Chap 39 + 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

>Chap 39: Gọi một tiếng anh tôi sẽ để cô đi.

Tay phải Lương Nặc cầm chiếc điện thoại giữ trên tai, đầu cứ quay đi quay lại tìm tên trai bao, sau cùng ánh mắt cô dừng lại ở chiếc xe Maybach. 

“Anh, anh đi Maybach?” Mắt cô liếc nhìn chiếc xe một lượt miệng lắp bắp. 

Bắc Minh Dục tự đắc: “Chưa nhìn thấy xe sịn bao giờ à?” 

“Anh...Anh mỗi ngày phải tiếp bao nhiêu khách?” 

“Cô nói gì?” Bắc Minh Dục không hiểu cô hỏi gì, nheo mày: “Cái gì mà bao nhiêu khách?” 

“À...không có gì, ý tôi là anh làm kinh doanh lớn thật đấy!” Cô nghĩ anh ta khách nam khách nữ đủ cả, chả trách mua được chiếc xe sịn thế này, lại còn ở loại căn hộ cao cấp nữa. 

Anh ta nói với đầy vẻ tự hào: “Lại cần cô phải khen? Nhanh nhanh lên lại đây.” 

Lương Nặc tiến gần hơn tới chiếc xe mới phát hiện có rất nhiều sinh viên đang chú ý tới chiếc xe Maybach màu đen, đột nhiên cô dừng lại: “Anh đưa đồ qua cửa xe cho tôi là được rồi.” 

Tin đồn về việc cô được một lão già giàu có bao toàn bộ vẫn chưa kịp lắng xuống, cô mà bước lại gần chiếc xe hơn nữa nhỡ ra có ai nhìn thấy cô đã thế lại càng dễ gây hiểu lầm hơn. 

“Tôi bảo cô lại đây.” 

“Bao nhiêu người đang nhìn chiếc xe của anh đấy anh biết không?” Cô bĩu môi. 

“Thế thì cô tự đi làm lại chứng minh thư nhé!” Nói xong Bắc Minh Dục cúp luôn điện thoại. 

Lương Nặc cắn môi đắn đo, quay đầu nhìn xung quanh bốn phía, cảm thấy những sinh viên đang nhìn chiếc xe cô đều không quen biết, thở phào một cái rồi mạnh dạn tiến gần lại cửa chiếc xe, gõ gõ vào cửa xe: “Bắc thiếu gia?” 

Bắc Minh Dục kéo cửa kính của chiếc xe xuống, nhìn cô lấm la lấm lép như đi ăn trộm, sắc mặt anh bỗng nhiên đần thối ra không hiểu vì lí do gì, liền nói: “Lên xe.” 

“Không cần, anh đưa đồ cho tôi rồi tôi phải đi luôn đây, lát nữa tôi có tiết học.” Cô nói. 

“Cô định lừa ai hả? Tôi xem qua thời khóa biểu của cô rồi, hôm nay cô không có tiết!” 

Lương Nặc trợn tròn mắt ngạc nhiên: “Anh làm sao mà biết thời khóa biểu của tôi?” 

Bắc Minh Dục không trả lời câu hỏi của cô mà giơ tay trái lên vuông góc với ngực anh, ánh mắt hướng vào chiếc đồng hồ đeo ở cổ tay, nói: “ 3 giờ 18 phút tôi tới đây, bây giờ là 3 giờ 58 phút, đợi cô tổng cộng 40 phút, sao hả? Định nói dối rồi bỏ đi à?” 

“Thế thì anh muốn thế nào?” Lương Nặc nhìn anh hỏi với vẻ tức giận, trong lòng nghĩ hay là anh ta có bạn làm việc trong trường mà biết rõ thế? 

“Lên xe, dẫn tôi lượn một vòng, giới thiệu trường cô cho tôi.” 

“Không phải xe của nhà trường không được lái vào trong.” 

Lương Nặc lắc đầu rồi giải thích, nhưng chủ yếu vẫn là cô muốn đề phòng việc cô bị đồn là được kẻ giàu có bao toàn bộ. 

Bắc Minh Dục hết kiên nhẫn nhìn cô: “Cô lắm lời thế làm gì nhỉ? Muốn lấy chứng minh thư thì lên xe, không thì về đi!” 

Lương Nặc đắn đo do dự hồi lâu, cô muốn ăn chắc: “Anh giơ chứng minh thư của tôi ra cho tôi xem trước, nhỡ anh lại lừa tôi như lần trước thì tôi làm thế nào?” 

Bắc Minh Dục với tay lên ngăn tủ nhỏ của chiếc xe, rút chứng minh thư ra cho cô nhìn, Lương Nặc trong tư thế sẵn sàng để cướp lấy chứng minh thư trong tay anh ta nhưng như đoán trước được ý đồ của cô, anh ta nhanh chóng rút tay lại. 

Không có cách nào khác, Lương Nặc chỉ có thể ngoan ngoãn mở cửa xe ngồi vào trong, anh đưa cho cô chiếc túi xách cùng với chứng minh thư, cầm chiếc túi, cô kiểm tra mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn bên trong, cô thở phào. 

“Cũng may, lần này anh không lừa tôi!” 

Bắc Minh Dục ngồi vào ghế trong mà không thèm nhìn cô, chỉ bảo tài xế lái xe vào trường lượn một vòng, Lương Nặc trong lòng nghĩ, anh ta chắc chắn sẽ không thể vào trong được, kết quả tài xế lái xe tới cổng trường, dừng lại chỗ bảo an, đưa cho bảo an xem giấy tờ gì đó rồi lái thẳng xe vào trong, thậm chí bảo an trả lại giấy tờ cho tài xế với thái độ hết sức kính cẩn. Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra.Ngôi trường đại học Lương Nặc đang theo học là ngôi trường nổi tiếng nhất đất Hải Thành, trong đó ngành thiết kế là ngành được coi trọng hàng đầu của nhà trường, điểm đầu vào năm nào cũng cao nhất nhì trong tất cả các ngành. 
Lương Nặc cầm chứng minh thư và túi xách của mình xong, tâm trạng rất tốt, cô không ngừng giới thiệu ngôi trường mình đang học cho anh, đâu là nhà ăn, đâu là thư viện, đâu là khu ký túc, vườn hoa,... những nơi đó đã từng xảy ra những chuyện gì, có những câu chuyện truyền tai sinh viên như thế nào, thậm chí những câu chuyện ma quỷ. 

Sau một tiếng đồng hồ, chiếc xe đi tới cửa sau của ngôi trường, dừng lại ở đó, cô thì ngồi ở phía bên trái trong khi cửa xe bên trái là dòng xe chạy tấp nập, cô không thể từ phía đó xuống xe, sẽ rất nguy hiểm, chỉ có thể xuống xe từ phía Bắc Minh Dục ngồi, nhưng nhìn bộ dạng anh ta ngồi lù lù không động đậy gì, không có ý bảo cô xuống xe từ phía cửa anh ngồi, cô nhìn anh: 

“Anh có thể cho tôi xuống nhờ xe cửa bên anh được không?” 

Bắc Minh Dục không trả lời cũng không động đậy gì, đến quay ra nhìn cô anh cũng chẳng thèm, Lương Nặc giận dữ, cáu kỉnh. 

“Bắc thiếu gia, anh bảo tôi dẫn anh đi quanh trường, tôi cũng làm theo ý anh rồi, bây giờ anh nhường tôi một chút được không? Buổi tối tôi còn có việc phải làm.” 

Anh ta bỗng nhiên ngẩng cao đầu kiêu ngạo, hất cằm lên cao vẻ tự đắc, thần thái vô cùng bình tĩnh thản nhiên lườm cô một cái, đồng tử mắt xoáy sâu như muốn nhìn thấu con người cô: “Gọi tôi Anh ơi cho em xuống xe thì tôi cho cô xuống.” 

Mặt Lương Nặc bắt đầu nóng lên, cùng với đó là khuôn mặt đỏ lựng cùng với hai tai cũng đỏ lên hiện ra trước mặt anh ta. 

Lườm anh ta, nói: “Anh đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu! Tôi kết hôn rồi, tôi hoàn toàn không có ý gì với anh đâu nhé, anh cũng đừng tìm cách gì vô ích, tôi tuyệt đối sẽ không ngoại tình.” 

Bắc Minh Dục nhếch mép cười, không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô, trong lòng thấy có một niềm vui nho nhỏ, nhưng anh không quên điều kiện vừa đưa ra, cô mà không nói theo yêu cầu của anh anh cũng nhất định không để cô xuống xe. 

“Sao lại có loại người không biết xấu hổ như anh chứ?” 

“Xin lỗi, cô nói không sai nhưng còn thiếu đấy, tôi không những không biết xấu hổ mà còn thuộc diện mặt dày cơ.” Bắc Minh Dục lấy một tay vuốt vuốt cằm, vênh vênh nhìn cô nói: “Hoặc là nói như tôi bảo rồi xuống xe, hoặc là ngồi trên xe cùng tôi tới khi nào cô chịu nói thì thôi.” 

“Anh...” 

Cô tức giận lườm anh ta vài giây, sau đó định khom khom đứng lên bước qua người anh ta để xuống xe nhưng thực sự thì cô vừa nhổm dậy đầu đã chạm vào nóc xe, cô đứng lên như vậy căn bản không thể bước qua chân anh ta. 

Cô ngồi phịch xuống ghế thất vọng, lưng dựa vào ghế xe, đầu ngả ra phía sau, hai chân thon thả duỗi hướng về phía trước. Đúng lúc Bắc Minh Dục quay ra nhìn cô, ánh mắt anh ta dừng lại ở đường viền cổ áo vẫn được đơm gọn gàng nhưng lấp ló hiện ra làn da trắng như tuyết, nhuộm chút màu hồng do sự tức giận khiến hơi thở có phần nhanh hơn bình thường, lồng ngực phập phồng, qua khe áo một phần hai gò hồng đào lúc ẩn lúc hiện trước mặt anh, đây quả là một bài kiểm tra đối với năng lực kiểm soát bản thân cho Bắc Minh Dục. 

Bắc Minh Dục không thể chịu thêm được nữa, anh qua ra ôm chặt lấy eo cô, bế phốc cô lên đùi mình, Lương Nặc kêu lên một tiếng, nhưng âm thanh vừa kết thúc thì cô đã thấy mình ngồi trên đùi anh ta, tay anh vẫn ôm chặt lấy eo cô, lúc này khoảng cách giữa hai người chỉ cách nhau vài centimet, gần tới mức cả hai đều cảm nhận được hơi thở của đối phương đang nhè nhẹ phả vào mặt mình, cô đờ người ra, mắt mở to tròn. 

“Anh, Anh làm cái gì đấy hả?! Mau bỏ tôi ra!” 

Bắc Minh Dục cảm thấy miệng lưỡi khô cứng như giống như miệng anh không còn tiết ra nước bọt vậy, một tay vẫn ôm lấy eo cô, tay kia đặt vào phía sau gáy, rướn cao lưng lên, đôi môi anh chạm nhẹ vào môi cô: “Là do em quyến rũ anh, còn trách người khác!” 

“Aaaaa” Lương nặc dùng hết sức vùng vẫy nhắm thoát ra khỏi hai bàn tay của Bắc Minh Dục nhưng chỉ là vô ích và cách chống cự duy nhất cô có thể làm lúc này là đánh anh – hai tay đập mạnh vào lồng ngực anh liên hồi. 

Bắc Minh Dục không quan tâm tới hành động của cô, anh ra tay nhanh chóng, vẫn tư thế đó, chỉ là ôm eo cô chặt hơn, hôn cô mãnh liệt: “Đừng nói với anh em đã là vợ người ta rồi thì sẽ không ngoại tình, câu này anh nghe chán rồi, lần sau em tìm cái cớ nào nó hay ho hơn một tí....” 

Lương Nặc ngớ người ra nhìn khuôn mặt anh tú đang áp sát mặt mình, không nói ra được lời nào. 

Ngay sau hành động đó của cô, Bắc Minh Dục từ từ bỏ Lương Nặc ra. 

Lương Nặc ngay lúc đó, từ trên đùi anh ta nhanh chóng mở cửa chạy ra khỏi xe, hướng thẳng về phía cổng trường, nhưng trong lúc chạy cô nghĩ hành động bỏ chạy của cô như thế có quá dễ dàng cho hắn ta không, bản thân không thể để hắn ta dễ bắt nạt như vậy được. 

Ngay khi suy nghĩ đó xuất hiện trong đầu, cô dừng chạy, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bỗng nhăn lại, quyết định quay đầu chạy về hướng chiếc xe vẫn còn đang mở cửa, Bắc Minh Dục đang thờ thẫn không hiểu được hành động vừa rồi của bản thân, bỗng nhiên anh như được trở về với thực tại nhờ cái tát như trời giáng của cô lên khuôn mặt anh. Hiện ra trước mặt Bắc Minh Dục là hình ảnh tức giận đang cố kìm nén cùng với thái độ hết sức cứng rắn, quyết đoán của Lương Nặc: 

“Anh, anh là đồ khốn nạn! Lần sau nếu anh còn dám làm những việc không biết xấu hổ như thế này thì, thì đừng mong cái công việc ghê tởm anh đang làm sẽ suôn sẻ!” 

Nói xong, cô liền quay đầu chạy thẳng một mạch về trường, tim đập thình thịch. 

Đây là lần đầu tiên Bắc Minh Dục bị một người phụ nữ tát thẳng vào mặt như vậy, anh ta lấy tay sờ nhẹ lên má, ánh mắt dõi theo hình bóng Lương Nặc đang chạy khuất xa dần, miệng đột nhiên hỏi người lái xe: “Cô ấy vừa nói đến công việc ghê tởm gì?” 

Người tài xế cũng không hiểu những gì đang diễn ra: “Cái này...cái này...tôi cũng không hiểu thiếu phu nhân muốn nói tới cái gì.”
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>
>Chap 40: Vậy mà lại ngoại tình

Tối đến, khi Lương Nặc về tới nhà Bắc Minh, cô cảm thấy toàn thân mình tự dưng nóng ran lên, hành động thì lóng ngóng. 

Để tránh sự chú ý của những người giúp việc trong nhà, cô nhanh chóng đi về phòng mình, đóng chặt cửa phòng lại rửa mặt bằng nước lạnh nhưng cảnh tượng buổi chiều cứ luôn hiện lên trong đầu cô, cảm giác như nó đã mọc rễ mọc mầm trong đầu vậy, ám ảnh cô mãi không thôi, cô không làm thế nào thoát ra được. 

Hơi thở của anh ta, hơi ấm trên cơ thể anh ta, cô cảm thấy mình như bị một thế lực ma quỷ nào đó khống chế. 

Trong bữa cơm tối, Bắc Minh phu nhân nheo mày nhìn cô: “Mặt cô sao đỏ hết lên thế?” 

Lương Nặc cúi mặt cắn đầu đũa liên tiếp lắc đầu: “Dạ, dạ không có gì! Chắc do con ăn ớt nhiều quá....” 

“Một chút cung cách của một đương kim tiểu thư cũng không có, không hiểu Lương gia dạy giỗ cô kiểu gì nữa!” Bắc Minh phu nhân nhìn cô chê bôi: “Ai không biết lại tưởng cô đang nghĩ cái gì bậy bạ!” 

“Không phải vậy.” 

Nghĩ bậy bạ? Sắc mặt cô giống như đang nghĩ tới việc làm chuyện ấy cùng đàn ông lắm à? 

Rõ ràng là cô đang cảm thấy chột dạ! 

“Nhanh ăn cơm không nguội hết bây giờ, tới lúc đó không ai hâm nóng lại cho cô đâu.” 

Lương Nặc cúi đầu và cơm suốt không dám ngẩng mặt lên.! 

Ăn gần hết bát cơm, cô thấy Lý đạo sỹ mặc chiếc áo choàng thùng thình bước vào, nhìn thấy Bắc Minh phu nhân và Lương Nặc đang ăn cơm, ông ta tự giác ngồi đợi ở đại sảnh, 20 phút sau, Bắc Minh phu nhân đặt bát đũa xuống, đứng lên đi ra đại sảnh, lúc đó Lương Nặc cũng mới dám ngẩng mặt lên, đặt bát đũa xuống. 

Cô đang định về phòng, Lý đạo trưởng liền nhìn cô cười nói theo: “Nếu thiếu phu nhân không bận gì có thể ngồi nói chuyện với bần đạo vài câu được không?” 

Cô chưa kịp phản ứng Bắc Minh phu nhân nói tiếp: “Lý đạo trưởng có lời muốn nói với cô, lại đây nhanh lên.” 

Lương Nặc gật đầu, đi lại gần đứng cạnh hai người chăm chú nghe. 

“Phu nhân, kể từ đêm trăng tròn tháng trước tới hôm nay đã là hơn 20 hôm rồi, bệnh tình của thiếu gia cũng chưa thấy tái phát, xem ra thiếu phu nhân đã làm rất tốt.” Lý đạo trưởng nói. 

Bắc Minh phu nhân quay ra liếc nhìn Lương Nặc, tâm trạng cũng có vẻ không tới nỗi nào: “Cô ta mà làm không tốt, thì tôi đã sớm đuổi cô ta đi rồi! Nghe Lý đạo trưởng nói vậy, trong lòng tôi cũng thấy yên tâm phần nào.” 

“Đúng vậy, à, còn nữa, tôi vừa mới rút được một quẻ, là quẻ đại cát, nói rằng mệnh của thiếu phu nhân vô cùng đặc biệt, không những có thể là chỗ dựa giúp đỡ chồng, hơn nữa bát tự của thiếu phu nhân và của thiếu gia cũng cực kỳ phù hợp, lại đúng là khắc tinh với lời nguyền về bệnh của thiếu gia, chỉ cần hai người yêu thương ân ái, quan tâm lẫn nhau thì Bắc Minh gia nhất định sẽ trở thành gia tộc hưng thịnh trên thế giới!” 

Tôi chả có ước mong xa xỉ gì mà gia tộc hưng thịnh hàng đầu thế giới, tôi chỉ mong nửa đời còn lại được sống cuộc sống vui vẻ bình an, không gặp phải bệnh tật hiểm nghèo gì, đến tuổi này rồi, tôi cũng không có gì phải hối tiếc hay bận lòng nữa. 

Lý đạo trưởng tiếp tục nói: “Có điều, phu nhân, hôm nay tôi tới là còn có một việc rất quan trọng muốn nói với thiếu gia, nhưng cậu ấy không có nhà, vậy phiền thiếu phu nhân truyền đạt lại giúp.” 

“Chuyện gì vậy Lý đạo trưởng?” 

“Tuy là quẻ đại cát nhưng bắt buộc hai vợ chồng phải hỗ trợ, nâng đỡ, dìu dắt lẫn nhau, hai bên đều phải tuyệt đối chung thủy, yêu thương, đùm bọc, bao dung lẫn nhau, như vậy mới đảm bảo dài lâu.” 

“Lại còn phải chung thủy và yêu thương lẫn nhau?” Bắc Minh phu nhân đột nhiên nheo mày, đứng lên, nhìn chằm chằm vào Lương Nặc: “Cô nói xem, ở ngoài cô có người đàn ông khác nào không?” 

“Không có ạ!” Lương Nặc lập tức trả lời, tiếp đó lắc đầu nói: “ Con một lòng một dạ chung thủy với thiếu gia, tuyệt đối không có người đàn ông nào khác bên ngoài, chuyện trước đây... xảy ra ngoài ý muốn, bây giờ trong lòng con chỉ có mình thiếu gia thôi!” 

Lý đạo trưởng vuốt vuốt râu: “Nếu đã được như vậy thì phiền phu nhân nói với thiếu gia một tiếng, cái này cũng liên quan đến bệnh tình của thiếu gia, nhất định phải chú ý không thể qua loa được.” 

Bắc Minh phu nhân gật gật đầu: “Tôi sẽ nhắc nhở nó, vậy làm phiền Lý đạo trưởng rồi...” 

“Không phiền không phiền.” Lý đạo trưởng quay ra nhìn Lương Nặc nói: “Vậy thiếu phu nhân cũng phải yêu thương lấy thiếu gia, bần đạo xin cáo từ!” 

Ông ta cúi chào hai người rồi quay người đi, Bắc Minh phu nhân cũng vẫy tay chào. 

Lương Nặc đứng đó nghĩ về những lời ông ta vừa nói, Bắc Minh phu nhân liền quay ra: “Nghe rõ lời Lý đạo trưởng chưa?” 

“Con nghe rõ rồi ạ.” 

“Nếu đã nghe rõ rồi thì cứ làm theo như vậy cho ta! Chuyện này ta cũng sẽ nói rõ với Bắc Minh Dục, nếu cô mà dám thay lòng đổi dạ, cô sẽ được trở về với tập đoàn Bác Thụy cùng với nguy cơ như lúc cô chưa bước chân vào cái nhà này, hiểu chưa?” 

Tinh thần Lương Nặc có chút bất an, gật đầu liên tiếp như con gà đang mổ thóc: 
Con hiểu rồi, con sẽ không vi phạm đâu ạ.” 

Trong màn đêm tĩnh mịch, Lương Nặc nằm trên giường xoay người đi xoay lại không thể ngủ được, đến khi vừa thiếp đi được một lát thì gặp một cơn ác mộng. 

Trong mơ, cô đã ngoại tình. 

Bắc Minh Dục trước đêm trăng tròn nào cũng tra tấn cô, Lý Đạo Trưởng nói việc cô ngoại tình dẫn tới kết cục thảm hại của Bắc Minh Dục, Bắc Minh phu nhân thì độc ác, đem cô cùng với tên gian phu cùng trói vào một tảng đá, sau đó sẽ vứt hai người xuống sông. 

Trong làn nước sông chảy dữ dội, cô không nhìn rõ mặt tên gian phu nhưng hơi thở và âm thanh thì vô cùng quen thuộc, toàn thân cô run rẩy. 

Hóa ra..... tên gian phu đó lại là... tên trai bao! 

Lương Nặc giật mình từ trên giường bật dậy, trán cô ướt đẫm mồ hôi hạt, cô liền vào phòng tắm tắm qua sau đó trở về giường, ngồi im lấy chăn quấn quanh người, ngồi mãi không dám nằm ngủ nữa. 

Bắt đầu từ bây giờ, cô sẽ đoạn tuyệt mọi mối quan hệ với những người đàn ông không liên quan đến cuộc sống của cô. 

“Nặc Nặc, tối qua cậu đã làm gì thế? Bọng mắt to mà lại thâm quầng vào thế kia?” Kỷ Sênh nhìn thấy Lương Nặc đến trường với hai con mắt nhìn như gấu trúc liền tò mò chất vấn. 

“Không có gì!” Lương Nặc lắc lắc đầu: “Tối qua tớ xem một bộ tiểu thuyết.” 

Liễu Tiêu Hàn nhìn cô cười với ánh mắt tinh ranh: “Có thật là đọc tiểu thuyết không hay là cậu và ông xã lại làm gì quá độ rồi?” 

“Nói gì vậy cậu?” Lương Nặc lườm Liễu Tiêu Hàn: “Tớ và ông xã một tuần gặp nhau nhiều nhất cũng chỉ vài lần, ai làm gì quá độ với anh ta chứ!” 

“Không phải vậy chứ?” Kỷ Sênh chớp mắt liên hồi, tò mò tay chống cằm quay ra nhìn cô: “Vợ chồng mới cưới mà thế á? Một tháng anh ta chỉ gặp cậu có vài lần? Có phải anh ta có vấn đề gì về sinh lý không?” 

Liễu Tiêu Hàn cũng quay ra nhìn Lương Nặc, nói thêm: “Kỷ Sênh nói có lý, tớ cũng nghĩ vậy! Hay là...tớ tìm cho cậu một tên trai bao, sưởi ấm trái tim một thiếu nữ như cậu!” 

“Các cậu đừng có mà trêu tớ nữa!” Lương Nặc cố gắng chấm dứt chủ đề càng nói càng không đi tới đâu này: “Mộng Dao đâu? Mấy hôm nay hình như cô ấy đều không về phòng.” 

Liễu tiêu Hàn xòe hai bàn tay ra, nói: “Cậu ấy nói bạn trai thanh mai trúc mã cậu ấy về rồi, mấy ngày hôm nay đều ở ngoài đi chơi với bạn trai.” 

“Bạn trai từ thời thanh mai trúc mã?” 

“Có điều tớ thấy không được bình thường cho lắm!” Kỷ Sênh lắc lắc đầu, lại từ phòng tắm cầm ra vài lọ nhỏ gì đó, vứt trên bàn, nói: “Các cậu xem, đây là loại mỹ phẩm chăm sóc da mà gần đây cô ấy thường dùng.” 

“Hả? Đây là loại mà tớ rất thích dùng nhưng có điều khi mua thì đều bị từ chối là hết hàng mà.” Liễu Tiêu Hàn chạy lại gần cái bàn, cầm lên một lọ dưỡng gia trong số mấy lọ đó, chăm chú cẩn thận đọc đọc: “Lại còn là hàng chính hãng, cậu ấy lấy đâu ra vậy?” 

“Chẳng phải nói bạn trai về rồi à?” Lương Nặc chớp chớp mắt nhìn hai cô bạn,Liễu Tiêu Hàn đặt lọ kem dưỡng da xuống bàn, nói: “Không đúng, nếu mà thật sự có một người bạn thanh mai trúc mã giàu có thế này thì trước đây cậu ấy việc gì phải liều sống liều chết đi làm thêm ghê thế?” 

Kỷ Sênh thu dọn mấy lọ mỹ phẩm chăm sóc da để vào vị trí cũ, tiếp tục nói: “Đúng vậy, cái tên bạn trai từ thời thanh mai trúc mã này như kiểu cưỡi cân đẩu vân bay đến vậy! Mua những thứ này thì thôi cũng coi như chả là gì, nhưng Liễu Hàn, cậu có nhớ tối mấy hôm trước Mộng Dao về phòng cậu ấy đeo túi xách gì không?” 

“Tớ không để ý!” Liễu Tiêu Hàn nghiêng đầu, ngước mắt lên trời suy nghĩ: “Hình như...cũng là hàng hiệu rất nổi tiếng phải không?” 

“Loại túi mới nhất của LOUIS VUITTON nhé!” 

Bạn trai thời thanh mai trúc mã của cô ấy giàu thế cơ à? Lương Nặc quay đầu nhìn Kỷ Sênh. 

Liễu Tiêu Hàn đột nhiên mở to mắt: “Kỷ Sênh, ý cậu là....” 

“Tớ chưa nói gì nhé!” Kỷ Sênh đột nhiên quay mặt đi, hiện rõ trên mặt cô là dòng chữ: “Tớ không biết gì nhé!” tiếp đó rên rỉ phải đi làm móng tay cùng với Tiểu Khúc, để lại Lương Nặc và Liễu Tiêu Hàn ngơ ngác nhìn nhau. 

“Nói thật lòng, Mộng Dao cũng thuộc diện xinh đẹp.” Liễu Tiêu Hàn nói. 

Lương Nặc đột nhiên nhớ tới hôm cô đuổi theo Mộng Dao nhưng không kịp mà chỉ nhìn thấy cô bước lên chiếc xe Mecedes màu đen sang trọng, cô nheo nheo mày: “Đợi lần sau cô ấy về phòng hỏi là biết ngay, nếu cô ấy có khó khăn gì, mọi người có thể cùng nhau giúp cô ấy giải quyết.” 

Liễu Tiêu Hàn thở dài: “Ôi trời, đến lúc đó xem tình hình thế nào rồi tính tiếp vậy, đó là sự lựa chọn con đường riêng của mỗi người, kể cả có phải quỳ mà đi thì cũng phải đi hết con đường đã chọn.” 

“Nhưng mong rằng suy đoán của ba người chúng ta đều sai.” Lương Nặc nói.
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>
#Mun
#LưuYVân

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro