Hồi 2: người của cõi khác.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Và cũng không biết kể từ khi nào, hắc nguyệt đã bước vào cuộc sống hàng ngày của Huyền. Cứ mỗi lần không thấy hắc nguyệt ngồi dưới gốc cây bàng, là cả hôm đó cô lại thấy thiếu thiếu cái gì đó. Biết chắc rằng bố mẹ mình sẽ không đồng ý cho mình nuôi thú vật đâu. Nên Huyền cũng giấu tiệt cái chuyện muốn nuôi hắc nguyệt. Buồng của Huyền nằm trên tầng ba cạnh cái ban công lớn để trồng cây và phơi quần áo. Đêm hôm đó, Huyền đang nằm ôm cái laptop đọc truyện ma Bên Kia Của Sự Sống, đến đoạn gay cấn, Huyền có cảm giác như căn phòng trở nên lạnh hẳn, thế rồi da gà khắp người cô nổi lên. Huyền đảo mắt theo những dòng chữ, chợt một tiếng “két” inh tai nho nhỏ phát ra khiến cô rùng mình. Huyền nhìn quanh buồng thì tuyệt đối không thấy ai, nhưng rồi khi cô nhìn lên cái cửa sổ ở cạnh bàn học nhìn ra phía ban công, Huyền rùng mình sợ hãi khi thấy hai con mắt sáng trưng đang nhìn về phía cô. Lúc Huyền kịp định thần lại thì nhận ra đó là hắc nguyệt đang ngồi bên thành cửa sổ lấy chân trước cào nhẹ lên cái cửa kính. Huyền đặt laptop lên giường, cô tiến lại mở cửa sổ rồi bế hắc nguyệt vào, Huyền mắng yêu:

- Cục cưng làm chị hết hồn à.

Thế rồi Huyền đặt hặc nguyệt lên giường rồi lại cầm laptop lên đọc truyện tiếp. Hắc nguyệt lúc này mới tự động chèo vào lòng Huyền nằm cuộn tròn lại, còn mắt thì hướng nhìn cái màn hình laptop. Huyền thấy vậy thì  lấy tay gãi đầu hắc nguyệt và nói:

- Cục cưng muốn đọc truyện ma không? chị đọc cho cưng nghe nha?

Hắc nguyệt nằm gọn trong lòng Huyền giãn hai chi trước rồi kêu lên một tiếng “meo” đáng yêu. Huyền cho đó là câu trả lời có của hắc nguyệt, thế rôi Huyền dùng cái giọng đọc ngọt ngào và âu yếm của mình đọc truyện ma cho hắc nguyệt nghe, và truyện mà Huyền đọc cho hắc nguyệt nghe có tựa đề “ Hãy Thử Nếu Bạn Đủ Can Đảm/ Cách 5: Ai Là Người Chơi Cuối Cùng”.

Sáng sớm hôm sau, khi Huyền dậy chuẩn bị xuống nhà giúp mẹ dọn hàng cũng là lúc hắc nguyệt dậy theo và nhẩy ra ngoài sân thượng biến mất. Tối hôm đó, khách vào ăn vẫn lai rai, thế nên Huyền tiến tới trước cây bàng, nơi mà hắc nguyệt vẫn thường ngồi nhìn cô làm việc, Huyền nói giọng nhẹ nhàng:

- Cục cưng muốn đi dạo phố với chị không?

Hắc nguyệt đứng lên duỗi hai chi trước và hai chi sau như thể tán thành và muốn đi một vòng quanh phố với cô. Huyền bế hắc nguyệt lên, ôm vào lòng và dạo bước, vốn biết là đêm hôm đi lại một mình rất là nguy hiểm, nhưng Huyền nghĩ rằng chỉ đi dọc quanh phô thôi nên chắc sẽ không sao, và hơn nữa cô còn có hắc nguyệt đi cùng mình nên chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra. Đường phố Hà Nội về đêm thật là yên tĩnh đến lạ thường, nhất là những khu phố vắng vẻ, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng động cơ xe máy phóng từ xa lại. Và những người phóng xe ngang qua Huyền và hắc nguyệt, ai ai cũng phải quay đầu lại nhìn, đêm hôm thế này không biết tại sao lại có một cô bé ôm một con mèo đen đi lại cơ chứ? Và cứ sau khi mỗi chiếc xe máy biến mất khỏi con đường vắng, mọi thứ lại trở nên vắng lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng chuyện trò, cãi vã chí chóe của những chú ve trên cây trong những cái đêm hè oi bức. Đi đến cuối phố, Huyền ôm hắc nguyệt trong lòng rồi nói:

- Chị em mình quay về nha.

Thế rồi Huyền ôm hắc nguyệt tiến bước quay lại cửa hàng. Đi được một quãng, chợt từ phía xa xa, Huyền nhìn thấy hình như có một người đang đi cùng chiều với mình. Điều lạ là tại sao lúc nãy đi thì không thấy mà bây giờ mới thây, Huyền bế con hắc nguyệt rảo bước nhanh tiến lại gần người đó. Càng tiến lại gần người đó, Huyền có cái cảm giác lành lạnh bất thường, rõ ràng lúc này còn đang nóng đến toát mồ hôi mà sao bây giờ đã se se lạnh. Huyền bước tới gần hơn nữa cho đến khi chỉ còn cách người này có tầm mười bước, Huyền nhận ra đây là một bà lão, dáng người khom khom, mặc một chiếc quần nâu và một cái áo bà ba. Bà cụ đi từng bước chậm rãi, một tay chống gậy, một tay cầm quạt thì vắt ra sau lưng, dáng đi chậm rãi và thong thả lắm. Huyền rảo bước cho đến khi đã đi ngang hàng với bà cụ, Huyền khẽ hỏi:

- Bà ơi, đêm hôm thế này rồi bà còn đi đâu thế ạ?

Bà cụ này không nói gì, chợt bà ta đứng lại. Huyền cũng hơi ngỡ ngàng, thế rồi cô cũng dừng chân lại. Lúc này đây con hắc nguyệt đang được Huyền ôm kêu lên những tiếng “meo” khe khẽ nghe rợn tóc gáy vô cùng. Huyền còn có cảm giác như lông của con hắc nguyệt đang dựng đứng và đâm vào tay của cô tựa như ngàn mũi kim vậy. Bà cụ từ từ quay mặt lên nhìn Huyền, Huyền vừa nhìn thấy khuôn mặt bà cụ thì cô rùng mình, mặt bà cụ xanh xao đến phát gớm, một khuôn mặt già nua nhăn nheo, môi trắng bệch với hai con mắt đã đục mờ. Huyền vội đáp:

- Cháu xin lỗi.

Thế rồi cô cúi đầu, ôm con hắc nguyệt rảo bước thật nhanh về nhà. Vừa đi Huyền vừa quay đầu lại nhìn thì thấy rõ ràng bà cụ vẫn đứng đó nhìn theo cô và con hắc nguyệt. Huyền đầu ngước nhìn bà cụ, chân vẫn bước đi, tay ôm con hắc nguyệt, cô ta nghĩ thầm trong đầu “Sao bà cụ đó mang lại cho mình cái cảm giác rờn rợn ta?”. Còn đang mải suy nghĩ, chợt Huyền húc phải một ai đó, làm cô tý nữa ngã ngửa, Huyền quay mặt lại nhìn và nói:

- Ai đi đứng …

Nhưng cô chưa kịp dứt câu thì trước mặt Huyền là một anh bộ đội trẻ, anh ta mặc một bộ quân phục cũ kĩ, rách nát, và có phần cháy xém. Huyền lại một lần nữa nghe thấy con hắc nguyệt kêu lên những tiếng “meo” rợn người, thế rồi lông con hắc nguyệt lại một lần nữa dựng đứng lên. Lần này Huyền có cảm giác như một viên nước đá chạy dọc sống lưng, toàn thân lông gà dựng đứng. Cái khuôn mặt của anh bộ đội này cũng xanh xao đến lạ thường, mặt còn lấm lem máu, đầu tóc rối bời. Huyền run rẩy cúi đầu, ômg chặt con hắc nguyệt vào người, thế rồi cô chạy một mạch về nhà, mặc cho con hắc nguyệt cứ kêu từng tiếng rên rỉ đến lạnh gáy. Khi đã đứng trước cửa nhà mình, Huyền mới đủ can đảm quay đầu lại nhìn, nhưng không có một ai cả, con đường trống trơn. Huyền đặt con hắc nguyệt xuống đất và hỏi nó:

- Những người đó là ai vậy nhỉ, cưng biết không?

Con hắc nguyệt được Huyền thả xuống đât, nó quay đầu về phía con đường lúc nãy và kêu lên những tiếng kêu ghê rợn. Huyền nghe xong mà nổi da gà, thế rồi cô ngồi xuống vuốt ve con hắc nguyệt và nói:

- Ngoan nào cưng, có chuyện gì vậy?

Phải mất một lúc con hắc nguyệt mới chịu im lặng và quay lại ngồi dưới gốc cây bàng như mọi khi. Huyền thì sau đó cũng đứng lên vào nhà giúp mẹ và anh chị dọn dẹp, vừa dọn cô vừa nghĩ lại những người mình gặp lúc nãy, chợt Huyền như nhớ lại cái truyện mà mà mình đọc tối qua, cô tự hỏi tròng đầu “không lẽ vừa nãy mình gặp ma?”

Sáng hôm sau trong lúc rảnh rỗi, Huyền chạy qua nhà đứa bạn cùng phố chơi. Huyền kể cho con bạn mình nghe về việc đêm qua, con bạn Huyền cười ngặt nghẽo và nói là Huyền chỉ khéo thần hồn nát thần tính. Cho dù Huyền có nói thế nào đi chăng nữa, con bạn cũng không tin. Đến lúc đi xuống nhà ra về, Huyền có đi ngang qua bàn thờ nhà con nhỏ bạn, không hiểu tại sao Huyền chợt ngước mắt lên bàn thờ. Cô rùng mình đứng sững người, cái ảnh bà cụ trên đó chính là cái bà cụ mà đêm qua cô ta gặp, vẫn cái nét mặt đó, vẫn cái áo đó. Thấy Huyền đứng sững lại, con bạn hỏi:

- Sao zậy bà?

Huyền quay qua hỏi nhỏ bạn giọng run run:

- Người trong ảnh là ai thế?

Còn nhỏ bạn nhìn lên rồi nó đáp:

- À, bà ngoại tui, mất cách đây mấy năm rồi. Sao thế?

Huyền quay qua nói:

- Bà ngoại bà chống gậy đúng không?

Con nhỏ mặt ngơ ngác hỏi:

- Ủa, sao biết hay zậy?

Huyền nhìn nó nói giọng nghiêm nghị:

- Người mà tui gặp hôm qua chính là bà ngoại bà đó, còn có một anh bộ đội nữa cơ.

Con bạn Huyền nghe xong chợt mặt nó cũng nghiêm nghị hẳn, thế rồi nó cười phá lên, rồi đẩy Huyền đi và nói:

- Nói tào lao quá bà, về giúp mẹ đi kìa.

Huyền còn muốn nói nữa những cũng đàng thôi đi vội về. Huyền về giúp mẹ, và cũng tiện thể mang đồ ăn trưa ra cho hắc nguyệt luôn. Huyền ngồi nhìn con hắc nguyệt ăn, cô nói:

- Cục cưng à, có đúng là hôm qua chị gặp ma không? có đúng em là con mèo đen như trong truyện nói, con mèo đen mà có thể khiến cho chị nhìn thấy ma không?

Như một sự lạ, con hắc nguyệt ngừng ăn, nó ngửng lên nhìn thẳng vào mắt của Huyền. Con hắc nguyệt liếm mép rồi nó kêu “meo” một tiếng như thể đáp trả lời lại cho câu hỏi của Huyền, sau đó nó tiếp tục ăn. Huyền lại ngồi lặng lẽ nhìn nó ăn, cô đưa tay lên vuốt ve nó, trong lòng ước ao rằng mình có thể hiểu được ngôn ngữ của con hắc nguyệt, và hơn nữa, Huyền ước gì bản thân mình có thể biết hết được những điều bí ẩn về những con mèo có linh tánh, hay như những con linh miêu khác như con hắc nguyệt này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#linhmieu