[1] Remember when

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1

Houston, 1979

"Diana, con còn thức không? Bố muốn nói chuyện với con."

Diana không tắt đèn ngủ nữa, cô tựa mình vào gối. "Được ạ."

"Con yêu, con cảm thấy thế nào sau một chuyến bay dài?" Bố cô bước về phía giường ngủ hỏi. "Con có mệt không?"

Ở tuổi 43, Robert Foster có thân hình cao và đôi vai rộng của người làm dầu xứ Houston, với mái tóc hoa râm và một sự tự tin tràn trề. Nhưng đêm nay, ông rõ ràng có điều gì khó nói và Diana biết tại sao. Mặc dù mới 14 tuổi nhưng cô không còn nhỏ dại để tin rằng bố đến phòng chỉ để hỏi liệu cô còn mệt sau chuyến bay đó không. Ông muốn nói với cô về người mẹ kế cùng cô con riêng của bà mà cô gặp lần đầu vào chiều nay, khi trở về từ chuyến du lịch châu Âu với bạn bè.

"Con khỏe bố ạ." Cô trả lời.

"Diana-" Ông bắt đầu rồi lại lưỡng dự, ngồi xuống và nắm lấy tay cô. Một lát sau, ông bắt đầu lần nữa. "Bố biết con đã ngạc nhiên khi về nhà ngày hôm nay và nhận ra bố đã tái hôn. Con hãy tin rằng bố sẽ không bao giờ kết hôn với cô Mary mà không tạo cơ hội cho con gặp mặt, nếu như không có niềm tin rằng hai người sẽ yêu thương nhau. Con rất quí cô ấy phải không, Diana?" Robert hỏi một cách lo lắng, dò xét khuôn mặt cô. "Con nói có-"

Diana gật đầu nhưng cô bé không hiểu tại sao bố mình lại kết hôn với người mà ông gần như không biết gì nhiều và hôm nay là lần đầu tiên cô được gặp. Trong suốt những năm kể từ khi mẹ qua đời, bố có hẹn hò với vài người phụ nữ Houston rất đẹp và tốt bụng, nhưng trước khi mọi thứ đi quá xa, ông luôn giới thiệu họ với Diana và muốn ba người dành thời gian bên nhau. Giờ đây ông thực sự kết hôn với một người cô bé chưa từng thấy trước đó. "Cô Mary có vẻ rất tốt." Cô bé ngập ngừng. "Chỉ có điều con không hiểu sao bố lại vội vàng như vậy?"

Robert hơi bối rối trước câu hỏi của cô con gái nhưng vẫn trả lời rất thật tâm. "Rồi sẽ có nhiều lần trong cuộc sống khi bản năng nhắc con làm điều gì đó, dù nó có thể không tuân theo logic, phá vỡ những kế hoạch và thậm chí còn có thể làm tổn thương đến người khác. Khi điều đó xảy ra thì chính con sẽ là người làm nó. Hãy lắng nghe bản năng mách bảo và lờ đi mọi thứ. Đừng quan tâm đến logic, sự xung đột hay phức tạp mà chỉ làm theo những gì con muốn."

"Và đó là điều bố đã làm, phải không?"

Ông gật đầu, "Trong mấy tiếng đồng hồ gặp Mary - người mà bố muốn dành cho mình, cho con, rồi cả khi gặp Corey nữa, bố đã biết bốn chúng ta sẽ là một gia đình cực kỳ hạnh phúc. Tuy nhiên, bản năng cũng mách bảo bố rằng nếu bố cho Mary thời gian để quyết định, cô ấy sẽ bắt đầu nghĩ đến những trở ngại của cuộc hôn nhân này và thật khó khăn để vượt qua nó, cuối cùng có thể cô ấy sẽ từ chối lời cầu hôn của bố."

Lòng tin và tình cảm bấy lâu nay khiến những khả năng đó dường như hoàn toàn không thể xảy ra với Diana. Những người phụ nữ trước đã theo đuổi một thời gian dài vô ích để chiếm được tình cảm của bố cô. "Con cảm thấy dường như mấy người bố từng hẹn hò đều muốn có bố."

"Không, con yêu, bọn họ chỉ muốn những gì mà bố có thể cho họ thôi, đó là tiền bạc và địa vị xã hội. Chỉ có một ít người thực sự muốn làm vợ của bố."

"Nhưng liệu bố có chắc chắn cô Mary thực lòng muốn ở bên bố không?" Diana hỏi và chợt nghĩ đến câu nói của bố rằng cô Mary có thể từ chối lời cầu hôn đó.

Robert cười, đôi mắt ánh lên niềm yêu thương. "Bố đảm bảo mà."

"À, tại sao cô ấy có thể sẽ từ chối bố?"

Ông cười lớn hơn. "Bởi cô ấy không vụ lợi và cầu toàn về địa vị. Mary rất thông minh nhưng cô ấy và Corey lại có cuộc sống giản đơn ở một thị trấn nhỏ, nơi không ai giàu có - nó khác hẳn với mức sống của người Houston. Cô ấy đến với bố chỉ trong thời gian ngắn nhưng lại sâu đậm như tình cảm mà bố dành cho cô ấy vậy, do đó Mary đã đồng ý cưới bố trong vòng một tuần. Nhưng khi nhận ra chúng ta sống ở đây, cô ấy bắt đầu thấy e ngại.

"Mary lo rằng Corey và cô ấy không phù hợp với nơi này, nơi mà cô ấy từng gây ra một tội lỗi không thể tha thứ được và xấu hổ với chúng ta. Mary càng nghĩ nhiều về điều đó thì càng xa lánh bố con mình."

Robert đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt lọn tóc màu hạt dẻ trên má Diana. "Con thử tưởng tượng xem - Mary sẵn sàng bỏ đi tất cả vật chất mà bố tặng cô ấy - những thứ bất cứ người nào khác cũng mơ ước có được, bởi vì cô không muốn lơ là nghĩa vụ làm vợ của bố và làm mẹ của con. Đó mới là điều quan trọng với Mary."

Diana đã thích người mẹ kế mới khi cô bé gặp hôm nay rồi, nhưng sự dịu dàng trong đôi mắt người cha và niềm yêu thương trìu mến khi ông kể chuyện về Mary khiến tình cảm Diana dành cho cô Mary tăng lên gấp bội. "Con rất thích cô ấy bố ạ." Cô bé thú nhận.

Một nụ cười khuây khỏa hé nở trên khuôn mặt Robert. "Bố biết là con sẽ thích mà. Cô ấy cũng thích con đấy. Mary nói con rất dịu dàng và điềm đạm. Cô ấy đã rất lo sợ khi thấy con đi vào cửa chính và gặp người mẹ kế mà trước đây con chưa từng nghe kể. Và đợi cho đến khi con gặp ông bà ngoại mới của con nữa."

"Corey nói họ rất ngăn nắp," Diana trả lời, nghĩ về những điều đứa em gái mới 13 tuổi đã nói chiều nay, trong buổi gặp mặt đầu tiên.

"Đúng vậy. Họ là những người tốt bụng, trung thực và chăm chỉ. Họ hay cười và rất yêu thương nhau. Ông Corey là một người làm vườn giỏi, một nhà phát minh nghiệp dư, một người thợ mộc khéo tay. Còn bà của nó là một thợ thủ công có tài và khiếu thẩm mĩ cao. Giờ," Ông hỏi, trông hơi căng thẳng. "con nghĩ gì về Corey?"

Diana ngồi im một lúc, cố gắng diễn tả cảm nghĩ của mình về cô em gái mới; sau đó cô bé nghiêng người, khoanh tay quanh đầu gối, cười. "Corey khác những người bạn gái khác mà con biết. Em ấy... thân thiện và thật thà, luôn nói những gì nó nghĩ. Corey chưa đi đến đâu ngoài bang Texas cả và không hề cố gắng tỏ ra lạnh lùng, sành điệu. Em ấy đã làm rất nhiều điều mà con chưa từng làm bao giờ. Ồ, và nó nghĩ bố là một ông vua thực sự đấy." Diana cười tươi.

"Một cô gái trẻ khéo léo, sâu sắc!"

"Bố đẻ bỏ rơi mẹ con Corey khi nó mới chỉ là một đứa trẻ." Diana nói, trở nên nghiêm túc hơn khi nghĩ về hành động ghê tởm đó của một người cha.

"Sự ngu ngốc và vô trách nhiệm của hắn ta là niềm may mắn của bố, bố muốn làm cho Mary và Corey cũng được hưởng niềm may mắn ấy. Muốn giúp bố chứ?" Ông hỏi trong khi đứng dậy mỉm cười với cô.

Diana gật đầu. "Bố đánh cược nhé."

"Con nhớ này, Corey không có nhiều điều kiện như con từng có, vì thế con hãy từ từ dạy em quen dần với mọi thứ nhé."

"Vâng ạ."

"Thế mới là con gái của bố chứ." Robert nghiêng người, hôn vào trán cô. "Con và Mary sẽ là những người bạn tuyệt vời."

Robert định bước đi nhưng câu nói nhẹ nhàng của Diana khiến ông phải quay lại. "Corey muốn gọi bố là Bố đấy."

"Bố không hề biết điều đó," Robert Foster bảo, giọng xúc động. "Mary và bố hi vọng một ngày nào đó nó muốn gọi bố như thế, nhưng bố nghĩ sẽ phải mất một thời gian nữa mới được." Ông nhìn Diana một lát rồi lưỡng lự hỏi, "Thế con nghĩ sao về việc Corey gọi bố là Bố-Ý bố?"

Diana nhoẻn miệng cười. "Đó cũng là ý của con."

***

Trong phòng khác, Mary Britton Foster ngồi trên giường cô con gái cũng vừa nói xong một câu chuyện nhỏ. "Hôm nay con chơi với Diana vui chứ?" Đây là lần thứ ba Mary hỏi Corey.

"Vui mẹ ạ."

"Con thích đến nhà trẻ Hayward và cưỡi ngựa ở đó lúc chiều nay với Diana phải không?"

"Mẹ, chúng con đều là thiếu niên rồi mà; mẹ đừng gọi bọn con là trẻ con nữa."

"Mẹ xin lỗi." Mary vừa nói vừa cho chân Corey vào trong chăn.

"Và đó cũng không phải là nơi để mẹ gọi là nhà đâu, nó to lắm, thực ra nó như một khách sạn mẹ à."

"Nó to lắm ư?" Mary cười đùa.

Corey gật đầu. "Nó phải to bằng ngôi nhà của chúng ta đấy ạ."

Thực tế Corey đề cập đến căn nhà của Robert và Diana là "của chúng ta" để thổ lộ và trấn an Mary. "Có phải gia đình Hayward có một trại chăn ngựa ở nhà hả con?"

"Họ gọi đó là chuồng ngựa, nhưng nó y như cái trại vậy. Bên ngoài lát đá rất đẹp và bên trong rất sạch sẽ. Thậm chí họ còn thuê người sống trong đó để chăm sóc ngựa. Họ gọi anh ta là người giữ ngựa. Ảnh tên là Cole và bọn con gái đều cho rằng đó là một chàng trai lực lưỡng. Anh ấy vừa rời trường đại học ở-con quên ở đâu rồi-nhưng hình như là ở Houston này."

"Thử tưởng tượng xem," Mary bảo, lắc đầu ngạc nhiên. "Bây giờ lấy tấm bằng đại học ra chỉ để xin một công việc trông ngựa ở trại chăn ngựa-ờ-chuồng ngựa mà thôi."

Corey nén một tiếng cười. "Không, ý con là anh ấy vừa hoàn thành xong một học kì và chẳng bao lâu sẽ bắt đầu một học kì khác. Trông ngựa thì thật kinh khủng!" Corey tiếp thêm, chuyển qua đề tài cô hứng thú ngay từ đầu. "Con sẽ cưỡi ngựa lần nữa tại bữa tiệc sinh nhật của Barb Hayward vào tuần tới. Barb mời con, nhưng con nghĩ là do Diana đã bảo cô ấy làm thế. Hôm nay con gặp nhóm của Barb và các bạn Diana. Con không nghĩ họ thích mình nhưng chị Diana bảo con chỉ tưởng tượng thôi."

"Mẹ hiểu. Thế con nghĩ gì về Diana?"

"Diana...." Corey do dự, suy nghĩ. "Diana rất điềm tĩnh. Chị ấy nói với con là luôn luôn mong muốn có một người em gái, và có lẽ đó là lí do chị ấy đối xử rất tốt với con. Chị không hợm hĩnh chút nào. Thậm chí con còn có thể mượn bất kì bộ quần áo nào của chị nếu con muốn."

"Diana là một cô gái rất ngoan."

Corey gật đầu. "Và khi con nói với chị là con thích cách chị ấy đội mũ, chị ấy bảo rằng con và chị ấy có thể cùng dùng chung những chiếc mũ đó."

"Thế... ừm... nó có nói gì về ai khác không?"

"Ai cơ mẹ?" Corey bối rối.

"Mẹ chẳng hạn, con biết mà."

"Để con nghĩ lại đã. A, con nhớ ra rồi! Chị ấy nói mẹ kém cỏi, vụng trộm, và còn bảo mẹ có thể sẽ bắt chị ấy ở nhà dọn dẹp trong khi con được tham dự những buổi khiêu vũ và nhảy với hoàng tử. Con bảo có lẽ chị ấy đúng, nhưng con muốn mẹ cứ để chị ấy đi đôi giầy thủy tinh miễn là chị ấy không ra khỏi nhà."

"Corey!-"

Cười khúc khích, Corey nghiêng người ôm mẹ, kể sự thật. "Diana nói mẹ dường như rất tốt bụng và chị ấy quý mẹ lắm. Chị hỏi con liệu mẹ có nghiêm khắc không, và con trả lời rằng chỉ thỉnh thoảng thôi, sau đó mẹ sẽ cảm thấy thương lắm và nướng một mẻ bánh quy để làm lành."

"Có thật Diana nói nó quý mẹ không?"

Corey gật đầu dứt khoát. "Mẹ Diana qua đời khi chị ấy mới năm tuổi. Con không thể tưởng tượng nổi cuộc sống của con sẽ thế nào nếu không có mẹ, Mẹ-"

Mary ôm con gái thật chặt và áp má vào mái tóc vàng hoe của con. "Diana không có được điều kiện như con. Con phải nhớ rằng có nhiều quần áo mặc và một căn phòng riêng thật to không quí giá bằng có cả ông và bà cùng yêu thương, dạy dỗ đâu."

Nụ cười của Corey nhạt dần. "Con nhớ ông bà lắm lắm."

"Mẹ cũng thế."

"Con đã kể với chị về ông bà mẹ ạ. Chị ấy thích nghe lắm. Con có thể đưa chị ấy đến Thung Lũng Dài để gặp ông bà không mẹ?"

"Được chứ. Hoặc mẹ con mình sẽ bảo chú Robert để ông bà đến đây thăm chúng ta."

Mary đứng dậy, định đi, nhưng giọng nói ngại ngùng của Corey khiến bà dừng lại. "Mẹ, chị Diana nói con có thể gọi chú Robert là Bố. Mẹ nghĩ chú ấy đồng ý không?"

"Mẹ nghĩ là chú ấy rất muốn!" Mary nhìn con gái, thoáng buồn rồi nói thêm, "Có thể một ngày nào đó Diana cũng muốn gọi mẹ là Mẹ."

"Ngày mai." Corey nói với một nụ cười hiểu biết.

"Ngày mai, gì cơ?"

"Chị ấy sẽ gọi mẹ là Mẹ, bắt đầu từ ngày mai."

"Ôi, Corey, Diana thật tuyệt vời phải không?" Mary nói, đôi mắt ngập nước.

Corey chớp mắt, nhưng không phủ nhận điều đó. "Con cũng muốn chị ấy gọi mẹ là Mẹ. Tất cả những việc chị ấy làm đã nói lên rằng chị ấy muốn được gọi mẹ như thế."

"Con cũng tuyệt vời lắm." Bà Foster vừa cười vừa hôn lên trán con gái. Sau đó bà tắt đèn, đóng cửa và ra khỏi phòng. Corey nằm đó, nghĩ về buổi nói chuyện hôm nay, tự hỏi không biết Diana đã ngủ chưa. Một lúc sau, cô xuống giường, lấy chiếc áo choàng kẻ caro bằng vải flanin mặc ngoài cái áo ngủ với dòng chữ "CỨU LẤY NHỮNG CHÚ RÙA" đằng trước.

Hành lang tối đen như mực nên cô phải mò mẫm đi qua căn phòng lớn đến cửa phòng Diana. Đầu ngón tay cuối cùng cũng chạm đến khung cửa phòng. Corey giơ tay định gõ thì cánh cửa bỗng bật ra khiến cô bé giật mình suýt la lên. "Chị chỉ định đến để xem em ngủ chưa thôi," Diana thì thầm, quay lưng lại và vẫy tay ra hiệu bảo Corey vào.

"Tối nay Bố chị có nói chuyện với chị không?" Corey ngồi xuống mép giường của Diana hỏi. Cô rất thích những cái diềm đăng ten màu kem xếp nếp trên cổ và tay áo chiếc áo choàng hồng xanh của Diana. Cả những đồ trang trí bằng ren mềm mại đính trên đôi dép bông nữa.

Diana gật đầu, ngồi bên cạnh. "Có. Thế mẹ em có nói chuyện với em không?"

"Có ạ."

"Chị nghĩ bố mẹ lo chúng mình sẽ không thích nhau."

Corey lưỡng lự rồi buột miệng, "Thế chị có hỏi bố chị về việc em sẽ gọi là Bố không?"

"Có, và bố rất vui." Diana nói khẽ để hai chị em có thể trò chuyện mà không sợ bố mẹ nghe thấy, nếu không hai người sẽ phải đi ngủ ngay.

"Chị chắc chứ?"

"Chắc. Thực tế, bố đã nghẹn lại vì điều đó." Diana nhìn xuống vạt áo của mình và thở dài, sau đó cô nhìn vào mắt Corey. "Thế em có nói với mẹ em rằng chị sẽ gọi bà là Mẹ không?"

"Có ạ."

"Vậy bà có nói gì không?"

"Mẹ nói chị thật tuyệt vời." Corey trả lời, chớp mắt vờ ra vẻ không chấp nhận.

"Bà còn nói gì nữa không?"

"Mẹ không thể nói được." Corey trả lời. "Mẹ đang khóc."

Hai cô bé nhìn nhau và im lặng mỉm cười, rồi họ dựa lưng vào nhau. "Chị nghĩ," Diana nói sau một lúc đắn đo, "rồi mọi chuyện sẽ trở nên thực sự, thực sự tốt đẹp."

Corey gật đầu tin chắc. "Hoàn toàn tốt đẹp." Cô bé tuyên bố.

Một lúc sau, khi trở về phòng và nằm trên giường của mình, Corey chợt nhận ra khó có thể tin được là mọi chuyện đang trở nên tốt đẹp với Diana.

Mới buổi sáng hôm đó cô không hề nghĩ điều đấy là có thể. Khi bố Diana kết hôn với mẹ cô chỉ sau hai tuần tìm hiểu và đưa hai mẹ con về ngôi nhà ở Houston, Corey đã rất sợ phải gặp người chị gái không cùng bố mẹ ấy. Dựa trên hiểu biết chút ít về Diana, Corey thấy họ rất khác biệt và có lẽ sẽ ghét nhau. Ngoài việc được sinh ra và lớn lên trong một ngôi biệt thự, Diana còn hơn Corey một tuổi và là học sinh loại A; khi Corey lén nhìn vào phòng riêng của Diana, mọi thứ đều rất gọn gàng khiến cô thấy sợ hãi, mất tự tin. Theo những gì tai nghe mắt thấy, cô càng chắc chắn rằng Diana là một người hoàn hảo, thông minh hơn người. Thậm chí cô chắc chắn Diana sẽ coi mình là một đứa quê mùa lầm lì, ít nói và luộm thuộm.

Ý nghĩ thoáng qua đó về Diana đã ăn sâu vào nỗi sợ hãi lớn nhất của Corey. Diana xinh xắn, eo, hông thon thả và bộ ngực đầy đặn làm Corey thấy mình như một người bị biến dạng, màn hình phẳng, trước vẻ đẹp đó. Diana được mặc những bộ quần áo mốt nhất trong cuốn tạp chí Seventeen, một chiếc váy ngắn nâu vàng, quần ống chật màu kem và một cái áo gi-lê kẻ caro xanh-nâu đi với áo cộc tay nâu trẻ trung có biểu tượng gì đó trước ngực. Corey thì lại mặc quần bò và áo phông.

Mặc sự đoan chắc của Corey rằng Diana là một kẻ tự phụ nhưng chính Diana là người đã xóa tan tảng băng đó. Diana khen chiếc áo phông vẽ hình con ngựa trước ngực của Corey và thừa nhận rằng cô luôn luôn muốn có một đứa em gái. Chiều hôm đó, Diana dẫn Corey đến nhà Hayward vì vậy Corey có thể chụp những chú ngựa họ bằng chiếc máy ảnh mới bố Diana mua cho.

Diana dường như không bực tức vì bố đã mua chiếc máy ảnh đó cho Corey hay ghét ý nghĩ chia sẻ ông với Corey. Và nếu cô có nghĩ Corey là một đứa luộm thuộm thì cô cũng không tỏ thái độ gì cả. Tuần tới, Diana sẽ đưa Corey đến dự bữa tiệc sinh nhật của Barb Hayward, nơi tất cả sẽ cưỡi ngựa. Diana nói rằng bạn của cô ấy cũng sẽ là bạn của Corey và Corey hi vọng điều đó đúng.

Có lẽ không có gì ý nghĩa và quan trọng bằng việc có một người chị gái cùng chơi và trò chuyện - và Corey không định làm hết mọi thứ để vun đắp cho tình chị em này - cô đã có thứ dành tặng Diana. Vì, theo ý kiến của Corey, Diana đã đem đến cho chính mình một cuộc sống được che chở quá mức. Sáng hôm đó, cô ấy thừa nhận rằng chưa bao giờ trèo lên một cái cây to, chưa bao giờ ăn quả nho mọng ngay trên cây hay ném những hòn đá qua một cái ao.

Nhắm mắt lại, Corey thở dài tin tưởng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#romance