under the apple tree

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoseok cười hạnh phúc khi nhảy quanh căn phòng ngủ lộn xộn của mình, tay nắm chặt lấy chiếc quần jean rộng thùng thình, để giữ cho chúng khỏi vướng vào chân. Cậu luôn là một chàng trai vui vẻ, nhưng cậu sẽ còn vui hơn nữa khi được hẹn hò với Seokjin.

Cậu chạy xuống cầu thang và vội vàng ăn bữa sáng để có thể chạy đến nơi gặp mặt.

"Hoseok, mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, phải cầm áo sơ mi trước khi con rời khỏi phòng."

Mẹ cậu phàn nàn với một nụ cười ấm áp trên môi, cho cậu biết cậu sẽ không gặp rắc rối gì cả.

“Mamma con đang lên đây!
Con phải đến gặp Seokie nhanh nhất có thể, áo sơ mi có thể để sau mà."

"Không, áo sơ mi trước, mẹ không muốn nó bị cháy, vì vậy con phải lên trên và mang nó xuống."

Hoseoks cười lớn khi chạy lên cầu thang để lấy chiếc áo sơ mi đầu tiên cậu thấy, có điều gì đó vừa xảy ra trên đống áo sơ mi, ngay trước cửa phòng cậu.

Cậu xuống cầu thang một lần nữa, nụ cười đủ rộng để khiến mẹ cậu lo lắng. Cậu với lấy cái túi treo trên cửa và gắn nó vào quần. Đó là thứ mẹ cậu đã mua khi cậu liên tục bỏ quên túi, cậu ném điện thoại an toàn và một chai nước vào trước khi chạy ra khỏi nhà.

Đi bộ đường dài rất rất mệt nhưng Hoseok chư bao giờ phàn nàn, cậu muốn nhìn thấy người bạn của mình. Mắt cậu mở to, vẫn tò mò sau tất cả những lần cậu đi lên bằng cách này. Hoseok quay đầu lại nhìn lên ngọn đồi khổng lồ cậu đang đi lên, nơi có cây táo đơn độc, và giờ đã trở thành nơi đặc biệt của họ khi mặt trời rọi qua, sưởi ấm mặt cậu.

Cậu quay lại nhìn qua con đường mình vừa đi, mắt nhìn theo con đường ngoằn ngoèo, đôi chân của cậu đã hạ xuống dưới thảm cỏ xanh và nếu có ai đó hỏi cậu, Hoseok sẽ nói cậu có thể nhìn thấy ngôi nhà của mình từ đây, mặc dù đó là nói dối, chỉ là cậu thích nói về ngôi nhà của mình, cậu sẽ vui hơn nếu nó được xây dựng ở đó.

“Hobi!” Hoseok quay lại nhìn người bạn thân nhất của mình, đang nhảy lên và vẫy tay từ đỉnh đồi.

“Seokie!” Anh hét lên, chạy ngay lên đồi đến chỗ Seokjin.

Hoseok đã không nhận ra, vì cậu đã quá tập trung vào đôi chân mình, cậu chạy nhanh lên đồi và Seokjin cũng đang tiến về phía cậu, cả hai va vào nhau một tiếng hét và chân tay vẫy, lăn nửa chừng xuống đồi.

Khi họ dừng lại, cả hai nhìn nhau. Đôi môi Soekjin mở, hơi thở nặng nề, ánh sáng chiếu xuyên qua đôi mắt khiến cho những đốm vàng rơi khỏi, mái tóc anh giờ là một mớ hỗn độn với cỏ vụn rải rác bên trong. Tóc Hoseok có lẽ sẽ giống Seokjin nếu cậu dùng hết sức lắc mình.

“Lâu rồi không gặp!”

“Chúng ta đã gặp nhau hôm qua mà Seokie, đừng ngốc nghếch.”

“Ừ nhưng mẹ luôn nói với bạn bè khi bà nhìn thấy họ, em cũng muốn thử.”

Hoseok cười khúc khích với người bạn thân nhất của mình, sau đó nhảy vào anh, ôm chặt chẽ và vui vẻ.

Cuối cùng khi đã lên đồi, hai chàng trai bắt lấy quả táo từ nhánh treo thấp nhất và ngồi trong bóng râm nói chuyện, cố lấy lại hơi sau quãng đường đi bộ mệt mỏi.

Hoseok quay sang Seokjin.

“Mẹ không ngừng hỏi em sẽ đưa bạn gái đi đâu nếu em có."

“Ồ vậy sao? Em sẽ đưa cô ấy đi đâu? ”

“Em không biết, có bạn gái có vẻ như rất nhiều nỗ lực. Em không nghĩ mình muốn."

Seokjin quay sang mặt đối mặt với Hoseok. "Em không cần phải có bạn gái."

Hoseok nhìn xuống, nghịch ngợm với những ngón tay của anh. "Em không muốn ở một mình."

“Thế còn bạn trai thì sao?”
Hoseok nhìn lại vào mắt anh, một tiếng thở dài trượt ra từ miệng anh. “Đừng ngu ngốc, anh không phải là con gái.”

“Anh không phải là một cô gái đã có bạn trai."

Hoseok nghiêng đầu bối rối, đôi môi hé mở. "Thật sao?"

“Ừ." Seokjin nói. "Mẹ nói với anh, bà bảo sẽ ổn khi anh yêu người mình muốn."

Họ giữ im lặng, nhìn những chiếc xe chạy dọc theo con đường, ngay sau đó Hoseok đã phá vỡ sự im lặng.

“Hai người bạn trai sẽ làm gì?”

“Anh đoán là họ sẽ nắm tay nhau.” Seokjin nhún vai.

Hoseok mỉm cười. "Bạn trai là âm thanh tuyệt vời."

Một sự im lặng khác, nhưng lần này Seokjin là người làm hỏng nó, Hoseok nhìn chằm chằm vào anh, bối rối không hiểu vì sao người bạn thân nhất của cậu đột nhiên có vẻ lo lắng.

“Em có muốn nắm tay anh không, Hobi?”

Seokjin hỏi, và Hoseok trông thấy đôi má anh ửng hồng.

Mắt Hoseok sáng lên khi nhìn tay Seokjin, người đang ngồi trên bãi cỏ, trước khi vươn tay ra và đan xen các ngón tay của cậu vào tay anh. Seokjin thở hổn hển, rồi cười khúc khích và giấu mặt vào vai Hoseok.

“Tiếng cười của anh thật dễ thương.”

“Dừng lại đi Hobi, em làm anh thấy xấu hổ.” Seokjin rên rỉ.

Hoseok mỉm cười khi hỏi câu hỏi tiếp theo. "Việc chúng ta yêu nhau có ý nghĩa gì với anh không?"

Seokjin cười khúc khích. "Có. Anh đoán vậy."

"Được, bởi vì em không bao giờ muốn buông tay anh."

Và họ thì không. Họ nắm tay nhau chạy quanh cây. Họ nắm tay nhau khi họ ăn táo cho đến khi họ bị bệnh.

Họ nắm tay nhau khi Hoseok đưa Seokjin về nhà. Tổ chức một bữa tiệc để đánh dấu sự thay đổi trong mối quan hệ của họ.

Họ nắm tay nhau qua các bài kiểm tra cấp ba và trung học phổ thông. Họ nắm tay nhau qua ngày đầu tiên của đại học và sau khi bị tốt nghiệp.

Họ nắm tay nhau khi họ có công việc mới, nhà mới. Cầm chặt tay nhau khi nhận con nuôi, khi họ nhìn đứa trẻ khóc, trớ và lớn lên.

Họ nắm tay nhau cho đến cuối đời, và họ không bao giờ, bỏ đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro