Hồi 4: định mệnh hay duyên số.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian thấm thoát trôi qua, Huyền đã bắt đầu đi học lại, nhưng chỉ có điều, có lẽ cô đã không còn như trước nữa. Nói là không còn được như trước nữa là vì nhìn Huyền bây giờ xanh xao và gầy gò đi nhiều. Bố mẹ của Huyền thấy vậy thì rất lo lắng, đã cho cô uống đủ loại thuốc, đưa cô đi khắp các bệnh viện, gặp rất nhiều bác sĩ, nhưng cái kết luận cuối cùng mà họ đưa ra, đó là Huyền bị suy nhược cơ thể trầm trọng. Huyền thì càng ngày càng sợ hãi, vì bây giờ trong đầu cô càng chắc chắn hơn rằng dương khí trong cơ thể mình đang tan biến dần, và cái ngày mà cô qua thế giới bên kia cũng sắp tới. Cố gắng níu giữ lấy cái hy vọng sống sót, Huyền rất chăm lên chùa, cô ngồi nghe giảng kinh và tiếng gõ mõ, thả hồn vào làn khói hương thơm ngát với hy vọng khí dương của mình sẽ hồi phục. Nhưng thật đáng buồn thay, ngay cả khi Huyền lên chùa, cô cũng nhìn thấy những oan hồn, họ cũng mặc áo tăng ni phật tử, cũng chấp tay nghe giảng kinh như thường. Càm thấy quá đỗi tuyệt vọng, Huyền giờ bắt đầu có một suy nghĩ mới, đó là phàm làm người, thì khó mà cưỡng lại được ý trời. Bây giờ cứ mỗi lần gặp hắc nguyệt ngồi dưới gôc cây bàng hay như ngồi bên cạnh cửa sổ, Huyền chạy lại và cố ý xua đuổi con hắc nguyệt đi chỗ khác. Huyền khua tay khua chân, miệng la mắng nó nhưng trên khuôn mặt cô lại luôn tuôn rơi hai dòng lệ? Không lẽ cô khóc cho số phận của cô? Không lẽ cô khóc vì oán hận ông trời rằng tại sao cô ăn ở có đưc như thế, cô chăm sóc con hắc nguyệt như thế, mà con hắc nguyệt lại nỡ lòng hại cô cơ chứ? Thử hỏi như vậy có công bằng không? Còn con hắc nguyệt, mỗi lần bị Huyền tiến tới xua đuổi, nó giả bộ chạy đi nhưng lúc sau lại quay lại, có lẽ con hắc nguyệt này hiểu được rằng đằng sau cái thái độ giận dữ, đằng sau tiếng quát mắng xua đuổi, hay kể cả như đằng sau hai dòng nước mắt kia, thì thực chất trong sâu thẳm thâm tâm của Huyền, cô vẫn còn yêu thương nó nhiều lắm. Chỉ tiếc có một điều, con hắc nguyệt không nói được tiếng người, không thể nào giải thích cho cô được đầu đuôi ngọn ngành sự việc.

Chiều hôm đó là một ngày mưa tầm tã, con hắc nguyệt ngồi dưới gốc cây bàng. Tuy nói là tán cây bàng dầy lắm, nhưng con hắc nguyệt vẫn bị mưa bắn làm cho ướt nhẹp, nhưng dường như nó không cảm thấy lạnh, nó ngồi đó lặng lẽ nhìn Huyền đang ngồi cạnh mẹ giáng người mệt mỏi. Huyền nhìn con hắc nguyệt ngồi dưới mưa, cô ta dường như không cầm lòng được khi thấy cục cưng của mình chịu lạnh dưới mưa. Một dòng lệ tuôn rơi trên má Huyền, thế rồi cô đứng lên vô nhà lấy một cái khăn tắm cũ ra. Huyền tiến tới đứng dưới mưa, con hắc nguyệt lại như ngày nào, nó nghiêng đầu nhìn Huyền và kêu lên một tiếng “meo” thật đáng yêu. Huyền choàng cái khăn tắm ra rồi ôm lấy nó vào lòng. Thế rồi cô bế nó vào trong nhà, Huyền ngồi xuống ghế và đặt con hắc nguyệt lên lòng, cô lấy khăn lau qua người cho nó, chỉ nghe thấy con hắc nguyệt kêu lên những tiếng “gru gru” dễ chịu. Mẹ Huyền thấy vậy thì nói:

- Mèo nhà ai mà xinh thế hả con?

Huyền quay qua nói:

- Nó đi lạc mẹ ạ?

Mẹ Huyền thấy con mình có vẻ quý con mèo này, với lại nghĩ nếu cho Huyền nuôi nó thì cô ta sẽ hồi phục được chăng? Mẹ Huyền nói giọng âu yếm:

- Nếu con thích nó như vậy. thì cứ giữ lại mà nuôi, nhưng nó phải ngoan đó nha, không được ăn vụng đâu đó?

Huyền quay qua nói với mẹ:

- Mẹ yên tâm … hắc nguyệt ngoan lắm…

Mẹ Huyền nói:

- Con gọi nó là hắc nguyệt à? Cái tên đẹp nhỉ.

Huyền mỉm cười rồi tiếp tục lau người cho hắc nguyệt. sau khi đã lau xong, Huyền đưa tay vuốt ve con hắc nguyệt, từng giọt nước mắt của cô tuôn rơi lên đôi bàn tay xanh xao gầy gộc. Con hắc nguyệt nằm trong lòng thấy vậy thì nó thè cái lưỡi ran rát của mình ra liếm những giọt nước mắt rơi trên tay Huyền như thể an ủi cô vậy. Ngay tại giờ phút này đây, Huyền như hiểu ra rằng mình nên cơ sự này không phải vì hắc nguyệt, mà chỉ là do ý trời. Nếu ông trời đã quyết số của cô sẽ phải tận, thì cô cũng không thể nào mà cưỡng lại được, chỉ có một con đường duy nhất là đón nhận cái chết từ từ tới mà thôi. Huyền càng nghĩ, cô càng trách bản thân mình đã không phải với hắc nguyệt, cô muốn bù đắp cho nó, muốn có được những giây phút hạnh phúc bên nó như ngày xưa, ít ra là để cô còn có những kỉ niệm đẹp trước khi chết. Huyền chợt nấc lên mấy tiếng khe khẽ, cô nói:

- Hắc nguyệt … cho chị… cho chị xin lỗi cưng nghen …

Con hắc nguyệt nằm trong lòng cô nghe thấy vậy thì nó ngửng đầu lên nhìn vào mắt Huyền, vẫn cái đôi mắt ngày nào, thế rồi nó kêu lên “meo meo” như thể nói rằng “chị không có lỗi gì đâu”. Huyền đang ngồi ôm con hắc nguyệt, chợt cố một ông lão đang ăn phở nói về phía cô:

- Còn mèo đen của cháu đẹp đó.

Cả hắc nguyệt và Huyền cùng hướng mặt nhìn về phía ông lão, thế rồi ông ta hỏi tiếp:

- Thế tên nó là gì hả cô bé?

Huyền lấy tay như có gạt đi nước mắt, cô mỉm cười đáp:

- Cháu cám ơn ông, nó tên là hắc nguyệt ạ.

Ông lão mỉm cười, thế rồi ông lão đưa tay về phía hắc nguyệt nói:

- Hắc nguyệt lại đây nào.

Như một sự lạ, con hắc nguyệt nhẩy khỏi lòng Huyền nó tiến lại về phía ông lão, thế rồi nó ngồi xuống hai chi sau thẳng lưng để ông lão xoa đầu. Quả là một chuyện khó tin, mèo mà cư sử y như chó vậy.Chớt ông lão ho lên mấy tiếng, Huyền vội đứng dậy đi lấy một ly trà nóng rồi cô kéo ghế lại ngồi cạnh ông lão, Huyền đưa ly trà cho ông lão và nói:

- Ông làm ly trà cho nó ấm ạ, ly này cháu mời ông.

Ông lão đón lấy ly trà và nói:

- Cám ôn cháu, cháu thật là tốt quá.

Thế rồi đột nhiên con hắc nguyệt lấy đà nhẩy lên ngồi vào lòng ông lão, Huyền thấy vậy vội mắng khẽ:

- Hắc nguyệt, em không được vô lễ.

Ông lão mỉm cười lấy tay vuốt ve con hắc nguyệt và nói:

- Không sao đâu cháu ạ, ông cũng thích mèo lắm.

Thế rồi ông lão nhìn Huyền nói:

- Người ta nói “tâm sanh tướng” không chỉ có ý là người xấu thì tướng mạo ác, còn người tốt thì tướng mạo hiền. Câu đó ngoài ra còn ám chỉ rằng nhìn vào tướng mạo của một người có thể biết được trạng thái người ta ra sao. Ông thấy dường như cháu không được khỏe đúng không?

Huyền vội đáp:

- Dạ, chả là cháu không được khỏe mấy bữa nay rồi ạ.

Ông lão đưa tay lên xoa cằm một lúc rồi ông ta nói tiếp:

- Cháu không được khỏe là vì trong tâm cháu không tĩnh. Tâm không tĩnh thì cơ thể không bao giờ được yên nghĩ, đầu óc luôn lo lắng một thứ gì đó khiến đến cơ thể suy nhược, sức khỏe yếu dần. Cháu có thể nói cho ông biết, tại sao tâm cháu không tĩnh được không?

Huyền nhìn ông lão buồn bã nói:

- Lý do cháu nói ra không dễ gì mà ông hay người khác tin được đâu ạ.

Ông lão nhìn Huyền, chợt vẻ mặt của ông ta trở nên vô cảm, ông lão nói:

- Ý cháu là việc nhìn thấy người của cõi âm đúng không?

Huyền nhìn ông lão ngơ ngác, thế rồi ông lão một tay vuốt ve con hắc nguyệt, tay kia cầm cốc trà ấm lên làm một ngụm rồi ông ta nói tiếp:

- Cháu phải hiểu rằng, quan niêm người chết phải xuống  âm phủ vì đó là thế giới của họ là một sai lầm. Âm phủ do diêm vương cai quản phải hiểu rằng nó tựa như một nhà giam, chỉ giam giữ những kẻ khi sống làm điều gian ác, bạo tàn. Còn đối với những người tốt lành, khi chết đi, họ chỉ phải xuống âm phủ để ghi tên và nhận ngày đầu thài nếu được. Sau đó thì họ sẽ quay lại với cuộc sống bình thường của họ, ở cái thế giới này.

Huyền nghe ông lão nói vậy thì không hiểu gì cả, cô hỏi lại:

- Nhưng theo cháu biết, thì đây là thế giới của người sống cơ mà?

Ông lão nói:

- Thế nào là thế giới của người sống? cháu phải hiểu rằng, những gì cháu nhìn thấy, những gì cháu cảm nhận được từ thế giới này không hẳn nó là thế giới của người sống. Ví như căn nhà mà cháu đang ở, tiệm phở mà mẹ cháu lập ra. Liệu đối với người âm, đó có phải là nhà của cháu? Đây có phải là tiệm phở hay không? Những gì mà cháu nhìn thấy chỉ là một mặt của cái thế giới này thôi. Hay nói cách khác, trần thế là một nơi bao gồm hai thế giới, đó là cõi chết và cõi sống. Người sống đa phần chỉ có thể nhìn thấy được cái thế giới của họ, và người âm cũng vậy, họ sẽ chỉ nhìn thấy cái thế giới của họ mà thôi. Tuy nhiên, với một số trường hợp đặc biệt, người âm và người sống có thể nhìn thấy, hay như tiếp xúc và can thiệp vào thế giới của nhau.

Huyền nghe xong thì thở dài, rồi cô nói giọng có pha lẫn chút buồn phiền:

- Biết là thế, nhưng cháu thấy dương khi của mình đang cạn kiệt, có lẽ cháu cũng sắp qua thế giới bên kia rồi.

Ông lao nhìn Huyền nói:

- Dương khí của cháu cạn kiệt?

Huyền nhìn ông lão giải thích thêm:

- Kể từ khi cháu tiếp xúc được với người âm, cháu bị âm khí của họ lấn lướt, dương khi của cháu tiêu tan nên mới dẫn đến suy nhược cơ thế. Cháu đã từng hy vọng rằng bản thân mình có thể hồi phục dương khí, những xem ra ý trời khó tránh, cháu chỉ tiếc rằng mình đã đối sử không phải với hắc nguyệt mà thôi. Cháu cứ nghĩ rằng hắc nguyệt là nguyên nhân cháu gặp người cõi âm, chính nó đã làm cho cháu tàn tã thế này. Nhưng giờ cháu hiểu rằng tất cả chì là ý trời mà thôi .

Ông lão tự nhiên đổi giọng:

- Thế nào là ý trời? không ai có lỗi cả. cháu ra nông nỗi này là chỉ do mình cháu mà thôi.

Huyền ngơ ngác nhìn ông lão, thế rồi ông ta nói tiếp:

- Con người trần thế có câu “hổ dữ còn không nỡ ăn thịt con”, vậy tại sao không bao giờ họ hiểu rằng họ có được cuộc sống là do một tay thiên phụ và địa mẫu tạo ra, hai người đó nỡ lòng nào mà nhìn thấy tạo hóa do họ làm ra chịu khổ đau cơ chứ? Thứ hai, tất cả những gì mà con người phải vượt qua, đều là kết quả của việc họ tạo nên từ trước, cái định luật nhân quả của phật giáo đã quá rõ ràng, không lẽ con người ta đến bây giờ vẫn chưa sáng mắt? tại sao cứ mỗi lần gặp phải điều gì khó khăn, họ đều đổ cho ý trời là sao? Nếu quả thật đó là ý trời thì phàm phu tục tử sẽ không sống được đến ngày hôm nay đâu.

Huyền nghe ông lão nói mà trong lòng rồi bới, thế rồi ông ta nói tiếp:

- Thứ ba, linh miêu là thần thú dưới địa ngục, vị thần cái quản cánh cổng giữa cõi sống cái chết. Việc linh miêu đưa oạn hồn người chết quay về cõi sống để thực hiện nốt những tâm nguyện chưa dứt thì có gì là sai trái? Có gì là ma quỷ cơ chứ? Người sống xứng đáng có được một cơ hội thứ hai, vậy tại sao người âm họ không xứng đáng có được cơ hội như người sống? Thứ tư, cái gì mà khí âm lấn lướt khi dương? Cháu bị như ngày hôm nay không phải do ý trời, không phải do hắc nguyệt. mà là do bản thân cháu mà thôi!

Nghe đến đây chợt Huyền bật khóc, cô nấc lên những tiếng be bé, thế rồi có cãi:

- Nhưng cháu hỏi ông, tại sao cháu lại ra nông nỗi này kể từ ngày cháu tiếp xúc với người âm cơ chứ? 

  Ông lão hạ giọng nói:

- Định mệnh và duyên số là hai trường hợp nghe thì có vẻ giống nhau, nhưng nếu hiểu bản chất thực sự của từng trường hợp thì nó lại hoàn toàn khác. Định mệnh, con người ta ám chỉ ý trời, nói lên những việc mà bắt buộc họ phải trải qua, đa phần là những trường hợp khó khăn, gian khó. Duyên số, cũng là ám chỉ ý trời cho những việc mà con người ta bắp gặp, tuy nhiên nó lại ám chỉ những việc khiến con người ta cảm thấy dễ chịu. Cháu chắc chắn đang nghĩ rằng, việc cháu yêu quý hắc nguyệt là do duyên số, còn việc cháu gặp người cõi âm và suy nhược cơ thể là định mệnh. Nhưng ông đảm báo với cháu rằng, việc gặp hắc nguyệt đúng là duyên số, chỉ có điều hai việc kia là bản thân cháu tự tạo nghiệp chướng cho mình mà thôi.

Huyền nấc lên nghẹn ngào nói:

- Nhưng … tại sao cơ ạ?

Ông lão nói:

- Khi con người ta cận kề cõi chết, dù cho bác sĩ có cố gắng đến đâu đi chăng nữa, thì cũng không bằng được cái lý trí sống của bệnh nhân. Nếu bệnh nhân sợ sệt, buông xuôi không thiết sống nữa thì chắc chắn họ sẽ chết. Tuy nhiên với người nào mà lý trí sống cao, muốn được sống thì họ sẽ sống. Nói về cháu, cháu vì đọc quá nhiều điều sai lầm về linh miêu, nên khi cháu nhìn thấy người cõi âm, cháu đã có cái khái niệm rằng mình sắp chếp, sau đó là đổ lỗi cho con hắc nguyệt. Cháu nghĩ đi, có phải tất cả là do bản thân cháu mà ra không?

Huyền nghe xong điều đó thì như vỡ lẽ, cô thôi không khóc nữa chỉ nhìn hắc nguyệt với hai con mắt nhạt nhòa. Ông lão bế con hắc nguyệt đặt lên lòng Huyền và nói:

- Cháu sẽ không sao hết, chỉ cần tâm cháu tĩnh trở lại. Còn con hắc nguyệt này là một con mèo rất quý, cháu nên chăm sóc nó thật tốt. Vì chính nó sau này sẽ cứu cả nhân loại đó.

Nói rồi ông lão đứng lên giả tiền, Huyền nhìn theo ông lão nói:

- Cháu cám ơn ông ạ.

Ông lão quay lại nhìn Huyền, chỉ có điều là mặt ông ta vẫn không đổi sắc, ông ta nói:

- Ai cũng xứng đáng có được một cơ hội, nhưng chỉ có điều liệu người ta có đón nhận lấy cái cơ hội đó mà không thôi cháu ạ.

Giời đã tạnh mữa, từng cơn gió thổi qua mắt mẻ hắn. Huyền bế hắc nguyệt tiễn ông lão ra cửa. Ông lão quay lại vuốt ve con hắc nguyệt và nói với Huyền:

- Còn hai việc nữa, cháu không phải lo sợ gì với việc nhìn thấy người âm cả. Hãy giúp họ siêu thoát, ông tin là cháu làm được việc đó vì cháu là một cô gái tốt bụng và thông mình. Việc thứ hai là hãy hứa với ông dù có chuyện gì xảy ra, tuyệt đối không được bỏ rơi hắc nguyệt.

Huyền gật đầu nói:

- Cháu xin hứa ạ.

Thế rồi ông lão đi thẳng, Huyền nhìn ông lão đi xa dần, thế rồi chỉ sau một cái chớp mắt, ông lão cũng biến mất. Huyền đứng đó thẫn thờ, “không lẽ ông lão đó cũng là người cõi âm?” cô ta nghĩ trong đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#linhmieu