, cũng không có hình dạng cáo nhỏ, đã thế còn mọc từ đâu ra một cặp sừng kỳ cục.

Đây chính là nguyên nhân cha nhỏ không muốn ôm mình ư?

Trứng Trứng im lặng ba giây, sau đó nước mắt chảy ròng ròng.

"Oa... huhu, Trứng Trứng!!!"

Tại sao mình lại là quái vật con, tại sao Trứng Trứng không phải cáo con bé nhỏ xinh đẹp, Trứng Trứng là quái vật con mất rồi!!!

"Trời ơi... Con đừng khóc, trưởng lão người ở đâu, làm sao bây giờ, mình khổ quá đi mà..."

Tiếng khóc bất ngờ làm bộ lông bé cáo dựng đứng, bé cáo đột nhiên nhớ trưởng lão lải nhải quanh năm suốt tháng vô cùng.

Nếu trưởng lão ở đây thì tốt quá, bản thân mình biết xử lý chuyện này ra sao đây?

Hơn nữa động tĩnh ở đây lớn thế, nhỡ đâu Nhai Xế dưới tầng nghe được thì cáo không dám tưởng tượng đến hậu quả đâu...

Bé cáo vội bế Trứng Trứng ra ngoài và dùng đệm thịt hoa mơ mềm mại che miệng Trứng Trứng, không cho trứng ta khóc nữa.

"Không được khóc! Bị nghe thấy là toi đó..."

Trứng Trứng bị cha nhỏ bụm miệng, cặp mắt long lanh của nó mở to, nó phải nức nở mấy lần rồi mới miễn cưỡng nín được, mà nín xong nó cũng xụ miệng nhìn chằm chằm Vân Nhiễm bằng ánh mắt tủi thân ghê lắm, cứ như Vân Nhiễm là một ông bố xấu xa vậy.

"Con... con nhìn ta làm gì..."

Vân Nhiễm hồi hộp liếc nó một cái rồi làm bộ quan sát khắp nơi, nhưng thực ra cậu chỉ không đỡ nổi cặp mắt to của Trứng Trứng.

"Cha ơi..."

Trứng Trứng lại khẽ gọi bằng giọng nức nở, cục cưng mới chào đời nên chưa nói được nhiều lắm.

Tuy đã có ý thức từ khi còn trong vỏ nhưng Trứng Trứng vẫn phải cố gắng làm quen với việc mở lời.

"Ay ya... Ờm, con thật sự là Trứng Trứng ư?"

Vân Nhiễm nhức đầu lắm luôn, cậu không thể không tự an ủi rằng đây chính là nhóc Trứng nhà mình... dù nó không phải cáo nhưng nó vẫn là Trứng Trứng của mình mà...

"Trứng Trứng... Hức, là Trứng Trứng!"

Giọng thú non trong vắt, cái tay mũm mĩm của nó ôm cứng cổ tay Vân Nhiễm. Nhưng nó hơi tự ti, nó không dám ôm hẳn cha nhỏ của mình.

Vân Nhiễm nhìn bé con bên cạnh vỏ trứng với vẻ vừa hoang mang vừa rầu rĩ, đây thật sự là con mình đẻ ra đó hở?

Kết quả, cặp mắt long lanh của Trứng Trứng cứ nhìn chằm chằm Vân Nhiễm như vậy, tựa như thể ngay giây tiếp theo sẽ có một giọt nước mắt lăn xuống. Bộ dạng đáng yêu của nó lập tức làm bé cáo rụng tim...

Hức hức hức, mặc dù không phải cáo con nhưng nhìn kỹ thì cục cưng thơm non nớt này xinh đẹp lắm í!

Nghe nói thú non nào cũng dễ thương kinh hồn lên được, quả nhiên người ta không nói sai mà.

Thông thường, thú non đáng yêu luôn có khả năng kích thích bản năng yêu thương và bảo vệ của người trưởng thành. Đó là sức mạng đề cao tỷ lệ sống sót của một sinh mệnh yếu ớt mới chào đời, giúp nó được bố mẹ chú ý và chăm sóc.


Tựu trung, đáng yêu là đường sống truyền thống và hữu dụng lắm luôn ~

Mắt to nghĩa là thân thiện và dễ thương đó!

Giọng cục cưng lại còn nũng nịu, ánh mắt trong trẻo ngây thơ, muốn ôm thì ôm, muốn thơm thế nào cũng được...

Thử hỏi ai mà nhịn được chứ?

Thì ra đây chính là nguyên nhân cáo cái trong tộc đều thích sinh em bé đó ư ~

Xinh xẻo chết cáo luôn!!! Cáo cũng phải đầu hàng!!

"Được, con chính là Trứng Trứng, là Trứng Trứng của cha..."

Bé cáo bỉm sữa mới do dự được mấy phút mà đã hoàn toàn bị dáng vẻ thú non của Trứng Trứng bắn trúng trái tim...

Có điều, mãi mới qua ải "cha con nhận nhau" với Trứng Trứng, Vân Nhiễm đã phải đối mặt với một vấn đề thực tế cực kỳ nghiêm trọng.

Bé cáo ôm cục cưng trong lòng rồi trịnh trọng nhìn Trứng Trứng. Trứng Trứng mới nín khóc nhè, nước mắt còn chưa được cha cáo lau khô, thế mà thấy cha nhỏ nhìn mình như vậy thì nó cũng nghiêm túc lên hẳn.

"Cha ơi?"

"Khụ... Trứng Trứng, bây giờ là thời kỳ đặc biệt con có biết không?"

Vân Nhiễm dụi dụi bé ngoan một cái, bắt đầu sắp xếp câu chữ.

"?"

Trứng Trứng chớp mắt một cái, nghi hoặc nhìn Vân Nhiễm.

"Bây giờ ấy, gần chúng ta có một tên đại yêu quái. Gã đáng ghét lắm luôn, đầu óc cũng chẳng ổn định gì hết! Nếu con bị gã chộp được là sẽ bị gã cướp khỏi tay cha, không được nhìn thấy cha nữa, nên bình thường còn phải trốn đi, nhớ chưa?"

Giọng điệu hậm hực của Vân Nhiễm làm Trứng Trứng kinh ngạc, không ngờ trên đời này lại có yêu quái muốn cướp Trứng Trứng nữa đấy!

Trứng Trứng còn tưởng chỉ có yêu quái đáng mến như yêu tinh sứa thôi chứ ~

Kết quả, Trứng Trứng còn trẻ thơ đã hằn sâu một nỗi ám ảnh bị cướp mất thế đấy. Mỗi tội dĩ nhiên Nhai Xế không biết được rồi.

"Ờm ờm! Trứng Trứng hiểu òi ~"

Vân Nhiễm hài lòng nhìn cục cưng, không nhịn được lại dụi nó thêm mấy cái.

Hình cáo không tiện ôm nên Vân Nhiễm biến thành người, như vậy có thể bế Trứng Trứng dễ dàng hơn. Vân Nhiễm còn không quên khoác chiếc áo đen Nhai Xế cho mình.

Trứng Trứng bị làn khói biến hình của Vân Nhiễm làm cho "ắt chù", mở mắt ra, nó thấy mình đã được hình người của cha nhỏ ôm trọn.

Trứng Trứng siêu nhạy lập tức giật cánh mũi rồi nhìn cặp bánh bao trước ngực cáo cha.

"Chữa chữa ~"

Trứng Trứng ham ăn thò tay, nhưng sợ cha nổi giận nên lại đành nhìn chằm chằm Vân Nhiễm.

"Con... con làm gì đó... Cha nào có sữa đâu!"

Vân Nhiễm hoang mang lắm ấy trong khi cặp bánh bao trước ngực thì cứ căng trướng làm bé cáo bất an cực kỳ.

"Hức... liếm liếm!"

Trứng Trứng khẩn khoản nài nỉ, dù không có sữa uống thì nó vẫn muốn ngậm ti, đấy là sự thôi thúc phát ra từ bản năng sinh tồn của nó.

Vân Nhiễm lập tức đỏ mặt, không biết phải làm gì.

Đúng là cáo cái sẽ cho con bú, nhưng hình như mình không thể làm thế được...

Không có sữa thì sao cho bú chứ!

Được rồi, không có sữa là một chuyện, cho liếm hay không là chuyện khác, Vân Nhiễm, mi không thể ích kỷ thế được đâu!

Bé cáo ôm thú non mềm mại trong lòng, thở dài thườn thượt, cuối cùng tháo đai lưng áo một cách hơi căng thẳng, cặp bánh bao căng mọng cứ thế lộ ra ngoài.

Từ khi mang thai, cặp vú của cáo ta đã trở nên nảy nở, nay nhìn kỹ mới thấy hình như nó lại tròn thêm ti tí.

Mà ngại nhất là trước ánh nhìn khát vọng của thú non, đầu ti cáo cha cũng lặng lẽ cứng lên theo bản năng muốn mớm sữa cho đứa con của mình.

"Muốn ăn thì ăn đi vậy, chẳng lẽ lại bỏ đói con chắc..."

Vân Nhiễm đỏ mặt giục, nhỡ Nhai Xế đột nhiên trở lại rồi thấy cảnh tượng hiện giờ thì nghiêm trọng quá chừng.

Được cha nhỏ chấp nhận, Trứng Trứng hưng phấn nhào đến ngậm một đầu nhũ.

"Ưm... hức, buồn quá ~"

Cảm giác ngứa ngáy kích cho bé cáo mềm hông. Cục cưng mút ti cáo, lúc thấy hút không ra tia sữa nào, nó mới đổi thành liếm qua liếm lại.

Trứng Trứng bú ti nhiệt tình lắm, dù chẳng có sữa cho nó uống thì nó vẫn thích hơn là ngồi hút linh lực trong vảy rồng.

"Đừng... đừng cắn... hức, buồn!"

Vân Nhiễm ưỡn ngực nhét đầu ti vào miệng cục cưng, áo trên vai đã tuột xuống tận cánh tay mà không biết, thậm chí cậu còn rơm rớm nhìn cái ti cô đơn sót lại.

Ngượng quá đi...

Thật ra mấy ngày nay đầu vú cậu cứ ngứa ngáy suốt nhưng cậu nghiến răng nghiến lợi nhịn, ai ngờ được cục cưng bú ti lại khoan khoái vậy đâu. Trứng Trứng hồn nhiên không biết suy nghĩ của cha nó, nó chỉ tiếp tục day day đầu ti mềm mềm với hy vọng hút ra tí đồ ăn nào đó.

Trứng Trứng thính mũi dám khẳng định có sữa thơm ngào ngạt ẩn giấu bên trong, miễn nghiêm túc hút thêm là có khi sẽ nếm được đồ ăn ngon lành. Nó nghiêm túc bú, nước miếng rỉ ra làm ướt ngực cáo con.

Vân Nhiễm bắt đầu hơi hơi khó chịu, hàng lông mày xinh đẹp nhíu lại, cậu cắn môi để kiềm chế phản ứng mắc cỡ của mình.

Đầu vú nhạy cảm và mềm mại bị bé con ngậm trong miệng, nó thậm chí liếm tới liếm lui lỗ sữa khi thấy chẳng ăn được cóc gì.

Sự tra tấn ngọt ngào làm cáo ta mềm rũ, cáo vừa thở dốc vừa thấy tội lỗi vô cùng vì mình không có sữa cho bé con ăn...

Trứng Trứng buông bên ti đã bị nó hút sưng rồi lại không cam lòng nhìn sang bên còn lại.

"Hức... Trứng Trứng, đừng, đừng cắn!"

Vân Nhiễm kêu lên đầy sợ hãi nhưng bé con đã kịp ngoạm nốt đầu ti bên cạnh rồi.

Bé cáo eo nhỏ mông cong chỉ đành ôm đứa con đang bú ti trong lòng, thân thể mềm mại tựa lên đầu giường, đôi môi đã bị cắn đỏ ửng, cặp mắt ầng ậc nước.

Dĩ nhiên, hấp dẫn người ta nhất vẫn là đôi gò bồng đào của cậu. Dáng vẻ chín muồi của nó đối lập với khuôn mặt non nớt của cậu thiếu niên, và chính điều này lại khiến người ta nảy sinh suy đoán đầy ác ý.

Còn trẻ dại mà đã có cặp vú mập mạp dâm đãng thế kia thì chắc cơ thể trắng ngần của cậu cũng đã bị lũ đàn ông chơi vô số lần.

Nếu được đè nhóc yêu tinh xinh đẹp này dưới háng thì chưa cần biết cảm xúc lúc chạm vào hai cánh mông cao cấp ra sao, chỉ nhìn riêng cặp bánh bao tuyệt sắc này là người ta đã chết mê chết mệt.

Dĩ nhiên hiện giờ Vân Nhiễm chẳng có thời gian đâu suy tư mấy chuyện kiểu ấy, nỗi xấu hổ khi bị bú ti làm cáo con chỉ thiếu điều lủi tít vào trong chăn.

Cậu run rẩy siết ga giường, không dám thở dốc, hai chân kẹp chặt.

Hức... nhớ đại yêu quái quá đi ~

Vừa nghĩ vậy, Vân Nhiễm đã mở to cặp mắt, siết chặt chiếc áo với vẻ xấu hổ và bất lực.

Bên dưới... bên dưới nhộn nhạo quá...

Tất cả là tại đại yêu quái, từ sau đêm nọ, thân thể mình càng ngày càng kỳ lạ.

Ngực càng ngày càng nặng, đóa hoa nhỏ bên dưới vốn luôn sạch tinh tươm giờ cũng thường xuyên rỉ ra chất lỏng quái lạ, làm cáo vừa phiền muộn vừa lo lắng.

Do thể lực thú non chưa đủ nên Trứng Trứng bú tí một hồi rồi bắt đầu buồn ngủ.

"Mệt rồi sao?"

Bé cáo lo lắng hỏi han, thú non ra đời bất ngờ trong khi mình không có kinh nghiệm chăm sóc, ngay cả việc cho bú cũng không làm được...

"Ơm ơm."

May mà khả năng tự lập của Trứng Trứng cao, không cần Vân Nhiễm lo lắng nhiều, nó đã rời khỏi cha nhỏ thơm thơm - dù rất chi là lưu luyến - để trèo vào vỏ trứng, thậm chí còn dùng linh lực àn lại kẽ nứt ở vỏ.

"Cha ~ vỏ trứng ~"

Trứng Trứng nhớ cha mình thích vỏ trứng của mình lắm lắm luôn, vì vậy bé quyết định không ăn vỏ trứng bổ sung dinh dưỡng theo bản năng mà sửa chữa cái vỏ, còn tạo thành một cái nắp nhỏ đậy trên lỗ hở.

"A... Bò vào ngủ ư? Vậy cũng hay, bình thường bị bắt gặp còn có thể giả bộ thành quả trứng ha..."

Vân Nhiễm ôm ngực, gãi gãi đầu rồi gật đầu cho phép.

Trứng Trứng yên tâm chui vào. Chốc lát, bên trong đã truyền ra tiếng ngáy non nớt.

Bé cáo lại ôm Trứng Trứng vào không gian, sắp xếp hết thảy xong xuôi rồi lại thở dài.

Tạm thời thu xếp cho Trứng Trứng xong rồi, nhưng thân thể kỳ quá...

Vân Nhiễm ngượng ngùng mở vạt áo, hai đầu ti bị gặm cho sưng mập, hóa thành hai cục thịt núng nính dưới lớp áo, không giấu đi đâu cho được.

Hơn nữa trên áo thêu rất nhiều hoa văn, thành ra mỗi lần vô tình bị chỉ thêu cọ vào là Vân Nhiễm lại thấy vừa đau vừa ngứa, càng để lâu càng ti càng vểnh cao, hệt như động dục.

Cáo con bèn kéo áo, không biết có nên mặc không, mặc vào thì đầu vú đau, mà không mặc... thì hình như còn quái lạ hơn nữa!

Sau này nếu ngày nào Trứng Trứng cũng muốn bú sữa, mình phải làm sao bây giờ, ầy...

Vân Nhiễm lo lắng trốn vào trong chăn của đại yêu quái, cái đuôi lông mềm mềm phe phẩy giây lát.

Không biết từ lúc nào, sắc trời ngoài cửa sổ đã trở nên u ám, mùi hơi nước nồng đậm trong gió, có dấu hiệu sắp nổi cơn giông.

Bé cáo lo lắng ngẩng đầu, nhìn thấy xa xa là mây mù đen sậm.

Hình như sắp có sấm sét rồi hay sao á...

Đại yêu quái một mực không trở lại, bỏ mình mình ở đây, thế mà bảo muốn mình làm người hầu, không phải người hầu thì nên theo sát bên người hở?

Vân Nhiễm sợ tiếng sấm, cậu căng thẳng, vô cùng mong mỏi có người bên cạnh.

Nhưng mà sợ cái gì là cái đấy sẽ tới cho xem.

Chẳng mấy chốc, những tia sét chớp lóe từ giữa đám mây đen, sầm rền vang, toàn bộ thuyền bè trên bến cảng đều vội vã quay về điểm thả neo. Mặt biển không còn chiếc thuyền nào.

"Ầm ầm...!!"

"A a!! Siêu ghét tiếng sấm..."

Vân Nhiễm run bần bật, co rúm trên giường, mà tẩm điện còn u u ám ám.

Bé cáo nghiến răng bọc chặt chiếc áo rồi chạy thục mạng đến cửa sổ nhìn ngó.

Cửa chính bị đại yêu quái khóa mất nhưng cửa sổ thì vẫn để ngỏ, phía dưới vừa khéo là boong tàu tầng dưới.

Vân Nhiễm vịn cửa sổ, nhảy khẽ, chiếc đuôi phất phơ trong gió. Cậu rơi xuống boong tàu, đẩy cửa chuẩn bị đi tìm Nhai Xế.

Không phải sợ sét đánh đâu, chẳng qua là lo lắng cho đại yêu quái mà thôi! Dù sao cũng là người hầu cơ mà, mình phải có nghĩa vụ đảm bảo an toàn cho người ta chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro