(*)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dĩ nhiên,anh và cô đã cắt đứt thật sự rồi,cô chả có tư cách gì để gặp mặt, gặp lại nhau chả phải càng khiến cả hai khó xử sao?

Hôm nay được tan làm về sớm không biết tại sao Lâm Dương không đón cô như thường lệ,gọi cũng không bắt máy. Cô mau chóng về nhà, thở phào vì đèn nhà sáng và có bóng của Lâm Dương,cô cởi giày nặng nề bước vào gọi tên:

-Lâm Dương!

Đập vào mắt cô là bàn ăn được xếp nến thành hình trái tim rực rỡ ánh hồng,anh thì loay hoay bày biện với mấy món ăn trong bếp. Vẫn còn mặc tạp dề chưa cởi anh niềm nở đáp rồi xách túi giúp cô:

-Mau tắm đi,anh chuẩn bị một chút

Cảnh tượng này thật khiến người ta cảm động,làm sao có thể tìm ra được một người yêu cô như vậy sau bấy lâu. Căn nhà ấm cúng,căn bếp gọn gàng,mùi cơm mới nấu,tâm nguyện bấy lâu nay anh đã giúp Lam Châu thực hiện tất cả.

Cô cảm động nhìn anh rồi gật đầu đi lên.

Mười mấy phút sau cô bước xuống lầu,anh đã ngồi đợi sẵn. Trên bàn là những món ăn còn nóng hổi, nến và hoa hồng đỏ rực. Quá lãng mạn rồi!
Anh kéo ghế giúp cô ngồi xuống

-Hôm nay....? Cô ngập ngừng hỏi cảm thấy bản thân đã quên điều gì đó.

-Kỷ niệm hai năm bên nhau!

Anh cười tươi rói mắt sáng rực nhìn cô
khiến cô càng khó xử, cô vò đầu nói nhỏ:

-E...em chưa chuẩn bị quà...

Lâm Dương cười không hề oán trách mà còn có phần vui vẻ

-Em nói xem,những ngày khác em đều tặng anh rồi,ngày lễ có hay không cũng đâu quan trọng chứ!

Anh nói rồi chỉ vào chiếc áo sơ mi thanh nhã màu trắng vừa mới thay. Đây chính là món quà đầu tiên cô tặng hẹn hò.

Nhìn cô ngày càng tiều tụy anh không khỏi xót xa bèn nói,khi đang bóc tôm cho Lam Châu:

-Em làm việc ở đó cực nhọc như vậy.. sao không qua chỗ anh làm?

Lam Châu lắc đầu,rồi cúi xuống ăn

Anh đề nghị rất nhiều lần rồi nhưng bản tính cô cứng đầu như vậy căn bản là không có gì khuyên giải được

Lam Châu ăn rất ngon miệng và vui vẻ, sau đó anh cùng cô rửa chén rồi ra ban công hóng gió. Nhìn mấy ngôi sao lấp lánh hiếm hoi xuất hiện trên bầu trời anh chỉ tay

-Em xem ông trời cũng quá ưu ái chúng ta rồi!

Cô khẽ nhéo tay anh,tự hỏi sao lại có thể ấu trĩ như thế? Bất chợt anh quỳ một chân xuống cạnh cô khiến cô hốt hoảng.

-Sao vậy?

Cô toan đỡ anh dậy thì Lâm Dương đã lấy ra trong túi áo một hộp sứ hình trái tim màu đỏ bên trong là chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.

-Lam Châu,dù em không hề yêu anh,anh vẫn có thể tiếp tục đối đãi với em như vậy! Chỉ cần ở bên thôi anh cũng bằng lòng..

"..."

Nói xong,anh càng giơ cao hộp nhẫn đợi cô đón lấy đang tỏa sáng lấp lánh dưới ánh trăng bạc

-Ngần ấy năm không đủ sao,Lam Châu?

Ngần ấy năm sẽ không đủ để cô trả hết tình cảm mà cô đã nợ anh, trái tim này Lâm Dương đã dâng cho Lam Châu tất cả, nếu cô không nhận chả phải là kẻ khốn kiếp hay sao?

Cô chần chừ xòe đôi tay thon dài đón lấy, rồi vội rút ra,nụ cười của anh vẫn nguyên vẹn

-Em...em cần thời gian

Anh đứng dậy ôm cô vào lòng cười sung sướng, cảm giác được che chở thật tốt!

Cô hỏi khẽ trong tiếng gió dịu dàng

-Anh có hối hận không?

-Không, anh sẽ đợi

Chữ "không" được anh thốt lên cương quyết như dù nước chảy đá mòn cũng sẽ không phai nhạt ân tình ấy...

Khuya hôm đó, Lam Châu vẫn còn ngồi trước màn hình máy tính,trên bàn là những xấp tài liệu,cô nhớ lại hình ảnh chiếc nhẫn lấp lánh và gương mặt chờ đợi,một giọt nước ấm rơi xuống...

-Anh hoàn hảo đến vậy, sao lại vướng phải người vô tình như em?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro