Không Tên Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-Lý do tại sao hôm nay là một ngày thật đặc biệt mà anh lại đến trễ thế này.

- Tha cho anh đi mà, hôm nay là ngày cuối anh hoàn thành luận án tốt nghiệp nên đến hơi trễ

- Được em tạm bỏ qua...

- Yeah ...

- Chưa hết... Nhưng với điều kiện ngay bây giờ hãy nói 1000 câu " anh yêu em"

- Được (nói thầm: rõ là trẻ con mà.) bà xã chúng ta đi ăn mừng sinh nhật của em. Đi thôi!

Cô cấu vào hông anh một phát rõ đau

- Ai là trẻ con hả???

- Oái oái . Xin tỷ nhẹ tay nha, đệ xin chừa.

Sau đó cả hai cùng bật cười. Trời đông lạnh giá đến thế, cô đi bên anh cả hai cùng nghe nhịp tim của nhau, cảm nhận hơi ấm của nhau. Họ tựa bên nhau đi thật hạnh phúc. Thời sinh viên đẹp, tình sinh viên ngọt ngào rồi cũng sẽ qua.

=====

- Anh à!!! Sau này em có giận anh anh chỉ cần nói 1000 câu "anh yêu em" thôi.

- Cô ngốc này anh sẽ khiến em trở thành người hạnh phúc nhất.

====

Ba năm sau

Sáng sớm, người đàn ông tỉnh dậy trên giường, nhìn cô gái đang ngủ say trên gối, trên mặt thoáng chốc lộ ra nụ cười dịu dàng, vươn người hôn lên đôi môi anh đào non mềm của cô.
Anh vốn chỉ muốn khẽ hôn một chút là tốt rồi, nhưng cánh môi mọng nước mềm mại của cô quả thực rất hấp dẫn, làm cho anh không nhịn được chuyển nụ hôn nhẹ kia thành một nụ hôn sâu.

- A...Anh cút qua kia cho em, để em ngủ thêm chút nữa

- Bà xã à, không phải hôm nay em có một cuộc họp vào lúc 7h30 sao. Bây giờ đã là 7h rồi đó

- Á, em trễ rồi. Hứ... tại ai chứ , hôm qua hành hạ em mệt chết.


Nhìn cô luống cuống vội vã anh bật cười. Bởi vì tòa soạn nơi anh làm gần hơn công ty cô, cho nên bình thường đều là anh làm bữa sáng, chỉ có ngày nghỉ thì cô mới làm. Anh rất thích ăn những món cô nấu, tuy rằng tay nghề của cô còn kém anh rất xa, nhưng nếu cô tự tay làm, anh đều cảm thấy đó là những món ăn thơm ngon nhất trên đời, mỗi lần như vậy anh đều ăn rất nhiều.Cuộc sống của hai vợ chồng luôn ngọt ngào là thế.


Tối qua lại là một đêm anh không về nhà. Dạo này anh thường xuyên tăng ca và về rất khuya, có khi đến sáng sớm hôm sau mới về tới nhà. Tôi nhiều lúc cũng nghi ngờ rằng anh có nuôi "hồ ly tinh" ở ngoài. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại tôi tin vào tình yêu 8 năm cùng 3 năm chung sống giữa tôi và anh. Vả lại tôi nghĩ anh cũng không phải là loại người đó.Tám năm qua, tôi tự nhận là có cuộc sống hạnh phúc.

"Cả đêm hôm qua anh đi đâu vậy? Gọi điện thoại cho anh, anh không nhấc máy".
Anh nhắm mắt, ậm ừ vài câu cho qua chuyện. Tôi cởi áo sơ mi, cởi quần cho anh( tác giả k có nhìn trộm đâu nha, 2 vk ck a chị ấy tự làm ... 'ách đỏ mặt rồi') nhưng lại không thấy di động của anh. Tôi nghĩ, lẽ nào anh đã làm mất?
Tôi cho quần áo của anh vào máy giặt, trở về phòng khách, bấm số máy của anh. Mới đổ chuông hai hồi đã có người nhấc máy, là giọng phụ nữ. Người phụ nữ đó uể oải lên tiếng: "A lô!". Tôi nói rất lịch sự: "Chào chị, đây là di động của chồng tôi, không biết tại sao lại ở chỗ chị?".
Cô ta không nói gì, một lúc sau mới chậm rãi nói: "Hôm qua chắc là anh ấy quên cầm về".
Tôi giật nảy mình, giọng hơi sợ hãi: "Cả tối hôm qua anh ấy đều ở chỗ chị sao?".
Cô ta nói: "Đúng thế, sao vậy?".
Tôi cuống lên, vội hỏi: "Thế chị là ai?".
Cô ta cười "ha ha" mấy tiếng, rồi lại không nói gì. Trong lòng tôi bắt đầu có dự cảm chẳng lành, nhưng vẫn cố gắng nhẫn nại, hỏi: " Chị là ai, tại sao lại giữ điện thoại của chồng tôi."

" Tôi muốn gặp chị để nói vài chuyện. Chiều nay lúc 2 h ở nhà hàng " gió tây"

Thật không ngờ cô ta lại tắt máy luôn. Tôi tức giận, nghiến chặt răng, gọi lại lần nữa, không ngờ người phụ nữ đó đã tắt máy!

===

2h ở nhà hàng " Gió Tây"

...

- Tôi có thai rồi.

- Cô có thai? Nực cuời, làm sao tôi phải tin cô. Cô có bằng chứng gì để nói rằng cái thai trong bụng cô là của chồng tôi. Chẳng lẽ, ai đến bảo với tôi là đã có thai với chồng tôi thì tôi phải tin hết sao.

- Cô có thể về hỏi chồng cô, tôi chỉ báo với cô vậy thôi để chuẩn bị tinh thần. Nếu cô muốn xác minh điều gì thì hãy về nói với anh ấy. Tôi đi đây

...

Hôm đó tôi về nhà mang theo tâm trạng nghi vấn cùng sợ hãi. Về đến nhà tôi lao vội vào phòng khách. Anh trân trân nhìn tôi, cũng không nói gì.
Cả hai người đều im lặng, sự trầm lặng kéo dài vô tận.
Xung quanh im lặng như tờ, giống như đang ở trong mộ, chỉ có sự yên lặng chết người, yên lặng đến độ chỉ nghe thấy hơi thở của nhau.
Một lúc lâu sau, anh từ từ thốt ra ba chữ: "Anh xin lỗi!".
Tôi ngoảnh mặt đi, không nhìn anh, cố gắng kìm nén để không bật khóc.
Anh bước lại gần sofa, hai tay ôm chặt đôi chân, đầu vùi xuống cánh tay. Tôi không muốn nghĩ gì nữa, không muốn biết gì nữa. Nhưng, sao anh lại có thể tàn nhẫn như vậy?
Anh đã phá vỡ hoàn toàn lòng tin của tôi đối với anh, không hề nương tay!
Anh giống như một tên sát thủ, lấy dao đâm thẳng vào tôi. Mặc dù giấu giấu giếm giếm, nhưng lại đâm trực diện, khiến tôi toàn thân tan nát!
Anh ôm lấy tôi, cuống quýt nói: "Bà xã, anh thực sự xin lỗi!".
Bây giờ, tôi chỉ muốn chắc chắn xem anh có thực sự thích người phụ nữ đó không?
Tôi ngẩng mặt lên, đôi mắt chăm chú nhìn thẳng vào gương mặt anh, nhưng lại không dám mở miệng. Tôi sợ nếu mình mở miệng, thì sẽ bật khóc, sẽ sụp đổ. Cuối cùng, tôi cũng mở miệng, những giọt nước mắt yếu mềm đó thi nhau chảy ra. Tôi rút khăn giấy lau thật mạnh, cuối cùng không nói được lời nào.
Anh thấy tôi đau đớn như vậy, ôm tôi thật chặt: "Em đừng khóc, em khóc anh sợ lắm!".
Anh ngừng một lát, lại cuống quýt xin lỗi: "Tại anh không tốt, anh đáng chết, em đừng khóc!".
Tôi khóc nghẹn, dường như đã bị rút cạn sức lực, cả cơ thể mềm oặt, ngả vào lòng anh, chưa bao giờ có cảm giác mệt mỏi đến thế. Tôi hít thở sâu, cuối cùng đẩy anh ra, nói giọng quả quyết: "Em muốn ly hôn!".
Anh cúi đầu, không lên tiếng.
Tôi nước mắt như mưa: "Sao anh có thể đối xử với em như vậy chứ...". Tôi lấy túi tài liệu đập vào người anh, gần như gào lên: "Anh là đồ khốn!!!"

Tôi có thể bỏ qua cho anh dù anh có rất nhiều lỗi lầm nhưng phản bội hôn nhân là điều tôi căm ghét nhất trên đời.

Giọng tôi khàn khàn: "Chúng ta ly hôn thôi!".
Chỉ sợ anh đã mong muốn điều này từ lâu rồi.
Một người đàn ông, ngoại tình cũng không phải là điều quá nghiêm trọng, điều đáng sợ nhất là thay lòng. Nếu như anh thay lòng, vậy thì chỉ có thể tuyệt vọng. Anh cúi đầu, nhìn tôi một cái, ánh mắt vô cùng phức tạp, nhưng lại nói: "Được". Rồi quay về phòng.
Tôi ngẩn người, hồi lâu vẫn không định thần lại được, dường như bị cơn ác mộng đè nén, chỉ cố gắng ra lệnh cho mình không được suy nghĩ, không được phép suy nghĩ. Nhưng tất cả mọi điều này không phải là giấc mộng, một chữ đó giống như lời nguyền ma quỷ nhảy nhót trong đầu tôi. Không phải là "Không được", mà là "Được!".
Trước đây khi nhắc đến ly hôn, thái độ của anh đều là kiên quyết phản đối.
Nhưng giờ đây anh lại nói: "Được!".
Tôi giơ tay lên che miệng, nước mắt nhỏ từng giọt, nhỏ xuống tay, ngoằn ngoèo chảy xuống.
Tôi chạy thẳng vào phòng, đóng sầm cửa lại. Tôi dựa lưng vào cửa, toàn thân lạnh buốt, dường như đang ở Nam Cực, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị đông cứng.
Thật không ngờ anh lại nói "Đươc"!
Tôi giữ chặt lồng ngực, không thể nào kìm nén được tiếng khóc vỡ oà. Tôi gắng gượng kìm nén tiếng khóc, cuộc hôn nhân của chúng tôi, cuối cùng cũng đã đi đến điểm cuối cùng rồi.
Tình yêu của chúng tôi, cuối cùng cũng đã bị bóp chết.
Con người anh lúc này, ngay cả đứa con cũng chẳng buồn quan tâm nữa.
Lòng tôi đau đớn như dao cắt, toàn thân từ từ trượt xuống, không còn sức để chống đỡ. Khóc đến tận quá nữa đêm, tôi cuối cùng cũng ngủ lịm, một lúc sau, trời vẫn còn tối đen, tôi đột nhiên mơ màng tỉnh dậy.
Phát hiện ra có giọt nước đang nhỏ xuống mặt mình, một giọt hai giọt, vô số giọt. Có thứ gì ấm nóng bên khoé miệng đang bò, dường như miệng của ai đó, đang từ từ hôn, rất đỗi dịu dàng.
Đầu óc tôi hỗn độn, không mở được mắt, tôi rất muốn tỉnh dậy, nhưng dường như đã bị rút cạn sức lực, chỉ có thể nằm im. Bên tai vang lên giọng nói rất khẽ khàng: "Anh xin lỗi...". Tôi gắng gượng chớp mắt, là ông xã sao?
Anh đang xin lỗi tôi, anh đang day dứt? Hay là , anh có nỗi khổ nào không nói ra được?
Một vòng tay khẽ ôm lấy tôi, tôi cố dụi người vào lòng anh, chỉ muốn đón nhận hơi ấm của anh, chỉ muốn được trở lại vòng tay thuộc về tôi. Cuối cùng, tôi mơ màng ngủ lịm đi.
Khi tỉnh dậy, tôi cứ tưởng sẽ nhìn thấy chút hy vọng, nào ngờ, trên giường chỉ có một mình tôi, có thể là đêm qua tôi đằm mơ, chỉ có trong mơ anh mới nói lời xin lỗi với tôi, mới coi tôi như báu vật.
Giờ đây, đã tỉnh giấc mơ, mối quan hệ của chúng tôi chỉ là lạnh đến độ đóng băng.

Đến khi tôi tỉnh lại thì trên bàn đã có sẵn tờ đơn ly hôn và chữ kí của anh. Tôi chỉ mong sao tất cả những gì vừa mới xảy ra chỉ là một cơn ác mộng. Cơn khó chịu ập đến tôi vội chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Ngửa mặt lên trời cười nhạt: Con ơi! Sau này mẹ sẽ yêu con thay cho phần của ba con.

=======

Thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng chốc đã gần 5 năm cô tới mảnh đất này. Cô yêu chốn này, bởi nơi đây có công việc cô thích, có bạn bè cô thương mến. Tất nhiên, nó cũng chứa đựng tất cả những ký ức không vui của cô. Đã mấy năm qua rồi, cô chưa tùng quay về đây dù chỉ một lần trong suốt những năm qua. Hôm nay cô quay về cũng chính là cho người ấy cũng như cho chính cô một cơ hội. Một cơ hội hạnh phúc, một cơ hội cho con cô có một người cha.

~~

- Mẹ! Đi thôi con thật đói bụng. Hai bàn tay mũm mĩm kéo kéo váy cô.

- Được chúng ta đi ăn.

~~

Cô đã biết tất cả sự thật. Sự thật từ 5 năm trước anh không hề lừa cô mà tất cả chỉ là một vở kịch dựng lên để lừa cô. Anh bị ung thư di căn mà bác sĩ trực tiếp điều trị chính là cô Ngọc Lan đó, người đã đồng ý với anh đóng vở kịch này. Bao năm cô tưởng mình cô đau khổ, mình cô phải chịu những tổn thương mà người khác gây ra. Nhưng giờ cô đã rõ hết mọi chuyện

Tình yêu anh dành cho cô quá lơn, quá nhiều. Một mình anh chiến đấu với căn bệnh biết bao khổ sở.

Rời khỏi cô có lẽ là quyết định khó khăn nhất mà anh từng làm. Dù có chết đi tình yêu anh với cô vẫn nguyên vẹn

Khi điều trị hóa trị hình ảnh cô là động lực khiến anh có ý chí tiếp tục sống.

Anh luôn dõi theo cô từng bước chân. Anh thuê thám tử chụp hình cô tùng khoảnh khắc từng cảm xúc của cô anh đều quan tâm. Có lẽ đã đến lúc tìm hạnh phúc lại cho mình.

===

Bầu trời trong xanh mây thật trắng.

- Mẹ có phải chú kia là ba con không???

- Phải nhưng ai nói cho con vậy???

- Là mẹ Lan nói, mẹ còn kể nhiều lắm. Thật ra con muốn hỏi mẹ để mẹ nói cho con nhưng con sợ mẹ buồn.

- Đứa nhỏ ngốc này

Anh bước lại gần tay cầm bó hoa hồng trắng. Người ta nói tặng hoa hồng trắng thể hiện sự biết lỗi mong muốn sự tha thứ từ người khác.

- Bà xã! Anh xin lỗi, chúng ta cùng trở về nhà em nhé. Anh sẽ nói 1000 câu "anh yêu em" cho đến lúc đó em sẽ hết giận anh đúng không?

-1000 câu "anh yêu em" vẫn chưa đủ.

- Em muốn anh dùng cả đời để yêu em, chăm sóc em và con.

Anh dùng một tay ôm con anh, một tay ôm bà xã: "Em cũng trở lại bên cạnh anh rồi."
Cô rúc vào trong lòng anh.
"Chúng ta về nhà thôi"
Xung quanh ngập tràn hương vị hạnh phúc.    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro