Chương 4: Đừng có tự mình đa tình!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tuệ Nghi

-

Khi Inou gặp lại Drake lần nữa đã bước sang đầu học kỳ mới.

Anh không muốn đến học ở một ngôi trường quý tộc chỉ có riêng Omega để học nấu ăn, cắm hoa cùng phục vụ Alpha. Vì vậy, anh đã đến chỗ mẹ mình và hành động như một đứa trẻ hư hỏng trong suốt vài ngày trước để được phép đến học ở một trường công lập chung dành cho cả nam lẫn nữ, cả Alpha lẫn Omega.

Chiếc xe bảo mẫu màu tối dừng lại bên đường, anh đeo lên lưng chiếc cặp đi học, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Leia, rồi hai người theo đám đông cùng nhau đi hết chặng đường dẫn đến cổng trường.

Leia đang cùng anh trò chuyện cười nói, hưng phấn nhìn chung quanh, không biết phát hiện được cái gì, đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu hô lớn.

"Drake!"

Alpha cao lớn đi phía trước lập tức quay đầu lại, nháy mắt trở nên vui vẻ và mỉm cười vui khi nhìn thấy Leia. Sau đó hắn lại nhìn thấy Inou, khóe môi gần như ngay lập tức mà hạ xuống, trở nên vừa khách khí lại xa cách.

"Xin chào."

Ino nở nụ cười tao nhã đáp lại, nhưng Leia lại thoải mái mà chạy tới ôm vồ lấy hắn.

"Lâu rồi không gặp!"

"Tôi phải đi kỳ huấn luyện quân đội hè với cha." Drake gãi đầu và nói xin lỗi. "Sau giờ học tôi sẽ đến tìm cậu đi chơi."

Leia gật gật đầu. Khi Inou ngẩng đầu, nhìn thấy chiếc kim trên tháp chuông đồng hồ sắp điểm giờ học, anh nhanh chóng muốn mở miệng và đẩy Leia về lớp học của mình. Leia kém bọn họ hai tuổi, vẫn đang học lớp dưới, mặc dù lớp cấp dưới gần cổng hơn lớp trên nhưng vẫn phải mất một khoảng thời gian nhất định mới có thể chạy đến. Với vẻ mặt chán nản, Leia nắm lấy tay Inou và yêu cầu anh cúi đầu xuống, rồi kiễng chân hôn lên má anh, sau đó vẫy tay chào hai người, xách chiếc cặp nhỏ trên lưng bỏ chạy.

Inou vô thức mỉm cười nhẹ, vào thời điểm khi anh đứng thẳng dậy, anh chợt nhìn thấy đôi mắt trầm tư của Drake đang nhìn qua nhìn lại đánh giá mình.

Anh nhẹ giọng ho một tiếng, thu lại mọi biểu tình, bước đi một cách tự nhiên và sánh bước cùng Drake về phía tòa nhà có lớp học của mình. Mặc dù kỳ phát dục của Omega chậm hơn Alpha ba năm, nhưng rõ ràng Inou là một mỹ nhân đẹp đến đáng kinh ngạc. Cộng với vẻ đẹp trai của Drake, cả hai đều nhận được vô số sự chú ý cho đến tận cửa lớp.

Inou kìm nén nhịp tim đang lặng lẽ tăng tốc của mình, bước vào lớp trước, rồi tìm một chỗ trống cạnh cửa sổ để sưởi nắng. Drake cũng nhìn quanh lớp học. Họ đến quá muộn, chỉ để lại một ghế trống phía sau Inou, vậy nên hắn đành phải ngồi đó.

Ngồi bên cạnh Inou là một nữ Omega nhỏ nhắn. Trước khi giáo viên chủ nhiệm đến, cô ấy đã đến gần Inou, nhìn cậu một cách trìu mến và thân thiết nó.

"Trông cậu thật ưa nhìn."

"Cảm ơn." Inou đối với cô nàng nở một nụ cười tươi sáng, "Cậu cũng đáng yêu lắm."

Inou lớn lên trong khuôn phép của thầy giáo, phép lịch sự hay mọi biểu cảm trên khuôn mặt anh có thể nói là đều toát ra vẻ thanh thoát, tự nhiên cùng chân thành. Khuôn mặt trắng nõn của cô gái Omega lặng lẽ hồng lên, nhưng trong lòng cũng không khỏi đang thầm tò mò, thấp giọng chỉ về phía sau nói.

"Các cậu cùng nhau đi vào, cậu quen biết Alpha đó sao? Cậu ấy đẹp trai quá!"

Inou hơi quay đầu lại, vừa vặn đúng lúc bắt gặp ánh mắt thiếu kiên nhẫn của Drake. Anh vội thu lại tầm mắt, nhìn đi nơi khác rồi mỉm cười nói.

"Chỉ là hàng xóm mà thôi."

Trong mắt cô gái lập tức bốc lên ngọn lửa hừng hực.

"Hai người các cậu thoạt nhìn vô cùng xứng đôi, cậu có ý muốn theo đuổi cậu ấy không?"

Theo quy định phân bổ Omega mới sau chiến tranh, nhiều Omega sẽ chọn theo đuổi Alpha mà họ thích khi còn ở tuổi thiếu niên để tránh bị hệ thống phân phối. Vì vậy, việc Omega theo đuổi Alpha của mình ngay trong trường học dành cho cả nam và nữ không phải là điều mới mẻ.

Tim Inou lỡ nhịp khi nghe thấy từ "xứng đôi". Sau đó, anh khẽ mỉm cười và giấu đi sự tiếc nuối trong lòng.

"Tôi đã có hôn ước rồi."

Cô gái cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng cũng rất ghen tị.

"Tuyệt thật ấy. Tôi cũng muốn một Alpha nào đó dẫn tôi đi."

"Sẽ." Inou thuận miệng an ủi một câu.

Ngay sau đó, thầy giáo cũng tiến vào lớp, ông để cho mọi người được sắp xếp lại chỗ ngồi. Inou từ chối mọi lời mời ngồi cùng của các Alpha khác, ngoại trừ Drake – hắn thẳng thắn lại trực tiếp chọn một chỗ ngồi chéo, cách xa Inou hoàn toàn. Cuối cùng, vẫn là cô gái Omega vừa nãy đến ngồi cùng hắn.

Nội dung được dạy ở trường công lập rất đơn giản và Inou đã học nó từ lâu dưới sự hướng dẫn của gia sư tại nhà. Thế nhưng anh vẫn theo thói quen thẳng lưng, tựa như đang chăm chú lắng nghe, chốc chốc lại liếc nhìn bóng lưng cao lớn của Drake ở phía xa, tâm tư cũng dần dần bay lên trời.

Ngoài cửa sổ là tiếng chim hót ồn ào, trong phòng học rộng lớn đông người lại là mùi hương của các loại pheromone hòa quyện, cùng với giọng nói giảng bài nhàm chán của thầy giáo khiến anh buồn ngủ. Anh hoảng hốt nghĩ xem tại sao mình lại đến nơi này để chịu tội, hình như Leia đã từng đề cập đến việc Drake cũng sẽ đến nơi này để đi học, vậy nên anh mới đến gặp mẹ mình để hành động một cách nũng nịu, lấy lý do anh muốn đi học cùng em trai.

Bây giờ mục tiêu của anh đã đạt được, nhưng anh dường như không còn vui vẻ nữa.

Anh vẫn cách Drake một khoảng cách rất xa, khoảng cách xa như vậy, nhưng lại không thể gần hơn được nữa. Trong lòng vừa vui vừa thất vọng. Anh ngơ ngác cả ngày, cuối cùng thầy giáo tuyên bố tan học, anh mới từ từ thu dọn đồ đạc và nhìn thấy Drake đang sải bước, hai ba bước liền qua rất nhiều bàn học và tiến về phía anh.

"Anh có định đi đón Leia không?"

"Ừm."

Drake bình tĩnh nói.

"Đi thôi. Tôi sẽ đi với anh."

Inou kỳ thực muốn nói rằng việc họ đi cùng nhau trong khuôn viên trường sẽ lan truyền tin đồn bóng gió không hay, thế nhưng niềm vui thầm kín trong lòng lại khiến anh chỉ có thể gật đầu dè dặt mà xách cặp đi theo hắn về phía trước. Họ đi qua hai tòa nhà giảng dạy dọc theo sân chơi. Mùi pheromone trên cơ thể Alpha hắn vô cùng nhạt, cậu chỉ ngửi thấy một mùi cơ thể sạch sẽ và khoan khoái.

Tai Inou lặng lẽ đỏ lên, anh không dám nhìn tới hắn, anh chỉ có thể nhìn chằm chằm vào mặt trời lặn phía trên Tháp Chuông, ẩn sau những rạng mây bị thiêu cháy.

Đột nhiên, những ngọn cây phía bên trên họ bỗng rung chuyển bất thường, Drake kéo Inou lùi lại phía sau. Những ngón tay dài và khỏe của hắn vẽ ra năm dấu tay màu đỏ nhạt trên cánh tay trắng trẻo và mềm mại của Inou. Inou chưa kịp nói gì thì Leia đã rơi từ trên cây xuống như một viên đạn pháo nhỏ rồi đứng vững trước mặt hai người.

"Anh!"

Drake lập tức buông lỏng tay Inou ra, Inuo không thể kiềm chế được nhịp tim dữ dội của mình nên phải ôm ngực giả vờ sợ hãi, phàn nàn với Leia.

"Nhóc nghịch ngợm."

"Em xin lỗi mà." Leia cười hì hì. "Em muốn tạo cho hai người một bất ngờ thôi."

Inou bất đắc dĩ lắc đầu, Leia lại trèo lên cây, ném cặp sách cho Drake rồi ôm lấy thân cây lên xuống như một con khỉ. Bầu không khí lập tức trở nên sôi nổi sau khi Leia đến. Cậu bé và Drake vừa nói chuyện và cười đùa, còn anh thì phụ trách đảm nhiệm việc nở nụ cười thân thiện nhìn họ mà hoàn toàn không có chút xấu hổ nào cả.

Họ về nhà trong ánh hoàng hôn. Leia dừng lại trước cổng biệt thự nhà Drake và ném cặp sách của mình cho Inou: "Em sẽ về nhà sau. Anh bảo cho quản gia giúp em một tiếng nha."

Inou nhìn cậu rồi dặn cậu về nhớ sớm làm bài tập, sau đó xách hai chiếc ba lô về nhà, vừa về đến thì ngay lập tức bị quản gia xách đi học thêm.

Anh lơ đãng tính toán những công thức toán khó, chốc chốc lại nhìn ra cửa sổ, rồi lại nhìn ra vườn sau và kết quả là bị giáo viên mắng vô số lần. Mãi đến khi trời đã rất tối muộn, Leia mới xuất hiện từ phía bờ tường, rón rén chạy dọc theo cửa sổ mà lẻn vào phòng ngủ của Inou, chui vào vòng tay Inou làm tổ và để anh xoa bụng cho mình.

Inou duỗi hai ngón tay ra xoa xoa cái bụng căng phồng mềm mại của em mình, Leia thoải mái đánh một ợ no nê.

"Hai người cha  Drake đều rất tốt bụng, móng giò lợn đường phèn do cha Omega của cậu ấy làm cũng ngon lắm! Lần sau khi ăn, em lại mang về một ít để anh nếm thử có được hay không?"

Hình ảnh tay không nhai móng lợn thật sự hơi kinh khủng, nó hoàn toàn trái ngược với vẻ tao nhã mà anh được chỉ dạy. Inou xoa xoa em trai, cười nói.

"Không cần đâu. Nhưng em cũng có thể mời gia đình họ đến nhà chúng ta ăn tối, bảo quản gia sắp xếp, cho đầu bếp nấu món gì đó thịnh soạn để đãi họ."

Leia nghe xong gật đầu vui vẻ lăn lộn trong vòng tay anh. Inou đôi khi cảm thấy Leia mới giống một Omega được nuôi dưỡng bởi một gia đình giàu có. Cậu bé ấy lớn lên mà không có bất kỳ hạn chế nào. Em ấy luôn tràn đầy sức sống trẻ trung, hoạt bát và dễ thương. Còn anh thì ngược lại, luôn lưỡng lự và thiếu sức sống.

Một cậu con trai như Leia ai mà lại không thích, ngay cả bản thân anh cũng thích. Nhưng số mệnh của anh là không bao giờ được trở thành một Omega như Leia. Cuộc hôn nhân giữa hai gia tộc đã được quyết định từ lâu. Nếu anh lựa chọn tự do, Leia sẽ phải kết hôn với ngài tiểu Công tước Korsi.

Leia vừa đánh chén no lại bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, hiện tại cậu đang nằm bên cạnh anh ngủ say, mũi co giật nhè nhẹ và đang ngáy khe khẽ. Inou sờ lên khuôn mặt tròn trịa đầy thịt của em trai, lặng lẽ cười, kéo chiếc chăn mỏng bên cạnh đắp cho cậu, tắt đèn rồi nằm xuống cạnh.

Trước mắt anh nháy mắt đột nhiên tối sầm, nhưng rồi ý thức của anh nhanh chóng tỉnh táo lại. Inou mở hai mắt ra, tầm nhìn của anh mờ đi trong phút chốc mới tập trung lại như cũ, rơi vào chiếc phong bì gần như bị vò nát trong tay. Những bông hoa diên vĩ màu tím đang nở rộ, giờ đây lại góp nhặt đầy những nếp nhăn, nhưng như cũ vẫn nở rộ một cách lộng lẫy, như thể đang cười nhạo anh si tâm vọng tưởng, đạt được ý muốn của mình.

Môi Inou mấp máy, nhưng hồi lâu anh vẫn không thể nói ra cái tên đó. Cuối cùng anh ôm chiếc phong bì vào lòng, nhắm mắt lại và thì thầm.

"Leia, anh nhớ em rất nhiều."

Không có âm thanh như trong giấc mộng, cũng không có nhiệt độ cơ thể ấm áp nào đáp lại anh, sự im lặng và trống rỗng bỗng chốc bao trùm lấy anh, gần như khiến anh nghẹt thở.

Inou thở dài, cẩn thận vuốt phẳng những nếp nhăn rồi đặt lại phong thư vào góc tủ. Anh đang định bật máy tính quang để xem tập mới nhất của loạt phim xuyên không gian "Intimacy" thì đột nhiên nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ từ dưới nhà. Anh mở cửa đi ra và nhìn xuống tầng dưới.

Martin đang ngồi trước máy lọc nước, những ngón tay của hắn vẫn đang run rẩy, có đôi chỗ đang trở nên đỏ bừng. Nút nước sôi màu đỏ ở giữa bình đựng nước vẫn chưa được tắt đi, nước nóng vẫn ồ ạt chảy ra ngoài.

Gần như không cần suy nghĩ, anh lao xuống tầng rút phích cắm của máy lọc nước, sau đó lấy băng và thuốc bỏng trong hòm thuốc y tế ra rồi chạy đến chỗ Martin, ôm chặt lấy ngón tay bị thương của hắn.

Martin như bị sốc, đẩy anh ra như bị điện giật và gầm lên.

"Cút!"

"Ngài cần phải bôi thuốc." Inou phớt lờ thái độ không tốt của hắn, nghiêm túc nói: "Ngài đừng cử động."

Sắc mặt Martin tương đối khó coi, nửa lòng bàn tay đều đã đỏ bừng, xem ra diện tích bị bỏng không hề nhỏ. Hắn đưa bàn tay không bị bỏng của mình ra, giọng nói có chút mất tự nhiên.

"Đưa tôi, tôi tự làm."

"Nếu ngài không băng bó kỹ, tay ngài sẽ sớm bị phồng rộp và nhiễm trùng." Inou lại nắm lấy  tay hắn, hơi ác ý mà siết chặt. "Tôi khuyên ngài đừng cử động. Dưới xe lăn của ngài có mảnh thủy tinh. Một khi ngài cán vào, vạn nhất làm hỏng lốp xe, ngài sẽ không thể đi đâu được nữa hết."

Khóe miệng Martin lúc này mới hơi giãn ra, nhưng anh vẫn không cử động. Nhìn vẻ mặt như ăn phải quả đắng của Martin, trong lòng anh cảm thấy hơi vui vẻ, không hề có chút dịu dàng nào đem quấn nửa bàn tay của hắn bọc thành đòn bánh chưng. Quá trình này chắc chắn là rất đau, nhưng điều khiến anh ngạc nhiên là Martin có thể chịu đựng tốt hơn anh nghĩ. Hắn chỉ tỏ ra không vui, chứ không mở miệng gọi đau lần nào.

Sau khi Inou băng bó xong, anh bảo Martin đừng cử động, rồi vào phòng vệ sinh lấy  thùng rác và chổi để quét các mảnh kính vỡ. Sau đó, anh tiếp tục phớt lờ Martin, lấy chiếc tua vít từ trong kho ra, ngồi xuống đất và tháo nắp sau của bình đựng nước ra.

"Chỗ này bị lỏng." Anh rọi đèn để thấy rõ cấu trúc bên trong của bình đựng nước, cất giọng nói. "Vặn chặt lại thì sẽ dùng lại được bình thường rồi."

"Cậu còn có thể sửa máy lọc nước?"

"Vâng." Inou thản nhiên nói. "Không có học vấn, không có giáo dưỡng, tôi chỉ có thể dựa vào một ít kỹ năng này để trở thành phu nhân của gia tộc Công tước mà thôi."

Martin nghẹn họng không nói nên lời, ngồi trên xe lăn nghe tiếng vặn ốc, một kỹ năng thành thục hoàn toàn khác cái gọi là điều một phu nhân gia tộc lớn phải biết. Trong lúc đóng lại nắp, Inou cảm thấy hơi tẻ nhạt nên mở miệng bắt đầu trò chuyện với hắn.

"Tôi có một người em trai."

Lưng Martin hơi căng lên, giọng nói không tự chủ bất giác dịu đi.

"Ừm?"

"Bố chúng tôi quanh năm ở trong phòng thí nghiệm, còn mẹ chúng tôi thì phải nằm trên giường tịnh dưỡng." Inou thậm chí còn không để ý đến giọng điệu của mình mang vẻ hoài niệm đến mức nào. "Khi chúng tôi còn nhỏ, chúng tôi là những người duy nhất chơi cùng nhau. Tôi đã tự học cách sử dụng tấm sắt và dây điện cực để làm đồ chơi nhỏ. Tôi đã làm cho em trai một chiếc ô tô bốn bánh và cắt một nửa phần trên của khúc gỗ để làm đường ray, sau đó thì đem nó đi đua với những người khác xem, xe của ai đi nhanh hơn. Sau mấy lần cải thiện và tu sửa xe cho em ấy, tôi thấy mình khá giỏi và đặc biệt có tay nghề làm thợ sửa chữa nha."

"Sau đó?"

"Sau đó, một Alpha đáng ghét đã cướp em trai ra khỏi tay tôi, rồi em ấy chết." Inou đứng dậy phủi bụi trên tay, mỉm cười nói. "Xong rồi, tôi về phòng trước, lần sau ngài cẩn thận chút khi chạm vào nước. Nếu cần giúp đỡ thì hãy gọi cho tôi vòng tay".

Martin đột nhiên lên tiếng.

"Cám ơn."

"Không phải vì ngài." Inou lặp lại một cách bài bản. "Đừng có tự mình đa tình."

Martin ngẩn ra, khóe miệng hơi nhếch nhếch.

"Hôm đó tôi nói cậu một câu, cậu nhất định phải đáp trả?"

Inou đi vào phòng vệ sinh rửa tay, nghe thấy lời hắn nói, anh mới quay đầu hướng về phía phòng khách hô to.

"Đúng vậy, những kẻ không có giáo dưỡng đều bụng da hẹp hòi như thế. Tôi thù rất dai."

Trong phòng khách không có truyền lại tiếng trả lời, Inou lau khô tay rồi đi ra ngoài. Vừa nhìn thì thấy phòng khách đã trống rỗng, không có một bóng người. Anh hơi buồn cười, lắc đầu thích thú một cái, cảm thấy đã lâu rồi anh không cảm thấy vui vẻ như vậy.

Phép lịch sự chết tiệt, anh có thể nói bất cứ điều gì anh muốn và điều đó sẽ khiến anh thấy hạnh phúc!

Sau khi Inou thu dọn hiện trường vụ tai nạn vừa rồi, anh quay trở về phòng ngủ. Lúc đó là tám giờ năm mươi tối, anh đang chuẩn bị cho lớp học trực tuyến lúc chín giờ. Sau khi kết hôn lại một lần nữa, tài khoản cá nhân của anh cũng đã được mở khóa, nhưng trong đó không có đủ tiền để mua nổi thức ăn hàng ngày, chứ đừng nói đến việc mua bất cứ thứ gì cho bản thân.

May mắn thay, anh đã tìm được một công việc dạy kèm trực tuyến, dạy học cho một cô gái Omega. Nói là giảng dạy, nhưng thực chất chỉ là trò chuyện. Cha mẹ cô gái rất bận rộn, lo lắng đứa trẻ sẽ không có ai làm bạn cùng, họ không muốn tuổi thơ của cô bị thiếu thốn tình cảm, vậy nên họ yêu cầu Inou tới nói chuyện một chút với cô gái đó mỗi tối.

Tiền lương thì đặc biệt hào phóng và công việc này không hề mệt mỏi. Nguyên nhân chính là do cô gái Omega này cư xử rất tốt và đặc biệt dễ thương. Inou vô cùng hài lòng. Anh đem hai cái chân dài không có chỗ để đan vào nhau để dưới gầm bàn, tạo một tư thế thoải mái dựa vào lưng ghế, đeo lên chiếc kính mở ra tầm nhìn, khuôn mặt tròn trịa của cô gái tự động xuất hiện ở phía màn hình đối diện.

"Anh trai!"

Inou đối với người gọi mình là anh trai không hề có chút xấu hổ nào, dù bản thân đã gần ba mươi tuổi. Anh híp mắt mỉm cười đáp lại.

"Julia, hôm nay em muốn nghe câu chuyện gì?"

Cô gái nói bằng giọng thủ đô chuẩn, ngọt ngào mà rành mạch.

"Em muốn nghe câu chuyện lần trước chưa kể xong. Con rồng độc ác đã cướp công chúa, còn người chiến binh đi giết con rồng nhưng lại bị con rồng đánh bại. Sau đó thì sao nữa?"

"Sau đó..." Inou suy nghĩ một lúc rồi nói. "Chiến binh chán nản lang thang trong rừng và vô tình đi lạc vào căn phòng của nữ phù thủy. Phù thủy đem lòng yêu chiến binh và không đành lòng nhìn chiến binh cứ hồn bay phách lạc như thế, vì vậy nàng ấy đưa cho người chiến binh một chai rượu, đó là chai rượu mà nàng đã đem sức mạnh của mình hòa cùng với máu rồng. Sau khi uống xong, người chiến binh có được sức mạnh của rồng, đã đánh bại con rồng độc ác và giải cứu công chúa, sống hạnh phúc với công chúa mãi mãi về sau."

Anh vốn tưởng rằng cô gái sẽ vỗ tay khen hay, nhưng không nghĩ tới cô lại hỏi.

"Anh trai ơi, nữ phù thủy không có được gì sao?"

"Đúng rồi."

Cô gái bĩu môi.

"Vậy nàng ấy thật đáng thương nha."

Inou hơi ngẩn ra, sau đó cười rộ.

"Bởi vì nhân vật chính của câu chuyện này là công chúa và chiến binh. Phù thủy chỉ là vai phụ góp phần tạo nên cái kết có hậu của họ, điều đó không quan trọng."

Anh không biết mình đang nghĩ gì, có chút cô đơn nói.

"Chuyện tình chỉ có chỗ cho hai người, người thứ ba bất kể có thế nào thì cuối cùng cũng chỉ có thể có kết cục là rời đi... Những thứ khác đều không quan trọng nha, được rồi, em còn muốn nghe câu chuyện nào khác?"

Nhưng Julia vẫn kiên trì, không thuận theo.

"Cái kia... Anh nghĩ kết quả cuối cùng của phù thủy sẽ như thế nào?"

Inou cười nói.

"Anh không biết, có lẽ nàng sẽ luôn yêu chàng chiến binh, sau đó sống cô độc một mình đến hết đời đi."

Julia điên cuồng lắc đầu.

"Không. Em không muốn. Em cảm thấy phù thủy nên gặp được một hoàng tử. Nàng ấy là nhân vật phụ trong câu chuyện của người khác. Vậy nàng ấy vẫn không thể có được hạnh phúc khi là nhân vật chính trong câu chuyện của mình sao?"

Inou trầm mặc một hồi, rồi thu vẻ mặt hờ hững, nghiêm túc nói.

"Nữ phù thủy trong lòng đã có một chiến binh rồi, cho nên nàng có thể sẽ không yêu thích thêm vị hoàng tử khác. Julia, nói đến tình yêu thì chính là... Không phải ai cũng xứng đáng được hạnh phúc, chờ em lớn lên em sẽ hiểu."

Khuôn mặt thiên sứ của Julia tràn ngập sự ngây thơ và ước ao: "Chiến binh cũng tốt, mà hoàng tử cũng tốt. Tại sao phù thủy không thể yêu thích hoàng tử?"

"Bởi vì tình yêu không thể đo lường bằng bất cứ điều gì." Inou mỉm cười. "Anh thích táo nhưng không thích chuối. Dù em có cho anh một xe chuối, anh cũng sẽ không nghĩ chúng ngon hơn một quả táo đâu."

"Nhưng em không chỉ thích táo." Julia không thể hiểu được. "Em cũng có thể thích những loại trái cây khác. Cho dù phù thủy không thích hoàng tử, nàng ấy cũng có thể thích ngư dân, cảnh sát, thợ săn... rất nhiều người trên thế giới, không có ai khác có thể làm cho nàng ấy hạnh phúc sao?

"Em nói đúng." Inou hít một hơi thật sâu, và chậm rãi nói: "Chỉ là nàng ấy vẫn chưa gặp được người thuộc về mình mà thôi. Nàng ấy rồi sẽ gặp được người ấy thôi."

Thế nhưng tất cả thanh xuân đã bỏ ra cho một mối quan hệ sai lầm sẽ không bao giờ quay trở lại.

Những cảm xúc mãnh liệt và nồng nàn của tuổi trẻ, những cảm giác khó tả đó, những ngọt ngào và niềm vui chỉ thuộc về một người, sẽ không bao giờ có thể tìm lại được ở một người khác.

Khi ngọn lửa cuồng nhiệt đã tắt, làm sao con người còn sức lực để tìm kiếm đích đến của mình, làm sao con người còn sức, trong biển người bao la, kéo lê tâm hồn mệt mỏi của mình quay trở về?

Anh khẽ lắc nhẹ đầu, nhưng không nói cho Julia biết anh đang nghĩ gì nữa. Cô gái ấy chưa từng trải qua chuyện này, cũng không cần thiết phải nghe những lời vô nghĩa của anh. Anh ở đây để làm việc và kiếm tiền, chứ không phải để tìm mua dịch vụ lắng nghe câu chuyện của cuộc đời mình.

Inou gác lại vẻ mặt buồn bã và bắt đầu lại chủ đề mới. Anh hỏi cô gái hôm nay ở trường có gì thú vị không. Đúng như dự đoán, Julia không còn vật lộn xoắn xuýt với vấn đề của nữ phù thủy nữa mà vui vẻ nói về những câu chuyện phiếm trong khuôn viên trường, chẳng hạn như việc Omega bên cạnh cô công khai theo đuổi một Alpha từ lớp dưới, và hôm nay cuối cùng Omega ấy cũng ép được đàn em của mình dựa vào tường, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cậu ấy. Cô gái nói rất hăng hái và phấn chấn, đến mức cả khuôn mặt cũng đỏ bừng.

Inou vừa nghe vừa gật đầu, thở dài trong lòng rằng tâm lý cô đúng là một đứa trẻ, quả là một lứa tuổi ngây thơ và đầy tươi đẹp. Cuộc trò chuyện kéo dài một tiếng rưỡi nhanh chóng kết thúc. Inou dỗ dành cô gái lên giường ngủ, chạm tay tắt video sau đó chậm rãi  vươn vai, xoay người chuẩn bị đi tắm để đi ngủ.

Anh cởi quần áo bước vào phòng tắm, nhìn thân thể đầy sẹo được che phủ bởi quần áo trước tấm gương lớn. Khả năng phục hồi của Omega rất tốt, mà khả năng phục hồi của anh lại càng khó tin hơn. Những vết sẹo này sau một thời gian sẽ biến mất, làn da sẽ trở nên mịn màng và mềm mại như chưa từng xảy ra tổn hại gì. Có lẽ vì vết thương lành quá nhanh, nên ngài Korsi mới yêu thích việc hành hạ anh đến thế.

Những năm tháng giày xéo đã qua không hề làm suy giảm vẻ đẹp của anh, sau những ngày nghỉ ngơi hiếm hoi này, anh trông càng rạng rỡ hơn bao giờ hết. Anh vô cảm nhìn mình một lúc rồi quay người vặn vòi nước để tắm. Nước nóng chạm vào làn da mỏng manh, sương mù dâng cao che khuất tầm nhìn, trong làn sương trắng lan man, Inou cất tiếng ngân nga một giai điệu cổ điển mà anh thường hát trong dàn hợp xướng của nhà thờ khi còn là sinh viên. Anh cọ rửa mãi, đến khi cảm thấy xương cốt mình cũng mềm đi rồi mới ra khỏi buồng tắm.

Đứng ở cửa phòng tắm lau người, anh chợt nghĩ tới tay Martin bị thương nặng như vậy, làm sao có thể tắm bình thường được? Ngài ấy có thể tự mình lên giường được không?

Anh đang do dự có nên đến phòng Martin nhìn một chút hay không, thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh mơ hồ, như thể có thứ gì đó cứng chạm vào nền đất. Đánh giá khả năng cách âm của hai cánh cửa và một bức tường, có lẽ động tĩnh mà Martin làm ra có vẻ khá là lớn.

Inou thực sự không muốn quản chuyện của hắn quá nhiều, nhưng anh vẫn trái lo phải nghĩ, quyết định làm người tốt thêm lần này. Mặc dù Martin rất hung dữ với anh, nhưng rốt cuộc người ta vẫn tiếp nhận người không có nơi để về là anh, điều đó cho thấy Martin hẳn vẫn là một người tử tế.

Anh mở cửa phòng, hít một hơi thật sâu và tự nhủ rằng Martin là một người khuyết tật, có một số vấn đề về tinh thần hay tật xấu nào đó là điều bình thường. Anh quyết tâm muốn giúp hắn cảm nhận được sự quan tâm của xã hội, quay trở lại con đường đầy nắng yêu thương cuộc đời!!

Tôi mới không xem ngài là một trò đùa đâu!

Hoàn chương 4

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo