101 110 tam quoc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi Thứ 101 - Tam Quốc Chí

Khổng Minh ngũ xuất Kỳ Sơn

Trương Hấp lâm nơi Kiếm Các

Nguyên Tác : La Quán Trung

Khổng Minh đi thẳng về Thành Ðô ra mắt Hậu Chúa, tâu rằng :

- Tôi đang đại thắng quân Ngụy, cố chiếm Trường An , nay bệ hạ đòi tôi về triều có việc chi ?

Hậu Chúa nói :

- Lâu ngày tướng phụ xa cách, ta nhớ nên thành về đây thăm hỏi .

Khổng Minh tâu :

- Việc này ắt có gian thần dèm pha mà sanh biến, chớ chẳng phải do bệ hạ ?

Hậu Chúa nghe nói làm thinh.

Khổng Minh tâu tiếp :

- Tôi mang lời Tiên đế phú thácrất trọng. Nếu nay trong triều có gian thần thì làmsao dẹp giặc cho được.

Hậu Chúa nói :

- Trẫm nghe lời hoạn quan, nay ăn năn đã muộn !

Khổng Minh bèn tra hỏi hoạn quan, mới hay Cẩn An đã phản phúc, rồi bỏ trốn đầu Ngụy .

Khổng Minh cả giận đuổi hết bọn hoạn quan, rồi kêu Trương Huyện và Phí Vĩ mà trách :

- Các ông ở lại triều mà không can gián bệ hạ để hư cả việc lớn ?

Sau đó, Khổng Minh bái biệt Hậu chúa, trở lại Hớn Trung lo việc phạt Ngụy.

Về đến nơi Khổng Minh bèn chia quân thành hai đạo, một đạo nơi Hớn Trung, một đạo kéo đi. .

Cứ ba tháng đổi binh một lần .

Nói về Ngụy chúa được tin Khổng Minh lại kéo ra Kỳ Sơn thì cả sợ bèn kêu Tư Mã Ý mà nói :

- Tào Chơn đã chết, Khổng Minh lại kéo binh ra Kỳ Sơn ; vậy khanh phải thống lãnh đại binh cự địch .

Tư Mã Ý vâng lệnh, dẫn đại binh ra đi.

Ðến Trường An thì có tin báo, Khổng Minh xuất binh nhắm Kỳ Sơn tấn phát. Tiền bộ tiên phong là Vương

Bình, Trương Ngưng tới ngả Trần Thương kéo đến Tà Cốc.

Tư Mã Ý nói với Trương Hấp :

- Khổng Minh kéo tới Lũng Tây để cắt lúa đang chín. Vậy ngươi phải đến Kỳ Sơn, còn ta và Quách Hoài

đến Thiên Thủy đề phòng binh Thục cắt lúa.

Trương Hấp tuân lệnh đến Kỳ Sơn, Tư Mã Ý đến Lũng Tây.

Còn Khổng Minh đến Kỳ Sơn, bèn họp chư tướng nói riêng :

- Ta phải chiếm được Lũng Tây, hiện lúa mạchđang chín, thu gặt để chuẩn bị lương thảo.

Nói xong, truyền Ngô Bang, Ngô Ý , Vương Bình, Trương Ngưng ở lại Kỳ Sơn giữ trại, còn Khương Duy,

Ngụy Diên đến Lỗ Thành.

Khi đến nơi bèn để Mã Trung và Trương Dực giữ Lỗ Thành, còn bao nhiêu kéo đến Lũng Tây.

Xảy có quân báo Tư Mã Ýđã đem quân đóng nơi đó.

Khổng Minh thất kinh nói :

- Té ra thằng này cũng biết kế của ta ?

Nói rồi, sai đóng bốn cỗ xe giống nhau và khiến Khương Duy bảo vệ xe ấy.

Lại khiến Ngụy Diên dẫn một cỗ xe đi phía tả, Mã Trung dẫn một cỗ đi phía hữu. Mỗi xe đều có cờtrống,

lại có ba mươi tên quân bỏ tóc xoã, tay cầm gươm, tay cầm cờ thất tinh màu đen mà đi tới .

Lại khiến ba vạn quân đều cầm hái mà gặt lúa. Khiến Quan Hưng nai nịt giống một đạo hữu tay cầm gươm

đi bộ trước xe.

Quân thám thính thấy vậy về phi báo.

Tư Mã Ý nói :

- Ðó là Khổng Minh tác quái đó .

Nói rồi liền sai một ngàn binh ra bắt hết đạo binh ấy.

Quân sĩ ra thấy Khổng Minh bỏ tóc xõa, tây cầm quạt ngồi trên xe còn xung quanh quân lương đều mặc áo

đen, cầm cờ đen mang gươm.

Binh Ngụy rượt theo. Khổng Minh bèn cho xe quay lại nhắm trại Thục mà đi chậm chậm.

Binh Ngụy rượt theo mãi không kịp, bèn nói với nhau :

- Thiệt là kỳ quái ? Binh Ngụy còn đang lưỡng lự thì ở phía sau Tư Mã Ý đến kêu rằng :

- Khổng Minh dùng phép thâu đường mà khiến những Thần Lục minh Lục Giáp đó. Ðó là cách lấy theo Lục

Giáp Thiên Thơ, chúng bay chớ theo nữa !

Quân sĩ định quay trở lại, thì thấy phía sau một đạo binh chiêng trống ầm vang, rồi một đạo binh khác bỏ tóc

xõa, tay cam cờ đen, chính giữa có Khổng Minh ngồi trên xe.

Tư Mã Ý hỏi :

- Khi nãy cũng thấy Khổng Minh, bây giờ cũnglại Khổng Minh là thế nào ?

Nói vừa dứt lời thì từ phía hữu xuấthiện một đạo binh như thế, cũng có Khổng Minh nữa.

Tư Mã Ý nói :

- Ấy là thần binh đó . Quân sĩ nghe nói cả kinh đạp nhau mà chạy.

Ý cũng sợ chạy đến vỡ mật về phía Thương Khê mà đóng trại.

Khổng Minh bèn khiến ba quân tràn tớigặt lúa

Tư Mã Ý ở lì trong thành ba ngày không dám ra. Sau thấy binh Thục lui hết mới cho quânđi thám thính, dọc

đường bắt được một tên lính Thục.

Ý hỏi :

- Ngươi đi đâu ?

Hắn thưa :

- Ði tìm ngựa lạc.

Ý lại hỏi :

- Hôm trước đạo binh thần nào đó ?

Hắn thưa :

- Không phải thần thánh gì hết. Ðó là Khương Duy, Mã Ðại, Nguỵ Diên đó. Chỉ có xe đi trước là Khổng

Minh.

Ý than :

- Thật là quỉ kế . Ai mà đoán nổi !

Bỗng có tin Quách Hoài xin ra mắt.

Quách Hoài thưa :

- Binh Thục chẳng có bao nhiêu, nay lại lo việc đập lúa, vậy xin cho một đạo binh đi đánh phía trước, còn tôi

đánh ngã sau, ắt bắt được Khổng Minh.

Ý bèn phân binh thành hai đạo đánh tới.

Khổng Minh đang ngồi coi quân sĩ đập lúa, bỗng một luồng gió mạnh thổi tới, bèn nói :

- Ðêm nay nó lại đến cướp thành không sai.

Nói đoạn, hỏi chư tướng ai dám đem quân phục bốn phía thành.

Khương Duy, Mã Ðại, Mã Trung, Ngụy Diên đều bước ra xin đi.

Khổng Minh bèn phân thành hai đạo. Một đạo phục nơi phía Bắc. Một đạo phía Tây Nam, còn mình dẫn

một đạo phục nơi trước thành.

Ðêm ấy, binh Ngụy rần rần kéo đến, thấy Lỗ thành im lìm thì chắc Khổng Minh không đề phòng, bèn khiến

quân vây chặt tứ phía.

Trên thành, quân Thục nổi lửa, bắn xuống như mưa, binh Ngụy không sao tiến nổi. Ðàng sau, ba đạoquân

Thục nổi lên một lượt đánh vào.

Tư Mã Ý và Quách Hoài thất kinh, chia quân chống cự. Bỗng bốn cửa thành mở tung, quân Thục ào vào,

trong ứng ngoài hiệp, quân Ngụy chết tơi bời, tìm lối chạy.

Khổng Minh cả thắng về thành. Còn Tư Mã Ý nói với Quách Hoài :

- Khổng Minh đa mưu nay phải khiến Tôn Lễ đem binh Ung Châu và Lương Châu mà chận đường lương

của chúng nơi Kiếm Các, rồi ta cố thủ chờ chúng hết lương mà đánh mới thắng được .

Quách Hoài y lệnh.

Tại Lỗ thành Khổng Minh hàng ngày đến khiêu chiến ý nhưng Ý không ra thì biết chắc y muốn chận đường

lương nơi Kiếm Các bèn sai Khương Duy, Mã Ðại đem binh đến giữ chặt nơi ấy, rồi sau đó bố trí binh mã

đánh với Tư Mã Ý.

Lúc ấy, Dương Nghi bước lên tâu :

- Thừa Tướng đã truyền lệnh chia làm hai đạo, mỗi đạo đi trận ba tháng rồi đổi đạo mới. Nay đã đúng ba

tháng. Binh Hớn Trung sửa soạn kéo đến. Vậycũng nên cho đạo này trở về nghỉ dưỡng sức .

Các tướng lại thưa :

- Tư Mã Ý đã dồn hết binh Ung Châu và Lương Châu đến đây quyết chiến. Còn Quách Hoài và Tôn Lễ

chận đường lương Kiếm Các. Nay nếu đổi quân e trở ngại việc chống giữ binh Ngụy chăng ?

Khổng Minh không chịu, cứ truyền cho quân sĩ sửa soạn mà về .

Quân sĩ cảm động, đồng thanh hô lên :

- Chúng tôi xin nguyện ở lại chống quân Ngụy !

Khổng Minh thấy vậy thì cảm kích vô cùng, bèn lui vào nghĩ kế tấn binh.

Bỗng có thư của Lý Nghiêm từ Vĩnh An đưa tới:

- Khổng Minh mở ra xem thì thay thư rằng : Mới đây Ðông Ngô kết liên với Ngụy sai Lục Tốn đến đánh

Thục, nhưng Ðông Ngô chưa dấy binh. Vậy xin tin để Thừa Tướng đề phòng.

Khổng Minh xem thư xong bèn họp chư tướng mà luận bàn rằng :

- Nếu quả Binh Ngô định đánh Thục thìta phải về sớm. Vậy phải tuyển quân sĩ tại Kỳ Sơn lui trước về Hớn

Trung đi. Ðạo binh ta còn đóng đây, Ý sẽ không dám theo. Ba quân y lệnh.

Lúc ấy Trương Hấp đóng lại Kỳ Sơn thấy binhThục rút lui, nhưng không dám rượt, bèn ra mắtTư Mã Ý.

Tư Mã Ý nói :

- Chớ có rượt. Khổng Minh đa mưu lắm !

Khi thấy binh Kỳ Sơn đã lui hết, Khổng Minh kêu Mã Trung, Dương Nghi đến trao mật kế, rồi khiến một

đạo binh cung tên sẳn sàng kéo đến Kiếm Các mà mai phục, nếu binh Ngụy tới thì phải lăn đá lắp đường lại.

Rồi sai Ngụy Diên đi bọc hậu. Trên thành cờ xí vẫn nghiêm chỉnh.

Quân nhám thính về báo với Tư Mã Ý rằng binh Thục đã điều động rát nhiều, trênthành cờ xí vẫn nghiêm

chỉnh.

Tư Mã Ý cười :

- Như vậy là thành bỏ không đó.

Nói xong, Ý hỏi Hấp :

- Nay binh Thục quả đã lui hết. Vậy dám rượt đánh chăng ?

Hấp nói :

- Ðể tôi đi cho .

Ý nói :

- Ngươi đi trước Ta đi sau tiếp ứng.

Trương Hấp rượt binh Thục chừng mươi dặm mới thay đạo binh hậu của Khổng Minh.

Hấp vội đuổi theo .

Ngụy Diên quay ngựa lại đánh .

Ngụy Diên đánh mươi hiệp lại bỏ chạy . Hấp rượt theo . Quan Hưng lại xông ra đánh, chừng mươi hiệplại

chạy . Cứ như vậy đánh hoài .

Trương Hấp giục quân đuổi theo quyết bắt Ngụy Diên.

Ngụy Diên thấy vậy càng trêu tức.

Lúc ấy, Khổng Minh ở trên núi thấy Trương Hấp đến chổ hiểm địa bèn ra hiệu lịnh. Hai đạo quân phục lăn

cây, xô đá lấp đường, bắn tên xuống như mưa .

Trương Hấp túng thế ngữa mặt lên than, rồi chết dưới làn mưa tên của binh Thục.

Ba ngàn quân của Hấp không còn sống sót lấy một người .

Tư Mã Ý đem quân đến thấy đường bị chặn, Hấp bị chết bèn lui binh.

Ði được một quãng thì gặp Khổng Minh ở trên núi kêu tên mà nói :

- Hôm nay ta đi săn, ý bắt con ngựa (Tư Mã Ý), ai ngờ bắt làm con cheo (Trương Hấp). Vậy ta dung cho

ngươi ít bữa rồi hãy đến cho ta bắt. Hỡi con ngựa kia !

Tư Mã Ý giận tím gan, cứ cắm đầu thâu binh về thẳng Lạc Dương.

Còn Khổng Minh thì về Hớn Trung cho quân sĩ nghỉ ngơi, vui vẻ .

Sau đó, Khổng Minh muốn về Thành Ðô ra mắt Hậu chúa .

Bỗng có Phí Vĩ đến hỏi :

- Tôi vâng lệnh Hậu chúa đến hỏi Thừa Tướng, tại sao đang thắng lại lui binh ?

Khổng Minh hỏi lại :

- Bệ hạ không hay việc Ðông Ngô sao?

Khổng Minh lại hỏi :

- Có Lý Nghiêm về Thành Ðô chăng ?

Phí Vĩ nói :

- Có , y tâu với Hậu chúa là lương thảo còn đủ mà không hiễu sao Thừa Tướng lại lui binh ?

Khổng Minh cả giận :

- Chắc Lý Nghiêm lo lương không kịp nên đặt điều như vậy để ta rút binh .

Nói xong, thẳng về Thành Ðô tâu với Hậu Chúa .

Hậu Chúa lôi Lý Nghiêm ra hỏi .

Nghiêm cúi đầu lặng thinh.

Hậu Chúa truyền đem chém.

Khổng Minh tâu :

- Lý Nghiêm là tôi thác cô của Tiên đế . Xin Bệ Hạ hãy dung thứ !

Hậ Chúa truyền tước hết chức tước, đuổi về làm thứ dân.

Sau đó, Khổng Minh dùng con Lý Nghiêm là Lý Phong làm Trưởng Sử.

Ðến năm Kiến Hưng thứ mười ba, Khổng Minh tâu với Hậu Chúa xin đem binh phạt Ngụy .

Hậu Chúa nói :

- Nay thế trận đã thành chân vạc. Ta đã hùng cường, Ngô, Ngụy cũng chẳng dám đến. CònTướng Phụ đã

già, lẽ phải nghỉ ngơi, sao cứ đi chinh chiến mãi thế ?

Khổng Minh tâu :

- Tôi vâng lời Tiên đế . Chưa làm được việc này lòng tôi sao yên. Tôi mã đem binh ra Kỳ Sơn năm phen mà

vẫn chưa được như ý, nay dẫu có tháccũng đem thân đền đáp ơn Tiên đế trước kia ba lần đếnMao Lư .

Khổng Minh vừa dứt lời, có người bước ra tâu:

- Thừa Tướng chưa nên tấn binh. Tôi làm Tư Thiên Tài, hễ thấy gì phải nói. Mới đây có bầy chim hàng vạn

con từ phía Nam bay đến, rồi nhào xuống HớnThủy chết hết. Ðó là điềm chẳng lành. Tôilại xem thấy Sao

Khuê và Sao Thái Bạch, thạnh khí dương hưng ở phía Bắc . Nhân dân Thành Ðô đều nghe cây Bá mỗi đêm

mỗi khóc. Ðó là những điềm không lành. Thừa Tướng nên cẩn thận thì hơn.

Hồi Thứ 102 - Tam Quốc Chí

Khổng Minh sáu lần ra Kỳ Sơn

Tư Mã Ý đại chiến nơi Vị Kiều

Nguyên Tác : La Quán Trung

Khổng Minh nghe như vậy xem lại ngườiấy là Tiều Châu, bèn nói :

- Há vì nhưng điềm bất thường đó mà khoanh tay sao ?

Nói đoạn, sai làm thịt trâu heo đến miếu Chiêu Liệt Hoàng đế mà khấn.

Khổng Minh khóc :

- Tôi thọ ơn Tiên chưa rất nặng, đã năm phen ra khỏi Kỳ Sơn mà chưa toại lòng. Lần này tôi nguyện tiêu

diệt phản tặc khôi phục Trung Nguyên về cho Hớn đế .

Tế xong bèn bái tạ Hậu chúa, suốt đêm thẳng đến Hớn Trung để tính việc xuất chinh.

Ðang thương nghị , bỗng có tin Quan Hưng đau nặng đã qua đời.

Khổng Minh nghe nói vùng khóc ròng, rồi té xuống đất .

Một lát sau khi tỉnh, Khổng Minh phân binh thành năm đạo kéo tới sai Khương Duy, Ngụy Diên làm Tiên

phong, họp tại Kỳ Sơn, sai Lý Khôi vận lươngthảo đến Tà Cốc chờ ở đó .

Nói về Tào Tuấn , nghe núi MãBa xuất biện rồng xanh nên cải niên hiệu là Thanh LongNguyên niên.

Khi đang lâm trào, Tào Tuấn được tin Khổng Minh đã đem đại binh đến Kỳ Sơn, bèn hỏi Tư Mã Ý :

- Ðã ba năm này binh Thục không xâm lấn, nay lại đến Kỳ Sơn . Vậy phải liệu sao ?

Ý tâu :

- Khổng Minh kiêu căng chẳng kể mạng trời, coi thường thạnh khí dâng về phía Bắc. Ðó là điềm thất lợi cho

Thục. Tôi xin đến Kỳ Sơn mà ngăn chúng nó .

Tào Tuấn bèn cử Tư Mã Ý thốnglãnh binh mã đánh Thục.

Ý xin tiến cử Hạ Hầu Bá, Hạ Hầu Oai, Hạ HầuHuệ, Hạ Hầu Hoa (bốn con của Hạ Hầu Uyên).

Tuấn hỏi :

- Năm trước Hạ Hầu Mậu làm chẳng nên việc bỏtrốn lên Xứ Mọi. Chẳng hay những người này có giống y.

Tư Mã Ý thưa :

- Bốn người này gồm đủ thao lược. Bệ hạ chẳng nên lo.

Sau đó, Ý cùng các tướng kéo quân ra Vị Tân hạ trại ; khiế Hạ Hầu Bá làm tiên phong, Hầu Oai đem binh

qua sông Vị Thủy mà đóng quân.

Lúc đó, Tôn Lễ, Quách Hoài cũng ra mắt Tư Mã Ý.

Hoài nói :

- Nếu binh Thục ở Kỳ Sơn qua được sông Vị, kéo đến Bắc San chận đường Lũng Ðạo thì nguy cho ta lắm

.

Ý khen phải, bèn sai Hoài và Lễ đến Lũng Tây đóng trại, chờ binh Thục hết lương mới ra đánh.

Lễ, Hoài tuân lệnh ra đi.

Còn Khổng Minh ra khỏi Kỳ Sơn rồi, bèn đóng năm khu trại, từ Tà Cốc đến Kiếm Các. Lại lập thêm mười

bốn khu trại lớn, phân binh mã cho các trại mà tính kế lâu dài.

Ngày kia có quân về báo Quách Hoài, Tôn Lễ đem quân từ Lũng Tây về đóng nơi Bắc San.

Khổng Minh nói :

- Binh Ngụy mà dời đến Bắc San là vìnó sợ ta lấy đường đó mà chận ngã Lũng Ðạo.Nay ta tính giả đánh

Bắc San, các ngươi hãy làm một trăm bè tre, chất bồi trên đó, chọn quân thủy chiến quen giữ bè. Còn ta

thừa lúc trời tối sẽ đánh Bắc San. Tư Mã Ý thấy động nơi Bắc San ắt đem binh cứu ứng. Nếu Ngụy bại, ta

sẽ cho binh sau qua sông trước, còn binh trước xuống mấy cái bè, thả trôi trên giòng nước, nổi lửa để chận

hậu binh địch. Sau đó, ta chiếm dinh địch. Nếu lấyđược mé kia sông Vị Thủy thì tấn binh dễ lắm.

Lúc ấy bên dinh Ngụy, Tư Mã Ý được tin Khổng Minh kết bè, bèn nói :

- Khổng Minh sai kết bè ắt có mưu gìđây. Nếu y xua quân đánh Bắc San là ý muốnthả bè theo giòng nước

để chiếm mấy cầu ấy và làm loạn hậu quân, đặng dễ bề lấy cửa trước của ta .

Bèn hạ lệnh cho Hạ Hầu Bá, Hầu Oai :

- Nếu nghe tiếng la ó nơi Bắc San thì phục binh nơi Vị Thủy mà đánh.

Lại gọi Trương Hổ và Nhạc Lâm dặn :

- Nếu quân Thục thả bè theo giòng nước thì phải bắn một lượt chận lại, không cho đến gần cầu.

Lại kêu Tôn Lễ, Quách Hoài dặn :

- Hãy đem binh phục ở giữa đàng , rồi trá bại mà chạy thì binh Thục sẽ lui, chừng ấy bắn ra một lượt. Nếu

binh Thục áp đến, hãy coi cây cờ của ta mà đánh.

Nói về Khổng Minh sai Ngụy Diên và Mã Ðại đem binh qua sông Vị đánh Bắc San, sai Ngô Bang, Ngô Ý

thả bè, Vương Bình, Trương Ngưng làmtiền đội, Khương Duy, Mã Trung làm trung đội, Liêu Hóa, Trương

Dực đi hậu đội, kéo đến đánh thủy bộ một lượt.

Hôm ấy, vừa xế tà, binh mã đều ra khỏi trại, trực chỉ Vị Thủy mà đi chậm chậm.

Ngụy Diên và Mã Ðại đi gần tới Bắc San thì đã hoàng hôn, Tôn Lễ thấy thế bèn bỏ dinh mà chạy.

Ngụy Diên biết có binh phòng thủ bèn lui lại.

Quân vừa lui, bỗng bên tả có Tư Mã Ý , bên hữu có Quách Hoài kéo tới, Diên và Ðại rán cự.

Binh rớt xuống sông hết phân nữa . May nhờ có Ngô Ý đến cứu mới qua sông được.

Còn Ngô Bang đem quân chống bè thả trôi mà đốt cầu nổi, bị Trương Hổ và Nhạc Lâm bắn xuống như

mưa.

Ngô Bang bị té xuống sông mà chết, mấy cái bè bị Ngụy đoạt hết.

Lúc ấy Vương Bình, Trương Ngưng kéo binh thẳng tới dinh Ngụy.

Vương Bình nói với Trương Ngưng :

- Hãy đợi cầu nổi có lửa cháy rồi hảy tấn binh. Bèn ra lịnh dừng binh.

Bỗng có tin báo Thừa Tướng khiến tướng quân mau mau trở lại.

Binh đánh Bắc San và binh đốt cầu nổi đều bị bại cả rồi.

Vừa lui binh thì bị binh Ngụy ở sau đánh tới. Bình và Ngưng ra sức hỗn chiến mới thoát thân.

Khổng Minh về đến Kỳ San thì binh hao hơn nữa.

Khổng Minh rất buồn rầu, bỗng có tin báo Phí Vĩ ở Thành Ðô đến xin ra mắt .

Khổng Minh cho vào và nói :

- Tôi cậy ông đem phong thư này sang Ðông Ngô. Không biết ý thế nào ?

Phí Vĩ nói :

- Thừa Tướng sai, tôi dâu dám từ chối.

Phí Vĩ bèn tức tốc sang Ðông Ngô dâng thư cho Tôn Quyền.

Tôn. Quyền mở ra xem.

Thư rằng :

Từ khi Tào tặc soán ngôi nhà Hớn, Lượng đã đem binh chinh phạt nhiều lần. Nay đại binh tôi đã đóng nơi

Kỳ San. Vậy xin bệ hạ hãy tưởng nghĩ đồng minh mà khiển tướng qua phía Bắc, đánh lấy Trung Nguyên để

chia hai thiên hạ.

Tôn Quyền cả mừng, nói với Phí Vĩ :

- Trẫm muốn xuất binh từ lâu, nay có dịp được thư Thừa Tướng, trẫm nguyện sẽ hết lòng phạt Ngụy.

Nói đoạn, chia binh làm ba đạo kéo tới một lượt.

Lục Tốn đánh chiếm Tương Dương. Tôn Thiếu và Thừa Tướng đánh Quảng Lăng , Hoài Dương.

Còn Tôn Quyền bổn thân đi đánh Tây thành. Ba đạo binh cả thảy hơn ba mươi vạn chọn ngày hưng binh.

Còn Khổng Minh tại Kỳ Sơn được Phí Vĩ về thưa :

- Tôn Quyền đã phân binh thành ba đạo, chọn ngày kéo binh phạt Ngụy .

Khổng Minh cả mừng, bèn nghĩ kế tấn binh.

Bỗng có một tướng Ngụy đến xin đầu .

Khổng Minh hỏi :

- Ngươi làm chức gì bên Ngụy, tại saođầu hàng ?

Tướng ấy thưa :

- Tôi là Trịnh Văn, đang giũ chức Thiên tướng nhưng vì Tư Mã Ý bất công coi tôinhư cỏ rác, nên tôi buồn

đến đây xin đầu .

Khổng Minh nói :

- Thế nào mà lại bất công ?

Trịnh Văn thưa :

- Tôi với Trần Lăng cùng đồng cam côngkhổ, mà Ý phong cho Lăng làm tiền tướng quân,còn tôi chẳng

được gì hết . Nói vừa dứt , có tin báo Trần Lăng đem binh đến kêu Trịnh Văn ra đấu chiến.

Khổng Minh hỏi :

- Võ nghệ của ngươi sánh với y ra sao ?

Trịnh Văn thưa :

- Tôi chém nó liền bây giờ.

Khổng Minh nói :

- Nếu chém được Trần Lăng thì ta mới tin .

Rồi đích thân Khổng Minh ra thành xem.

Còn Trịnh Văn hớn hở lên ngựa ra đánhTrần Lăng.

Trần Lăng chỉ. mặt Trịnh Văn mà nói :

- Ngươi cướp ngựa của ta rồi trốn đi. Phải trả cho mau !

Nói xong, xóc ngựa tới đánh. Ðánh chưa đầy một hiệp, Trịnh Văn dã chém Trần Lăng té nhào.

Binh Ngụy vỡ chạy như ong.

Trịnh Văn xách thủ cấp Trần Lăng về dâng nạp.

Khổng Minh vỗ trướng nạt lớn :

- Quân bây dẫn tên này ra chém cho mau .

Trịnh Văn thưa :

- Tôi thật vô tội ?

Khổng Minh nói :

- Ta biết mặt Trần Lăng. Thủ cấp đó đâu phảiTrần Lăng .

Trịnh Văn tái mặt thưa :

- Ðó là em của Trần Lăng, tên Trần Minh.

Khổng Minh cười :

- Ý sai mi đến trá hàng. Nhưng đâu dễ gì gạt được ta .

Trịnh Văn biết giấu không được bèn tố thiệt là Tư Mã Ý bảo đến trá hàng, rồi khóc lóc xin tha.

Khổng Minh nói :

- Nếu muốn sống phải viết thư cho Tư Mã Ý đến mà cướp trại ta sẽ tha cho.

Trịnh Văn bất đắc dĩ phải viết.

Chư tướng hỏi Khổng Minh :

- Sao Thừa Tướng biết Trịnh Văn trá hàng ?

Khổng Minh nói :

- Ta thấy nó đánh với Trần Lăng có một hiệp mà chém được liền thì đâu phải Trần Lăng.

Sau đó, Khổng Minh chọn một tên quân thật lanh lẹ và dặn làm như vầy . . . như vầy . . .

Người ấy lãnh thư rồi chạy tuốt qua Tư Mã Ý.

Tư Mã Ý xem xong hỏi :

- Ngươi là gì ?

Người ấy thưa :

- Tôi người Trung Nguyên lưu lạc đến đất Thục. Tôi và Trịnh Văn cùng quê. Nay Khổng Minh thấyTrịnh

Văn có công nên dùng làmTiên phong. Văn lại cậy tôi qua dâng thư hẹn tối mai sẽnổi lửa làm hiệu. Xin Ðô

Ðốc dẫn binh đến cướp trại, Trịnh Văn sẽ làm nội ứng.

Tư Mã Ý cật hỏi vài lần, rồi mở phong thư ra coi thật kỹ, quả nhiên việc thật, bèn truyền lệnh :

- Ðêm nay phải đến mà cướp trại Thục.

Sau đó, dặn nội đêm nay phải dẫn quân đến đó mà đoạt trại. Nếu việc nên sẽ trọng thưởng. Tên quân bái

biệt ra về thưa với Khổng Minh.

Khổng Minh bèn kêu Trương Ngưng, Vương Bình bảo phải làm như vầy... như vầy...

Lại kêu Mã Trung, Mã Ðại, Ngụy Diên bảo phải làtq như vầy.., như vầy...

Cất đặt xong, Khổng Minh lên núi mà chỉ huy.

Còn Tư Mã Ý được thư của Trịnh Văn thì muốn đem hai đứa con cùng mình đến cướp trại.

Tư Mã Sư can :

- Sao phụ thân lại tin mảnh giấy như vậy , nhỡ có sơ thất thì sao ? Chi bằng sai tướng khác đi có hơnkhông .

Tư Mã Ý nghe theo bèn khiến Trần Lăng đi trước.

Ðêm ấy, trời bỗng âm u, Tư Mã Ý cả mừng nói :

- Ðó là trời giúp ta đấy . Còn Trần Lăng dẫn binh tới trại Thục, không thấy một bóng người, biết đã trúng kế

vội lui binh . Nhưng vừa ra khỏi trại thì bị VươngBình và Trương Ngưng đến vây phủ.

Trần Lăng đánh hết sức mà không ra nổi . Ðàng sau Ý thấy trại Thục lửa dậy, chẳng biết sao cứđốc binh

tới.

Ngụy Diên và Khương Duy bèn đổ phục binh xông ra chặn đánh.

Ý cả kinh kéo quân chạy về trại. Còn Trần Lăng và trên hai vạn quân đều chết vùi.

Khổng Minh cả thắng rồi bèn truyền đem Trịnh Văn ra chém. Ngày ngày lại đến khêu chiến. Nhưng Ý cố

thủ không ra. Khổng Minh bèn dắt vài trăm quân đi dò xét địa thế khắp nơi.

Khi đến Hồ Lô Cốc, Khổng Minh thấy hai bên là thành đá cao, chính giữa lại có cái hang thật rộng. Phía sau

lại có một hang chỉ vừa đi một người.

Xem xong Khổng Minh về kêu hai tùy tướng là Ðỗ Hiện và Hồ Trung lại dặn :

- Hai người hãy chọn thợ mộc đến Hồ Lô Cốc làm Mộc Ngưu và Lưu Mã để dùng trong việc chuyển

lương. Việc làm phải thật cẩn mật .

Hai người lãnh mạng ra đi.

Lại sai Mã Ðại đến đóng nơi Cốc Khẫu, ngăn đón binh Ngụy.

Chư tướng hỏi :

- Mộc Ngưu và Lưu Mã, Thừa Tướng cho làm để làm gì ?

Khổng Minh đáp :

- Ðó là trâu gỗ và ngựa gỗcó thể chở lương được mà khỏi cần phải cho ăn đong.

Chư tướng nghe nói rất ngạc nhiên.

Cách chừng may tháng sau, có chừng vài ngàn Mộc Ngưu và Lưu Mã chở lương thực lên xuống núi rất tiện.

Ai nấy trông thấy đều phục.

Việc ấy đến tai Tư Mã Ý.

Ý không tin, bèn khiến quân đếndo thám, thì quả thật như vậy.

Ý thất kinh nói :

- Sở dĩ ta cố thủ không đánh là chờ binh Thục hết lương mà phải trở về, nay nó lại chế được thú này thì biết

bao giờ nó hết lương. Bèn sai quân chặn đường lương, cướp vài con trâu, ngựa gỗ về xem thử .

Trương Hổ và Nhạc Lâm lãnh mạng ra đi.

Ngày đó, hai tướng thấy binh Thục dẫn đoàn ngựa, trâu gỗ chở đầy lương nơi Cốc Trung nên vội xua binh

cướp giật. Nhưng chỉ được vài con về dâng TưMã Ý.

Tư Mã Ý xem rồi nói :

- Khổng Minh chế tạo theo cách Lục Giáp Thiên thư. Vậy ta cũng phải đo theo mà chế.

Nói rồi liền truyền đóng vài nghìn con mà dùng vào việc chuyển vận.

Quân thám thính vội báo cho Khổng Minh.

Minh cười :

- Ðó là nó làm dùmcho ta đó !

Nói đoạn, kêu Vương Bình dặn :

- Ngươi hãy giả dạng làm binh Ngụy nơi Bắc Nguyên, rồi thừa cơ cướp các con Mộc Ngưu và Lưu Mã nầy

về cho ta. Khi về đến Vị Tân ắt sẽ có quân chận đánh. Lúc ấy ngươi hãy tháo hết lưỡi trong miệng nó ra thì

dù có đầy cũng chẳng đi được.

Khi binh Ngụy bị quân ta tiếp đánh tan, ngươi lắp lưỡi vào thì nó lại như cũ .

Vương Bình y kế ra đi.

Khổng Minh lại kêu Khương Duy, Ngụy Diên đến dặn :

- Hãy đế Vị Tân mà đoạt Lưu Mã, Mộc Ngưu !

Lại kêu Liêu Hóa, Trương Dực dẫn quân chận Tư Mã Ý đừng cho đến !

Lại kêu Mã Trung, Mã Ðại tới Vị Nam khiêu chiến.

Nói về Vương Bình, trà trộn vào binh Ngụy được rồi thì cả mừng .

Khi đến bờ sông Vị Tân, Bình hô quân cùng hét to rồi vung đao cướp giật Mộc Ngưu, Lưu Mã, binh Ngụy

thất kinh bỏ chạy.

Bình sai quân đẩy tới .

Quách Hoài được tin dẫn quân đến tiếpứng.

Vương Bình thấy binh Ngụy tới bèn tháo hết lưỡi của Mộc Ngưu, Lưu Mã ra rồi bỏ chạy.

Quách Hoài đến truyền quân đẩy về, nhưng con nào cũng nặng ỳ đứng lặng, Hoài không biết làm sao, còn

đang suy nghĩ thì bỗng có tiếng quân la ó, rồi Ngụy Diên và Khương Duy ào ra đánh ép lại, Vương Bình

cũng quay lại đánh, Quách Hoài đại bại, cuốn gươm chạy dài.

Vương Bình thấy binh Ngụy chạy hết, bèn lấylưỡi lấp vào miệng Mộc Ngưu và Lưu Mã, các connày lại đi

như thường. Quách Hoài thấy vậy thất kinh không dám rượt theo.

Tư Mã Ý thay Hoài đại bại liền đem binh đến tiếp ứng.

Ði dọc đường bỗng Trương Dực và Liêu Hóa xông ra.

Ý thất kinh bỏ chạy. Khi đến mé sông,Ý cùng đường phải nấp ở sau cây đại thọ.

Liêu Hóa rút đao chưa kịp chémthì Ý đã thoát rồi và bỏ lại chiếc mũkim khôi .

Liêu Hóa lượm rồi rượt theo, chẳng ngờ Ý bỏ mũ phía Ðông mà thoát thân hướngTây.

Tìm không thấy Tư Mã Ý, Liêu Hóa bèn thâu binh trở về.

Còn Trương Ngưng lúc ấy lùa hết Mộc Ngưu và Lưu Mã chở đầy lương thực trở về.

Hồi Thứ 103 - Tam Quốc Chí

Tư Mã Ý bị khốn Hồ Lô Cốc

Khổng Minh cầu sao Ngũ Thượng Nguyên

Nguyên Tác : La Quán Trung

Tư Mã Ý bị đại bại nhiều phen nên rất buồn rầu, cứ cố thủ không dám ra đánh.

Còn Khổng Minh hàng ngày sai mang mũKim Khôi của Ý ra trước trận mà nguyền rủa.

Bỗng Ngụy sứ đến cho hay Ðông Ngô khởi binh xâm lăng, triều đình truyền cho Ý cứ cố thủ chớ ra đánh.

Lãnh chiếu xong, Ý ra lệnh cố thủ triệt để .

Riêng Tào Tuấn nghe Tôn Quvền phân binh tình ba đạo bèn cũng chia binh thành ba đạo mà cự.

Sai Lưu Thiệu đi cầu Giang Hạ , Ðiền Du cứu Tương Dương, còn bổn thân đi cứu Hiệp Phì , Mãng Lũng

thẳng đến Sào Hồ Khẩu, thấy binh Ngô chiến thuyền rút nhiều, binh khí rợp trời, bèn về tâu với Tào Tuấn :

- Binh Ngô mới đến chắc còn mệt mõi, vậy ta đến cướp trại đêm nay ắt trọn thắng .

Tào Tuấn y kế, bèn sai Trương Cứu đem binh với hỏa cụ theo mình tới Hồ Khẩu đánh vào, Mãng Lũng từ

phía Ðông đánh lên.

Hai đạo binh ép lại, binh Ngô không đềphòng bị binh Ngụy đốt hết thủy trại .

Binh tướng bỏ chạy, Gia cát Cẩn thâu binh chạy về Miên Khẩu .

Bữa sau, Lục Tốn được tin bèn truyền rút đạo binh đến Tân Thành trở về , để dùng đạo binh ấy chặnđường

về của Ngụy, rồi đánh phía trước. Như vậy đầu đuôi không cứu nhau được.

Lục Tốn bèn viết một biểu văn sai quân đem đến Tân Thành.

Nhưng giữa đường tên quân bị binh Ngụy bắt, giải về cho Tào Tuấn.

Tuấn xem biểu văn thì thất kinh mà rằng :

- Nếu cơ mưu của Ngô không lậu thì ắt binh ta bị hại rồi !

Còn Gia Cát Cẩn sau khi thua trận, thu binhvề Miên Khẩu, gặp lúc khí trời oi bức, binh sĩ sinh bệnh rất

nhiều bèn bàn với Lục Tốn , ý muốn lui binh.

Lục Tốn đồng ý, nhưng lại hoãn hoãn để tránh sự dòm ngó của Ngụy, bèn khiến Gia Cát Cẩn trở về đốc

xuất các chiến

thuyền làm như tấn binh vậy để cho binh Ngụy không biết kế hoạch lui binh, trong lúc đó truyền các trại

phân làm nhiều đạo mà rút.

Gia Cát Cẩn trở về làm theo kế ấy .

Cách năm ngày sau binh Ngô lui hết mà binh Ngụy không hay .

Quân về báo với Tào Tuấn là binh Ngô đã lui hết.

Lúc đó Tào Tuấn mới thâu binh về Lạc Dương.

Khổng Minh ở tại Kỳ Sơn, muốn tính kế lâu dài, truyền binh sĩ ở lại làm ruộng với dân.

Dân thấy vậy thì vui mừng lắm.

Tư Mã Sư được tin, thưa với Tư Mã Ý rằng :

- Khổng Minh cho binh sĩ làm ruộng chung với dân là muốn tính chuyện lâu dài . Vậy sao cha không trừ cái

họa đó đi ? Ý trả lời :

- Ðã có chiếu truyền kiên thủ chớnên đánh thì phải vâng lời .

Lại có tin, quân Thục hàng ngày mang Kim Khôi của Ðô Ðốc ra mắng chửi, xin hãy đánh cho chúng một

trận.

Ý cười :

- Lời thánh nhơn nói : Tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu . Hãy cứ kiên thủ thì hay hơn .

Khổng Minh thấy Ý không chịu ra bèn khiến Mã Ðại chất bồi khô cùng đồ dẫn hỏa, đặt hỏa pháo, địa lôi

trong ngoài rất cẩn mật.

Rồi kêu Mã Ðại dặn :

- Hãy lấp kín đường phía sau Hồ Lô Cốc, phục binh hai bên, hễ Tư Mã Ý đến thì nổi lửa mà đốt .

Lại kêu Ngụy Diên dặn :

- Hãy dẫn binh đến trại Tư Mã Ý chửi mắng thế nào cho nó ra đánh ; nhưng chớ đánh nó . Hãy dụ nó rượt

theo .

Lại kêu Cao Tường dặn :

- Hãy dẫn Mộc Ngưu, Lưu Mã mà vận lương nhưng phải làm cho binh Ngụy đoạt được các thứ ấy. Hễ

binh Ngụy đoạt được bao nhiêu thì côngngươi lớn bấy nhiêu .

Sau đó, Khổng Minh đem hết binh tại Kỳ Sơn ra đi, giả đi làm đồn điền rồi dặn các tướng :

- Hễ quân Ngụy đến thì phải chạy chớ đánh. Chờ Tư Mã Ý đến thì hãy đánh phía sau, chận đường về của

nó .

Sắp đặt xong Khổng Minh lên núi đứng xem.

Lúc ấy Hạ Hầu Bá vào thưa với Tư Mã Ý :

- Nay Khổng Minh đã phân binh đi làm đồn điền. Vậy nên nhân cơ hội này mà dẹp đi .

Tư Mã Ý nói :

- Coi chừng đó là kế của Khổng Minh .

Hạ Hầu Bá thấy Ý nghi sợ thì xin dẫnbinh ra đi. Ý chấp thuận .

Thấy binh Thục đang vận chuyển lương, Bá liền xua binh cướp giật.

Binh Thục bỏ chạy.

Bá khiến quân dẫn Mộc Ngưu và Lưu Mã về dâng Ý .

Từ đó, Ngày nào Bá cũng dẫn binh cướp được lương thảo của binh Thục.

Tư Mã Ý thấy vậy cả mừng.

Một hôm Bá bắt được mấy tên quânThục.

Tư Mã Ý truyền dẫn vào và hỏi:

- Khổng Minh hiện ở đâu ?

Chúng thưa :

- Tại nơi Thượng Phương để sai quân đi làm đồn điền .

Hỏi xong, Ý thả chúng về

Sau đó kêu chư tướng lại nói :

- Khổng Minh không ở Kỳ Sơn. Vậy nhân cơ hội này ta đánh vào đó một trận . Cắt đặt xong xuôi, Ý bèn

khiến Trương Hổ và Nhạc Lâm mỗi người đem một đạo binh theo sau phòng hậu ứng.

Còn Khổng Minh đang ở trên núi Kỳ Sơnthấy binh Ngụy lũ lượt kéo đến, bèn mật truyền cho cáctướng

phải lập tức kéo binh tới cướp trại của Ý rồi đoạt lấy Vị Nam.

Chư tướng y kế, khi quân Ngụy kéo đến Kỳ Sơn, binh Thục lao xao kéo qua kéo lại như thể muốn đi tiếp

cứu cho Kỳ Sơn.

Còn Tư Mã Ý thì nói với hai con rằng :

- Nay binh Thục thế nào cũng về cứu Kỳ Sơn. Vậy cha con ta hãy đi lấy Thượng Phương Cốc .

Tư Mã Sư hỏi :

- Tại sao cha không lấy Kỳ Sơn ?

Ý đáp :

- Ta đem binh đánh Kỳ Sơn nhưng thực sự là đánh Thượng Phương Cốc. Nói xong ba cha con đốc binh

tới.

Về phần Ngụy Diên, từ ngày được lịnh đến dụ cho Tư Mã Ý ra đánh, nhưng chẳng thấy động tĩnh.

Bỗng một đêm, thấy đạo binh của Ý kéo ra, Diên cả mừng, bèn giục ngựa tới vừa mắng nhiếc thậm tệ,vừa

hươi đao xốc tới.

Ý cũng rước đánh. Ðánh được vài hiệp, Diên giả thua bỏ chạy. Cha con Ý giục ngựa đuổi theo.

Diên cứ nhắm nơi ám hiệu mà chạy.

Ý càng rượt theo riết cho đến Hồ Lô Cốc, Ý thấy địa thế rậm rạp, bèn sai qua đi do thám.

Quân về báo :

- Không thấy chi hết, chỉ thấy khu trại chứa nay lương thảo .

Ý nói :

- Ðây đúng là nơi chúng chứa lương để phân phất cho lính đi làm đồn điền .

Nói xong, lại đốc binh rượt tới.

Khi tới nơi Ý thấy các trại không chứa lương mà chứa toàn cỏ khô.

Ý cả sợ bèn lui binh trở lại.

Bỗng một trọng pháo nổ , quân Thục ùara, lấp hang nổi lửa. Ngọn lửa cháy cao ngất trời.

Ý hết đường chạy. bèn xuống ngựa ôm hai con mà nói :

- Ba cha con ta phải chết nơi đây rồi ! Hai con cũng khóc rống lên.

Ðang lúc ba cha con ôm nhau khóc thì có một trận mưa lớn khiến lửa tứ phía tắt hết.

Ý cả mừng nói :

- Thật là trời đã cứu cha con ta !

Ba cha con ùa chạy, ra ngoài may gặp TrươngHổ và Nhạc Lâm đến ứng cứu, tất cả thoát về Vị Nam.

Nhưng không dè về đến nơi dinh trại đã bị binh Thục chiếm cả rồi.

Trong khi đó, Quách Hoài và Tôn Lễ đang giao chiến với binh Thục bỗng được tin Vị Nam đã mất thì chán

nản vô cùng, ai nấy theo nhau bõ chạy.

Binh Thục rượt theo cướp khí giới và lương thảo vô số kể .

Còn binh Ngụy đạp nhau chạy chết như rạ.

Về phía Khổng Minh đứng trên núi Kỳ Sơn chỉ huy, thấy Tư Mã Ý đã vào trong Hồ Lô Cốc thì khiến quân

nổi lửa, những tưởng cha con Ý đã bị chết thiêu, chẳng ngờ trời nổi cơn mưa làm tắt lửa, Khổng Minh than :

- Mưu sự tại nhơn, thành sự tại thiên .

Nói rồi thâu quân về trại thì thấy quân mình toàn thắng, cướp được nhiều lương thảo, bèn dời trại về Ngũ

Thượng Nguyên.

Sau đó khiến Ngụy Diên ngày ngày đến khiêu chiến.

Còn Quách Hoài, Tôn Lễ về gặp Tư Mã Ý .

Ý nói :

- Vị Nam đã mất. Vậy hãy đóng quân nơi Vị Bắc mà cố thủ . Tất cả chư tướng thu binh qua Vị Bắc, cả

ngày phòng thủ không chịu ra.

Còn Ngụy Diên ngày ngày đến chửi bới mà binh Ngụy không ra nghênh chiến, bèn vềthưa với Khổng Minh

rằng :

- Tôi nó quen mặt tôi rồi nên không ra. Vậy xin Thừa Tướng hãy sai tướng khác đến chửi một vài ngày xem

sao ? Khổng Minh cười :

- Nó hết muốn đánh rồi !

Bèn viết một phong thư sai sứ xem tới cho Tư Mã Ý.

Sứ giả tới dâng thư và một cái hộp rồi nói :

- Thừa Tướng tôi gửi tới Ðô Ðốc .

Tư Mã Ý mở hộp ra thì thấy toàn khăn yếm và đồ đàn bà để tang , lại xé thư ra xem.

Thư rằng : Ðã là đại tướng tại sao không cầm quân mà lại trốn trong hang. Như thế còn thua đàn bà con

gái. Nay ta gởi cho người khăn yếm và đồ đàn bà để tang, nếu ngươi không dám ra, hãy lãnh đồ này trước

ba quân để nhận làm một đàn bàgóa .

Tư Mã Ý xem thư xong cả giận , nhưng vẫn trọng đãi sứ giả và cho về.

Sứ giả về thưa với Khổng Minh :

- Tư Mã Ý thọ lãnh khăn yếm mà vẫn bình thản ?

Khổng Minh cười :

- Ðó là kế làm an lòng quân đó .

Rồi Khổng Minh vào trướng mà nghĩ kế khác.

Trong lúc đó Trương Ngưng thấy ngày đêm Khổng Minh lo lắng thì thưa rằng :

- Thừa Tướng thống lãnh ba quân, cần dưỡng sức để mưu đồ việc lớn. Sao Thừa Tướng lo lắng quá vậy ?

Khổng Minh khóc mà rằng :

- Ta chẳng phải không biết, ngặt vì lời thác cô của Tiên đế rất trọng, dẫu cho phanh gan xẻ ruột cũng chưa

đền đáp được.

Chư tướng nghe nói thảy đều ứa lệ .

Ngày kia, Khổng Minh thấy trong mình chẳng an, biết sẽ chẳng còn đảm đang được việc lớn, nên chưa tính

việc tấn binh.

Còn binh Ngụy biết việc Khổng Minh đem yếm làm nhục Tư Mã Ý mà Ý vẫn không ra đánh, bèn vào thưa

:

- Chúng ta đều là danh tướng của Ngụy, há để bọn Thục làm nhục sao !

Xin Ðô Ðốc cho chúng tôi ra sức đánh chúng một phen .

Tư Mã Ý nói :

- Chẳng phải ta chịu nhục mà không ra đánh, ngặt vì lệnh của thiên tử truyền bảo thủ mà ta đánh thì mang tội

khi quân. Nếu chư tướng muốn đánh, hãy để ta tâu với thiên tử đã .

Tư Mã Ý bèn thảo biểu sai người về Hiệp Phì mà dâng cho Ngụy chúa .

Biểu rằng :

Từ ngày vâng lệnh thiên tử bảo thủ chờbinh Thục sanh biến. Ngặt vì Gia Cát Lượng sai người đem thưqua

cùng mảnh yếm đàn bà để hạ nhục tôi, nên tôi xin bệ hạ trước sau cho tôi tử chiến với nó để rửa hận .

Tào Tuấn nói :

- Cớ gì Tư Mã Ý xin đánh ?

Tân Tỳ tâu :

- Nay vì Gia Cát Lượng làm nhục, Ai nấy đều giận xin đánh .

Tào Tuấn bèn xuống chỉ không cho ra đánh.

Bên dinh Thục Khổng Minh hay chuyện đó bèn cười và nói :

- Ấy là kế an lòng quân sĩ của Tư Mã Ý đó .

Khương Duy hỏi :

- Sao Thừa Tướng biết ?

Khổng Minh đáp :

- Ý của y không muốn đánh mà xin đánh là làm cho yên lòng quân sĩ, và tõ ra là mình không sợ địch .

Ðang bàn luận thì Phí Vĩ đến thưa :

- Từ khi Thừa Tướng gởi thơ sang Ngô thì Tôn Quyền đã lãnh đại binh đi phạt Ngụy , nhưng không may

mưu kế của Lục Tốn đã bị lộ nên quân Ngụy đốt hết thuyền bè nên buộc phải lui về .

Khổng Minh nghe nói than dài rồi té xỉu .

Khi tĩnh dậy nói :

- Tinh thần ta hổn loạn . Bịnh cũ trở lại e khó sống .

Ðêm ấy Khổng Minh xem thiên văn kêuKhương Duy mà nói :

- Mạng ta nội trong sớm tối nay mà thôi .

Khương Duy thất kinh .

Khổng Minh lại nói :

- Ta xem thiên văn thấy sao chủ u ám , sao khách sáng lạn , các chòm sao chủ u buồn . Ðó là hiện tượng

ứng vào mạng ta

Khương Duy thưa :

- Vậy Thừa Tướng nên dùng phép mà cầu .

Khổng Minh đáp :

- Ta muốn cầu, ngặt chưa rõ ý trời. Vậy hãy dẫn Giáp sĩ 49 người cầm cờ đen, áo đen, đứng ngoàitrướng,

để ta ở trong nguyện cầu. Nếu trong bảy ngày mà ngọn đèn chủ không tắt, ắt ta song thêm một kỷ nữa .

Khương Duy vâng lời ra ngoài lo sắm sửa.

Lúc ấy nhằm tiết Trung Thu, Khổng Minh bày đủ lễ vật. Trên mặt đất thắp bảy ngọn đèn to, dưới thắp bốn

mươi chín ngọn đèn nhỏ, phía trong để một cái đèn bổn mạng.

Sau đó lấy vái rằng :

- Lượng sanh nhằm thời loạn, ngặt vì mang ơn tri ngộ của Tiên đế rất nặng nên không thể không ra công

khuyển mã đền đáp. Nay tướng tinh gần rụng,đường thọ gần hết, nên tôi kính dâng bổn sớ màcáo với

Hoàng cung, phục vong thiên tử , phù thủy chiếu giám, cho tôi sống thêm một kỷ nữa, để khôi phục nhà

Hớn, thật chẳng dám vọng cầu, lòng mong thống thiết .

Qua bữa sau , cứ ban ngày luận việc hình cơ, ban đêm van xin cầu đạo .

Còn Tư Mã Ý, ban đêm xem tướngtinh của Khổng Minh bị thất vị thì cả mừng, bèn nói với Hạ Hầu Bá :

- Hãy dẫn một đạo binh qua Ngũ Thượng Nguyên. Nếu binh Thục lộn xộn không rược đánh ấy là Khổng

Minh đau thiệt, ta sẽ tấn công một trận .

Về phần Khổng Minh qua 7 ngày rồi mà ngọn đèn bổn mạng vẫn tỏ rạng thì cả mừng.

Bỗng nghe bên ngoài có tiếng la ó.

Xảy có Ngụy Diên chạy vào báo có binh Ngụy kéo đến , chẳng may Ngụy Diên lật đật làm đổ ngọn đèn

chủ tắt đi. Khỗng Minh bèn quăng gươm xuống đất mà than :

- Chết sống có mạng không sao cầu được !

Khương Duy tức giận rút gươm muốn chém NgụyDiên.

Hồi Thứ 104 - Tam Quốc Chí

Tướng tinh rơi , Khổng Minh chầu trời

Nhìn tượng gỗ, Tư Mã Ý vỡ mật

Nguyên Tác : La Quán Trung

Khổng Minh thấy Khương Duy muốn chém Ngụy Diên vội can ngăn .

Khương Duy ngưng gươm lại.

Sau đó Khổng Minh thổ ra huyết rồi nằm trên giường nói với Ngụy Diên :

- Tư Mã Ý biết ta đau nên sai Hầu Bá đến do thám. Ngươi phải mau đem binh rượt đánh !

Ngụy Diên vâng lịnh.

Hầu Bá thấy nên vội quay ngựa trở về .

Diên rượt một quãng rồi trở về.

Khổng Minh nói với Khương Duy :

- Ta bình sinh muốn tận trung, tận lực khôi phục Trung Nguyên. Nhưng số trời đã định, sớm tối gì ta cũng

thác. Ta đã viết được một bộ sách hai mươi bốn thiên gồm có mười vạn bốn ngàn một trăm lẻ chữ, trong đó

có đủ các phép : Bát Vu, Thấtgiải, Lục khủng, Ngũ cữ. Nhưng trong chư tướng không ai đángdạy, duy

một mình ngươi là đáng ta truyền chobộ sách này. Ngươi chớ xem thường !

Khương Duy khóc lạy lãnh bộ sách ấy.

Khổng Minh lại nói :

- Ta có phép làm ná liên nổ , chế tên bề dài tám tấc, mỗi lần bắn ra mười mũi. Nhưng chưa dùng tới. Nay ta

vẽ sẳn cách thức để ngươi xem đó mà dùng. Lại phải nhớ miệt Âm Bình tuy hiểm trở mà sau này ắt phải mất

.

Khổng Minh kêu Mã Ðại đến nói :

- Hễ ta chết rồi cứ theo kế đó mà làm.

Lại trao cho Dương Nghi một cẩm nang và nói:

- Hễ ta chết, Ngụy Diên ắt phản. Vậy cứ để nó phản, chừng đối trận sẽ giở cẩm nang mà làm y kế sẽ có kẻ

giết nó .

Nói xong hôn mê tới chiều mới tỉnh lại, liền làm biểu dâng lên Hậu Chúa.

Hậu Chúa xem biểu thất kinh bèn sai quan Thượng thơ Lý Phước đến Ngũ Thượng Nguyên thăm bệnh.

Khổng Minh rưng rưng nước mắt nói với Lý Phước :

- Ta chẳng may nữa chừng phải thác, bỏ cả đại cuộcquốc gia. Vậy các ông phải gắng lãnh trách nhiệm,

những người ta đã dùng chớ nên bõ . Còn binh pháp ta đã truyền cho Khương Duy. Ta sẽ có lời di chiếu để

tâu cùng thiên tử .

Lý Phước tạ từ lui ra.

Khổng Minh lại ra khỏi trại mà xem, thấy gió thu thổi đến, lạnh buốt trong mình hôn ám, bèn than :

- Mạng ta đã hết !

Sau đó vào trướng, bệnh tình càng nặng, bèn kêu Dương Nghi dặn :

- Bọn Liêu Hóa , Vương Bình, Trương Dực, Trương Ngưng đều là những kẻ trung liệt, chinh chiến đã lâu,

được nhiều công trạng, phải nên trọng dụng. Khi ta chết rồi phải lui binh, trí ngươi có thừa, ta không cần dặn

nhiều.

Khương Duy phải để đi đoạn hậu.

Dương Nghi khóc lạy mà thọ mang.

Sau đó, Khổng Minh viết tờ di biểu dâng lên Hậu Chúa.

Biểu rằng : Người sống chết có số mạng. Lượng tôi vâng chỉ phạt Ngụy, chẳng may giữa chừng phải thác,

không được trọn thờ Bệ Hạ. Cúi xin Bệ Hạ hãy sửa mình , thương dân, hiếu với Tiên đế, gần kẻ tôi hiền,

lánh xa kẻ xu nịnh. Lấy đạo đức mà ban ơn .

Khổng Minh lại dặn Dương Nghi :

- Khi ta chết đừng phát tang , hãy làm một cái hộp lớn , để ta ngồi trong, lấy bảy hạt gạt bỏ vàomiệng ta.

Dưới chân để một ngọn đèn thật sáng. Trong quân chớ nên khóc. Như vậy tướng tinh của ta sẽ không rớt.

Tư Mã Ý thấy tướng tinh không rớt, sẽnghi sợ. Hãy cho hậu quân lui trước rồi cứ từng dinh màrút dần. Hễ

Tư Mã Ý đến thì đẩy xe có tượng gỗ của ta đã khắc sẳn đó ra, Tư Mã Ý thấy vậy tất sợ mà chạy . Dương

Nghi lãnh mạng .

Ðêm ấy Khổng Minh ra xem tinh đẩu, rồi chỉ một ngôi sao mà nói :

- Ấy là tướng tinh của ta đó !

Khổng Minh bèn niệm chú, rồi một látsau bất tỉnh nhơn sự.

Bỗng thấy Lý.Phước trở vào, Khổng Minh vùng tỉnh dậy, thấy Lý Phước bèn nói :

- Ta biết ý ông rồi , trở lại làm gì ?

Lý Phước nói :

- Tôi lãnh mạng Thiên Tử đến để hỏi aisẽ thay trách Nhiệm của Thừa Tướng sau này, nhưng vìquá bối rối

qua đi nên phải trở lại .

Khổng Minh đáp :

- Chỉ có tướng Công Ðàm mới đáng .

Lý Phước hỏi :

- Sau Công Ðàm là ai ?

Khổng Minh đáp :

- Phí Vĩ .

Phước lại hỏi :

- Sau Phí Vĩ là ai ?

Chưa kịp đáp thì Khổng Minh đã qui thần. Lúc ấy nhằm năm Kiến Hưng thứ mười hai.

Khổng Minh thọ 54 tuổi.

Còn Khương Duy và Dương Nghi không aidám khóc, cứ theo lời dặn mà làm, lại mật truyềncho Ngụy

Diên chuẩn bị lui binh. Trong đêm ấy Tư Mã Ý thấy một vì sao sắc đỏ rớt xong rồi bay vào trại Thục.

Ý nói :

- Chắc Khổng Minh đã chết !

Nhưng lại thấy vì sao ấy ba lần rớt, ba lần trở lên thì nghĩ rằng :

- Khổng Minh biết phép Lục đinh Lục giáp, ekhi ta lâu ngày không ra đánh bèn giả chết,để gạt ta chăng ?

Nghi ngờ như vậy nên cứ án binh bất động.

Còn Ngụy Diên đêm ấy thấy trên đầu mọc hai cái sừng bèn mời Triệu Trực mà hỏi.

Triệu Trực suy nghĩ một lát rồi nói :

- Ðó là điềm rất tốt, vì kỳ lân cũng có sừng, rồng cũng có sừng. Nên thấy mình mọc sừng là điềm lành .

Ngụy Diên cả mừng nói :

- Nếu quả vậy tôi sẽ hậu tạ .

Triệu Trực từ giả ra đi, bỗng gặp Phí Vĩ.

Trực bèn đem việc ấy nói với Vĩ :

- Tôi vừa ở trại Ngụy Diên về y nhờ tôiđoán mộng, nhưng điềm ấy xấu lắm, nhưng vì sợ y giận nênphải nói

tốt cho y an

lòng .

Phí Vĩ bèn từ giả Triệu Trực đến thẳng trạiNgụy Diên truyền mật lịnh lui binh.

Phí Vĩ nói :

- Thừa Tướng đã qua đời. Lúc lâm chung có dặn phải lui binh. Tướng quân đi đoạn hậu để chặn Tư Mã Ý,

lại chẳng

nên phát tang .

Ngụy Diên nói :

- Bây giờ ai thế Thừa Tướng ?

Phí Vĩ nói :

- Thừa Tướng phú thác cho Dương Nghi, còn chiến phép thì giao Khương Duy .

Ngụy Diên nói :

- Thừa Tướng tuy mất song ta còn đây. Dương Nghi bất quá là một quan Trưởng sử. Hãy bảo y cứ phò linh

cữu Thừa Tướng mà đem về Tây Xuyên chôn cất, còn ta sẽ cử đại binh đánh Tư Mã Ý, chứhá vì một mình

Thừa Tướng mà bỏ việc quốc gia ?

Phí Vĩ nói :

- Ðó là di ngôn của Thừa Tướng, chớ nên trái lịnh !

Ngụy Diên nói :

- Phải chi Thừa Tướng nghe tôi đem binh qua ngã Tý Ngọ Cốc thì Trung Nguyên đã về Thục rồi. Nay tôi đã

làm chức Tiền tướng quân, chinh Tây đại tướng, Nam Trịnh Hầu, há lại đi đoạn hậu cho một tên Tướng sử

sao ?

Phí Vĩ nói :

- Tướng quân nói rất phải song chẳng nên khinh động. Ðể tôi về nói với Dương Nghi giao binh mã cho

tướng quân điều động, nên chăng ?

Ngụy Diên tỏ ý bằng lòng.

Phí Vĩ bèn trở về nói với Dương Nghi.

Nghi nói :

- Thừa Tướng đã nói thế nào Ngụy Diên cũng sẽ làm phản nên dặn ta phải đề phòng .

Nói xong, biên thư khiến Khương Duy đi đoạn hậu.

Còn Ngụy Diên ở trại đang ngóng tin, bèn sai Mã Ðại đi do thám.

Mã Ðại về thưa :

- Dương Nghi phò linh cữu Thừa Tướng vào đến Cốc Trung, còn Khươag Duy đi đoạn hậu.

Ngụy Diên cả giận nói :

- Nó khinh ta như vậy, phải giết nó mới được .

Lại hỏi Mã Ðại :

- Ông giúp ta chăng ?

Mã Ðại nói :

- Tôi cũng ghét Dương Nghi, nguyện xin giúp tướng quân trừ nó .

Ngụy Diên cả mừng bèn nhổ trại dẫn quân nhằm phía Nam kéo tới.

Còn Tư Mã Ý ở trại, sợ Khổng Minh lập kế không dám ra, đến khi có tin Khổng Minh đãrút lui rồi thì hối

hận vô cùng. Bèn nói với chư tướng :

- Khổng Minh đã thác thật rồi ! Vậy phải dẫn binh rượt theo !

Nói xong, bèn kéo đến trại Ngũ Thượng Nguyên, chẳng ngờ trại rỗng không.

Tư Mã Ý lại đốc binh tới Cốc Trung.

Chạy một hồi thấy binh Thục chẳng xa, bèn khiến hai con rán sức theo riệt.

Bỗng một tiếng pháo nổ vang, binh Thục quay cờ trởlại, rồi xuất hiện một đại kỳ đề hàng chữ lớn :

- Hớn Thừa Tướng Võ Hương Hầu Gia CátLượng .

Tư Mã Ý mặt mày thất sắc.

Một lát sau, lại thấy chư tướng đẩy cỗ xe lớn, Khổng Minh mình mặc áo rộng trắng, đầu bịt khăn be, tay

cầm quạt lông. Ý thất kinh nói :

- Khổng Minh còn sống. Ta đã lầm kế của y rồi !

Liền quay ngựa chạy trở lui. Còn binh Ngụy thì hồn phi phách tán, đạp nhau chết vô kể .

Chạy được một quãng thật xa, ý gặp Hạ Hầu Bá và Hạ Hầu Huệ mới an lòng, bèn rờ lên đầu mà hỏi :

- Ðầu ta còn chăng ?

Cách hai hôm sau, Ý được tin binh Thục đã vào đến Cốc Trung và nghe có tiếng khóc vang trời, trong quân

đều dựng cờ tang lên hết.

Ý nói :

- Như vậy thì Khổng Minh đã chết thậtrồi. Ta liệu được việc sống chứ không thể liệu được việc chết.

Nói đoạn, truyền cho các tướng phân binh giữ những nơi hiểm yếu.

Còn Khương Duy và Dương Nghi thấy Tư Mã Ý chạy rồi thì lui binh thẳng đến sạn đạo, rồi mới phát tang.

Binh Thục than khóc, có kẻ lăn ra màchết.

Lúc đang đi bỗng có tin báo nơi sạn đạo lửa cháy rực trời, quân reo dậy đất, có một đạo binhxông ra đón

đường.

Chư tướng nghe nói ai nấy đều kinh hồn.

Hồi Thứ 105 - Tam Quốc Chí

Khổng Minh chết, còn trừ Ngụy Diên

Ngụy Chúa đày dân cất đền đài

Nguyên Tác : La Quán Trung

Dương Nghi nghe quân báophía trước sạn đạo bị lửa bốc, lại có một đạo binh chặn đườngthì cả kinh, bèn

nói với chư tướng :

- Chắc là Ngụy Diên tạo phản đón đường cướp linh cữu Thừa Tướng ?

Phí Vĩ nói :

- Nếu y đốt Sạn đạo ắt có làm biểu dâng Thiên Tử, vu cho bọn ta làm phản. Vậy một mặt phải đối địchvới

y, một mặt phải tâu với Thiên Tớ cho rõ .

Dương Nghi nghe theo, bèn sai Khương Duy đi chống Ngụy Diên.

Mặt khác viết biểu sai người về dâng Hậu chúa.

Còn Hậu chúa, ở tại Thành đô, đêm ngủ chẳng an, lại chiêm bao thấy núi Cẩm Bình đổ xuống, trong lòng

thất kinh, bèn kêu Tiêu Châu vào hỏi.

Châu thưa :

- Ðó là điềm chẳng lành .

Cách vài ngày sau được tin Khổng Minh chết.

Ðang khóc thương chẳng cùng bỗng nhận được biểu của Ngụy Diên tâu :

- Bọn Dương Nghi tạo phản cướp linh cữu của Thừa Tướng, rồi dẫn giặc vào nước .

Hậu Chúa còn đang bối rối thì lại có biểu của Dương Nghi tâu :

- Ngụy Diên làm phản, đốt Sạn đạo, cướp linhcữu Thừa Tướng, chiếm Hớn Trung .

Hậu Chúa không phân biệt phải trái, bèn nhóm quân thần lại bàn luận, Ðổng Doãn tâu :

- Thừa Tướng thác cô, giao việc lại cho Dương Nghi, không lẽ Dương Nghi tạo phản. Tôi chắc Ngụy Diên

có ý chi đây. Xin Bệ Hạ xét lại .

Tưởng Uyển nói :

- Thừa Tướng xưa thường nghi Ngụy Diên lắm, ắt đã có di kế cho Dương Nghi. Xin Bệ Hạ chớ lo !

Ðang bàn luận thì Phí Vĩ về thuật hết chuyện Ngụy Diên tạo phản.

Hậu Chúa nói :

- Tuy biết Ngụy Diên tà tâm, nhưng cũng nên khuyên giải và triệu y về .

Rồi sai Ðổng Doãn lãnh mạng.

Còn Ngụy Diên, sau khi đốt Sạn đạo , dẫn binh chiếm Nam Cốc.

Không dè Khương Duy và Dương Nghi lén theo phía sau Nam Cốc mà qua.

Diên bàn với Mã Ðại :

- Tôi tính qua đầu Ngụy được chăng ?

Mã Ðại nói :

- Không nên ? Tôi thấy tướng quântrí dũng có thừa. Nội đất Thục này ai dám racự lại. Vậy hãy lấy Hớn

Trung trước rồi sẽ kéo về Thành Ðô thì làm gì chẳng nên việc lớn .

Ngụy Diên cả mừng, nội đêm kéo đến lấythành Nam Trình.

Khương Duy đứng trên thành thấy Ngụy Diên thì nói với Dương Nghi :

- Diên anh dũng, lại có Mã Ðại nữa. Vậy phải lo kế mà trừ chúng .

Dương Nghi nói :

- Thừa Tướng có để lại cho tôi một cẩm nang dặn lúc nào đối địch với Ngụy Diên thì mỡ ra xem,Vậy hãy ra

đối địch rồi xé cẩm nang để theo đó mà làm .

Khương Duy vừa ra khỏi thành, Ngụy Diên bèn chỉ mặt nói :

- Ngươi không mắc chi mà xen vào việc này. Hãy kêu Dương Nghi đến đây chịu tội .

Khương Duy bèn vào kêu Dương Nghi ra trước trận.

Nghi mở cầm nang ra xem thấy Khổng Minh dặn làm như vầy... như vầy...

Dương. Nghi cả mừng, kêu Ngụy Diên mà nói :

- Lúc Thừa Tướng còn sống nói ngươi có cái phản cốt sau lưng, ắt là phản phúc. Vậy nếu ngươi la lớn ba

tiếng :

- Ai dám chém ta , ta sẽ giao hết Hớn Trungcho ngươi.

Ngụy Diên cả cười mà rằng :

- Dầu ta có la một trăm tiếng đi nữa ai dámlàm gì ta ?

Nói rồi bèn gát thương trên yên ngựa, rồi la lớn :

- Ai dám chém ta ! .

Chưa dứt lời thì đã có người ở sau bước ra ứng tiếng :

- Ta dám chém ngươi .

Vừa nói vừa hươi đao chém Diên bay đầu. Ai nấy xem lại thì ra đó là Mã Ðại.

Giết Diên xong, tướng sĩ đều phò linh cữu Khổng Minh về tới Thành Ðô.

Hậu Chúa truyền đưa linh cữu vào phủ Thừa Tướng, con trai Khổng Minh là Gia Cát Chiêm thủ hiếu cư

tang.

Hậu Chúa về triều, Dương Nghi tạ tội.

Hậu Chúa nói :

- Khanh đã phò được linh cữu Thừa Tướng , lại lui binh trọn vẹn . Ðó là công lớn đâu phải tội .

Nói xong bèn phong cho Mã Ðại thế chức Ngụy Diên, phong Dương Nghi làm Trung Quân Sư.

Phí Vĩ tâu :

- Khi thác Thừa Tướng có dạy chôn nơiÐịnh Quan San .

Hậu Chúa nghe theo, mai táng tại Ðịnh Quan San phong hàm ân cho Khổng Minh làm Trung Võ Hầu, khiến

lập miếu nơi Miêu Dương để bốn mùa tế hưởng.

Bỗng có tin nơi Bạch Ðế thành chạy về báo Ðông Ngô sai Toàn Trung dẫn binh đồn nơi Ba Khâu chẳng

hiểu có ý gì. Hậu Chúa cả kinh, triệu quần than lại hỏi.

Tưởng Uyên tâu :

- Xin hãy khiến Trương Ngưng, Vương Bình đến đóng nơi Bạch Ðế thành ngăn ngừa , rồi sai người đến

Ðông Ngô nhân dịp báo tang và do thám .

Hậu Chúa y kế .

Tống Du xin lãnh mạng đến Ðông Ngô.

Ðến Ðông Ngô, Tống Du vào ra mắt Tôn Quuyền, thấy các quan hai bên đều mặc áo trắng.

Tôn Quyền sắc diện chẳng vui, lại hỏi Tống Du :

- Ngô với Thục đã là một nhà cớ sao Hậu Chúa còn đóng binh nơi Bạch Ðế thành làm gì ?

Tống Du thưa :

- Ðông Ngô thêm binh tại Ba Khâu, còn Tây Thục với Ðế Thành, ấy cũng bởi thời thế mà thôi .

Tôn Quyền cả cười nói :

- Trẫm thấy Thừa Tướng vừa lâm chung, sợ binh Ngụy thừa cơ hại Thục nên phải đồn binh nơi Ba Khâu,

chứ chẳng có ý chi hết . Lại bẻmột mũi tên mà thề :

- Nếu Trẫm phụ lời minh ước thì con cháu Trẫm phải diệt vong .

Sau đó, sai sứ đem lễ vật vào Tây Xuyên điếu tế .

Tống Du về tâu tự sự cùng Hậu chúa. Hậu chúa cả mừng, phong cho Tưởng Uyển làm Thừa Tướng , Phí Vĩ

làm Thượng Thơ, Ngô Ý làm Xa Kỵ , Khương Duy làm Phù Hớn Ðại tướng quân, thống lãnh binh mã .

Còn Dương Nghi bấy lâu theo Thừa Tướng mà chức lại nhỏ hơn Tưởng Uyển thì cả bực dùng lời lỗ mãng

mà khi Vua .

Hậu chúa nghe được bèn giáng chỉ đuổi xuống làm dân thứ .

Dương Nghi bèn tự vận mà chết.

Ngụy chúa từ lúc Khổng Minh chết thìhết lo việc Tây Thục nữa bèn dạy Tư Mã Ý làm Thái úy, quản thủ

binh mã trấn giữ biên cương.

Tào Tuấn lo xây cất cung điện, lập Sùng Hoa điện, Thanh Tiêu Các, Phụng Hoàng lầu và đào Cửu Long Trì

.

Lại bắt dân gian phải gánh đất trồng cây . Tiếng oán than thấu trời .

Ðền đài lập xong, Tào Tuấn lại truyền khắp trong dân chúng chọn mỹ nữ thật đẹp để trong vườn Thượng

Lâm.

Còn Hoàng hậu của Tào Tuấn làMao Thị người Hà Nam, lúc nhỏ Tào Tuấn rất sủng ái, đến khi lên ngôi lại

lấy Quách phu nhơn làm thứ phi Quáchphu nhơn vừa đẹp vừa khôn, nên làm Tào Tuấn lạtlẽo với Mao Thị

.

Mao Thị buồn, can gián nhiều lần, Tào Tuấn chẳng nghe còn hạ chiếu bắt phải tự vận.

Sau đó Tào Tuấn phong Quách phu nhơnlàm Hoàng hậu .

Ðêm kia, đang nằm trong cung , bỗng thay một trận âm phong làm đèn đuốc tắt hết, Mao Hoàng hậu hiện

lên đòi mạng.

Hồi Thứ 106 - Tam Quốc Chí

Tào Tuấn hết số qui thiên

Tư Mã Ý giả bịnh gạt Tào Sảng

Nguyên Tác : La Quán Trung

Quan Thái sử U Châu là Vô Kỳ Kiệm dâng biểu tâu : Công Tôn Uyên đã tạo phản, tự xưng là Yên vương,

cải niên hiệu là Thiên Hớn nguyên niên, lấy Liêu Ðông làm chánh, cất cung điện, đặt quan chức, dấy binh

đánh Thành Ðô.

Tào Tuấn cả kinh bèn nhóm văn võ bá quan để tính kế trừ giặc.

Còn Công Tôn Uyên người Liêu Ðông, cháu Công Tôn Ðộ, con Công Tôn Khương. Trước đây, Tào Tháo

rượt Viên Thượng, nhưng chưa tới Liêu Ðông thì Tôn Khương đã dâng thủ cấp của Viên Thượng . Vì vậy

tháo phong cho Khương làm Trương Ðình Hầu . Khương qua đời để lại hai con là Tôn Quán và Tôn Uyên.

Vì cả hai còn nhỏ nên chú là Công Tôn Cung nối giữ chức ấy .

Ðến năm Thái Hòa thứ 2, Tôn Uyên cậy sức đoạt ngôi của chú và được Tào Tuấn phong chúc Dương Liệt

tướng quân, Liêu Ðông Thái Thú .

Sau này Tôn Quyền (Ðông Ngô)lại sai Trương Dị và Hứa Yên đến Liêu Ðông phong Công Tôn Uyên làm

Yên Vương. Vì sợ oai thế Trung Nguyên nên Tôn Uyên chém Trương Dị và Hứa Yên, rồi dâng thủ cấp lên

Tào Tuấn. Sau đó Tào Tuấn lại phong cho y làm lại Tư Mã Lạc Lãng Công. Nhưng Uyên không vừa lòng

bèn tự xưng làm Yên Vương.

Khi ấy có Phó Tướng Giả Phạm can :

- Ngụy Chúa đã phong cho Chúa Công đến chức Thượng Công rồi , Sao Chúa Công còn làm như vậy ?

Vả lại bên Ngụy có Tư Mã Ý dụng binh như thần, làm sao ta đủ tài sức chống lại !

Uyên cả giận truyền trói Giả Phạm đem ra chém.

Quan Luân Trực vội can :

- Lời can của Giả Phạm rất phải. Vả lại nước ta hiện xảy ra nhiều điều quái dị, như chó bịt khăn đỏ leo lên

nóc nhà, lại

có chuyện một thứ dân ngồi nấu cơm khi mở nắp ra thấy một đứa trẻ ngồi trong nồi. Ðó là những sự lạ xảy

ra trong nước đều là những điềm bất tường. Xin Chúa Công tìm lành lánh dữ, chớ làm quan mà mang tai .

Công Tôn Uyên cả giận, truyền trói Luân Trực đem chém một lượt với Giả Phạm.

Sau đó, khiến đại tướng Ti Diễn làm ÐạiNguyên soái, Dương Tô làm Tiên phong dẫnbinh thẳng tới Trung

Nguyên. Ðược tin này Tào Tuấn cả kinh bèn triệu Tư Mã Ý đến bàn luận.

Tư Mã Ý tâu :

- Chỉ bốn muôn bộ hạ đủ dẹp tan giặc ấy .

Tào Tuấn hỏi :

- Khanh liệu Công Tôn Uyên tài sức thế nào ?

Ý trả lời :

- Nếu Uyên dùng thượng kế thì y bỏ thành mà chạy, trung kế là cố thủ Liêu Ðông, hạ kế là giữ Tương Bình.

Nhưng cách nào cũng không thoát khỏi tay tôi.

Tào Tuấn hỏi :

- Liệu bao lâu thì xong ?

Ý đáp :

- Từ đây đến đó đi hết một trăm ngày,về hết một trăm ngày đánh nhau một trăm ngày, sáu mươi ngày nghỉ

ngơi. Tất cả mất một năm .

Tào Tuấn hỏi :

- Trong một năm đó thảng như Ngô và Thục đem binh đến thì liệu sao ?

Ý đáp :

- Bệ hạ chớ lo, tôi đã an định mọi việc rồi . Thưa xong, Ý xuất binh thẳng Liêu Ðông.

Binh do thám về báo Công Tôn Uyên, Uyên sai Tí Diễn và Dương Tô kéo quân đến Liêu Ðông hạ trại và

canh phòng nghiêm ngặt.

Tư Mã Ý được tin Hồ Tuân phi báo thì cười :

- Ta đến mà giặc không đánh chỉ lo ngăn giữ. Vậy ta bỏ chỗ này mà kéo đến Tương Bìnhgiặc sẽ đến đó

cứu viện, chừng ấy ta sẽ chặn giữa đàng mà đánh ắt thành công .

Nói xong, tấn binh thẳng tiến Tương Bình.

Bên Liêu Bình, Dương Tô nói với Ti Diễn :

- Nếu binh Ngụy đến thì ta cố thủ chờ lâu ắtchúng sẽ lui, đến khi chúng rút, ta sẽ chặn đườngmà đánh ắt

thành công . Ðang bàn luận, bỗng có tin binh Ngụy đã kéo qua phía Nam rồi.

Ti Diễn nói :

- Tư Mã Ý thấy Tương Bình binh ít nên đã qua đó, nếu để mất Tương Bình sẽ nguy khốn . Bèn sai quân đi

tiếp cứu Tương Bình.

Tư Mã Ý bèn sai Hầu Bá và Hầu Oai dẫn binh phục nơi mé sông Tế Thủy, đợi binh Liêu qua kéo ra một

lượt mà đánh. đại binh Ti Diễn và Dương Tô vừa đến thì gặp Hầu Bá và Hầu Oai xua binhra cự .

Cả hai tướng không quyết đánh nên kéo binh chạy .

Chạy đến Thương Sơn bèn hiệp cùng Công Tôn Uyên kéo trở lại đánh quân Ngụy .

Ti Diễn giục ngựa ra đánh với Hạ Hầu Bá . Ðánh chưa đây 5 hiệp thì bị Bá chém bay đầu .

Liêu binh bị thác rất nhiều .

Công Tôn Uyên kéo bại binh về thủ thành. Binh Ngụy ùa lại vây phủ. Lúc ấy nhằm mùa mưa, nước dâng lai

láng.

Tả Ðô Ðốc Bùi Kiên vào thưa với Tư Mã Ý :

- Trời mưa lớn. xin dời trại lên núi .

Ý nổi giận nói :

- Nay mai ta sẽ bắt Công Tôn Uyên, bộ để nó thoát sao mà tính chuyện dời trại .

Một lát sau Hữu Ðô Ðốc Cửu Liên lên thưa :

- Quân sĩ bị nước ngập, xin Thái úy nghĩ lại .

Ý cả giận truyền đem Cửu Liên ra chémrồi bêu đầu nơi viên môn. Ba quân cả sợ miệng câm như hến.

Tư Mã Ý bèn truyền lui trại lại 20 dặm để cho quân sĩ ra cắt cỏ cho ngựa ăn.

Trần Quần hỏi :

- Tại sao thái úy đi xa ngàn dặm đếnđây, sao không tấn công thành cho gấp , lại đóngtrại ở chỗ ngập lụt

này lâu như thế ?

Tư Mã Ý đáp :

- Ông không rõ binh pháp sao ? Nay binh Liêu, quân nhiều lương ít, việc chi mà phải gặp rút. Ta chờ cho

chúng hết lương mà chạy nên ta mở đường là có ý đó .

Tư Mã Ý lại sai người đến Lạc Dương thúc lương.

Tào Tuấn lâm triều, quần than đầu tâu :

- Cả tháng mưa lớn, xin bệ hạ triệu Tư Mã Ý về, sau này sẽ đánh .

Tuấn đáp :

- Ý dụng binh rất hay, nay thời tiết như vậy mà không về, ắt là có kế trừ giặc .

Nói xong, hạ chỉ vận thêm lương cho .

Vài ngày sau mưa dứt, Ý ra xem thiên văn thấy một vì sao lớn chiếu sáng từ Ðông Bắc núi Thủ Sơn, xẹt qua

phía Ðông Nam Tương Bình.

Chư tướng cả sợ. Nhưng ý rất mừng nói :

- Năm ngày nữa ta sẽ lấy đầu Công Tôn Uyên nơi chỗ sao sa đó ?

Hôm sau, Ý thúc quân đến bên thành công phá suốt đêm ngày .

Công Tôn Uyên ở trong thành lương thảo đã hết, ai nấy đều ngã lòng, không quyếttâm kiên thủ, lại nuôi ý

chém Công Tôn Uyên rồi đầu Ngụy .

Uyên được tin báo thì cả kinh, liền sai hai tướng Vương Kiên và Liễu Thủ qua trại Ngụy nộp biểu quihàng.

Hai tướng vâng lệnh đến xin Tư Mã Ý lui binh để Tôn Uyên qui hàng.

Ý nạt lớn :

- Công Tôn Uyên không đến thật vô lễ . Bèn sai chém đầu hai tướng ấy, rồi gởi thủ cấp về choUyên.

Uyên cả sợ. truyền Vệ Ðiễn đi một lần nữa .

Vệ Ðiễn quì trước Tư Mã Ý mà thưa :

- Xin Thái úy cho chúng tôi dẫn thế tử là Công Tôn Tu qua làm con tin trước rồi chúa tôi sẽ trói mình qua

đây chịu tội .

Ý nói :

- Việc binh có năm điều : Ðánh được thì đánh, không đánh được thì thủ, không thủ được thì chạy, chạy

không được thì đầu, đầu không được thì chết, hà tất phải đưa con tin !

Bèn nạt Vệ Ðiễn khiến về nói với Công Tôn Uyên.

Uyên cả kinh, bèn nói với con là Công Tôn Tu chờ lúc canh hai trốn khỏi thành về phía Ðông Nam.

Chạy vừa được 10 dặm thì gặp một đạo binh đón đường, Tư Mã Ý đi giữa, Tư Mã Sư phía tả, TưMã

Chiêu phía hữu . Công Tôn Uyên bèn quất ngựa chạy trước. Lại gặp Hồ Tuấn, Hầu Bá, Hầu Oai, Trương

Hổ , Nhạc Lâm xua quân vây tứ phía .

Cha con Công Tôn Uyên bí thế phải xuống đầu .

Tư Mã Ý bèn sai chém cha con Công Tôn Uyên, rồi đem binh lấy Tương Bình.

Vừa vào tới thành, Tư Mã Ý truyền chém hết tông tộc của Uyên hơn 70 người, lại ban bổnglộc cho gia đình

Giả Phạm và Luân Trực.

Mọi việc xong xuôi, dẫn binh về nước.

Còn Tào Tuấn, đêm kia nằm mơ thấy Maohoàng hậu hiện đến đòi mạng. Bởi thế, Tao Tuấn cả sợ màlâm

bệnh càng ngày càng nặng, bènkêu Lưu Phóng và Tôn Lữ vào giúpthái tử là Tào Phương lo nhiếp chánh.

Tào Tuấn lại hỏi Lưu Phóng và Tôn Lữ :

Liệu tông tộc ta, kẻ nào có thể gánh đại sự ?

Vì hai người này mang ơn Tào Chơn nên tâu :

- Duy có con Tào Chơn là Tào Sảng xứng đáng mà thôi .

Tào Tuấn nghe lời, phong Tào Sảng làm Ðại tướng quân, trong nhiếp trào chánh.

Lúc ấy bịnh Tào Tuấn rất nguy, liền truyền thỉnh Tư Mã Ý về trào .

Tư Mã Ý tuân lệnh về thẳng Hứa Xương vào ra mắt Tào Tuấn.

Tào Tuấn cho triệu Tào Phương cùng đại Tướng Quân Tào Sảng và bọn Lưu Phóng, Tôn Lữ đến, rồi nắm

tay Tư Mã Ý nói :

- Nay con trẻ của Trẫm là Tào Phương mới 8 tuổi, chưởng lý xã tắc chưa được , các khanh hãy rán giúp

nó, chớ phụ ý Trẫm .

Lại kêu Tào Phương đến nói :

- Tư Mã Ý với Trẫm là một, con phải kính lễ mà đãi .

Nói rồi nước mắt chảy ròng, Tư Mã Ý cũng cúi đầu cảm động .

Một lát sau Ngụy chúa Tào Tuấn qua đời, lên ngôi được mười ba năm , thọ 36 tuổi .

Tào Phương lên nối ngôi cải niênhiệu là Chánh Thỉ Nguyên niên. Tôn hàmân cho Tào Tuấn là Minh đế,

Quách Hoàng hậu làm Hàng Tối hậu . Tư Mã Ý và Tào Sảng lo việc triều chánh.

Tào Sảng không dám qua mặt Ý ,mỗi mỗi đều hỏi ý kiến rồi mới làm:

Trong bọn môn hạ Tào Sảng có năm người là Ðặng Phong, Lý Thắng, Ðinh Dật, Tất Phạm, Hà Yến .

Bọn này thấy Tào Sảng như vậy thì thưa :

- Ðại quyền của Chúa Công chẳng nên giao cho kẻ khác .

Tào Sảng hỏi :

- Tư Mã Ý cũng lãnh lời thác cô của Tiên đế với ta, há bội phản sao ?

Hà Yến thưa :

- Xưa Trọng Ðạt và Tiên Công cùng đi đánh Thục, Tiên Công thường bị y chọc tức, sao Chúa công không

nghĩ lại ? Tào Sảng nhớ việc xưa, bèn họp các quan lại nghị kế, rồi vào tâu với TàoPhương :

- Tư Mã Ý công rất trọng đáng được phong Thái phó .

Tào Phương nghe theo bèn phong cho Tư Mã Ý chức Thái phó, giao binh quyền lại cho TàoSảng .

Tào Sảng từ đó hoành hành coiai cũng như cỏ rác, lại khiến em là Tào Hi làmTrung Lãnh Quân, Tào Huấn

làm Võ Vệ tướng quân, Tào Ngạnlàm Tán Kỵ Thường Thị cai quản ba ngàn ngự lâmquân, vào ra cung

cấm tự do. Lại dùng Ðinh Bật , Hà Yến, Ðặng Dương làm Thượng thơ, Tất Phạm làm Tư Lệ hiệu úy, Lý

Thắng làm Hà Nam Doãn.

Năm người này ngày đêm nghị việc cùng Tào Sảng trong tư dinh trang hoàng lộng lẫy , giai nhân mỹ nữ ra

vào nườm nượp.

Quan Huỳnh Môn là Trương Dương lén đem tám đứa thị thiếp cửa Tiên đế dâng cho Tào Sảng.

Còn Hà Yến nghe đất Bình Nguyên có thầy Quản Lộ bói hay bèn mời vào bàn quẻ Diệc.

Lúc ấy Ðặng Dương hỏi Quản Lộ :

- Sao ông không nói đến từ nghĩa của Kinh Diệc cho mọi người biết ?

Quản Lộ đáp :

- Kẻ bói Diệc hay, không ai nói đến chuyện Diệc cả .

Hà Yến cười mà khen :

- Thật nói ít mà hay !

Rồi nói với Quản Lộ :

- Hãy bói cho tôi một quẻ, coi mạng tôi làm tới Tam công không ?

Quản Lộ đáp :

- Nguơn Khải giúp vua Thuấn, Châu Cônggiúp nhà Châu, đều lấy hòa huệ khiêm cungmà được hưởng

phước. Nay Quân hầu ngôi cao, kẻ mến thì ít , người sợ oai thì nhiều. Vã sống mũi như hòn núi cao, nên giàu

sang lâu. Tuy nhiên cũng nên tu thân tích đức thì sau mới làm đến Tam Công .

Ðặng Dương nổi giận :

- Ấy là lời của kẻ sống lâu đó.

Quản Lộ nói :

- Sống lâu thấy chẳng lâu sống, nói thường thấy không thường nói.

Bèn bỏ mà đi.

Hà Yến và Ðặng Dương cười lớn cho là đồ cuồng sĩ.

Quản Lộ về thuật chuyện cho cậu nghe, ông cậu cả sợnói :

- Hà Yến và Ðặng Dương là hai kẻoai quyền, sao ngươi dám nói thế ?

Quản Lộ đáp :

- Tôi nói chuyện với người chết, dẫu xúc phạm cũng chẳng can gì.

Ông cậu hỏi :

- Ngươi nói chi lạ vậy ?

Quản Lộ đáp :

- Tướng đặng Dương là tướng quỉ tác quái, còn tướng Hà Yến là tướng quỉ u mê. Hai ngườiấy sẽ bị giết nay

mai, thì tôi đâu có sợ !

Ông cậu mắng Quản Lộ là điên.

Nói về Tào Sảng hàng ngày đi săn với Hà Yến và Ðặng Dương, em là Tào Hi thường can ngăn :

- Quyền anh rất lớn, ra ngoài săn bắn làm sao đề phòng được kẻ ám hại .

Tào Sảng nạt :

- Binh quyền trong tay ta còn lo nỗi gì ?

Tư Mã Ý thấy vậy bèn cáo bệnhlui về không tham chánh nữa .

Tào Sảng thấy vậy sinh nghi. Nhắm lúc Tào Phương sai Lý Thắng trấn đất Thanh Châu, Tào Sảng bèn sai

Lý Thắng giả đến từ biệt Trọng Ðạt, rồi dò thăm tin tức.

Lý Thắng vâng lời đến ra mắt Tư Mã Ý.

Ý nói với hai con :

- Ấy là ke của Sảng để xem bịnh cha hư thiệt ra sao đó .

Bèn bỏ mão, xổ tóc ra, lên giường mà nằm, lại khiến hai tỳ nữ ngồi đỡ. Rồi mới mời Lý Thắng vào.

Lý Thắng thưa :

- Thiên Tử sai tôi trấn đất Thanh Châu.Vậy đến đây xin cáo biệt Thái phó .

Tư Mã Ý giả vờ nghe không rõ đáp :

- Tịnh Châu gần Sóc Phương lắm, phải hết lòng mới được .

Lý Thắng đáp :

- Thanh Châu chớ không phải Tịnh Châu .

Ý giả không nghe rõ, hỏi :

- Ông ở Tịnh Châu mới về sao ?

Thắng nói :

- Thái phó đau sao mà nặng vậy ?

Kẻ tả hữu thưa :

- Thái phó đã điếc rồi !

Lý Thắng tưởng thật về kể hết với Tào Sảng.

Sảng cả mừng nói :

- Tư Mã Ý quả bệnh nặng thế thì ta hết lo rồi .

Còn Tư Mã Ý thấy Lý Thắng đi rồi bèn nói với hai con :

- Tào Sảng ắt sẽ không nghi ngờ ta nữa. Ta chờ nó đi săn bắn ra khỏi thành rồi sẽ tìm kế màgiết nó .

Một hôm, Tào Sảng thỉnh Ngụy chúa Tào Phương đi yết Cao Bình Lăng mà tế tiên đế, lại khiếnđại tiểu

quan liêu tùy giá ra thành.

Còn Tào Sảng dắt hết kẻ tâm phúc theo mình.

Huờn Phạm đứng ra cản ngăn rằng :

- Chúa công chưởng quản ba quân , chớ nên bỏ thành mà đi, thảng như trong thành sanh biến thì liệu sao ?

Tào Sảng nạt lớn :

- Ai dám sanh biến, chớ nói bậy !

Hồi Thứ 107 - Tam Quốc Chí

Tư Mã Ý vấn tội Tào Sảng

Khương Duy bại trận núi Ngưu Ðầu

Nguyên Tác : La Quán Trung

Ngày ấy, Tư Mã Ýthấy Tào Sảng đem binh ra khỏi thành thì cả mừng, bèn dẫn một số tướng sĩ tâm phúc

cùng hai con vào thành, lại sai Tư Ðồ Cao Nhu Cam Tiết Việt đến chiếm dinh Tào Sảng trước, sai Vương

Quang chiếm dinh Tào Hy. Còn mình dẫn quân vào tâu với Quách thái hậu rằng :

- Tào Sảng đã bội lời thác cô của tiên đế, gian tà loạn quốc, tội ấy đáng phế .

Quách thái hậu nói :

- Thiên tử đang ở ngoài thành, liệu sao bây giờ ?

Ý thưa :

- Tôi sẽ rước thiên tử vào thành và sẳn kế giết Tào Sảng đây .

Tư Mã Ý một mặt sai quan Thái úy là Tương Tế ra bảo tấu với Hậu chúa, còn mình dẫn quân thẳng đến Võ

Khố.

Còn bộ hạ của Tào Sảng là Lỗ Chi, thấy trong thành binh biến thì đến thương lượng với Tân Xưởng :

- Trọng Ðạt làm loạn , vậy phải thế nào?

Tân Xưởng đáp :

- Phải tâu lên Thiên Tử .

Lỗ Chi nghe theo.

Vào hậu đường, Tân Xưởng gặp chị là Tân Hiệu Anh hỏi :

- Có việc chi mà em bối rối thế ?

Tân Xưởng đáp :

- Thiên tử ở ngoài thành, tháiphó có ý muốn phản .

Người chị nói :

- Chắc Người muốn giết Tào tướng quân đó .

Tân Xưởng nói :

- Chưa biết thực hư thế nào ?

Người chị nói :

- Tào tướng quân không phải là địch thủ của Thái phó, chắc phải thua .

Tân Xưởng hỏi :

- Thái phó dụ tôi đi với y, nênchăng ?

Người chị đáp :

- Ta chỉ là kẻ tùng sự .

Tân Xưởng nghe theo bèn hợp cùng Lỗ Chi, chém người giữ cửa thoát ra ngoài.

Tư Mã Ý được tin báo nên sợ Hườn Phạm chạy nữa, bèn sai người đến triệu .

Hườn Phạm thương nghị cùng người con.

Người con đáp :

- Thiên tử còn kẹt ở ngoài, chi bằng theo người thì hơn.

Hườn Phạm nghe theo, bèn nạt Tư Phiền là tướng giữ cửa Bình Xương mà thoát ra ngoài.

Ra khỏi thành, Hườn Phạm nói với Tư Phiền :

- Thái phó làm phản, hãy mau theo ta !

Tư Phiền biết mình bị gạt, bèn báo cho Tư Mã Ý.

Ý than :

- Túi khôn đã vượt ra ngoài biết liệu sao ?

Ý lại sai Hứa Doãn và Trạn Thái đến nói với Tào Sảng là Thái phó không có ý muốn hại, chỉ muốn tước

binh quyền anh em Tào Sảng thôi.

Còn Tào Sảng, trong lúc đi săn với Ngụy chúa, bỗng được tin trong thành có biến lại có biểu văn của quan

Thái phó, Tào Sảng thất kinh.

Rồi quan Huỳnh môn dâng trước mặt thiêntử biểu văn.

Tào Sảng với lấy mở ra xem.

Biểu rằng :

Tôi là đại Ðô Ðốc Thái phó Tư Mã Ý dâng biểu này :

- Lúc trước tiên đế có phú thác bệ hạ cho tôi. Nay Tào Sảng chuyên quyền,trên ép che thiên tử, dưới

khinh rẻ quần thần, ý muốn soán ngôi cao. Nay tôi vâng lệnh Hoàng thái hậu mà trừđứa phản, xin bệ hạ hãy

giáng chỉ tước hết binh quyền của Tào Sảng ?

Ngụy chúa xem xong hỏi Sảng :

- Khanh nghĩ the nào ?

Tào Sảng tay chân bủn rủn, quay lại hỏi hai em .

Tào Hy nói :

- Tôi từng can anh chớ nên bỏ thành mà đi. Nay Tư Mã Ý đã cử sự như vậy còn biết làm sao, chi bằng trói

tay chịu tội họa may .

Lúc đang bối rối, bỗng Huờn Phạm đến thưa :

- Thái phó đã chiếm Lạc Dương,sao tướng quân không thỉnh thiên tử về Hứa Xương, rồi dẹpTư Mã Ý thì

có khó gì ?

Tào Sảng nói :

- Há ta bỏ xứ mà đi cứu viện .

Hườn Phạm nói :

- Chúa công đã có Thiên tử, hiệu lịnh ra cho thiên hạ, ai mà chẳng nghe, há lại bó tay chịu chết ?

Tào Sảng còn đang do dự, nước mắt ứa trào thì Hườn Phạm lại nói tiếp :

- Ðây qua Hứa Ðô bất quálà nửa đêm, trong thành đủ binh mã, lương thảo.Còn ấn đai Tư Mã của chúa

công tôi đã đem theo đây. Chớ chần chờ mà mang họa .

Trong giây lát, Hứa Doãn và Trần Thái đến bàn :

- Quan Thái phó thấy chúa công quyền cao chức trọng muốn tước bớt đó thôi, ắt không nỡ hại đâu.

Vậy cứ bõ hết binh quyền mà về chắc bình an .

Hườn phạm lại nói :

- Việc đã cấp bách, chớ nghe người ngoài mà chết !

Ðêm ấy Tào Sảng hết sức do dự, cứ chống gươm mà thở dài, Hườn Phạm lại nói nữa :

- Việc khấn cấp lắm còn suy Nghĩ gì lâu thế ?

Tào Sảng bèn quăng gươm mà nói :

- Ta bỏ hết binh quyền, chỉ về làm ôngnhà giàu thôi đừng nói nhiều !

Hườn Phạm ngước mắt lên trời than :

- Xưa Tào Chơn mỗi việc đều dùng mưu lược, nay sanh ba đứa con như con bò, con heo .

Tào Sảng bèn sai quân đem ấn mà nạp cho Tư Mã Ý.

Tư Mã Ý bèn truyền ba anh em Tào sảng trở về nhà tư, còn kỳ dư giam lại hết .

Khi Sảng về đến nhà, Ý lại sai khóa cửa lại, rồi triệu Thiên Tử lâm trào.

Tư Mã Ý trình hết lời khai của bộ hạSảng, rồi min tâu lên Ngụy chúa xuống chiếu giết hết bọnTào Sảng đi.

Chiếu vừa xuống quân sĩ liền dẫn bọn Tào Sảng ra chợ mà chém.

Sau đó, Ngụy Chúa phong Ý làmThừa Tướng, lại khiến ba cha con cùng lãnh quốc sự.

Tư Mã Ý lại nghĩ đến chuyện Hạ Hầu Bá bảo thủ Ung Châu cũng là thuộc hạ của Sảng, thảng như y làm

loạn thì thật khó mà cản, bèntriệu Hạ Hầu Bá về.

Bá biết thâm ý của Tư Mã Ý bèn dẫn quân làm phản.

Quan Thái Thú Ung Châu là Quách Hoài nghe tin Hầu Bá làm phản bèn dẫn binh đi tiễu trừ mà rằng :

- Ngươi là Hoàng tộc của đại Ngụy, sao lại tạo phản ?

Bá nói :

- Ông cha ta đã từng có công lớn với quốc gia, nay Tư Mã Ý là gì mà dám diệt họ Tào, lại còn muốn bắt ta

nữa, thế thì sớm tối ắt nó soán ngôi, nay ta vì nghĩa mà trừ giặc, sao lại gọi là phản.

Quách Hoài bèn hươi thương đánh Hầu Bá.

Quách Hoài bại tẩu, Hầu Bá rượt theo.

Bỗng phía sau có tiếng hét vang Bá quay ngựa lại thì thấy Trần Thới từ sau đánh tới.

Lúc ấy Quách Hoài cũng quay ngựa lạiđánh nhau. Hai đầu ép lại, Bá cự không nổi phảibỏ chạy.

Quách Hoài rượt theo. Hầu Bá túng thế chạy tuốt về Hớn Trung đầu Thục.

Khương Duy được tin cho mời vào, Hầu Bá khóc thưa rang :

- Tôi thật chẳng ngờ xảy ra cơ sự này ?

Khương Duy nói :

- Xưa Vi Tử đầu Châu mà nên danh muôn thuở .

Nói xong bày yến tiệc đãi Hầu Bá.

Trong lúc đang ăn uống, Khương Duy hỏi :

- Nay cha con Tư Mã Y nắm giữ trọn quyền, hắn có dòm ngó nước Thục chăng ?

Bá đáp :

- Y đang mưu nghịch, ắt chưa nghĩ đến việc ngoài. Nhưng bên Ngụy hiện nay có hai người còn trẻ mà tài

năng đáng sợ .

Khương Duy hỏi ai, thì Bá nói :

- Một tên Chung Hội (con Chung Do), trí dõng có thừa. Một tên Ðặng Ngãi, có đại chí .

Khương Duy cười nói :

- Hai thằng con nít ay đáng chi mà lo !

Nói đoạn Khương Duy dắt Hạ Hầu Bá ra mắt Hậu chúa để tâu hết mọi sự.

Hậu chúa cả mừng bèn trọng dụng Hạ Hầu Bá.

Khương Duy lại tâu :

- Nay Tư Mã Ý chuyên quyền. Ngụy chúa nhu nhược, nước Ngụy gian nguy. Vậy xin bệ hạ giáng chỉ cho

tôi đánh lấy Trung Nguyên, thực hiện trọn chí lớn của Thừa Tướng .

Phí Vĩ can rằng :

- Mới đây Tưởng Uyển và Ðổng Doãnđều nối nhau qua đời hết, nội trị đã không người, BáUớc cũng nên

đợi thời chớ có khinh động làm chi .

Khương Duy nói :

- Nếu không cử sự thì bao giờ việc cả mới xong .

Phí Vĩ nói :

- Thừa Tướng là bậc thông suốt mọi sự mà còn phải theo thời cơ, huống chi bọn ta .

Khương Duy nói :

- Tôi rất rõ tánh tình người Khương, nếu được binh Khương tiếp ứng tuy chưa khắc phục được Trung

Nguyên, chớ từ đất Lũng Tây đến phía Tây sẽ về ta dễ như chơi vậy .

Hậu Chúa nói :

- Ờ ! Thì Trẫm cũng chiều theo .

Khương Duy lãnh mạng rồi dắt Hạ Hầu Bá đến Hớn Trung nghị kế.

Duy nói với Bá :

- Nay phải sai sứ sang nước Khương để kết giao, rồi kéo binh ra ngõ Tây Bình, gần Ung Châu, xây thành

tại Cốc San

sai binh gửi nơi đó làm thế ỷ giục, còn bọn ta ra ngõ Xuyên Khâu, y theo cựu kế của Thừa Tướng mà làm .

Nghị kế xong, Duy sai Châu An và Lý Hâm dẫn quân đến Cốc San đắp thành chống giữ.

Lúc ấy, quân do thám về báo Quách Hoài.

Hoài đang giữ Ung Châu lập tức sai quân về Lạc Dương cấp báo, còn một phía khiến Trần Thới đến Cốc

San giao chiến với quân Thục.

Cẩn An và Lý Hâm ra cự địch nhưng không nổi bèn lui vào thành cố thủ.

Trần Thới xua quân vây bốn mặt.

Lý Hâm nói :

- Ðợi binh Ðô Ðốc quá lâu tôi sợ hết lương, nếu cứ cố thủ hoài. Vậy để tôi liều chết xông ra khỏi vòng vây

đi cầu cứu mới được . Nói xong, cố thoát khỏi vòng vây chạy riệt.

Ði được vài ngày, gặp Khương Duy kéo quân đến.

Lý Hâm thưa :

- Hai thành Cốc San đều bị binh Ngụy vây khốn, hiện nay rất đổi nguy ngập !

Khương Duy nói :

- Chẳng phải ta cứu trễ, vì phải chờ binh Khương đến, nên mới hư việc vậy .

Nói rồi, quay lại hỏi Hầu Bá :

- Binh Khương chưa đến, Cốc San bị vây, vậy phải làm sao ?

Hầu Bá thưa :

- Nếu chờ binh Khương thì hai thành Cốc Sansẽ mất. Tôi chắc Ung Châu kéo đến Cốc San thì UngChâu

bỏ trống. Vậy hãy đến đánh Ung Châu. Quách Hoài và Trần Thới thể nào cũng đem binh về cứu , vậy là ta

giải nguy được Cốc san .

Khương Duy cả mừng, bèn dẫn binh nhắm Ung Châu mà tới.

Trần Thới thấy Lý Hâm thoát khỏi vòng vây thì hỏi Quách Hoài :

- Lý Hâm thoát rồi, ắt Khương Duy sẽ đến tiếp cứu. Vậy phải làm sao ?

Quách Hoài nói :

- Chắc chắn Khương Duy sẽ đến lấy Ung Châu. Vậy tướng quân hãy kéo ra Diện Thủy chận đường lương

của nó, còn ta. kéo đến Ung Châu mà cự. Hễ binh nó nghe chận đường lương ắt phải chạy. Chừng ấy hai

đầu ép lại đánh.

Còn Khương Duy vùa đến Ngưu Ðầu San bị binh Ngụy chận đường, rồi lại nghe tiếng Trần Thới nạt lớn :

- Ngươi lén đánh Ung Châu, kế ấy há gạt ta sao ?

Khương Duy giục ngựa tới đánh chừng 3 hiệp .

Trần Thới cuốn gói chạy dài. Sau đó,xua quân đến Ngưu Ðầu San. Mỗi ngày đều ra khiêu chiến.

Thế rồi, trong ltíc đang bàn luận với Hạ Hầu Bá, bỗng được tin Quách Hoài sai Trần Thới đến lấy Diên

Thủy, chận nghẹt đường lương rồi.

Khương Duy cả kinh liền sai Hạ Hầu Bá lui binh trước, còn mình đi đoạn hậu.

Quách Hoài phân binh ra năm ngã rượt theo.

Khương Duy phải lui binh lại. Vừa đến Diên Thủy lạigặp Trần Thới xông ra, hai đầu đánh ép lại, tênbắn

xuống như mưa.

Khương Duy liều chết đánh nhầu, rồi chạy thẳng đếnDương Bình Quan.

Phía trước mặt bỗng có một đạo quân ào tới, cầm đầu là Tư Mã Sư đại tướng, con trai lớn của Tư Mã Ý.

Hồi Thứ 108 - Tam Quốc Chí

Tôn Quyền hết số qui Thiên

Tôn Tuấn giữa tiệc bày kế

Nguyên Tác : La Quán Trung

Khương Duy thấy Tư Mã Sư rượttới thì mắng rằng :

- Mi là thằng con nít sao dám đến đây mà múa may . Bèn đốc ngựa đến đánh .

Tư Mã Sư chống cự một lát thua chạy dài.

Khương Duy kéo quân vào thành đóng chặt cửa lại, rồi truyền cho quân sĩ bắn tứ phía binh Ngụy chết thôi

vô kể.

Tư Mã Sư cả kinh vội trốn chạy. Tại thành Cốc San , Cẩn An thấy viện binh không tới dẫn binh ra đầu

Ngụy, còn Khương Duy kéo về Hớn Trung đồn binh.

Tư Mã Sư trở về Lạc Dương. Lúc này Tư Mã Ý càng ngày càng lâm trọng bệnh, liệu thế không sống được

bèn kêu con mà trối rằng :

- Cha phò Ngụy đã nhiều năm, làm đếnThái phó cũng đã tột cùng rồi. Người ta thườngnghĩ cha có dị tâm.

Vậy khi cha thác rồi , các con phải lo việctriều chánh. Phải cẩn thận răn dè . Nói được ítlời xong tắt thở.

Tư Mã Sư và Tư Mã Chiêu vội thượng tâu lên Ngụy chúa.

Ngụy chúa truyền chôn cất Tư Mã Ý rất hậu, lại phong Tư Mã Sư làm Ðại Tướng thống lãnh Thượng Thơ

cơ mật, phong Tư Mã Chiêu làm Phiêu Kỵ tướng quân.

Nói về Ðông Ngô, từ khi Tôn Quyền tức vị Ðế Vương, vì con chánh là Tôn Ðăng mất nên lập con thứ là

Tôn Lượng lên làm Thái Tử. Tôn Lượng là con Nhan Phu Nhơn. Khi đó Gia Cát Cẩn và Lục Tốn đều chết

cả, nên việc triều chính nằm trong tay Gia Cát Cách.

Năm ấy, gió thổi mạnh, nước dâng cao, ai nấyđều sợ hãi. Tôn Quyền cũng từ đó phát bệnh nặng,liệu thế

không song được bèn gọi Gia Cát Cách và Lữ Ðại vào mà trối :

- Trẫm không còn sống được nữa , vậy các khanh hãy ráng giúp thái tử giữ gìn sự nghiệp này . Nói xong thì

qua đời, lên nối ngôi được hai mươi bốn năm, thọ 71 tuổi.

Khi Tôn Quyền chết rồi thì bọn Gia cát Cách tôn thái tử Tôn Lượng lên tức vị, cải niên hiệu là Ðại Hưng

nguyên niên. Tôn hàm ân cho Tôn Quyền là lại hoàng đế .

Tư Mã Sư nghe Tôn Quyền đã thác liền sửa soạn đánh Ngô.

Lúc ấy Thượng thơ Phó Hà can rằng :

- Nước Ngô nhờ có sông Trường Giang hiểm trở, tiên đế nhiều phen chinh phạt mà không được, chi bằng

bờ cõi ai nấy giữ thì hay bơn .

Nhưng Tư Mã Sư không nghe cứ kéo binhđi đánh, bèn sai Vương Vĩnh, Hồ Tuân, Võ Khâu Kiệm mà dặn

: Bên Ðông Ngô có quậnÐông Hưng ra quan trọng. Hễ lấy được quận ấy ắt việc sẽ thành. Rồi lại khiến

Tư Mã Chiêu làm Ðại Ðô Ðốc, Hồ Tuân làm tiên phuông kéo tới Ðông Hưng.

Gia Cát Cách hay tin bèn nhómhết tướng lại luận bàn.

Ðinh Phụng nói :

- Quận Ðông Hưng là chỗ hiểm yếu của nước ta, nếu chỗ ấy mất thì Nam quận và Võ Vương đều phải thất .

Gia Cát Cách nói :

- Lời ấy rất hợp ý tôi , vậy ông phải dẫn một đạo thủy binh đến nơi ấy, còn tôi và Lữ Cừ, Dương Tu và Lưu

Soán sẽ dẫn thủy binh và lục chiến đến sau tiếp ứng. Hễ nghe pháo lệnh thì cùng kéo ra đánh .

Nói về binh Ngụy kéo đóng tại Từ Châu, Hồ Tuân bèn nói chư tướng ăn tiệc với nhau. Lúc ấy tiết đông lạnh

lẽo, Tuân không dám ra khỏi trại cứ ngồi mà uống rượu. Bỗng có tin báo có vài chục chiến thuyền của Ðông

Ngô kéo đến.

Hồ Tuân nói :

- Sá gì ba chục chiếc ấy .

Bèn chẳng chịu đề phòng cứ ngồi mà uống rượu.

Ðêm ấy Ðinh Phụng sai quân thám thính trại Ngụy, quân về phi báo :

- Hồ Tuân cả ngày uống rượu, không đề phòng chi hết.

Ðinh Phụng cả mừng, khiến quân sĩ dùng dao ngắn, lội qua sông, nửa đêm xông vào trại Ngụy đánh giết.

Quân Ngụy đại loạn đạp nhau mà chết.

Hồ Tuân nghe bốn phía lửa dậy thì thất kinh vội lên ngựa thoát thân. Lúc ấy Tư Mã Chiêu, Vương Vinh, Vô

Khâu Kiệm biết đạo binh đánh Ðông Hưng đại bại thì vội rút binh trở về .

Trong khi biết rõ binh Ngụy đã rút, Gia Cát Cách bèn nói :

- Tư Mã Chiêu đại bại, ta nên thừa kế đánh vào Trung Nguyên cho mau !

Nói rồi gửi thư sang Khương Duy yêu cầu đánh qua phía Bắc, hứa sẽ bình phân thiên hạ .

Ðinh Phụng thừa :

- Nay binh Ngụy lấy Tân Thành làm căncứ . Vậy phải chiếm cho được Tân Thành đã .

Gia Cát Cách y kế .

Tướng giữ ải là Trương Ðặc, nghe binh Ngô đến đánh bèn khiến quân cố thủ chẳng chịu giao chiến.

Gia Cát Cách bèn khiến vây chặt bốn cửa thành, ngày đêm công phá , nhưng vì quân trên thành canh phòng

quá ngặt nên qua một tháng mà vẫn không phá nổi . Khi ấy gặp tiết trời lạnh, binh Ngô bị bịnh rất nhiều .

Các tướng thưa với Gia Cát Cách :

- Thời tiết quá lạnh, nên lui binh tốt hơn .

Gia Cát Cách không nghe, cứ đốc quân công thành.

Nhưng quân sĩ chẳng còn ai muốn đánh giặc nữa .

Gia Cát Cánh túng thế phải lui binh.

Trương Ðắc được tin binh Ngô đã lui , bèn xua quân rượt theo đánh giết.

Binh Ngô chết thôi vô kể .

Gia Cát Cách thu góp tàn quân về Ðông Ngô, trong lòng cả thẹn chẳng dám yết kiến Tôn Lượng.

Ngô chúa thấy vậy ngự giá đến thăm. Bởi vậy triều thần rất sợ sệt .

Gia Cát Cách lại khiến Châu An và Trương Uớc chấp chưởng Ngự Lâm Quân để làm nha trảo .

Lúc ấy Tôn Tuấn đang chấp chưởng Ngự Lâm Quân thấy Gia Cát Cách đoạt quyền thì sanh nghi bèn tâu

với Tôn Lượng :

- Tôi là Tôn tộc, nay Gia Cát Cách chiếm Ngự Lâm Quân e y có ý làm phản. Xin Bệ hạ hãy liệu thế trừ đi

!

Tôn Lượng nói :

- Trẫm cũng sợ y lắm. Vậy phải trừ cách sao ?

Tôn Tuấn tâu :

- Hãy bày yến tiệc rồi mời Gia Cát Cách đến, tôi sẽ ra tay cho .

Tôn Lượng y kế .

Gia Cát Cách được triệu mời, lên xe vào cung, rồi tả hữu ai nấy vào tiệc.

Rượu được vài tuần, Ngô chúa kiếm chuyện đi tướt, còn Tôn Tuấn bước xuống điện, cởi áo ngoài ra, tay

cầm gươm bén hô lớn :

- Có chiếu chỉ của Thiên Tử truyền phải giếtđứa phản tặc !

Gia Cát Cách nghe nói thất kinh làm rớt chén rượu xuống đất.

Rồi vừa định cầm gươm thủ thế , đã bị chém bay đầu .

Tôn Tuấn một mặt khiến đến bắt gia quyến Gia cát Cách, một mặt khiến đem thây Gia cát Cách bỏ ra ngoài

thành.

Chẳng bao lâu quân sĩ bắt được hết gia quyến Gia Cát Cách, Tôn Tuấn khiến chém hết đem chôn.

Ngô chúa là Tôn Lượng phong Tôn Tuấn làm Thừa Tướng Ðại tướng quân, tổng đốc trong ngoài các việc

quân cơ .

Hồi Thứ 109 - Tam Quốc Chí

Vây Tư Mã, Khương Duy dùng mưu cao

Phế Tào Phương, Ngụy gia mang quả báo

Nguyên Tác : La Quán Trung

Khương Duy ở Thành Ðô được thư Gia Cát Cách muốn hiệp nhau đánh Ngụy, trong lòng cả mừng. Bèn sai

Liêu Hóa làm Tả tiên chuông, Trương Dực làm Hữu tiên phong, Hạ Hầu Bá làm tham mưu, Trương Ngưng

làm Vận lương sứ, kéo đến Dương BìnhQuan phạt Ngụy.

Hạ Hầu Bá bàn :

- Trước kia thất bại vì binh Khương không đến. Nay nên gửi thư ước hẹn chu đáo rồi hãy tấn binh lấyNam

An, vì đây lương thảo rất nhiều.

Khương Duy y kế bèn sai Khước Chánh qua Khương quốc ước hẹn.

Khương Vương là Mê Ðương tiếp Khước Chánh xong, bèn dấy binh sai Nga Hà Thiên Qua làm Tiên

Phong kéo thẳng tới Nam An.

Quách Hoài hay tin bèn về cấp báo cho Tư Mã Sư.

Sư hỏi chư tướng ai muốn ra cự địch.

Từ Chất tình nguyện ra đi.

Tư Mã Sư nói :

- Nếu có Từ Chất làm Tiên phong còn lo gì nữa .

Nói xong, phong Từ Chất làm Tiên phuông, Tư Mã Chiêu làm Ðô Ðốc nhắm Lũng Tây tấn phát. Khi đến

Ðông Ðình, Từ Chất gặp Liêu Hóa, hai bên giao chiến.

Hóa đỡ không nổi bỏ chạy.

Trương Dực xông ra tiếp ứng ; nhưng cũng chỉ được vài hiệp cũng tháo chạy.

Từ Chất rượt theo giết vô số. Quân Thục đại bại.

Khương Duy nói với Hầu Bá :

- Từ Chất dũng mãnh vô địch. Ta phải dụng mưu mới xong , nay ta thấy binh Ngụy thường chận nghẹt

đường lương của binh ta. Vậy nên phải dụng kế mới thắng .

Bèn kêu Liêu Hóa, Trương Dực vào dặn.

Sau đó, Duy còn sai quân rải chung quanh trại để đánh lừa Ngụy.

Còn Từ Chất đem binh khiêu chiến cả ngày nhưng không thấy tướng Thục ra đánh, lại được tin binh Thục

dùng mộc ngưu lưu mã chuyện lương sau núi Thiết Lung, chờ Khương binh tiếp viện.

Tư Mã Chiêu bèn nói với Từ Chất :

- Binh phục trước kia thua cũng chỉ vì bị chặn đường lương. Nay ngươi lại dẫn quân đến chận nghẹt đường

lương của nó, ắt nó phải lui .

Từ Chất vâng lệnh ra đi, quả thấy binh Thục đang đẩy mộc ngưu và lưu mã.

Binh Ngụy xông vào đánh. Binh Thục phải bỏ xe mà chạy. Binh Ngụy hùng hổ rượt theo.

Ði được một quãng , bỗng sau núi lửa dậy, quân Thục hô lớn rồi dùng tên bắn xong. Bên mặt Liêu Hóa, bên

trái Trương Dực đánh dồn lại giết binh Ngụyvô số .

Từ Chất ôm đầu mà chạy, gặp Khương Duy đón đánh ; Từ Chất trở tay không kịp bị Khương Duy đâm

một thương chết tốt.

Binh Ngụy vừa chết vừa đầu.

Hạ Hầu Bá khiến binh Thục lấy y giáp của Ngụy mặc vào rồi kéo thẳng tới trại Ngụy.

Binh Ngụy tưởng thiệt bèn mở cửa thành cho vào. Binh Thục xông vào liền chém giết tơi bời.

Tư Mã Chiêu hốt hoảng, lên ngựa chạy dài, bỗng gặp Liêu Hóa chận đánh, túng thế phải chạy lên núi Thiết

Lung đóng trại .

Thiết Lung địa thế hiểm trở, lại không có nước uống.

Khương Duy bèn đem quân đến vây chặt dưới chân núi.

Tư Mã Chiêu thấy quân sĩ chết khát bèn ngửa mạt lên trời than :

- Ắt là ta chết tại đây.

Quan Chủ bộ Vương Thao thưa :

- Xưa Cảnh Cung bị khổn lạy vái giếng mà có nước. Ðô Ðốc thử làm theo xem ?

Tư Mã Chiêu nghe lời Vương Thao. Vái vừa dứt thì nước suối trào lên. Nhờ đó mà binh Ngụy khỏi chết.

Khương Duy nói với Hầu Bá :

- Phen này chắc Tư Mã Chiêu hết đườngsống !

Còn Quách Hoài hay tin Tư Mã Chiêu bị vây nơi Thiết Lung, muốn đến tiếp cứu, Trần Thới can :

- Ta đem binh đến chưa chắc đã giải vây được.

Khương binh kéo đến lấy Nam An thì sẽ nguy cấp ngay, chi bằng đem binh đó đánh Khương Duy đã. Nếu

phá được

đạo binh của Khương Duy mới mong giải vây Thiết Lung.

Quách Hoài nghe theo bèn nghĩ kế vớiTrần Thới rằng :

- Nay ngươi hãy trá hàng Khương binh, xúi chúng về đây cướp trại, ta sẽ bắt chúng .

Trần Thới vâng lệnh đến xin ra mắt Khương vương.

Khương vương cả mừng cho vào.

Thới thưa :

- Quách Hoài ỷ mình có công, không coi chư tướng ra gì, nên tôi đến xin đầu .

Khương vương hỏi :

- Ngươi biết binh trại Quách Hoài thế nào không ?

Thới thưa :

- Biết hết. Ðêm nay tôi nguyện dẫn binh đến cướp trại y .

Khương vương bèn sai Nga Hà Thiên Quacùng Trần Thới đến cướp trại Ngụy.

Nga Hà sai Thới đi tiền bộ, kéo đến trại Ngụy.

Thới bèn giục ngựa vào trước Nga Hà theo sau.

Chẳng ngờ vừa xông vào, người ngựa liền sụp hết dưới hầm.

Thới ở phía sau đánh tới. Hoài phía trước đánh ép về Khương binh chết như rạ. Nga Hà tựvận chết.

Quách Hoài, Trần Thới bèn dẫn binh đánh tới Khương trại.

Khương vương cả sợ lên ngựa chạy bị Quách Hoài bắt sống đem về trại.

Hoài nói với Mê Ðường :

- Khương, Ngụy là đồng minh, sao lại giúp Thục ? Khi dẹp Thục xong tôi sẽ tâu cùng Ngụy chúa mà hậu tạ .

Khương Vương nghe xong thuận lời.

Quách Hoài nói :

- Vậy đêm ta đến Thiết Lung, ông sẽ ra mắt Khương Duy rồi thừa cơ mà giết hắn .

Quách Hoài sai Trần Thới theo Khương binh, còn mình kéo đại binh đi đến Thiết Lung.

Ðêm ấy, Khương Vương sai người đến trước nói với Khương Duy.

Duy cả mừng bèn đi với Hạ Hầu Bá ra rước vào.

Khương Vương vừa vào đến trướng chưa kịp nói thì một tùy tướng phía sau rút gươm chém Khương Duy.

Duy cả kinh chạy ra sau, lên ngựa thẳng tới Nam Bình Phương, còn binh Ngụy xông vào chém giết, binh

Thục cả loạn, chết đầy trại. .

Khương Duy trong tay không có khí giới lại gặp Quách Hoài rượt đuổi.

Khương Duy giương cung bắn, Quách Hoài né vài lần biết cung không tên bèn bắn trả lại.

Duy bắt được tên lắp vào cung bắn trúng trán, Quách Hoài té chết.

Duy giục ngựa tới giật cây thương của Hoài rồi thu binh mà chạy về Hớn Trung.

Tư Mã Chiêu đem quân rượt theo, nhưng không kịp, đem thây Quách Hoài trở về Lạc Dương.

Trong khi đó Ngụy chúa Tào Phương càng ngày càng thấy Tư Mã Sư lộng quyền thì tronglòng cả sợ.

Mỗi khi Tư Mã Sư vào triều thì run rẩy bước xuống điện mà rước.

Tư Mã Sư nét mặt nghênh ngang, ngạo mạn, mọi việc quyết đoán một mình.

Lúc ấy Tào Phương chỉ còn ba người tâm phúc là Hạ Hầu Huyên làm Thái Thượng kinh, Lý Phong làm

Trung thơ lịnh , Trương Tập làm Quản lộc đại phu, người này là cha của Trương hoàng hậu, hoàng trượng

của Tào Phương.

Lúc ấy Tào Phương nắm tay Trương Tập khóc lóc mà nói :

- Tư Mã Sư quá lộng quyền, sớm muộn ắt nó sẽ tiếm ngôi .

Lý Phong tâu :

- Bệ hạ chớ lo ! Tôi sẽ lãnh chiếu của bệ hạmà trừ đứa gian tặc ấy .

Tào Phương nói :

- Sợ ba khanh làm không nổi ?

Ba người đồng tâu :

- Dầu có thác cũng xin báo đền .

Tào Phương bèn cởi long bào rồi trích huyết viết chiếu trao cho Trương Tập :

- Lúc trước ông nội là Võ Hoàng đế giết Ðổng Thừa cũng vì để lộ việc y đái chiếu đó. Vậy các khanh hãy

thận trọng ! Trương Tập tâu :

- Chúng tôi đây há phải bọn Ðổng Thừa .

Nói rồi ba người từ giả. Ði đến cửa Ðông Ba thì gặp Tư Mã Sư xách gươm đi vào.

Sư thấy ba người khép nép thì hỏi :

- Sao các ngươi ở lại lâu vậy ?

Trương Tập đáp :

- Thiên Tử khiến chúng tôi đọc cách hầu ngài.

Tư Mã Sư nạt lớn :

- Chúng bay khóc lóc chi mắt còn ướt nhèm, giấu ta sao được.

Nói xong, truyền tả hữu khám ba người đó, lục thấy trong mình Trương Tập có áo Long bào, với tờ mật

chiếu viết bằng máu, chiếu rằng : Anh em Tư Mã Sư nắm giữ đại quyền trong chuyên chế vua ngoài áp bức

quần thần, thiệt là bọn gian nịnh. Vậy ai trừ đượcthì trẫm mang ơn chẳng cùng.

Tư Mã Sư nổi giận, nạt lớn :

- Té ra tụi bây mưu hại ta ?

Nói đoạn dẫn ba người ra chém quách.

Sau đó, Tư Mã Sư vào cung, nhằm lúc Tào Phương và Trương Hoàng Hậu đang đàm đạo,Tào Phương

thấy Tư Mã Sư xách gươm vào thì cả sợ.

Tư Mã Sư chống gươm nói :

- Cha tôi lập bệ hạ lên ngôi cao, còn tôi phò bệ hạ chẳng khác Y Doãn, nay bệ hạ lấy ân làm oán, muốn

đồng mưu với bọn gian thần hại tôi làm cớ chi vậy ?

Tào Phương nghe nói thất kinh bèn quì xuống đất mà rằng :

- Trẫm đâu dám làm điều ấy .

Tư Mã Sư liền lấy áo Long Bào liệng xuống đất mà nói :

- Chữ của ai viết đây ?

Tào Phương đáp :

- Ấy cũng vì người ta ép Trẫm .

Tư Mã Sư chỉ Trương Hoàng Hậu nói :

- Ngươi này là con của Trương Tập phải chết!

Nói đoạn, bắt Trương Hoàng Hậu thắt cổ mà chết, lại khiến tru di tam tộc Trương Tập.

Hôm sau Tư Mã Sư nói với các quan văn võ :

- Nay Chúa Thượng hoang dâm vô đạo. Lại nghe lời dua nịnh hại kẻ hiền thần. Vậy ta muốn noi theo Y

Doãn và Hoắc Quan mà lập tân quân trị vì thiên hạ .

Các quan lớn nhỏ đều không dám cãi.

Tư Mã Sư bèn dắt các quan vàora mắt Thái Hậu.

Thái Hậu cả kinh hỏi :

- Vậy các khanh tính lập ai đây ?

Tư Mã Sư tâu :

- Nay có Cao Quí Hương Công làTào Mạo (con Tào Lâm, cháu Tào Phi) đánglập ngôi cả .

Hoàng Thái Hậu buộc phải nghe theo.

Tư Mã Sư bèn khiến Tào Phương phải nhường ngôi cho Tào Mạo.

Tào Mạo từ chối ba phen nhưng rốt cuộc cũng phải chịu.

Tào Mạo lên ngôi cải niên hiệu là Chánh Nguyên niên, phong Tư Mã Sư làm Ðại Tướng quân, được phép

vào chầu khỏi lạy, khỏi xưng tên, lại được mang gươm lên điện.

Còn Tào Phương trở lại chức Tề Vương, nội ngày phải lên đường.

Hồi Thứ 110 - Tam Quốc Chí

Văn Anh đơn kỵ lui binh

Khương Duy bối thủy phá giặc

Nguyên Tác : La Quán Trung

Tại Dương Châu có Văn Khâm và Vô Khâu Kiệm được lệnh trấn giữ, bỗng được tin Tư Mã Sư phế chúa

bèn mắng rằng :

- Sao nó dám làm chuyện khi vua , phản tặc như vậy, nếu không sớm trừ ắt sinh đại họa !

Văn Khâm nói :

- Tôi có đứa con tên Văn Anh sứcmạnh vô song, nếu sai làm tiên phong kéo về LạcDương mà vấn tội, ắt

là nên việc .

Kiệm cả mừng, nói với chư tướng :

- Tuân chiếu của Hoàng Thái hậu, ta đem binh về hỏi tội Tư Mã Sư để trừ mối họa. Vậy các ngươi hãy

hiệp lực với ta . Nói xong sai Văn Anh làm tiên phong, Văn Khâm làm hậu ứng , tiến đóng tại Hạng Thành,

còn mình thì tiếp ứng.

Nói về Tư Mã Sư bị mụn mọc nơi đuôi mắt, đang nằm điều trị thì có tin báo Vô Khâu Kiệm và Văn Khâm

kéo binh Hoài Nam làm phản, vội thỉnh các quan nghị kế rằng :

- Nếu ta không đi dẹp bọn phản thì không yên, ngặt nỗi mắt còn đau, vậy phải liệu sao ?

Chung Hội bàn :

- Binh ấy nhuệ khí đang mạnh, nếu trừ gấp khó lắm .

Tư Mã Sư không nghe bèn khiến Gia Cát Ðản tổng đốc các đạo binh nơi Dự Châu, kéo tới Thọ Xuân, lại

làm hịch văn gởi đến Diên Châu. Sai Ðặng Ngãi dẫn binh đến Lạc Gia Thành đóng trại.

Nói về Vô Khâu Kiệm đóng tại Hạng Thành, được tin Ðặng Ngãi dẫn binh tại Lạc Gia thành, liền thỉnh Văn

Khâm đến nghị kế.

Văn Anh bèn thưa :

- Tư Mã Sư mới đến, dinh trại chưa lập xong, nếu tấn binh đánh ngay ắt trọn thắng .

Văn Khâm hỏi :

- Con định chừng nào đi ?

Văn Anh thưa :

- Ðêm nay, cha dẫn binh từ phía Nam đánh tới, con dẫn binh từ phía Bắc đánh lại, hết canh ba thì hiệp nhau

lại trại Ngụy .

Vấn Khâm nghe theo. Ðêm ấy phân binh ra làm hai ngã đánh vào còn Khâu Kiệm giữ Hạng Thành.

Tư Mã Sư đêm ấy đóng trại chờ Ðặng Ngãi. Bỗng lối canh ba, có tiếng la ó vang trời.

Tư Mã Sư hỏi tả hữu, có kẻ nói :

- Có một đại binh phá trại nơi phía Bắc xông vào, cầm đầu là một viên tiểu tướng sức mạnh vô cùng, không

ai dám cự .

Tư Mã Sư cả kinh đến nổi tròng con mắt lọt ra ngoài.

Văn Anh vào được trại rồi chỉ mong cha đến để cùng hiệp nhau mà đánh. Nhưng trông mãi chẳng thấyđâu.

Ðánh cho đến sáng, binh Ngụy chết vô số kể mà cũng không thấy Văn Khâm đến.

Văn Anh bỗng thấy phía Bắc có một đạo quân lướt tới, bụng mừng thầm, ngỡ là cha mình, chẳng dèđó là

binh của Ðặng Ngãi.

Ðặng Ngãi vây, Văn Anh vội vàng lui binh.

Ðặng Ngãi thấy Văn Anh lui binh thì rượt theo mà giết quân Văn Anh chết khá nhiều , còn Văn Anh cứ

thủng thẳng mà đi.

Các tùy tướng của Ðặng Ngãi thấyvậy rượt tới bị Văn Anh trở lại đánh chết mấy người rồi lại lênngựa đi

riết.

Còn Văn Khâm đêm ấy hẹn với con là Văn Anh để đánh vào phía Bắc trại Ngụy, nhưng vì đi lạc lối, lại

chẳng biết binh của Văn Anh ở đâu, chỉ thấy binh Ngụy đại thắng mà thôi, vội quay binh về Thọ Xuân,

nhưng không dè đến nơi thì Ðặng Ngãi sai tướng là Gia Cát Ðản chiếm rồi.

Văn Khâm vừa muốn trở lại Hạng Thành thì bị Ðặng Ngãi chận đường, tính kế không xong bèn qua Ðông

Ngô mà đầu Tôn Tuấn.

Nói về Vô Khâu Kiệm giữ Hạng Thành được tin Thọ Xuân đã mất, Văn Khâm đại bại, Ðặng Ngãi đang

kéo quân đến vây thành.

Khâu Kiệm cả kinh bèn ra thành cự địch, bị Ðặng Ngãi vây chặt, Khâu Kiệm cô thế bèn tự vận mà chết.

Từ đây đất Hoài Nam đã bình.

Tư Mã Sư về đến Lạc Dương, vì sức quá kiệt, biết không sống được, bèn kêu Tư Mã Chiêu nói :

- Ngươi phải nối theo ta mà làm. Những việclớn chớ phú thác cho ai mà mang họa .

Nói đoạn, trao ấn thọ cho Tư Mã Chiêu, rồi tắt thở .

Tư Mã Chiêu bèn phát tang và sai người thượng tấu lên Ngụy Chúa Tào Mạo.

Tào Mạo liền hạ chiêu phong Tư Mã Chiêu làm Ðại tướng quân, Lục Thượng Thơ sự.

Tư Mã Chiêu vào chầu tạ ân.

Từ đó mọi việc lớn nhỏ đều do Tư Mã Chiêu chấp chưởng.

Nói về Khương Duy tại Thành Ðô, được tin báo Tư Mã Sư đã chết, Tư Mã Chiêu chấp chưởng binh

quyền, bèn tâu lên Hậu Chúa xinđem binh phạt Ngụy.

Hậu Chúa nghe theo.

Nhưng Trương Dực can :

- Ðất Thục nước nhỏ, lương ít chớ nên cửbinh đánh xa. Chỉ nên giữ mấy nơi trọng yếu .

Khương Duy nói :

- Ta phải noi theo gương Thừa Tướng đã từng sáu lần ra Kỳ Sơn đánh Trung Nguyên , chẳng may nữa

chừng chưa toại nguyện phải thác. Di mệnh của ThừaTướng chúng ta há chẳng làm cho trọn sao ?

Hạ Hầu Bá nói :

- Tướng quân nói rất phải. Ta hãy dẫnbinh ra ngã Bào Hãn, lấy Diêu Tây vàNam An. Nếu được hai nơi

này, các quận khác ắt phải yên .

Trương Dực thưa :

- Nếu kéo binh thần tốc khiến quân Ngụy không biết đâu đề phòng chắc thành công .

Khương Duy y lời, bèn dẫn một trăm vạn binh nhằm Bào Hãn tấn phát.

Ði tới sông Diên Thủy thì có tin Vương Kinh dẫn bảy vạn binh cự địch.

Khương Duy bèn kêu Trương Dực và Hạ Hầu Bá đến giao mưu kế. Còn mình dẫn quân đến mé sông Diên

Thủy mà lập trại.

Vương Kinh ngó thấy bèn nói với chư tướng :

- Khương Duy lập lại bên mé sông, nếu thua ắt lao mình xương sông mà chết hết. Vậy các tướng phải ráng

sức phen này . Nói xong giục ngựa xọctới.

Khương Duy đánh được vài hiệp, bỏ chạy. Binh Ngụy rượt theo. Vừa đến mé sông, Duy quay lại nói :

- Nếu không thắng là phải chết. Binh Thục ai cũng sợ chết nên quyết chiến. Binh Ngụy chống không nổi

phải tháo lui.

Ở sau, Hầu Bá và Trương Dực đánh tới.

Vương Kinh ráng sức thoát khỏi vòng vây chạy về Ðịch Ðạo cố thủ. Binh Ngụy chết như rạ.

Khương Duy đại thắng kéo thẳng tới Ðịch Ðạo thành.

Tại Ung Châu , Trần Thới muốn đem binh đánh báo thù cho Vương Kinh, bỗng được tin Ðặng Ngãi đến

cứu ứng.

Trần Thới rước vào và nói :

- Khương Duy vừa thắng trận, nhuệ khí đang hăng, vậy phải làm sao ?

Ðặng Ngãi nói :

- Khương Duy làu thông binh pháp. Ðể tôi dùng nghi binh mà bắt nó phải rút lui .

Trần Thới hỏi kếe thì Ðặng Ngãi nói :

- Hãy sai năm trăm binh kỵ . Ngày ẩn núp, đêm di chuyển thẳng đến Ðịch Châu mai phục. Rồi tôi và tướng

quân kéo đại binh tới. Sau đó, truyềnquân la hét, đánh chiêng trống vang trời để KhươngDuy không biết

binh ta nhiều hay ít, ắt là phải kinh sợ .

Trần Thới nghe theo.

Còn Khương Duy vây Ðịch Ðạo thành mấy ngày mà phá không nổi, bỗng có tinbáo Ðặng Ngãi và Trần

Thới kéo đại. binh đến như rừng.

Khương Duy thất kinh bèn dàn quân cự địch.

Khương Duy và Hạ Hầu Bá đang bàn luận thì bỗng nghe phía Ðông Nam pháo nổ vang trời, tiếng quân dậy

đất.

Lúc ấy, Khương Duy lưỡng lự vì sợ lầm quỉ kế của Ðặng Ngãi bèn khiến Trương Dực bỏ thành Ðịch Ðạo,

lui về trước. Sau đó, binh Thục lui quân về Hớn Trung.

Khi về đến Kiếm Các mới hay là mấy chỗ có chiêng trống đều không có binh mã chi hết, chỉcó vài mươi tên

quân lập mưu thế thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#book