dearest stranger,

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(w) ─ parenthood, getting back together, light angst, he

© anonymous

https://archiveofourown.org/works/48148720

@ ─ 17thang3

bản dịch thuộc project "heejake's noodles bowl"

🌷🧺*:・

Chuyện là, cậu nhóc 7 tuổi biết hai người bố rất yêu thương mình. Có lẽ quá nhiều, đến mức sự yêu thương mà họ dành cho nó có thể so sánh với độ dài của chiếc trục mà nó đã học ở trường.

Bố nhỏ luôn trao cho nó những nụ hôn chúc ngủ ngon và không bao giờ đóng cửa phòng ngủ khi ra ngoài.

Bố lớn thường làm nó cười và cho nó ăn pancakes vào lúc nửa đêm.

Vì vậy, trong mắt cậu nhóc luôn hiện rõ sự hạnh phúc. Nó có một ngôi nhà tốt và hai chú chó tên Layla và Bisco.

"Nhưng điều đó chỉ có nghĩa là con có hai ngôi nhà, Ni-ki." Bố nhỏ nói với nó một lần trong bữa sáng. Đó không phải là những chiếc pancakes mà nó thích và trong khi người nhỏ tuổi không trả lời, nó đã nhìn thấy túi giấy Mcdonalds được giấu dưới hộp thức ăn nhưng nó chọn tập trung trở lại vào những chiếc bánh ngọt ngào.

"Vậy ai sẽ sống ở đó?"

Jake khựng lại khi nghe cậu nhóc hỏi với vẻ bối rối.

"Ừm... Đôi khi có thêm những ngôi nhà khác sẽ thật tuyệt. Chúng ta sẽ có một nơi rộng hơn nếu con muốn chơi với bạn bè chẳng hạn."

"Con chỉ có Layla và Bisco thôi, một ngôi nhà khác nghe có vẻ quá rộng đối với bọn con khi chỉ để chơi đùa." Ni-ki cau mày trong khi bố nhỏ của nó tự trấn an mình bằng cách lau miệng cho nó.

Nó mặc đồng phục của mình, logo trường preppy thêu trên áo vest được ủi cẩn thận, Ni-ki hôn tạm biệt bố nhỏ của mình nhưng nán lại quanh ngưỡng cửa.

Bisco không thấy đâu và chỉ có một chiếc chìa khóa xe treo trước cửa nhà.

"Bố lớn lại đi sớm ạ?"

Jake đáp lại nó bằng một nụ hôn khác và một cái ôm chặt hơn cái ôm nó nhận được khi vừa thức dậy.

"Mhm, cứ đi học đi." Với một nụ hôn khác lên trán, Jake âu yếm vỗ nhẹ vào người nó, đẩy nó về phía chiếc xe buýt đang chờ sẵn của trường. "Bố lớn sẽ về nhà sau, luôn là như vậy mà."

/

Ni-ki biết rằng "sau" có nghĩa là bữa tối lạnh lẽo và những nụ hôn chúc ngủ ngon được trao vào lúc sáng sớm.

Cho đến khi chuyện này trở thành một thói quen trong cuộc sống của nó.

/

"Bố nhỏ sẽ đón con!" Cậu bé 12 tuổi ngoảnh lại nhìn chiếc xe của bố mình, người đã đưa tay ra ngoài cửa sổ để nhắc nhở cậu nhóc.

Ni-ki giơ ngón cái về phía Heeseung trước khi cậu nhóc bỏ chạy như thể bị bốc cháy khi người lớn hơn bắt đầu trao cho nó những nụ hôn gió trước cổng trường.

Chiếc xe nhẹ nhàng rời khỏi trường tư thục và Heeseung trìu mến nhìn những đứa trẻ mẫu giáo băng qua vạch đường dành cho người đi bộ khi anh ra ngoài. Anh nhớ Ni-ki ở độ tuổi đó, nước mũi chảy dọc xuống khi nó bám vào chân anh trong những ngày đầu tiên.

Anh nhớ ngôi sao đầu tiên của Ni-ki. Khi anh về nhà, nó hào hứng khoe ra ngôi sao nhỏ trên làn da mềm mại của mình.

Khi đang chờ đèn đỏ, Heeseung dành chút thời gian để kiểm tra những thông báo trên điện thoại, một thứ nào đó ập vào làm đau bên ngực trái khi anh nhìn thấy cái tên quen thuộc.

Với những ngón tay nhảy múa quanh vô lăng, anh bấm vào dãy số quen thuộc dưới một cái tên khác.

Ngón tay anh dừng lại, chỉ trong một giây.

To: Jaeyun

Hôm nọ anh đã tìm thấy cuốn sách dành cho trẻ con của Ni-ki, khi nào em muốn anh mang qua đó thì nhắn anh nhé.

/

Văn học và Thiên văn học là hai thứ mà Jake đã vô thức thu hút sự quan tâm của Ni-ki. Bất cứ điều gì liên quan đến chủ đề này, tên của bố nhỏ sẽ là câu trả lời trong khi cậu nhóc nhớ lại việc học về Vụ nổ lớn và các chòm sao mà nó chưa bao giờ có cơ hội nhìn thấy.

Về văn học, Jake đã không thành công trong việc che giấu nỗi đau buồn của William Shakespeare trước bộ óc tò mò của cậu nhóc.

"Cậu sẽ viết về cái gì?" Jungwon hỏi Ni-ki, người cũng đang bối rối không kém cậu nhóc bên cạnh. Nó đang nhìn chằm chằm vào tờ giấy trắng mà giáo viên tiếng Anh đưa cho chúng nó nửa tiếng trước.

"Mình không biết," Ni-ki rên rỉ. "Tại sao chúng ta không thể vẽ? Ý mình là, mình có thể tạo ra một anh hùng có vẻ ngoài buồn bã hoặc một nàng công chúa đang khóc."

"Nghe có vẻ vớ vẩn thật." Jungwon cau mày khi đang nói. "Và chúng ta cần luyện viết tiếng Anh nên có lẽ đó là lý do tại sao chúng ta không được phép vẽ."

Ni-ki dùng tay che cái bĩu môi của mình lại trong khi Jungwon đóng vai một người bạn tốt. Cậu nhóc kia dành thời gian chọc hai bên sườn nó và cho rằng nó là một kẻ nói dối.

"Hai người bố của cậu nói tiếng Anh siêu đỉnh! Cậu đúng là một kẻ dối trá."

Ni-ki lè lưỡi, những bong bóng hạnh phúc nhỏ bé của chúng nó bị chuông báo của trường phá vỡ, cậu nhóc quyết định để bản thân nghỉ ngơi cho đến khi có thể suy nghĩ mọi việc vào cuối tuần.

/

Trong một tháng, cậu nhóc có hai tuần ở bên bố nhỏ và phần còn lại sẽ dành cho bố lớn. Sự phân chia cố định của họ rõ ràng đã giúp Jake có nhiều thời gian ở bên Ni-ki hơn vì tính chất công việc cho phép cậu thoải mái khi ở nhà.

Mặt khác, đối với Heeseung, một luật sư trẻ thường được nhắc tên, đã cố tình không thu xếp thời gian của mình giữa việc làm cha của một cậu nhóc và một người bào chữa trong tòa án. Dù thế nào đi nữa, anh cũng đảm bảo rằng mình không bao giờ đọc Tạp chí Reader's Digest khi có mặt cậu nhóc.

"Bố nhỏ," Ni-ki lầm bầm khi chiếc xe Jeep cao tầng quen thuộc xuất hiện. Bố nhỏ của nó không bao giờ đến muộn, luôn đúng giờ khi chuông tan học vang lên.

Vào những ngày khác, Ni-ki sẽ rất biết ơn khi được về nhà ngay lập tức, đặc biệt là không có sự hiện diện của Jungwon, khiến những ngày đi học của nó trở nên dễ chịu hơn do những bài học taekwondo nghiêm ngặt của cậu nhóc sau giờ học. Nhưng hôm nay, thật lòng mà nói, nó không ngại nán lại sân chơi của trường để suy nghĩ về kết quả tiếng Anh của mình.

"Okay, bố nhận thấy có một chút cau mày đang diễn ra ở phía Bắc. Jungwon không có ở đây à?"

"Bố luôn nhìn thấy mọi thứ." Ni-ki nhanh chóng dập tắt sự chán nản khi nãy, nó tinh nghịch cắn vào ngón tay buộc tội của bố nhỏ đang chỉ vào mình. "Điều đó cũng vậy nhưng con sẽ quen với nó thôi. Won có vẻ đang thích thú với những bài học của mình."

"Con muốn học chung lớp với nhóc ấy à? Bố có thể thay đổi l—"

"Bố nhỏoooo," Ni-ki rên rỉ và Jake dường như tan chảy trước giọng của nó. Ni-ki của cậu có chất giọng dễ thương như vậy. Điều đó khiến cậu cảm thấy như mình vẫn có thể quấn con trong chăn và đưa bình sữa cho con cho đến khi nó ngủ thiếp đi với vết sữa trên má.

"Nhưng rõ ràng là con đang suy nghĩ kỹ về điều gì đó. Nói cho bố biết đi, con có thể nói với bố bất cứ điều gì."

"Không phải cái này," cậu bé 12 tuổi lắc đầu sau một lúc suy nghĩ. "Con cần thời gian để tự mình suy nghĩ."

Và Ni-ki đã làm chính xác điều đó. Nó làm việc đó quá tốt đến nỗi Jake phải kiểm tra nó giữa các cuộc gọi vì đã gần 10 giờ tối và con trai cậu vẫn ở ngoài vườn với cây bút và tờ giấy trên đùi.

"Bud, bố biết con được phép ngủ muộn vào thứ Sáu nhưng hãy làm việc đó trong nhà nhé."

"Một phút nữa thôi!"

Để cửa mở, Jake dành thời gian để đặt sự lo lắng của mình sang những việc khác.

Phụ lục A sẽ là tin nhắn mà Heeseung đã gửi cho cậu vào sáng nay.

Và không, không có gì lạ khi hai người bất chợt liên lạc với nhau khi họ cùng chăm sóc con mình. Đây không phải là lần đầu tiên Jake thức giấc vì những tin nhắn. Và đây cũng không phải là tin nhắn ngẫu nhiên đầu tiên cậu nhận được từ người lớn hơn chỉ vì...

Heeseung liên lạc với cậu là chuyện bình thường. Nó đã được đưa vào thói quen hàng ngày của cậu.

Nhưng người lớn hơn hiếm khi nhắn tin cho cậu, Heeseung giống người sẽ gọi điện hơn. Jake sẽ không nói nhiều hơn nếu đó không phải công việc của cậu hoặc ai đó đã khiến cậu như vậy.

Cậu đọc lại tin nhắn, khi đang định gửi tin nhắn trả lời thì tiếng cửa đóng lại khiến cậu băng qua quầy bếp để quấn cậu nhóc nọ trong chiếc chăn mỏng.

"Con vừa nghĩ ra điều gì đó cho dự án ở trường, bố nhỏ." Ni-ki lại rên rỉ khi cậu nhóc đang cố gắng né tránh những nụ hôn của từ bố nhỏ của nó.

"Nhưng bố không thích thấy cách con nghiêm túc. Nó khiến con trông như đã 12 tuổi vậy."

"Con 12 tuổi mà!"

"Không, con không phải. Con là em bé nhỏ của bố."

Jake không biết cảm giác đột ngột đó đến từ đâu. Có lẽ việc đọc tin nhắn của Heeseung vào ban đêm đã cho phép cậu hình dung ra những đêm có cái kết khác đi.

Ni-ki trở nên mệt mỏi và đầu hàng trước cái ôm của bố nhỏ khi ngồi trên ghế sofa, trong khi người lớn hơn giữ chặt chiếc laptop của mình, Jake nhận ra rằng cậu chưa bao giờ có cơ hội gửi tin nhắn trả lời của mình cho Heeseung.

"Hmm, bố lớn cũng đã gửi cho con những nụ hôn khi bố thả con xuống xe trước đó. Con ghét khi hai người làm điều đó."

Jake cười trong khi Ni-ki rên rỉ.

Jake type xong và nhắm mắt gửi tin nhắn với chút nóng bừng trên má khi giờ cậu đã có thể hiểu tại sao cậu lại thích khi Heeseung gọi điện hơn. Bởi vì khi anh gọi, Jake không cần phải nhìn vào ID người gọi để biết liệu đó có phải là anh không nhờ chuông báo được cài đặt riêng cho người nọ.

To: Husband

Anh có thể mang đến khi đến đón Ni-ki vào tuần sau. Cảm ơn anh đã tìm thấy nó, Heeseung.

Jake tự nhắc mình xóa sạch danh bạ vào một ngày nào đó.

/

Ni-ki lên 8 tuổi khi vụ ly hôn được hoàn tất.

Theo lời đề nghị của bố nhỏ, việc có hai căn nhà khá thú vị. Ni-ki nhớ những ngày trong tuần ở ngôi nhà của bố nhỏ. Sau đó nó dành những ngày cuối tuần ở thành phố, nơi tấm bằng cử nhân của bố lớn đã giúp nó hiểu cuộc sống thành phố diễn ra như thế nào.

Mọi thứ đều ổn và rất vui, trước khi nó phải lo lắng chuyện ở trường. Nhưng khi mùa hè đến và việc học tạm thời kết thúc, Ni-ki bắt đầu thắc mắc mọi chuyện.

Điều mà nó có thể đã biết nhưng lại chọn cách phớt lờ.

"Có một sự kiện nghệ thuật mà Jungwon và chú Jongseong đã mời con tham gia, họ nói rằng chúng ta chỉ có thể tham gia nếu cả hai người cùng đến." Nó nói trong bữa tối, khi Heeseung đang cười khúc khích với đôi má dính đầy nước sốt của nó.

"Hôm nào vậy, bud?"

Ni-ki bĩu môi vì biết câu trả lời mà bố lớn sẽ nói với mình. Heeseung cảm nhận được điều đó từ phía bên kia bàn khi anh nhanh chóng dỗ dành người nhỏ hơn.

"Nó tổ chức vào thứ hai và đó cũng là ngày rảnh rỗi duy nhất của bố nhỏ."

Mặc dù trong lòng Heeseung đang nặng nề nhưng anh đã khiến không khí trở nên nhẹ nhàng hơn. "Vậy thì thứ hai."

"Nhưng điều đó có ổn không?"

"Tất nhiên rồi, nếu đó là con, tại sao lại không ổn? Công việc của bố có thể hoãn lại."

Bằng cách nào đó, nó không thể, Heeseung biết.

"Không, bố và bố nhỏ." Ni-ki bắt đầu nghịch nước ép việt quất mà Heeseung đã đổ vào một chiếc ly rượu nhỏ bằng nhựa cho nó. "Bố và bố nhỏ sẽ ở đó cùng nhau nên con hỏi liệu điều đó có ổn không."

/

Ở tuổi 12, Ni-ki có lẽ nên chạy nhảy nhiều hơn thay vì viết nguệch ngoạc trên gác mái. Vài đêm vừa qua chỉ khiến nó viết nguệch ngoạc và vò nát những tờ giấy nháp khi nó cố viết những câu truyện thiếu nhi mà nó đã đọc trong trí nhớ của mình.

Nhưng kết quả là như nhau. Nó cảm thấy khó chịu và thất vọng vì có điều gì đó nói với nó rằng nó phải làm bài viết tiếng Anh này trở nên thực sự đáng nhớ.

Có lẽ nó nên nói chuyện với bố nhỏ về việc này nhưng bố nhỏ của nó đã đi ăn trưa với một người đồng nghiệp khác và mặt bố nhỏ nó đỏ bừng lên.

Ni-ki bằng cách nào đó biết được.

Có lẽ đó là lý do khiến ngực nó có cảm giác nặng nề một cách kỳ lạ.

Dù không hoàn toàn hiểu rõ được khái niệm ly hôn nhưng nó biết hai người bố của mình đã không còn ở bên nhau nữa. Nó hiểu rõ hoàn cảnh của họ nhất và tình yêu thương mà hai người dành cho nhau khi nó được đón về từng nhà.

Đó là cách bố nhỏ luôn xịt hai bình nước hoa sau tai mình khi bố lớn đón nó ngay cả khi trời đã gần nửa đêm.

Hoặc làm thế nào mà bố lớn luôn cố tình giấu chìa khóa của bố nhỏ khi đón nó từ căn hộ của mình để người kia có thể lãng phí nhiều thời gian hơn để dạy bố lớn những công thức nấu ăn đơn giản.

Những khoảnh khắc đó là những nhà tù nhỏ tàn khốc mà Ni-ki vừa yêu vừa ghét. Nó thích những khoảnh khắc đó và nó có thể thoáng nhìn thấy cuộc sống của nó đã từng như thế nào khi hai người vẫn còn bên nhau.

Bây giờ nó ghét khi biết hai người không còn ở bên nhau như thế nữa, nhưng nó vẫn có thể thức dậy vào những ngày mà nó nghĩ hai người có thể ở bên nhau.

Khi nhớ đến Internet, cậu nhóc chạy đến phòng làm việc tại nhà của Jake, nơi đặt máy tính làm việc của bố nhỏ. Những ngón tay mảnh khảnh mày mò một lúc, đưa con trỏ đến hình nền máy tính khiến trái tim mâu thuẫn của Ni-ki lại nhức nhối.

Đó là bức ảnh của cả ba người mà nó không hề nhớ.

Nhưng cả ba trông có vẻ hạnh phúc. Ở đó nó cũng hạnh phúc, có lẽ nó là đứa trẻ hạnh phúc nhất khi được áp má vào giữa môi của hai người bố.

Khi trang web tải xong, nó tìm kiếm về những bài thơ.

Và nó khóc.

/

Thứ hai, Ni-ki ngồi bật dậy trên ghế trong tiết học tiếng Anh.

Hôm nay chúng nó đã định trình bày bài viết của mình, điều mà Ni-ki đã cầu nguyện suốt cả ngày cuối tuần. Khi buổi thuyết trình chính thức bắt đầu, Ni-ki tìm thấy bàn tay của mình trong tay Jungwon dưới ngăn bàn.

"Cậu viết về gì thế, Won?"

"Mình đã viết một bài thơ về tình yêu của Maeumi và bố mình đối với ngô." Hai đứa trẻ cười khúc khích trước những tiếng vỗ tay nhỏ của chúng nó.

"Cậu viết gì thế, Ni-ki?"

Tờ giấy nhẹ bẫng trong tay nó. Mỏng manh, mềm mại và quá khó để gấp lại.

"Mình đã viết một lá thư về tình yêu thương của hai người bố của mình."

Khi đến lượt Ni-ki và tay chúng nó tách ra, cả căn phòng im lặng khi cậu nhóc mở miệng.

Và khi nó kết thúc, má cô giáo chủ nhiệm ướt đẫm, tiếng vỗ tay yếu ớt đến lạ. Khi Ni-ki quay lại chỗ ngồi, Jungwon, người có đôi mắt đỏ hoe, nắm lấy tay nó một lần nữa dưới gầm bàn, nơi các ngón tay của chúng nó vừa khít với nhau.

/

Chuyến đi đến nhà Jake, cũng là ngôi nhà cũ của gia đình họ, luôn là khoảng thời gian thư giãn nhất đối với Heeseung. Đó là một khu đất nhỏ, nơi cây xanh hai bên đường trải dài đến những ngôi nhà dân cư khá lớn.

Quang cảnh luôn gợi lên cảm giác như đang ở nhà dù đã nhiều năm không sống ở đây nữa. Hơn thế nữa, khi anh dừng lại trên đường lớn và nhìn thấy xe của Jake, Heeseung cảm thấy thời gian ở đây như ngừng trôi, khi anh đi xuống và gõ cửa, anh vẫn có thể hôn Jake trong khi hét lên rằng anh đã về nhà.

Có lẽ thế giới này quá ngớ ngẩn vì cuối cùng anh lại làm vế sau với một tâm trạng nặng nề.

"Anh về rồi đây!" Nó bật ra trước khi anh kịp cảm nhận được miệng mình. Heeseung biết Jake đã nghe thấy điều đó qua cách cậu nhanh chóng kiểm tra ngõ nhỏ mà cậu thường phải xác nhận xem người đó là ai.

Khi ánh mắt chạm nhau, Heeseung chân thành hy vọng thời gian thật sự có thể quay trở lại.

Bởi vì Jake đứng đó với đôi má ửng hồng, trên trán có một chút bột mì và kinh ngạc.

"Anh làm em bất ngờ đấy," Jake rõ ràng đang xụ mặt với một tay đặt lên ngực. "Em thực sự nghĩ rằng giọng nói của Ni-ki đã thay đổi hoàn toàn chỉ sau một đêm."

Heeseung cố gắng rời mắt khỏi người kia. "Ồ, con vẫn chưa về nhà à?"

"Con đã đến xem trận đấu đầu tiên của Jungwon. Hiện tại hai cậu nhóc đang ăn mừng nên sẽ về muộn một chút."

Giữa hai người chưa bao giờ thực sự khó xử. Nhưng một lần nữa, kể từ khi hai người chia tay, anh không phải là người có thể nói: "Anh về rồi!" ; đặc biệt là khi hai người đã ly hôn 4 năm.

"Coffee chứ? Em đã làm một ít bánh ngọt." Đó là lời chào thông thường của Jake dành cho anh.

Nhưng anh nhớ nó theo cách còn hơn thế nữa. Nơi mà 5 năm trước, câu nói tương tự được phát ra khi anh đến, sau đó là một nụ hôn ngọt ngào bên ngưỡng cửa. Của những cái ôm ấm áp, những ngón tay mềm mại vòng qua bên hông và đôi môi hồng trên má anh.

Heeseung nuốt nước bọt, buộc phải gật đầu và nhìn đi nơi khác. Ngực anh, như thể có thứ gì đó ấm áp đổ vào vậy. "Chắc chắn rồi, chỉ decaf coffee thôi nhé."

Khi nửa tiếng trôi qua và hai người không còn gì để nói với nhau nữa, Heeseung xin phép lên lầu sau khi rửa cốc coffee của mình.

Còn Jake thì trả lời cuộc điện thoại từ một khách hàng nước ngoài mà cậu không thể bỏ lỡ ở tầng dưới

Khi Heeseung lên gác mái và nhìn thấy khung ảnh cưới của họ được cất cẩn thận ở một góc, anh không bỏ lỡ nỗi đau ngọt ngào kéo dài những bước chân của anh về phía trước. Căn phòng có mùi đất và không. Anh biết căn phòng vẫn đang được dùng khi anh phát hiện ra đồ chơi của Ni-ki ở trong góc, nơi một pháo đài chăn tạm bợ được dựng sơ sài.

Đồ chơi cũ của con trai anh cũng nằm rải rác một góc gần hộp đồ chơi trẻ em mà anh cũng từng sở hữu.

Anh nhìn thấy quả bóng cũ của Jake.

Bên cạnh đó, anh cũng nhìn thấy cây đàn guitar cũ của mình.

"Cuộc sống thực sự tàn nhẫn nhỉ?" Heeseung thưởng thức giọng nói và lần theo âm thanh đó nhìn về phía Jake đang đứng ở cửa. "Ni-ki đã ở đây rất lâu trong vài ngày qua. Có điều gì đó về một dự án ở trường khiến con lo lắng suốt nhiều ngày."

Tại sao em vẫn giữ đồ của anh?

"Anh đoán là hôm nọ con đã gửi cho anh một tin nhắn để hỏi về cuốn sách phiêu lưu của Geronimo Stilton mà con để trong văn phòng của anh."

Jake gật đầu, trên môi nở một nụ cười nhẹ khi cậu cũng bước vào phòng một cách thản nhiên.

"Em..." Heeseung bắt đầu khi anh liếc nhìn cây guitar cũ. "Anh rất ngạc nhiên khi thấy nó ở đây."

"Anh đang tìm nó à?"

"Đúng vậy, nhưng anh cứ quên hỏi mỗi khi đưa Ni-ki tới."

Jake cẩn thận đi vòng quanh những chiếc hộp có nắp để lấy cây đàn. Việc không có bụi cho Heeseung biết rằng căn phòng cũng được dọn dẹp thường xuyên; và chỉ thông tin đó thôi cũng đã khiến anh choáng váng.

"Nếu anh không thể tìm thấy những thứ anh từng có thì có lẽ nó ở đây." Jake nói, trong khi mọi thứ trong cậu đều đau nhức.

Heeseung chưa kịp mở miệng nói bất cứ điều gì có thể khiến không khí nhẹ nhàng hơn thì Layla đã lao vào với những tiếng sủa hào hứng.

Heeseung nhớ lại khoảnh khắc mình nhảy dựng lên cùng với tiếng cười khúc khích của Jake khi cậu cẩn thận đặt cây đàn guitar vào tường.

Anh nhớ Jake đã gọi chú chó lại để ngăn nó lục lọi đồ đạc của Ni-ki, nhớ lại lần kéo quần jean của anh trước khi một loạt tiếng sủa vang lên và giọng nói của Jake vang vọng trong không gian yên tĩnh.

"Layla, trả lại đây nào! Ni-ki sẽ nổi cơn thịnh nộ khi thấy đồ đạc của mình bị đảo lộn đấy!"

Khi các giác quan của anh trở lại, Heeseung nhanh chóng quay lại để tự kiểm soát thiệt hại của bản thân và chỉ nhìn thấy một Jake đang im lặng đưa tay lên miệng.

Layla lúc này đang ở dưới chân hai người, đôi mắt nhìn cả hai với đôi mắt đáng thương.

"Chuyện gì thế?"

"Đây là của Ni-ki..." cậu thì thầm nhẹ nhàng, gần như không thể nghe được khi Jake cầm lá thư nhỏ trên tay.

Khi Jake lấy hết can đảm để nhìn anh, mắt cậu đã ươn ướt và đôi tay run rẩy đưa cho anh lá thư mà con trai đã viết.

Lá thư đã hơi nhàu nát nhưng sự phẳng phiu cho hai người biết rằng nó đã được cất cẩn thận. Kèm theo đó là một chiếc phong bì nhỏ, nơi vết chân gà không thể nhầm lẫn của Ni-ki được vẽ trên tờ giấy với những dòng chữ đủ để chọc thủng họ.

Ở mặt trước vẽ một gia đình người que ba người, mỗi bên có hai chú chó đứng bên cạnh.

Đây là một bức thư gửi đến một người lạ may mắn (hoặc không), người sẽ biết được tình yêu thương mà hai người bố của tôi và tôi dành cho nhau.

To: bất cứ ai có thể đọc được thứ này

From: Ni-ki

Người lạ thân mến,

Tôi tìm thấy một bài thơ trong laptop của bố nhỏ khiến tôi buồn vô cùng.

Nó được viết bởi Warsan Shire.

Nhà thơ nói rằng cô có đôi mắt của mẹ và chiếc mũi của bố.

Và trên khuôn mặt cô ấy, họ vẫn ở bên nhau.

Tôi không có mắt và mũi của họ.

Nhưng tôi có nụ cười của bố nhỏ và tiếng cười của bố lớn.

Mỗi khi tôi vui, họ vẫn ở bên nhau.

Trân trọng,

Nishimura Sim-Lee

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro