#0001

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi em cầm bút viết, em thấy điều gì?
Em thấy mình trong những nỗi đau không thành lời, thấy vết thương trong em đang rỉ máu. Em thấy người ta đang cười nhạo mình, thấy mình đang từ từ gục ngã.
Nhưng sau lưng em chẳng có ai chống đỡ em dậy. Chỉ có trời xanh mà em luôn ngắm nhìn, có một cuộc đời em chưa kịp nhìn thấy kết thúc. Em cũng muốn nằm ngủ mãi, nhưng thế giới này đang níu chân em lại. Em tiếc nuối những ngày mưa rả rích, tiếc nuối cả những kí ức vụn vặt. Em chưa được vẫy đôi cánh tự do, chưa được khoác lên mình áo cưới trong thánh đường. Em biết ngày mai sẽ có thể là bi kịch, nhưng ngày kia lại có thể là hi vọng. Em cứ ôm đợi chờ mãi thôi.
Em cầm bút viết ra những dòng ấy, chỉ mong rằng em có thể vì mình mà bước tiếp. Mong con chữ có thể thay người lau nước mắt cho em, mong cho tâm hồn em được một khắc yên bình. Em biết mình chẳng lẻ loi trên thế gian này. Sẽ có người đến và chữa lành từng vết thương, ấp iu từng mảnh trong con người em. Người ta sẽ chẳng thấy phiền khi em nhõng nhẽo, không để em một mình. Nhất định là sẽ có.
Mà không có cũng không sao cả. Em vẫn sẽ tự yêu lấy mình mà đúng không? Em sẽ vẽ những bức tranh em muốn, hát những khúc ca mà em yêu, đi thong dong giữa đất trời. Cuộc đời không tính ngắn dài, nên em sẽ sống một đời ngắn ngủi mà đáng nhớ. Em sẽ chết đi khi không còn gì thương tiếc em. Em sẽ hòa vào cát bụi, nước mắt em sẽ hòa vào biển cả. Chẳng có gì hết. Sẽ không ai nhớ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro