Chương 17: Ngoan, mặc nó cho tôi xem.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tuệ Nghi

-

Martin đột nhiên phát hiện ra vào một buổi sáng nọ, tầm nhìn của hắn đã hoàn toàn trở lại.

Inou đang ngủ ngon lành bên cạnh gối, khóe miệng hơi nhếch lên, hắn tự hỏi không biết anh đã mơ thấy điều gì tốt đẹp. Martin không nhịn được đưa tay chạm vào đôi má hồng hào của anh, nhẹ nhàng nhéo nhéo. Khuôn mặt của Inou giống hệt khuôn mặt hắn đã từng nhìn thấy khi còn là một cậu bé. Thời gian thực sự đã để lại rất ít dấu vết trên khuôn mặt anh. Anh vẫn có khuôn mặt ngây thơ như một đứa trẻ mười sáu tuổi. Chỉ có một vài đường sáng ở khóe mắt, làm cho đôi mắt của anh bộc lộ chút ít sự trôi qua của thời gian, cũng làm tăng thêm nét quyến rũ trưởng thành yêu kiều cho khuôn mặt xinh đẹp này.

Inou thực sự rất đẹp khi im lặng. Anh ấy có khuôn mặt trái xoan và đôi lông mày lá liễu, hàng mi dày như cánh quạt run rẩy rất nhẹ nhàng dưới ánh nắng ban mai. Martin dùng ngón tay mân mê hàng mi dài của Inou bù đắp cho những ngày hắn không thể nhìn thấy, mỗi lần Inou chủ động cọ cọ vào mặt hắn, hắn đều nhớ rất rõ cảm giác nhột nhột khi lông mi chạm anh vào má mình. Martin vừa chỉ nghịch được một lúc, Inou đã thấy hơi ngưa ngứa, cử động rồi mở mắt ra.

Hắn bắt gặp một đôi mắt màu hổ phách sáng lấp lánh, chạy thẳng vào lòng hắn cùng với niềm vui sướng vô bờ bến.

"Ngài có thể thấy em?"

"Ừ." Martin mỉm cười hôn lên khóe môi Inou và thì thầm vào tai anh. "Em quả thực có chút xinh đẹp."

Inou nhớ lại những lời phách lối mạnh miệng mà mình đã từng nói, ngượng ngùng mỉm cười rồi vươn cánh tay mềm mại ra ôm lấy cổ Martin. Với lực kéo này, chiếc chăn bông hơi dịch chuyển xuống, để lộ bờ vai và tấm lưng trắng nõn mịn màng của Inou, trên đó đầy những vết đỏ nông sâu, cho thấy đêm qua hai người đã dữ dội đến mức nào.

Inou nhìn thấy ánh mắt Martin nhìn thẳng vào vai anh, làm cho máu khắp người anh nhộn nhạo, nhuộm đỏ hai gò má. Rõ ràng anh đã từng rất thoải mái khi Martin không thể nhìn thấy mình, vậy nhưng bây giờ Martin hoàn toàn đã có thể, nó khiến anh trở nên xấu hổ và chỉ biết trốn vào trong vòng tay của Alpha của mình.

Không khí trong phòng thật kiều diễm. Martin vuốt ve mái tóc bù xù của Inou và cười nói.

"Cái quần màu xanh huỳnh quang của em đâu? Mặc vào cho tôi xem."

Inou cảm thấy máu trên mặt không chỉ đang đông lại mà còn có xu hướng muốn chảy ngược về. Anh không nên ôm ấp một số ý nghĩ với Martin, ví dụ như Martin sẽ dịu dàng ôm lấy mình một cái, rồi lại hôn một cái. Anh thực sự nghĩ nhiều rồi...

Inou đột nhiên chui ra khỏi chăn, mím môi oán giận nhìn hắn. Sắc mặt đỏ bừng vẫn chưa biến mất, vẻ mặt tức giận lúc này trông đặc biệt sống động và đáng yêu.

Nhưng Martin vẫn không hề lay động.

"Ngoan, mặc nó cho tôi xem."

Inou lấy chiếc gối sau lưng ném vào người hắn, nhỏ giọng mắng.

"Em không muốn."

Martin ôm gối cười lớn, vươn tay kéo Inou xuống giường, trực tiếp đè lên người anh. Ngực của họ gần đến mức nhau có thể cảm nhận được nhịp đập mãnh liệt của đối phương. Hơi thở nóng hổi của Martin phả vào tai Inou, âm thanh khi thoát ra khi dây thanh quản của hắn cũng run lên.

"Nếu đã không dám thì đừng làm chứ?"

Khắp nơi đều im lặng ngoại trừ tiếng đập bình bịch rõ ràng của hai trái tim. Tai Inou đỏ bừng, anh giơ tay ôm lấy Martin, ôm lấy cơ thể dày dặn ấm áp của hắn.

Trong không khí tựa như có một dòng nước ngầm, sự mơ hồ đó lặng lẽ vây quanh hai người, khiến trái tim họ nhồn nhột tựa như đang ma sát với lông vũ. Inou nhắm chặt mắt lại, say sưa với mùi hương thoát ra từ Alpha của mình.

Họ im lặng ôm nhau một lúc, Inou mới đỏ mặt đứng dậy đi vào bếp làm bữa sáng. Khi anh bưng hai đĩa bánh nếp vàng giòn đi ra, anh nhìn thấy trước thang máy có một chiếc xe lăn trống, Martin thì đang vịn vào tường, từng bước từng bước một đi về phía nhà bếp.

Inou hoảng sợ nhanh chóng đặt đĩa xuống và lo lắng chạy đến trước mặt Martin, sợ chân hắn còn yếu sẽ ngã. Martin thích thú hỏi.

"Sao trông em còn lo lắng hơn tôi vậy?"

Mặc dù hiện tại hắn nhìn có phần chật vật nhưng phản chiếu trong đôi đồng tử trong trẻo của Inou lại là hình ảnh toả sáng của hắn. Inou dời mắt đi, nhìn chằm chằm sàn nhà màu trắng, mất tự nhiên nói.

"Nếu ngài thấy không thoải mái, em sẽ không để ý đến ngài nữa."

Anh vừa nói vừa định rời đi thì Martin đã nắm lấy cánh tay anh, kéo anh ngã vào lòng mình mà giả bộ đáng thương.

"Không đúng là tôi không đúng. Tôi chỉ muốn được cùng em đi dạo một lúc."

Inou vẫn không ngước lên nhìn hắn mà chỉ chạy đến bàn ăn kéo ghế ra, sau đó thật tự nhiên đỡ lấy một cánh tay của Martin và từ từ dìu hắn đến ngồi. Anh cẩn thận đỡ Martin ngồi lên ghế, kéo khăn ăn buộc quanh cổ rồi chạy lon ton vào bếp đặt một bát cháo hải sản tươi ngon trước mặt hắn. Anh ngồi đối diện Martin rồi nhìn hắn đầy phấn chấn, nụ cười nhẹ nhàng trên môi anh trông vô cùng dễ nhìn và dịu dàng.

Martin bị ánh mắt đầy yêu thương của anh làm cho không mấy thoải mái, nhưng hắn cũng không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ ăn cháo và bột chiên rồi đi đến bệnh viện kiểm tra.

Martin ở lại bệnh viện đến chiều rồi quay về nhà, sửa soạn lấy từ trong tủ đồ hai tấm thảm yoga lớn vừa được chuyển phát đến sau khi hắn đã mua đặt mua trước ra ngoài vào buổi sáng, tùy tiện bỏ chúng vào một gian phòng bỏ trống trên tầng hai.

Lúc hắn đứng lên khỏi xe lăn để cố định nút thắt bị lỏng, không cẩn thận làm lật xe, đoán chừng là động tĩnh quá lớn đã đánh thức Inou đang ngủ, liền thấy bóng dáng ngái ngủ kia bước ra từ phòng ngủ chính.

"Sao vậy?"

Martin biết Inou thích dính lấy mình khi anh tỉnh táo nên giơ tay gọi anh lại, hôn nhẹ lên trán anh, ngạc nhiên hỏi.

"Em cắt tóc?"

Inou xấu hổ gãi đầu.

"Em mới dùng kéo cắt hai đường."

Anh nhìn thấy cánh cửa đang mở, ngó đầu lên thì thấy nó bị bao phủ bởi một lớp bụi dày. Vậy nên Inou chạy đi thay bộ quần áo thường ngày màu đen, kéo máy hút bụi tới hút qua rồi tiện thể giặt giẻ lau toàn bộ đồ đạc cũ kỹ trong nhà đã bám bụi lâu ngày. Martin nhìn bóng dáng anh chạy tới chạy lui, đột nhiên cảm thấy có chút buồn bã. Từ khi Inou đến nhà hắn, anh luôn chăm sóc hắn rất chu đáo.

Dù không nhất thiết phải nịnh nọt lấy lòng hắn để có được tình yêu, nhưng anh vẫn luôn rất có lòng đối xử rất tốt với hắn.

"Để tôi làm."

Martin nắm lấy tay anh và nắm lấy miếng giẻ mà không đưa ra lời giải thích nào. Inou cũng không ngăn cản hắn mà chỉ đứng nhìn  bên cạnh. Anh còn thấy hai tấm thảm tập yoga dựng trên vách tường, đôi mắt to xinh đẹp đảo tròn, anh liền đi đến kéo tấm thảm ra và cẩn thận trải chúng xuống sàn nhà trống.

Martin đã làm xong việc nhà, hai người mở cửa sổ cho căn phòng được thông thoáng và mỗi người ngồi trên một tấm thảm tập yoga.

Inou thậm chí còn không hỏi hắn tại sao lại mua hai cái, như thể cả hai đều biết rõ lí do của điều đó. Martin nhướng mày cười.

"Muốn cùng tôi luyện tập không? Tôi giúp em giảm béo."

Inou tự hỏi liệu câu mở đầu của ngài có thể lãng mạn hơn không?

Đột nhiên, anh nhận ra rằng yêu cầu của mình dành cho Martin đã tăng lên cao đến mức chỉ có thể hoảng sợ gật đầu. Martin cũng không nói gì nữa, xoay người nằm ngửa trên thảm tập yoga và bắt đầu duỗi chân.

Kết quả kiểm tra ở bệnh viện rất tốt, các kết nối thần kinh về cơ bản đã tự mình phục hồi đáng kể, các cơ ở chân cũng đã hoạt động trở lại. Rốt cuộc, sau hai năm nỗ lực và kiên trì chờ đợi chăm chỉ, hắn gần như đã sắp quay trở lại thời kỳ hoàng kim, đây đã là một kết quả tuyệt vời.

Ưu điểm lớn nhất của Alpha là họ có lớp da dày và có khả năng chống chịu khi vận động rất cao. Tập luyện nhiều hơn không những không gây gánh nặng cho cơ thể mà còn có thể khiến cơ bắp hình thành nhanh hơn. Martin vì mong muốn lấy lại khả năng vận động bình thường nên đã rèn luyện bản thân vô cùng khắc nghiệt. Điều khiến hắn ngạc nhiên là dù động tác của Inou có chậm hơn và biên độ cũng nhỏ hơn hắn, thế nhưng Inou vẫn nghiến răng nghiến lợi và bắt kịp cho bằng được.

Martin chợt nhớ đến bản báo cáo so sánh gien của Inou mà Nightingale đã đưa cho hắn khi đến bệnh viện kiểm tra vào buổi sáng.

Trong nhiễm sắc thể gien của Inou có một bộ trình tự gien khác biệt đáng kể so với các Omega khác, nhưng rõ ràng chúng không được hình thành một cách tự nhiên và mang đầy dấu vết của sự biến đổi do con người tạo ra. Tuy nhiên, chúng được tích hợp một cách tự nhiên với gien của chính anh ấy và hoàn toàn không gây khó chịu nào.

Viện nghiên cứu cũng cho biết, công nghệ nhân tạo diễn ra một cách tự nhiên như vậy đòi hỏi một quá trình thiết kế cực kỳ phức tạp và chỉ một số chuyên gia hàng đầu về siêu sinh học mới có thể làm được điều đó trong nhiều thập kỷ.

Martin nghĩ ngay đến Ivan. Nếu Ivan thực sự cấu kết với nhóm người dị biến để trốn thoát, trình độ kỹ thuật của ông ta sẽ mang lại một sự cải thiện vô song cho đám người ngoài hành tinh đó. Suy cho cùng, với tư cách là một biến thể của Omega, khả năng nghiên cứu khoa học tự nhiên của người dị biến quả thực khác với Alpha tiến hóa, hơn nữa, không gian ngoài hành tinh thiếu thốn tài nguyên, ép buộc họ dựa vào năng lực mạnh mẽ của mình và không được sử dụng các phương tiện hiện đại. Vì vậy, trình độ công nghệ của họ chậm hơn Liên Bang năm mươi năm, thậm chí cả trăm năm cũng không phải là nói quá, đó là một trong những lý do khiến các chiến binh Alpha có thể cạnh tranh trực diện với những pháp sư có thể triệu hồi gió, sấm sét, và lửa ở trên mặt trận chiến trường như vậy.

Inou chắc chắn là người được hưởng lợi hoặc cũng có thể là nạn nhân của một trong những nghiên cứu di truyền của Ivan, nhưng báo cáo do phòng thí nghiệm của viện nghiên cứu đưa ra cho biết, những đặc điểm mà gien này kiểm soát là không rõ ràng và hiện tại sẽ không gây hại cho cơ thể Inou, tình hình cụ thể tiếp theo yêu cầu cần phải được nghiên cứu và bổ sung nhiều hoen nữa.

Martin thầm nói trong lòng, đây có lẽ là kiệt tác của đại ca Ivan, một phòng thí nghiệm nghiên cứu nhỏ ở đâu có thể cho ra một phát minh kỹ lưỡng được như thế này được ? Vẫn là phải tìm đến Phòng thí nghiệm sinh học trung ương Liên Bang ở thủ đô mà thôi. Quả bóng cao su như lại bị đá trở lại chỗ hắn. Bọn họ đã dày công nhiều năm như vậy chỉ để hiểu được dự án nghiên cứu của Ivan. Làm sao họ có thể gửi lại mẫu gien của Inou đi dễ dàng vậy được?

Martin đau đầu ấn vào thái dương và lo lắng liếc nhìn Inou đang ngồi xổm bên cạnh. Inou hoàn toàn không nhận thức được chuyện gì mà vẫn đang đổ mồ hôi hột để lo thoát khỏi cái bụng mỡ của mình.

Martin thở phào nhẹ nhõm nghĩ rằng ít nhất bây giờ họ đã có manh mối và không còn bối rối hay bất lực như tám năm trước.

Chỉ cần đợi thêm một chút nữa là mọi thứ sẽ đâu vào đấy.

Hai người luyện tập đến tối, Inou mệt đến mức nằm rạp trên thảm thở hổn hển, toàn thân đau nhức vô cùng. Lúc này anh mới nhận ra mình đã ngốc nghếch đến mức nào để phô trương sức mạnh và cố gắng theo kịp bước chân của Martin. Martin cũng đã thấm mệt, nhưng vì mặt mũi, hắn đã đứng dậy và đưa tay về phía Inou một cách trịnh trọng.

Inou sợ lực đứng dậy của mình sẽ làm Martin ngã xuống nên không nắm lấy tay hắn mà tự mình ngồi dậy từ trên thảm tập yoga, được tầm ba giây thì lại nằm xuống vì quá mệt. Martin lắc đầu bất lực, đi xuống lầu lấy hai ống dinh dưỡng rồi quay lại ngồi xuống thảm yoga và đưa một cái cho Inou.

Inou giơ tay đón lấy thực phẩm bổ sung, nhìn chất lỏng trong suốt màu đỏ nhạt trên thành ống thủy tinh, bĩu bĩu môi chán ghét.

Martin nhận thấy thái độ của anh, liền lợi dụng thời cơ tiến công phê bình.

"Yếu ớt".

Inou lười biếng khịt mũi, ngồi dậy và mở nút chai trước khi rót vào miệng. Martin vội vàng gọi anh, như có phép thuật, hắn lấy từ trong túi ra một viên sủi hương trái cây ném cho anh.

Sau khi nhận lấy, Inou nhìn rõ giấy gói, vẻ mặt đột nhiên trở nên vi diệu, lặng lẽ xé ra lấy viên sủi to bằng móng tay vào ống thuốc dinh dưỡng. Những bong bóng màu đỏ đậm lập tức nổi lên từ mặt nước, viên sủi nhỏ lăn qua lăn lại trong ống, cuối cùng biến mất, chỉ để lại một loại chất lỏng có hương dâu màu đỏ sậm.

Martin từ xa nâng hướng anh nâng tay, Inou cũng hơi liếc nhìn hắn rồi hài lòng uống một ngụm nước dâu ngọt ngào.

Martin không biết mình nhớ lại điều gì, mỉm cười buồn bã nói.

"Hồi còn ở học viện quân sự, chúng tôi luyện tập còn chăm chỉ hơn thế này nhiều. Đêm nào chúng tôi cũng mệt đến nỗi thở hồng hộc như chó, thậm chí là không thể thở được. Khoảng hai mươi người nằm dưới đất chọn một hộp bí mật dấu trứng. Ai bốc phải quả trứng xui xẻo thì phải nhận lệnh đi ra nhà ăn lấy ống dinh dưỡng cho cả nhóm."

Inou chăm chú nghe hắn nói, dường như có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đó.

"Cực khổ quá a."

"Không tệ lắm." Martin cười nói. "Lúc ấy trong lòng mọi người đều có chủ ý, hàng năm mười người tốt nghiệp ưu tú nhất của học viện quân sự sẽ được thăng cấp thiếu úy, không cần phải bắt đầu với tư cách là hạ sĩ quan, việc tích lũy điểm chiến công cũng sẽ nhanh hơn nếu họ làm việc chăm chỉ, họ còn có thể trở thành thiếu úy trong hai năm tới."

Tuy nhiên, có biết bao nhiêu Alpha trẻ đã chết trên chiến trường với những hoài bão hạnh phúc của riêng mình. Chỉ có những Alpha mạnh nhất và may mắn nhất mới có thể sống sót và trở thành người chiến thắng. Theo đạo luật phân phối Omega, những Alpha giống như họ mới có thể cùng với những Omega có gen tốt, sinh ra con cháu có gen tốt hơn.

Sự tàn khốc của chiến tranh là như thế, chỉ cần một ngày nhóm người dị biến không dừng lại, tất cả mọi người sẽ không thể rời khỏi vòng xoáy đau buồn của thời đại.

"Vậy bây giờ ngài đã có mục tiêu rồi." Inou nói đùa. "Ngài nhanh lên chút." Anh cười rất dịu dàng. "Em vẫn đang đợi ngài đi đến nhà ma cùng em."

Martin hứa.

"Ngày mai tôi sẽ đi."

"...Ngày mai ngài ổn chứ?"

"Không." Martin nở nụ cười. "Nhưng nếu tôi nói để tuần sau hoặc tháng sau, thì có vẻ như tôi đang nói cho có lệ. Tôi không muốn em nghĩ rằng tôi chỉ qua loa với em."

Đây là lần đầu tiên hắn có dũng khí nói những lời thẳng thắn như vậy với Inou. Hắn thậm chí còn không dám nhìn phản ứng của Inou, đứng dậy và đi ra ngoài mà không dám đợi câu trả lời.

Hắn đã ngồi lên xe lăn và đi lên lầu. Inou thì đi xuống phòng khách. Inou tham vọng đến mức dù mệt đến đâu cũng ném vài xiên thịt vào chảo rồi chiên ngập dầu cho đến khi béo nhưng không béo ngậy, lấy ra và chia một nửa cho Martin coi như bữa ăn nhẹ lúc nửa đêm.

Bản tin buổi tối đang phát trên TV. Sau gần hai tháng tranh cử quyết liệt, cuối cùng người chỉ huy mới của bộ quân sự đã được định danh là Tư lệnh Gray của quân đoàn số 4. Quân đội Liên Bang tổng cộng chỉ có bốn quân đoàn lớn. Mặc dù Silver Cross do Drake chỉ huy được gọi là một quân đoàn, nhưng trên thực tế nó vẫn chưa phải là một quân đoàn được thành lập theo một hệ thống hoàn chỉnh. Bộ chỉ huy quân sự cũng kém xa một chỉ huy quân sự thực thụ.

Drake chỉ là một con tốt chói sáng nhưng không đáng kể trong hệ thống quân sự khổng lồ, tuy thu hút được rất nhiều sự chú ý nhưng thực chất hắn lại có rất ít quyền lực thật.

Giữa sự hỗn loạn của các thế lực ngầm, người che giấu chiến thuật sâu xa và tàn nhẫn nhất vẫn chính là Gray, một vị tướng tuy vô danh trong lòng dân chúng nhưng lại cực kỳ nổi tiếng trong quân đội.

Drake chưa bao giờ cảm thấy mình đơn độc trong hành trình trả thù cho Leia, bởi Gray và Carl luôn đứng sau lưng hắn và làm việc chăm chỉ vì nỗi ám ảnh của con trai họ.

Nếu trên thế giới này không có ai để hắn có thể tin tưởng, vậy cách duy nhất để có được quyền truy cập vào hồ sơ bí mật cấp quốc gia một là phải đợi 50 hoặc 60 năm nữa Drake mới đích thân leo lên đạt lấy, hai là để Gray, người có trình độ và năng lực hơn đi thay cho hắn. Drake đã tận dụng sự độc lập của quân đoàn, phụ trách phần lớn việc dọn dẹp vật ngáng đường cho Gray.

Trong hơn tám năm, một gia đình không quyền không thế như bọn họ đã trút bỏ sinh hoạt quang minh lỗi lạc của mình, mang theo gút mắc của quá khứ cô độc tiến lên, leo đến đỉnh cao quyền lực,  chỉ để báo thù cho một Omega mười chín tuổi rực rỡ lại phải chết oan uổng, tìm về công đạo và sự lãng quên của người đời đối với cậu.

Inou ngừng đi động tác lấy xiên thịt, ngây người nhìn bóng dáng Gray năm mươi bốn tuổi trên màn hình tivi.

Trong một vài ấn tượng mà anh ấy có khi nhìn thấy Gray của quá khứ, Gray trông như không khác gì nhiều, cương nghị và chính trực, chỉ có khi ông ấy nhìn Carl và Drake thì hàng lông mày của ông mới xen lẫn chút tình cảm dịu dàng.

Tivi vẫn đang chiếu cảnh Gray với mái tóc xám đứng trước tượng đài chiến tranh tuyên thệ nhậm chức, dường như Inou đã nghĩ đến điều gì đó, ngón tay anh khẽ run lên, sau đó bị Martin giữ chặt.

"Em đang nghĩ gì đó?"

Inou lẩm bẩm.

"Gặp được ngài tư lệnh chẳng phải sẽ khó hơn sao?"

Sau đó, suy nghĩ của anh được đưa trở lại thực tế bởi một cơn đau nhẹ trên trán. Martin nhìn thẳng về phía anh, đôi bàn tay to khỏe mạnh mẽ trực tiếp che lấy đỉnh đầu, xoa xoa mái tóc vàng nhạt vốn mềm mượt vốn có của anh thành một mớ hỗn độn.

"Đừng nghĩ tới chuyện đó."

Inou hơi ngơ ngác nhìn hắn, ánh mắt ôn nhu của Martin tựa hồ đột nhiên mang đến cho anh dũng khí vô hạn, lại cho anh một lần nữa khao khát được trò chuyện và dựa dẫm.

"Để em kể cho ngài nghe về quá khứ của em." Inou cuối cùng cũng cúi đầu, vô thức xoa xoa lớp da mịn màng của ghế sofa bằng những ngón tay thon dài trắng nõn. "Thực ra, em có quen biết Drake, người ấy là Alpha của em trai em."

Hoàn chương 17

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo